Cẩm Y Chi Hạ
-
Chương 108
Thật vất vả mới thêu xong vài đường trên chiếc khăn tay,vừa thoát thân từ chỗ Thẩm phu nhân,Kim Hạ trước tiên đi tìm Cái Thúc,biết được hắn ở trên nóc nhà nghe lén chuyện hai người nói chuyện khi nãy,phỏng đoán trong lòng hắn bây giờ đang nở hoa.
"Thúc,chuyện vừa nãy ngươi đều nghe thấy rồi phải không?" Kim Hạ cười, đi vào trong,nhưng lại thấy Cái Thúc đang rầu rĩ:"Sao lại như vậy?Dì ta đều nói đến nước này,ngươi như thế nào còn ngồi ở chỗ này?"
"Bà ấy cũng không có nói là có chịu hay không,vạn nhất không chịu thì sao?"
"Lời nói ý tứ của Thẩm phu nhân đương nhiên là chịu,hơn nữa nói liên tục chờ ngài mở miệng....Ta phải nói như thế nào thúc mới thông suốt được đây?" Kim Hạ có chút nóng nảy,"Chẳng lẽ ngươi vẫn chờ dì ta mở miệng trước?"
"Ta đây không phải là....Ta sợ chỉ làm bà ấy khó xử."
"Ngươi không nói mới gọi là làm khó dì của ta."
Kim Hạ túm hắn đứng dậy,hung hăng mà kích tướng hắn:"Thúc,chuyện này ta đã giúp ngươi hỏi qua, dì ta cũng bảo rằng sẽ chờ ngươi đến nói chuyện,nhưng ngươi đường đường là nam nhân,nghe được lời bà ấy vừa nói,lúc này phải nên vui mừng đi đến trước mặt bà ấy mà nói ngươi muốn kết hôn mới phải.Ngươi bây giờ lại như con rùa rụt đầu, ta thật sự phải khinh thường ngươi thôi!"
"...Bà ấy chờ ta tự mình đi nói chuyện, có phải hay không là muốn làm cho ta hết hi vọng?" Cái Thúc do dự nói
"Chớ suy nghĩ lung tung,nhanh lên đi..." Kim Hạ vốn là muốn chuẩn bị đem hắn ra ngoài nói:"Ngươi đi tắm rửa sạch sẽ,ăn mặc gọn gàng vào...."
"Còn phải tắm rửa sao?Không cần phiền toái như vậy?"
.......(lược bớt đoạn mọi người chuẩn bị đám cưới cho Cái Thúc)......
Hôm qua khi vào trong thành lúc sắc trời đã tối,đối với Tân Hà thành này,Kim Hạ còn xa lạ cực kỳ, đi dạo quanh tản bộ,liền phát giác đúng như lời Từ bá nói,cả thành đô người người trở nên hoảng loạn,người đi đường đều ra vẻ vội vã, cửa tiệm bên đường ai nấy đều không kì kèo mặc cả,mà gấp rút trả tiền dứt khoát,vội vã rời đi...
Vào năm canh tuất, thời điểm nguy cấp,trong kinh thành đại khái cũng là tình cảnh như thế này.Kim Hạ ám thở dài, đi tìm một cửa tiệm bán nhang đèn,liền đi vào mua hai cây nên đỏ,suy nghĩ một lát lại mua thêm vài tấm giấy đỏ cắt chữ dán trên cửa nhất định rất vui vẻ.
Ôm cuộn giấy đó cùng hai cây nến đỏ đi trở về,có một người đi đường vô tình chạm mặt,nàng lơ đãng nhìn một cái,đang chuẩn bị tránh sang,lại phát hiện người vừa chạm mặt là bọn hải tặc trong thôn của giặc Oa ở thành Hàng Châu,hắn xách một bó bánh quẩy.
Hắn tại sao lại ở đây?
Kim Hạ trong lòng rùng mình,nghiêng người né tránh,cũng không quên khẽ cúi đầu xuống.Lúc này nàng đang mặc xiêm áo của Thẩm phu nhân màu tím nhạt,đầu tóc cũng cầu kì hơn làm ra dáng một cô nương gia hơn,cùng với lúc giao thủ lần đó bộ dáng hoàn toàn khác nhau,tên đó mặc dù cùng Kim Hạ cũng thấy thoáng qua,nhưng có lẽ là hắn không lưu ý đến nàng sẽ là tên bộ khoái hôm đó.
Sau khi đi được vài bước, Kim Hạ tự nhiên xoay người,ra vẻ quên đồ đã mua, tiện thể đi về phía trước, không gần không xa đuổi kịp hắn.
Đối với chuyên gia truy tìm tung tích như Kim Hạ mà nói thì theo dõi là chuyện thường ngày,rất nhanh chóng mà lén theo dõi từ cửa tiệm này sang cửa tiệm khác,chỉ dùng khóe mắt mà dõi theo tên kia,chẳng mấy chốc đã đi rất xa,tên kia đi qua mấy góc đường,tiếp theo đi vào trong con hẻm,Kim Hạ cảm thấy bất an liền dừng lại một quán điểm tâm,cố tỏ vẻ xem xét món đồ bộ dáng.
Đứng tại hàng quán đã lâu cũng không trông thấy tên kia đi ra, Kim Hạ chọn lấy mấy túi bánh bột tiện thể hỏi chủ quán nói:"Cho ta hỏi lát nữa ta muốn đi đến thành phía đông tìm quý phủ của Thuần Vu lão gia,từ ngõ hẻm này đi đến đó có thể gần hơn hay không?"
Chủ quán lắc đầu nói:"Con ngõ này đi về bến sông xanh,ngươi muốn đi đến Thuần Vu quý phủ thì phải đi đường vòng khá xa đấy."
"Bờ sông xanh sao?Đúng rồi,ta cũng muốn mua một ít cá, nơi này chợ cá bắt đầu buôn bán lúc nào vậy?Ở nơi nào?" Kim Hạ lại hỏi
"Đi xuyên qua con hẻm này,nhắm về hướng đông mà đi,nhìn thấy có một gốc cây đại thụ,phía dưới tán cây chính là chợ cá.Cô nương muốn mua được cá ngon thì nên tới sớm, chợ cá bắt đầu bán vào đúng giờ mẹo và giờ thìn thì cũng đã bán xong."
Kim Hạ tạ ơn chủ quán,giao vài tiền đồng,cầm lấy túi bánh điểm tâm liền trở về.
Vừa vào biệt viện,Kim Hạ liền trông thấy Cái Thúc rạng rỡ chào đón,nghĩ đến chắc là Thẩm phu nhân đã bằng lòng.
"Ngươi chạy đi đâu vậy?"
Kim Hạ đem đồ vừa mua đưa cho hắn:"Biết rõ thúc sắp có chuyện tốt,ta liền chạy đi mua thứ này.Không có nó,ngươi nghĩ làm sao động phòng được?"
"Đứa nhỏ nhà ngươi,đứng đắn một chút được không?"
"Ta là đang nói chuyện đứng đắn đây"
Kim Hạ cầm lấy bao bánh bột vừa ôm một xấp giấy đỏ đi vào trong tiểu viện, đặt lên bàn mà luôn miệng gọi Dương Nhạc tới giúp,ngoại trừ Thượng Quan Hi đi đứng bất tiện,tất cả đều ra ngoài phòng của mình
Thuần Vu Mẫn tiếp nhận xấp giấy đỏ,lần lượt mở xem từng cái....Nàng không khỏi nhoẻn miệng cười nói:" Viên cô nương, chủ quán kia sợ không bán được số hàng cuối ngày này mà lấy hết cho cô nương hay sao,nhìn xem,còn có giấy dán mừng thọ năm mới,dùng khi năm mới, không phải dùng khi có hỉ sự."
"Không phải, nghe chủ quán bảo là giấy dán hỉ sự không còn nhiều,ta liền bảo những thứ khác cũng đưa cho ta luôn vậy." Kim Hạ cầm giấy dán cắt thành đèn lồng cá chép cười nói:"Không việc gì, tất cả những thứ này đều có thể dán hết.Cưới được dì ta đối với thúc ta mà nói,thì giống như lễ mừng thọ năm mới mà. "
"Ai nói!" Cái Thúc phản bác nói,nghiêm túc sửa chữa:"So với cái này ta vui mừng gấp trăm lần lễ mừng năm mới đấy."
Mọi người cười to.
Thừa dịp mọi người bận rộn,Kim Hạ lặng lẽ túm Dương Nhạc ra ngoài,đem chuyện gặp phải hải tặc hôm nay nói cho hắn nghe.Dương Nhạc lấy làm kinh hãi:" Hắn làm sao cũng đến được Tân Hà thành này,chúng ta phải mau chóng đi báo quan."
"Ngươi đúng quên chúng ta chính là quan gia."
"Bọn quan gia giống chúng ta có thể là cũng không đối phó được hắn."
Dương Nhạc phiền não lo lắng:" Phải rồi nơi đây chính là nơi trú quân của Thích tướng quân,chúng ta có thể hướng Thích tướng quân mà bẩm báo"
"Đợi đã, không vội việc này." Kim Hạ nói:"Ngươi nghĩ hắn đến Hàng Châu là có chuyện gì quan trọng, chắc chắn là Mao Hải Phong đã giao hắn một việc.Ta đã nghĩ ra được vì sao hắn lại ở đây. "
Sầm Thọ đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Dương Nhạc,làm Kim Hạ hết cả hồn.
"Nhà ngươi cầm tinh con mèo hay sao,đi đến sao không nghe thấy tiếng động?"
Ngay sau đó Tạ Tiêu cũng xuất hiện
"Phát hiện hải tặc sao không nói cho ta biết,hai ngươi định giấu ta sao?" Hắn vỗ vai Dương Nhạc hỏi
Định giấu hẳn mọi chuyện mà không thành, Kim Hạ liền thở dài ảo não:"Ca ca,ai dám lừa ngươi...Ta biết công phu ngươi rất giỏi,nhưng tình hình hiện tại ngươi không nên đụng tới hắn, ta muốn thả dây dài bắt cá lớn!"
"Ngươi muốn lập công lớn một mình sao?" Tạ Tiêu kế bên đâm chọt nàng.
"Thật sự không có... "
Sầm Thọ hai tay ôm trước ngực, tức giận nhìn bọn họ:"Hai người các ngươi dám cả gan lớn,hôm trước chuyện ở bãi sông xảy ra đã chịu không ít thiệt thòi,vậy mà chuyện quan trọng hiện tại còn dám giấu ta,ta làm sao hướng đại công tử bẩm báo."
"Được, được, ta nói cho các ngươi biết,toàn bộ nói cho các ngươi biết."
Kim Hạ không còn cách nào khác,đành phải đem chuyện gặp phải tên kia ở chợ từ đầu đến cuối kể cho hắn nghe.
Tạ Tiêu sau khi nghe xong,lặng người thật lâu:"Ngươi mất dấu hắn, thì còn nói chuyện gì, bây giờ chúng ta làm sao tìm hắn?"
Kim Hạ không để ý tới hắn,thăm dò Sầm Thọ.
Sầm Thọ trầm ngâm nói:"Hắn có mang bánh quẩy trở về, nhất định chỗ ở không xa."
"Định tìm từng nhà sao?" Tạ Tiêu thẳng nhíu mày
"Không cần tìm từng nhà, ngày mai sáng sớm đến bãi sống gần gốc cây hòe đại thụ ngay chợ cá có thể tìm thấy hắn." Kim Hạ nói.
Tạ Tiêu kinh ngạc nhìn nàng
"Ca ca,ngươi không phải là bộ khoái, ta không so đo với ngươi." Kim Hạ giải thích cho hắn nghe:"Ta vừa rồi có nói với ngươi, là hắn có mang theo một bao bánh quẩy,trên người hắn có mùi cá, ta và hắn chỉ gặp thoáng qua,trên tóc hắn có điểm vài cánh hoa hòe, trên giày hắn lại có vẩy cá, hơn nữa không phải là một loại vẩy cá.Ta cũng có hỏi qua chủ tiệm bánh,biết được chợ cá ở gần bãi sông và ở ngay dưới gốc cây hòe lớn, cho nên... Ngày mai chúng ta có thể ra đó mua cá về,Đại Dương có dịp chưng hay hấp cá.Đầu cá có thể nấu cháo,thân cá thì lại ăn bổ dưỡng,ta đã lâu không ăn cá..."
Phần sau đoạn nói chuyện Kim Hạ đã lạc sang chuyện khác,Tạ Tiêu cùng Sầm Thọ không khỏi nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi nói chuyện chính được không?" Sầm Thọ nhắc nhở Kim Hạ quay lại chuyện chính.
Kim Hạ liền tổng kết cuộc nói chuyện:"Tóm lại các ngươi hiện tại không thể đụng vào hắn,đây là chuyện quan trong nhất ta muốn nói."
"Gặp hải tặc không giết hắn, giữ lại phơi thành khô cho ngươi ăn với cơm sao?" Tạ Tiêu nói:"Bọn ta từ Gia Hưng đến đây,cũng không biết đã gặp bao nhiêu hải tặc,ta chưa từng nghe là không được giết chúng."
Sầm Thọ vẫn còn tỉnh táo nói:"Không nên giết hắn sao, ngươi nói thử xem lí do tại sao?"
"Ta nhìn thấy trong áo của hắn lộ ra một thứ đồ chơi của trẻ con." Kim Hạ nhìn về phía Dương Nhạc:"Ngươi cũng biết hắn có vợ và một hài tử còn rất nhỏ."
Dương Nhạc nhíu mày:"Nói như vậy, thì hắn đã mang vợ con đến Tân Hà thành này sao?"
Tạ Tiêu phẫn nộ nói:"Hắn đã giết bao nhiêu người, chẳng lẽ hắn có vợ con thì được kim bài miễn chết sao,thật là đáng chê cười!"
"Ca ca,ngươi hãy nghe ta nói,hôm trước ở ngoài thành Hàng Châu,hắn không hẳn là người Đông Dương,chỉ là thôn của hắn cho bọn hải tặc trú ngụ.Hôm nay ngay cả thức ăn đều là chính hắn đi mua,có thể thấy được bên cạnh hắn không có người sai khiến,lại dẫn theo vợ con ngụ tại Tân Hà thành này,xem ra là có chủ tâm ngụ ẩn trong thành này." Kim Hạ giải thích
"Chẳng lẽ hắn cải tà quy chính,quyết tâm thoát ly khỏi bọn hải tặc." Tạ Tiêu suy đoán
Kim Hạ lắc đầu:"Không thể nào,nếu là nghĩ đến muốn cải tà quy chính,hắn cần phải mang vợ con cao chạy xa bay,càng xa càng tốt."
Sầm Thọ tiếp lời:"Cho nên ngươi cảm thấy hắn ngụ ẩn tại nơi này là có mưu đồ khác?"
"Không sai,Mao Hải Phong có thể giao hắn làm một chuyện quan trọng,hắn không phải là hải tặc dễ đối phó." Kim Hạ nhìn về phía bọn họ:"Mấy vị ca ca,tại sao chúng ta không thả dây câu cá lớn, xem hắn tột cùng là âm mưu chuyện gì."
Sầm Thọ trầm ngâm một lát:"Được thì được thôi, chỉ là tìm một người đối mặt nói chuyện với hắn,nhưng không thể làm lộ chân tướng.Ngươi cùng Dương Nhạc, hắn đều gặp qua,hai người các ngươi tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt hắn lần nữa,để trách quân thù biết được."
"Chuyện này thú vị rồi đây." Tạ Tiêu ưỡn ngực nói:"Hắn không phải là người bán cái sao,ta cũng tìm một chiếc thuyền mà đi bán cá,chắc không thể nào nghi ngờ."
"Ngươi,ngươi sẽ đi bán cá sao?" Sầm Thọ không tin tưởng hắn lắm nói.
"Ta đây từ nhỏ sống ở gần sông,đánh cá là chuyện dễ dàng."
"Ca ca,ta biết đánh cá không thành vấn đề với ngươi,nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng để lộ ra chân tướng,hắn có thể nhận ra một chút sơ hở của ngươi."Kim Hạ không yên lòng nói
"Trong lòng ta biết rõ,yên tâm đi,thả dây câu bắt cá lớn, ta nhất định sẽ thận trọng."
Lập tức Kim Hạ nghĩ cách thay đổi bề ngoài của Tạ Tiêu,Dương Nhạc còn nghĩ đến cách là làm cho xiêm y hắn có vài chỗ rách,Sầm Thọ thì trực tiếp đem quần áo của Cái Thúc đổi cho Tạ Tiêu thay.
"Không được mùi này....ít nhất phải giặt sạch một lần mới có thể thay được." Tạ Tiêu thẳng bịt mũi.
Kim Hạ thay hắn giải vây:"Không được, hắn ở Hàng Châu đã từng gặp qua thúc ta,không thể mặc quần áo của thúc,ngộ nhỡ hắn nhìn thấy quen mắt,chẳng phải lộ chuyện sao?"
Nghe vậy, Tạ Tiêu như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Kim Hạ lấy quần áo của hắn,đi làm cũ đi.Mọi chuyện đều do Kim Hạ giải quyết.
"Lục Phiến Môn các ngươi thật đúng là...." Sầm Thọ kì thực trong lòng có vài lời tán thưởng nhưng nhất thời lại không biết nói như thế nào.
Dương Nhạc tưởng rằng hắn lại mở miệng mỉa mai đôi câu, tiện thể nói:"Chuyện này cứ giao cho Kim Hạ là có thể yên tâm,Kim Hạ tinh thông xử lý nhanh việc nhỏ không đáng kể này,mặc dù không muốn gọi là vô cùng nhanh trí,nhưng ngay cả người nhà đều có thể không nhận ra kẽ hở."
Sầm Thọ vỗ vỗ bả vai hắn,ra vẻ chính mình cũng không xem thường bọn họ,cười nói:"Ta bây giờ mới hiểu được,đại công tử lại sai Lục Phiến Môn các ngươi điều tạm đến đây,thật đúng là có đạo lý của công tử."
******
Lúc tiến vào bưng thuốc cho Thượng Quan Hi uống, Tạ Tiêu liền đem chuyện này nói hết cho nàng biết,cười nói:"Ta còn nghĩ những ngày này không có chuyện để làm,tất nhiên trong lòng khó chịu,không nghĩ tới lại gặp chuyện này,theo như lời nha đầu kia thì làm việc này có thể bắt được cá lớn."
Hắn một mình mạo hiểm, Thượng Quan Hi thật không yên tâm,lại muốn ngăn cản hắn,trên mặt thần sắc không khỏi lo lắng.
"Tỷ, hay là tỷ lo lắng không có người chăm sóc phải không?" Tạ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của nàng liền an ủi:"Ta cùng Kim Hạ đã tính toán qua,Kim Hạ sẽ chú ý chăm sóc cho tỷ,còn có Thẩm phu nhân ở chỗ này,thương thế của tỷ không cần lo lắng.Đúng rồi, Thẩm phu nhân, chúng ta sẽ mau chóng phải gọi bà ấy là Lục phu nhân rồi."
Thượng Quan Hi cười nói:"Ta biết được Lục đại thúc đã đợi nhiều năm, cuối cùng cũng đến ngày này."
"Ta nói hắn đáng đời, chính hắn nhát gan,không dám mở miệng, nếu sớm mở miệng mấy năm trước thì bây giờ đã có chuyện vui." Tạ Tiêu tưởng chừng bát thuốc đã nguội liền đưa Thượng Quan Hi uống.
Thượng Quan Hi tiếp nhận thuốc, uống từ từ, lại thấy Tạ Tiêu lại đứng ngồi không yên,không khỏi lo lắng hỏi:"Ngươi định đi đâu mà vội vàng?"
"Nha đầu kia đem quần áo của ta đi làm cũ, không biết đã cọ xát như thế nào,ta định đi xem một lát." Tạ Tiêu nói
Thượng Quan Hi ngẩn người:" Quần áo của người làm như thế nào được như vậy?"
....
Ở phòng bên cạnh cách một vách tường, A Nhuệ ngồi tựa lên giường nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người vừa mỉm cười khổ. Trên mặt vết sẹo của hắn từng trận ngứa ngáy,hắn quả thật nghĩ không được, dùng bàn tay cọ xát lại thấy từng tế bào da chết rơi xuống, hắn đột nhiên lấy làm kinh hãi, nghĩ đến muốn soi gương nhưng tìm trong phòng lại không thấy.
Thì ra là Kim Hạ lo sợ rằng hắn sẽ soi gương nên cố ý lấy toàn bộ gương ở trong phòng lấy đi.
A Nhuệ không còn cách nào khác,chỉ còn cách lấy thau nước nhìn mặt mình trong nước, mặc dù đã bị lột da nhưng vết thương vẫn còn để lại sẹo nhưng hoàn toàn không giống vẻ dữ tợn trước đây của hắn.
A Nhuệ không hiểu tại sao, rối trí sau đó nỗ lực ổn định tinh thần, bước nhanh ra đi tìm Thẩm phu nhân.
Mọi chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thẩm phu nhân, bà ấy chỉ nhìn những chỗ vết thương bị lột da của hắn, sau đó nói:"Những vết sẹo khác cũng sẽ bắt đầu lột da, ngươi kiên nhẫn chờ một chút. Tiếp tục dùng thuốc,bôi lên da vài lần nữa thì vết sẹo sẽ mờ dần."
Trời vẫn còn chưa tới vì muốn để cho A Nhuệ thấy rõ mặt mình, Kim Hạ đi lấy ánh nến, cái gương đưa cho hắn soi.
A Nhuệ tay khẽ run,không dám đụng vào mặt mình,hắn chỉ tỉ mỉ chăm chú nhìn mặt mình,không thể tin được nói:"Đời này còn có thể lại nhìn thấy khuôn mặt của ta sao?"
"Da ngươi nếu trước kia trông rám nắng thì sau này ngay cả vết sẹo trên mặt cũng khó mà thấy được, dĩ nhiên sẽ giống khuôn mặt trước kia của ngươi." Thẩm phu nhân đáp
Kim Hạ trong lòng không kìm chế được vui mừng,cười nói:"Không lâu nữa thì ngươi cũng không cần mang mũ che mặt, chúng ta cũng không cần lừa gạt Thượng Quan tỷ tỷ nữa. "
A Nhuệ ngây cả người, thoáng qua liền nói:"Không,ngàn vạn lần đừng nói cho Đường chủ biết,ta... "
"Là vì cái gì lại không được nói.Tỷ tỷ lại đang tìm kiếm ngươi?"
"Không được, nếu Đường chủ biết được trước kia ta vào trong bang vì làm mật thám,tất nhiên sẽ không tha thứ cho ta." A Nhuệ nghĩ đến chuyện này, trong lòng hoảng loạn, ban đầu vui sướng hóa thành hư ảo,xoay người yên lặng rời đi.
Thấy thế Kim Hạ thở dài:"Sớm biết được có ngày này, tại sao ngày trước lại.... "
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, mới nói:"Có nguyên nhân thì phải có hậu quả, không có chuyện có thể hối hận được. "
.....
"Thẩm phu nhân, thúc ta cuối cùng cũng đã mở miệng nói thẳng,người cũng chịu hắn." Kim Hạ tò mò hỏi:"Hai người định khi nào mở hỉ sự?Tất cả ta đều đã chuẩn bị xong."
"Cần gì mở tiệc hỉ sự,chờ trở về quê quán,đứng trước mộ phần cha mẹ dập đầu,coi như xong mọi chuyện."Thẩm phu nhân thản nhiên nói.
"Người cùng thúc ta trở về quê quán ở Phúc Kiến,Tuyền Châu sao?" Kim Hạ không nghĩ nhiều liền hỏi,vừa mới dứt lời mới phát hiện đã bị bại lộ
Thẩm phu nhân khẽ nheo mi,chậm rãi hỏi:"Ta nhớ là ta chưa nói với ngươi quê quán của ta trước đây,làm sao ngươi biết được là ở Phúc Kiến,Tuyền Châu?"
"Thúc,chuyện vừa nãy ngươi đều nghe thấy rồi phải không?" Kim Hạ cười, đi vào trong,nhưng lại thấy Cái Thúc đang rầu rĩ:"Sao lại như vậy?Dì ta đều nói đến nước này,ngươi như thế nào còn ngồi ở chỗ này?"
"Bà ấy cũng không có nói là có chịu hay không,vạn nhất không chịu thì sao?"
"Lời nói ý tứ của Thẩm phu nhân đương nhiên là chịu,hơn nữa nói liên tục chờ ngài mở miệng....Ta phải nói như thế nào thúc mới thông suốt được đây?" Kim Hạ có chút nóng nảy,"Chẳng lẽ ngươi vẫn chờ dì ta mở miệng trước?"
"Ta đây không phải là....Ta sợ chỉ làm bà ấy khó xử."
"Ngươi không nói mới gọi là làm khó dì của ta."
Kim Hạ túm hắn đứng dậy,hung hăng mà kích tướng hắn:"Thúc,chuyện này ta đã giúp ngươi hỏi qua, dì ta cũng bảo rằng sẽ chờ ngươi đến nói chuyện,nhưng ngươi đường đường là nam nhân,nghe được lời bà ấy vừa nói,lúc này phải nên vui mừng đi đến trước mặt bà ấy mà nói ngươi muốn kết hôn mới phải.Ngươi bây giờ lại như con rùa rụt đầu, ta thật sự phải khinh thường ngươi thôi!"
"...Bà ấy chờ ta tự mình đi nói chuyện, có phải hay không là muốn làm cho ta hết hi vọng?" Cái Thúc do dự nói
"Chớ suy nghĩ lung tung,nhanh lên đi..." Kim Hạ vốn là muốn chuẩn bị đem hắn ra ngoài nói:"Ngươi đi tắm rửa sạch sẽ,ăn mặc gọn gàng vào...."
"Còn phải tắm rửa sao?Không cần phiền toái như vậy?"
.......(lược bớt đoạn mọi người chuẩn bị đám cưới cho Cái Thúc)......
Hôm qua khi vào trong thành lúc sắc trời đã tối,đối với Tân Hà thành này,Kim Hạ còn xa lạ cực kỳ, đi dạo quanh tản bộ,liền phát giác đúng như lời Từ bá nói,cả thành đô người người trở nên hoảng loạn,người đi đường đều ra vẻ vội vã, cửa tiệm bên đường ai nấy đều không kì kèo mặc cả,mà gấp rút trả tiền dứt khoát,vội vã rời đi...
Vào năm canh tuất, thời điểm nguy cấp,trong kinh thành đại khái cũng là tình cảnh như thế này.Kim Hạ ám thở dài, đi tìm một cửa tiệm bán nhang đèn,liền đi vào mua hai cây nên đỏ,suy nghĩ một lát lại mua thêm vài tấm giấy đỏ cắt chữ dán trên cửa nhất định rất vui vẻ.
Ôm cuộn giấy đó cùng hai cây nến đỏ đi trở về,có một người đi đường vô tình chạm mặt,nàng lơ đãng nhìn một cái,đang chuẩn bị tránh sang,lại phát hiện người vừa chạm mặt là bọn hải tặc trong thôn của giặc Oa ở thành Hàng Châu,hắn xách một bó bánh quẩy.
Hắn tại sao lại ở đây?
Kim Hạ trong lòng rùng mình,nghiêng người né tránh,cũng không quên khẽ cúi đầu xuống.Lúc này nàng đang mặc xiêm áo của Thẩm phu nhân màu tím nhạt,đầu tóc cũng cầu kì hơn làm ra dáng một cô nương gia hơn,cùng với lúc giao thủ lần đó bộ dáng hoàn toàn khác nhau,tên đó mặc dù cùng Kim Hạ cũng thấy thoáng qua,nhưng có lẽ là hắn không lưu ý đến nàng sẽ là tên bộ khoái hôm đó.
Sau khi đi được vài bước, Kim Hạ tự nhiên xoay người,ra vẻ quên đồ đã mua, tiện thể đi về phía trước, không gần không xa đuổi kịp hắn.
Đối với chuyên gia truy tìm tung tích như Kim Hạ mà nói thì theo dõi là chuyện thường ngày,rất nhanh chóng mà lén theo dõi từ cửa tiệm này sang cửa tiệm khác,chỉ dùng khóe mắt mà dõi theo tên kia,chẳng mấy chốc đã đi rất xa,tên kia đi qua mấy góc đường,tiếp theo đi vào trong con hẻm,Kim Hạ cảm thấy bất an liền dừng lại một quán điểm tâm,cố tỏ vẻ xem xét món đồ bộ dáng.
Đứng tại hàng quán đã lâu cũng không trông thấy tên kia đi ra, Kim Hạ chọn lấy mấy túi bánh bột tiện thể hỏi chủ quán nói:"Cho ta hỏi lát nữa ta muốn đi đến thành phía đông tìm quý phủ của Thuần Vu lão gia,từ ngõ hẻm này đi đến đó có thể gần hơn hay không?"
Chủ quán lắc đầu nói:"Con ngõ này đi về bến sông xanh,ngươi muốn đi đến Thuần Vu quý phủ thì phải đi đường vòng khá xa đấy."
"Bờ sông xanh sao?Đúng rồi,ta cũng muốn mua một ít cá, nơi này chợ cá bắt đầu buôn bán lúc nào vậy?Ở nơi nào?" Kim Hạ lại hỏi
"Đi xuyên qua con hẻm này,nhắm về hướng đông mà đi,nhìn thấy có một gốc cây đại thụ,phía dưới tán cây chính là chợ cá.Cô nương muốn mua được cá ngon thì nên tới sớm, chợ cá bắt đầu bán vào đúng giờ mẹo và giờ thìn thì cũng đã bán xong."
Kim Hạ tạ ơn chủ quán,giao vài tiền đồng,cầm lấy túi bánh điểm tâm liền trở về.
Vừa vào biệt viện,Kim Hạ liền trông thấy Cái Thúc rạng rỡ chào đón,nghĩ đến chắc là Thẩm phu nhân đã bằng lòng.
"Ngươi chạy đi đâu vậy?"
Kim Hạ đem đồ vừa mua đưa cho hắn:"Biết rõ thúc sắp có chuyện tốt,ta liền chạy đi mua thứ này.Không có nó,ngươi nghĩ làm sao động phòng được?"
"Đứa nhỏ nhà ngươi,đứng đắn một chút được không?"
"Ta là đang nói chuyện đứng đắn đây"
Kim Hạ cầm lấy bao bánh bột vừa ôm một xấp giấy đỏ đi vào trong tiểu viện, đặt lên bàn mà luôn miệng gọi Dương Nhạc tới giúp,ngoại trừ Thượng Quan Hi đi đứng bất tiện,tất cả đều ra ngoài phòng của mình
Thuần Vu Mẫn tiếp nhận xấp giấy đỏ,lần lượt mở xem từng cái....Nàng không khỏi nhoẻn miệng cười nói:" Viên cô nương, chủ quán kia sợ không bán được số hàng cuối ngày này mà lấy hết cho cô nương hay sao,nhìn xem,còn có giấy dán mừng thọ năm mới,dùng khi năm mới, không phải dùng khi có hỉ sự."
"Không phải, nghe chủ quán bảo là giấy dán hỉ sự không còn nhiều,ta liền bảo những thứ khác cũng đưa cho ta luôn vậy." Kim Hạ cầm giấy dán cắt thành đèn lồng cá chép cười nói:"Không việc gì, tất cả những thứ này đều có thể dán hết.Cưới được dì ta đối với thúc ta mà nói,thì giống như lễ mừng thọ năm mới mà. "
"Ai nói!" Cái Thúc phản bác nói,nghiêm túc sửa chữa:"So với cái này ta vui mừng gấp trăm lần lễ mừng năm mới đấy."
Mọi người cười to.
Thừa dịp mọi người bận rộn,Kim Hạ lặng lẽ túm Dương Nhạc ra ngoài,đem chuyện gặp phải hải tặc hôm nay nói cho hắn nghe.Dương Nhạc lấy làm kinh hãi:" Hắn làm sao cũng đến được Tân Hà thành này,chúng ta phải mau chóng đi báo quan."
"Ngươi đúng quên chúng ta chính là quan gia."
"Bọn quan gia giống chúng ta có thể là cũng không đối phó được hắn."
Dương Nhạc phiền não lo lắng:" Phải rồi nơi đây chính là nơi trú quân của Thích tướng quân,chúng ta có thể hướng Thích tướng quân mà bẩm báo"
"Đợi đã, không vội việc này." Kim Hạ nói:"Ngươi nghĩ hắn đến Hàng Châu là có chuyện gì quan trọng, chắc chắn là Mao Hải Phong đã giao hắn một việc.Ta đã nghĩ ra được vì sao hắn lại ở đây. "
Sầm Thọ đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Dương Nhạc,làm Kim Hạ hết cả hồn.
"Nhà ngươi cầm tinh con mèo hay sao,đi đến sao không nghe thấy tiếng động?"
Ngay sau đó Tạ Tiêu cũng xuất hiện
"Phát hiện hải tặc sao không nói cho ta biết,hai ngươi định giấu ta sao?" Hắn vỗ vai Dương Nhạc hỏi
Định giấu hẳn mọi chuyện mà không thành, Kim Hạ liền thở dài ảo não:"Ca ca,ai dám lừa ngươi...Ta biết công phu ngươi rất giỏi,nhưng tình hình hiện tại ngươi không nên đụng tới hắn, ta muốn thả dây dài bắt cá lớn!"
"Ngươi muốn lập công lớn một mình sao?" Tạ Tiêu kế bên đâm chọt nàng.
"Thật sự không có... "
Sầm Thọ hai tay ôm trước ngực, tức giận nhìn bọn họ:"Hai người các ngươi dám cả gan lớn,hôm trước chuyện ở bãi sông xảy ra đã chịu không ít thiệt thòi,vậy mà chuyện quan trọng hiện tại còn dám giấu ta,ta làm sao hướng đại công tử bẩm báo."
"Được, được, ta nói cho các ngươi biết,toàn bộ nói cho các ngươi biết."
Kim Hạ không còn cách nào khác,đành phải đem chuyện gặp phải tên kia ở chợ từ đầu đến cuối kể cho hắn nghe.
Tạ Tiêu sau khi nghe xong,lặng người thật lâu:"Ngươi mất dấu hắn, thì còn nói chuyện gì, bây giờ chúng ta làm sao tìm hắn?"
Kim Hạ không để ý tới hắn,thăm dò Sầm Thọ.
Sầm Thọ trầm ngâm nói:"Hắn có mang bánh quẩy trở về, nhất định chỗ ở không xa."
"Định tìm từng nhà sao?" Tạ Tiêu thẳng nhíu mày
"Không cần tìm từng nhà, ngày mai sáng sớm đến bãi sống gần gốc cây hòe đại thụ ngay chợ cá có thể tìm thấy hắn." Kim Hạ nói.
Tạ Tiêu kinh ngạc nhìn nàng
"Ca ca,ngươi không phải là bộ khoái, ta không so đo với ngươi." Kim Hạ giải thích cho hắn nghe:"Ta vừa rồi có nói với ngươi, là hắn có mang theo một bao bánh quẩy,trên người hắn có mùi cá, ta và hắn chỉ gặp thoáng qua,trên tóc hắn có điểm vài cánh hoa hòe, trên giày hắn lại có vẩy cá, hơn nữa không phải là một loại vẩy cá.Ta cũng có hỏi qua chủ tiệm bánh,biết được chợ cá ở gần bãi sông và ở ngay dưới gốc cây hòe lớn, cho nên... Ngày mai chúng ta có thể ra đó mua cá về,Đại Dương có dịp chưng hay hấp cá.Đầu cá có thể nấu cháo,thân cá thì lại ăn bổ dưỡng,ta đã lâu không ăn cá..."
Phần sau đoạn nói chuyện Kim Hạ đã lạc sang chuyện khác,Tạ Tiêu cùng Sầm Thọ không khỏi nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi nói chuyện chính được không?" Sầm Thọ nhắc nhở Kim Hạ quay lại chuyện chính.
Kim Hạ liền tổng kết cuộc nói chuyện:"Tóm lại các ngươi hiện tại không thể đụng vào hắn,đây là chuyện quan trong nhất ta muốn nói."
"Gặp hải tặc không giết hắn, giữ lại phơi thành khô cho ngươi ăn với cơm sao?" Tạ Tiêu nói:"Bọn ta từ Gia Hưng đến đây,cũng không biết đã gặp bao nhiêu hải tặc,ta chưa từng nghe là không được giết chúng."
Sầm Thọ vẫn còn tỉnh táo nói:"Không nên giết hắn sao, ngươi nói thử xem lí do tại sao?"
"Ta nhìn thấy trong áo của hắn lộ ra một thứ đồ chơi của trẻ con." Kim Hạ nhìn về phía Dương Nhạc:"Ngươi cũng biết hắn có vợ và một hài tử còn rất nhỏ."
Dương Nhạc nhíu mày:"Nói như vậy, thì hắn đã mang vợ con đến Tân Hà thành này sao?"
Tạ Tiêu phẫn nộ nói:"Hắn đã giết bao nhiêu người, chẳng lẽ hắn có vợ con thì được kim bài miễn chết sao,thật là đáng chê cười!"
"Ca ca,ngươi hãy nghe ta nói,hôm trước ở ngoài thành Hàng Châu,hắn không hẳn là người Đông Dương,chỉ là thôn của hắn cho bọn hải tặc trú ngụ.Hôm nay ngay cả thức ăn đều là chính hắn đi mua,có thể thấy được bên cạnh hắn không có người sai khiến,lại dẫn theo vợ con ngụ tại Tân Hà thành này,xem ra là có chủ tâm ngụ ẩn trong thành này." Kim Hạ giải thích
"Chẳng lẽ hắn cải tà quy chính,quyết tâm thoát ly khỏi bọn hải tặc." Tạ Tiêu suy đoán
Kim Hạ lắc đầu:"Không thể nào,nếu là nghĩ đến muốn cải tà quy chính,hắn cần phải mang vợ con cao chạy xa bay,càng xa càng tốt."
Sầm Thọ tiếp lời:"Cho nên ngươi cảm thấy hắn ngụ ẩn tại nơi này là có mưu đồ khác?"
"Không sai,Mao Hải Phong có thể giao hắn làm một chuyện quan trọng,hắn không phải là hải tặc dễ đối phó." Kim Hạ nhìn về phía bọn họ:"Mấy vị ca ca,tại sao chúng ta không thả dây câu cá lớn, xem hắn tột cùng là âm mưu chuyện gì."
Sầm Thọ trầm ngâm một lát:"Được thì được thôi, chỉ là tìm một người đối mặt nói chuyện với hắn,nhưng không thể làm lộ chân tướng.Ngươi cùng Dương Nhạc, hắn đều gặp qua,hai người các ngươi tốt nhất là không nên xuất hiện trước mặt hắn lần nữa,để trách quân thù biết được."
"Chuyện này thú vị rồi đây." Tạ Tiêu ưỡn ngực nói:"Hắn không phải là người bán cái sao,ta cũng tìm một chiếc thuyền mà đi bán cá,chắc không thể nào nghi ngờ."
"Ngươi,ngươi sẽ đi bán cá sao?" Sầm Thọ không tin tưởng hắn lắm nói.
"Ta đây từ nhỏ sống ở gần sông,đánh cá là chuyện dễ dàng."
"Ca ca,ta biết đánh cá không thành vấn đề với ngươi,nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng để lộ ra chân tướng,hắn có thể nhận ra một chút sơ hở của ngươi."Kim Hạ không yên lòng nói
"Trong lòng ta biết rõ,yên tâm đi,thả dây câu bắt cá lớn, ta nhất định sẽ thận trọng."
Lập tức Kim Hạ nghĩ cách thay đổi bề ngoài của Tạ Tiêu,Dương Nhạc còn nghĩ đến cách là làm cho xiêm y hắn có vài chỗ rách,Sầm Thọ thì trực tiếp đem quần áo của Cái Thúc đổi cho Tạ Tiêu thay.
"Không được mùi này....ít nhất phải giặt sạch một lần mới có thể thay được." Tạ Tiêu thẳng bịt mũi.
Kim Hạ thay hắn giải vây:"Không được, hắn ở Hàng Châu đã từng gặp qua thúc ta,không thể mặc quần áo của thúc,ngộ nhỡ hắn nhìn thấy quen mắt,chẳng phải lộ chuyện sao?"
Nghe vậy, Tạ Tiêu như trút được gánh nặng.
Cuối cùng Kim Hạ lấy quần áo của hắn,đi làm cũ đi.Mọi chuyện đều do Kim Hạ giải quyết.
"Lục Phiến Môn các ngươi thật đúng là...." Sầm Thọ kì thực trong lòng có vài lời tán thưởng nhưng nhất thời lại không biết nói như thế nào.
Dương Nhạc tưởng rằng hắn lại mở miệng mỉa mai đôi câu, tiện thể nói:"Chuyện này cứ giao cho Kim Hạ là có thể yên tâm,Kim Hạ tinh thông xử lý nhanh việc nhỏ không đáng kể này,mặc dù không muốn gọi là vô cùng nhanh trí,nhưng ngay cả người nhà đều có thể không nhận ra kẽ hở."
Sầm Thọ vỗ vỗ bả vai hắn,ra vẻ chính mình cũng không xem thường bọn họ,cười nói:"Ta bây giờ mới hiểu được,đại công tử lại sai Lục Phiến Môn các ngươi điều tạm đến đây,thật đúng là có đạo lý của công tử."
******
Lúc tiến vào bưng thuốc cho Thượng Quan Hi uống, Tạ Tiêu liền đem chuyện này nói hết cho nàng biết,cười nói:"Ta còn nghĩ những ngày này không có chuyện để làm,tất nhiên trong lòng khó chịu,không nghĩ tới lại gặp chuyện này,theo như lời nha đầu kia thì làm việc này có thể bắt được cá lớn."
Hắn một mình mạo hiểm, Thượng Quan Hi thật không yên tâm,lại muốn ngăn cản hắn,trên mặt thần sắc không khỏi lo lắng.
"Tỷ, hay là tỷ lo lắng không có người chăm sóc phải không?" Tạ Tiêu nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của nàng liền an ủi:"Ta cùng Kim Hạ đã tính toán qua,Kim Hạ sẽ chú ý chăm sóc cho tỷ,còn có Thẩm phu nhân ở chỗ này,thương thế của tỷ không cần lo lắng.Đúng rồi, Thẩm phu nhân, chúng ta sẽ mau chóng phải gọi bà ấy là Lục phu nhân rồi."
Thượng Quan Hi cười nói:"Ta biết được Lục đại thúc đã đợi nhiều năm, cuối cùng cũng đến ngày này."
"Ta nói hắn đáng đời, chính hắn nhát gan,không dám mở miệng, nếu sớm mở miệng mấy năm trước thì bây giờ đã có chuyện vui." Tạ Tiêu tưởng chừng bát thuốc đã nguội liền đưa Thượng Quan Hi uống.
Thượng Quan Hi tiếp nhận thuốc, uống từ từ, lại thấy Tạ Tiêu lại đứng ngồi không yên,không khỏi lo lắng hỏi:"Ngươi định đi đâu mà vội vàng?"
"Nha đầu kia đem quần áo của ta đi làm cũ, không biết đã cọ xát như thế nào,ta định đi xem một lát." Tạ Tiêu nói
Thượng Quan Hi ngẩn người:" Quần áo của người làm như thế nào được như vậy?"
....
Ở phòng bên cạnh cách một vách tường, A Nhuệ ngồi tựa lên giường nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người vừa mỉm cười khổ. Trên mặt vết sẹo của hắn từng trận ngứa ngáy,hắn quả thật nghĩ không được, dùng bàn tay cọ xát lại thấy từng tế bào da chết rơi xuống, hắn đột nhiên lấy làm kinh hãi, nghĩ đến muốn soi gương nhưng tìm trong phòng lại không thấy.
Thì ra là Kim Hạ lo sợ rằng hắn sẽ soi gương nên cố ý lấy toàn bộ gương ở trong phòng lấy đi.
A Nhuệ không còn cách nào khác,chỉ còn cách lấy thau nước nhìn mặt mình trong nước, mặc dù đã bị lột da nhưng vết thương vẫn còn để lại sẹo nhưng hoàn toàn không giống vẻ dữ tợn trước đây của hắn.
A Nhuệ không hiểu tại sao, rối trí sau đó nỗ lực ổn định tinh thần, bước nhanh ra đi tìm Thẩm phu nhân.
Mọi chuyện hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thẩm phu nhân, bà ấy chỉ nhìn những chỗ vết thương bị lột da của hắn, sau đó nói:"Những vết sẹo khác cũng sẽ bắt đầu lột da, ngươi kiên nhẫn chờ một chút. Tiếp tục dùng thuốc,bôi lên da vài lần nữa thì vết sẹo sẽ mờ dần."
Trời vẫn còn chưa tới vì muốn để cho A Nhuệ thấy rõ mặt mình, Kim Hạ đi lấy ánh nến, cái gương đưa cho hắn soi.
A Nhuệ tay khẽ run,không dám đụng vào mặt mình,hắn chỉ tỉ mỉ chăm chú nhìn mặt mình,không thể tin được nói:"Đời này còn có thể lại nhìn thấy khuôn mặt của ta sao?"
"Da ngươi nếu trước kia trông rám nắng thì sau này ngay cả vết sẹo trên mặt cũng khó mà thấy được, dĩ nhiên sẽ giống khuôn mặt trước kia của ngươi." Thẩm phu nhân đáp
Kim Hạ trong lòng không kìm chế được vui mừng,cười nói:"Không lâu nữa thì ngươi cũng không cần mang mũ che mặt, chúng ta cũng không cần lừa gạt Thượng Quan tỷ tỷ nữa. "
A Nhuệ ngây cả người, thoáng qua liền nói:"Không,ngàn vạn lần đừng nói cho Đường chủ biết,ta... "
"Là vì cái gì lại không được nói.Tỷ tỷ lại đang tìm kiếm ngươi?"
"Không được, nếu Đường chủ biết được trước kia ta vào trong bang vì làm mật thám,tất nhiên sẽ không tha thứ cho ta." A Nhuệ nghĩ đến chuyện này, trong lòng hoảng loạn, ban đầu vui sướng hóa thành hư ảo,xoay người yên lặng rời đi.
Thấy thế Kim Hạ thở dài:"Sớm biết được có ngày này, tại sao ngày trước lại.... "
Thẩm phu nhân nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến, mới nói:"Có nguyên nhân thì phải có hậu quả, không có chuyện có thể hối hận được. "
.....
"Thẩm phu nhân, thúc ta cuối cùng cũng đã mở miệng nói thẳng,người cũng chịu hắn." Kim Hạ tò mò hỏi:"Hai người định khi nào mở hỉ sự?Tất cả ta đều đã chuẩn bị xong."
"Cần gì mở tiệc hỉ sự,chờ trở về quê quán,đứng trước mộ phần cha mẹ dập đầu,coi như xong mọi chuyện."Thẩm phu nhân thản nhiên nói.
"Người cùng thúc ta trở về quê quán ở Phúc Kiến,Tuyền Châu sao?" Kim Hạ không nghĩ nhiều liền hỏi,vừa mới dứt lời mới phát hiện đã bị bại lộ
Thẩm phu nhân khẽ nheo mi,chậm rãi hỏi:"Ta nhớ là ta chưa nói với ngươi quê quán của ta trước đây,làm sao ngươi biết được là ở Phúc Kiến,Tuyền Châu?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook