Cặn Bã Hoàn Lương
86: Sự Thật Sau Một Lời Hứa 11


Y nhìn ra sự bất kham ẩn sâu trong mắt hắn, càng kích động dữ dội: "Hứa với ta, hứa với ta không được làm hại Tiêu gia, không được để Hoành Lạc lâm nguy!"
Trương Viễn Hoài cười tự giễu, chất vấn y: "Rốt cuộc ngươi xem ta là thứ gì?" - Thiên sát cô tinh?
"Hứa với ta!" Y không đáp lời hắn, chỉ gầm lên, nhất quyết bắt hắn đồng ý.
Mắt Trương Viễn Hoài tức khắc phiếm hồng, hắn nén nước mắt, không cam tâm gật đầu: "Ta hứa."
Nhưng đến đây Từ Thụy Y vẫn không yên tâm, quả quyết: "Thề đi!"
Tách Nước mắt hắn rơi xuống, Trương Viễn Hoài tức tới bật cười: "Ta thề sẽ không bao giờ làm hại Tiêu gia và Hoành Lạc, nếu làm trái lời thề, chết trong tay ngươi."
Hai chữ làm hại này hắn nói, có bao nhiêu bi thương? Chữ chết này thốt ra có bao nhiêu tủi hờn y biết không? - Chắc là không rồi.
Thấy Y thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân, Trương Viễn Hoài lòng đau khôn xiết.
"Tiêu Thuận là gì của ngươi?" Hắn hỏi y, lời nói chất chứa ghen tuông oán hận thốt ra nhẹ tựa gió bay, giống như là chỉ vô tình nhắc đến.
"Một người vô cùng quan trọng." Từ Thụy Y nhìn vào mắt hắn khẳng định, cố ám chỉ để hắn hiểu y sẽ không nhượng bộ nếu hắn động đến Tiêu Thuận.
"Quan trọng hơn ta?" Trương Viễn Hoài đối mặt với cái nhìn hàn ý của y, trái tim đau tê dại.
"Ta nợ hắn."
Trương Viễn Hoài bất lực đáp: "Ha, ta biết rồi."
Tình ái rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ? - Tâm trí của ta đều là hình bóng của người, tâm trạng vui buồn của ta đều là vì người.
Vì người chớp mắt hoan hỉ, cũng vì người liệt phế tê tâm...
Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, giữa chúng ta không biết từ bao giờ đã xuất hiện ranh giới, khoảng cách của ranh giới vô hình đó khiến chúng ta dường như mỗi ngày một xa, mà anh, dường như đã tước đi tư cách vượt qua của em.
Em bắt đầu mất phương hướng, rốt cuộc anh đối với em là tình cảm gì? Rõ ràng từng có một Trần Hạ Duy yêu em không màng định kiến và dị nghị ác ý, hi sinh cả tính mạng để chứng minh tình yêu đồng giới không sai.


Từng có một Vương Nhật ngang bướng thuở đầu không chịu tiếp nhận em, sau đó mặc em đeo bám, cùng em tiến lùi xông pha.

Độ hảo cảm vô tận khiến em thương tâm, một ngàn tiễn ánh sáng, một ngàn bậc thang không có đường sống...!đều là vì em.
Nhưng một Từ Thụy Y đã từng bất chấp mang danh tội nhân thiên cổ chỉ để được ở bên em, giờ khắc này lại vì một Tiêu Thuận phóng ra lãnh ý với em, vì một vận mệnh em nhất quyết muốn giữ lấy mà bắt em thề độc --Ah...!hay tại vì em không phải Tiêu Quân?
Một ý nghĩ hoang đường nảy sinh, sau đó Trương Viễn Hoài đã không còn nghĩ khác đi được nữa.

Tại sao anh chấp nhận nằm dưới thân Tiêu Quân, nhưng khi em đến lại đổi vị trí? Tại sao một thời yêu đến chết đi sống lại, khi em tới lại thường xuyên lạnh nhạt không vui?
Trần Vĩnh Thương đã không còn nhớ đến Trương Viễn Hoài, quá khứ của chúng ta chỉ mình em khắc ghi, tương lai thiên biến vạn hóa...!Một ngày nào đó có người tốt hơn bước vào đời anh...!Em, lấy cái gì để đảm bảo anh sẽ không đổi thay?
Từ ngày hôm đó, Trương Viễn Hoài đã không còn dám gặp Từ Thụy Y, hai người rơi vào thời kì chiến tranh lạnh.

Chẳng phải hắn cố ý bỏ mặc y, chỉ là hắn sợ khi đối mặt, họ chỉ có nói lời tổn thương nhau, sợ khi nhìn lại, trong ánh mắt y chỉ có sự xa lạ, vô tình.
...
Tiếng đàn lệch nhịp, âm thanh thỉnh thoảng hỗn loạn vang lên, dù non nớt là vậy, sự thê lương vẫn khó che giấu.

Trương Viễn Hoài dựa theo kí ức Tiêu Quân học đàn.

Hắn biết mình hèn mọn, nhưng đây là cách duy nhất khiến hắn cảm thấy được an ủi.


Hai nơi cùng vang lên một khúc nhạc, ở một thời điểm nào đó, có phải chúng ta đã gần nhau không?
Bấy giờ một bóng dáng kiều diễm đi đến, khuôn mặt xinh đẹp cùng với khí chất bất phàm như một tài nữ nổi bật dưới ánh ban mai.

Nàng vừa xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều trở thành phong nền.

Trương Viễn Hoài nhìn cô, bất giác nở nụ cười nhẹ.

Tiếng đàn uyển chuyển, âm thanh tuyệt diệu vang lên, cho dù điêu luyện đến mấy, cũng không tài nào lấp đi sự vô hồn.

Hương thảo dược trấn an tràn ngập căn phòng tạo cảm giác bí bách đến nghẹt thở, nhưng có vẻ như hiệu quả không được bao nhiêu.

Từ Thụy Y trống rỗng thần trí đã hơn một canh giờ, y cật lực khống chế dòng suy nghĩ tiêu cực của bản thân, vì để lí trí không bị độc dược quái ác trong người điều khiển, linh trí không bị khống chế mà tự cưỡng ép tinh thần khiến nó gần như tê liệt.

Lúc này, nha hoàn A Xảo vội vã đến báo tin, y đã cố gắng phong bế cảm xúc, nhưng chỉ vừa nghe đến hành động của Trương Viễn Hoài, mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa.

"Công tử, vương gia cùng Tô Tuệ tiểu thư vào cung đón trung thu rồi!"
Phựt Dây đàn đứt, để lại trên tay y một vết thương rướm máu.


"Công tử! Công tử, người có sao không?" A Xảo to gan đập cửa, cô gái nhỏ lo đến mức sắp khóc òa lên.

"Ta, không sao." Giọng y vẫn không mang sắc thái như mọi khi.

Khi y nghĩ A Xảo đã rời đi thì bên ngoài đột ngột vang lên những âm thanh hỗn loạn, tiếng A Xảo gào lên bất lực lọt qua khe cửa: "Các ngươi làm gì? To gan! Ngừng tay, ngừng tay!"
Âm thanh lạnh lẽo của xích sắt va vào nhau leng keng, giọng nam nhân ngạo mạn: "Thái hậu nói hôm nay không được để y ra ngoài phá hỏng chuyện tốt của vương gia, ngươi bất mãn thì chạy đi tìm người nói lí đi?"
A Xảo khóc hết nước mắt: "Nhưng, nhưng hôm nay là ngày trăng rằm mà?"
Cạch Tên gia nhân còn lại khóa cửa, giễu cợt: "Ha, y chết cũng được, ta không quan tâm."
"Đồ khốn, sao các ngươi có thể ngông cuồng như vậy? Ta nhất định sẽ tố cáo với vương gia!"
Cô phẫn nộ mắng, nhưng đáp lại cô chỉ có nụ cười trào phúng của hai người họ, sau đó còn chẳng buồn nói thêm mà quay lưng đi.

A Xảo đang muốn đuổi theo, lúc này giọng nói trầm lặng cùng ngữ điệu bình tĩnh của Từ Thụy Y vang lên, không khó nhận ra y đã thất vọng đến nhường nào: "Nếu không phải chủ nhân có ý lạnh nhạt, sao gia nhân có thể lộng quyền được như vậy? Ngươi đừng phí công sức nữa."
Yêu một người, sẽ muốn đem hết tất cả tốt đẹp đến cho người đó, hằng ngày bận tâm đối phương, lo hắn không thoải mái, hận không thể kề cận hắn sớm hôm, chứ không phải để một gia nhân không chức không quyền cũng có thể bắt nạt hắn.

Từ Thụy Y rũ mắt.

Ta của trước kia chưa từng để ngươi ủy khuất, ngươi của hiện tại hết lần này đến lần khác tổn thương ta...
Hoàng hôn buông xuống.

Chắc rằng chính y không biết mình từng hứa sẽ đi tìm hắn, ở bên cạnh hắn vào thời điểm này.


Y rơi vào vòng xoáy kịch bản, y không mang bộ nhớ của chủ thần, không có kí ức của Trần Hạ Duy và cả lời hẹn ước ở ngọn đồi nhỏ.

Vì vậy giờ đây không chỉ có một Trần Vĩnh Thương bị thất vọng nhấn chìm, mà còn có một Trương Viễn Hoài tủi thân khôn xiết nhưng chẳng biết nói lí làm sao.

Khoảnh khắc sắc đỏ dần biến mất trên bầu trời giống như lối thoát của tình yêu hai người - chính là rơi vào bóng tối.

Ánh sáng của mặt trăng phải chăng là tình yêu của họ? Một mình nó chống chọi giữ đêm đen, cũng như tình yêu là lí do duy nhất níu kéo họ ở lại.

Ví tình yêu này là ánh trăng, bởi vì nó khiến Từ Thụy Y đau khổ.

Không có trăng rất đau, trăng sáng cũng rất đau.

Mặt trăng xuất hiện, độc dược trong người không ngừng thiêu đốt máu thịt y, nó như con quái vật thông thạo yêu ngôn hoặc chúng buông ra những lời tổn thương tâm lí y, bắt y trả giá, kích động y tự sát.

Lạc viện hoang tàn, chỉ có mình ta đấu tranh với ác quỷ.

Lời hứa luôn bên cạnh ta xuất hiện vết nứt, cơn đau khổ thấu tận xương tủy rắp tâm muốn giết chết ta, cơ thể ta bị thiêu đốt, trái tim ngược lại càng buốt giá.

Ta chỉ có mình ngươi, tại sao ngươi lại thất hứa?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương