“Ta mệt mỏi, muốn trở về nằm.”

Hứa Thành vội vàng gật đầu đỡ y đứng dậy, nhưng mà Mặc Nhiễm vừa mới đứng dậy, người liền cứng đờ.

Hài tử giật giật, nhưng là thai động không giống những làn trước. Lần này Mặc Nhiễm cảm nhận được hài tử theo y đứng dậy mà đi xuống, chen ở xương chậu vô cùng khó chịu.

Trong lòng Mặc Nhiễm đột nhiên run lên, năm đó chủ gánh hát chính là như vậy, thời gian mang thai những tháng cuối một mực bị hài tử làm ầm ĩ, có một ngày hài tử an tĩnh khác thường, kết quả buổi tối hôm đó liền sinh.

Buổi sáng hôm đó, nàng cũng đã nói, hài tử ngược lại không làm ầm ĩ, chỉ là trĩu xuống chen ở xương chậu.

Đây là… Sắp sinh?

Nhưng mà y còn không có chuẩn bị xong a.

“Mặc nhi?”

“Ta muốn gặp lang trung và bà đỡ.”

“Thế nào? Bụng Mặc nhi không thoải mái?”

“Không phải là khó chịu, chẳng qua là… Trong lòng ta không nắm chắc, muốn hỏi bọn họ một chút quá trình làm sao đỡ đẻ.”

Hứa Thành sờ bụng trĩu phồng của y, chắc chắn y không phải đau bụng mới nói: “Cũng tốt, đây là thai đầu khó tránh khỏi trong lòng lo lắng. Để cho Mặc nhi hiểu một chút, đến lúc đó không đến nỗi hốt hoảng.”

Mặc Nhiễm gật đầu một cái, trong lòng lại biết cũng không phải là như vậy.

Y là người từng nhìn người khác sinh con. Tức phụ của chủ gánh hát bắt đầu sinh trình ở trước mắt y, y nhớ lúc ấy nàng vốn đang ngồi nói chuyện với y về việc sẽ lên đài vào ngày mai, tay lại vẫn luôn đè bụng, cuối cùng một cái chộp vào trên bả vai y, dưới thân chảy máu…

Tức phụ chủ gánh hát là người luôn luôn bình tĩnh, vậy mà ở trong phòng sinh gào khóc đến lạc giọng, mùi máu tanh nồng đậm để cho lòng Mặc Nhiễm đến nay vẫn còn sợ hãi. Lúc hài tử được ôm ra, y nhìn một cái qua khe cửa, một mảnh hỗn độn, nhăn nhíu bẩn thỉu vô cùng.

Nếu là lúc y sinh sản cũng thảm thiết như vậy nhăn nhíu bẩn thỉu như vậy, Hứa Thành có thể chê y hay không? Hứa Thành yêu là đào kép Mặc Nhiễm trên sân khấu điên đảo chúng sinh, nếu là thấy dáng vẻ y ở trên giường sinh gào khóc giãy giụa… Mặc Nhiễm giương mắt nhìn Hứa Thành, đối phương đang ôn nhu đỡ y, giúp y nâng bụng.

Ôn nhu như vậy, là đối với hài tử, hay là đối với danh kép? Dù sao không phải là đối Mặc Nhiễm y.

Không thể bị đuổi ra ngoài, không thể mất sự yêu thích của Hứa Thành… Y nhất định không thể thất lễ, không thể giống như tức phụ của chủ gánh hát —— nghe nói nàng sinh xong hài tử, chủ gánh thậm chí không chạm vào nàng —— ngay cả kêu thảm thiết đều phải giống như hí khang vậy, không thể để giống như giết heo, không thể cắn Hứa Thành… Mặc Nhiễm gần như điên cuồng suy nghĩ, dường như căn bản không biết sinh sản đau đến dường nào. Y không biết loại chuyện này, căn bản không phải giống như cứ lên đài biểu diễn là có thể thuận lý thành chương xướng hí khúc là được.

Hứa Thành đỡ y ngồi xuồng giường, giúp y cởi thắt lưng, tháo nút buộc áo trong, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ngực trắng nõn, sau đó là bụng to lớn nặng chịch treo ở trước người. Từ trước đến giờ Mặc Nhiễm quý trọng làn da, rất sợ bụng bị căng ra có vết rạn, từ bắt đầu mang thai liền mỗi ngày bôi thuốc cao, hơn nữa hài tử nhỏ, bụng cũng so với nữ tử bình thường nhỏ một vòng, hiện nay mang thai chín tháng, thai bụng trắng nõn nhẵn nhụi lại không có chút hoa văn, nhìn giống như viên trân châu treo ở trước người, để cho người không nhịn được muốn sờ đi sờ lại.

Không có đồ lót nâng, bụng lại rũ xuống, Mặc Nhiễm sờ sờ đáy bụng, mò tới đầu thai cứng rắn.

“Mặc nhi đừng động, ta bôi thuốc cho ngươi.” Hứa Thành khều một ít dược cao mà hoa đào, hà hơi cho nó ấm lên mới nhẹ nhàng bôi trên bụng của Mặc Nhiễm, “Mặc nhi thoải mái không?”

Hương hoa đào nhàn nhạt quanh quẩn ở bên người, tay Hứa Thành ấm áp vuốt ve ở trên bụng, một cảm giác tê dại di chuyển khắp toàn thân, Mặc Nhiễm thỏa mãn thở dài, gật đầu một cái.

Hứa Thành giúp y bôi thuốc xong, Mặc Nhiễm phanh áo chờ dược cao khô, bụng lớn được bôi thuốc xong sáng bóng oánh nhuận, càng giống như viên bảo châu vô giá, hơn nữa rốn lõm xuống, hồng anh hồng hồng mềm mại, cổ đường cong ưu mỹ và xương quai xanh, yết hầu chuyển động lên xuống, mấy lọn tóc đen rũ ở trước người… Hứa Thành nuốt ngụm nước miếng. Mỹ nhân tuyệt thế là lang quân của hắn a, hắn hận lúc này không thể đem người trước mắt đẩy ngã trên giường phiên vân phúc vũ điên loan đảo phượng.

Nhớ lúc trước hai người cá nước chi hoan, tiếng kêu rên của Mặc Nhiễm như tiếng chim hót, hai tay vòng lên cổ hắn, chân ngọc dây dưa ở ngang hông hắn, còn khuôn mặt ửng hồng dụ người say mê kia… Hứa Thành cưỡng bách mình tỉnh táo lại, bây giờ Mặc nhi người mang thai nặng nề, trong lúc mang thai y chưa từng để cho mình chạm qua, nghĩ đến là không có dục vọng. Hắn đang miên man suy nghĩ cái gì?

Thấy Hứa Thành si ngốc nhìn chằm chằm mình, Mặc Nhiễm có chút không được tự nhiên kéo một cái vạt áo muốn che kín bụng lớn: “Thế nào? Nhìn chằm chằm ta làm gì.”

“Mặc nhi xinh đẹp.” Hứa Thành ngẩng đầu lên cười một tiếng, “Mặc nhi trước kia không mang thai xinh đẹp, mang thai, lại là một loại xinh đẹp khác.”

“Có gì để nhìn, mặt tròn, eo to, chân sưng, bụng cũng lớn.”

“Mặc nhi ngươi không biết mình đẹp bao nhiêu đâu.” Hai tay Hứa Thành cẩn thận vòng đến sau lưng y, gò má cọ dựng bụng của y, “Người đẹp đến nỗi cả đời ta muốn nhìn ngươi.”

“Cái miệng này a, lau mật vậy.” Mặc Nhiễm cũng cười lên. Trong lòng đột nhiên dâng lên một loại xúc động.

Muốn ôm Hứa Thành ngủ, muốn ngửi mùi hương mùi trên người Hứa Thành đi vào giấc mộng, muốn nói cho hắn vĩnh viễn đừng buông tay cứ ôm như vậy…

Trên người Mặc Nhiễm có một mùi thơm thoang thoảng, có lẽ là mùi phấn do lúc trước y thường xuyên trang điểm mà dính vào, bây giờ ngửi lại giống như mùi thơm cơ thể. Sau khi mang thai mùi vị đó xen lẫn một chút mùi sữa, không ngừng để cho Hứa Thành như mê như say, hận không thể thời thời khắc khắc ôm bảo bối tản ra mùi thơm kia. Nếu không phải sợ Mặc Nhiễm chê, Hứa Thành thật muốn chôn ở trên người y ngửi một cái.

Nhưng khi nghĩ như vậy, Hứa Thành lúng túng phát hiện phân thân của mình lại đứng thẳng. Từ khi mang thai tới nay Mặc Nhiễm một mực không để cho mình đụng, y cũng sợ mình không cẩn thận làm bị thương thai nhi, cố ép mình nhịn chín tháng. Nhìn bụng kia càng ngày càng lớn, y hận không thể cùng Mặc nhi đêm đêm tham hoan, trời mới biết mỗi đêm đối diện với một mỹ nhân tuyệt thế như vậy hắn chịu đựng khổ như nào.

Hắn luôn ôm Mặc Nhiễm ngủ, nhưng hắn biết khả năng kiềm chế của bản thân đã đến cực hạn, nếu là ôm Mặc nhi nằm chung một chỗ, buổi tối sờ bụng chiếc bụng mượt mà nhô lên kia, hắn nhất định, không tự cấm… Hứa Thành tiếc nuối buông ra Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, rất sợ động tác lớn một chút va chạm đến bụng: “Mặc nhi mệt mỏi, đi ngủ.”

Mặc Nhiễm gật đầu một cái, che giấu thất vọng và thẹn thùng xấu hổ ở trong lòng. Thật là, Hứa Thành mấy tháng này chưa từng ôm y ngủ qua, hiện nay y bụng lớn như trống, bản thân mình nhìn cũng chán, làm sao dám có suy nghĩ ngủ ở trong ngực Hứa Thành?

Thấy hô hấp Mặc Nhiễm nhẹ nhàng, Hứa Thành giúp y kéo chăn lên, nhìn đường cong nhô lên dưới chăn cùng khuôn mặt bình yên khi ngủ của Mặc Nhiễm, dưới người nóng đến gần như muốn nhào tới. Hứa Thành tự bấm mình một cái, Mặc nhi mang thai khổ cực, mình không phục vụ y thoải mái thì thôi, ngược lại muốn tự mình phát tiết, đúng là bị dục vọng làm cho đầu óc mụ mị.

Hứa Thành bò lên giường, đưa lưng về phía Mặc Nhiễm ngủ, rất sợ quay đầu nhìn lại y liền không nhịn được.

Mặc Nhiễm mở mắt ra, nhìn cái ót của Hứa Thành, trong lòng một trận đau thương, đỡ bụng khó khăn quay người, mặt chôn ở trong chăn lặng lẽ khóc.

Y nhớ đêm động phòng của hai người, hoa chiếu hồng trang, gò má Hứa Thành ửng đỏ uống rượu hợp cẩn, liền không kịp chờ đợi ôm y lên hi giường. Lúc đó Hứa Thành phóng khoáng bao nhiêu a, hôn y đến đôi môi sưng đỏ, ôm y gần như không thở nổi, y rõ ràng nhớ lúc Hứa Thành đè y lên tường hôn môi thì tân khách nháo động phòng vào, giữa một mảnh lúng túng Hứa Thành cười ôm y nói mỹ nhân này là lang quân của ta, ta hôn lang quân của mình là chuyện đương nhiên…  một đêm xuân tiêu kia, Hứa Thành quấn y muốn không biết bao nhiêu lần, hai người dày vò đến trời sáng choang… Khi đó y thở hào hển nằm ở trong ngực Hứa Thành có bao nhiêu hạnh phúc, chỉ cảm thấy mình là gả cho người thương y nhất trên đời. Bay giờ mới thành hôn có hai năm, tuy nói là tự mình nói dối không muốn, nhưng mấy tháng qua ngay cả hôn đều không mấy cái, thậm chí tối ngủ còn đưa lưng về phía y, bước kế tiếp liền đến chia gường ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương