Cẩm Sắt
Chương 68: Ngọn đèn thứ tư (1)

“Nói đi.”

Thi Vô Đoan đẩy cái đĩa nhỏ trong tay ra trước, HạĐoan Phương ngồi đối diện tưởng như chạy nạn trở về, vẻ mặt tang thương, giành lấy như quỷ chết đói đầu thai. Bánh nướng trong đĩa không to, bị hắn một hơi nuốt chửng như không kịp nhai.

Ăn đủ bảy tám cái, hắn mới thống khổ ngẩng đầu, nói với Thi Vô Đoan: “Trà…”

Thi Vô Đoan nhìn tướng ăn như hổđói kia, cùng với vụn bánh dính đầy râu hắn, vốn mấy ngày nay ăn uống không tốt, lúc này quả thực có chút buồn nôn, cảm thấy khát thay, liền tùy tay lấy ra một ấm nước lạnh, rót cho một chén, nhìn HạĐoan Phương uống từng ngụm như trâu, hỏi: “No rồi chứ?”

Nét mặt HạĐoan Phương càng thống khổ, nói: “Bánh nướng này sao có nhân thịt? Bao nhiêu đồng một cái vậy?”

Thi Vô Đoan nói: “Ta trả tiền.”

HạĐoan Phương lập tức bình tĩnh lại: “À, thế cho ta đĩa nữa.”

Thi Vô Đoan: “…”

Cho đến khi đĩa bánh thứ hai bưng lên, HạĐoan Phương mới vừa ăn vừa nói: “Hành tung của Ma quân chúng ta không truy tra được, nhưng có thể thấy phía triều đình cũng không truy tra được, bằng không lần này Hoàng đế công nhiên truy cứu giáo tông như vậy, Mật Tông vẫn có quan hệ không kém với Ma quân, sao có thể không liên lụy đến y?”

Thi Vô Đoan nhíu mày nói: “Ai bảo ngươi nói chuyện này?”

HạĐoan Phương nói: “A, không nói chuyện này à? Không nói chuyện này vậy vì sao ngươi cho các huynh đệ môn thứ mười bảy đi truy tung dấu vết ma ảnh?”

Thi Vô Đoan nhìn hắn một hồi, im lặng giây lát, sau đó hơi cao giọng nói: “Người đâu! Trướng phòng đâu? Bảo với trướng phòng, tiền cơm tính vào người này…”

Thi Vô Đoan còn chưa dứt lời thì HạĐoan Phương đã bổđến như lâm đại địch mà bịt miệng y: “Lục gia ngài đại nhân không so đo với tiểu nhân, phi! Xem cái miệng của ta, không có việc gì liền nói càn nói bậy.”

Thi Vô Đoan nhìn hắn.

HạĐoan Phương đành nghiêm mặt nói: “Hướng đi của Trâu Yến Lai đã rõ ràng, Đả Cốc đạo bên kia đã bố trí tốt rồi, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gióđông, lục gia cứ yên tâm.”

Thi Vô Đoan bấy giờ mới gật đầu, xoay chén trà chơi một hồi rồi hỏi: “Thời gian này, giáo tông bên kia cóđộng tĩnh gì?”

“Hoàng đế hạ lệnh, liệt ra mấy tội trạng của Nhan Chân, chắc hẳn lục gia đã biết rồi.” HạĐoan Phương nói.

Thi Vô Đoan gật đầu: “Biếm làm thứ dân, vĩnh viễn không dùng.”

HạĐoan Phương thở dài: “Không sai, theo ta thấy thì Hoàng đế này cũng là một người sát phạt quyết đoán, chỉ tiếc quyết đoán đến độ không hợp thời.”

Thi Vô Đoan nửa thật nửa giả cười cười mà nói: “Bên giường há dung người khác ngủ ngáy, cũng là nhân chi thường tình thôi. Ta nghe được tin tức đến từ chỗđại ca, bảo rằng Mật Tông tiên phong còn trên chiến trường, lão Hoàng đế cũng rất thú vị, rõ ràng là dùng người ta như lừa, đánh roi còn muốn để người ta kéo xe cho mình.”

Y nhớ tới điều gìđó, lại hỏi: “Huyền Tông thì sao? Huyền Tông thế nào?”

HạĐoan Phương chần chừ giây lát rồi nói: “Bích Đàm chân nhân đóng cửa tạ khách, sự vụ bên dưới nhất loạt giao cho đệ tử xử lý, nghe nói là vất vả lâu ngày thành tật, mỗi ngày giả nhu nhược, Cửu Lộc sơn có một sốđặc thù, Hoàng đế không tiện trực tiếp khai đao, đành treo đó, hạ một mệnh lệnh không mặn không nhạt, mệnh phản tỉnh.”

Thi Vô Đoan nhíu mày – Hoàng đếđương nhiên không dám động đến Cửu Lộc sơn, dù sao bảy ngọn sơn đăng vẫn làđốt trên tếđàn của người ta, dù trước mắt vị Thánh thượng này có chút đặc lập độc hành, tính toán trùng chỉnh triều cương, tước đại quyền của giáo tông trăm ngàn năm qua, vẫn phải chúý một chút, liền nói: “Thư ta bảo ngươi đưa, ngươi đưa đến chưa?”

Sắc mặt HạĐoan Phương lập tức biến thành rất bất thường.

Thi Vô Đoan lập tức nhìn ra, truy hỏi: “Sao? Khổ Nhược sư thúc nói thế nào?”

HạĐoan Phương ấp úng hồi lâu mới nói: “Ta phái người lén gặp Khổ Nhược đại sư, bàấy… bàấy nói ‘Nếu sớm liệu được tiểu tặc Thi VôĐoan này một ngày kia sẽ khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo như vậy, lúc trước không nên bảo vệ hắn, mà nên tự tay bóp chết hắn trên Cửu Lộc sơn, tránh cho hiện giờ lão bà tử ta dù nhắm mắt, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông giáo ta’.”

Trên mặt Thi VôĐoan không hề có phản ứng gì mạnh, ngược lại như là trong dự kiến, một lát sau mới dùng giọng điệu bình bình nói: “À.”

“Còn có…” HạĐoan Phương cúi đầu.

Thi Vô Đoan hơi nghi hoặc nhìn qua, thản nhiên nói: “Bàấy còn nói lời gì không dễ nghe, ngươi cứ việc cho ta biết, không sao đâu.”

HạĐoan Phương im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói: “Khổ Nhược đại sư không nói gì khác nữa. Bàấy xé thư của ngươi, đuổi người ta phái ra ngoài, đêm đó, liền…”

Thi Vô Đoan thần sắc thoáng biến đổi, hỏi: “Cái gì?”

“Treo cổ tự tử…” HạĐoan Phương nhanh chóng nhìn lướt qua nét mặt Thi VôĐoan, nói, “Vào thời khắc đặc biệt như hiện giờ, Huyền Tông không muốn có thêm rắc rối, chuyện này nếu nói không rõ, bị tội ‘phản quốc thông địch’ chỗ Hoàng đế kia không tính là gì, chỉ sợ là họđã phong tỏa tin tức, bí mật không phát tang…”

Trong đầu Thi VôĐoan “Ầm” một tiếng, nhìn thấy môi HạĐoan Phương mấp máy, nhưng không nghe rõ hắn nói những gì, chén trà trong tay phút chốc vỡ làm đôi, chẳng biết qua bao lâu y mới nói khàn khàn: “Ngươi nói… ngươi nói cái gì?”

HạĐoan Phương mím môi, nói nhỏ: “Lục gia, nên nén bi thương đi.”

“Nhưng bàấy chẳng phải nói… chẳng phải nói không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông giáo ta sao?” Câu này chẳng biết thế nào lại buột miệng mà ra, Thi VôĐoan giống như không biết mình đang nói những gì, ngay cảánh mắt cũng trống rỗng, lắc đầu cực chậm chạp, “Bàấy chẳng phải nói… Bàấy chết cái gì?”

“Lục gia…”

Thi Vô Đoan đột nhiên đứng bật dậy, tay áo quét ấm chén trên bàn vang lách cách một hồi, HạĐoan Phương vội kéo y lại mà hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Thi Vô Đoan không nói không rằng bẻ tay hắn ra rồi quay người đi ra ngoài.

HạĐoan Phương bị khuôn mặt trắng bệch lại không hề biến hóa kia của y dọa, ở phía sau gọi: “Lục gia! Lục…”

Nhưng Thi VôĐoan càng lúc càng bước nhanh, ném lại một câu “Đừng đi theo ta”, rồi không còn thấy bóng dáng.

Y dường như không biết đi phương nào, hãy còn ngây ngây ngơ ngơ, nhảy lên ngựa, tùy súc sinh kia đi đông đi tây, bản thân cũng chẳng biết mình phải đi đâu.

Trên đời này, thống khổ nhất vĩnh viễn không phải là bị người khác phụ, nếu là như thế, chỉ cần mình nguyện ýthì buông ra rất dễ, nhưng nếu phụ người, mỗi khi nhớ tới luôn phải bị lương tâm làm phiền, không kết thúc, không ngừng nghỉ.

Cho dù là hạng đại gian đại ác ngoài miệng vạn loại vô tình, trong lòng muôn vàn vô sỉ, để tiếng xấu muôn đời, thậm chí rơi vào bêu danh trăm năm, suốt cuộc đời cũng nhất định phải có một tuyến lương tâm, chỉ cần một hơi thở vẫn còn thì không tránh được đêm khuya mộng hồi bịác mộng đánh thức, mỗi khi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đều phải tự hỏi một câu rằng…Đâu chỉ như thế?

Đâu chỉ như thế?

Thi Vô Đoan nghĩ, trưởng bối duy nhất từng bảo hộ y thời thiếu niên kia, người duy nhất từng dùng tính mạng, tự do và tôn nghiêm bảo hộ y, khi nhìn thấy người HạĐoan Phương phái đi, nên là tâm tình thế nào, mới có thể giận cực mà cười? Lại nên là tâm tình thế nào, mới có thể khiến bà treo cổ tự tử ngay đêm đó?

A… Đúng rồi, y thoáng mù mờ nói với mình, Khổ Nhược sư thúc cảđời đều sợ sư môn chia rẽ, đồng môn tương tàn.

Ngực y dường như có một ngọn lửa bốc cháy dữ dội, đốt hết ngũ tạng lục phủ, tim gan ruột bụng, đau cực kỳ.

Thi Vô Đoan khom lưng, cơ hồ là từ trên lưng ngựa lăn xuống, sau đó cả người nằm ngửa trên bãi cỏ vùng ngoại thành, cuộn tròn mình lại. Ngón tay gắt gao xuyên qua bùn đất, chụp đến rễ cỏ, có cảm giác muốn rống to, hoặc là khóc to một hồi, nhưng mà ngẩng đầu nhìn thấy tứ dã mênh mang, thủy chung chỉ có thể chịu đựng không rên một tiếng.

Khoảnh khắc ấy kéo dài đến không thể dài hơn, khiến người ta phảng phất cóảo giác rằng thống khổ sẽ vĩnh viễn không qua đi.

Đột nhiên, một con tiểu trùng bện bằng cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo khập khiễng nhảy đến trước mặt y, không biết là ai làm mà có thể thôđến thiên địa kinh quỷ thần khiếp như thế, ngay cảđầu vàđuôi cũng chẳng phân rõ.

Chính bản thân tiểu trùng cũng thường xuyên không biết nên đi phương hướng nào, đành vung vẩy bốn cái chân không đều, dùng hết tứ chi màủi Thi VôĐoan.

Nhưng mà… trùng gì mới có bốn chân?

Thi Vô Đoan sửng sốt hồi lâu, chậm rãi ngồi dậy, mặc cho vật mới mẻ bốn chân kia nhảy lên đùi. Sau đó y thấy, ở nơi không xa có một người đứng đó, người nọ dường như hơi mất tự nhiên, chẳng biết làm thế nào cho phải, bắt gặp ánh mắt y liền cuống quýt dời tầm nhìn, giây lát sau lại không nhịn được nhìn qua.

Y lặp lại động tác chẳng hề cóý nghĩa này không biết bao lâu, rốt cuộc mới lấy đủ dũng khí, dùng giọng điệu nghiêm túc dị thường, gượng gạo nói: “Ngươi… cười cái đi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương