Cần Gì Phải Diễn Trò
-
Chương 4: Lòng xao động
May mắn một đêm không có chuyện gì, khi Mặc Nhiễm tỉnh lại trời đã sáng, Hứa Thành đang xoa eo cho y.
“Đêm qua ngươi ngủ an ổn chứ?” Hứa Thành thấy y tỉnh lại, cười nói, “Hài tử cũng không dày vò ngươi.”
Mặc Nhiễm gật đầu một cái, trong lòng nhưng nắm chặt. Tháng này hài tử một mực làm ầm ĩ, đột nhiên hôm nay an tĩnh lại… Hài tử nhưng muôn ngàn lần không thể có chuyện.
“Bụng ta… Tại sao hôm nay đột nhiên an tĩnh như vậy…” Mặc Nhiễm run rẩy mở miệng, đem tay của Hứa Thành dẫn tới trên bụng mình.
“Ta nghe một chút.” Hứa Thành vừa mới sờ qua bụng của y, hài tử hài tử không có sao, chẳng qua là Mặc Nhiễm lo lắng quá độ, liền cúi người dán lỗ tai lên dựng bụng nhô cao kia, quả nhiên nghe được tim thai nhỏ nhẹ, cười nói với Mặc Nhiễm, “Mặc nhi đừng lo lắng, hài tử vẫn khỏe, chẳng qua là đã có kinh nghiệm không làm khó ngươi.”
Thấy Mặc Nhiễm vẫn hơi nhíu mi, Hứa Thành khom người ôm lấy y: “Mặc nhi a, chính là tâm tư nặng, luôn tự mình hù dọa mình. Lang trung nói, Mặc nhi vốn là tâm tư nặng, hơn nữa mang thai thời kỳ cuối, trong lúc mang thai hay suy nghĩ nhiều, luôn là sợ này sợ kia, đều là bình thường.”
Mặc Nhiễm khẽ tựa vào trên người Hứa Thành, dựng bụng chạm vào bụng của hắn, cuối cùng tìm được một tia cảm giác an toàn: “Hài tử không sao liền tốt.”
“Điểm tâm muốn ăn cái gì? Ta để cho người làm cháo gà ngươi thích ăn.”
“Liền cái này đi.” Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy khẩu vị của mình tốt lạ thường, ăn hết hai chén cháo gà, còn đưa tay muốn chén thứ ba. Nhưng là ngước mắt nhìn Hứa Thành, Mặc Nhiễm cắn cắn môi rũ mắt.
Trước giờ lượng cơm của y rất nhỏ, bây giờ bụng lớn thành như vậy, khẩu vị lại nhiều, có thể hay không để cho Hứa Thành cảm thấy người mình mập mạp mà chán ghét?
“Mặc nhi còn muốn?” Thấy khẩu vị Mặc Nhiễm tốt khác thường, Hứa Thành vừa mừng vừa sợ, vội vàng múc một chén, “Mặc nhi há miệng, ta đút ngươi.”
Thân hình Mặc nhi cao lại gầy, từ khi mang thai, lang trung liền dặn dò qua muốn tẩm bổ thật nhiều, ngày ngày hắn đều rầu rĩ Mặc Nhiễm ăn không ngon không có sức lực sinh sản. Mấy tháng qua bào ngư vi cá không ngừng đưa đến trước mặt Mặc Nhiễm, món ăn Tô Châu không ngừng thay đổi các món ăn đa dạng, có thể là bắt đầu quen mùi vị, mấy ngày này Mặc Nhiễm cuối cùng có chút thèm ăn, lúc này Hứa Thành mới hơi yên tâm.
“Ta… Ta mấy ngày này ăn quá nhiều.” Mặc Nhiễm mím chặt môi nói.
“Mặc nhi nói bậy. Là trước giờ ngươi không chịu ăn, mới cảm thấy bây giờ ăn nhiều. Ngươi nhìn dựng phu có thai trên đường, ai không ăn nhiều hơn ngươi không.” Hứa Thành thổi cho cháo bớt nóng, đưa đến bên miệng Mặc Nhiễm, “Mặc nhi ngoan, há miệng.”
“Ta tự ăn.” Nhiễm có chút không có thói quen bị người chăm sóc như hài tử, đưa tay nhận lấy chén cháo, “Ta nếu là ăn eo to mặt tròn, ngươi…”
“Đừng có đoán mò.” Hứa Thành thử thăm dò đâm đâm hai gò má của y, thấy y cười, được voi đòi tiên dán vào trên người y, “Mặc nhi người gầy, phải nuôi chút thịt mới phải. Mặt gầy như vậy, ta nhìn đau lòng muốn chết.”
“Ta đã để cho người đem lang trung bà đỡ cũng gọi tới, ngươi ăn xong sẽ để cho bọn họ đi vào.”
“Vậy ngươi…”
“Mặc nhi không muốn để cho ta nghe sao?” Hứa Thành ngẩn người, ngay sau đó cũng hiểu: “Sinh sản là hỏi những chuyện riêng tư nhất, nếu Mặc nhi không muốn ta ở bên cạnh, ta liền đi ra ngoài một chút vậy.”
“Lang quân muốn biết chuyện gì về sinh sản, chỉ cần hỏi là được.” Lang trung cùng bà đỡ đứng ở bên, trước khi đi vào Hứa Thành cố ý dặn dò qua không muốn hù dọa người nọ đã mang thai chín tháng, ai sinh sản không đi dạo một lần qua quỷ môn quan đâu? Lý bà bà đứng đầu mở miệng đầu tiên, hy vọng lang quân Hứa gia không nên hỏi vấn đề quá khó.
Mặc Nhiễm nghiêng dựa vào trên giường, tay vô thức sờ bụng có chút căng: “Liền bắt đầu từ lúc đau bắt đầu, nói cho ta một lần quá trình.”
“Lang quân bây giờ nghe cái này…”
“Sợ cũng đau, không sợ cũng đau, không bằng trong lòng có chút tâm lý.”
Lang trung nuốt nước miếng một cái: “Nhìn thai của lang quân đã xuống dưới nhiều, hẳn không quá vài ngày liền muốn lâm bồn. Lúc lâm bồn sẽ cảm thấy bụng căng lên trĩu trướng, không còn mềm mại như lúc mang thai, trong quá trình sẽ đau đớn, càng ngày càng nghiêm trọng, trước thấy máu hoặc là vỡ ối đều có khả năng… Nếu là thấy máu vỡ ối, chính là thật sự muốn sinh, thừa dịp còn chưa đau quá mãnh liệt, cần phải súc ruột…”
“Súc ruột … Là cái gì?”
Lang trung lúng túng ho khan một tiếng: “Lấy nước ấm rót vào đường ruột, đợi chốc lát tống ra uế vật.”
“Sẽ rất bẩn sao?”
“Cái này … Tự nhiên.” Lang trung chưa từng nghe qua loại vấn đề này, sửng sốt một chút, “Lang quân không cần quan tâm những thứ này, người hầu sẽ tự dọn dẹp.”
Mặc Nhiễm cắn cắn môi: “Nói một chút đi.”
“Sau liền muốn dò tử cung, chân lang quân muốn tách ra, để cho bà đỡ đem đầu ngón tay đút vào…” Lang trung lúng túng nhìn một cái mấy bà đỡ kia, Lý bà bà hiểu ý, không ngại nói.
“Không thể không dò tử cung sao?” Mặc Nhiễm tưởng tượng một chút cảnh tượng đó, nếu để cho Hứa Thành nhìn thấy…
“Lang quân không nên xấu hổ, người nào sinh sản cũng là như vậy. Nếu không nhìn tử cung mở ra mấy ngón tay, liền khó mà cầm chặc sinh trình, đối với ngài cũng là nguy hiểm.” Lý ma ma hơi hành lễ nói.
Mặc Nhiễm rũ mắt không biết suy nghĩ gì, giơ tay lên tỏ ý bọn họ nói một chút.
“Lúc bắt đầu sinh trình không thể dùng sức, sợ khí lực dùng hết. Sản khẩu mở ra tám ngón tay, liền có thể dùng sức. Lang quân chỉ để ý nín thở dùng sức là được.”
“Thời điểm dùng sức, máu sẽ văng khắp nơi sao?”
“Cái này … Lang quân, sinh con nào có không chảy máu.” Lý bà bà thầm nghĩ mình chưa từng thấy qua người kỳ quái như vậy, người khác hỏi tới chuyện dục dục cũng hỏi đau ra sao, y lại chỉ hỏi bẩn hay không.”
“Lúc sinh sản nước ối vớ, còn phải chảy máu, há chẳng phải là một đống bừa bộn.”
“Lang quân a, sinh con là đi một lần qua quỷ môn quan, người sao lại suy nghĩ vẫn đề sạch hay không a?” Tuy là nghe nói vị lang quân Hứa gia này xưa nay sạch sẽ, cũng không cần để ý đến trình độ như vậy đi, đơn giản là lẫn lộn đầu đuôi. Lang trung nhíu mày nói, “Sinh con có thể bình an sinh ra được liền là chuyện tốt, làm sao còn phải cầu sạch sẻ ngăn nắp.”
“Ta…” Mặc Nhiễm thở dài, chắc hẳn nếu y đem suy nghĩ trong lòng nói ra, bọn họ cũng chỉ sẽ một bộ kia an ủi, liền dứt khoát nói cám ơn, kêu thị nữ ngoài cửa cho tiền thưởng tiến mấy người này đi.
Lời của lang trung và bà đỡ để cho trong lòng y tràn đầy lo lắng, thấy máu, vỡ ối, xúc ruột, dò tử cung… Đều bẩn như vậy, lúc y sinh sản có lẽ còn phải giãy giụa kêu đau, chỉ là suy nghĩ một chút đều cảm thấy cảnh tượng kia nhất định nhăn nhíu bẩn thỉu vô cùng. Hứa Thành… Hứa Thành sẽ cảm thấy y chán ghét ra sao đây.
“Đêm qua ngươi ngủ an ổn chứ?” Hứa Thành thấy y tỉnh lại, cười nói, “Hài tử cũng không dày vò ngươi.”
Mặc Nhiễm gật đầu một cái, trong lòng nhưng nắm chặt. Tháng này hài tử một mực làm ầm ĩ, đột nhiên hôm nay an tĩnh lại… Hài tử nhưng muôn ngàn lần không thể có chuyện.
“Bụng ta… Tại sao hôm nay đột nhiên an tĩnh như vậy…” Mặc Nhiễm run rẩy mở miệng, đem tay của Hứa Thành dẫn tới trên bụng mình.
“Ta nghe một chút.” Hứa Thành vừa mới sờ qua bụng của y, hài tử hài tử không có sao, chẳng qua là Mặc Nhiễm lo lắng quá độ, liền cúi người dán lỗ tai lên dựng bụng nhô cao kia, quả nhiên nghe được tim thai nhỏ nhẹ, cười nói với Mặc Nhiễm, “Mặc nhi đừng lo lắng, hài tử vẫn khỏe, chẳng qua là đã có kinh nghiệm không làm khó ngươi.”
Thấy Mặc Nhiễm vẫn hơi nhíu mi, Hứa Thành khom người ôm lấy y: “Mặc nhi a, chính là tâm tư nặng, luôn tự mình hù dọa mình. Lang trung nói, Mặc nhi vốn là tâm tư nặng, hơn nữa mang thai thời kỳ cuối, trong lúc mang thai hay suy nghĩ nhiều, luôn là sợ này sợ kia, đều là bình thường.”
Mặc Nhiễm khẽ tựa vào trên người Hứa Thành, dựng bụng chạm vào bụng của hắn, cuối cùng tìm được một tia cảm giác an toàn: “Hài tử không sao liền tốt.”
“Điểm tâm muốn ăn cái gì? Ta để cho người làm cháo gà ngươi thích ăn.”
“Liền cái này đi.” Mặc Nhiễm chỉ cảm thấy khẩu vị của mình tốt lạ thường, ăn hết hai chén cháo gà, còn đưa tay muốn chén thứ ba. Nhưng là ngước mắt nhìn Hứa Thành, Mặc Nhiễm cắn cắn môi rũ mắt.
Trước giờ lượng cơm của y rất nhỏ, bây giờ bụng lớn thành như vậy, khẩu vị lại nhiều, có thể hay không để cho Hứa Thành cảm thấy người mình mập mạp mà chán ghét?
“Mặc nhi còn muốn?” Thấy khẩu vị Mặc Nhiễm tốt khác thường, Hứa Thành vừa mừng vừa sợ, vội vàng múc một chén, “Mặc nhi há miệng, ta đút ngươi.”
Thân hình Mặc nhi cao lại gầy, từ khi mang thai, lang trung liền dặn dò qua muốn tẩm bổ thật nhiều, ngày ngày hắn đều rầu rĩ Mặc Nhiễm ăn không ngon không có sức lực sinh sản. Mấy tháng qua bào ngư vi cá không ngừng đưa đến trước mặt Mặc Nhiễm, món ăn Tô Châu không ngừng thay đổi các món ăn đa dạng, có thể là bắt đầu quen mùi vị, mấy ngày này Mặc Nhiễm cuối cùng có chút thèm ăn, lúc này Hứa Thành mới hơi yên tâm.
“Ta… Ta mấy ngày này ăn quá nhiều.” Mặc Nhiễm mím chặt môi nói.
“Mặc nhi nói bậy. Là trước giờ ngươi không chịu ăn, mới cảm thấy bây giờ ăn nhiều. Ngươi nhìn dựng phu có thai trên đường, ai không ăn nhiều hơn ngươi không.” Hứa Thành thổi cho cháo bớt nóng, đưa đến bên miệng Mặc Nhiễm, “Mặc nhi ngoan, há miệng.”
“Ta tự ăn.” Nhiễm có chút không có thói quen bị người chăm sóc như hài tử, đưa tay nhận lấy chén cháo, “Ta nếu là ăn eo to mặt tròn, ngươi…”
“Đừng có đoán mò.” Hứa Thành thử thăm dò đâm đâm hai gò má của y, thấy y cười, được voi đòi tiên dán vào trên người y, “Mặc nhi người gầy, phải nuôi chút thịt mới phải. Mặt gầy như vậy, ta nhìn đau lòng muốn chết.”
“Ta đã để cho người đem lang trung bà đỡ cũng gọi tới, ngươi ăn xong sẽ để cho bọn họ đi vào.”
“Vậy ngươi…”
“Mặc nhi không muốn để cho ta nghe sao?” Hứa Thành ngẩn người, ngay sau đó cũng hiểu: “Sinh sản là hỏi những chuyện riêng tư nhất, nếu Mặc nhi không muốn ta ở bên cạnh, ta liền đi ra ngoài một chút vậy.”
“Lang quân muốn biết chuyện gì về sinh sản, chỉ cần hỏi là được.” Lang trung cùng bà đỡ đứng ở bên, trước khi đi vào Hứa Thành cố ý dặn dò qua không muốn hù dọa người nọ đã mang thai chín tháng, ai sinh sản không đi dạo một lần qua quỷ môn quan đâu? Lý bà bà đứng đầu mở miệng đầu tiên, hy vọng lang quân Hứa gia không nên hỏi vấn đề quá khó.
Mặc Nhiễm nghiêng dựa vào trên giường, tay vô thức sờ bụng có chút căng: “Liền bắt đầu từ lúc đau bắt đầu, nói cho ta một lần quá trình.”
“Lang quân bây giờ nghe cái này…”
“Sợ cũng đau, không sợ cũng đau, không bằng trong lòng có chút tâm lý.”
Lang trung nuốt nước miếng một cái: “Nhìn thai của lang quân đã xuống dưới nhiều, hẳn không quá vài ngày liền muốn lâm bồn. Lúc lâm bồn sẽ cảm thấy bụng căng lên trĩu trướng, không còn mềm mại như lúc mang thai, trong quá trình sẽ đau đớn, càng ngày càng nghiêm trọng, trước thấy máu hoặc là vỡ ối đều có khả năng… Nếu là thấy máu vỡ ối, chính là thật sự muốn sinh, thừa dịp còn chưa đau quá mãnh liệt, cần phải súc ruột…”
“Súc ruột … Là cái gì?”
Lang trung lúng túng ho khan một tiếng: “Lấy nước ấm rót vào đường ruột, đợi chốc lát tống ra uế vật.”
“Sẽ rất bẩn sao?”
“Cái này … Tự nhiên.” Lang trung chưa từng nghe qua loại vấn đề này, sửng sốt một chút, “Lang quân không cần quan tâm những thứ này, người hầu sẽ tự dọn dẹp.”
Mặc Nhiễm cắn cắn môi: “Nói một chút đi.”
“Sau liền muốn dò tử cung, chân lang quân muốn tách ra, để cho bà đỡ đem đầu ngón tay đút vào…” Lang trung lúng túng nhìn một cái mấy bà đỡ kia, Lý bà bà hiểu ý, không ngại nói.
“Không thể không dò tử cung sao?” Mặc Nhiễm tưởng tượng một chút cảnh tượng đó, nếu để cho Hứa Thành nhìn thấy…
“Lang quân không nên xấu hổ, người nào sinh sản cũng là như vậy. Nếu không nhìn tử cung mở ra mấy ngón tay, liền khó mà cầm chặc sinh trình, đối với ngài cũng là nguy hiểm.” Lý ma ma hơi hành lễ nói.
Mặc Nhiễm rũ mắt không biết suy nghĩ gì, giơ tay lên tỏ ý bọn họ nói một chút.
“Lúc bắt đầu sinh trình không thể dùng sức, sợ khí lực dùng hết. Sản khẩu mở ra tám ngón tay, liền có thể dùng sức. Lang quân chỉ để ý nín thở dùng sức là được.”
“Thời điểm dùng sức, máu sẽ văng khắp nơi sao?”
“Cái này … Lang quân, sinh con nào có không chảy máu.” Lý bà bà thầm nghĩ mình chưa từng thấy qua người kỳ quái như vậy, người khác hỏi tới chuyện dục dục cũng hỏi đau ra sao, y lại chỉ hỏi bẩn hay không.”
“Lúc sinh sản nước ối vớ, còn phải chảy máu, há chẳng phải là một đống bừa bộn.”
“Lang quân a, sinh con là đi một lần qua quỷ môn quan, người sao lại suy nghĩ vẫn đề sạch hay không a?” Tuy là nghe nói vị lang quân Hứa gia này xưa nay sạch sẽ, cũng không cần để ý đến trình độ như vậy đi, đơn giản là lẫn lộn đầu đuôi. Lang trung nhíu mày nói, “Sinh con có thể bình an sinh ra được liền là chuyện tốt, làm sao còn phải cầu sạch sẻ ngăn nắp.”
“Ta…” Mặc Nhiễm thở dài, chắc hẳn nếu y đem suy nghĩ trong lòng nói ra, bọn họ cũng chỉ sẽ một bộ kia an ủi, liền dứt khoát nói cám ơn, kêu thị nữ ngoài cửa cho tiền thưởng tiến mấy người này đi.
Lời của lang trung và bà đỡ để cho trong lòng y tràn đầy lo lắng, thấy máu, vỡ ối, xúc ruột, dò tử cung… Đều bẩn như vậy, lúc y sinh sản có lẽ còn phải giãy giụa kêu đau, chỉ là suy nghĩ một chút đều cảm thấy cảnh tượng kia nhất định nhăn nhíu bẩn thỉu vô cùng. Hứa Thành… Hứa Thành sẽ cảm thấy y chán ghét ra sao đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook