Cấm Đình
Chương 57: Giải vây

Xe ngựa của Thái Bình vẫn còn dừng ở ngoài Huyền Đức Môn, Vũ Lâm tướng sĩ đánh xe nhìn thấy công chúa đi ra từ xa xa, liền nhảy xuống xe ngựa, cung kính mà nhấc lên màn xe, đợi công chúa lên xe.

Thái Bình hơi nhấc làn váy, dẫm lên bệ đỡ, lại bám vào thành xe, cẩn thận nhìn về con đường vừa đi —— chỉ thấy Xuân Hạ một đường chạy lại, vừa đến bên cạnh xe ngựa, không ngừng thở dốc.

“Điện hạ, người chạy chậm một chút, nô tỳ cũng đuổi không kịp người đó.”

Ngay cả Xuân Hạ cũng đã đuổi kịp, sao Uyển Nhi lại không nhanh hơn vài bước? Thái Bình không vui mà nhìn Uyển Nhi ở phía xa xa, chỉ thấy nàng không vội không chậm, từ từ mà đi đến, dường như không sợ công chúa tức giận mà quất roi đi luôn.

Thái Bình còn đang buồn bực, vốn dĩ muốn cho Uyển Nhi một cơ hội, nghe nàng ấy dỗ dành mình, nhưng nhìn thấy tư thái đi từ từ này của Uyển Nhi, trong lòng vừa khô khốc vừa chua xót, dứt khoát thả màn xe xuống, lạnh lùng nói: “Đi! Hồi cung!”

“Vâng!” Vũ Lâm tướng sĩ quay đầu ngựa lại, vừa muốn đánh ngựa về Đại Minh Cung, lại nghe thấy thanh âm Thái Bình vang lên.

“Dừng lại!”

Thái Bình hít sâu một hơi, từ đời trước đến đời này, trông cậy Uyển Nhi dỗ nàng, chỉ sợ khó như lên trời. Thôi, khó có dịp có thể nói đôi lời tri kỷ, nàng nhịn là được. Vừa nghĩ như vậy, tuy trong lòng vẫn còn ủy khuất, nàng vẫn nhấc lên màn xe lên, hô một tiếng với Uyển Nhi đang đi đến trước Huyền Đức Môn: “Uyển Nhi, lên xe! Bổn cung đưa ngươi qua đó!”

Xuân Hạ vội vàng nháy mắt với Uyển Nhi, “Thượng Quan đại nhân, mau lên xe đi.”

Uyển Nhi lại cung kính mà nhất bái, “Thần vẫn nên đi bộ thôi.”

“Ngươi!” Thái Bình kéo căng màn xe, nếu không phải móc ở trên rất chắc, chỉ sợ đã bị tiểu công chúa một phen túm xuống.

Uyển Nhi mỉm cười chắp tay thi lễ, “Thần muốn đơn độc vấn an mẫu thân.”

“Ngươi khinh người quá đáng!” Hốc mắt Thái Bình đã đỏ, dứt khoát buông xuống màn xe, nghẹn quát, “Hồi cung! Hồi cung!” Trong tiếng nói rõ ràng trộn lẫn một tia nức nở.

Vũ Lâm tướng sĩ đợi một lát, nhìn thấy công chúa không lại phân phó gì khác, lúc này mới quất một roi xuống mông ngựa, đánh xe về Đại Minh Cung.

Những chuyện khác Xuân Hạ không biết, nhưng chỉ nghe ngữ khí này của công chúa, nàng liền biết công chúa thật sự tức giận.

“Đại nhân……” Xuân Hạ cũng không tiện nói nhiều cái gì, đành phải nhanh chân đuổi theo xe ngựa, cùng công chúa hồi cung.

Mi tâm Uyển Nhi nhíu lại, hơi hơi nghiêng mặt, dư quang thoáng nhìn thấy một hắc ảnh của nội thị chợt lóe lên bên trong Huyền Đức Môn. Võ Hậu có thể biết được nhiều chuyện của Đông Cung như vậy, nhất định phải có tai mắt ở Đông Cung. Cũng không biết người ở phía sau nhìn trộm nàng rốt cuộc là tai mắt của ai, nàng cùng công chúa ở trước ánh mắt nhìn chằm chằm của thiên hạ vẫn nên bảo trì khoảng cách thì hơn, đối với công chúa cũng không phải chuyện gì xấu.

Chỉ là, đêm nay hồi cung, nàng phải nghĩ xem nên làm như thế nào để dỗ dành điện hạ?

Xe ngựa chạy đến trước cửa cung, cung vệ canh gác tiến lên kiểm tra lệnh bài. Ngay lúc này, Thái Bình lại từ trên xe ngựa nhảy xuống.

“Tham kiến công chúa điện hạ!”

Nhóm cung vệ đều nhận thức công chúa, nhao nhao cung kính hành lễ.

Thái Bình chắp tay nhìn lướt qua bọn họ, ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa lâu trên cửa cung, “Bổn cung muốn đi lên nhìn xem.”

“Bẩm điện hạ, trên đó cũng không có cái gì đẹp.”

“Bổn cung muốn nhìn, không được sao?”

Thái Bình trầm mặt, cung vệ không tiện khuyên giải, liền đành phải khom lưng mời công chúa đi lên thang lầu, “Điện hạ, bên này, mời.”

Cung vệ thật sự không hiểu, tuy rằng ở trên đó có thể quan sát thành Trường An, nhưng tầm nhìn lại không bằng so với Đan Phượng Môn, hơn nữa trên tiểu lâu cũng chỉ để cung vệ thay quần áo hoặc là nghỉ ngơi mà thôi, cũng không phải chỗ hiếm lạ gì.



Xuân Hạ đi theo Thái Bình lên thành lâu, cung vệ thấy công chúa hướng về chỗ thay quần áo, vội vàng nói: “Điện hạ, nơi đó là chỗ cung vệ thay quần áo.”

“Bổn cung biết.” Thái Bình nói, lấy ra lệnh bài mà Lý Trị đã cho, “Đi tìm một bộ quân phục sạch sẽ tới đây!”

Cung vệ giật mình.

“Đi đi!” Thái Bình thúc giục một tiếng.

Cung vệ chỉ phải làm theo, tìm cho Thái Bình một bộ quân phục sạch sẽ. Thái Bình liếc mắt nhìn về phía Xuân Hạ, “Xuân Hạ, thay đi!”

Xuân Hạ kinh hãi, “Nô tỳ thay?”

“Không phải ngươi thì là ai?” Thái Bình cười khẽ. Đông Cung cách nơi đây không xa, tuy nàng còn giận Uyển Nhi, nhưng ở trên xe ngựa một lát cũng đã dịu xuống, liền hiểu ra vì sao Uyển Nhi đột nhiên lại tránh né như vậy ở trước Huyền Đức Môn. Hôm nay Uyển Nhi rõ ràng đã cải nam trang ra ngoài, lại vẫn bị nhị ca mời đến Đông Cung thưởng họa, nói vậy, Uyển Nhi vừa ra khỏi Đại Minh Cung, liền đã bị người Đông Cung theo dõi.

Tuy nàng dùng tính tình kiêu căng để kết thúc, nhưng khó đảm bảo nhị ca sau đó sẽ không phái người mời Uyển Nhi về lần nữa. Thái Bình đã không có lý do gì để lại đến Đông Cung một chuyến, nàng lại không yên tâm Uyển Nhi một mình ở ngoài cung, biện pháp tốt nhất đó là sớm đem nàng ấy mời về đây. Vào Đại Minh Cung, nhị ca lại muốn mời, cũng phải cố kỵ mẫu hậu vài phần, không dám quá mức làm càn.

“Mau! Thay quân phục đi, chạy đến nhà của Trịnh thị một chuyến.” Thái Bình đã sớm nghe được a nương an trí Trịnh thị ở phường nào của Trường An, nàng ngoắc ngoắc tay với Xuân Hạ, ghé vào tai phân phó vài câu.

Xuân Hạ gật đầu thật mạnh, ôm chặt quân phục, vào lầu thay y phục.

Thái Bình đến gần biên, quan sát Trường An, nhìn về phương chợ phía Tây, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cung vệ sợ công chúa ở lâu trên lầu trúng gió cảm lạnh, thấp giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, nơi này gió lớn, vẫn nên……”

“Khi Xuân Hạ trở về, nói nàng đem Thượng Quan đại nhân đến Thanh Huy Các, bổn cung có chuyện muốn hỏi.” Ngữ khí Thái Bình nghiêm túc, “Việc hôm nay bổn cung muốn lấy bộ quân phục này, ngươi có thể báo cho phụ hoàng, bổn cung sẽ cùng phụ hoàng nói chuyện sau.”

“Vâng.” Cung vệ lĩnh mệnh.

Thái Bình chợt cảm thấy không thú vị, “Nơi này xác thật không có cái gì có thể xem.” Nói xong, nàng dọc theo thang lầu đi xuống, lên xe ngựa, Vũ Lâm tướng sĩ lại một đường đánh xe chạy vào sâu trong Đại Minh Cung.

Uyển Nhi thật vất vả mới được nhìn thấy mẫu thân Trịnh thị, Trịnh thị vỗ về gương mặt nàng, trên dưới đánh giá một chút, trong lời nói, có phần cảm khái. Dịch Đình mười bốn năm, Uyển Nhi cuối cùng đã tìm được một con đường sống. Trịnh thị vừa mừng vừa lo, trên đường đi nàng nghe không ít lời đồn về Uyển Nhi, có chuyện làm nàng vui mừng, có chuyện làm nàng sợ hãi. ????????u????ệ????‎ ha????‎ luô????‎ có‎ ????ại‎ ==‎ ????R????M????R‎ ????YỆ????.????????‎ ==

Mà một chuyện sợ hãi nhất, đó là những chuyện tình tứ của nữ nhi cùng Thái Tử.

Trịnh thị kéo Uyển Nhi tránh vào trong phòng, nàng nhìn trái nhìn phải, xác nhận trong phòng không có người hầu, lúc này mới đè thấp thanh âm mà hỏi: “Uyển Nhi, con cùng Thái Tử điện hạ là chuyện như thế nào?”

“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, việc này nói ra phức tạp, a nương đừng lo lắng, qua mấy ngày việc này liền sẽ hết.” Uyển Nhi cũng không tiện cùng mẫu thân nói về việc này, dù sao thời thế Đông Cung sẽ nhanh chóng chuyển biến, Lý Hiền đối với Uyển Nhi mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.

Trịnh thị sao có thể không lo lắng, nàng nắm chặt tay Uyển Nhi, “Hắn chính là Thái Tử Đại Đường, tương lai sẽ là thiên tử.”

“Thân thể bệ hạ vẫn tốt, Thiên Hậu đang lúc tráng niên, Đông Cung hết thảy đều có biến cố.” Uyển Nhi chỉ có thể giải thích cùng mẫu thân vài câu, ôn nhu mà cười cười với mẫu thân, “A nương đừng sợ, con nói không có việc gì, liền nhất định sẽ không có việc gì.”

“Ai.” Trịnh thị đau lòng mà vuốt ve gáy Uyển Nhi, “Gần vua như gần hổ, về sau con cần phải cẩn thận mọi chuyện.”

“Con biết mà.” Uyển Nhi chợt thấy trong tim chua xót, “A nương cũng phải chiếu cố chính mình thật tốt.”

Trịnh thị mỉm cười gật đầu, “Ta làm cho con chút điểm tâm, lại đây.”

Uyển Nhi đã rất lâu không được ăn điểm tâm do mẫu thân làm, lập tức đi theo mẫu thân đến bên kỷ án ngồi xuống, ăn hai miếng điểm tâm cùng vài ngụm nước suối trong, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

“Người tới là ai?” Gã người hầu ngăn người nọ lại.

“Ta là người của Đông Cung, điện hạ nói, mấy ngày nữa muốn nghênh đón nhị thánh đến tham dự gia yến ở Đông Cung, có một số việc cần phải hỏi Thượng Quan đại nhân một chút, nhìn xem bên Thiên Hậu có cần phải chú ý gì không?” Người nói chuyện không phải ai khác, chính là tùy hầu Lục Tín của Thái Tử Lý Hiền.



Uyển Nhi nhíu mày, nhìn điệu bộ hôm nay, xem ra Lý Hiền là muốn đạt được cái gì mới bằng lòng bỏ qua.

Chuyện này vẫn luôn treo trong tim Trịnh thị, nàng không khỏi nắm chặt tay nữ nhi, “Chuyện này…… Chuyện này……”

Trong lòng Uyển Nhi tuy phiền, lại chỉ có thể trấn tĩnh mà trấn an mẫu thân, “A nương an tâm ở chỗ này, qua mấy ngày nữa con nhìn thấy tâm tình Thiên Hậu tốt, liền xin Thiên Hậu ân điển, ra đây thăm người một chút.”

“Uyển Nhi.” Trịnh thị lo lắng sốt ruột.

Uyển Nhi giãn mày cười khẽ, “Thái Tử điện hạ có tiếng hiểu lễ nghĩa, sẽ không làm bậy, dù sao hiện nay con cũng là người của Thiên Hậu.”

Nhưng dù vậy, Trịnh thị vẫn lo lắng cho nữ nhi.

Uyển Nhi vỗ vỗ mu bàn tay của mẫu thân, xoay người sang chỗ khác, ý cười trên mặt đã không còn sót lại chút gì. Khi nàng bước ra cửa phòng, trên người phảng phất phủ kín một tầng sương lạnh, viên khâm bào màu trăng sáng càng làm nổi bật sắc mặt lạnh lùng của nàng.

Lục Tín chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được hơi hơi cúi đầu, “Thượng Quan đại nhân, xe ngựa đã chờ ở bên ngoài.”

“Điện hạ như thế, thật sự là……” Uyển Nhi nhịn lại lời nói, nơi này đều là người của Võ Hậu, nói vậy rất nhanh thôi Võ Hậu liền có thể biết được tin tức.

Nàng nghĩ lại, lúc trước một chuyện thị tẩm, nếu không có Thái Bình ra tay, Võ Hậu chỉ đứng nhìn nàng tự cứu lấy mình, hôm nay gặp phải chuyện như vậy, Võ Hậu có lẽ chỉ coi đó là một khảo nghiệm, nhìn xem nàng có bản lĩnh hay không tự thoát thân.

Ngoại trừ Thái Bình, trong cung này không còn ai sẽ đánh cược mạng sống tới bảo vệ nàng chu toàn.

Nghĩ đến hôm nay Thái Bình giận nàng mà rời đi, lòng nàng lúc này đầy nôn nóng, lại chỉ có thể kiềm chế, cẩn thận tính toán, hôm nay nên tìm cái cớ gì, sớm chút thoát khỏi Đông Cung.

“Thượng Quan đại nhân!”

Uyển Nhi mới vừa đi đến trước xe ngựa, liền nhìn thấy một cung vệ nhỏ nhắn chạy đến trước mặt, mặc dù đã đè thấp giọng nói, Uyển Nhi vẫn lập tức nhận ra nàng là ai.

“Trong cung truyền triệu!”

Xuân Hạ vẫn luôn cúi thấp đầu, sợ bị Lục Tín thấy rõ mặt nàng. Dù sao công chúa phân phó, nói trong cung truyền triệu là được, lệnh của Thiên Tử là triệu, ý chỉ của Thiên Hậu là triệu, lệnh của công chúa cũng là triệu, Xuân Hạ cũng không coi là giả truyền thánh dụ.

“Vậy thần liền hồi cung!” Uyển Nhi thuận thế tiếp lời, “Tướng quân, đi thôi.”

Xuân Hạ vốn định đáp lại, nhưng lại sợ lộ tẩy, chỉ phải cắn chặt môi dưới, đi theo Uyển Nhi vội vàng hướng về Đại Minh Cung, thực mau liền đã hòa vào bá tánh thành Trường An.

Lục Tín đuổi theo hai bước, chỉ đành từ bỏ. Người truyền lệnh xuyên quân phục của cung vệ, cung vệ trong cung từ trước đến nay đều do Thiên Tử trực tiếp điều lệnh, không có cung vệ nào dám cả gan giả truyền thánh dụ, đã là Thiên Tử chiếu lệnh, Thái Tử tự nhiên không dám cãi lại.

Uyển Nhi dẫn Xuân Hạ đi xa hai phường, lúc này mới thả chậm bước chân.

Xuân Hạ sợ người Đông Cung còn đi theo, vội vàng thúc giục: “Đại nhân đi mau, điện hạ đang chờ ở Thanh Huy Các.”

Uyển Nhi khẽ cười, chỉ có Thái Bình mới có thể một bên giận dỗi, một bên còn nghĩ bảo hộ nàng. Điện hạ ngốc này thật sự sủng nàng, sủng đến tận xương tủy, cho dù hôm nay nàng còn chọc tức nàng ấy, thật là “tội đáng chết vạn lần”. Nàng xác thật nên đến Thanh Huy Các một chuyến, Thái Bình hôm nay lấy việc công làm việc tư, nhị thánh chắc chắn biết, trước phải đồng nhất lời nói, mới không bị nhị thánh đề ra nghi vấn khi phát hiện kỳ quặc.

Xuân Hạ đi theo Uyển Nhi đi nhanh vài bước, bỗng nhiên Uyển Nhi lại ngừng lại.

“Đại nhân, người đây là……”

“Dù sao cũng không thể tay không gặp mặt công chúa.”

Uyển Nhi đi vào sâu trong khu vực buôn bán nhìn nhìn một chút, “Xuân Hạ, đi cùng ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương