Cắn Ánh Trăng
-
Chương 16: "Vậy Sau Này, Cuối Tuần Nào Cậu Cũng Sang Nhà Tớ Đi."
Thời Nguyệt lập tức sửng sốt, cô không ngờ Kỷ Khê Bạch nghiêm khắc như vậy, trong lòng đột nhiên nảy sinh sợ hãi và ý định bỏ trốn.
"Tớ, tớ..."
Cô lắp bắp, đừng nói trọng điểm ban nãy, ngay cả suy nghĩ cũng rối loạn.
Kỷ Khê Bạch khẽ thở dài một tiếng, dịu giọng hỏi: "Cậu vừa nghĩ gì?"
Thời Nguyệt nhấp môi lắc đầu: "Tớ không hề nghĩ gì hết!"
Dù sao thì cô cũng không thể nói ra chuyện mình vừa nhìn chằm chằm Kỷ Khê Bạch được. Thật sự rất mất mặt đó!
Kỷ Khê Bạch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Nguyệt, dường như muốn tìm ra dấu vết gì từ trên mặt cô.
Thời Nguyệt bị nhìn đến đỏ mặt, rất không được tự nhiên, cô nhanh chóng cúi đầu làm bài: "Chờ tớ làm xong hỏi lại cậu."
Kỷ Khê Bạch một tay chống cằm, nghiêng đầu cười với cô: "Không nói mà còn hỏi tớ."
Thời Nguyệt mím môi, vì không để Kỷ Khê Bạch xem thường, cô nhất định phải làm được cái đề này!
Ước chừng cỡ hai mươi phút sau, hai mặt giấy nháp đã kín, Thời Nguyệt rốt cuộc đã giải ra, cô vui sướng ngước nhìn Kỷ Khê Bạch: "Hình như tớ làm đúng rồi!"
Tuy rằng đợi lâu như vậy nhưng Kỷ Khê Bạch cũng không mất kiên nhẫn, con ngươi trong trẻo hàm chứa ý cười: "Tớ xem thử."
Thời Nguyệt vội đưa qua, lo lắng nhìn cậu.
Kỷ Khê Bạch nhìn lướt qua, sau đó cười nói: "Đúng thật này, xem ra không phải cậu hoàn toàn không nghe gì."
Mặt Thời Nguyệt đỏ lên, muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào: "Tớ có nghiêm túc mà."
Kỷ Khê Bạch cười cười: "Đề tiếp theo nhé."
Nền tảng của Thời Nguyệt cũng ổn, có Kỷ Khê Bạch phân tích khai sáng cho cô, rất mau đã hiểu hết những vấn đề đấy.
Vài đề khó cũng được giải một cách dễ như trở bàn tay, trong lòng cô không thể không kinh ngạc với thực lực của Kỷ Khê Bạch. Rõ ràng con người đều ăn cơm lớn lên, vậy sao lại khác biệt thế?
"Còn cái gì chưa hiểu không?" Kỷ Khê Bạch xoay bút, ghi chú thêm vài câu mà Thời Nguyệt hay sai.
Thời Nguyệt ở một bên nhìn, chữ Kỷ Khê Bạch rất đẹp, so với chữ của cô thì chẳng khác gì như muốn treo cô lên đánh(*).
(*) đại khái là chữ Nguyệt Nguyệt thảm hông nỡ nhìn á:))
"Cậu đừng viết thêm chữ vào đề sai của tớ." Thời Nguyệt đỏ mặt ngăn cản.
Kỷ Khê Bạch dừng bút, ngước mắt hỏi cô: "Vì sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nguyệt hơi nhăn, hơi bất mãn lẩm bẩm: "Chữ tớ khó coi, so với chữ cậu thì không bằng."
Nghe vậy, mày Kỷ Khê Bạch hơi nhíu, khóe môi đầy ý cười: "Yên tâm, chữ tớ đâu có chê chữ cậu xấu."
Thời Nguyệt: "..."
***
Từ lúc Lâm Tư Nhàn mua đồ ăn về thì bà vẫn mãi bận rộn trong bếp. Bình thường bà ít nấu ăn, vì có dì giúp việc phụ trách. Nhưng khi rảnh thì bà thích tự mình nấu cho Kỷ Khê Bạch hơn, huống chi hôm nay còn có thêm Thời Nguyệt, phải nhân dịp này phô bày chút trù nghệ của mình chứ.
Thoáng chốc đã đến giữa trưa, Thời Nguyệt cũng không ngờ mình sẽ trong phòng Kỷ Khê Bạch tận nửa ngày.
Sau khi cô trông thấy thời gian, bèn vội vã dọn cặp: "Trưa rồi, tớ phải về."
"Vật lý không cần tớ dạy à?" Kỷ Khê Bạch chống cằm bằng một tay, ngữ khí lười nhác nói: "Thế Sinh thì sao?"
Động tác của Thời Nguyệt hơi ngừng, có chút rối rắm, đúng là cô có rất nhiều thứ muốn hỏi. Nhưng ăn cơm trong nhà Kỷ Khê Bạch, thậm chí có khi sẽ ở lại cả ngày, là điều cô không dám tưởng tượng.
"Từ lúc mua đồ về mẹ tớ cứ ở trong bếp suốt đấy, biết đâu đã làm luôn cả phần cậu thì sao, cậu có chắc là về không đó?" Kỷ Khê Bạch hỏi thêm một câu.
Nghe được lời này, Thời Nguyệt càng thêm do dự: "Thì..."
Cô thật sự cảm thấy như vậy ngại quá đi.
Kỷ Khê Bạch đứng dậy, để cặp cô sang bên cạnh, kéo cổ tay cô đi ra ngoài: "Ăn cơm thôi, tớ đói rồi."
Thời Nguyệt nhất thời hoảng sợ, nơi bị Kỷ Khê Bạch chạm trúng như chợt nóng lên, khiến cô rất không tự nhiên.
Cô vội né tránh, rũ mắt nói: "Tớ tự đi."
Kỷ Khê Bạch lúc này cũng ý thức được hành vi của mình không ổn lắm, nói ngay: "Xin lỗi."
Thời Nguyệt trong lòng kinh hoàng, nơi nào còn có thể nghe được Kỷ Khê Bạch đang nói cái gì, chạy nhanh ra phòng.
"Mẹ còn đang chuẩn bị kêu tụi con ra ăn đây nè." Lâm Tư Nhàn vừa bưng thức ăn ra vừa cười nói: "Ai ngờ tụi con tự ra mất tiêu, rửa tay rồi ăn cơm."
Thời Nguyệt bước nhanh đến phòng bếp: "Dì, con phụ cho."
"Không cần không cần, con ngồi chờ ăn cơm là được." Lâm Tư Nhàn cười tủm tỉm từ chối.
Đây không phải lần đầu Thời Nguyệt ăn cơm chung với Kỷ Khê Bạch, nhưng lần này lại đặc biệt khẩn trương, ngay cả ăn cơm cũng không dám ăn nhiều.
"Nguyệt Nguyệt, tay nghề của dì thế nào?" Nét mặt Lâm Tư Nhàn đầy chờ mong hỏi.
Kỷ Khê Bạch ngồi một bên giành nói: "Bình thường."
Lâm Tư Nhàn tức khắc trừng cậu: "Hỏi con đâu?"
Thời Nguyệt cong mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Ăn rất ngon, lợi hại như mẹ con vậy ạ."
Lâm Tư Nhàn che miệng cười khẽ, khiêm tốn nói: "Sao dì so với mẹ con được, bà ấy mở quán nhiều năm như thế, tay nghề chắc chắn tốt hơn dì."
Tuy nói vậy, nhưng được khen thì ai chẳng vui.
"Vậy con ăn nhiều một chút, thế mới càng có sức học." Lâm Tư Nhàn nói, gắp thêm cho Thời Nguyệt thật nhiều đồ ăn.
Thời Nguyệt cám ơn rồi cũng gắp thật nhiều đồ ăn cho Lâm Tư Nhàn: "Dì vất vả làm nhiều đồ ăn như thế, nên ăn nhiều chút ạ."
Lâm Tư Nhàn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Thời Nguyệt, cảm thấy cô gái nhỏ thật đáng yêu.
Kỷ Khê Bạch nhìn hai qua lại, hoàn toàn xem cậu như không khí, buồn bực trầm mặt.
***
Ăn xong, Thời Nguyệt giúp Lâm Tư Nhàn dọn dẹp, thậm chí còn định phụ rửa chén.
Lâm Tư Nhàn tất nhiên không muốn cô giúp, cười nói: "Nguyệt Nguyệt đi học hành đi, những việc này để dì làm là được rồi."
Kỷ Khê Bạch dựa vào ven tường, nhắc nhở: "Tớ thấy lần này Lí của cậu sai nhiều lắm, về phòng với tớ, ta dạy cậu."
Thời Nguyệt còn đang do dự, Lâm Tư Nhàn đã gật đầu với cô, cô đành phải theo Kỷ Khê Bạch về phòng.
Mới vừa ngồi xuống, Thời Nguyệt thấy được ngay bài thi Lí của Kỷ Khê Bạch, cho dù biết sẵn thành tích của cậu nhưng vẫn ngạc nhiên: "Sao cậu thi Lí được một trăm điểm hay vậy, rõ ràng khó đến thế."
Kỷ Khê Bạch cười như không cười hỏi: "Sao Lý của cậu lại không đạt tiêu chuẩn nhỉ, rõ ràng rất đơn giản."
"..." Thời Nguyệt cảm thấy mình vốn dĩ không có cách để nói chuyện phiếm với cậu!
Kỷ Khê Bạch thấy dáng vẻ như vừa bị nhục nhã của cô, khóe môi khẽ cong, an ủi nói: "Cậu mà thường xuyên tìm tớ dạy kèm, tớ bảo đảm Lí của cậu sẽ không chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, có thể còn thi được điểm cao đấy."
"Thật vậy chăng?" Mắt Thời Nguyệt sáng lên: "Cậu thật sự đồng ý luôn kèm tớ?"
Kỷ Khê Bạch chậm rãi nói: "Xem biểu hiện của cậu."
Thời Nguyệt vội vàng hỏi: "Biểu hiện gì?"
"Ít nhất phải có biểu hiện về sự nỗ lực khi học tập." Kỷ Khê Bạch nói.
Thời Nguyệt chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn: "Tớ chắc chắn sẽ nỗ lực học tập, chỉ cần cậu chịu dạy!"
Khoé môi Kỷ Khê Bạch cong cong: "Vậy sau này, cuối tuần nào cậu cũng sang nhà tớ đi."
Tác giả có lời muốn nói: Tôi bắt đầu cập nhật chương mới đây!! Lần này cần nỗ lực hoàn thành bộ này!!
Editor: Tui cũng tới update đây!! Cần nỗ lực hoàn để qua hố mới!!
"Tớ, tớ..."
Cô lắp bắp, đừng nói trọng điểm ban nãy, ngay cả suy nghĩ cũng rối loạn.
Kỷ Khê Bạch khẽ thở dài một tiếng, dịu giọng hỏi: "Cậu vừa nghĩ gì?"
Thời Nguyệt nhấp môi lắc đầu: "Tớ không hề nghĩ gì hết!"
Dù sao thì cô cũng không thể nói ra chuyện mình vừa nhìn chằm chằm Kỷ Khê Bạch được. Thật sự rất mất mặt đó!
Kỷ Khê Bạch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thời Nguyệt, dường như muốn tìm ra dấu vết gì từ trên mặt cô.
Thời Nguyệt bị nhìn đến đỏ mặt, rất không được tự nhiên, cô nhanh chóng cúi đầu làm bài: "Chờ tớ làm xong hỏi lại cậu."
Kỷ Khê Bạch một tay chống cằm, nghiêng đầu cười với cô: "Không nói mà còn hỏi tớ."
Thời Nguyệt mím môi, vì không để Kỷ Khê Bạch xem thường, cô nhất định phải làm được cái đề này!
Ước chừng cỡ hai mươi phút sau, hai mặt giấy nháp đã kín, Thời Nguyệt rốt cuộc đã giải ra, cô vui sướng ngước nhìn Kỷ Khê Bạch: "Hình như tớ làm đúng rồi!"
Tuy rằng đợi lâu như vậy nhưng Kỷ Khê Bạch cũng không mất kiên nhẫn, con ngươi trong trẻo hàm chứa ý cười: "Tớ xem thử."
Thời Nguyệt vội đưa qua, lo lắng nhìn cậu.
Kỷ Khê Bạch nhìn lướt qua, sau đó cười nói: "Đúng thật này, xem ra không phải cậu hoàn toàn không nghe gì."
Mặt Thời Nguyệt đỏ lên, muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào: "Tớ có nghiêm túc mà."
Kỷ Khê Bạch cười cười: "Đề tiếp theo nhé."
Nền tảng của Thời Nguyệt cũng ổn, có Kỷ Khê Bạch phân tích khai sáng cho cô, rất mau đã hiểu hết những vấn đề đấy.
Vài đề khó cũng được giải một cách dễ như trở bàn tay, trong lòng cô không thể không kinh ngạc với thực lực của Kỷ Khê Bạch. Rõ ràng con người đều ăn cơm lớn lên, vậy sao lại khác biệt thế?
"Còn cái gì chưa hiểu không?" Kỷ Khê Bạch xoay bút, ghi chú thêm vài câu mà Thời Nguyệt hay sai.
Thời Nguyệt ở một bên nhìn, chữ Kỷ Khê Bạch rất đẹp, so với chữ của cô thì chẳng khác gì như muốn treo cô lên đánh(*).
(*) đại khái là chữ Nguyệt Nguyệt thảm hông nỡ nhìn á:))
"Cậu đừng viết thêm chữ vào đề sai của tớ." Thời Nguyệt đỏ mặt ngăn cản.
Kỷ Khê Bạch dừng bút, ngước mắt hỏi cô: "Vì sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nguyệt hơi nhăn, hơi bất mãn lẩm bẩm: "Chữ tớ khó coi, so với chữ cậu thì không bằng."
Nghe vậy, mày Kỷ Khê Bạch hơi nhíu, khóe môi đầy ý cười: "Yên tâm, chữ tớ đâu có chê chữ cậu xấu."
Thời Nguyệt: "..."
***
Từ lúc Lâm Tư Nhàn mua đồ ăn về thì bà vẫn mãi bận rộn trong bếp. Bình thường bà ít nấu ăn, vì có dì giúp việc phụ trách. Nhưng khi rảnh thì bà thích tự mình nấu cho Kỷ Khê Bạch hơn, huống chi hôm nay còn có thêm Thời Nguyệt, phải nhân dịp này phô bày chút trù nghệ của mình chứ.
Thoáng chốc đã đến giữa trưa, Thời Nguyệt cũng không ngờ mình sẽ trong phòng Kỷ Khê Bạch tận nửa ngày.
Sau khi cô trông thấy thời gian, bèn vội vã dọn cặp: "Trưa rồi, tớ phải về."
"Vật lý không cần tớ dạy à?" Kỷ Khê Bạch chống cằm bằng một tay, ngữ khí lười nhác nói: "Thế Sinh thì sao?"
Động tác của Thời Nguyệt hơi ngừng, có chút rối rắm, đúng là cô có rất nhiều thứ muốn hỏi. Nhưng ăn cơm trong nhà Kỷ Khê Bạch, thậm chí có khi sẽ ở lại cả ngày, là điều cô không dám tưởng tượng.
"Từ lúc mua đồ về mẹ tớ cứ ở trong bếp suốt đấy, biết đâu đã làm luôn cả phần cậu thì sao, cậu có chắc là về không đó?" Kỷ Khê Bạch hỏi thêm một câu.
Nghe được lời này, Thời Nguyệt càng thêm do dự: "Thì..."
Cô thật sự cảm thấy như vậy ngại quá đi.
Kỷ Khê Bạch đứng dậy, để cặp cô sang bên cạnh, kéo cổ tay cô đi ra ngoài: "Ăn cơm thôi, tớ đói rồi."
Thời Nguyệt nhất thời hoảng sợ, nơi bị Kỷ Khê Bạch chạm trúng như chợt nóng lên, khiến cô rất không tự nhiên.
Cô vội né tránh, rũ mắt nói: "Tớ tự đi."
Kỷ Khê Bạch lúc này cũng ý thức được hành vi của mình không ổn lắm, nói ngay: "Xin lỗi."
Thời Nguyệt trong lòng kinh hoàng, nơi nào còn có thể nghe được Kỷ Khê Bạch đang nói cái gì, chạy nhanh ra phòng.
"Mẹ còn đang chuẩn bị kêu tụi con ra ăn đây nè." Lâm Tư Nhàn vừa bưng thức ăn ra vừa cười nói: "Ai ngờ tụi con tự ra mất tiêu, rửa tay rồi ăn cơm."
Thời Nguyệt bước nhanh đến phòng bếp: "Dì, con phụ cho."
"Không cần không cần, con ngồi chờ ăn cơm là được." Lâm Tư Nhàn cười tủm tỉm từ chối.
Đây không phải lần đầu Thời Nguyệt ăn cơm chung với Kỷ Khê Bạch, nhưng lần này lại đặc biệt khẩn trương, ngay cả ăn cơm cũng không dám ăn nhiều.
"Nguyệt Nguyệt, tay nghề của dì thế nào?" Nét mặt Lâm Tư Nhàn đầy chờ mong hỏi.
Kỷ Khê Bạch ngồi một bên giành nói: "Bình thường."
Lâm Tư Nhàn tức khắc trừng cậu: "Hỏi con đâu?"
Thời Nguyệt cong mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Ăn rất ngon, lợi hại như mẹ con vậy ạ."
Lâm Tư Nhàn che miệng cười khẽ, khiêm tốn nói: "Sao dì so với mẹ con được, bà ấy mở quán nhiều năm như thế, tay nghề chắc chắn tốt hơn dì."
Tuy nói vậy, nhưng được khen thì ai chẳng vui.
"Vậy con ăn nhiều một chút, thế mới càng có sức học." Lâm Tư Nhàn nói, gắp thêm cho Thời Nguyệt thật nhiều đồ ăn.
Thời Nguyệt cám ơn rồi cũng gắp thật nhiều đồ ăn cho Lâm Tư Nhàn: "Dì vất vả làm nhiều đồ ăn như thế, nên ăn nhiều chút ạ."
Lâm Tư Nhàn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Thời Nguyệt, cảm thấy cô gái nhỏ thật đáng yêu.
Kỷ Khê Bạch nhìn hai qua lại, hoàn toàn xem cậu như không khí, buồn bực trầm mặt.
***
Ăn xong, Thời Nguyệt giúp Lâm Tư Nhàn dọn dẹp, thậm chí còn định phụ rửa chén.
Lâm Tư Nhàn tất nhiên không muốn cô giúp, cười nói: "Nguyệt Nguyệt đi học hành đi, những việc này để dì làm là được rồi."
Kỷ Khê Bạch dựa vào ven tường, nhắc nhở: "Tớ thấy lần này Lí của cậu sai nhiều lắm, về phòng với tớ, ta dạy cậu."
Thời Nguyệt còn đang do dự, Lâm Tư Nhàn đã gật đầu với cô, cô đành phải theo Kỷ Khê Bạch về phòng.
Mới vừa ngồi xuống, Thời Nguyệt thấy được ngay bài thi Lí của Kỷ Khê Bạch, cho dù biết sẵn thành tích của cậu nhưng vẫn ngạc nhiên: "Sao cậu thi Lí được một trăm điểm hay vậy, rõ ràng khó đến thế."
Kỷ Khê Bạch cười như không cười hỏi: "Sao Lý của cậu lại không đạt tiêu chuẩn nhỉ, rõ ràng rất đơn giản."
"..." Thời Nguyệt cảm thấy mình vốn dĩ không có cách để nói chuyện phiếm với cậu!
Kỷ Khê Bạch thấy dáng vẻ như vừa bị nhục nhã của cô, khóe môi khẽ cong, an ủi nói: "Cậu mà thường xuyên tìm tớ dạy kèm, tớ bảo đảm Lí của cậu sẽ không chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, có thể còn thi được điểm cao đấy."
"Thật vậy chăng?" Mắt Thời Nguyệt sáng lên: "Cậu thật sự đồng ý luôn kèm tớ?"
Kỷ Khê Bạch chậm rãi nói: "Xem biểu hiện của cậu."
Thời Nguyệt vội vàng hỏi: "Biểu hiện gì?"
"Ít nhất phải có biểu hiện về sự nỗ lực khi học tập." Kỷ Khê Bạch nói.
Thời Nguyệt chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn: "Tớ chắc chắn sẽ nỗ lực học tập, chỉ cần cậu chịu dạy!"
Khoé môi Kỷ Khê Bạch cong cong: "Vậy sau này, cuối tuần nào cậu cũng sang nhà tớ đi."
Tác giả có lời muốn nói: Tôi bắt đầu cập nhật chương mới đây!! Lần này cần nỗ lực hoàn thành bộ này!!
Editor: Tui cũng tới update đây!! Cần nỗ lực hoàn để qua hố mới!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook