Cấm Đoạn Chi Luyến
-
Chương 4
Nam nhân cười sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn, lấy giấy bút đi vào kho hàng bên trong kiểm kê hàng hóa chồng chất, xem cái gì vậy cần bổ sung nguồn cung cấp, cái gì bảo đảm chất lượng đến kỳ hạn, sau đó lại đem chúng ghi lại. Cách vài ngày liền cần làm công tác này. Tuy rằng kho hàng không lớn, nhưng đem mấy thứ này kiểm kê xong, cũng ước chừng hơn một giờ. Chờ hắn đi ra khỏi kho hàng nhìn đến Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn nằm ở ghế dựa ngủ, khuôn mặt trắng mịn lộ vẻ thản nhiên vui lòng, lông mi thật dài ngẫu nhiên rung động vài cái, cái mũi cao thẳng, thoạt nhìn giống như là một thiên sứ đang ngủ say.
Làm xong, nam nhân cầm sổ sách vốn đi tìm người phụ trách báo cáo kết quả, cũng cố ý xin nửa giờ đi bên ngoài mua cho Bạch Tiểu Hàn món hắn thích ăn nhất. Không biết là do nam nhân đã đổi mới hình tượng hay không, người bán bánh nướng cho thêm cũng không thu tiền, không có biện pháp, nam nhân đành phải nói cảm tạ, cầm một túi to trở về siêu thị.
"Ba."
Nam nhân mới vừa đi tới cửa siêu thị, liền bị một bóng người xong lên gắt gao ôm lấy, người kia còn không ngại đem nước mắt của hắn hướng trên người nam nhân cọ cọ
"Người đi đâu? Có phải không cần Tiểu Hàn hay không?"
Vừa rồi tỉnh lại phát giác nam nhân không thấy, gọi đều không có đáp lại. Tiểu Hàn rất sợ hãi, sợ nam nhân sẽ như vậy đem hắn vứt bỏ...không biết đường cứ dạo một vòng vẫn là không có nhìn thấy nam nhân, gặp được 1 bác lớn tuổi chỉ dẫn, lại chạy đi tìm nam nhân... Vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy nam nhân, không khỏi đau xót, mặc kệ bên cạnh có người đang nhìn, liều lĩnh đi lên ôm lấy nam nhân, cũng đem ủy khuất phát tiết ra.
"Như thế nào lại thế, ba sao lại không cần Tiểu Hàn."
Ngực bị Bạch Tiểu Hàn đấm vào thô lỗ làm cho có điểm đau, nhưng nam nhân cũng không có vội vã đem hắn đẩy ra, mà là giơ tay lên vuốt lưng Bạch Tiểu Hàn ôn nhu trấn an tâm tình của hắn,
"Ba đi mua món ngon cho con, có muốn ăn hay không?"
"Ăn."
Cái đầu chôn ở ngực nam nhân nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói mang theo điểm giọng mũi, nghe đáng thương hề hề. Nam nhân thương tiếc hôn lên sợi tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn, sau đó cẩn thận đẩy ra, đem vật cầm trong tay nhét vào trên tay của hắn,
"Ăn đi, nhanh ăn đi."
"Ba, đừng không cần con."
Bạch Tiểu Hàn cắn cắn môi, đôi mắt đầy nước
"Vừa rồi Tiểu Hàn rất sợ."
"Ngoan, ba sẽ không có không cần con."
Nam nhân lại một lần nữa hứa hẹn,
"Tiểu Hàn như vậy ngoan, ba như thế nào sẽ bỏ được mà không cần con."
Bạch Tiểu Hàn dùng giọng mũi thanh âm nhẹ nhàng đáp
"Dạ"
Đem vật cầm trong tay phân một nửa đưa cho nam nhân,
"Ba, người cũng ăn."
"Vâng, chúng ta vào bên trong ăn đi."
Mắt nhìn bên cạnh vài người đứng xem náo nhiệt, nam nhân lôi kéo Bạch Tiểu Hàn đi vào .
Đợi cho nam nhân mang theo Bạch Tiểu Hàn đi trở ra, cách đó không xa một chiếc xe sang trọng đang theo dõi họ, cửa kính xe chậm rãi kéo đi lên, bên trong xe là một người thanh niên lạnh lùng phân phó thuộc hạ. Họ không thuộc về khu vực này, chiếc xe cao cấp nhanh chóng rời đi.
Lăng Tịch, cuối cùng đã tìm được ngươi.
Người thanh niên cười lạnh lùng, đáy mắt cũng là một mảnh âm lãnh.
Làm xong, nam nhân cầm sổ sách vốn đi tìm người phụ trách báo cáo kết quả, cũng cố ý xin nửa giờ đi bên ngoài mua cho Bạch Tiểu Hàn món hắn thích ăn nhất. Không biết là do nam nhân đã đổi mới hình tượng hay không, người bán bánh nướng cho thêm cũng không thu tiền, không có biện pháp, nam nhân đành phải nói cảm tạ, cầm một túi to trở về siêu thị.
"Ba."
Nam nhân mới vừa đi tới cửa siêu thị, liền bị một bóng người xong lên gắt gao ôm lấy, người kia còn không ngại đem nước mắt của hắn hướng trên người nam nhân cọ cọ
"Người đi đâu? Có phải không cần Tiểu Hàn hay không?"
Vừa rồi tỉnh lại phát giác nam nhân không thấy, gọi đều không có đáp lại. Tiểu Hàn rất sợ hãi, sợ nam nhân sẽ như vậy đem hắn vứt bỏ...không biết đường cứ dạo một vòng vẫn là không có nhìn thấy nam nhân, gặp được 1 bác lớn tuổi chỉ dẫn, lại chạy đi tìm nam nhân... Vừa mới đi tới cửa, liền nhìn thấy nam nhân, không khỏi đau xót, mặc kệ bên cạnh có người đang nhìn, liều lĩnh đi lên ôm lấy nam nhân, cũng đem ủy khuất phát tiết ra.
"Như thế nào lại thế, ba sao lại không cần Tiểu Hàn."
Ngực bị Bạch Tiểu Hàn đấm vào thô lỗ làm cho có điểm đau, nhưng nam nhân cũng không có vội vã đem hắn đẩy ra, mà là giơ tay lên vuốt lưng Bạch Tiểu Hàn ôn nhu trấn an tâm tình của hắn,
"Ba đi mua món ngon cho con, có muốn ăn hay không?"
"Ăn."
Cái đầu chôn ở ngực nam nhân nhỏ giọng lên tiếng, trong giọng nói mang theo điểm giọng mũi, nghe đáng thương hề hề. Nam nhân thương tiếc hôn lên sợi tóc mềm mại của Bạch Tiểu Hàn, sau đó cẩn thận đẩy ra, đem vật cầm trong tay nhét vào trên tay của hắn,
"Ăn đi, nhanh ăn đi."
"Ba, đừng không cần con."
Bạch Tiểu Hàn cắn cắn môi, đôi mắt đầy nước
"Vừa rồi Tiểu Hàn rất sợ."
"Ngoan, ba sẽ không có không cần con."
Nam nhân lại một lần nữa hứa hẹn,
"Tiểu Hàn như vậy ngoan, ba như thế nào sẽ bỏ được mà không cần con."
Bạch Tiểu Hàn dùng giọng mũi thanh âm nhẹ nhàng đáp
"Dạ"
Đem vật cầm trong tay phân một nửa đưa cho nam nhân,
"Ba, người cũng ăn."
"Vâng, chúng ta vào bên trong ăn đi."
Mắt nhìn bên cạnh vài người đứng xem náo nhiệt, nam nhân lôi kéo Bạch Tiểu Hàn đi vào .
Đợi cho nam nhân mang theo Bạch Tiểu Hàn đi trở ra, cách đó không xa một chiếc xe sang trọng đang theo dõi họ, cửa kính xe chậm rãi kéo đi lên, bên trong xe là một người thanh niên lạnh lùng phân phó thuộc hạ. Họ không thuộc về khu vực này, chiếc xe cao cấp nhanh chóng rời đi.
Lăng Tịch, cuối cùng đã tìm được ngươi.
Người thanh niên cười lạnh lùng, đáy mắt cũng là một mảnh âm lãnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook