Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác
-
Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
“Tưởng Niệm! vị hôn thê của tôi tên Tưởng Niệm!” trong giọng nói kia như có chút tự hào cùng ngọt ngào, khóe miệng không khỏi nở nụ cười nhẹ.
Chỉ khi nghĩ đến có được người con gái như hoa kia, hắn mới có thể cảm thấy hạnh phúc.
Hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này không có cô, hắn làm sao để sống?
Tưởng Niệm? Là cô ấy sao?! Diêm Thương Tuyệt mang cô ấy đi?
Khi Tô Xích Cảnh nghe đến cái tên đó thì trong lòng cả kinh, chân mày cũng càng nhíu sâu, vẻ mặt nặng nề: “Chúng ta đi tìm Tuyệt.”
Một loại sợ hãi tự dưng nảy sinh, hắn biết nếu Diêm Thương Tuyệt thật sự rat ay với cô, thì cả đời này của cô xong rồi, đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi hắn, tên ma quỷ đến từ địa ngục!
An Nguyệt Lê đương nhiên cũng nhìn ra sự mất bình tĩnh của Tô Xích Cảnh, nhưng hắn không được phép nghĩ nhiều, nghe thấy lập tức muốn đi tìm Diêm Thương Tuyệt, hắn liền trực tiếp bỏ qua nét kinh hoàng cùng mờ mịt trên mặt Tô Xích Cảnh, lúc này không có gì quan trọng bằng việc tìm thấy cô.
Nói xong, hai người vừa mới chuẩn bị ra cửa, liền thấy từ trong một đám người vọt đến, một người cao, còn có một người ú, chỉ vào An Nguyệt Lê: “Bắt anh ta lại, anh ta muốn đe dọa giám đốc Tô.”
“Dừng tay! Các người làm gì thế! Tôi là người có thể ‘tùy tùy tiện tiện’ bị đe dọa à? Các người cũng quá coi thường tôi rồi!” bốn chữ ‘tùy tùy tiện tiện’ cố tình nhấn mạnh, vẻ mặt cao ngạo còn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê.
Coi như hắn cũng không hơn quân tử, cho nên có thù đương nhiên vẫn phải báo!
Nghe xong lời nói của hắn, An Nguyệt Lê thua, người này sao lòng dạ hẹp hòi vậy? còn có người ngây thơ(trẻ con) như vậy sao? Nhìn qua cũng hơn ba mươi rồi, lại còn thích so đo như vậy? không phải vừa nãy mới nói…hết chỗ nói rồi!
Bất đắc dĩ lắc đầu, ai kêu bây giờ hắn có việc nhờ cậy người ta chứ?
“Được rồi cũng đi ra ngoài đi, tôi có quen vị tiên sinh này.” Đôi mắt hạnh đào lười biếng nhìn mọi người, phất tay áo, ra vẻ giám đốc.(_ _!)
“Vậy thật xin lỗi, làm phiền giám đốc, chúng tôi liền rút lui ngay!” người ú mới vừa rồi dẫn đầu thấy giám đốc lên tiếng, cũng không dám nói nhiều, không phải có câu thành ngữ ‘thấp cổ bé họng’ sao?
Thôi, đợi thực sự bị người ta đánh, hắn ta cũng mặc kệ thôi!
Nhìn thấy mọi người rút lui ra ngoài, Tô Xích Cảnh cầm lấy một phần văn kiện đặt trên bàn vỗ vỗ vào lồng ngực An Nguyệt Lê: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” nhìn hắn cầm văn kiện trong tay, An Nguyệt Lê có chút hiểu.
“Đi tìm vị hôn thê của cậu!”
“Vậy anh cầm theo văn kiện làm gì?” Vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
“Ngu ngốc! đây gọi là trá hình.” Im lặng giơ văn kiện bị hư lên lung lay một lúc, ngay sau đó liền nở nụ cười bí hiểm.
Đi theo sau lưng Tô Xích Cảnh, nhìn đoạn đường được lắp đặt những thiết bị sang trọng, nữ trang quí giá, người có tài ăn mặc gọn gàn, chế độ quản lý hoàn thiện, An Nguyệt Lê đột nhiên có chút tự ti rồi!
Bây giờ hắn cũng được xem như trên mức khá giả, có thể cho Tưởng Niệm một cuộc sống vật chất rất tốt, nhưng so với những thứ này lại không đáng nhắc đến, có thể nói một văn phòng tùy tiện bài trí ở nơi này đều có giá hơn so với người hắn!
Hắn luôn cho rằng lúc nào hắn cũng cho thứ tốt nhất, mặc dù cô chưa từng tiếp nhận, luôn ngủ trên chiếc giường nhỏ cũ nát, luôn mặc những bộ quần áo rẻ tiền, ăn uống cũng không kén chọn.
Bình thường, hắn chỉ cần thỉnh thoảng mua món đồ có chút giá trị cho cô, thì dưới sự ‘dụ dỗ, ép bức’ của hắn, cô cũng tức giận miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng sau khi sự việc kia xảy ra, Tưởng Niệm chưa từng trải qua sinh nhật, bởi vì đó là cơn ác mộng của cô!
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, hằng năm hắn sẽ mua cho cô món quà sinh nhật mắc tiền, cho rằng đó là tình yêu thương tốt nhất dành cho cô, nghĩ đến sau này nếu có thể kết hôn với cô, liền mang những món quá cất giấu kĩ trong mười năm đó đưa cho cô một lần, nói với cô, sau này không cần sợ gặp ác mộng, bởi vì mỗi đêm đều có hắn ở cùng cô.
Thế nhưng mọi thứ dường như muốn đổ vỡ?
Sau một lúc Tô Xích Cảnh dẫn An Nguyệt Lê đến bên ngoài phòng tổng giám đốc, hắc giọng một cái: “Đến nơi, kiên nhẫn chứ đừng rat ay lung tung, người bên trong không ‘khoan hồng độ lượng’ giống như tôi đâu, biết chưa?”
Không có câu trả lời, quay đầu liền thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của An Nguyệt Lê, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Lời hắn nói lại bị người ta coi thường, giờ phút này Tô Xích Cảnh thật sự muốn nhảy từ tầng 100 này xuống.
Khi nào thì có người dám coi thường hắn vậy a! trừ người đàn ông kia! (anh Tuyệt é)
Nhịn! nhịn! chỉ có thể nhịn! (_ _!)
Ai bảo tự mình muốn làm bạn với hằn ta!
Nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười giả dối cực kì tiêu chuẩn, đưa tay xương cốt rắn rõi rõ ràng lên trên cửa gõ nhẹ vài tiếng, liền nghe được giọng nam bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Chỉ khi nghĩ đến có được người con gái như hoa kia, hắn mới có thể cảm thấy hạnh phúc.
Hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này không có cô, hắn làm sao để sống?
Tưởng Niệm? Là cô ấy sao?! Diêm Thương Tuyệt mang cô ấy đi?
Khi Tô Xích Cảnh nghe đến cái tên đó thì trong lòng cả kinh, chân mày cũng càng nhíu sâu, vẻ mặt nặng nề: “Chúng ta đi tìm Tuyệt.”
Một loại sợ hãi tự dưng nảy sinh, hắn biết nếu Diêm Thương Tuyệt thật sự rat ay với cô, thì cả đời này của cô xong rồi, đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi hắn, tên ma quỷ đến từ địa ngục!
An Nguyệt Lê đương nhiên cũng nhìn ra sự mất bình tĩnh của Tô Xích Cảnh, nhưng hắn không được phép nghĩ nhiều, nghe thấy lập tức muốn đi tìm Diêm Thương Tuyệt, hắn liền trực tiếp bỏ qua nét kinh hoàng cùng mờ mịt trên mặt Tô Xích Cảnh, lúc này không có gì quan trọng bằng việc tìm thấy cô.
Nói xong, hai người vừa mới chuẩn bị ra cửa, liền thấy từ trong một đám người vọt đến, một người cao, còn có một người ú, chỉ vào An Nguyệt Lê: “Bắt anh ta lại, anh ta muốn đe dọa giám đốc Tô.”
“Dừng tay! Các người làm gì thế! Tôi là người có thể ‘tùy tùy tiện tiện’ bị đe dọa à? Các người cũng quá coi thường tôi rồi!” bốn chữ ‘tùy tùy tiện tiện’ cố tình nhấn mạnh, vẻ mặt cao ngạo còn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm An Nguyệt Lê.
Coi như hắn cũng không hơn quân tử, cho nên có thù đương nhiên vẫn phải báo!
Nghe xong lời nói của hắn, An Nguyệt Lê thua, người này sao lòng dạ hẹp hòi vậy? còn có người ngây thơ(trẻ con) như vậy sao? Nhìn qua cũng hơn ba mươi rồi, lại còn thích so đo như vậy? không phải vừa nãy mới nói…hết chỗ nói rồi!
Bất đắc dĩ lắc đầu, ai kêu bây giờ hắn có việc nhờ cậy người ta chứ?
“Được rồi cũng đi ra ngoài đi, tôi có quen vị tiên sinh này.” Đôi mắt hạnh đào lười biếng nhìn mọi người, phất tay áo, ra vẻ giám đốc.(_ _!)
“Vậy thật xin lỗi, làm phiền giám đốc, chúng tôi liền rút lui ngay!” người ú mới vừa rồi dẫn đầu thấy giám đốc lên tiếng, cũng không dám nói nhiều, không phải có câu thành ngữ ‘thấp cổ bé họng’ sao?
Thôi, đợi thực sự bị người ta đánh, hắn ta cũng mặc kệ thôi!
Nhìn thấy mọi người rút lui ra ngoài, Tô Xích Cảnh cầm lấy một phần văn kiện đặt trên bàn vỗ vỗ vào lồng ngực An Nguyệt Lê: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” nhìn hắn cầm văn kiện trong tay, An Nguyệt Lê có chút hiểu.
“Đi tìm vị hôn thê của cậu!”
“Vậy anh cầm theo văn kiện làm gì?” Vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
“Ngu ngốc! đây gọi là trá hình.” Im lặng giơ văn kiện bị hư lên lung lay một lúc, ngay sau đó liền nở nụ cười bí hiểm.
Đi theo sau lưng Tô Xích Cảnh, nhìn đoạn đường được lắp đặt những thiết bị sang trọng, nữ trang quí giá, người có tài ăn mặc gọn gàn, chế độ quản lý hoàn thiện, An Nguyệt Lê đột nhiên có chút tự ti rồi!
Bây giờ hắn cũng được xem như trên mức khá giả, có thể cho Tưởng Niệm một cuộc sống vật chất rất tốt, nhưng so với những thứ này lại không đáng nhắc đến, có thể nói một văn phòng tùy tiện bài trí ở nơi này đều có giá hơn so với người hắn!
Hắn luôn cho rằng lúc nào hắn cũng cho thứ tốt nhất, mặc dù cô chưa từng tiếp nhận, luôn ngủ trên chiếc giường nhỏ cũ nát, luôn mặc những bộ quần áo rẻ tiền, ăn uống cũng không kén chọn.
Bình thường, hắn chỉ cần thỉnh thoảng mua món đồ có chút giá trị cho cô, thì dưới sự ‘dụ dỗ, ép bức’ của hắn, cô cũng tức giận miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng sau khi sự việc kia xảy ra, Tưởng Niệm chưa từng trải qua sinh nhật, bởi vì đó là cơn ác mộng của cô!
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, hằng năm hắn sẽ mua cho cô món quà sinh nhật mắc tiền, cho rằng đó là tình yêu thương tốt nhất dành cho cô, nghĩ đến sau này nếu có thể kết hôn với cô, liền mang những món quá cất giấu kĩ trong mười năm đó đưa cho cô một lần, nói với cô, sau này không cần sợ gặp ác mộng, bởi vì mỗi đêm đều có hắn ở cùng cô.
Thế nhưng mọi thứ dường như muốn đổ vỡ?
Sau một lúc Tô Xích Cảnh dẫn An Nguyệt Lê đến bên ngoài phòng tổng giám đốc, hắc giọng một cái: “Đến nơi, kiên nhẫn chứ đừng rat ay lung tung, người bên trong không ‘khoan hồng độ lượng’ giống như tôi đâu, biết chưa?”
Không có câu trả lời, quay đầu liền thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của An Nguyệt Lê, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Lời hắn nói lại bị người ta coi thường, giờ phút này Tô Xích Cảnh thật sự muốn nhảy từ tầng 100 này xuống.
Khi nào thì có người dám coi thường hắn vậy a! trừ người đàn ông kia! (anh Tuyệt é)
Nhịn! nhịn! chỉ có thể nhịn! (_ _!)
Ai bảo tự mình muốn làm bạn với hằn ta!
Nhắm hai mắt hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười giả dối cực kì tiêu chuẩn, đưa tay xương cốt rắn rõi rõ ràng lên trên cửa gõ nhẹ vài tiếng, liền nghe được giọng nam bên trong truyền đến: “Vào đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook