Cận Thân Bảo Tiêu
-
Chương 1: Thú vui ác độc của kẻ có tiền
Diệp Thu cảm thấy mình sống thật bất lực.
Sống trong một cái thung lũng nghèo hầu hạ một lão già có tay có chân mà lười đến mức không thể tưởng tượng nổi mười mấy năm nay, khó khăn lắm mới đợi đến lúc ông ta chịu thả mình ra khỏi núi, không ngờ vẫn phải chăm sóc hầu hạ cho cuộc sống của một kẻ khác. Lẽ nào mình sinh ra chính là có số mạng làm nô tài
Vệ sĩ? Nói thông tục một chút chính là bảo mẫu nam. Khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm, thì phải làm một việc ngu ngốc là dùng thân mình làm tấm che đạn
Cũng không biết đại tiểu thư Yến Kinh nhà ai cần tuyển mình vào làm vệ sĩ, không sợ tổn thọ sao?
Vào đúng tháng 9 là lúc học sinh của tất cả các trường đại cao học phải quay lại trường. Chuyến tàu chạy đến Yến Kinh mà Diệp Thu ngồi nhét đầy những học sinh đến Yến Kinh học.
"Bạn học ở trường nào?" Một cậu con trai đeo kính mặt đầy vui vẻ hỏi cô gái có mái tóc dài ngồi bên cửa sổ phía trong Diệp Thu
"Đại học Thuỷ Mộc" Cô gái ngại ngùng trả lời. Vừa mới thoát ra khỏi sự ngây ngô của thời trung học, ra ngoài gặp phải con trai thì vẫn còn có chút không thoải mái
"A, thật sao? Mình là sinh viên khoa quản lí thông tin đại học Thuỷ Mộc. Mọi người đều đến từ cùng một thành phố, hơn nữa lại học cùng một ngôi trường, cũng coi như là có duyên. Nếu như có thời gian thì ra đây ngồi một lát. Nghe nói trong trường đều có hội đồng hương" Cậu con trai đeo kính cười ha ha nói, trong lời nói có chút lấy lòng.
Nhưng cô gái tóc dài bên cạnh quả thật cũng xinh đẹp, tuy cách trang điểm có một chút bảo thủ so với các cô gái ở thành phố lớn, nhưng khuôn mặt lại thanh tú như nước. Vóc dáng cao gầy, giọng nói cũng không tồi. Hấp dẫn hoa cỏ là chuyện rất bình thường
"Ừ" Cô gái gật đầu.
Chàng trai đeo kính nhìn thấy cô gái không có hứng thú nói chuyện, liền chuyển hướng sang người cũng có vẻ trẻ tuổi Diệp Thu, chuẩn bị lấy lại sự thu hút của cô gái từ anh ta, hỏi: "Anh cũng là đến Yến Kinh học?"
"Không phải. Tôi đến là để làm việc" Diệp Thu lắc đầu.
"Công nhân?" Ánh mắt chàng trai đeo kính có chút khác thường.
Người tinh nhanh như Diệp Thu, lẽ nào không nhìn ra sự kì thị trong ánh mắt và lời nói của anh ta? Nhưng tội gì phải để cho cô gái ấy biết, bĩu môi một cái, và không thèm để ý đến nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ôi, hiện giờ kinh tế toàn cầu không khởi sắc, những ngày của công nhân cũng không dễ sống nhỉ? Mấy ngày trước tôi có xem báo, có một bài viết là "Nguy cơ kinh tế, nông dân công ngậm nước mắt về nhà trước ăn tết"… Bây giờ mới là tháng 9, vậy mà đã có một số đông công nhân trở về quê. Nhưng anh quả cũng không tồi, khi người khác đều trở về nhà mà anh vẫn có thể đến Yến Kinh làm việc. Công việc tìm được rồi chứ? Nếu như chưa tìm được thì tôi sẽ giúp anh một tay. Tôi có một người họ hàng làm ở công ty kiến trúc ở Yến Kinh, với vóc dáng của anh, nếu tôi giới thiệu một chút thì đi đến công trường vác bao bùn hay chuyển đá chắc không có vẫn đề gì".
Khi nam sinh đó nói những lời này, ánh mắt liên tục hướng về phía cô gái. Đúng như anh ta đã dự đoán trước, cô gái quả thật đã bị thu hút bởi những lời nói đó, đôi mắt to đẹp nhấp nháy nhìn Diệp Thu, như có một phần đồng tình
"Cậu có phải là muốn tán cô ấy?" Diệp Thu chỉ chỉ vào cô gái tóc dài nói.
"Hả?" cậu trai không ngờ một người công nhân lại có thể hỏi trực tiếp một câu như thế, hơn nữa nói trúng tim anh ta, há hốc mồm sửng sốt hồi lâu. Cô gái tóc dài ngồi bên cạnh khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ lên, cắn nhẹ đôi môi mỏng, dáng vẻ như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
"Anh muốn tán gái thì kéo tôi vào làm gì? Hồng hoa cần phải có lá xanh đến phối sao? Muốn lấy cái nghèo khổ của tôi để tôn lên sự giàu có của cậu à? Muốn lấy việc tôi không có tri thức để làm nền cho việc cậu đậu Thuỷ Mộc à? Muốn lấy vẻ anh tuấn của tôi… để làm nổi lên cái khuôn mặt hình quả thận heo của cậu à? Không có IQ mà còn học người ta trọc đầu, tự mình tự ti lại còn muốn đi tìm sự tự tin từ tôi sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Còn dám nói chuyện với tôi kiểu đó tôi sẽ đập gẫy chân cậu" Diệp Thu chỉ thẳng mặt cái tên đó mắng chửi cho một trận, tiếng bạch thoại của nông thôn với từ ngữ lưu hành trên mạng kết hợp hoàn mĩ với nhau, mắng cho đối phương mất mặt.
Vì tiếng của Diệp Thu có hơi cao, nên cả toa xe đều nghe thấy động tĩnh ở bên này, trong toa xe đại bộ phận là học sinh, nghe thấy nhưng lời chửi kinh điển của Diệp Thu liền vỗ tay kêu hay. Đợi đến khi họ đều đứng lên, nhìn thấy những lời này lại là từ một người có dáng vẻ công nhân thốt ra, thì có một số người lại giơ mấy lon bia lên hướng về phía Diệp Thu cạn ly.
"Anh… tại sao lại không có tố chất như vậy?" Nam sinh tức giận nói.
"Tố chất? Nói tố chất với tôi? Cậu cũng xứng sao?" Diệp Thu cười khẩy. "Cậu 8 tuổi vẫn còn ở trong nôi, 12 tuổi bắt đầu nhìn trộm chị mình tắm. 16 tuổi dùng thuốc mê ức hiếp bạn cùng bàn… Trình độ tiếng anh của cậu quá tồi, lần này lại thi được hơn 120 điểm, làm sao mà có được thì tự cậu hiểu rõ chứ? Hai ngày trước mới đá đi cô bạn gái thứ mười ba của mình, bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi để tán gái. Vẫn còn mặt mũi để nói tố chất với tôi sao? Tôi mọi năm đều là công dân "năm điểm tốt" của thôn chúng tôi. Cậu có thể bì sao?"
"Anh… anh… anh nói dối…" Khuôn mặt của nam sinh tỏ ra nhăn nhó nghiêm trọng, trán toát ra đầy mồ hôi, con ngươi giãn ra cực đại, khuôn mặt tỏ ra không thể tin nổi nhìn về Diệp Thu
Họ vừa mới gặp nhau trên xe, tại sao lại có thể biết được chuyện của mình nhiều năm như thế?
"Nói dối? Cậu chắc không?" Diệp Thu lạnh giọng hỏi, cái cười khẩy như quất thẳng tới tâm can đối phương.
"Anh… anh…"
Nhìn thấy bộ dạng lắp ba lắp bắp của đối phương, Diệp Thu cười khẩy hai tiếng. Dời cái nhìn ra khỏi người hắn .
Cái loại người này ông đây quả thật chẳng thèm để ý đến. Nếu như không phải là hắn tự mình vướng vào, thì ông đây cũng sẽ không tốn sức lực để làm mấy cái chuyện vô nghĩa này. T
Để dò xét ý nghĩ của hắn, cũng không biết đã tốn bao nhiêu linh hồn. Diệp Thu bất giác vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim có khắc hoa văn cổ quái đeo trên ngón tay phải. Năng lực dự đoán lời nói chuẩn xác lúc nãy của anh ấy chính là đến từ chiếc nhẫn thần kì có thể thăm dò được linh hồn của người khác này.
Diệp Thu là người theo chủ nghĩa thiết thực. Những việc lấy lòng người khác tuyệt đối sẽ không làm.
"Anh biết xem tướng?" Cô gái tóc dài xinh đẹp đầy ngạc nhiên nhìn Diệp Thu
"Hả?" Diệp thu ngẩn người ra. Sau đó mới nghĩ rằng, cô ấy chắc chắn cho rằng mình có thể đoán ra chính xác những việc của tên cầm thú đối diện này là do tướng thuật. Diệp Thu đương nhiên sẽ không phản bác lại, gật đầu một cách cao thâm khó lường.
"À, vậy anh có thể giúp tôi xem một chút không?" Cô gái vẻ mặt đầy chờ đợi hỏi.
"Không được" Diệp Thu từ chối.
"Xin anh đấy, xem hộ tôi chút đi" Cô gái khẩn cầu nói. Khuôn mặt buồn bã nhìn mà thấy tội nghiệp.
"Vậy… được rồi. Muốn xem cái gì?" Diệp Thu khó xử một hồi, cuối cùng gật đầu trả lời.
"Nhân duyên…"
"Được. Đưa tay ra đây".
"Còn cần dùng tay sao? Vừa nãy anh không phải là…"
"Có xem không? Không xem thì thôi. Xem nhân phẩm của hắn và xem nhân duyên của cô có thể giống nhau sao?"
"Ờ. Được rồi" Cô gái nhìn thấy Diệp thu tức giận, sắc mặt hoang mang không biết làm thế nào, vội vàng đưa bàn tay trắng nõn nà của mình ra cho Diệp Thu xem.
Nam sinh đối diện nhìn thấy giận đến phát hoả trong mắt, nhưng đành chịu. Tuy hắn không chịu thừa nhận, nhưng tự trong đáy lòng hắn thấy sợ Diệp Thu. Cái con người khi cười mà cả người lẫn vật đều thấy vô hại này quả thật là ma quỷ.
Theo như tiếng tiếng truyền thanh vang lên, trạm Yến Kinh đã đến rồi
Nam sinh đối diện không muốn ở cùng với Diệp Thu thêm một giây nào nữa, xe vẫn chưa dừng hẳn, thì đã xách hành lí của mình chạy đến trước cửa tàu hoả đợi xuống.
Diệp Thu đứng lên, lấy hành lí của mình, còn giúp Lam Khả Tâm lấy hòm hành lí màu hồng phấn của cô ấy. Qua một chặng đường bắt chuyện, hiện giờ hai người đã trở nên rất thân thuộc.
"Diệp Thu, chúng ta có thể gặp nhau không?" Lam Khả Tâm nhìn thấy Diệp Thu xách túi bước đi, vội vàng kéo hòm hành lí nhỏ của mình đuổi theo
"Vừa nãy không phải đã nói với cô rồi sao? Nhân duyên là do trời định" Diệp Thu mỉm cười nói.
"Vậy… Anh có số di động không? Hoặc là cho tôi số điện thoại hoặc là phương thức liên lạc khác cũng được?" Lam Khả Tâm không chịu thôi.
Diệp Thu cười gượng nói: "Cô xem tôi như thế này cũng biết là tôi không thể dùng điện thoại. Còn về địa chỉ… tôi vẫn không biết phải đi đâu".
Con người hào hiệp này vẫy vẫy tay chào Lam Khả Tâm, Diệp Thu theo dòng người chen chúc ra khỏi xe.
Lúc sắp đi ông già có nói ra khỏi trạm sẽ có người đến đón, Diệp Thu cũng không biết người đi đón là ai, trông như thế nào. Chỉ biết là mình đến Yến Kinh là để làm vệ sĩ cho các quý cô. Cho nên, vừa nãy Lam Khả Tâm hỏi địa chỉ thì anh ta thật sự không biết là mình sẽ sống ở đâu.
Ra khỏi cửa kiểm vé, Diệp Thu liền nhìn thấy tên mình trong đám người.
Một người đàn ông mặc tây phục màu đen đang giơ tấm biển lên, bên trên viết hai chữ "Diệp Thu". Bên cạnh là một người già ăn mặc giống như thế.
"Các ông đợi Diệp Thu?" Diệp Thu xách túi hành lí tạm qua hỏi.
"Anh là?" Người già với khuôn mặt nghi hoặc hỏi Diệp Thu.
"Chính là tôi".
"…Xin lỗi, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi. Anh có vật gì chứng minh bản thân không?" Uông bá không có cách nào liên hệ người trước mắt mình với người làm vệ sĩ cho đại tiểu thư Đường gia.
"Hì hì, may mà tôi đã đủ 18 tuổi" Diệp Thu nói, rút từ trong túi ra chứng minh thư của mình.
Người già nhận lấy chứng minh thư xem rồi lại xem, địa chỉ trên chứng minh thư và địa chỉ của Diệp Thu mà mình cần liên hệ là cùng một nơi. Hơn nữa, chứng minh thư này xem ra cũng không phải là mới làm… Người này thật sự là Diệp Thu?
Thôi rồi, đại tiểu thư sắp nổi giận rồi.
"Đi thôi. Chúng ta sẽ đi gặp cô chủ. Cậu là người ông chủ mời đến, là vệ sĩ chuyên trách của tiểu thư chúng tôi" Người già đưa tay ra chào mừng.
Tên đeo kính bị Diệp Thu làm nhục trên tàu hoả nhìn thấy Diệp Thu đi lên chiếc xe xịn, loại có giấy phép lái xe đặc biệt dưới sự hộ tống của hai người mặc đồ Tây, đi giầy da, hai mắt mở trừng trừng. Sau đó hung hăng mắng: "Đồ khốn, người có tiền mà lại làm vẻ công nhân sao? Đồ trâu bò".
Sống trong một cái thung lũng nghèo hầu hạ một lão già có tay có chân mà lười đến mức không thể tưởng tượng nổi mười mấy năm nay, khó khăn lắm mới đợi đến lúc ông ta chịu thả mình ra khỏi núi, không ngờ vẫn phải chăm sóc hầu hạ cho cuộc sống của một kẻ khác. Lẽ nào mình sinh ra chính là có số mạng làm nô tài
Vệ sĩ? Nói thông tục một chút chính là bảo mẫu nam. Khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm, thì phải làm một việc ngu ngốc là dùng thân mình làm tấm che đạn
Cũng không biết đại tiểu thư Yến Kinh nhà ai cần tuyển mình vào làm vệ sĩ, không sợ tổn thọ sao?
Vào đúng tháng 9 là lúc học sinh của tất cả các trường đại cao học phải quay lại trường. Chuyến tàu chạy đến Yến Kinh mà Diệp Thu ngồi nhét đầy những học sinh đến Yến Kinh học.
"Bạn học ở trường nào?" Một cậu con trai đeo kính mặt đầy vui vẻ hỏi cô gái có mái tóc dài ngồi bên cửa sổ phía trong Diệp Thu
"Đại học Thuỷ Mộc" Cô gái ngại ngùng trả lời. Vừa mới thoát ra khỏi sự ngây ngô của thời trung học, ra ngoài gặp phải con trai thì vẫn còn có chút không thoải mái
"A, thật sao? Mình là sinh viên khoa quản lí thông tin đại học Thuỷ Mộc. Mọi người đều đến từ cùng một thành phố, hơn nữa lại học cùng một ngôi trường, cũng coi như là có duyên. Nếu như có thời gian thì ra đây ngồi một lát. Nghe nói trong trường đều có hội đồng hương" Cậu con trai đeo kính cười ha ha nói, trong lời nói có chút lấy lòng.
Nhưng cô gái tóc dài bên cạnh quả thật cũng xinh đẹp, tuy cách trang điểm có một chút bảo thủ so với các cô gái ở thành phố lớn, nhưng khuôn mặt lại thanh tú như nước. Vóc dáng cao gầy, giọng nói cũng không tồi. Hấp dẫn hoa cỏ là chuyện rất bình thường
"Ừ" Cô gái gật đầu.
Chàng trai đeo kính nhìn thấy cô gái không có hứng thú nói chuyện, liền chuyển hướng sang người cũng có vẻ trẻ tuổi Diệp Thu, chuẩn bị lấy lại sự thu hút của cô gái từ anh ta, hỏi: "Anh cũng là đến Yến Kinh học?"
"Không phải. Tôi đến là để làm việc" Diệp Thu lắc đầu.
"Công nhân?" Ánh mắt chàng trai đeo kính có chút khác thường.
Người tinh nhanh như Diệp Thu, lẽ nào không nhìn ra sự kì thị trong ánh mắt và lời nói của anh ta? Nhưng tội gì phải để cho cô gái ấy biết, bĩu môi một cái, và không thèm để ý đến nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ôi, hiện giờ kinh tế toàn cầu không khởi sắc, những ngày của công nhân cũng không dễ sống nhỉ? Mấy ngày trước tôi có xem báo, có một bài viết là "Nguy cơ kinh tế, nông dân công ngậm nước mắt về nhà trước ăn tết"… Bây giờ mới là tháng 9, vậy mà đã có một số đông công nhân trở về quê. Nhưng anh quả cũng không tồi, khi người khác đều trở về nhà mà anh vẫn có thể đến Yến Kinh làm việc. Công việc tìm được rồi chứ? Nếu như chưa tìm được thì tôi sẽ giúp anh một tay. Tôi có một người họ hàng làm ở công ty kiến trúc ở Yến Kinh, với vóc dáng của anh, nếu tôi giới thiệu một chút thì đi đến công trường vác bao bùn hay chuyển đá chắc không có vẫn đề gì".
Khi nam sinh đó nói những lời này, ánh mắt liên tục hướng về phía cô gái. Đúng như anh ta đã dự đoán trước, cô gái quả thật đã bị thu hút bởi những lời nói đó, đôi mắt to đẹp nhấp nháy nhìn Diệp Thu, như có một phần đồng tình
"Cậu có phải là muốn tán cô ấy?" Diệp Thu chỉ chỉ vào cô gái tóc dài nói.
"Hả?" cậu trai không ngờ một người công nhân lại có thể hỏi trực tiếp một câu như thế, hơn nữa nói trúng tim anh ta, há hốc mồm sửng sốt hồi lâu. Cô gái tóc dài ngồi bên cạnh khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ lên, cắn nhẹ đôi môi mỏng, dáng vẻ như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
"Anh muốn tán gái thì kéo tôi vào làm gì? Hồng hoa cần phải có lá xanh đến phối sao? Muốn lấy cái nghèo khổ của tôi để tôn lên sự giàu có của cậu à? Muốn lấy việc tôi không có tri thức để làm nền cho việc cậu đậu Thuỷ Mộc à? Muốn lấy vẻ anh tuấn của tôi… để làm nổi lên cái khuôn mặt hình quả thận heo của cậu à? Không có IQ mà còn học người ta trọc đầu, tự mình tự ti lại còn muốn đi tìm sự tự tin từ tôi sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Còn dám nói chuyện với tôi kiểu đó tôi sẽ đập gẫy chân cậu" Diệp Thu chỉ thẳng mặt cái tên đó mắng chửi cho một trận, tiếng bạch thoại của nông thôn với từ ngữ lưu hành trên mạng kết hợp hoàn mĩ với nhau, mắng cho đối phương mất mặt.
Vì tiếng của Diệp Thu có hơi cao, nên cả toa xe đều nghe thấy động tĩnh ở bên này, trong toa xe đại bộ phận là học sinh, nghe thấy nhưng lời chửi kinh điển của Diệp Thu liền vỗ tay kêu hay. Đợi đến khi họ đều đứng lên, nhìn thấy những lời này lại là từ một người có dáng vẻ công nhân thốt ra, thì có một số người lại giơ mấy lon bia lên hướng về phía Diệp Thu cạn ly.
"Anh… tại sao lại không có tố chất như vậy?" Nam sinh tức giận nói.
"Tố chất? Nói tố chất với tôi? Cậu cũng xứng sao?" Diệp Thu cười khẩy. "Cậu 8 tuổi vẫn còn ở trong nôi, 12 tuổi bắt đầu nhìn trộm chị mình tắm. 16 tuổi dùng thuốc mê ức hiếp bạn cùng bàn… Trình độ tiếng anh của cậu quá tồi, lần này lại thi được hơn 120 điểm, làm sao mà có được thì tự cậu hiểu rõ chứ? Hai ngày trước mới đá đi cô bạn gái thứ mười ba của mình, bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi để tán gái. Vẫn còn mặt mũi để nói tố chất với tôi sao? Tôi mọi năm đều là công dân "năm điểm tốt" của thôn chúng tôi. Cậu có thể bì sao?"
"Anh… anh… anh nói dối…" Khuôn mặt của nam sinh tỏ ra nhăn nhó nghiêm trọng, trán toát ra đầy mồ hôi, con ngươi giãn ra cực đại, khuôn mặt tỏ ra không thể tin nổi nhìn về Diệp Thu
Họ vừa mới gặp nhau trên xe, tại sao lại có thể biết được chuyện của mình nhiều năm như thế?
"Nói dối? Cậu chắc không?" Diệp Thu lạnh giọng hỏi, cái cười khẩy như quất thẳng tới tâm can đối phương.
"Anh… anh…"
Nhìn thấy bộ dạng lắp ba lắp bắp của đối phương, Diệp Thu cười khẩy hai tiếng. Dời cái nhìn ra khỏi người hắn .
Cái loại người này ông đây quả thật chẳng thèm để ý đến. Nếu như không phải là hắn tự mình vướng vào, thì ông đây cũng sẽ không tốn sức lực để làm mấy cái chuyện vô nghĩa này. T
Để dò xét ý nghĩ của hắn, cũng không biết đã tốn bao nhiêu linh hồn. Diệp Thu bất giác vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim có khắc hoa văn cổ quái đeo trên ngón tay phải. Năng lực dự đoán lời nói chuẩn xác lúc nãy của anh ấy chính là đến từ chiếc nhẫn thần kì có thể thăm dò được linh hồn của người khác này.
Diệp Thu là người theo chủ nghĩa thiết thực. Những việc lấy lòng người khác tuyệt đối sẽ không làm.
"Anh biết xem tướng?" Cô gái tóc dài xinh đẹp đầy ngạc nhiên nhìn Diệp Thu
"Hả?" Diệp thu ngẩn người ra. Sau đó mới nghĩ rằng, cô ấy chắc chắn cho rằng mình có thể đoán ra chính xác những việc của tên cầm thú đối diện này là do tướng thuật. Diệp Thu đương nhiên sẽ không phản bác lại, gật đầu một cách cao thâm khó lường.
"À, vậy anh có thể giúp tôi xem một chút không?" Cô gái vẻ mặt đầy chờ đợi hỏi.
"Không được" Diệp Thu từ chối.
"Xin anh đấy, xem hộ tôi chút đi" Cô gái khẩn cầu nói. Khuôn mặt buồn bã nhìn mà thấy tội nghiệp.
"Vậy… được rồi. Muốn xem cái gì?" Diệp Thu khó xử một hồi, cuối cùng gật đầu trả lời.
"Nhân duyên…"
"Được. Đưa tay ra đây".
"Còn cần dùng tay sao? Vừa nãy anh không phải là…"
"Có xem không? Không xem thì thôi. Xem nhân phẩm của hắn và xem nhân duyên của cô có thể giống nhau sao?"
"Ờ. Được rồi" Cô gái nhìn thấy Diệp thu tức giận, sắc mặt hoang mang không biết làm thế nào, vội vàng đưa bàn tay trắng nõn nà của mình ra cho Diệp Thu xem.
Nam sinh đối diện nhìn thấy giận đến phát hoả trong mắt, nhưng đành chịu. Tuy hắn không chịu thừa nhận, nhưng tự trong đáy lòng hắn thấy sợ Diệp Thu. Cái con người khi cười mà cả người lẫn vật đều thấy vô hại này quả thật là ma quỷ.
Theo như tiếng tiếng truyền thanh vang lên, trạm Yến Kinh đã đến rồi
Nam sinh đối diện không muốn ở cùng với Diệp Thu thêm một giây nào nữa, xe vẫn chưa dừng hẳn, thì đã xách hành lí của mình chạy đến trước cửa tàu hoả đợi xuống.
Diệp Thu đứng lên, lấy hành lí của mình, còn giúp Lam Khả Tâm lấy hòm hành lí màu hồng phấn của cô ấy. Qua một chặng đường bắt chuyện, hiện giờ hai người đã trở nên rất thân thuộc.
"Diệp Thu, chúng ta có thể gặp nhau không?" Lam Khả Tâm nhìn thấy Diệp Thu xách túi bước đi, vội vàng kéo hòm hành lí nhỏ của mình đuổi theo
"Vừa nãy không phải đã nói với cô rồi sao? Nhân duyên là do trời định" Diệp Thu mỉm cười nói.
"Vậy… Anh có số di động không? Hoặc là cho tôi số điện thoại hoặc là phương thức liên lạc khác cũng được?" Lam Khả Tâm không chịu thôi.
Diệp Thu cười gượng nói: "Cô xem tôi như thế này cũng biết là tôi không thể dùng điện thoại. Còn về địa chỉ… tôi vẫn không biết phải đi đâu".
Con người hào hiệp này vẫy vẫy tay chào Lam Khả Tâm, Diệp Thu theo dòng người chen chúc ra khỏi xe.
Lúc sắp đi ông già có nói ra khỏi trạm sẽ có người đến đón, Diệp Thu cũng không biết người đi đón là ai, trông như thế nào. Chỉ biết là mình đến Yến Kinh là để làm vệ sĩ cho các quý cô. Cho nên, vừa nãy Lam Khả Tâm hỏi địa chỉ thì anh ta thật sự không biết là mình sẽ sống ở đâu.
Ra khỏi cửa kiểm vé, Diệp Thu liền nhìn thấy tên mình trong đám người.
Một người đàn ông mặc tây phục màu đen đang giơ tấm biển lên, bên trên viết hai chữ "Diệp Thu". Bên cạnh là một người già ăn mặc giống như thế.
"Các ông đợi Diệp Thu?" Diệp Thu xách túi hành lí tạm qua hỏi.
"Anh là?" Người già với khuôn mặt nghi hoặc hỏi Diệp Thu.
"Chính là tôi".
"…Xin lỗi, xin thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi. Anh có vật gì chứng minh bản thân không?" Uông bá không có cách nào liên hệ người trước mắt mình với người làm vệ sĩ cho đại tiểu thư Đường gia.
"Hì hì, may mà tôi đã đủ 18 tuổi" Diệp Thu nói, rút từ trong túi ra chứng minh thư của mình.
Người già nhận lấy chứng minh thư xem rồi lại xem, địa chỉ trên chứng minh thư và địa chỉ của Diệp Thu mà mình cần liên hệ là cùng một nơi. Hơn nữa, chứng minh thư này xem ra cũng không phải là mới làm… Người này thật sự là Diệp Thu?
Thôi rồi, đại tiểu thư sắp nổi giận rồi.
"Đi thôi. Chúng ta sẽ đi gặp cô chủ. Cậu là người ông chủ mời đến, là vệ sĩ chuyên trách của tiểu thư chúng tôi" Người già đưa tay ra chào mừng.
Tên đeo kính bị Diệp Thu làm nhục trên tàu hoả nhìn thấy Diệp Thu đi lên chiếc xe xịn, loại có giấy phép lái xe đặc biệt dưới sự hộ tống của hai người mặc đồ Tây, đi giầy da, hai mắt mở trừng trừng. Sau đó hung hăng mắng: "Đồ khốn, người có tiền mà lại làm vẻ công nhân sao? Đồ trâu bò".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook