"Trình, tìm người thu mua cái siêu thị nhỏ kia, thuận tiện, đem ngôi nhà nam nhân ở đó cũng mua luôn"

Giọng thật lạnh lẽo

"Ta  thật ra muốn nhìn xem hắn mang theo cái tên ngu ngốc có thể đi nơi nào."

"Thiếu gia...Thật sự làm như vậy sao?"

"Nghe không hiểu, ngươi có ý ngăn cản, còn rất nhiều người có thể thay thế vị trí của ngươi."

Người bên cạnh Trần Trình lạnh lùng liếc mắt một cái, ngã thân mình ra sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Con người lạnh lùng kia nhìn một cái,  không khí trong xe trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo như băng. Trần Trình  thất sắc, cung kính đáp

"Vâng thưa thiếu gia."

Trần Trình cẩn thận xem xét ánh mắt người bên cạnh từ từ nhắm lại nghỉ ngơi, lòng khẽ hít một hơi. Thật sự là oan nghiệt...

Sau khi cùng Bạch Tiểu Hàn ăn xong liền bị Trọng Thần gọi đi chuyển hàng. Lần này, nam nhân cố ý ở  cùng Bạch Tiểu Hàn một chút, mới đi theo Trọng Thần ra ngoài. Ở cửa chính Siêu thị một chiếc xe vận tải lớn bên trên rất nhiều mặc hàng là thứ Lăng Tịch lần trước kiểm kê cần bổ sung thêm hàng hóa. Đây là việc của nam nhân, phải mang tất cả vào kho hàng bên trong, trước tiên phải phân loại chất đống cho tốt.

Lăng Tịch không muốn nhờ Trọng Thần hỗ trợ,vì trong cửa hàng cũng không nhàn rỗi, khoảng cách cũng không xa nhưng nhiều hàng hoá cũng khiến nam nhân có chút vất vả, mồ hôi  chảy xuống cằm không ngừng, rơi cả xuống sàn đọng thành vũng.

Đợi cho hoàn thành công việc vất vả, nam nhân chưa kịp nghỉ ngơi liền lại bị người phụ trách gọi vẽ tranh hoặc viết chữ thư pháp.  Chữ viết của nam nhân rất khá thêm vào đó Lăng Tịch lại hiền lành ít nói cho nên việc đó rất tự nhiên liền giao cho nam nhân. Đối với việc giao phó thêm công tác, nam nhân cũng không có cái gì oán hận. Dựa theo lời nói của quản lý nam nhân rất giỏi sáng tác tranh hoặc chữ viết thư pháp... Có lẽ là rất vừa lòng biểu hiện của Lăng Tịch, sau khi nam nhân viết xong một đống tranh chữ, người phụ trách phá lệ cho nam nhân về trước tan tầm. Nam nhân cảm kích nói đa tạ, mang theo Bạch Tiểu Hàn trở về nhà.

Trên đường về nhà, Bạch Tiểu Hàn gắt gao cầm lấy tay nam nhân rồi cái gì cũng không chịu nói, chính là ngẫu nhiên dùng hai tròng mắt hồng hồng nhìn nam nhân vài lần...

Đứa nhỏ này làm cái gì mà không được tự nhiên? Nam nhân hơi nhíu mày, đợi về đến nhà mở miệng hỏi Bạch Tiểu Hàn,

"Tiểu Hàn, như thế nào, không vui?"

"Ba."

Bạch Tiểu Hàn nhỏ giọng gọi nam nhân một tiếng, trong lời nói mang theo sự đau lòng,

"Người đừng đi làm có  được không? Rất vất vả."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn giơ tay lên xoa xoa giọt mồ hôi trên mặt nam nhân, cũng ân cần rót ly nước đưa cho Lăng Tịch.

"Ba không sao."

Nam nhân tiếp nhận ly nước từ Bạch Tiểu Hàn đưa cho, khóe miệng cong lên hài lòng.

"Ba muốn cho Tiểu Hàn thoải mái một chút, cho nên phải đi làm."

Tại thời điểm Lăng Tịch khốn khó nhất là được mẹ của Bạch Tiểu Hàn cưu mang. Hiện giờ người phụ nữ thiện lương ấy đã mất, việc chiếu cố Bạch Tiểu Hàn là trách nhiệm của mình. Nam nhân muốn cho hắn  sống tốt một chút, nếu có  thể còn muốn mang Bạch Tiểu Hàn đi bệnh viện kiểm tra, xem hắn có khôi phục như cũ hay không.. sẽ rất đáng tiếc nếu hắn vẫn duy trì đầu óc như một đứa trẻ nhỏ.

"Ba, con giúp người xoa bóp."

Bạch Tiểu Hàn đứng lên đắn đo đưa tay đặt trên vai nam nhân. Tiểu Hàn dùng lực đạo thật sự chuẩn, ấn thật sự thoải mái, nam nhân chậm rãi khép lại  mi mắt, cảm thụ được phần tình cảm phụ tử  phụ tử ấm áp này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương