Cẩm Đường Quy Yến
-
Chương 14: - Chương 14ĐÁNH MỘT TRẬN THÀNH DANH
Tuyết Lê Viện tọa lạc ở góc tây bắc của tướng phủ, nói cho êm tai là nơi “thanh u nhã trí”, nhưng thật ra là nơi ít có dấu chân người, vị trí lại hẻo lánh, cách các nơi khác khá xa, muốn đi đến chỗ lão Thái Quân cũng phải đi thêm một đoạn đường dài hơn các cô nương khác.
Tần Nghi Ninh dẫn theo Thu Lộ và Thụy Lan rời viện, Chúc ma ma, Liễu Nha và các tiểu nha hoàn đứng trước cửa cung kính đưa tiễn.
Thụy Lan cười nịnh nói:
“Cô nương, có muốn nô tỳ bảo mấy nữ tỳ cường tráng chuẩn bị kiệu nhỏ thay vì đi bộ không? Đường còn rất xa, sợ là cô nương mệt mỏi.”
Nàng ta nghĩ Tần Nghi Ninh gồng mình chạy một canh giờ, sợ là lát nữa không còn đủ sức.
“Không cần đâu, sáng sớm không khí trong lành, vừa vặn có thể thư giãn gân cốt, nếu không thì ta sẽ cảm thấy trong người không thoải mái.”
So với cuộc sống tự cấp tự túc trên núi, có thể nói những ngày gần đây Tần Nghi Ninh rất an nhàn. Đã quen với cuộc sống hôm nay không làm việc thì chẳng mấy ngày sau sẽ bị chết đói, nàng thật sự sợ lối sinh hoạt ngồi không vẫn có cơm ăn sẽ làm tiêu tan ý chí của mình.
Mọi người nghe vậy không khỏi chắt lưỡi, nếu là bọn họ, sợ rằng sẽ mệt hết hơi, thế mà cô nương này lại còn lo gân cốt không được hoạt động, rốt cuộc thể lực của nàng tốt đến mức nào?
Lập tức Liễu Nha bước tới cùng Thụy Lan kẻ xướng người họa khen ngợi thể lực của Tần Nghi Ninh, như thể Tần Nghi Ninh là nữ tráng sĩ có một không hai, đủ sức bạt núi lấp biển vậy. Ngay cả người không không khéo ăn nói như Thu Lộ cũng lộ rõ vẻ sùng bái.
Tần Nghi Ninh nghe xong chỉ mỉm cười.
So với vẻ khinh mạn hôm qua, hôm nay thái độ của đám người hầu đã thay đổi một trời một vực, cho thấy nàng “đánh một trận thành danh” cũng không uổng phí.
Đây chính là điều Tần Nghi Ninh muốn.
Nếu dịu dàng hiểu chuyện không được ai thương, vậy thì nàng chỉ có thể là một thanh kiếm sắc.
Nếu không, ai nấy đều xem nàng là quả hồng mềm, có thể tùy ý chà đạp?
Một người mà ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, thì dựa vào cái gì muốn người khác yên tâm theo mình chứ? Bên cạnh không có người có thể sử dụng, chẳng khác nào không có tai mắt chân tay, phải sống như thế nào trong ngôi nhà lớn thế này?
Đối với nàng, tình hình hiện tại là một khởi đầu tốt.
Tâm trạng thả lỏng, Tần Nghi Ninh dẫn theo Thụy Lan và Thu Lộ đi một mạch tới Từ Hiếu Viên.
Không khí sáng sớm trong lành và lạnh lẽo, so với trong núi có thêm nhiều hơi khói lửa. So với nơi ở hoang vu vắng vẻ trước kia, Tần Nghi Ninh thật sự thích cái nơi được gọi là “nhà” này.
Vừa đi nàng vừa ngắm cảnh xung quanh, ngay cả gạch đá phủ đầy rêu xanh cũng làm nàng thấy thú vị.
Thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của Tần Nghi Ninh, Thụy Lan suy nghĩ một chút rồi tới gần thấp giọng nói:
“Cô nương, hôm qua Dư Hương đun nước tới nửa đêm, vẫn nói là muốn tới chỗ lão Thái Quân tố cáo cô nương, dù sao thì cô nương cũng cẩn thận một chút, kẻo bị nàng ta vu cáo.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười, gật đầu không nói gì, nhưng cũng tỏ ra đã nghe rõ lời Thụy Lan nói.
Thấy vậy Thụy Lan thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô nương cũng không định truy cứu lỗi lầm của nàng ta. Chủ nhân vừa quyết đoán lại vừa khoan dung như thế, mới có thể làm người hầu cảm thấy an toàn.
Men theo con đường nhỏ đi tới lối rẽ quẹo phải, cảnh vật trước mắt trở nên trống trải. Tiếp tục đi tới phía trước, không bao lâu đã tới hậu hoa viên, Tần Nghi Ninh cũng không bước chậm lại, lòng đầy hứng thú quan sát cảnh vật trong viện. Núi rừng hoang dã nàng đã thấy nhiều, khu trồng cây cảnh nhân tạo độc đáo và thú vị này khiến nàng rất tán thưởng.
Giữa lúc nàng cảm thấy thật sảng khoái, chợt một giọng nữ the thé như trẻ con từ phía sau truyền tới.
“Ồ, ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi! Không ngờ người thô lỗ như ngươi cũng biết thưởng thức vườn hoa cơ đấy?”
Nghe tiếng quay đầu lại, thuận tay vén sợi tóc bị gió phất trên mặt, Tần Nghi Ninh mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn người nói, vẫn chưa lên tiếng trả lời ngay.
Người đến là một thiếu nữ châu tròn ngọc sáng, cũng chải tóc kiểu song bình kế như nàng, trên đầu cài hai con bướm bạc, còn cài một đóa thược dược trắng trên người thoạt nhìn dường như ngày đông ảm đạm đột nhiên thấy hoa mai nở, khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Thụy Lan đoán rằng Tần Nghi Ninh không nhận biết cô nương trong phủ, liền lanh lợi thi lễ, nói:
“Chào Lục cô nương.”
Nghe nói là Lục cô nương, Tần Nghi Ninh liền nhướng mày.
Đêm qua lúc chép sách, nàng bảo Thụy Lan phục dịch bút mực, cũng tiện thể hỏi tình huống mọi người trong phủ.
Vị Lục tiểu thư này tên thật là Song Ninh, mẹ đẻ là Lâm di nương, người thiếp được Nhị lão gia sủng ái. Lâm di nương là một người tốt phúc, một lần mang thai sinh hạ hai bé gái song sinh. Lục tiểu thư Tần Song Ninh lớn hơn một chút, phía dưới còn có một muội muội, sinh sau nàng ta chưa tới một khắc, tên là An Ninh.
Tuy Lục tiểu thư và Thất tiểu thư là chị em song sinh, nhưng hình dáng và tính tình lại hoàn toàn khác biệt.
Lục tiểu thư thân thiết với Tần Tuệ Ninh, rất ỷ lại vào mẹ đẻ là Lâm di nương.
Nhưng Thất tiểu thư lại thân cận với Tam tiểu thư và Bát tiểu thư của Tam phòng, còn được Nhị phu nhân nhận dạy dỗ.
Nhị phu nhân Tô thị sinh được Đại gia Tần Vũ và Ngũ gia Tần Hiến, nhưng không sinh con gái, Thất tiểu thư được bà đặc biệt để tâm, hiển nhiên là coi nàng như con gái.
Thụy Lan nói đến chuyện này, còn khen Nhị phu nhân hiền lành.
Nhưng Tần Nghi Ninh lại nghĩ nếu Nhị phu nhân thật sự hiền lành thì vì sao đối với hai con gái của Lâm di nương, bà ta lại gần gũi một người, chèn ép một người? Nắm chắc trong tay người mà mình có thể tùy ý dạy dỗ, dạy dỗ thành cái dạng gì chưa nói tới, còn người bị chèn ép bị đối xử không công bằng, trong lòng nhất định sẽ chứa đầy bất bình và oán hận.
Nhìn thấy hai đứa con gái song sinh của mình nội bộ lục đục, còn có một đứa không thân thiết với mình, người buồn phiền nhất là Lâm di nương.
Nếu nói về thuật “khuấy nước đục”, Nhị phu nhân thực sự là cao thủ.
Tần Nghi Ninh cười nói:
“Thì ra là Lục muội muội. Muội cũng đi thỉnh an lão Thái Quân à?”
“Đúng vậy. Đương nhiên ta phải đi thỉnh an lão Thái Quân rồi, còn nhanh chân đến xem Tứ tỷ thế nào. Chỉ có điều không nghĩ ra trên đường lại đụng mặt với đồ quê mùa bẩn thỉu nhà ngươi, thật là xui xẻo!”
Lục tiểu thư hếch mũi lên trời hừ lạnh.
Ánh mắt Tần Nghi Ninh chuyển thành lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn rất nhã nhặn:
“Không ngờ tỷ muội sống trong thành như các ngươi gặp nhau lại chào hỏi ân cần như vậy? Thực sự là khiến ta mở mang kiến thức.”
Nhận thấy vẻ xem thường trong ánh mắt Tần Nghi Ninh, Lục tiểu thư nổi giận:
“Ngươi đừng vội đắc ý! Nhìn dáng vẻ ương ngạnh của ngươi, ngày đầu tiên hồi phủ đã dám ra tay đánh người, còn dám đánh Tứ tỷ! Ngươi chờ tổ mẫu xử lý đi!”
Tần Nghi Ninh mỉm cười:
“Lục cô nương muốn nói đến Tần Tuệ Ninh ư? Xem ra tin tức của ngươi cũng không nhanh nhạy. Về việc xử lý, hôm qua tổ mẫu đã xử lý rồi. Tần Tuệ Ninh gây xích mích khiến phụ thân và mẫu thân ta bất hòa, khiến tổ mẫu hết sức buồn bực, đã phạt nàng ta đi chép Hiếu Kinh rồi.”
“Ngươi…! Ngươi nói bậy!”
Lục tiểu thư tức giận giậm chân:
“Rõ ràng là ngươi đang đổi trắng thay đen!”
“Ta thấy Lục tỷ chưa lớn tuổi mà đã hồ đồ rồi!”
Tần Nghi Ninh còn chưa trả lời, từ chỗ rẽ có ba thiếu nữ đi ra, người lên tiếng chính là Bát tiểu thư Tần Bảo Ninh. Giọng nói giòn giã của nàng truyền đến, rồi lập tức cả người như một cánh chim yến nhẹ nhàng lướt tới gần, vừa thi lễ với Tần Nghi Ninh, vừa trừng mắt nhìn Lục tiểu thư, nói:
“Hôm qua Đại bá phụ vừa mới nói Tần Tuệ Ninh chỉ là một dưỡng nữ, hôm nay tên của Tứ tỷ đã được đưa vào gia phả, vậy mà ngươi vẫn xưng hô bậy bạ! Ai là Tứ tỷ của ngươi, ngươi cũng không phân rõ, liệu hồn kẻo Đại bá phụ và lão Thái Quân mà biết sẽ phạt ngươi đó!”
Nghe vậy Lục tiểu thư tức giận, mắt đỏ lên, giọng the thé nói:
“Tần Bảo Ninh, ngươi cũng quá bạc bẽo đi! Cái đồ quê mùa đê tiện này vừa trở về là ngươi không thừa nhận Tứ tỷ nữa? Ta được biết, đúng là nàng ta đánh tứ tỷ! Tỷ muội chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, ngươi cũng không quan tâm Tứ tỷ sao?”
“Quan tâm chứ, điều ta quan tâm là vì sao Tần Tuệ Ninh bị đánh! Nếu nàng ta bị đánh thì đương nhiên là do nàng ta đã làm sai!”
Vừa nói, Bát tiểu thư vừa trừng mắt với Lục tiểu thư, còn định tiếp tục châm biếm thì Tam tiểu thư Tần Giai Ninh đã ngầm kéo nàng ta, lúc này nàng ta mới ngậm miệng.
Nhìn thấy tình hình sẽ ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi, Thất tiểu thư Tần An Ninh liền bước tới kéo tay tỷ tỷ song sinh, cười nói:
“Lục tỷ, chúng ta nên đi trước vấn an tổ mẫu đi, không nên nán lại nữa.”
Lục tiểu thư đẩy muội muội song sinh ra, khinh thường nói:
“Ha ha, ngươi tránh xa ta ra một chút, ta chẳng thèm nói chuyện với loại người ăn cây táo, rào cây sung như ngươi! Thường ngày chẳng phải ngươi thích đi ôm chân Tam phòng bọn họ sao? Giả bộ làm người tốt!”
Nói rồi, nàng ta hất tay Tần An Ninh ra, bỏ đi.
Mặt Thất tiểu thư đỏ lên.
Tam lão gia Vương thị tuy là dòng thứ, đường làm quan không có được công tích gì, nhưng kinh doanh lại hết sức trôi chảy. Bởi vậy Tam phòng là trụ cột kinh tế của Tần gia, mà ngay cả về mặt tiền bạc, con cái của Tam phòng cũng không hoàn toàn dựa vào quỹ chung. So với các cô nương khác, phần phân chia theo quy định dành cho các cô nương của Tam phòng và các tiểu gia, đương nhiên là có khác biệt.
Đúng là Thất tiểu thư có nhận một vài tặng phẩm nhỏ, lúc này mất mặt sao có thể không giận chứ? Nàng giận dữ nói: Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Nếu nói như vậy, chẳng phải ngươi cũng ôm chân chi trưởng đó sao? Còn ôm chân một kẻ giả mạo!”
Bát tiểu thư nghe vậy thì vỗ tay cười ha hả. Lục tiểu thư tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn mọi người, cuối cùng cảm thấy mình khó chiếm được ưu thế, bèn phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi cho người đi xa rồi, Tam tiểu thư mới kéo tay Tần Nghi Ninh, nói:
“Tứ muội muội đừng trách, xưa nay Song tỷ nhi chơi thân với Tuệ Ninh cô nương, lần này chỉ là hành động theo cảm tính.”
“Tam tỷ nói đúng. Lục muội hồn nhiên ngây thơ, cũng là một người thú vị.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười.
Mỗi khi gặp phải một hoàn cảnh mới, cho dù là ở nơi thâm sơn cùng cốc hay là ở giữa đám người, Tần Nghi Ninh luôn thích quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh. Phân tích người và sự việc chung quanh, hiểu rõ tình hình quanh mình mới có thể khiến nàng cảm thấy được an toàn.
Hôm nay xem như nàng có thể hiểu đại khái về các tỷ muội trong phủ.
Thấy Tần Nghi Ninh vui giận không hiện ra ngoài, đối xử với người khác cũng không còn thiếu tự nhiên như hôm qua, dường như bỗng chốc thả lỏng đi khá nhiều, Tam tiểu thư cũng không tránh khỏi thêm phần nghiêm túc với Tần Nghi Ninh.
Dọc đường, mấy tỷ muội nhẹ giọng tán gẫu, không bao lâu đã tới Từ Hiếu Viên.
Vừa qua tiền sảnh bước lên gạch lát trong viện, các tiểu nha hoàn dưới cửa hiên đồng thời khom người chào hỏi.
Hai tỳ nữ một trái một phải vén chiếc rèm trúc đẹp đẽ, góc rèm tô điểm một đôi thanh ngọc hồ lô, tua cờ sát mép màu lam nhạt đong đưa trông rất đẹp mắt.
Rèm cửa hôm nay không giống rèm cửa hôm qua.
Tần Nghi Ninh vừa cảm thán sự xa hoa của người có tiền, vừa cởi áo choàng giao cho tỳ nữ rồi lập tức theo mọi người vòng qua tấm bình phong sơn khắc "Hỉ thượng mai sao" đi vào trong.
Hôm nay lão Thái Quân mặc áo tay rộng vạt cân màu xanh ngọc với hoa văn Phúc Thọ, mái tóc hoa râm búi thành búi tròn, cắm xiên một chiếc bộ diêu chim phượng ngậm hạt châu bằng vàng khảm nạm hồng ngọc, đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường La Hán cạnh cửa sổ, vẻ mặt u ám.
Nhị phu nhân Tô thị, Tam thái thái Vương thị một trái một phải ngồi kế bên.
Đại nãi nãi Diêu thị cùng Nhị nãi nãi Mạnh thị thì cúi đầu ngồi ở hai bên bà cụ.
Trong vòng vây của họ là Tần Tuệ Ninh với nửa bên mặt sưng vù biến dạng.
Nhìn thấy Tần Nghi Ninh, con ngươi Tần Tuệ Ninh hơi co lại, thân hình nàng ta không kiềm chế được mà co rúm lại, cắn môi với vẻ vô cùng tủi thân, dáng vẻ không dám phản kháng trông rất đáng thương.
Lục tiểu thư vừa tới trước một chút, thấy vậy không đợi mấy người bọn Tần Nghi Ninh thi lễ, liền hét lên:
“Lão Thái Quân, người xem mặt Tứ tỷ sưng thành cái dạng gì rồi kìa! Người nhất định phải trừng trị nghiêm khắc kẻ quê mùa đê tiện kia mới được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook