Cấm Đình
-
Chương 56: Hương Thu
Để tránh hiềm nghi, Thái Bình hiếm khi đến Tử Thần Điện. Mỗi sáng thỉnh an, cũng chỉ hành lễ tượng trưng với Võ Hậu rồi liền rời đi, ngược lại ở bên Lý Trị, Thái Bình dường như sẽ đến cùng phụ hoàng trò chuyện nửa canh giờ mỗi ngày.
Lựa chọn của công chúa, đối với bách quan xem ra đã rõ ràng cực kỳ. Ngay cả Thái Tử Lý Hiền lúc trước từng có hiềm khích, nhìn thấy Thái Bình đứng về bên hắn, thái độ đối với Thái Bình cũng hòa hoãn hơn nhiều. Có đôi khi gặp gỡ Thái Bình ở chỗ phụ hoàng, cũng sẽ giống như một vị ca ca, ân cần hỏi han vài câu.
Đại Minh Cung duy trì gió êm sóng lặng như vậy, cuối cùng tháng tám đến, mùi hương hoa quế tràn ngập bên trong cung uyển, đặc biệt là hoa quế ở Đông Cung, năm nay còn nở rộ hơn so với năm trước, ánh vàng rực rỡ như dát lên cây. Thái Tử Lý Hiền đặc biệt sai người hái hoa quế, hoặc là ủ rượu, hoặc là chế biến bánh ngọt, năm nay đã truyền ra tin tức từ sớm, Đông Cung chuẩn bị an bài một bữa gia yến, người một nhà cùng nhau trải qua Trung Thu.
Nhưng ai cũng đều biết, cái Trung Thu này chỉ sợ không có ai trải qua dễ dàng.
Ngày hôm đó, Thái Bình theo lệ đi vào Tử Thần Điện thỉnh an. Hôm nay nàng mặc một thân váy sam đỏ như lửa, trên cánh tay quấn một dải lụa vàng nhạt, bờ vai trắng nõn hơi lộ, lúc bước vào Tử Thần Điện, cực kỳ giống một đóa hoa nhỏ đỏ rực nở rộ dưới ánh dương ngày Đông, lộng lẫy làm người khác không rời mắt được.
Quả nhiên là niên thiếu tươi đẹp, mỗi lần thấy Thái Bình như vậy, Võ Hậu yêu thích từ đáy lòng, thậm chí còn có thêm một tia hâm mộ.
Nếu nàng trẻ lại mười tuổi, nàng tin tưởng mình có thể làm càng nhiều chuyện, hiện giờ xác thật già rồi. Võ Hậu cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đang cầm bút son, mặc dù đã dụng tâm bảo dưỡng, nếp nhăn vẫn không tránh được.
"Con xin thỉnh an mẫu hậu."
Thái Bình hành lễ với Võ Hậu, dư quang tự nhiên mà liếc nhìn về phía bên cạnh a nương, hôm nay thế nhưng lại không thấy thân ảnh Uyển Nhi.
Võ Hậu không cần giương mắt, liền biết Thái Bình sẽ có động tác nhỏ như vậy, tình cảm hai nha đầu này từ trước đến nay luôn tốt, Võ Hậu đã là mở một con mắt, nhắm một con mắt.
"Thỉnh an thì thỉnh an, trong lòng còn nghĩ đến người khác, đây là không muốn để mẫu hậu an tâm sao?" Võ Hậu lạnh lùng mở miệng, tuy là giáo huấn, lại vẫn giải thích, "Hôm nay, Trịnh thị từ Lạc Dương tới Trường An, bổn cung ban cho nàng một đình viện, vừa lúc để Uyển Nhi ra ngoài nhìn nàng an ổn nơi ở."
Thái Bình cực kỳ vui mừng, lại chỉ có thể cười gượng, không dám quá mức mừng rỡ.
"Nếu không có chuyện gì, lui ra đi." Võ Hậu nhàn nhạt hạ lệnh.
"Kỳ thật hôm nay con đến đây......" Thái Bình nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy cung nhân đều là tâm phúc của a nương, lá gan liền lớn hơn, hơi hơi nhấc lên làn váy, đến gần Võ Hậu, cuốn cuốn ống tay áo, xoa bóp bả vai cho Võ Hậu, "Là có một chuyện muốn nhờ vả."
Võ Hậu đã đoán được nhiều ít, "Thỉnh cầu vô lý, tốt nhất đừng nói, miễn cho bổn cung nghe xong phiền lòng."
"Cũng không phải thỉnh cầu vô lý gì mà......" Thái Bình nhỏ giọng lẩm bẩm, "Con muốn đến Đông Cung một chuyến......"
Võ Hậu nhíu mày, nghiêng mặt nhìn nàng, "Đông Cung?"
"Hiện nay quan hệ của con cùng Thái Tử ca ca rất tốt, con đến Đông Cung tìm hiểu một chút, hắn có lẽ sẽ không phòng bị con." Nói, Thái Bình duỗi hai tay đến trước, từ sau vòng lấy cổ Võ Hậu, "Binh pháp có dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là a nương đặc biệt muốn con ghi nhớ!"
Võ Hậu vốn tưởng rằng Thái Bình muốn năn nỉ xuất cung, là mượn cơ hội đi tìm Uyển Nhi, không nghĩ tới nàng lại là vì chính sự.
"Lúc này đi, không khỏi là quá mức cố tình." Võ Hậu nhắc nhở Thái Bình, có một số việc tốt quá hóa dở.
"Con cũng có chuẩn bị mà!" Thái Bình nói, từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ, "Lần trước Thái Tử ca ca hỏi con những món a nương thích ăn, khi đó con nói, để con ngẫm lại, hôm nay đưa đến, cũng coi như hợp tình hợp lý."
Ánh mắt Võ Hậu trầm xuống, "Hắn muốn cái này làm gì?"
"Nói là lần này Đông Cung gia yến, phải hiếu kính a nương cho tốt." Những lời này đừng nói Võ Hậu không tin, đến Thái Bình cũng không tin, lần gia yến này Lý Hiền muốn làm cái gì, Thái Bình so với ai khác đều rõ ràng hơn.
"Xem ra, hắn thật sự thực dụng tâm." Võ Hậu vỗ vỗ tay Thái Bình, "Đi thôi, nhớ trở về sớm." Nói xong, liền lấy một khối lệnh bài ra, đưa cho Thái Bình.
"Vâng!" Thái Bình cao hứng mà tiếp nhận lệnh bài, nhất thời kích động, nhịn không được hôn một cái lên má Võ Hậu.
Võ Hậu nhẫn cười, "Cái đứa nhỏ này......"
"A nương dùng phấn mặt mà con đưa!" Thái Bình cao hứng chọc thủng Võ Hậu, không đợi Võ Hậu mở miệng "mắng" nàng, nàng liền xách làn váy chạy khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu nhíu mày cười khổ, nàng ngày thường uy nghiêm vô cùng, cũng chỉ có ngay lúc này mới biểu lộ một chút ôn nhu hiếm hoi. Dư quang thoáng nhìn thấy cung tì hai bên cúi đầu cười trộm, Võ Hậu khụ một tiếng, ý cười trên mặt mấy người tức khắc cứng đờ, nào dám tiếp tục cười trộm.
"Mài mực." Võ Hậu gõ nhẹ xuống long án, ý bảo cung nhân hầu hạ một lần nữa mài chút mực chu sa.
Cung nhân vội vàng cúi đầu mài mực.
Võ Hậu nâng bút chấm một chút, viết lên tấu chương, mi tâm liền cau lại. Quả nhiên, Uyển Nhi nghiền mực chu sa là không nhạt không đạm, giờ khắc này thiếu nàng hầu hạ, xác thật lại thiếu cái gì.
"Nhạt quá." Võ Hậu lạnh lùng nói.
Cung nhân hoảng loạn mà lại mài thêm mực chu sa.
Võ Hậu nâng bút chấm mực, lần này lại quá đậm, nhưng nghĩ lại Thái Bình làm nàng cao hứng, nàng liền nhịn xuống lời trách cứ, phất tay áo ý bảo cung nhân lui ra xa chút.
Năm nay thời thế rối loạn, hy vọng tất cả trôi chảy bình an.
Xe ngựa của công chúa ngừng ở ngoài Huyền Đức Môn, thông truyền một tiếng với bên trong, Lý Hiền liền để tùy hầu Lục Tín ra nghênh đón công chúa. Thái Bình được Xuân Hạ nâng đỡ, xuống xe ngựa, nhìn cửa thành Huyền Đức Môn nguy nga, trong lòng nàng không khỏi dậy sóng.
Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ lấy thân phận Hoàng Thái Nữ, tiến vào chiếm giữ nơi này. Trải qua nhiều năm mưa dầm thấm đất, hơn nữa đời trước đã từng ở trong vòng xoáy chính trị một hồi, nói không có nửa điểm dã tâm, đều là nói dối.
"Chỗ này của Thái Tử ca ca có phần khí phái nha."
Thái Bình thuận miệng khen một câu, đây cũng không phải cổng chính vào Đông Cung, nhưng dù sao cũng là nơi ở của Thái Tử một nước, so với những hoàng tử khác đã là khí phái hơn rất nhiều.
Lục Tín cong eo cung kính nói: "Điện hạ, mời."
Thái Bình chỉnh lại góc váy, đôi tay chắp ở sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu, theo Lục Tín bước vào nội viện Đông Cung.
Nghi Thu Cung là sảnh chính của Đông Cung, gia yến liền tổ chức ở chỗ này. Chưa đi vào nơi đây, đã có thể ngửi thấy một mùi hương hoa quế nồng đậm. Thái Bình nhón nhón chân trên thềm đá, đưa mắt nhìn một loạt cây quế rực rỡ ánh vàng bên kia, bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng.
"Điện hạ!" Lục Tín nhìn thấy Thái Bình xách làn váy lên liền chạy, sợ công chúa vô ý té ngã, vội vàng đuổi theo Thái Bình.
Xuân Hạ cũng lo lắng công chúa không cẩn thận vấp ngã, một bên đuổi theo, một bên nói: "Điện hạ, người chạy chậm một chút, coi chừng ngã!"
"Sẽ không!" Thái Bình quay đầu lại cười rạng rỡ một cái, mặt mày đã nẩy nở lộ ra một mạt vũ mị phong tình.
Chỉ thấy nàng chạy vào Nghi Thu Cung, dẫm lên cánh hoa quế dưới táng cây một đường chạy đi, thỉnh thoảng vỗ vào mấy cành hoa quế, làm cho càng nhiều cánh hoa rơi xuống.
Cánh hoa từ từ bay xuống, như là ngàn phiến bông tuyết vàng rực rỡ rào rạt rơi.
Cánh hoa quế rơi trên vai trên tóc Thái Bình, ngẫu nhiên có mấy cánh dính ở trên mặt, công chúa vô tư không để ý, chỉ cảm thấy thú vị, chạy đến cuối, lại như vẽ hồ lô mà chạy trở về.
"Điện hạ, người đừng như vậy, hoa quế phải giữ đến gia yến thưởng thức." Lục Tín nôn nóng hô to, muốn khuyên can Thái Bình.
Thái Bình lại nổi lên tâm tính, Lục Tín càng không cho, nàng càng muốn vỗ xuống nhiều cánh hoa.
"Thái Tử ca ca cũng không keo kiệt như vậy, cùng lắm thì, đem vài cây từ nơi khác về đây!"
Lục Tín thật sự muốn khóc, méo miệng, cầu cứu mà nhìn về phía Xuân Hạ một bên. Xuân Hạ một bộ dáng đáng thương không giúp được gì, công chúa một khi nổi lên tính tình, chỉ bằng mấy câu sao có thể khuyên được nàng?
"Điện hạ, để ý chút, cẩn thận té ngã." Các cung nhân làm việc trong viện cũng vây quanh lại đây, xác thật sợ hãi tiểu công chúa được nhị thánh sủng ái nhất hôm nay ở chỗ này đụng phải nơi nào, đến lúc đó không tránh khỏi một trận đòn roi.
Trông thấy một màn này, Thái Bình cảm giác tẻ nhạt vô vị, buông xuống góc váy, liếc mắt nhìn Nghi Thu Cung bên cạnh, "Xuân Hạ, bổn cung mệt mỏi!" Nói xong, liền đi vào bên trong Nghi Thu Cung.
Lục Tín vội vàng ngăn công chúa lại, cung kính nói: "Điện hạ, nơi này còn đang thanh tẩy, lúc này vẫn còn rất bẩn, thỉnh điện hạ dời bước đến điện Thừa Ân, Thái Tử điện hạ còn ở đàng kia chờ điện hạ."
Thái Bình cười khẽ, "Cũng được." Nói, nàng liếc mắt nhìn xung quanh một chút, âm thầm nhớ kỹ bối cảnh bày biện trong cung này, chờ nàng hồi cung, nhất định phải họa ra trình cho a nương.
Lúc Thái Bình đi đến bên ngoài điện Thừa Ân, Lục Tín đi trước ba bước, đến trước cửa điện bẩm báo, "Điện hạ, công chúa tới rồi."
"Thái Bình tới vừa lúc." Hôm nay Lý Hiền tựa hồ rất cao hứng, trong giọng nói lộ ra một cổ vui vẻ nhảy nhót, "Vào đi."
Thái Bình vốn còn nghi hoặc, nhưng bước đầu tiên vào điện Thừa Ân, liền tìm được đáp án —— Chỉ thấy ghế dành cho khách hôm nay có một bóng người quen thuộc. Uyển Nhi hôm nay mặc nam trang, xuyên một thân viên khâm bào màu trăng sáng, trên đầu mang khăn vấn đầu màu đen, trên eo chỉ buộc đai lưng thiên thanh, treo một khối bạch ngọc song ngư. Lúc này an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, nếu thật sự là một lang quân, khí độ như vậy chính là một vị bạch nguyệt quang công tử thế gia.
Thái Bình kinh ngạc cũng không quá lâu, bởi vì đáy lòng nàng thực mau liền tràn lên một mạt chua chát. Nói không lui tới thi thư, ngược lại cũng thật tốt, khó có được cơ hội xuất cung nhìn mẫu thân một chút, không đi bồi tiếp Trịnh thị tận tình, lại cải trang giả dạng chạy tới nơi này "lén lút" gặp mặt! Khóe miệng Thái Bình nhếch lên, mang theo góc váy bước nhanh đến bên cạnh Uyển Nhi, thở phì phì mà ngồi xuống bên cạnh nàng, lời nói lại là nói cho Lý Hiền nghe, "Thì ra nơi này của nhị ca đang có khách sao!"
"Hôm nay gặp gỡ ở thành Trường An, liền mời Thượng Quan đại nhân tới đây, bình phẩm một chút bức họa này." Lý Hiền nói ra tự nhiên, nói là mời, chi bằng nói là "ép mời".
Hắn đưa thi văn cho Uyển Nhi, đã rất lâu nhưng Uyển Nhi không hồi phục gì, giống như đá chìm đáy biển, cho nên hôm nay khó có được gặp gỡ, hắn tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Vốn dĩ hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nghe nói hôm nay Thái Bình muốn tới, liền chỉ có thể bày ra tư thái thưởng thức, mời Thái Bình cùng nhau thưởng họa.
Uyển Nhi vốn đang lo lắng không biết làm sao để thoát thân, sau đó lại biết Thái Bình muốn tới, nàng liền an lòng không ít. Chỉ là bắt đầu từ một cái liếc mắt Thái Bình nhìn thấy nàng, liền như cá nóc trướng khí, Uyển Nhi nhìn thấy trong mắt, đáy lòng nàng lại âm thầm vui vẻ.
Điện hạ của nàng, tựa hồ lại ghen.
Uyển Nhi không thể không thừa nhận, Thái Bình thích hợp nhất là xuyên váy sam tươi đẹp như vậy, từ lúc nàng ấy xuất hiện trong tầm mắt, Uyển Nhi liền khó có thể kiềm chế mà bị nàng ấy hấp dẫn. Nếu không phải khống chế tốt biểu tình chính mình, Uyển Nhi chỉ sợ đã sớm nâng má, đối với Thái Bình ôn nhu lại quấn quýt si mê mà cười.
"À." Thái Bình lười biếng lên tiếng, lúc này làm gì còn có tâm tư thưởng họa, tâm tư đã nhanh chóng xoay chuyển, chỉ muốn mau tìm ra một lý do, kéo Uyển Nhi rời khỏi nơi này, phải "giáo huấn" nàng ấy "nói không giữ lời"!
Uyển Nhi mỉm cười nhìn Thái Bình, "Xin thứ cho thần vô lễ." Nói xong, Uyển Nhi ôn nhu mà phủi đi cánh hoa quế trên vai Thái Bình, lại nâng tay lên, cẩn thận lấy xuống cánh hoa trên tóc Thái Bình.
"Điện hạ từ đâu tới đây vậy? Sao một thân toàn là cánh hoa quế."
Lý Hiền nhíu mày, có thể làm ra một thân đầy cánh hoa quế như vậy, cũng chỉ có hàng cây quế bên ngoài Nghi Thu Cung mà thôi.
"Thái Bình, ngươi lại hồ nháo sao?" Nói, hắn nhìn về phía Lục Tín, nhìn thấy Lục Tín cay đắng cúi đầu, liền biết hắn đoán không sai, "Nếu hoa quế đều bị ngươi phá hư, phụ hoàng cùng mẫu hậu giá lâm Đông Cung, còn có thể thưởng hoa gì chứ?"
"Thái Tử ca ca lợi hại như vậy, tự nhiên có thể nghĩ ra biện pháp đối phó." Nói, Thái Bình lấy ra quyển sách nhỏ, thả xuống kỷ án, "Đây là thứ Thái Tử ca ca muốn, ta đi đây!"
"Thái Bình, ta chính là huynh trưởng của ngươi, ngươi nói chuyện thái độ như vậy......"
"Chính là Thái Tử ca ca giáo huấn ta trước!"
"Ngươi!"
"Thượng Quan đại nhân cải trang tới đây, chắc hẳn mẫu hậu không biết phải không?"
Thái Bình vừa nói ra lời này, sắc mặt Lý Hiền cùng Uyển Nhi đều trầm xuống.
"Thái Bình, không cần làm loạn!" Ngữ khí của Lý Hiền so với vừa nãy đã mềm đi rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng Thái Bình là người cùng một thuyền, nào biết tính tình kiêu căng của nha đầu này lại tái phát, đại cục trước mặt, hắn cần thiết trấn an trước.
"Ta muốn hồi cung!" Thái Bình ném lại một câu, xoay người liền đi.
"Thái Bình......"
"Để thần trấn an công chúa trước, xin được cáo lui!"
Uyển Nhi bắt được cơ hội, đứng dậy hành lễ với Lý Hiền.
Lý Hiền vốn định cự tuyệt, "Tính tình này của nàng ta một khi nổi lên, mẫu hậu cũng không có cách......"
"Thần có." Uyển Nhi lại bái, trầm giọng nói: "Điện hạ, đại cục quan trọng." Nói xong, Uyển Nhi không đợi Lý Hiền cho phép, liền vội vàng rời khỏi điện Thừa Ân, đuổi theo Thái Bình.
Lựa chọn của công chúa, đối với bách quan xem ra đã rõ ràng cực kỳ. Ngay cả Thái Tử Lý Hiền lúc trước từng có hiềm khích, nhìn thấy Thái Bình đứng về bên hắn, thái độ đối với Thái Bình cũng hòa hoãn hơn nhiều. Có đôi khi gặp gỡ Thái Bình ở chỗ phụ hoàng, cũng sẽ giống như một vị ca ca, ân cần hỏi han vài câu.
Đại Minh Cung duy trì gió êm sóng lặng như vậy, cuối cùng tháng tám đến, mùi hương hoa quế tràn ngập bên trong cung uyển, đặc biệt là hoa quế ở Đông Cung, năm nay còn nở rộ hơn so với năm trước, ánh vàng rực rỡ như dát lên cây. Thái Tử Lý Hiền đặc biệt sai người hái hoa quế, hoặc là ủ rượu, hoặc là chế biến bánh ngọt, năm nay đã truyền ra tin tức từ sớm, Đông Cung chuẩn bị an bài một bữa gia yến, người một nhà cùng nhau trải qua Trung Thu.
Nhưng ai cũng đều biết, cái Trung Thu này chỉ sợ không có ai trải qua dễ dàng.
Ngày hôm đó, Thái Bình theo lệ đi vào Tử Thần Điện thỉnh an. Hôm nay nàng mặc một thân váy sam đỏ như lửa, trên cánh tay quấn một dải lụa vàng nhạt, bờ vai trắng nõn hơi lộ, lúc bước vào Tử Thần Điện, cực kỳ giống một đóa hoa nhỏ đỏ rực nở rộ dưới ánh dương ngày Đông, lộng lẫy làm người khác không rời mắt được.
Quả nhiên là niên thiếu tươi đẹp, mỗi lần thấy Thái Bình như vậy, Võ Hậu yêu thích từ đáy lòng, thậm chí còn có thêm một tia hâm mộ.
Nếu nàng trẻ lại mười tuổi, nàng tin tưởng mình có thể làm càng nhiều chuyện, hiện giờ xác thật già rồi. Võ Hậu cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đang cầm bút son, mặc dù đã dụng tâm bảo dưỡng, nếp nhăn vẫn không tránh được.
"Con xin thỉnh an mẫu hậu."
Thái Bình hành lễ với Võ Hậu, dư quang tự nhiên mà liếc nhìn về phía bên cạnh a nương, hôm nay thế nhưng lại không thấy thân ảnh Uyển Nhi.
Võ Hậu không cần giương mắt, liền biết Thái Bình sẽ có động tác nhỏ như vậy, tình cảm hai nha đầu này từ trước đến nay luôn tốt, Võ Hậu đã là mở một con mắt, nhắm một con mắt.
"Thỉnh an thì thỉnh an, trong lòng còn nghĩ đến người khác, đây là không muốn để mẫu hậu an tâm sao?" Võ Hậu lạnh lùng mở miệng, tuy là giáo huấn, lại vẫn giải thích, "Hôm nay, Trịnh thị từ Lạc Dương tới Trường An, bổn cung ban cho nàng một đình viện, vừa lúc để Uyển Nhi ra ngoài nhìn nàng an ổn nơi ở."
Thái Bình cực kỳ vui mừng, lại chỉ có thể cười gượng, không dám quá mức mừng rỡ.
"Nếu không có chuyện gì, lui ra đi." Võ Hậu nhàn nhạt hạ lệnh.
"Kỳ thật hôm nay con đến đây......" Thái Bình nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy cung nhân đều là tâm phúc của a nương, lá gan liền lớn hơn, hơi hơi nhấc lên làn váy, đến gần Võ Hậu, cuốn cuốn ống tay áo, xoa bóp bả vai cho Võ Hậu, "Là có một chuyện muốn nhờ vả."
Võ Hậu đã đoán được nhiều ít, "Thỉnh cầu vô lý, tốt nhất đừng nói, miễn cho bổn cung nghe xong phiền lòng."
"Cũng không phải thỉnh cầu vô lý gì mà......" Thái Bình nhỏ giọng lẩm bẩm, "Con muốn đến Đông Cung một chuyến......"
Võ Hậu nhíu mày, nghiêng mặt nhìn nàng, "Đông Cung?"
"Hiện nay quan hệ của con cùng Thái Tử ca ca rất tốt, con đến Đông Cung tìm hiểu một chút, hắn có lẽ sẽ không phòng bị con." Nói, Thái Bình duỗi hai tay đến trước, từ sau vòng lấy cổ Võ Hậu, "Binh pháp có dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là a nương đặc biệt muốn con ghi nhớ!"
Võ Hậu vốn tưởng rằng Thái Bình muốn năn nỉ xuất cung, là mượn cơ hội đi tìm Uyển Nhi, không nghĩ tới nàng lại là vì chính sự.
"Lúc này đi, không khỏi là quá mức cố tình." Võ Hậu nhắc nhở Thái Bình, có một số việc tốt quá hóa dở.
"Con cũng có chuẩn bị mà!" Thái Bình nói, từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ, "Lần trước Thái Tử ca ca hỏi con những món a nương thích ăn, khi đó con nói, để con ngẫm lại, hôm nay đưa đến, cũng coi như hợp tình hợp lý."
Ánh mắt Võ Hậu trầm xuống, "Hắn muốn cái này làm gì?"
"Nói là lần này Đông Cung gia yến, phải hiếu kính a nương cho tốt." Những lời này đừng nói Võ Hậu không tin, đến Thái Bình cũng không tin, lần gia yến này Lý Hiền muốn làm cái gì, Thái Bình so với ai khác đều rõ ràng hơn.
"Xem ra, hắn thật sự thực dụng tâm." Võ Hậu vỗ vỗ tay Thái Bình, "Đi thôi, nhớ trở về sớm." Nói xong, liền lấy một khối lệnh bài ra, đưa cho Thái Bình.
"Vâng!" Thái Bình cao hứng mà tiếp nhận lệnh bài, nhất thời kích động, nhịn không được hôn một cái lên má Võ Hậu.
Võ Hậu nhẫn cười, "Cái đứa nhỏ này......"
"A nương dùng phấn mặt mà con đưa!" Thái Bình cao hứng chọc thủng Võ Hậu, không đợi Võ Hậu mở miệng "mắng" nàng, nàng liền xách làn váy chạy khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu nhíu mày cười khổ, nàng ngày thường uy nghiêm vô cùng, cũng chỉ có ngay lúc này mới biểu lộ một chút ôn nhu hiếm hoi. Dư quang thoáng nhìn thấy cung tì hai bên cúi đầu cười trộm, Võ Hậu khụ một tiếng, ý cười trên mặt mấy người tức khắc cứng đờ, nào dám tiếp tục cười trộm.
"Mài mực." Võ Hậu gõ nhẹ xuống long án, ý bảo cung nhân hầu hạ một lần nữa mài chút mực chu sa.
Cung nhân vội vàng cúi đầu mài mực.
Võ Hậu nâng bút chấm một chút, viết lên tấu chương, mi tâm liền cau lại. Quả nhiên, Uyển Nhi nghiền mực chu sa là không nhạt không đạm, giờ khắc này thiếu nàng hầu hạ, xác thật lại thiếu cái gì.
"Nhạt quá." Võ Hậu lạnh lùng nói.
Cung nhân hoảng loạn mà lại mài thêm mực chu sa.
Võ Hậu nâng bút chấm mực, lần này lại quá đậm, nhưng nghĩ lại Thái Bình làm nàng cao hứng, nàng liền nhịn xuống lời trách cứ, phất tay áo ý bảo cung nhân lui ra xa chút.
Năm nay thời thế rối loạn, hy vọng tất cả trôi chảy bình an.
Xe ngựa của công chúa ngừng ở ngoài Huyền Đức Môn, thông truyền một tiếng với bên trong, Lý Hiền liền để tùy hầu Lục Tín ra nghênh đón công chúa. Thái Bình được Xuân Hạ nâng đỡ, xuống xe ngựa, nhìn cửa thành Huyền Đức Môn nguy nga, trong lòng nàng không khỏi dậy sóng.
Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ lấy thân phận Hoàng Thái Nữ, tiến vào chiếm giữ nơi này. Trải qua nhiều năm mưa dầm thấm đất, hơn nữa đời trước đã từng ở trong vòng xoáy chính trị một hồi, nói không có nửa điểm dã tâm, đều là nói dối.
"Chỗ này của Thái Tử ca ca có phần khí phái nha."
Thái Bình thuận miệng khen một câu, đây cũng không phải cổng chính vào Đông Cung, nhưng dù sao cũng là nơi ở của Thái Tử một nước, so với những hoàng tử khác đã là khí phái hơn rất nhiều.
Lục Tín cong eo cung kính nói: "Điện hạ, mời."
Thái Bình chỉnh lại góc váy, đôi tay chắp ở sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu, theo Lục Tín bước vào nội viện Đông Cung.
Nghi Thu Cung là sảnh chính của Đông Cung, gia yến liền tổ chức ở chỗ này. Chưa đi vào nơi đây, đã có thể ngửi thấy một mùi hương hoa quế nồng đậm. Thái Bình nhón nhón chân trên thềm đá, đưa mắt nhìn một loạt cây quế rực rỡ ánh vàng bên kia, bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng.
"Điện hạ!" Lục Tín nhìn thấy Thái Bình xách làn váy lên liền chạy, sợ công chúa vô ý té ngã, vội vàng đuổi theo Thái Bình.
Xuân Hạ cũng lo lắng công chúa không cẩn thận vấp ngã, một bên đuổi theo, một bên nói: "Điện hạ, người chạy chậm một chút, coi chừng ngã!"
"Sẽ không!" Thái Bình quay đầu lại cười rạng rỡ một cái, mặt mày đã nẩy nở lộ ra một mạt vũ mị phong tình.
Chỉ thấy nàng chạy vào Nghi Thu Cung, dẫm lên cánh hoa quế dưới táng cây một đường chạy đi, thỉnh thoảng vỗ vào mấy cành hoa quế, làm cho càng nhiều cánh hoa rơi xuống.
Cánh hoa từ từ bay xuống, như là ngàn phiến bông tuyết vàng rực rỡ rào rạt rơi.
Cánh hoa quế rơi trên vai trên tóc Thái Bình, ngẫu nhiên có mấy cánh dính ở trên mặt, công chúa vô tư không để ý, chỉ cảm thấy thú vị, chạy đến cuối, lại như vẽ hồ lô mà chạy trở về.
"Điện hạ, người đừng như vậy, hoa quế phải giữ đến gia yến thưởng thức." Lục Tín nôn nóng hô to, muốn khuyên can Thái Bình.
Thái Bình lại nổi lên tâm tính, Lục Tín càng không cho, nàng càng muốn vỗ xuống nhiều cánh hoa.
"Thái Tử ca ca cũng không keo kiệt như vậy, cùng lắm thì, đem vài cây từ nơi khác về đây!"
Lục Tín thật sự muốn khóc, méo miệng, cầu cứu mà nhìn về phía Xuân Hạ một bên. Xuân Hạ một bộ dáng đáng thương không giúp được gì, công chúa một khi nổi lên tính tình, chỉ bằng mấy câu sao có thể khuyên được nàng?
"Điện hạ, để ý chút, cẩn thận té ngã." Các cung nhân làm việc trong viện cũng vây quanh lại đây, xác thật sợ hãi tiểu công chúa được nhị thánh sủng ái nhất hôm nay ở chỗ này đụng phải nơi nào, đến lúc đó không tránh khỏi một trận đòn roi.
Trông thấy một màn này, Thái Bình cảm giác tẻ nhạt vô vị, buông xuống góc váy, liếc mắt nhìn Nghi Thu Cung bên cạnh, "Xuân Hạ, bổn cung mệt mỏi!" Nói xong, liền đi vào bên trong Nghi Thu Cung.
Lục Tín vội vàng ngăn công chúa lại, cung kính nói: "Điện hạ, nơi này còn đang thanh tẩy, lúc này vẫn còn rất bẩn, thỉnh điện hạ dời bước đến điện Thừa Ân, Thái Tử điện hạ còn ở đàng kia chờ điện hạ."
Thái Bình cười khẽ, "Cũng được." Nói, nàng liếc mắt nhìn xung quanh một chút, âm thầm nhớ kỹ bối cảnh bày biện trong cung này, chờ nàng hồi cung, nhất định phải họa ra trình cho a nương.
Lúc Thái Bình đi đến bên ngoài điện Thừa Ân, Lục Tín đi trước ba bước, đến trước cửa điện bẩm báo, "Điện hạ, công chúa tới rồi."
"Thái Bình tới vừa lúc." Hôm nay Lý Hiền tựa hồ rất cao hứng, trong giọng nói lộ ra một cổ vui vẻ nhảy nhót, "Vào đi."
Thái Bình vốn còn nghi hoặc, nhưng bước đầu tiên vào điện Thừa Ân, liền tìm được đáp án —— Chỉ thấy ghế dành cho khách hôm nay có một bóng người quen thuộc. Uyển Nhi hôm nay mặc nam trang, xuyên một thân viên khâm bào màu trăng sáng, trên đầu mang khăn vấn đầu màu đen, trên eo chỉ buộc đai lưng thiên thanh, treo một khối bạch ngọc song ngư. Lúc này an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia, nếu thật sự là một lang quân, khí độ như vậy chính là một vị bạch nguyệt quang công tử thế gia.
Thái Bình kinh ngạc cũng không quá lâu, bởi vì đáy lòng nàng thực mau liền tràn lên một mạt chua chát. Nói không lui tới thi thư, ngược lại cũng thật tốt, khó có được cơ hội xuất cung nhìn mẫu thân một chút, không đi bồi tiếp Trịnh thị tận tình, lại cải trang giả dạng chạy tới nơi này "lén lút" gặp mặt! Khóe miệng Thái Bình nhếch lên, mang theo góc váy bước nhanh đến bên cạnh Uyển Nhi, thở phì phì mà ngồi xuống bên cạnh nàng, lời nói lại là nói cho Lý Hiền nghe, "Thì ra nơi này của nhị ca đang có khách sao!"
"Hôm nay gặp gỡ ở thành Trường An, liền mời Thượng Quan đại nhân tới đây, bình phẩm một chút bức họa này." Lý Hiền nói ra tự nhiên, nói là mời, chi bằng nói là "ép mời".
Hắn đưa thi văn cho Uyển Nhi, đã rất lâu nhưng Uyển Nhi không hồi phục gì, giống như đá chìm đáy biển, cho nên hôm nay khó có được gặp gỡ, hắn tự nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Vốn dĩ hắn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nghe nói hôm nay Thái Bình muốn tới, liền chỉ có thể bày ra tư thái thưởng thức, mời Thái Bình cùng nhau thưởng họa.
Uyển Nhi vốn đang lo lắng không biết làm sao để thoát thân, sau đó lại biết Thái Bình muốn tới, nàng liền an lòng không ít. Chỉ là bắt đầu từ một cái liếc mắt Thái Bình nhìn thấy nàng, liền như cá nóc trướng khí, Uyển Nhi nhìn thấy trong mắt, đáy lòng nàng lại âm thầm vui vẻ.
Điện hạ của nàng, tựa hồ lại ghen.
Uyển Nhi không thể không thừa nhận, Thái Bình thích hợp nhất là xuyên váy sam tươi đẹp như vậy, từ lúc nàng ấy xuất hiện trong tầm mắt, Uyển Nhi liền khó có thể kiềm chế mà bị nàng ấy hấp dẫn. Nếu không phải khống chế tốt biểu tình chính mình, Uyển Nhi chỉ sợ đã sớm nâng má, đối với Thái Bình ôn nhu lại quấn quýt si mê mà cười.
"À." Thái Bình lười biếng lên tiếng, lúc này làm gì còn có tâm tư thưởng họa, tâm tư đã nhanh chóng xoay chuyển, chỉ muốn mau tìm ra một lý do, kéo Uyển Nhi rời khỏi nơi này, phải "giáo huấn" nàng ấy "nói không giữ lời"!
Uyển Nhi mỉm cười nhìn Thái Bình, "Xin thứ cho thần vô lễ." Nói xong, Uyển Nhi ôn nhu mà phủi đi cánh hoa quế trên vai Thái Bình, lại nâng tay lên, cẩn thận lấy xuống cánh hoa trên tóc Thái Bình.
"Điện hạ từ đâu tới đây vậy? Sao một thân toàn là cánh hoa quế."
Lý Hiền nhíu mày, có thể làm ra một thân đầy cánh hoa quế như vậy, cũng chỉ có hàng cây quế bên ngoài Nghi Thu Cung mà thôi.
"Thái Bình, ngươi lại hồ nháo sao?" Nói, hắn nhìn về phía Lục Tín, nhìn thấy Lục Tín cay đắng cúi đầu, liền biết hắn đoán không sai, "Nếu hoa quế đều bị ngươi phá hư, phụ hoàng cùng mẫu hậu giá lâm Đông Cung, còn có thể thưởng hoa gì chứ?"
"Thái Tử ca ca lợi hại như vậy, tự nhiên có thể nghĩ ra biện pháp đối phó." Nói, Thái Bình lấy ra quyển sách nhỏ, thả xuống kỷ án, "Đây là thứ Thái Tử ca ca muốn, ta đi đây!"
"Thái Bình, ta chính là huynh trưởng của ngươi, ngươi nói chuyện thái độ như vậy......"
"Chính là Thái Tử ca ca giáo huấn ta trước!"
"Ngươi!"
"Thượng Quan đại nhân cải trang tới đây, chắc hẳn mẫu hậu không biết phải không?"
Thái Bình vừa nói ra lời này, sắc mặt Lý Hiền cùng Uyển Nhi đều trầm xuống.
"Thái Bình, không cần làm loạn!" Ngữ khí của Lý Hiền so với vừa nãy đã mềm đi rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng Thái Bình là người cùng một thuyền, nào biết tính tình kiêu căng của nha đầu này lại tái phát, đại cục trước mặt, hắn cần thiết trấn an trước.
"Ta muốn hồi cung!" Thái Bình ném lại một câu, xoay người liền đi.
"Thái Bình......"
"Để thần trấn an công chúa trước, xin được cáo lui!"
Uyển Nhi bắt được cơ hội, đứng dậy hành lễ với Lý Hiền.
Lý Hiền vốn định cự tuyệt, "Tính tình này của nàng ta một khi nổi lên, mẫu hậu cũng không có cách......"
"Thần có." Uyển Nhi lại bái, trầm giọng nói: "Điện hạ, đại cục quan trọng." Nói xong, Uyển Nhi không đợi Lý Hiền cho phép, liền vội vàng rời khỏi điện Thừa Ân, đuổi theo Thái Bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook