Cẩm Y Chi Hạ
Chương 107

*******

Sau khi tiếp thánh chỉ,đối với Sầm Cảng mà nói càng ngày càng nhiều đợt tấn công,quân Minh cơ hồ là ngày đêm tấn công,nhưng thấy cuộc chiến vẫn không có hồi kết,hậu quả tang thương gây ra,Du Đại Du ngày ngày cũng đốc chiến,mấy ngày nay chưa từng trở về doanh trại.Đám người Lục Dịch ở trong quân doanh chỉ có thể nhìn thấy đoàn người lũ lượt không dứt trở về điều trị thương,muốn tìm Tham tướng bàn chuyện nhưng vẫn không thấy trở về.

Lục Dịch ngoại trừ ở trong lều đại tướng quân xem tài liệu quân sự,chính là đến thăm các thương binh định hỏi thăm về tình huống nơi tiền tuyến, Oa tặc tiến công Sầm Cảng bằng con đường gập ghềnh hiểm trở,hắn mới hiểu rõ tình hình là như vậy,lông mày càng nhíu chặt.

"Đại công tử,chúng ta đã tại nơi này nương náu gần hai mươi ngày..." Sầm Phúc nhắc nhở hắn nói.

Vẫn như cũ Lục Dịch liên tục nhìn tấm bản đồ phòng thủ,ngăn lại lời Sầm Phúc đang nói,ra lệnh rằng:"Sầm Phúc,ngươi đến đại doanh giữ cửa,chỉ cần Du tướng quân vừa về đến,lập tức tới hồi bẩm."

"Ngài đây là...."

"Chuyện gì cũng đừng hỏi nhiều,nhanh đi!Ta có chuyện quan trọng cùng Du tướng quân thương lượng."

Sầm Phúc không dám hỏi lại,chỉ còn cách lĩnh mệnh.

Qua được hơn nửa ngày,Lục Dịch không đợi được Du Đại Du nhưng thật ra Sầm Thọ có dẫn Vương Sùng Cổ tới.Xem hình dạng là Vương Sùng Cổ cũng là vừa mới từ chiến trường trở về,mặt đầy khói do bom đạn,áo bào vài chỗ rách bươm.

"Lục thiêm sự,ta nhìn thấy vị huynh đệ này vẫn luôn đang đợi Du tướng quân, lo lắng nơi này ngài có việc gì gấp." Vương Sùng Cổ nói chuyện ngược lại ngữ khí ôn hòa cực kỳ,"Tướng quân, những ngày này quần áo còn chưa thể thay,một mực tiền tuyến đốc chiến,khi nào mới có thể trở về ta cũng không biết rõ được.Du tướng quân, trước đó đã dặn dò ta, có thể mời ngài dùng cơm,nhưng ngài xem chiến sự vẫn chưa chấm dứt,trong lòng ta có nhớ đến ngài,nhưng chính là không tới được,ngài ngàn vạn lần đừng trách móc.."

"Vương phó sứ khách khí!" Lục Dịch ra hiệu cho Sầm Phúc châm trà,"Không biết chiến sự tiền tuyến như thế nào?"

Vương Sùng Cổ lắc đầu:"Ta cũng không cần phải giấu ngài,chiến sự đang thực sự căng thẳng.Bọn Oa tặc quả thật giảo hoạt,trước đó có vài ngày mưa to,bọn chúng ở chân núi đắp đê trữ nước,thừa dịp quân ta lại tiến vào chỗ trũng,liền mở đê tràn nước,khiến cho nhiều huynh đệ chúng ta chết đuối."

"Thật là gian nan như thế,sao không quay trở về nghỉ ngơi hồi phục?" Lục Dịch hỏi

"Ở Sầm Cảng còn dư lại vài tên giặc Oa kỳ thực không nhiều lắm,tướng quân nghĩ đến là chúng ta nên một mực đánh tiếp,làm cho giặc Oa không có cơ hội thở dốc,đoạt lấy Sầm Cảng...."

"Thứ lỗi cho ta nói thẳng,Uông Trực vừa chết,Mao Hải phong ghi hận trong lòng,hắn cũng không muốn chạy trốn cũng không muốn thắng,hắn chỉ là muốn nhiều quân Minh chết ở Sầm Cảng,hắn là muốn báo thù!" Lục Dịch trầm giọng nói

Vương Sùng Cổ ngẩn ra, trên sơn đạo,bên trong chỗ hiểm nguy,thi thể của từng toán binh lính từng người từng người ngã xuống trước mắt hắn,máu tươi cũng chảy thấm cả quãng đường.....

Lục Dịch tiếp tục nói:" Ta đã cẩn thận điều tra qua tư liệu của Mao Hải Phong,đại khái rõ ràng phương thức tác chiến của hắn,cũng tính toán qua mấy trận chiến sự hỏa dược tiêu hao,lấy chỗ hỏa dược tích trữ ở Sầm Cảng không đủ để chống đỡ Mao Hải Phong,hắn nhất định là sẽ vận chuyển súng ống đi thông qua đường cái."

"Nếu như là đường cái,hắn vì sao không trốn đi?"

Vừa nói xong câu đó,không cần Lục Dịch trả lời,Vương Sùng Cổ liền đã hiểu rõ ràng rằng mặc dù là có thể chạy trốn,Mao Hải Phong cũng không đi,lại hao tổn tâm tư ở lại Sầm Cảng bày ra đủ loại cạm bẫy,đáp án đúng như lời của Lục Dịch,hắn là vì muốn lợi dụng nhiều quân Minh chết ngay tại Sầm Cảng.

"Ngài....là như thế nào nghĩ đến điểm này?"

Nhìn trước mắt bái phục vị tuổi trẻ tài cao Lục Dịch,Vương Sùng Cổ đột nhiên ý thức được hắn và tướng quân đều đánh giá thấp Lục Dịch.

"Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê,kẻ bàng quan thì tỉnh,huống chi Du tướng quân còn muốn đeo lên lưng áp lực nặng nề, dùng quân ta để đoạt lấy Sầm Cảng là chuyện quan trọng nhất, Lục Dịch nói:"Nhưng xin thứ cho ta nói thẳng,bây giờ tướng quân như vậy ngày đêm tấn công,kỳ thật là đang trúng kế của Mao Hải Phong."

"Nói không sai."

Vương Sùng Cổ khẽ cắn răng,đứng dậy hướng Lục Dịch chắp tay,rồi bước nhanh rời đi.

Nhờ Vương Sùng Cổ nỗ lực khuyên giải,thêm vào đó binh lính ngày ngày tác chiến,mệt mỏi không thể tả,hao tổn nghiêm trọng,Du Đại Du rốt cuộc đến sáng sớm hôm sau rút quân trở về doanh trại nghỉ ngơi hồi phục.

Ở trong doanh trại,chờ đợi Du tướng quân trở về chính lại là một thánh chỉ đang chờ.

Đương kim thánh thượng là người nôn nóng,một tháng kỳ hạn còn chưa tới,liền hạ chỉ giáng chức Du Đại Du tổng binh chức,cả đám quan dưới trướng cũng không thoát khỏi,từ tổng binh trở xuống đều bị giáng chức.Nhưng cuối cùng thánh thượng không đem mọi chuyện chấm dứt,cuối cùng trong thánh chỉ có ghi rằng yêu cầu đám người Du Đại Du lập công chuộc tội,nếu có thể đoạt lấy Sầm Cảng,thì phục nguyên chức quan cho bọn họ.

Du Đại Du xem xong thánh chỉ này liền dở khóc dở cười,mấy ngày liên tiếp tác chiến làm cho thể xác hắn và tinh thần đều mệt mỏi,ngay cả lời nói cũng không muốn nói,phất tay để cho chúng tướng thân cận tản đi,buông lỏng cước bộ trở lại lều lớn.

"Tướng quân!" Trong lều lớn chờ hắn đã lâu chính là Lục Dịch đứng dậy nói.

Du Đại Du trông thấy hắn,sắc mặt trầm như nước,không nói một lời,đi ngang qua hắn,như thể là không nhìn thấy hắn.

Dù sao thì Du Đại Du là đã mười ngày đánh trận trở về,mệt mỏi như vậy có thể lượng thứ,Lục Dịch ngược lại cũng không so đo thái độ của hắn,vẫn nói:"Tướng quân, ta cẩn thận nghiên cứu qua bản đồ phòng thủ,phía Tây có một chỗ rất khả nghi,hẳn là có chỗ sơ hở...."

Cực lực áp chế cơn giận,Du Đại du lấy tay ngưng lời của hắn,cầm trong tay thánh chỉ giơ lên hỏi:"Chuyện này,chắc hẳn Lục thiêm sự đã biết được?"

Lục Dịch chỉ đành phải gật đầu.

"Kỳ hạn một tháng còn chưa đến,thánh thượng đã giáng chức của ta." Du Đại Du nhìn chằm chằm hắn,làm bộ hỏi:"Việc này cùng ngài có quan hệ hay không?"

Lục Dịch ngẩn người,trong lòng biết Du tướng quân nhất định là đang hiểu lầm.

"Ta nếu như nói không có,tướng quân có thể tin ta không?" Hắn hỏi ngược lại.

Du Đại Du cười lạnh một tiếng:"Lời của Lục thiêm sự nói ra,ta sao dám nghi vấn,lại nói,ta hiện tại đang bị giáng chức,hai chữ tướng quân này,thật tại ta đảm đương không nổi.Nơi đây chỉ có một cái miếu nhỏ,e rằng cũng không thể đáp lễ cho ngài được,việc này tháng ngày còn dài,làm oan ức đến Lục thiêm sự.Không biết Lục thiêm sự chuẩn bị khi nào lên đường trở về kinh thành?" Thực ra hắn là nghĩ,chính mình thì ngày đêm liều chết tấn công, Lục Dịch ở trong doanh trại tập kích sau lưng hắn,khiến cho thánh thượng trước tiên giáng chức mình,hắn tất nhiên là không thể nhẫn nhịn.

"Cho tới bây giờ ta vẫn một mực ở đây tìm hiểu tình hình chiến đấu ở Sầm Cảng,còn chưa kịp bẩm báo với thánh thượng." Lục Dịch vốn là người không thích giải thích mọi chuyện,nhưng trước mắt lấy chiến sự làm trọng, muốn cho Du Đại Du nghe được đề nghị của Lục Dịch,liền không thể không giải thích,"Thánh thượng cũng là nóng lòng,thánh chỉ lần này thật ra là ngài ấy nóng lòng muốn Sầm Cảng đại thắng,đây là cách thúc giục tướng quân mà thôi,tướng quân cũng không cần chú ý việc này."

Hiển nhiên là cũng không tin lời hắn hoàn toàn,Du Đại Du mặt trầm ngâm:"Ý tứ của Lục thiêm sự là,vẫn muốn tiếp tục ở lại Sầm Cảng?"

"Ta chỉ hy vọng có thể tận lực giúp một chút công sức,năng lực của mình." Lục Dịch nói

"Ngài cũng đã tận lực.......Ta còn quân vụ chưa giải quyết, thỉnh ngài."

Du Đại du đem vứt thánh chỉ lên trên bàn,dùng tay chỉ hướng nơi cửa lều ý bảo Lục Dịch đừng ở đây làm phiền.

"Ta xin cáo từ!"

Mắt thấy hắn đang giận dữ, nói cái gì cũng không nghe lọt lỗ tai,Lục Dịch thở dài,chỉ có thể cáo từ đi ra ngoài.

"Đại công tử,mất chức là chuyện của hắn,chúng ta làm gì quản chuyện của hắn làm gì,hà tất gì phải nể hắn..." Sầm Phúc thay Lục Dịch bất bình

"Im ngay!Ngươi khi nào biến thành hình dạng như thế này,càng ngày càng nói lời khó nghe!"

Lục Dịch nặng nề nói

Sầm Phúc ngớ người không dám nói nữa.Hắn cùng với Lục Dịch dù là chủ tớ,nhưng hắn thuở nhỏ ở ngay Lục phủ,có thể nói là cùng Lục Dịch lớn lên,tập võ chơi đùa cùng nhau,cảm tình thân thuộc sâu nặng.Lục Dịch cũng rất ít khi trách mắng hắn,như hôm nay trách mắng nặng nề như vậy chưa từng thấy qua.

Lục Dịch trách cứ nói:"Chuyện này sao lại nói là không ra gì....Những ngày này,ngươi theo ta ở trong quân trại,cũng biết được,chứng kiến thấy rằng phải đánh hạ Sầm Cảng,quan binh tử thương vô số.Vậy ngươi đường đường là Cẩm y vệ đã lâu,trong đầu chỉ toàn chuyện đấu đá ở triều đình,quan với quan đánh nhau,đã quên cái gì gọi là quốc sự làm trọng rồi hay sao?"

Sầm Phúc mau chóng quỳ xuống:"Đại công tử,ta biết sai rồi!"

"Ngươi so với Sầm Thọ lớn tuổi hơn,ta luôn cho rằng ngươi so với hắn trầm ổn hiểu chuyện,nhưng ta không nghĩ đến,trong mắt ngươi chỉ có ta là đại công tử,chỉ biết có Lục gia,mà hoàn toàn không hiểu chuyện của người khác."

Sầm Phúc hổ thẹn chỉ biết cúi đầu.

Mắt thấy bộ dáng của hắn như vậy,Lục Dịch thầm thở dài,đưa tay kéo hắn đứng dậy:"Đứng lên đi,thay ta đi mời Vương phó sứ đến đây,Du tướng quân không muốn nghe lời ta,chỉ có thể trông mong Vương phó sứ có thể khuyên giải được hắn."

"Ty chức đi ngay!"

Sầm Phúc vội vàng đi mời Vương Sùng Cổ,không lâu sau liền mời Vương phó sứ thỉnh vào trong phòng.

Khi gặp mặt hai người vội vã miễn nghi lễ khách sáo,cùng nhau nói chuyện chính,Lục Dịch lên tiếng nhân tiện nói:"Ta vốn có chuyện muốn cùng Du tướng quân thương lượng,vô tình hắn hiểu lầm ta đã khiến cho thánh thượng làm hắn mất chức,căn bản là không nghe lời ta nói."

Thánh chỉ của thánh thượng,Vương Sùng Cổ cũng khó tránh khỏi,hắn cười khổ nói:"Mấy ngày liên tục tác chiến,tướng quân đã mấy ngày không ngủ,tinh thần thủ lĩnh cũng không tốt,vừa lúc mới trở về quân doanh lại nhận được thánh chỉ giáng chức,khó tránh khỏi nghĩ sai hướng,trách lầm Lục thiêm sự.Ta thay tướng quân tạ lỗi,xin ngài ngàn vạn lần thông cảm."

"Chuyện này ta là muốn mời Vương phó sứ thay ta giải thích,dù sao chiến sự vô cùng cấp bách,trước mắt không nên tránh nhau như vậy." Lục Dịch nói:"Đợi Du tướng quân hết giận,hắn về lần này chính là muốn nhất định đánh hạ Sầm Cảng,ta muốn cùng hắn nói chuyện một chút."

Vương Sùng Cổ nghe vậy liền nói:"Chẳng lẽ,ngài nghĩ ra cách đánh hạ Sầm Cảng hay sao?"

"Đến tột cùng có thể đánh hạ Sầm Cảng hay không,ta vẫn chưa thể quả quyết,nhưng tình hình trước mắt như vậy,miễn cưỡng chỉ còn cách này,chỉ cần tướng quân cho phép."

"Được,được,chuyện giải thích với tướng quân để ta lo." Vương Sùng Cổ gấp gáp không thể chờ được,vội đi ra ngoài:"Ngài yên tâm,nếu như có biện pháp,thì tướng quân có thể nhận lỗi với ngài." Nói chưa xong,hắn đã chạy nhanh ra ngoài.

Đóng cửa lại,Sầm Phúc lạ lùng nhìn về phía Lục Dịch:"Đại công tử,ngài thật là có biện pháp đánh hạ Sầm Cảng sao?"

Lục Dịch gật đầu.

"Là cách gì?" Sầm Phúc hiếu kỳ hỏi

Lục Dịch nhìn hắn một cái nói ngắn gọn:"Biện pháp chính là...không cần phải tấn công Sầm Cảng nữa...."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương