Cặn Bã Hoàn Lương
-
85: Sự Thật Sau Một Lời Hứa 10
Nam nhân có khuôn mặt giống hệt Thẩm Thương Ngọc còn cao hơn Trần Vĩnh Thương mấy phân ấy vậy mà hắn cứ như chú chim nhỏ nhu thuận khép nép trong lòng y, đáng hận là hình ảnh này chẳng những không khiến người ta chướng mắt ngược lại còn tạo nên cảnh đẹp hài hòa khó nói nên lời.
Trương Viễn Hoài giơ tay quật lấy một cành cây gần hắn, ngay lập tức tiếng xé gió vang lên, hắn như điên lấy một chọi hai như thể không có ngày mai.
Trần Vĩnh Thương cười như rất hài lòng, nhưng lúc này tứ phía đột ngột rung chuyển, y tiếc nuối mắng một tiếng rồi cùng Thẩm Thương Ngọc biến mất.
Rất nhanh sương mù tan đi, Trương Viễn Hoài ra khỏi ảo giác, vừa mở mắt đã thấy một đám binh lính dẫn đầu là một thiếu nữ xinh đẹp có phong thái thông tuệ.
Nữ nhân hành lễ: "Cứu giá chậm trễ, mong vương gia thứ tội."
Trương Viễn Hoài liếc nàng lâu thêm vài giây, cmn không hiểu sao hắn có cảm giác như vừa gặp được Hạ Vy.
Hắn lắc đầu đá bay suy nghĩ tào lao của mình, đi đến trước mặt lão vu bà đang bị binh lính khống chế trên sàn.
"Một phần ác ý, vạn phần đậm sâu hahaha." Bà ta chẳng những không sợ mà còn cười như rất hưng phấn.
Trương Viễn Hoài ăn hành vụ vừa rồi vẫn còn cay nên đã điên lại càng điên hơn: "Bà cười con mẹ gì? Rốt cuộc nó là gì hả?"
"Một phần ác ý, vạn phần đậm sâu haha.
Ngươi sẽ không bao giờ được toại nguyện đâu haha." Bà ta hả dạ cười lớn rồi phun máu chết tại chỗ trong khi Trương Viễn Hoài chẳng làm được gì.
Đồng thời trong khách điếm, đã sắp đến nửa đêm nhưng Từ Thụy Y vẫn đang chậm rãi uống trà vì đợi tính sổ con vợ không đáng tin họ Trương kia, tên đó dám lén lút chuồn đi làm chuyện đen tối không nói với y tiếng nào, đúng là càng ngày càng lộng hành.
"Công tử, vương gia cho mời ngài đến một nơi." Mạc Hồng vừa xuất hiện, khom lưng cung kính nói.
"Đi đâu?" Y tao nhã nhấp một ngụm trà, thong dong hỏi.
Mạc Hồng vẫn bộ dạng cúc cung tận tụy không bắt bẽ được chỗ nào: "Theo hạ nhân, lát sau ngài sẽ biết."
Từ Thụy Y không đáp, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn hắn sắc lẹm.
Mạc Hồng dưới với ánh mắt tinh tường của y, nhận ra mình bị bại lộ.
Hắn đột ngột bắt lấy tay y rồi siết chặt, khuôn mặt không khống chế nổi vẻ kích động dữ tợn: "Ngươi phải đi theo ta, đến giờ xử tử rồi, xử tử bọn khốn các ngươi!"
Tứ phía nổi lên tiếng động, Từ Thụy Y phản xạ cực nhanh tung một cước chân vào Mạc Hồng định phi thân tháo chạy.
Tuy nhiên vì sức lực quá kém và thái độ liều chết không buông của hắn mà thất bại.
Đùng Vách tường sụp đổ, bốn bề đều có cao thủ bao vây.
Từ Thụy Y thân cô thế cô, gắng gượng đấu một hồi vẫn là phải buông tay chịu trói.
Y bị bắt đến một nơi bày trí kì quái, bấy giờ một bà lão cao tuổi đã ở sẵn đó thấy y liền mỉm cười thân thiết: "Từ Thụy Y, lâu ngày gặp lại."
"Bà là ai?"
Bà ta nghe y hỏi không khỏi cười lớn, giọng điệu trở nên quỷ dị: "Ngươi không nhận ra ta? Ahaha ngươi không nhận ra hoàng tỷ của mình nữa à?"
Từ Thụy Y nhìn những nếp nhăn trên mặt nàng ta liền có vẻ mặt nghiêm trọng.
Từ Điềm đối diện với khuôn mặt ngờ vực của y, nụ cười trên môi càng giương cao như thể rất cao hứng, nàng ta chậm rãi bổ sung: "Cũng là người yểm độc lên người ngươi ha ha."
Từ Thụy Y cả kinh: "Là tỷ?"
"Sao nào? Ta đã hiến tế tuổi trẻ của mình để nguyền rủa các ngươi." Từ Điềm cười gằng, nhanh như chớp tiến tới trước mặt Từ Thụy Y, nàng ta bóp cổ y, đôi mắt sâu hoắm trừng to, giọng nói càng biến hóa cay nghiệt.
So với dáng vẻ không vướng bụi trần nên có của một thánh nữ thì bộ dạng hiện tại lại như hóa điên.
"Máu nhuộm khắp thành Tâm Xích, hai quận Nhật, Nguyệt vùi trong biển lửa, hoàng tộc rơi đầu, chúng sinh cháy thành tro, nhà cửa sụp đổ, muôn dân lầm than,...!đều là tội nghiệt ngươi gây ra! Do ngươi, chính ngươi bán nước cầu vinh, hại chết hàng ngàn hàng vạn tộc nhân của mình! Ngươi thân thái tử, chảy trong người dòng máu hoàng gia lại vì sắc dục tình trường mà sa đọa, tội đáng muôn chết!" Nàng ta siết chặt tay, phẫn nộ buộc tội y.
Tiếp đó mắt Từ Điềm ánh lên điên cuồng, nàng bắt đầu lẩm bẩm gì đó trong miệng, ngay lập tức Thụy Y quằn quại giãy giụa, bụng y sục sôi, đường vân rễ cây đỏ tươi như máu từ đan điền y bò lên cổ vô cùng nổi bật.
Rõ ràng là lực đạo của nàng ta không mạnh, nhưng y dường như rất thống khổ.
Lúc Trương Viễn Hoài mang theo cứu viện xông vào chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Hắn gần như phát điên xông lên, dao găm xuất vỏ, hàn quang lóe sáng, lưỡi nhỏ sắc bén chém đứt ngón tay của nàng ta.
Không ai nghĩ một đường dao của Trương Viễn Hoài lại có thể cắt lìa xương người như vậy.
"Ngươi bất chấp bồi tán sinh linh Xích Nguyệt chỉ có thể lấy được thân phận nam thiếp thấp hèn này? Thật thảm hại!" Từ Điềm bị Trương Viễn Hoài ngăn cản lộ ra vẻ thống hận, khuôn mặt biến dạng dữ tợn hét lớn: "Hôm nay không diệt được, ngày sau các ngươi chết càng thống khổ! Ta thay mặt tộc nhân Xích Nguyệt, những người chết dưới tay các ngươi nguyền rủa Từ Thụy Y từ thời khắc này trở đi, sức khỏe luôn luôn tuột dốc, thể xác ngày ngày phải chịu đọa đày của độc dược, tình yêu thấp hèn của ngươi vĩnh viễn không được viên mãn, ngươi phải chết trong sự tuyệt vọng vì bị phản bội! "
Mắt Trương Viễn Hoài đỏ ngầu, xông lên: "Bà đã làm gì y?"
Nàng ta cười điên cuồng: "Ha ha ha ta làm gì đâu? Người hại Từ Thụy Y chính là ngươi!"
"Bà--" Hắn chưa nói hết câu, Từ Điềm đã cắn thuốc độc tự sát.
Trương Viễn Hoài buông nàng ra, tức tốc chạy đến chỗ Từ Thụy Y, y vùng vẫy trong cơn đau khổ, lát sau không chịu nỗi mà ngất đi.
...
Mùa xuân, những cánh hoa anh đào rơi trong không gian đầy rẫy như một làn mưa phùn, đáng lẽ thứ hòa vào hơi thở là mùi hương nhè nhẹ mang chút ngọt ngào đặc trưng của nó, đất trời cũng nên vì vậy mà thơ mộng hơn.
Nhưng giờ khắc này, thứ y có thể nhìn thấy và ngửi được đều là máu tanh.
Trước mắt y, Trương Viễn Hoài một thân long bào cao ngạo đồ sát khắp thành, màu vàng tôn quý bị máu tươi nhuộm lên càng nổi bật sự man rợ...!y đã không còn nhận ra dáng vẻ người y yêu.
Sau khi tàn bạo giết người, Trương Viễn Hoài một tay bóp cổ Tiêu Thuận dễ dàng như cầm gà con, một tay cầm trường kiếm dí vào tim hắn, ánh mắt thể hiện sự điên cuồng kích động, từng bước đến gần y.
Ngay lập tức cơn buồn nôn ập tới, y nôn khan, mắt vẫn trừng lớn đầy tơ máu như muốn nổ tung vì không thể chấp nhận được tình cảnh này.
Y nghẹn ngào, tiếng nấc tù túng từ cổ họng không tài nào bật ra một cách rõ ràng.
Trương Viễn Hoài nhìn y mỉm cười, nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt đầy máu càng trở nên diễm lệ ác nghiệt.
"Thụy Y, dừng lại." Y bi thương gọi hắn.
Hắn vô tư nở nụ cười tươi nói: "Ngươi và thiên hạ, đều là của ta."
"Làm ơn, đừng mà." Từ Thụy Y thống khổ, chân như bị trì không di chuyển được một tất, trơ mắt nhìn bộ dạng yếu ớt ngàn cân treo sợi tóc của Tiêu Thuận, lòng đau như cắt: "Xin ngươi đó, hắn là người quan trọng của ta."
"Hắn rốt cuộc là gì của ngươi?" Trương Viễn Hoài phì cười, ánh mắt càng ác liệt hỏi y, nhưng trước khi y kịp trả lời, hắn lại nhanh miệng hơn tự nói: "Ta biết rồi, hắn là--"
Sựt Cùng lúc với âm tiết kéo dài cuối cùng, hắn bỗng nhiên tàn bạo đâm một nhát sâu qua tim Tiêu Thuận, đến đây nụ cười trên môi rực rỡ nhìn y nói tiếp: "Là gì cũng không quan trọng, từ giờ ngươi chỉ còn ta thôi."
"Từ Thụy Y!!!" Y phẫn nộ hét đến tê tâm liệt phế.
Phụt! Y choàng tỉnh, máu vừa phun ra bắn vào mặt Trương Viễn Hoài hết một nửa.
Trương Viễn Hoài cứng đờ mất một lúc mới kịp định thần, sau đó vội vàng lau máu trên miệng y, ân cần nói: "May quá ngươi tỉnh lại rồi."
Từ Thụy Y vẫn đứng hình như thể chưa phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ, mãi đến khi thấy bộ dạng ôn nhu không nhiễm sát ý của hắn mới kích động bám chặt tay hắn, siết đến phát đau: "Hứa với ta không được tạo phản!"
Trương Viễn Hoài tức khắc tắt nụ cười, trầm mặt không đáp..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook