Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 42: Tìm tên điên này đến
Giọng nam trầm thấp khàn khàn từ bên trong truyền ra, cửa phòng làm việc bị người ta nặng nề đẩy ra, phát ra một tiếng “ầm—“.
An NGuyệt Lê rốt cuộc không kiềm chế được, đi nhanh lên phía trước, dùng sức đẩy cánh cửa lớn của văn phòng ra, lại để hắn lần nữa thấy được hình ảnh khiến hắn trào máu…
Đối diện trên sofa là người đàn ông không mặc quần áo, người phụ nữ bị người đàn ông che khuất nên không nhìn thấy vẻ mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân thể phơi bày của cô ta, quần áo bừa bãi khắp phòng rõ ràng cho người đời biết cái gì vừa mới xảy ra?
Người phụ nữ thấy có người xông vào, không kêu to mà chỉ cuộn thân thể không che đậy của mình lại, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ gương mặt.
Mà vẻ mặt ‘cuồng phong bão vũ’ của người đàn ông tựa như muốn một phát cắn đứt cổ người tới----Tô Xích Cảnh. (==’’)
Trên dưới công ty cũng chỉ có mình hắn ta dám không kiêng nể gì phá hư toàn bộ chuyện tốt của hắn, xem ra lần sau muốn hắn lấy đi Kiribati(một hòn đảo) rồi.
Khắp người như có một ngọn lửa đột nhiên bị người ta dập tắt, Diêm Thương Tuyệt giận dữ rút ra khỏi cơ thể người phụ nữ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Xích Cảnh một cái, nên cũng không biết có một người khác tiến vào.
Hắn chỉ ung dung bình tĩnh chỉnh lại trang phục, gương mặt anh tuấn sức quyến rũ phi phàm đã thối đến cực điểm.
Gần đây có một ngọn lửa gay gắt quấn vào người, cũng là vì người con gái giả dối kia! Nếu không hắn cũng sẽ không làm cái việc này ở tại văn phòng!
Đột nhiên có một bóng người dưới tình huông không hề bào trước, bước lên bước dài xông lên, nắm lấy cổ áo hắn tức giận mắng: “Cái tên cầm thú này.” Sau đó liền quét một đấm đến bên trái gương mặt anh tuấn của Diêm Thương Tuyệt.
“A---“
“A---“
Tiếng nam nữ đồng thời vang lên.
Là thuộc về Tô Xích Cảnh và người phụ nữ trên sofa kia.
Ngay tại lúc An Nguyệt Lê phải móc một đấm qua bên phải, Diêm Thương Tuyệt cùng lúc bắt được tay hắn, một cái xoay tròn xuất sắc khiến cho An Nguyệt Lê không thể cử động.
“Ai~ai~~ hiểu lầm. đều là hiểu lầm! không phải mọi người đều là bạn bè sao? Cần gì phải ra tay như vậy? Tuyệt, mau thả tay.” Thấy tình cảnh mất không chế, Tô Xích Cảnh lập tức bước một bước dài đi đến, lật đật nắm lấy cánh tay nổi gân xanh của Diêm Thương Tuyệt.
Hôm nay hắn thật là có đủ xui xẻo, bản thân mình bị đánh không nói, bây giờ chuyện giáng xuống người hắn so với việc hắn bị đánh còn thảm hơn, sớm biết thế này hắn liền ở lại Paris không về rồi.
Diêm Thương Tuyệt nhìn về bên phải vẻ mặt chợt một màu đen, đôi con ngươi lạnh lẽo hung hăng trừng mắt với Tô Xích Cảnh, nghiếng răng nghiếng lơi mắng: “Mẹ nó có bệnh à! Tìm tên điên này đến?”
Ách…
Tô Xích Cảnh trợn mắt, đột nhiên thấy trên đỉnh đầu có nhiều con quạ bay qua….hắn biết, hắn toi rồi!
“Tuyệt, cậu buông tay trước, cậu ta đến tìm cô gái của cậu ta.” Hắn thật sự sắp điên rồi, có sự tra tấn như vậy sao?
Nghe vậy, Diêm Thương Tuyệt nghi hoặc càn quét nhìn trên người Tô Xích Cảnh một lúc, thấy không có gì không ổn mới thả tay.
“Trên sofa kia?” Nhìn thấy người phụ nữ run rẩy trốn trên sofa, Diêm Thương Tuyệt quỷ quái nhìn An Nguyệt Lê.
Cũng đang lúc thấy rõ dáng vẻ của hắn thì kinh hãi chốc lát, là hắn!
An Nguyệt Lê căm phẫn cũng không quan tâm ánh mắt khiêu khích của hắn, trực tiếp đi thẳng đến trước sofa, run rẩy vươn tay muốn nhìn rõ ràng người phụ nữ kia, trong lòng cực kì sợ hãi.
Lỡ như là bóng người hắn luôn nhớ đến thì làm sao bây giờ? Hắn có thể chịu đựng được sao?
Trong căn phòng tựa như yên lặng, không ai phát ra một tiếng động, chỉ lẳng lặng nhìn.
Mồ hôi trên trán theo gương mặt tuấn tú chảy xuống, cánh tay đưa ra nhưng vẫn không dám chạm đến gương mặt người con gái bị bộ quần áo che khuất kia.
Hắn đang sợ hãi! Đang run rẩy, đang hoang mang, đang bất lực!
Nhưng ở đây đâu chỉ có hắn! ngoại trừ Diêm Thương Tuyệt có bộ dạng xem kịch vui, mọi người còn lại đều khiếp sợ trong lòng.
Ngay cả Tô Xích Cảnh cũng không bình tĩnh được, có thể là cô ấy không? Có thể không?
Nhìn một lát sau đó không do dự nữa, Tô Xích Cảnh đi đến ra sức lấy bộ trang phục che trên mặt người con gái ra: “A---“.
An NGuyệt Lê rốt cuộc không kiềm chế được, đi nhanh lên phía trước, dùng sức đẩy cánh cửa lớn của văn phòng ra, lại để hắn lần nữa thấy được hình ảnh khiến hắn trào máu…
Đối diện trên sofa là người đàn ông không mặc quần áo, người phụ nữ bị người đàn ông che khuất nên không nhìn thấy vẻ mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân thể phơi bày của cô ta, quần áo bừa bãi khắp phòng rõ ràng cho người đời biết cái gì vừa mới xảy ra?
Người phụ nữ thấy có người xông vào, không kêu to mà chỉ cuộn thân thể không che đậy của mình lại, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ gương mặt.
Mà vẻ mặt ‘cuồng phong bão vũ’ của người đàn ông tựa như muốn một phát cắn đứt cổ người tới----Tô Xích Cảnh. (==’’)
Trên dưới công ty cũng chỉ có mình hắn ta dám không kiêng nể gì phá hư toàn bộ chuyện tốt của hắn, xem ra lần sau muốn hắn lấy đi Kiribati(một hòn đảo) rồi.
Khắp người như có một ngọn lửa đột nhiên bị người ta dập tắt, Diêm Thương Tuyệt giận dữ rút ra khỏi cơ thể người phụ nữ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Xích Cảnh một cái, nên cũng không biết có một người khác tiến vào.
Hắn chỉ ung dung bình tĩnh chỉnh lại trang phục, gương mặt anh tuấn sức quyến rũ phi phàm đã thối đến cực điểm.
Gần đây có một ngọn lửa gay gắt quấn vào người, cũng là vì người con gái giả dối kia! Nếu không hắn cũng sẽ không làm cái việc này ở tại văn phòng!
Đột nhiên có một bóng người dưới tình huông không hề bào trước, bước lên bước dài xông lên, nắm lấy cổ áo hắn tức giận mắng: “Cái tên cầm thú này.” Sau đó liền quét một đấm đến bên trái gương mặt anh tuấn của Diêm Thương Tuyệt.
“A---“
“A---“
Tiếng nam nữ đồng thời vang lên.
Là thuộc về Tô Xích Cảnh và người phụ nữ trên sofa kia.
Ngay tại lúc An Nguyệt Lê phải móc một đấm qua bên phải, Diêm Thương Tuyệt cùng lúc bắt được tay hắn, một cái xoay tròn xuất sắc khiến cho An Nguyệt Lê không thể cử động.
“Ai~ai~~ hiểu lầm. đều là hiểu lầm! không phải mọi người đều là bạn bè sao? Cần gì phải ra tay như vậy? Tuyệt, mau thả tay.” Thấy tình cảnh mất không chế, Tô Xích Cảnh lập tức bước một bước dài đi đến, lật đật nắm lấy cánh tay nổi gân xanh của Diêm Thương Tuyệt.
Hôm nay hắn thật là có đủ xui xẻo, bản thân mình bị đánh không nói, bây giờ chuyện giáng xuống người hắn so với việc hắn bị đánh còn thảm hơn, sớm biết thế này hắn liền ở lại Paris không về rồi.
Diêm Thương Tuyệt nhìn về bên phải vẻ mặt chợt một màu đen, đôi con ngươi lạnh lẽo hung hăng trừng mắt với Tô Xích Cảnh, nghiếng răng nghiếng lơi mắng: “Mẹ nó có bệnh à! Tìm tên điên này đến?”
Ách…
Tô Xích Cảnh trợn mắt, đột nhiên thấy trên đỉnh đầu có nhiều con quạ bay qua….hắn biết, hắn toi rồi!
“Tuyệt, cậu buông tay trước, cậu ta đến tìm cô gái của cậu ta.” Hắn thật sự sắp điên rồi, có sự tra tấn như vậy sao?
Nghe vậy, Diêm Thương Tuyệt nghi hoặc càn quét nhìn trên người Tô Xích Cảnh một lúc, thấy không có gì không ổn mới thả tay.
“Trên sofa kia?” Nhìn thấy người phụ nữ run rẩy trốn trên sofa, Diêm Thương Tuyệt quỷ quái nhìn An Nguyệt Lê.
Cũng đang lúc thấy rõ dáng vẻ của hắn thì kinh hãi chốc lát, là hắn!
An Nguyệt Lê căm phẫn cũng không quan tâm ánh mắt khiêu khích của hắn, trực tiếp đi thẳng đến trước sofa, run rẩy vươn tay muốn nhìn rõ ràng người phụ nữ kia, trong lòng cực kì sợ hãi.
Lỡ như là bóng người hắn luôn nhớ đến thì làm sao bây giờ? Hắn có thể chịu đựng được sao?
Trong căn phòng tựa như yên lặng, không ai phát ra một tiếng động, chỉ lẳng lặng nhìn.
Mồ hôi trên trán theo gương mặt tuấn tú chảy xuống, cánh tay đưa ra nhưng vẫn không dám chạm đến gương mặt người con gái bị bộ quần áo che khuất kia.
Hắn đang sợ hãi! Đang run rẩy, đang hoang mang, đang bất lực!
Nhưng ở đây đâu chỉ có hắn! ngoại trừ Diêm Thương Tuyệt có bộ dạng xem kịch vui, mọi người còn lại đều khiếp sợ trong lòng.
Ngay cả Tô Xích Cảnh cũng không bình tĩnh được, có thể là cô ấy không? Có thể không?
Nhìn một lát sau đó không do dự nữa, Tô Xích Cảnh đi đến ra sức lấy bộ trang phục che trên mặt người con gái ra: “A---“.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook