Cẩm Sắt
-
Chương 67: Ngọn đèn thứ ba (2)
Ma quân Bạch Ly mất tích tháng thứ ba, tìm kiếm tứ xứ, vẫn không một tin tức.
Tống A khi nhìn Trâu Yến Lai mặt mày cau có, hạ liền ba mệnh lệnh, sai người tiếp tục tìm kiếm, không nhịn được xen vào: “Chuyện trên chiến trường là do đao thương định đoạt, nắm đấm của ai cứng thì người đó có thểđánh thắng, có Lão Tống ta ở chỗ này một ngày thì khiến tên khốn họ Cố kia không qua được Từ Nam, ngươi thật chẳng cóđạo lý gì cả, không có việc không chuẩn bị phòng ngự, đi kiếm một số giáo tông chỉ biết cố làm ra vẻởđó giở trò gì, còn phải khổ tâm phí sức đi tìm yêu quái kia!”
Tống A là một tướng quân rất giỏi đánh trận, đáng tiếc hắn là người thô lỗ, tuy rằng cũng biết chữ, chưa biết chừng gặp trường hợp phong nhã còn có thểứng phó vài câu đối, nhưng biết đọc thơ không có nghĩa là người phong nhã chân chính, hắn mặc dù biết đọc nhưng vẫn rất không giỏi nói chuyện, mỗi lần nói ra đều phải đắc tội vài người, tỷ như Trâu Yến Lai – chính làđã bị hắn đắc tội đến mất cảm giác luôn rồi.
Vị Tống tướng quân này trước nay không nhìn nổi giáo tông, theo lý thì việc này căn do đã lâu. Thế lực trong triều cơ bản chia đôi, một bên là văn thần võ tướng xuất thân giáo tông, một bên là người văn khoa võ cửđăng đường thiên tử, thông thường mà nói, có thểđưa con em vào giáo tông bồi dưỡng, không phải đại phúđại quý thì là lai lịch hiển hách, chỉ như thế còn chưa đủ, còn phải rất có cơ duyên, có ngộ tính mới được.
Con em bần dân lại ít có cơ hội như vậy, bởi thế quan viên xuất thân giáo tông vẫn tự xưng là thanh cao, nắm giữđại bộ phận quyền lực trong triều, con em hàn môn thì phải tất lộ lam lũ cẩn trọng mười mấy năm, mới cóthể khúm núm thấp giọng mà vấn an những đồng liêu tiên thiên cao hơn người một bậc.
Bất công như vậy, phàm là người thì không thể nào cư xử thản nhiên được.
Chẳng bao lâu sau cá chép đã bắt đầu không nhảy được long môn, thế lại sẽ bắt đầu có bao nhiêu người… tính toán thiết lập một long môn mới đây?
Không hoạn ít, mà hoạn không đều.
Vừa vặn Tống tướng quân là một nông dân đăng đường thiên tử như vậy, hắn chính là xuất thân võ Trạng nguyên tam giáp, nhưng màở trong triều chìm nổi mấy chục năm, vào sinh ra tử bán mạng, cuối cùng lại chẳng bằng Trương Chi Hiền một hậu bối trẻ tuổi, đương nhiên là không quen nhìn giáo tông đã lâu.
Nhưng thế lực giáo tông suy cho cùng vẫn cực lớn, dù là ngươi không quen nhìn hơn, trừ vị Tống đại tướng quân không theo khuôn mẫu này thì cũng chẳng có bao nhiêu người trực tiếp nói ra.
Huống chi người nói vô tâm, người nghe hữu ý, vị người nghe này còn là Trâu đại nhân một cao đồ Mật Tông căn chính miêu hồng* như vậy.
Trâu Yến Lai nhướng mày, hiển nhiên là rất không vui, nhưng mà thời khắc phi thường, một tướng khó cầu, cũng không thể làm khó quá, chỉ có thể bóp mũi nhịn xuống, trong lòng có phần khó chịu mà nghĩ, nếu không phải trong triều thiếu người thì nhất định phải nghĩ một biện pháp đuổi mãng hán này đi xa tít, tránh ở trước mặt gây chướng mắt.
Tống A cũng chẳng biết là cốý khiến người ta ghét hay là thiên tính như thế, thấy Trâu Yến Lai không thèm đểý còn chưa chịu bỏ qua, dường như nhất định phải cùng đồng liêu thảo luận một phen về lỗi của giáo tông mới được, cũng chẳng nhìn xem mông vịđồng liêu này là ngồi trên cùng một hàng ghế với ai. Liền tiếp tục nói: “Ta nghe nói, lúc tiên hoàng tấn thiên, chỉ yêu quái kia cười to ba tiếng, thảm đạm màđi, ai biết rốt cuộc là chuyện thế nào? Theo ta thấy, đám mọt lộc quốc gia này hại nước hại dân nhất, nếu không có họ, chỉ sợ cũng chẳng có những sự cố lộn xộn này, chưa biết chừng Phổ Khánh ta bây giờ còn là một giang sơn thanh bình, các nơi mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp.”
Lời này thật sự thái quá, quả thực nhịn được chuyện này thì còn gì không thể nhịn.
Trâu Yến Lai từ vùng Đông Nhạc vừa đánh với quân Khăn Đỏ của Cố Hoài Dương vừa lui thủ Từ Nam, ngày đêm lo lắng hết lòng, gối giáo chờ sáng. Hắn tuy thân cư cao vị, suy cho cùng xuất thân hiển hách, xưa nay thong dong, đã khi nào từng chịu khổ như thế?
Chiến trường vô tình, mỗi một ngày đều có người chết đi, trên mỗi một tấc đất đều dính đầy máu của đối thủ và người mình.
Tam đại giáo tông tổn thất quá nửa, người khác không biết, chỉ nói Mật Tông, phàm là người mười hai tuổi trở lên, có thể vác được trường thương, kéo được trường cung đều đã lên chiến trường, xác chết quấn da ngựa còn không trọn vẹn, một vốc hoàng thổ qua loa rắc lên còn chưa khô, dù Trâu Yến Lai giỏi kiềm chế hơn, nghe lời này cũng không thể không thay sư môn xung quan nhất nộ.
Hắn đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nhìn Tống A đại tướng quân, ***g ngực phập phồng kịch liệt mấy lần, mới gằn ra một câu: “Loạn trong giặc ngoài, quốc nạn ập xuống, thỉnh… Tống tướng quân nói năng cẩn thận.”
Tống A cùng hắn nhìn nhau giây lát rồi cười khẩy nói: “Ta chẳng qua hơi thêm ngôn ngữ thăm dò, Trâu đại nhân đã phỏng đoán như vậy, thị phi trong đây, mạt tướng nhìn chung minh bạch rồi.”
Trâu Yến Lai chau mày hỏi: “Tống tướng quân nói như vậy là cóý gì?”
Tống A âm chí nhìn hắn chằm chằm giây lát, nhưng không trả lời, gật gật đầu rồi quay người vén mành doanh trướng đi ra ngoài, dường nhưđã thông suốt điều gì.
“Sâu kiến hoành hành, quốc không ngày yên tĩnh, không biết xã tắc hôm nay, họ gì tên chi.”
Nét chữ cứng cáp biểu hiện ra dưới ánh đèn tù mù, bị Tống A xem xong nuốt mất, từng chữ từng câu đều như là chứa trong bụng.
Tờ giấy này đến từ lão sư của hắn, Tôn Minh Xung Binh bộ Thượng thư tiền triều hiện giờđãẩn cư hương dã, mười mấy năm qua, một đám người tu đạo tạp bài dã lộ dị quân đột khởi, còn có kỳ tài trận pháp Thi VôĐoan bất thế, trước giải mật ước, sau lại chia nhau mấy lần chuyên môn vây tiễu ám sát người trong giáo tông, thêm chiến tranh kéo dài, giáo tông trước mắt đã hoàn toàn không thể so với thời kỳ đỉnh thịnh.
Có thể nói là nhân tài suy tàn, chính là một thời cơ tốt.
Tống A nhận được tờ giấy này vào ba ngày trước, hắn biết một nhóm người của lão sư trong triều đã bắt đầu hành động, tân hoàng không nhu nhược như tiên đế, từ khi đăng cơ tới nay năm lần bảy lượt cóđộng tác, đều có khuynh hướng phế giáo tông, nhưng khổ nỗi thế lực giáo tông quá lớn, đồng thời không thể danh chính ngôn thuận.
Trước mắt Trâu Yến Lai kháng địch bất lợi, lui thủ Từ Nam, vừa vặn là một cơ hội tốt.
Không biết xã tắc hôm nay, họ gì tên chi…
Tống A đem câu này lặng lẽ nghiền ngẫm rất lâu, ngẩng đầu nhìn hướng sao trời sáng chói đến mức có phần quỷ dị, nhìn thẳng đến nơi bị ngọn núi cách trở không trông thấy.
Đây là thời đại loạn nhất, thời đại khiến người ta đổ máu đổ lệ, cũng là một thời đại cho người ta có thể mở ra khát vọng trong lòng, không phụ sở học bình sinh.
Văn trị võ công hơn mười năm, chẳng qua cúc cung tận tụy vì gia quốc thiên hạ, cho dù sau trăm tuổi sử xanh vô tình chẳng qua một nét, cũng coi như… không sống uổng đời này.
Tướng quân râu tóc bạc một nửa ánh mắt kiên định, quay người rảo bước đi về doanh trướng của mình, lại là một đêm thức trắng.
Đồng thời, Cố Hoài Dương lĩnh binh bức thẳng đại doanh Từ Nam nhận được một tờ giấy đến từ Thi VôĐoan, bên trên chỉ có một chữ– bại.
Thêm hai mươi ngày, Đại tướng quân Tống A của đại doanh Từ Nam cùng đầu lĩnh phản quân Cố Hoài Dương đại chiến ở Cự Châu suốt một ngày một đêm, Cố Hoài Dương tuyến loạn cờ giạt, lui thủ Tương Dương, Tống tướng quân tự mình dẫn binh truy kích ba mươi dặm, trong ba ngày liên tiếp thu phục “Lư Châu”“Cam Châu”“Dĩnh Lư”“Dương Thành” các nơi.
Một trận chiến thành danh, bức Cố Hoài Dương về tây cảnh Đông Nhạc.
Một phong thư liên danh cùng ngày liền đệ trình đến chỗ Hoàng thượng khi tin đại thắng truyền đến, công khai buộc tội đệ tử giáo tông ngồi không ăn bám, lấy Trâu Yến Lai ởĐông Nhạc thất bại làm trò cười.
Từ xưa đến nay, giáo tông và hoàng tộc giống như hai gốc cây sống dựa vào nhau, tuy rằng luôn bằng mặt không bằng lòng song không ai rời được ai. Thế nhưng trận pháp học trong giáo tông sớm suy vong, biến thành chi nhánh như bàng môn tàđạo, lại bởi vậy mà bại trong tay Thi VôĐoan, vẫn bị y đèđánh suốt, mấy năm qua liên tiếp bại lui.
Từ Nam đại thắng, lại cho Hoàng đế rốt cuộc thấy được hy vọng.
Dưới sựđồng ý ngầm của Hoàng đế, tháng tư năm này, cuộc dâng thư phản giáo thanh thế lớn do thắng lợi của một trường chiến dịch cùng quần tình kích phấn đã bắt đầu.
Mâu thuẫn trăm ngàn năm qua như sóng ngầm cuộn trào rốt cuộc được vạch kế, càng không thể vãn hồi.
Mà Thi Vô Đoan to gan lớn mật –đại phản tặc trong phản quân danh tiếng chỉ sau Cố Hoài Dương lúc này cực kỳ lưu manh mà cải trang một phen, trà trộn trong đếđô Bình Dương, mai danh ẩn tích qua lại như thoi trong tổ chức thần bí“Nhân Tự Hào thương phố” do y một tay kiến lập, đến nay rốt cuộc bắt đầu phát huy tác dụng, ở kinh thành ngay dưới chân thiên tử, liên lạc những “nghĩa sĩ” phản giáo càng lúc càng nhiều vào một chỗ, trở thành một nhánh lực lượng đặc biệt.
Nhỏ từ hiệu cơm sáng, lớn đến tiền trang kỹ quán, chỉ cần nơi có tiền lưu thông thìđều có bóng dáng của Nhân Tự Hào thương phố.
Thi Vô Đoan ngồi trong tửu quán, viết “ngọn đèn thứ ba” trên một tờ giấy be bé, sau đó nhét vào ống trúc dài nhỏ, gọi: “Tiểu nhị, tính tiền.”
Tiểu nhị nhanh nhẹn qua đây, dùng người che mà cất bạc vụn vàống trúc, miệng nói: “Khách quan đi thong thả, lần sau lại đến!”
Sau đó sượt vai mà qua, như là chưa bao giờ quen biết.
Thi Vô Đoan điềm nhiên đi dạo một vòng trên phố thị, lúc này mới về tới chỗở tạm thời – hậu viện của một phường bạc, lấy ra cuộn giấy ban nãy bị nhét vào tay áo, bên trên là một hàng chữ nét mực hơi nhòe:
Đông Hải chúng ma ảnh đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng Ma quân.
Thi Vô Đoan cúi mắt nhìn tờ giấy này rất lâu, trong lòng bàn tay bấy giờ mới bùng lên một ngọn lửa nhỏ, đốt nóđi, hỉ nộ không ra sắc màđứng tại chỗ một lúc lâu, rồi quay người vào phòng.
Chỉ có lúc vào cửa trên mu bàn tay nắm khung cửa lộ ra gân xanh-
Y rốt cuộc đi đâu rồi?
Y… còn sống chứ?
Ngoài ngàn dặm, trên Đại BồĐề sơn thời điểm cả nước đã xuân về hoa nở vẫn đang bị tuyết phủ kín, lúc này lại có một vị khách không mời.
Người tới vận bạch y, thoạt nhìn như làđãđi một quãng đường rất xa, bạch y không còn trắng như thế nữa, thoáng có vẻ gió bụi mệt nhoài, đứng ngây ra ngay bên ngoài Đại hỏa chi trận Thi VôĐoan bố trí, nét mặt ngỡ ngàng, dường như có chút thất hồn lạc phách.
Vòng lửa to kia không ai có thể nhìn thấy, trừ phi có người muốn xâm nhập Đại BồĐề sơn, hoặc làĐại Thừa giáo tông vi ước, thế nhưng nam nhân này lại có thể.
Phong trào phản giáo ngày càng mạnh, Đại Thừa giáo tông co cụm trên BồĐề sơn không ra, đóng cửa tạ khách, dù sao cũng làđại trận cổ xưa mà cổ giáo lưu truyền ngàn năm tới nay khởi động, cơ hồ phong bế cả ngọn núi.
Nhưng màđúng lúc này, trên tuyết sơn lại có một đệ tử trẻ tuổi đi xuống, từ xa xa thi lễ với nam nhân bạch y, cất cao giọng nói: “Tông chủ có mệnh, khách quýđến, lệnh vãn bối ra nghênh đón.”
Bạch y nam nhân thoáng sửng sốt hỏi: “Ta?”
Đệ tử trẻ tuổi gật đầu: “Mời theo vãn bối, tông chủđang chờ khách nhân ởđình nghênh khách.”
Bạch y nhân dừng một chút rồi im lặng theo lên.
Đình nghênh khách của Đại Thừa giáo tông ở ngay lưng chừng núi, chính làđường ranh giới của đỉnh tuyết và thực vật, nơi đó nở rộ một loại hoa kỳ dị, không có lá cũng chẳng có cọng, trực tiếp từ dưới đất chui ra, một nửa màu tím đen, một nửa màu trắng, tên là âm dương hoa, truyền thuyết là hoa thần ngăn cách âm dương hai giới.
Một lão nhân hành động có vẻ hơi chậm chạp đang kiên nhẫn tưới âm dương hoa.
Đệ tử trẻ tuổi dẫn đường sau khi hành lễ liền tựđộng lui ra, bạch y nhân chìa tay sờâm dương hoa, mặt màu trắng tựđộng uốn qua, mặt tím đen lại chủđộng dán trong lòng bàn tay y như có sinh mệnh.
Lão nhân không hề quay đầu nói: “Đến rồi? Ngồi đi.”
Bạch y nhân nhíu mày hỏi: “Ông biết ta là ai sao?”
Lão nhân buông bình nước, quay đầu lại nhìn y một cái mà cười nói: “Đại danh của Ma quân như sấm bên tai.”
Bạch y nhân chính là Bạch Ly mất tích không biết đã bao lâu, y chần chừ một chút rồi ngồi trên chiếc ghếđá dưới âm dương hoa thấp thoáng. Lão nhân cũng chẳng nói chuyện với y, chỉ chậm rãi tưới hoa, cả một đình hoa lần lượt tưới đến, nhất nhất dọn dẹp cành lá, làm từ chính ngọ mãi đến khi mặt trời ngả về tây.
Bạch Ly hiếm khi không sốt ruột, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn ông ta loay hoay, chẳng nói câu nào – nếu để người biết rõ nhìn thấy thì nhất định phải kinh ngạc một phen vì Ma quân hỉ nộ vô thường mà cũng có thời điểm bình hòa như vậy.
Mãi đến lúc tịch dương ngả về tây, lão nhân mới xắn tay áo dính bùn đất, ngồi đối diện Bạch Ly, dùng đôi tay lấm lem rót một chén trà lạnh, đặt trước mặt Bạch Ly nói: “Mời Ma quân.”
Bạch Ly thật sự bưng lên uống.
Lão nhân nhìn y chậm rãi uống hết, bấy giờ mới nói: “Trà này chính là tập hợp sương hoa từâm dương hoa, cần được pha trong nước tuyết, uống một chén, tuy rằng lạnh băng thấu xương, lại là giai phẩm có thể nâng cao tinh thần, cường thân kiện thể.”
Bạch Ly lại nói: “Đa tạ.”
Lão nhân nhìn y gật đầu, đoạn hỏi: “Ma quân vì sao đến đây?”
Câu hỏi này khiến Bạch Ly sửng sốt, y nhíu mày, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa màu tối không ngừng tụ tập bên cạnh, rất lâu sau mới hơi do dự nói: “Ta… không biết.”
Lão nhân không hề thúc giục, chỉ im lặng ngồi đối diện, cẩn thận thưởng thức món trà lạnh do âm dương hoa lộđọng thành.
Không biết bao lâu sau, Bạch Ly mới thấp giọng nói nhưđộc thoại: “Ta không biết, cũng không minh bạch, càng không rõ nên làm thế nào. Họ nói ông làđại tông chủ, là lão hồ ly không biết xấu hổ, còn có kẻ nói ông là người có trí tuệ nhất trên đời này, ông biết chứ?”
Đại tông chủ Chấp Diệp đại sư cười nhặt một chiếc lá to từ trên non xa bay xuống, cuốn một vòng dán bên tai Bạch Ly mà nói: “Đây là lá cây bồđề tiên, hãy lắng nghe cẩn thận.”
Bạch Ly lắng tai nghe giây lát, sau đó nhíu mày nói: “Ta không nghe thấy gì cả.”
Chấp Diệp đại sư nói: “Vốn chẳng có gì cả, tiên âm gìđóđều là gạt người thôi.”
Bạch Ly khó hiểu nhìn ông ta.
Chấp Diệp đại sư nói: “Có người nói y nghe thấy, kỳ thật chẳng qua là trong lòng y nghĩ như vậy rồi tẩu hỏa nhập ma, còn tưởng rằng mình nghe thấy được – con người ta luôn tin tưởng thứ mình muốn tin tưởng mà.”
Ông ta chìa ngón tay trỏ ngực Bạch Ly mà nói: “Tâm chính là ma chướng, vây khốn ngươi không ra được, cũng vây khốn y không ra được.”
Bạch Ly ôm ngực.
Chấp Diệp đại sư tiếp tục nói: “Nhưng mà Ma quân đã tìm về huyết mạch và hồn phách thất lạc, trải qua trăm kiếp, cửu tử nhất sinh. Chẳng lẽ không phải đã buông xuống rồi sao? Chẳng lẽ không phải đã ra được rồi sao?”
Bạch Ly nói: “Nhưng ta không hề… Ta vẫn không biết nên làm thế nào.”
Chấp Diệp đại sư cười ha ha, đứng dậy quay người đi lên núi, miệng lại nói: “Chuyện này có khó gì, đẩy đại sơn kia ra, tách nước sâu kia ra, gạt đổ bức tường sập, sau đó bện một người cỏđể dỗ y, dỗđến khi y nín khóc mà cười, chẳng phải được rồi sao?”
Bạch Ly ngớ ra.
Mãi đến khi Chấp Diệp đại sư rời khỏi rất lâu, y vẫn đứng ngơ ngác trên đỉnh núi hoàng hôn bao phủ, không biết bao lâu sau mới chậm rãi lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, đầu cũng chẳng quay lại màđi xuống chân núi.
–
*Căn chính miêu hồng: Xưng hô đặc thù trong niên đại đặc thù. Đại khái là khi đó thân phận bần nông khá cao, nên thường nói “căn chính miêu hồng” (căn là rễ còn miêu là mầm), “càng nghèo càng cách mạng”. Con em địa phú thì luôn bị xa lánh. Hiện nay thì căn chính miêu hồng chỉ con cháu cộng sản. Tuy nhiên trong bối cảnh truyện có lẽ câu này còn chưa được dùng, nên mình nghĩ đại khái là để chỉ chung các môn đồ giáo tông địa vị khá cao, “gốc” khá to thời bấy giờ.
Tống A khi nhìn Trâu Yến Lai mặt mày cau có, hạ liền ba mệnh lệnh, sai người tiếp tục tìm kiếm, không nhịn được xen vào: “Chuyện trên chiến trường là do đao thương định đoạt, nắm đấm của ai cứng thì người đó có thểđánh thắng, có Lão Tống ta ở chỗ này một ngày thì khiến tên khốn họ Cố kia không qua được Từ Nam, ngươi thật chẳng cóđạo lý gì cả, không có việc không chuẩn bị phòng ngự, đi kiếm một số giáo tông chỉ biết cố làm ra vẻởđó giở trò gì, còn phải khổ tâm phí sức đi tìm yêu quái kia!”
Tống A là một tướng quân rất giỏi đánh trận, đáng tiếc hắn là người thô lỗ, tuy rằng cũng biết chữ, chưa biết chừng gặp trường hợp phong nhã còn có thểứng phó vài câu đối, nhưng biết đọc thơ không có nghĩa là người phong nhã chân chính, hắn mặc dù biết đọc nhưng vẫn rất không giỏi nói chuyện, mỗi lần nói ra đều phải đắc tội vài người, tỷ như Trâu Yến Lai – chính làđã bị hắn đắc tội đến mất cảm giác luôn rồi.
Vị Tống tướng quân này trước nay không nhìn nổi giáo tông, theo lý thì việc này căn do đã lâu. Thế lực trong triều cơ bản chia đôi, một bên là văn thần võ tướng xuất thân giáo tông, một bên là người văn khoa võ cửđăng đường thiên tử, thông thường mà nói, có thểđưa con em vào giáo tông bồi dưỡng, không phải đại phúđại quý thì là lai lịch hiển hách, chỉ như thế còn chưa đủ, còn phải rất có cơ duyên, có ngộ tính mới được.
Con em bần dân lại ít có cơ hội như vậy, bởi thế quan viên xuất thân giáo tông vẫn tự xưng là thanh cao, nắm giữđại bộ phận quyền lực trong triều, con em hàn môn thì phải tất lộ lam lũ cẩn trọng mười mấy năm, mới cóthể khúm núm thấp giọng mà vấn an những đồng liêu tiên thiên cao hơn người một bậc.
Bất công như vậy, phàm là người thì không thể nào cư xử thản nhiên được.
Chẳng bao lâu sau cá chép đã bắt đầu không nhảy được long môn, thế lại sẽ bắt đầu có bao nhiêu người… tính toán thiết lập một long môn mới đây?
Không hoạn ít, mà hoạn không đều.
Vừa vặn Tống tướng quân là một nông dân đăng đường thiên tử như vậy, hắn chính là xuất thân võ Trạng nguyên tam giáp, nhưng màở trong triều chìm nổi mấy chục năm, vào sinh ra tử bán mạng, cuối cùng lại chẳng bằng Trương Chi Hiền một hậu bối trẻ tuổi, đương nhiên là không quen nhìn giáo tông đã lâu.
Nhưng thế lực giáo tông suy cho cùng vẫn cực lớn, dù là ngươi không quen nhìn hơn, trừ vị Tống đại tướng quân không theo khuôn mẫu này thì cũng chẳng có bao nhiêu người trực tiếp nói ra.
Huống chi người nói vô tâm, người nghe hữu ý, vị người nghe này còn là Trâu đại nhân một cao đồ Mật Tông căn chính miêu hồng* như vậy.
Trâu Yến Lai nhướng mày, hiển nhiên là rất không vui, nhưng mà thời khắc phi thường, một tướng khó cầu, cũng không thể làm khó quá, chỉ có thể bóp mũi nhịn xuống, trong lòng có phần khó chịu mà nghĩ, nếu không phải trong triều thiếu người thì nhất định phải nghĩ một biện pháp đuổi mãng hán này đi xa tít, tránh ở trước mặt gây chướng mắt.
Tống A cũng chẳng biết là cốý khiến người ta ghét hay là thiên tính như thế, thấy Trâu Yến Lai không thèm đểý còn chưa chịu bỏ qua, dường như nhất định phải cùng đồng liêu thảo luận một phen về lỗi của giáo tông mới được, cũng chẳng nhìn xem mông vịđồng liêu này là ngồi trên cùng một hàng ghế với ai. Liền tiếp tục nói: “Ta nghe nói, lúc tiên hoàng tấn thiên, chỉ yêu quái kia cười to ba tiếng, thảm đạm màđi, ai biết rốt cuộc là chuyện thế nào? Theo ta thấy, đám mọt lộc quốc gia này hại nước hại dân nhất, nếu không có họ, chỉ sợ cũng chẳng có những sự cố lộn xộn này, chưa biết chừng Phổ Khánh ta bây giờ còn là một giang sơn thanh bình, các nơi mưa thuận gió hòa, bách tính an cư lạc nghiệp.”
Lời này thật sự thái quá, quả thực nhịn được chuyện này thì còn gì không thể nhịn.
Trâu Yến Lai từ vùng Đông Nhạc vừa đánh với quân Khăn Đỏ của Cố Hoài Dương vừa lui thủ Từ Nam, ngày đêm lo lắng hết lòng, gối giáo chờ sáng. Hắn tuy thân cư cao vị, suy cho cùng xuất thân hiển hách, xưa nay thong dong, đã khi nào từng chịu khổ như thế?
Chiến trường vô tình, mỗi một ngày đều có người chết đi, trên mỗi một tấc đất đều dính đầy máu của đối thủ và người mình.
Tam đại giáo tông tổn thất quá nửa, người khác không biết, chỉ nói Mật Tông, phàm là người mười hai tuổi trở lên, có thể vác được trường thương, kéo được trường cung đều đã lên chiến trường, xác chết quấn da ngựa còn không trọn vẹn, một vốc hoàng thổ qua loa rắc lên còn chưa khô, dù Trâu Yến Lai giỏi kiềm chế hơn, nghe lời này cũng không thể không thay sư môn xung quan nhất nộ.
Hắn đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nhìn Tống A đại tướng quân, ***g ngực phập phồng kịch liệt mấy lần, mới gằn ra một câu: “Loạn trong giặc ngoài, quốc nạn ập xuống, thỉnh… Tống tướng quân nói năng cẩn thận.”
Tống A cùng hắn nhìn nhau giây lát rồi cười khẩy nói: “Ta chẳng qua hơi thêm ngôn ngữ thăm dò, Trâu đại nhân đã phỏng đoán như vậy, thị phi trong đây, mạt tướng nhìn chung minh bạch rồi.”
Trâu Yến Lai chau mày hỏi: “Tống tướng quân nói như vậy là cóý gì?”
Tống A âm chí nhìn hắn chằm chằm giây lát, nhưng không trả lời, gật gật đầu rồi quay người vén mành doanh trướng đi ra ngoài, dường nhưđã thông suốt điều gì.
“Sâu kiến hoành hành, quốc không ngày yên tĩnh, không biết xã tắc hôm nay, họ gì tên chi.”
Nét chữ cứng cáp biểu hiện ra dưới ánh đèn tù mù, bị Tống A xem xong nuốt mất, từng chữ từng câu đều như là chứa trong bụng.
Tờ giấy này đến từ lão sư của hắn, Tôn Minh Xung Binh bộ Thượng thư tiền triều hiện giờđãẩn cư hương dã, mười mấy năm qua, một đám người tu đạo tạp bài dã lộ dị quân đột khởi, còn có kỳ tài trận pháp Thi VôĐoan bất thế, trước giải mật ước, sau lại chia nhau mấy lần chuyên môn vây tiễu ám sát người trong giáo tông, thêm chiến tranh kéo dài, giáo tông trước mắt đã hoàn toàn không thể so với thời kỳ đỉnh thịnh.
Có thể nói là nhân tài suy tàn, chính là một thời cơ tốt.
Tống A nhận được tờ giấy này vào ba ngày trước, hắn biết một nhóm người của lão sư trong triều đã bắt đầu hành động, tân hoàng không nhu nhược như tiên đế, từ khi đăng cơ tới nay năm lần bảy lượt cóđộng tác, đều có khuynh hướng phế giáo tông, nhưng khổ nỗi thế lực giáo tông quá lớn, đồng thời không thể danh chính ngôn thuận.
Trước mắt Trâu Yến Lai kháng địch bất lợi, lui thủ Từ Nam, vừa vặn là một cơ hội tốt.
Không biết xã tắc hôm nay, họ gì tên chi…
Tống A đem câu này lặng lẽ nghiền ngẫm rất lâu, ngẩng đầu nhìn hướng sao trời sáng chói đến mức có phần quỷ dị, nhìn thẳng đến nơi bị ngọn núi cách trở không trông thấy.
Đây là thời đại loạn nhất, thời đại khiến người ta đổ máu đổ lệ, cũng là một thời đại cho người ta có thể mở ra khát vọng trong lòng, không phụ sở học bình sinh.
Văn trị võ công hơn mười năm, chẳng qua cúc cung tận tụy vì gia quốc thiên hạ, cho dù sau trăm tuổi sử xanh vô tình chẳng qua một nét, cũng coi như… không sống uổng đời này.
Tướng quân râu tóc bạc một nửa ánh mắt kiên định, quay người rảo bước đi về doanh trướng của mình, lại là một đêm thức trắng.
Đồng thời, Cố Hoài Dương lĩnh binh bức thẳng đại doanh Từ Nam nhận được một tờ giấy đến từ Thi VôĐoan, bên trên chỉ có một chữ– bại.
Thêm hai mươi ngày, Đại tướng quân Tống A của đại doanh Từ Nam cùng đầu lĩnh phản quân Cố Hoài Dương đại chiến ở Cự Châu suốt một ngày một đêm, Cố Hoài Dương tuyến loạn cờ giạt, lui thủ Tương Dương, Tống tướng quân tự mình dẫn binh truy kích ba mươi dặm, trong ba ngày liên tiếp thu phục “Lư Châu”“Cam Châu”“Dĩnh Lư”“Dương Thành” các nơi.
Một trận chiến thành danh, bức Cố Hoài Dương về tây cảnh Đông Nhạc.
Một phong thư liên danh cùng ngày liền đệ trình đến chỗ Hoàng thượng khi tin đại thắng truyền đến, công khai buộc tội đệ tử giáo tông ngồi không ăn bám, lấy Trâu Yến Lai ởĐông Nhạc thất bại làm trò cười.
Từ xưa đến nay, giáo tông và hoàng tộc giống như hai gốc cây sống dựa vào nhau, tuy rằng luôn bằng mặt không bằng lòng song không ai rời được ai. Thế nhưng trận pháp học trong giáo tông sớm suy vong, biến thành chi nhánh như bàng môn tàđạo, lại bởi vậy mà bại trong tay Thi VôĐoan, vẫn bị y đèđánh suốt, mấy năm qua liên tiếp bại lui.
Từ Nam đại thắng, lại cho Hoàng đế rốt cuộc thấy được hy vọng.
Dưới sựđồng ý ngầm của Hoàng đế, tháng tư năm này, cuộc dâng thư phản giáo thanh thế lớn do thắng lợi của một trường chiến dịch cùng quần tình kích phấn đã bắt đầu.
Mâu thuẫn trăm ngàn năm qua như sóng ngầm cuộn trào rốt cuộc được vạch kế, càng không thể vãn hồi.
Mà Thi Vô Đoan to gan lớn mật –đại phản tặc trong phản quân danh tiếng chỉ sau Cố Hoài Dương lúc này cực kỳ lưu manh mà cải trang một phen, trà trộn trong đếđô Bình Dương, mai danh ẩn tích qua lại như thoi trong tổ chức thần bí“Nhân Tự Hào thương phố” do y một tay kiến lập, đến nay rốt cuộc bắt đầu phát huy tác dụng, ở kinh thành ngay dưới chân thiên tử, liên lạc những “nghĩa sĩ” phản giáo càng lúc càng nhiều vào một chỗ, trở thành một nhánh lực lượng đặc biệt.
Nhỏ từ hiệu cơm sáng, lớn đến tiền trang kỹ quán, chỉ cần nơi có tiền lưu thông thìđều có bóng dáng của Nhân Tự Hào thương phố.
Thi Vô Đoan ngồi trong tửu quán, viết “ngọn đèn thứ ba” trên một tờ giấy be bé, sau đó nhét vào ống trúc dài nhỏ, gọi: “Tiểu nhị, tính tiền.”
Tiểu nhị nhanh nhẹn qua đây, dùng người che mà cất bạc vụn vàống trúc, miệng nói: “Khách quan đi thong thả, lần sau lại đến!”
Sau đó sượt vai mà qua, như là chưa bao giờ quen biết.
Thi Vô Đoan điềm nhiên đi dạo một vòng trên phố thị, lúc này mới về tới chỗở tạm thời – hậu viện của một phường bạc, lấy ra cuộn giấy ban nãy bị nhét vào tay áo, bên trên là một hàng chữ nét mực hơi nhòe:
Đông Hải chúng ma ảnh đột nhiên biến mất, không thấy bóng dáng Ma quân.
Thi Vô Đoan cúi mắt nhìn tờ giấy này rất lâu, trong lòng bàn tay bấy giờ mới bùng lên một ngọn lửa nhỏ, đốt nóđi, hỉ nộ không ra sắc màđứng tại chỗ một lúc lâu, rồi quay người vào phòng.
Chỉ có lúc vào cửa trên mu bàn tay nắm khung cửa lộ ra gân xanh-
Y rốt cuộc đi đâu rồi?
Y… còn sống chứ?
Ngoài ngàn dặm, trên Đại BồĐề sơn thời điểm cả nước đã xuân về hoa nở vẫn đang bị tuyết phủ kín, lúc này lại có một vị khách không mời.
Người tới vận bạch y, thoạt nhìn như làđãđi một quãng đường rất xa, bạch y không còn trắng như thế nữa, thoáng có vẻ gió bụi mệt nhoài, đứng ngây ra ngay bên ngoài Đại hỏa chi trận Thi VôĐoan bố trí, nét mặt ngỡ ngàng, dường như có chút thất hồn lạc phách.
Vòng lửa to kia không ai có thể nhìn thấy, trừ phi có người muốn xâm nhập Đại BồĐề sơn, hoặc làĐại Thừa giáo tông vi ước, thế nhưng nam nhân này lại có thể.
Phong trào phản giáo ngày càng mạnh, Đại Thừa giáo tông co cụm trên BồĐề sơn không ra, đóng cửa tạ khách, dù sao cũng làđại trận cổ xưa mà cổ giáo lưu truyền ngàn năm tới nay khởi động, cơ hồ phong bế cả ngọn núi.
Nhưng màđúng lúc này, trên tuyết sơn lại có một đệ tử trẻ tuổi đi xuống, từ xa xa thi lễ với nam nhân bạch y, cất cao giọng nói: “Tông chủ có mệnh, khách quýđến, lệnh vãn bối ra nghênh đón.”
Bạch y nam nhân thoáng sửng sốt hỏi: “Ta?”
Đệ tử trẻ tuổi gật đầu: “Mời theo vãn bối, tông chủđang chờ khách nhân ởđình nghênh khách.”
Bạch y nhân dừng một chút rồi im lặng theo lên.
Đình nghênh khách của Đại Thừa giáo tông ở ngay lưng chừng núi, chính làđường ranh giới của đỉnh tuyết và thực vật, nơi đó nở rộ một loại hoa kỳ dị, không có lá cũng chẳng có cọng, trực tiếp từ dưới đất chui ra, một nửa màu tím đen, một nửa màu trắng, tên là âm dương hoa, truyền thuyết là hoa thần ngăn cách âm dương hai giới.
Một lão nhân hành động có vẻ hơi chậm chạp đang kiên nhẫn tưới âm dương hoa.
Đệ tử trẻ tuổi dẫn đường sau khi hành lễ liền tựđộng lui ra, bạch y nhân chìa tay sờâm dương hoa, mặt màu trắng tựđộng uốn qua, mặt tím đen lại chủđộng dán trong lòng bàn tay y như có sinh mệnh.
Lão nhân không hề quay đầu nói: “Đến rồi? Ngồi đi.”
Bạch y nhân nhíu mày hỏi: “Ông biết ta là ai sao?”
Lão nhân buông bình nước, quay đầu lại nhìn y một cái mà cười nói: “Đại danh của Ma quân như sấm bên tai.”
Bạch y nhân chính là Bạch Ly mất tích không biết đã bao lâu, y chần chừ một chút rồi ngồi trên chiếc ghếđá dưới âm dương hoa thấp thoáng. Lão nhân cũng chẳng nói chuyện với y, chỉ chậm rãi tưới hoa, cả một đình hoa lần lượt tưới đến, nhất nhất dọn dẹp cành lá, làm từ chính ngọ mãi đến khi mặt trời ngả về tây.
Bạch Ly hiếm khi không sốt ruột, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn ông ta loay hoay, chẳng nói câu nào – nếu để người biết rõ nhìn thấy thì nhất định phải kinh ngạc một phen vì Ma quân hỉ nộ vô thường mà cũng có thời điểm bình hòa như vậy.
Mãi đến lúc tịch dương ngả về tây, lão nhân mới xắn tay áo dính bùn đất, ngồi đối diện Bạch Ly, dùng đôi tay lấm lem rót một chén trà lạnh, đặt trước mặt Bạch Ly nói: “Mời Ma quân.”
Bạch Ly thật sự bưng lên uống.
Lão nhân nhìn y chậm rãi uống hết, bấy giờ mới nói: “Trà này chính là tập hợp sương hoa từâm dương hoa, cần được pha trong nước tuyết, uống một chén, tuy rằng lạnh băng thấu xương, lại là giai phẩm có thể nâng cao tinh thần, cường thân kiện thể.”
Bạch Ly lại nói: “Đa tạ.”
Lão nhân nhìn y gật đầu, đoạn hỏi: “Ma quân vì sao đến đây?”
Câu hỏi này khiến Bạch Ly sửng sốt, y nhíu mày, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa màu tối không ngừng tụ tập bên cạnh, rất lâu sau mới hơi do dự nói: “Ta… không biết.”
Lão nhân không hề thúc giục, chỉ im lặng ngồi đối diện, cẩn thận thưởng thức món trà lạnh do âm dương hoa lộđọng thành.
Không biết bao lâu sau, Bạch Ly mới thấp giọng nói nhưđộc thoại: “Ta không biết, cũng không minh bạch, càng không rõ nên làm thế nào. Họ nói ông làđại tông chủ, là lão hồ ly không biết xấu hổ, còn có kẻ nói ông là người có trí tuệ nhất trên đời này, ông biết chứ?”
Đại tông chủ Chấp Diệp đại sư cười nhặt một chiếc lá to từ trên non xa bay xuống, cuốn một vòng dán bên tai Bạch Ly mà nói: “Đây là lá cây bồđề tiên, hãy lắng nghe cẩn thận.”
Bạch Ly lắng tai nghe giây lát, sau đó nhíu mày nói: “Ta không nghe thấy gì cả.”
Chấp Diệp đại sư nói: “Vốn chẳng có gì cả, tiên âm gìđóđều là gạt người thôi.”
Bạch Ly khó hiểu nhìn ông ta.
Chấp Diệp đại sư nói: “Có người nói y nghe thấy, kỳ thật chẳng qua là trong lòng y nghĩ như vậy rồi tẩu hỏa nhập ma, còn tưởng rằng mình nghe thấy được – con người ta luôn tin tưởng thứ mình muốn tin tưởng mà.”
Ông ta chìa ngón tay trỏ ngực Bạch Ly mà nói: “Tâm chính là ma chướng, vây khốn ngươi không ra được, cũng vây khốn y không ra được.”
Bạch Ly ôm ngực.
Chấp Diệp đại sư tiếp tục nói: “Nhưng mà Ma quân đã tìm về huyết mạch và hồn phách thất lạc, trải qua trăm kiếp, cửu tử nhất sinh. Chẳng lẽ không phải đã buông xuống rồi sao? Chẳng lẽ không phải đã ra được rồi sao?”
Bạch Ly nói: “Nhưng ta không hề… Ta vẫn không biết nên làm thế nào.”
Chấp Diệp đại sư cười ha ha, đứng dậy quay người đi lên núi, miệng lại nói: “Chuyện này có khó gì, đẩy đại sơn kia ra, tách nước sâu kia ra, gạt đổ bức tường sập, sau đó bện một người cỏđể dỗ y, dỗđến khi y nín khóc mà cười, chẳng phải được rồi sao?”
Bạch Ly ngớ ra.
Mãi đến khi Chấp Diệp đại sư rời khỏi rất lâu, y vẫn đứng ngơ ngác trên đỉnh núi hoàng hôn bao phủ, không biết bao lâu sau mới chậm rãi lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, đầu cũng chẳng quay lại màđi xuống chân núi.
–
*Căn chính miêu hồng: Xưng hô đặc thù trong niên đại đặc thù. Đại khái là khi đó thân phận bần nông khá cao, nên thường nói “căn chính miêu hồng” (căn là rễ còn miêu là mầm), “càng nghèo càng cách mạng”. Con em địa phú thì luôn bị xa lánh. Hiện nay thì căn chính miêu hồng chỉ con cháu cộng sản. Tuy nhiên trong bối cảnh truyện có lẽ câu này còn chưa được dùng, nên mình nghĩ đại khái là để chỉ chung các môn đồ giáo tông địa vị khá cao, “gốc” khá to thời bấy giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook