Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 750: Hạnh phúc viên mãn: Diệp Thu và Yến Thanh Phong (Hạ)

"Diệp Thu tối có thời gian không cùng đi uống rượu?" Trần Hải Lượng từ phía sau chạy tới vỗ vai Diệp Thu nói.

"Không được thầy Trần, tối nay em còn có việc". Diệp Thu mỉm cười từ chối.

"Được, vậy hôm khác nhé" Trần Hải Lượng cũng không ép, đi cùng Diệp Thu một đoạn liền rẽ về phía tòa nhà giáo viên công chức ở.

Sau hai năm thôi học, Diệp Thu lại xuất hiện ở trường Đại học Thủy Mộc.

Đương nhiên lần này hắn không học ở khoa khảo cổ, mà là ở lớp mba đặc biệt sáng lập của đại học Thủy Mộc.

Rất nhiều người nghi hoặc khó hiểu chạy tới hỏi Diệp Thu nguyên nhân, Diệp Thu đều lấy cớ muốn gây dựng sự nghiệp và quản lý doanh nghiệp để giải thích.

Lúc Diệp Thu đi tới cổng trường, Phí Tường đã lái xe tới đợi sẵn.

Thấy Diệp Thu đi tới, Phí Tường vội vàng chạy xuống mở cửa xe giúp Diệp Thu. Phí Tường anh tuấn đẹp trai xuất hiện ở cổng trường dẫn tới tiếng kêu hãi của vô số nữ sinh. Khuôn mặt hắn đối với những nữ sinh này thật quá hấp dẫn.

Còn kinh hơn là hắn còn lái xe Yeyron Bugatti màu đen tới.

"Sau này đừng khoa trương vậy nữa nha? Tôi là người rất khiêm tốn" Diệp Thu ngôi trên hàng ghế đầu không hài lòng nói với Phí Tường.

"Ha ha, đang ở ngoài với bạn gái, nhận được tin liền không nhịn được chạy tới báo cáo với Diệp thiếu gia ngay" Phí Tường cười nói.

"Tin gì tốt à?" Diệp Thu hỏi.

"Mitsui Viêm chết rồi, đầu tiên là rữa người, sau đó cơ thể bắt đầu thối rữa, bác sỹ bó tay hết cách. Bốn giờ chiều nay đã tuyên bố cái chết của hắn, vì chuyện này cực kỳ mất danh dự nên gia tộc Mitsui vô cùng dè dặt, không có bất cứ truyền thông nào đưa tin chuyện này" Phí Tường cười nói.

"Ồ, đã chết rồi sao? Thuốc đó thật chuẩn, nói một tháng đúng là một tháng" Diệp Thu vẻ mặt tự hào nói.

"Nhưng điều khiến người ta kỳ lạ là mẹ ruột hắn cùng nhiễm căn bệnh giống hắn, đầu tiên cũng rữa, sau đó bắt đầu thối rữa, mặc dù vẫn chưa tuyên cáo tử vong nhưng có thể cũng không kéo dài bao lâu nữa".

"Ồ" Mắt Diệp Thu mở lớn, bất quá trong xương hừng hực thiêu đốt "Nói như vậy, tin đồn đó là thật sao?"

"Tin đồn gì?"

"Ha ha, tự tìm hiểu đi, cậu nhất định sẽ thấy rất hứng thú, đi thôi, đưa tôi tới biệt thự Lam Sắc" Diệp Thu cười nói.

Vừa này hắn nhận được điện thoại của Lâm Bảo Nhi nói có chuyện khẩn cấp muốn bàn bạc với hắn, Diệp Thu hỏi chuyện gì, cô cũng không nói chỉ ra sức giục hắn mau quay về.

Xe hơi dừng trước cổng biệt thự Lam sắc, Phí Tường nói "Diệp thiếu gia, tôi không vào trong nữa".

"Được".

"Tiếp tục lưu ý động tĩnh bên gia tộc Mitsui giúp tôi" Diệp Thu nói.

Mặc dù Mitsui Viêm từ Hông Kông về nửa tháng sau mới bắt đầu sinh bệnh nhưng nếu gia tộc Mitsui muốn đẩy lên người mình cũng là chuyện không còn cách nào khác.

Hắn đã cho Long Nhãn ở bên Hông Kông phụ trách thu thập tin tức bên đó. Bên Yến Kinh có Phí Tường phụ trách. Chỉ cần bên họ có động tĩnh gì, mình có thể phản ứng nhanh nhất.

Sau khi xe thể thao của Phí Tường rời khỏi, Diệp Thu mới đây cổng lớn của biệt thự Lam Sắc.

Vừa đi vào trong sân đã nghe thấy tiếng tranh chấp của một đám con gái.

"Ai muốn cưới hắn? Em sẽ không cưới đâu" Đây là giọng của Đường Quả. "Lúc thích hắn thì ở cùng hắn, lúc không thích hắn nữa thì đá hắn đi, hừ, dù sao em vẫn có Đường Thị mà, tiểu phú bà như em đây có rất nhiều thị trường…."

"Vậy chị Mặc Nùng nhé? Chị Mặc Nùng đoan trang thục nhã, là người có phong phạm chính thê nhất" Lâm Bảo Nhi cười hì hì cổ động nói.

'"Không được, chị có công việc phải làm, tạm thời chưa nghĩ tới sẽ kết hôn" Trầm Mặc Nùng vội vàng xua tay "Chị thấy Khả Tâm là thích hợp nhất, tính cách Khả Tâm ai thấy cũng yêu quý, cũng có thể chăm sóc tốt cho Diệp Thu".

Diệp Thu toát mồ hôi hột, bây giờ xem ra không chỉ có ba nữ chủ nhân của biệt thự Lam Sắc ở đây, còn có không ít khách thiếu nữ nữa.

"Chị Mặc Nùng hay là để chị Đông Nhi kết hôn với Diệp Thu đi, họ rất hợp" Giọng Lâm Khả Tâm vẫn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ làm người ta yêu mến.

"Khả Tâm, sao lại đây lên người chị, chị không muốn lấy anh ấy, chị là đại minh tinh đó, không thể kết hôn được, mọi người chọn ai khác đi".

"Bố Bố, em thấy thế nào?"

"Chị Mặc Nùng, em mới tốt nghiệp mà. Kết hôn? Quá xa vời rồi" Bố Bố từ chối nói.

"Mọi người đều không muốn lấy Diệp Thu sao?" Lâm Bảo Nhi nghi hoặc hỏi.

"Không muốn" Mây cô gái trả lời.

"'Em lại rất muốn lấy Diệp Thu, còn nhờ ông đi tìm Diệp Thu cầu hôn, nhưng ông nội nói em còn nhỏ, bảo em đợi thêm hai năm nữa" Lâm Bảo Nhi vẻ mặt buồn rầu nói.

Trong lòng Diệp Thu thật hận, cả mấy cô gái này tụ tập ở đây hội họp quyết định vấn đề sỡ hữu mình.

Hơn nữa nghe ra tình hình có vẻ không ổn tí nào.

Mình giống như quả bóng đá tới ai người đó cùng đá bay đi.

Xem ra mình phải thể hiện rồi, không thể để đám con gái này quá kiêu ngạo được.

Ba ngày không đánh leo lên đầu ngồi, đánh tới khi chọn ra vợ tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net

Diệp Thu ho khan lớn vài tiếng sau đó bước nhanh vào trong phòng khách

Quả nhiên biệt thư Lam Sắc trống không lâu nay hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi ba chủ nhân của biệt thự Lam Sắc này đều đông đủ, ngoài ra còn có ba vị khách Lam Khả Tâm, Bố Bố và Nhiễm Đông Dạ.

Không cần hỏi có thể tụ tập mấy người này lại nhất định là Trầm Mặc Nùng ở trong giải quyết rồi, cũng chỉ có cô mới có mê lực có thể có được sự tin phục của những người này.

"Mọi người đều ở đây sao?" Diệp Thu đứng ở cửa cười nói.

"Diệp Thu, đang đợi anh đó, anh mau vào đi, bọn em có chuyện muốn bàn với anh, rất thú vị đó" Lâm Bảo Nhi cười hi hi chạy tới bá vai Diệp Thu nói.

Diệp Thu vẻ mặt buồn phiền.

Chuyện mình bị tất cả các cô từ chối, trong lòng Lâm Bảo Nhi lại thành thú vị?

"Chuyện gì thế?" Diệp Thu vẫn phải giả bộ không biết.

"Em đang cầu hôn giúp anh đó, họ ai nấy đều từ chối rồi, hì hì, anh không có chút hấp dẫn nào hết" Lâm Bảo Nhi vui vẻ giống như đứa trẻ.

Đương nhiên cũng có người coi cô là người lớn. Nếu bạn không nhìn bộ ngực của cô.

"Chuyện này không cần em bận tâm đâu?' Diệp Thu véo véo má Lâm Bảo Nhi kích động nói.

"Cái gì? Em bận tâm? Sao em lại không bận tâm được? Anh biết anh bao nhiêu tuổi rồi không? Không lấy nổi một cô vợ, em không lo cho anh ai lo cho anh đây? Có lòng tốt mà không được báo đáp, cũng xứng đáng anh không tìm được vợ" Lâm Bảo Nhi vô cùng tủi thân nói "Em còn định, khi anh thật sự không tìm được người nào muốn, em sẽ lấy anh đó".

"Chuyện này, em đừng tham dự, em là thiên kim đại tiểu thư của Lâm gia, đâu có thể dễ dàng gả cho người khác? Hơn nữa nêu lấy cũng không thể lấy người như anh, đúng không?" Diệp Thu bị câu cuối của Lâm Bảo Nhi dọa cho phải nhanh chóng an ủi nói.

"Em đương nhiên biết không thể lấy người như anh được, nhưng họ đều không lấy anh, em chỉ cảm thấy anh đáng thương mà… Anh thật không có lương tâm…"^^

Diệp Thu không dám dây dưa với Lâm Bảo Nhi nữa, dày mặt ngồi giữa Trầm Mặc Nùng và Đường Quả cười hỏi "Mọi người đều không muốn lấy anh?"

"Tất nhiên".

"Đúng vậy"

"Anh tìm người khác đi?"

Quả nhiên đáp án vẫn như khi nãy, không ai khẳng định cả.

"Khả Tâm, em cũng không muốn?" Diệp Thu nhìn Lam Khả Tâm hỏi, bình thường cũng chính là Lam Khả Tâm nghe lời nhất chưa bao giờ biết từ chối mình.

"Muốn, nhưng…nhưng em cảm thấy anh vẫn nên tìm chị khác thì tốt hơn" Lam Khả Tâm nói.

"Như vậy sao?" Diệp Thu vẻ mặt tiếc nuối. "Vậy anh học mba phí công rồi".

"Có ý gì?" Đường Quả hỏi.

"Anh còn định học mba, sau này dùng phương pháp khoa học quản lý các em đó, bây giờ có vẻ vô dụng rồi".

Diệp Thu vừa dứt lời, mấy cô gái lập tức nhào tới tay đấm chân đá tiện thể còn tay véo miệng cắn.

Diệp Thu không hiểu sao Lâm Bảo Nhi lại cắn vui sướng tới vậy, chuyện này có quan hệ gì tới cô?

Một cô gái vị thành niên như cô, mình cho dù muốn quản lý cũng không có phần của cô?

"Được rồi, được rồi, anh sai rồi" Diệp Thu lớn tiếng cầu xin "Anh biết các em không thích anh, anh cũng không miễn cưỡng các em, dưa hái xanh không ngọt mà, thế này đi, anh ra ngoài tìm cô gái khác làm vợ, được chưa?"

"Anh dám" Mấy cô gái đồng thanh nói.

"Vậy các em muốn thế nào? Hay là chúng ta tới các nước châu Phi, anh cưới hết các em luôn?" Diệp Thu nói nhỏ. Suy nghĩ này chôn dấu tự đáy lòng hắn lâu nay mà luôn không tiện nói ra.

Dù sao Diệp Thu rốt cuộc vẫn là một người đàn ông da thịt mỏng manh, không thể giống những nhân viên đó mở hội thưởng hoa gì, tụ tập tất cả phụ nữ mình có lại cùng chơi mạt chược được.

Trầm Mặc Nùng liếc Diệp Thu nói "Đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Chi bằng cứ giữ hiện trạng tốt hơn, mọi người muốn theo anh thì sẽ bên cạnh anh, không thích cũng có thể dứt khoát rời khỏi, nếu kết hôn, đó không phải cả đời phải chịu sự ràng buộc của anh sao?"

"Anh cũng không cần nghĩ tới ra bên ngoài tìm nữa, bọn em sẽ không đồng ý đâu. Em vừa mới hỏi họ, cũng không tranh giành nhau nữa, về phần tuyển vợ cho anh, bọn em đã tìm cho anh rồi?"

"Tìm rồi?" Diệp Thu vẻ mặt ngạc nhiên "Ai thế? Vợ anh sao chính anh cũng không biết?"

"Nhị Nha" Trâm Mặc Nùng nói.

"Nhị Nha? Em…sao em biết cô ấy?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Hình như hắn chưa từng nhắc tới Nhị Nha với những cô gái này, cũng chỉ có Nhiễm Đông Dạ biết chút chuyện thôi.

"Thiết Ngưu nói, anh ấy nói hết chuyện của anh cho bọn em rồi, nếu hai người là thanh mai trúc mã hơn nữa tình cảm lại tốt như vậy. Bọn em tất nhiên sẽ tác thành cho hai người. Cho dù theo thứ tự trước sau cùng nên là cô ấy là vợ anh".

Thiết Ngưu? Tên tiêu tử thối này, bảo hắn về Yến Kinh trước mấy ngày bảo vệ các cô, không ngờ hắn lại bán đứng mình rồi.

Trầm Mặc Nùng xem thời gian nói "Bây giờ mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta ra ngoài thôi, họ chắc cũng sắp tới rồi".

"Ai sắp tới?" Diệp Thu cảm thấy đầu mình thật vô dụng, hôm nay sao mình lại bị đám con gái này dẫn đi chứ?

"Diệp gia gia và chị Nhị Nha, chị Mặc Nùng đã cho Thiết Ngưu đi đón họ rồi" Lâm Bảo Nhi cười hì hi nói.

Cuối cùng ông cũng muốn quay về Yến Kinh rồi sao?

Nhị Nha tới rồi?

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương