Cắn Ánh Trăng
Chương 17: "Tao Bận Về Nhà Với Kỷ Khê Bạch Rồi."

Lúc chạng vạng tối, Thời Nguyệt mới từ nhà Kỷ Khê Bạch về, lời đề nghị cô ở lại ăn cơm tối của Lâm Tư Nhàn cũng bị cô từ chối, cô thật sự cảm thấy rất ngại.

Không ngờ rằng vừa về tới quán thì bắt gặp Hướng Húc Dương.

"Tao tìm mày cả ngày hôm nay, sao về mà không rep Wechat tao?"

Lúc này, Thời Nguyệt mới lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cô khởi động lại chiếc điện thoại mà cả ngày nay không sử dụng, vậy nên cũng chẳng biết Hướng Húc Dương có nhắn.

"Tao bận học thêm ở nhà Kỷ Khê Bạch cả ngày." Thời Nguyệt cất điện thoại, mỉm cười nói: "Mày không biết Kỷ Khê Bạch giỏi như nào đâu, mấy đề mà giáo viên giảng bao nhiêu tao cũng không hiểu ấy, thì chỉ cần cậu ấy giảng một lần là tao hiểu liền!"

Trong lòng Hướng Húc Dương hơi không thoải mái, nhếch môi hừ một tiếng: "Mày chỉ giỏi khen lố."

Thời Nguyện lập tức phản bác: "Ai mà khen lố đâu, cứ chờ xem, chắc chắn tao sẽ tiến bộ rất nhiều trong kỳ kiểm tra tháng tới!"

Nói xong, cô bổ sung thêm: "Không thèm nghe mày xàm xí nữa, tao đi vô quán." Sau đó cô đi vào quán thịt nướng Hoả Tướng Quân.

Hướng Húc Dương nhìn theo bóng lưng Thời Nguyệt, rồi buồn bã đi mất.

Thời Nguyệt đi thẳng đến khu vực bếp, lúc này là thời điểm quán đông khách, cô cũng rảnh nên định phụ giúp chút.

Mẹ Thời thấy cô định phụ thì ngăn cản: "Con vào đây làm gì, hôm nay học thêm ổn không? Ăn tối chưa?"

"Kỷ Khê Bạch rất giỏi luôn ạ, đúng là hạng nhất toàn trường." Thời Nguyệt cong mắt trả lời, nhưng sau đó lại xấu hổ nói: "Chỉ là hồi trưa bị mẹ cậu ấy giữ lại ăn trưa ạ, lúc nãy dì ấy cũng định giữ con lại ăn tối, nhưng con từ chối."

"Học thêm đã làm phiền người ta rồi, ở lại nhà người ta ăn cơm nữa thì kỳ." Mẹ Thời gật gật đầu: "Vài ngày nữa mẹ mua thêm tí quà, con nhớ mang theo cho người ta đấy."

"Dạ!"

***

Thời gian dạy học của ngày chủ nhật đã kết thúc, Thời Nguyệt thở một hơi dài từ đáy lòng.

Kỷ Khê Bạch cũng không phải một người "thầy" rất dữ, nhưng mỗi lúc Thời Nguyệt bị nhìn chằm chằm thì cô đều cảm thấy rất áp lực.

"Tớ có ra vài đề tương tự cho cậu, cậu nhớ hoàn thành, thế thì những công thức mà cậu nắm rõ mới có lợi." Kỷ Khê Bạch không ngẩng đầu nói.

Thời Nguyệt nghiêng người về phía trước, trên cuốn sách bài tập là nét chữ sạch đẹp của Kỷ Khê Bạch, một cuốn sách bình thường nhưng vì có chữ của cậu mà trở nên nổi bật hơn.

Do mãi ngắm chữ, cô thậm chí không để ý Kỷ Khê Bạch cho bao nhiêu đề.

Kỷ Khê Bạch hơi ngơ ngẩn vì sự tới gần đột ngột của Thời Nguyệt. Làn da trắng hồng, trên người cô còn có hương thơm nhè nhẹ của thiếu nữ, cậu bất giác nhìn Thời Nguyệt chằm chằm. Càng nhìn, trong lòng cứ như có gì đó sắp không khống chế nổi, như sắp nhảy ra tới nơi.

Cậu bừng tỉnh trong tức khắc, thân mình vô thức lùi ra sau, giấu đi sự phức tạp nơi đáy mắt: "Cho cậu thời gian hai ngày."

Thời Nguyệt bỗng ngẩng đầu, không thể che giấu sự khiếp sợ mà mở to hai mắt: "Hai ngày? Ít quá thì phải!"

Kỷ Khê Bạch đã bình tĩnh trở lại, đôi con ngươi loé lên sự vui vẻ: "Mấy cái đề đó tớ làm trong ba mươi phút là xong."

"..." Thời Nguyệt bị đả kích lần nữa, cô hơi bất mãn lầm bầm: "Tớ với cậu đâu giống nhau, có ai thông minh vậy đâu."

"Nên cậu chỉ cần dựa theo những lời tớ giảng để làm, mấy đề này hai ngày là dư sức." Kỷ Khê Bạch híp mắt: "Trừ khi, cậu không nghe giảng dù chỉ một chút."

Thời Nguyệt ngang nhiên đoạt lấy cuốn sách bài tập trước mặt cậu, nhìn xong hai đề ấy, tim cô không khỏi nhoi nhói, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cậu chờ xem, tớ đảm bảo sẽ làm xong hết!"

Kỷ Khê Bạch cười khẽ: "Được, tớ mở mắt mong chờ."

***

Bình thường khi học buổi tối, Thời Nguyệt chắc chắn sẽ nắm tay Quan Vân Vi tung tăng đi WC, hoặc đi siêu thị ở ngoài trường để mua chút đồ ăn vặt, sẵn hít thở không khí.

Nhưng lúc này, cô phải làm đề, vốn dĩ không rảnh đi ra ngoài.

Quan Vân Vi chọc chọc lưng cô, rủ cô ra ngoài cùng: "Nguyệt Nguyệt, đi thôi?"

Thời Nguyệt lắc đầu, nhìn thoáng qua phía cửa lớp, rồi quay đầu nói nhỏ: "Tớ còn nhiều đề chưa làm lắm, không đi được. Xin lỗi nhé Vi Vi."

Quan Vân Vi tuy hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: "Vậy cậu làm đề nhanh lên nhá."

Thời Nguyệt tiếp tục ngồi xuống, mạch suy nghĩ vừa quay lại sau khi bị cắt ngang thì cô lại cảm thấy một ánh mắt cực nóng ở kế bên.

"Cậu nhìn tớ làm gì?" Cô nghiêng đầu, phát hiện Kỷ Khê Bạch đang nhìn chằm chằm mình thì hoảng hốt.

Kỷ Khê Bạch đạm nhiên lườm cô: "Bài 5 sai rồi."

Thời Nguyệt lập tức che đi bản nháp và cuốn bài tập, hai bên má đỏ lên nhìn cậu: "Tớ còn chưa làm xong, sao cậu lại nhìn lén!"

"Tớ không nhìn lén, chỉ là quá dễ thấy." Kỷ Khê Bạch rất lạnh nhạt đáp, nhưng khoé môi hơi cong đã bán đứng cậu, nhắc nhở nói: "Công thức thứ nhất dùng sai rồi, cậu còn định làm sao nữa."

Thời Nguyệt: "..."

Cô vất vả tính lâu như vậy, thế mà Kỷ Khê Bạch chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cô làm sai rồi?

Sự chênh lệch này còn để người ta thở không...

Trông thấy vẻ mặt buồn phiền của Thời Nguyệt, Kỷ Khê Bạch hơi không đành lòng nên cũng nhẹ giọng an ủi: "Bốn bài phía trước làm rất đúng, chắc là bài thứ năm hơi khó mà thôi."

"..." Cô không cảm nhận được sự an ủi như này, ngược lại còn cảm thấy mới có vài bài khó mà mình đã bó tay.

Mắt thấy nét mặt Thời Nguyệt càng không đúng hơn, Kỷ Khê Bạch ho nhẹ một tiếng, đầu óc liên tục "loading", cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: "Nhìn cậu cố gắng như vậy, kết thúc tiết học buổi tối tớ sẽ mua trà sữa cho cậu."

"Thật?" Mắt Thời Nguyệt sáng lên, vội hỏi.

Kỷ Khê Bạch gật đầu: "Ừ."

Thời Nguyệt nghĩ đến trà sữa, năng lượng cả người như vừa được "nạp đủ pin", cô hất cằm kiêu căng nói: "Không phải chỉ sai có tí tẹo công thức thôi sao, bây giờ tớ sẽ viết ra công thức chính xác liền!"

Kỷ Khê Bạch cong mắt, trong mắt cũng ánh lên chút niềm vui.

***

Kết thúc tiết tự học buổi tối, hai người cùng đi ra khỏi cổng trường, bước vài bước đã thấy tiệm trà sữa. Dù đã mười giờ tối, nhưng tiệm vẫn đông đúc.

Kỷ Khê Bạch hỏi Thời Nguyệt: "Muốn uống gì?"

"Trà sữa đậu đỏ." Thời Nguyệt trả lời.

"Ừ, vậy cậu ở đây chờ tớ."

Thời Nguyệt đứng chờ bên cạnh bồn hoa, nhưng ánh mắt vẫn luôn theo sát Kỷ Khê Bạch. Dù mọi người đều là học sinh sinh viên, nhưng Kỷ Khê Bạch vẫn rất nổi bật trong đám người, thậm chí có thể hình dung bằng từ chói mắt.

Khối mười của Ninh Thành không có bình chọn hot boy hay hot girl khối gì đó, nhưng nếu được bình chọn, cô sẽ cho Kỷ Khê Bạch một phiếu.

Nữ sinh bên cạnh thỉnh thoảng quay sang nhìn trộm cậu, hơn nữa còn rục rịch muốn xin thông tin liên lạc của cậu.

Kỷ Khê Bạch mắt điếc tai ngơ, đi tới quầy gọi món: "Một ly trà sữa đậu đỏ."

Cậu vừa thanh toán xong, cô gái kế bên đã nói: "Bạn học, cậu học lớp nào thế, có thể..."

"Cậu thi môn Toán được bao nhiêu điểm?" Kỷ Khê Bạch hỏi trong phút chốc.

Cô gái sửng sốt, không ngờ Kỷ Khê Bạch sẽ hỏi như vậy. Tuy nhiên, điểm Toán của cô ấy cũng khá ổn: "Khoảng... Hơn một trăm..."

"Cao." Kỷ Khê Bạch nhận trà sữa rồi rời đi.

Mặt cô gái đầy dấu chấm hỏi, bấy giờ mới kịp nhận ra mình vừa bị từ chối, nhưng mà cái cách từ chối này có phải hơi sai sai không?

Kỷ Khê Bạch quay người, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Thời Nguyệt. Theo tầm mắt của cô, cậu phát hiện Hướng Húc Dương đang đi đến phía Thời Nguyệt, mắt cậu tối sầm.

"Tan học rồi sao mày không về nhà?" Hướng Húc Dương hỏi.

Thời Nguyệt bĩu môi, chưa kịp mở miệng thì Hướng Húc Dương đã choàng tay lên vai cô cười tủm tỉm nói: "Buổi tối con gái về một mình không an toàn, tao đưa mày về."

Lúc này, Kỷ Khê Bạch cầm trà sữa đi đến, nhưng ánh mắt không tốt cứ nhìn chăm chăm vào cánh tay của Hướng Húc Dương.

"Cậu đến rồi!" Thời Nguyệt vui vẻ, sau đó nhanh chóng vứt tay Hướng Húc Dương ra, cô đứng trước mặt Kỷ Khê Bạch vươn tay nói: "Trà sữa của tớ."

Kỷ Khê Bạch trong lòng cân bằng, đưa trà sữa cho cô: "Mua xong trà sữa rồi, mình về thôi."

Thời Nguyệt gật gật đầu, rồi liếc sang Hướng Húc Dương: "Tao về với Kỷ Khê Bạch được rồi, tụi tao ở cùng khu, mày tự về đi."

Hướng Húc Dương: "......"

Kỷ Khê Bạch hơi cúi đầu, giấu nhẹm đi ý cười nơi đáy mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương