Cam chịu vì anh
-
Chương 4:
Chương 4.
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có gì là mãi mãi không thay đổi.
Cho dù phần lớn lớp tư sản quý tộc càng ngày càng suy thoái, thậm chí là biến mất, thì địa vị của tầng lớp nhân dân lại lẳng lặng mà dần dần nâng cao lên một cách nhanh chóng. Xã hội thượng lưu không còn là nơi mà chỉ có các gia tộc và dòng họ có danh thiếp vinh dự mới có thể tiến vào, dường như tiền tài có thể giải quyết mọi vấn đề.
Vì thích ứng với sự thay đổi này, hoặc là nói, để tiếp tục sinh tồn trong sự thay đổi chớp nhoáng mà khổng lồ này, cha hắn tổ chức một cuộc gặp mặt gia đình, đưa ra kiến nghị để mọi người rời khỏi trang viên, dung nhập vào xã hội mới.
Đây là một vụ cá cược lớn.
Mà ông ta đã thắng cược.
Sự thoái vị của Thượng viện cũng không khiến Cotton phải rời đi, ngược lại, cha hắn mặc áo choàng đen, đội tóc giả ngồi trong hàng ngũ danh dự, trở thành người đảm bảo việc thực thi pháp luật công bằng ở nước Anh.
Thời đại tấc đất tấc vàng, Cotton sử dụng thu nhập hàng năm từ đất đai của mình để thu mua đất đai càng ngày càng nhiều trên thị trường, từ các đồn điền đến bãi biển, vùng đất Suffolk đến quận Cambridge*...
*Suffolk và Cambridge là các thành phố gần thủ đô London của nước Anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con trai lớn không cần kế thừa gia nghiệp, có lẽ khiến hắn bớt lo không ít.
Mẹ đã không còn gặp người đàn ông kia, hắn cũng không nói việc này cho cha biết. Phải biết rằng, so với việc giải quyết một lần là xong thì việc ngày đêm sống trong lo sợ càng là sự trừng phạt thích đáng.
Hắn bị đưa tới trường học tư nhân.
Ngây ngẩn ở trong nhà, ngoại trừ việc có thể tham gia các buổi trà chiều và tiệc tối có rất nhiều tiểu thư quý tốc thì dường như chẳng có gì đáng giá để tiếc nuối.
Tất cả chỉ còn là sự phiền lòng với Gladys.
Vào thời điểm ban đêm rất thích hợp để giết người, cô ta vội vàng chạy xuống từ phòng của Albert ở trên lầu rồi nói cô ta yêu hắn. Sau khi cô ta “phóng thích” bí mật chôn sâu dưới đáy lòng, dường như mỗi tuần hắn đều có thể nhận được thư tín hoặc thơ tình rằng cô ta nhớ hắn, nghĩ đến hắn, cô ta trắng đêm không ngủ, trái tim cô ta vĩnh viễn thuộc về hắn như thế nào, điều này khiến hắn vô cùng sầu não.
Mỗi đêm khuya, cô ta sẽ lén lút chạy tới phòng hắn, gấp gáp không chờ nổi mà hôn môi hắn, hôn lên từng tấc da thịt trên người hắn để biểu đạt tình yêu của cô ta với hắn, còn Albert vẫn đang ở trên tầng.
“Em không cần phải làm như vậy.” Hắn nâng cái cằm đang chôn giữa hai chân mình lên.
“Nhưng em yêu anh.” Cô ta trực tiếp nhìn hắn, trong mắt là tình yêu cháy bỏng.
Cô ta nghĩ gì về hắn?
Phu nhân bá tước Cotton-mẹ của hắn, bà nghĩ gì về hắn?
Bà cũng cầu xin được hôn lên bộ phận ghê tởm của đàn ông để thể hiện tình yêu ư?
Phụ nữ….
Nhu cầu của họ luôn mê người như vậy.
Nhưng lại luôn được sử dụng cho những người không nên được sử dụng.
Hắn bị cấm chơi piano.
Cây đàn bị khóa chặt trên cao trong phòng ngủ, đối diện với giường của hắn, để hắn có thể nhìn thấy nó mỗi ngày sau khi mở mắt và trước khi nhắm mắt.
Đây là cách mà cha hắn cố tình giễu cợt hắn.
Bởi vì ông phát hiện Gladys thường xuyên lui tới phòng hắn vào ban đêm.
Bởi vì ông trực tiếp bắt được điểm yếu của hắn.
Gladys đứng trước mặt ông, vẻ mặt hoảng sợ, quần áo của hắn vừa mới bị cô ta cởi ra một nửa, cha hắn lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng của hắn.
“Gladys Croft Cotton, con dâu của ta.” Ông đứng thẳng tắp ở nơi đó: “Cho phép ta được hỏi con, con có biết từ ‘shameless’ (xấu hổ) viết như thế nào không?”
Cô ta run rẩy đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
“Ta cho rằng con biết. Nếu bây giờ con trở lại bên cạnh con trai lớn của ta, ta sẽ vô cùng biết ơn.”
Sau khi Gladys rời đi, ông ta đứng đó không nói lời nào, chỉ tò mò đánh giá phòng ngủ của hắn, nhấc cây gậy có đính đá quý tuyệt đẹp kia lên gõ vào cột giường, nơi hắn giấu mấy điếu xì gà, hoặc là gõ sàn nhà chạm rỗng phía dưới, nơi ẩn giấu ‘sách cấm’.
“Con trai, ta biết tất cả về con.” Ông đột nhiên giơ gậy chống lên, hung tợn đập vào bả vai hắn cho tới khi hắn quỳ xuống mặt đất. Nhưng dường như ông không định dừng lại, tiếp tục bổ vài cái lên lưng hắn.
“Ta mặc kệ con muốn làm loạn như thế nào với các tiểu thư khác, nhưng không thể để con chà đạp lên sự tôn quý của con trai lớn, con không được phép cắm sừng lên đầu nó!” Ông uy hiếp nói.
Hắn muốn ngồi dậy, tiếp tục thói quen nhiều năm thẳng lưng mà sống, nhưng lại đau tới mức không thể thở được.
“Phụ nữ, là loại sinh vật không có đầu óc. Tham hư vinh, lại không chịu nổi sóng gió.” Ông giơ gậy chống lên, nhẹ nhàng gõ gõ vào trên cái khóa của tủ kính, sau đó quay đầu nhìn hắn, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh: “Con cho rằng ta không biết à?”
Ông đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài qua những khe hở của tấm rèm nhung màu xanh đậm: “Ta cần một người phu nhân là bà ta. Nếu thật sự đuổi bà ta ra ngoài, có lẽ ngài Nam tước đáng kính sẽ bị bà ta ‘tiêu xài’ đến mức suy sụp trong vòng không đến nửa tháng.”
“Ngày mai con hay tới trường học tư nhân đọc sách, nếu không được sự cho phép của ta, con không được trở về.” Ông đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng lên kế hoạch cho cuộc sống của hắn: “Con không cần gặp mẹ mình, cũng không cần phải gặp mặt lão già Fith kia. À, quên nói cho con biết, gần đây hắn đang pha trộn ở bên cạnh con gái của một nữ đầu bếp. Những kẻ không còn trinh tiết dường như càng ngày càng xa rời Thượng đế.” Ông nói bằng giọng điệu tiếc nuối.
“Đương nhiên,con có thể tiếp tục việc chơi piano của mình. Nhưng……” Ông dùng gậy chống nâng cằm hắn lên: “Nhưng không thể dùng nó để lấy lòng kẻ khác, hiểu không?”
Hắn nhìn thẳng vào ông, im miệng không trả lời.
“Người nhà của Cotton ta chỉ có thể là người được lấy lòng, không bao giờ trở thành người đi lấy lòng người khác, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.”
Thấy hắn gật đầu đồng ý, ông mới thu lại gậy chống: “Hãy đảm bảo với ta, con sẽ không tự sát, cũng sẽ không trở thành người đồng tính.”
“Ta thề, nếu con làm ra dù chỉ một trong hai việc này, ta sẽ tìm ra con, tự tay giết chết.” Ông bổ sung.
Ngay từ lúc đó, hắn đã nhận ra trong người hắn đang chảy dòng máu của ông, sôi trào trong từng mạch máu.
Ngày hôm sau hắn bị đưa tới trường học tư nhân.
So với việc tiếp thu gia giáo trong gia tộc thì việc học ở đây nhàn nhã hơn rất nhiều, buổi sáng học xong các môn cần thiết, thời gian còn lại do hắn tự sắp xếp.
Hạn chế duy nhất chính là không được có phụ nữ.
Những người con gái có làn da thơm nức mũi với nhiều màu da khác nhau, đỏ hoặc nâu, tóc thẳng hoặc xoăn, thấp hoặc cao, nhưng bất kể họ như thế nào, họ sẽ rên rỉ đứt quãng một cách tế nhị vì một số đụng chạm cơ thể, giống như dùng một tấm lụa lạnh lẽo lướt qua da thịt…
Hắn rời khỏi đây và đến nước Mỹ. Khi viết thư để xin lời khuyên của cha, ông chỉ gửi lại vài tờ giấy chứng nhận đất đai và quyền sở hữu đồn điền.
Những đồn điền đó là khởi đầu của việc buôn bán nô lệ, bây giờ ba trong số đó đã được chuyển đổi thành nhà máy rượu vang, trồng nho để làm rượu Pinot Noir*, mặc dù màu sắc, mùi vị và độ chín không tốt bằng khi trồng ở khí hậu Đức.
*Pinot Noir: tên một loại rượu vang đỏ ngon nổi tiếng thế giới.
Hắn đi từ London đến Southampton bằng ô tô rồi lên chuyến tàu viễn dương. Sau bốn ngày ba tiếng, hắn đã có mặt ở cảng New York. Hắn nhìn đất nước non trẻ này từ dưới vành mũ của mình.
Hắn đã gặp rất nhiều các kiểu phụ nữ.
Ngoài việc dính chặt vào da thịt của họ thì thời gian còn lại, hắn ôm đàn, vuốt qua vuốt lại bốn dây đàn, sững sờ nhìn vào nhạc phổ.
Bà ấy luôn khuyến khích hắn chơi những bản nhạc lỗi thời.
Theo quan điểm của cha hắn, tất cả các ca khúc đều không đứng đắn ngoại trừ các bài hát về tôn giáo, điều này khiến hắn rất đau khổ trong một khoảng thời gian, mặc dù sau đó hắn biết rằng ông chỉ quan tâm đến việc tiếp tục cuộc chinh phục đầy tham vọng của gia tộc Cotton trên mọi mặt trận, điều mà ông đã được dạy từ khi sinh ra, thì ông chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Hắn tìm thấy một người phụ nữ da vàng.
Cô ấy đang đứng bên đường, cầm một chiếc hộp đàn piano trên tay, không mặc váy dài lóng lánh bắt mắt hay để tóc ngắn, trên người cũng không có phụ kiện bằng lông vũ đắt tiền, mặc quần áo của đàn ông hay dùng để làm nổi bật sự nam tính, khiến cô ấy trông lạnh lùng kém thân thiện.
Hắn nhìn bộ ngực cao ngút của cô trong chiếc áo sơ mi trắng và để cô ấy lên xe.
Dường như cô ấy không biết mình đang ở đâu, phải đi đâu, cũng không muốn nói chuyện.
Phụ nữ luôn có thói quen từ chối ngoài miệng.
Mặc dù cô đã nhiều lần từ chối lời mời đến nhà uống rượu của hắn nhưng hắn vẫn cố thuyết phục cô.
Một cơn gió ấm áp thổi vào từ cửa kính ô tô, khiến mùi hương của cô quanh quẩn trên chóp mũi hắn.
Cô sẽ không từ chối.
Hắn bẻ lái và rẽ vào một con đường.
Nhưng cô đã từ chối!
Điều đó sẽ không thể thành hiện thực, tình yêu của hắn. Nếu lên xe của hắn thì phải báo đáp cái gì đó mới được.
Hắn chỉ muốn mời cô uống một ly mà thôi...
Không, sự thật chính là hắn không thể có được thì những người khác cũng đừng hòng có được.
Hắn kiểm soát mọi thứ, không ai có thể chiếm thế thượng phong trong những gì hắn thích.
Cô phải là của hắn đầu tiên, còn việc sau này là của ai thì không quan trọng.
Trước khi hắn làm tình với cô, cô chỉ có thể là của hắn, là duy nhất của hắn!
Hôn nhân không thể hạn chế đam mê của một người phụ nữ, nhưng cầm tù thì có thể.
Hắn kéo cô lại khi cô đang cố gắng thoát ra, áp mặt cô vào đệm, bóp lấy thắt lưng để ngăn cản cô vùng vẫy, bóp nghẹt cô cho đến khi cô ngất đi.
Hắn không kìm được mà đè cả người lên người cô, nhào vào mông cô, vuốt ve dọc theo vòng eo đến tận bả vai rồi vùi mũi vào hõm cổ của cô.
Bây giờ em là của tôi.
Trên người cô không còn gì ngoại trừ một cây đàn piano.
Điều này khiến hắn không thể xuống tay, không giống như những người khác luôn có một thứ gì đó áp chế được họ.
Cô không nghe lời chút nào.
Nhưng hắn yếu đuối đến mức không thể không mê đắm đôi mắt đen láy và làn da màu vàng ấm áp của cô.
Nơi tư mật cũng rất đẹp, phía trước no đủ, nhưng hai cánh môi thịt mềm lại cực kỳ cân xứng.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra độ cong chặt chẽ của nó khi hắn chôn mình giữa hai chân cô.
Vì sao cô khóc? Hơi đau hay là quá nhẹ?
Liệu cô có thẳng thắn với hắn như những cô gái Mỹ khác rằng cô muốn nhiều hơn nữa không?
Thậm chí hắn nghĩ rằng cô đã bắt đầu thích tiếp xúc với mình, cũng mong chờ sự thân mật sắp tới giống như hắn, nhưng không ngờ cuối cùng đó lại là một thủ đoạn để trốn chạy khác.
Và cô thật sự đã mắc một sai lầm lớn!
Cơn choáng váng nhất thời, hắn bị lớp vải may mặc cọ xát vào vai và cổ khiến người ta gần như nghẹt thở.
Đây có phải là một giấc mơ?
Thật là một cơn ác mộng!
Hắn đập mạnh đầu về phía sau, cơn đau âm ỉ vẫn không khiến sự cọ xát của lớp vải may mặc trên da thịt biến mất.
Chết tiệt!
Hắn hít hít cái mũi một cách khó nhọc và thở gấp, như thể ai đó đang bóp cổ hắn. Gió biển mặn chát ẩm ướt xông vào cổ họng theo hô hấp, đầu sưng đau, càng lúc càng nhanh, tứ chi vướng víu khiến người ta buồn nôn.
Hắn đã làm cái gì?
Hắn giống như gian phu của cô, ngoại tình với một người phụ nữ đã có gia đình!
Nhưng hắn đã có quan hệ với vô số phụ nữ!
Những giây phút đó khiến người ta chìm đắm, dường như là một cơn ngứa ngáy kỳ lạ và mở rộng ra sau khi chạm đến thiên đường, qua nhiều tư thế khác nhau và nuốt chửng lẫn nhau, hắn muốn tự sát ngay lập tức để kết thúc cuộc sống ghê tởm này.
Hắn muốn hét lên, thậm chí vô tình nuốt phải một mảnh vải vào miệng, gây ra một trận ho dữ dội đến mức gần như sắp nghẹn chết.
Bình tĩnh!
Ngực hắn nhấp nhô phập phồng một cách dữ dội, hắn xoay cổ tay đang bị trói từ trước ra sau, rút con dao găm từ bên sườn một cách khó khăn, mài sợi dây bằng một lưỡi dao nhỏ.
Đây không phải là mơ!
Hắn đã bị cô lừa rồi ném dưới đống quần áo tối tăm, hôi thối này!
Cả người lúc nóng lúc lạnh. Dường như quay về khi ấy, hắn đang đứng đằng sau một đứa trẻ, nó đang nhìn trộm mẹ nó ngoại tình qua khe cửa bằng gỗ!
Khi hắn bị nhốt trong tủ với đứa bé, thậm chí còn la hét và đấm đá cũng không thể che giấu được hình ảnh và âm thanh của người mẹ đáng kính yêu đang van xin tên gian phu hãy ở lại với bà ...
Cô chết chắc rồi!
Hắn muốn cưỡng bức cô, sau đó lột sạch quần áo và ném vào nơi hoang dã!
Hắn dựa lưng vào bức tường cạnh cửa, còn cô đang đứng ở cửa.
Dù sao thì cô cũng đã trở lại, vì cây đàn kia.
Đúng, cây đàn piano, tài sản duy nhất của cô.
Hắn nắm lấy cổ cây đàn rồi trực tiếp bẻ gãy nó trên đầu gối mình, cô thống khổ kêu lên đau đớn, như thể hắn bẻ gãy một bộ phận cơ thể của cô vậy.
Có đau không?
Đau là được.
Đầu đau nhói, ngực cũng đau nhói, cô đã phản bội hắn.
Thậm chí hắn còn bị phản bội bởi một người phụ nữ xa lạ!
Và cô sử dụng cách giống như mẹ hắn!
Cô khiến hắn tin rằng cô yêu hắn, nhưng lại nhốt hắn vào nơi địa ngục này!
Mũi hắn chua xót, hắn muốn hét lên thật to, nhưng trong nháy mắt hắn chôn chặt tất cả những cảm xúc đó trong cơ thể.
Lực đá mạnh tới mức gần như làm trẹo mắt cá chân của hắn, nhưng hắn không muốn thừa nhận rằng hắn đang mỉm cười hạnh phúc.
Tất cả những chiếc xe đó đều đã bị thủng lốp từ lâu, ngoại trừ chiếc đang đậu ở ga ra bên kia.
Cô muốn chạy đi đâu nữa?
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hắn thoát khỏi cú đánh nặng nề, nhưng lại bị thương ở xương sườn.
Cơn đau đớn khiến hắn không thể đứng thẳng eo, nhất định là bị gãy rồi.
Cô gái thông minh của hắn lùi lại phía sau một cách bình tĩnh, lùi lại đến chỗ để những giá nhỏ bằng gỗ. Hắn nhìn xuống chiếc xà beng rơi trước mặt, dắt khẩu súng lục vào dây lưng.
Sốt ruột để trả thù, nhưng tính toán lại dở tệ. Khi hắn nhìn thấy cái hộp thiếc bị đập nát bét, hắn không thể không đưa ra kết luận này.
Khi tỉnh dậy, đầu hắn đau âm ỉ, cứ như bị ai đó cầm búa nhỏ gõ vào đầu hắn.
Tỉnh lại trong chốc lát, hắn mới phát hiện cả người bị trói chặt vào cột chịu lực trong phòng khách.
Cô đang ngồi xếp bằng trước mặt hắn, bên cạnh là thùng rượu sâm panh lạnh ... và dây lưng của hắn.
Đôi mắt cô đỏ hoe, đôi mắt đen xinh đẹp không có lấy một chút ánh sáng, cô nắm lấy cổ cây đàn piano, bên cạnh chất đống mảnh vỡ lớn nhỏ.
Hắn yêu thứ này hơn cô, lúc này hắn hơi buồn nhưng cũng không khỏi vui mừng.
Điều này thì tính là cái gì?
Thấy hắn đã tỉnh, cô từ từ đứng dậy rồi đi về phía trước, khi hắn chưa kịp phản ứng thì phần đầu sắt của dây lưng đã hằn lên mặt hắn.
Hắn không biết dây lưng đã tẩm nước gì, chỉ biết mỗi lần bị đánh, vết thương ngứa ran.
Dây lưng bằng da chạm vào làn da trần trụi của hắn gần như không ngừng. Cảm giác lạ lẫm, quen thuộc và dễ chịu khác nhau từ từ xuất hiện. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc dây lưng kia, mong đợi nhịp đánh tiếp theo, tốt nhất là ở ngực và bụng dưới. Kể cả là nó thì cũng có thể.
Hắn rên rỉ không ngừng, vùng kín sưng tấy lên một cách đau đớn.
Cảm giác sẽ như thế nào nếu bị đánh vào đó?
Có đau hay không?
Nhưng nó sẽ lên đến đỉnh núi cao ngay lập tức, hắn có thể chắc chắn điều đó.
Ôi tình yêu của hắn, mạnh hơn một chút đi, em còn đủ sức không?
Hắn mạnh mẽ cúi đầu xuống, không dám để cô nhìn thấy sự hưởng thụ của mình, nếu làm cô sợ hãi, liệu cô sẽ lập tức dừng lại việc đang làm không?
Không, điều này không thể dừng lại.
Nhưng Chúa ơi, chuyện này còn dễ chịu hơn việc cưỡng hiếp phụ nữ gấp ngàn lần vạn lần, mặc dù hắn chưa bao giờ cưỡng hiếp phụ nữ. Bởi vì họ sẽ yêu hắn ngay từ lúc ban đầu hoặc là khi kết thúc.
Họ đều thích những người đàn ông có ngoại hình tà ác hoặc là tâm hồn xấu xa.
Hắn có một linh hồn xấu xa ư?
Vậy hắn có phải đang lập công chuộc tội không?
Điều này giống như việc nhận được trừng phạt bằng cách đặt ra những câu hỏi khiếm nhã với những nhân vật có quyền có uy tín khi hắn còn bé, là một cách phản kháng bị biến tướng đi, hắn hưởng thụ sự trừng phạt này vì hắn đã phá vỡ giới hạn, bởi vì điều này có thể chứng minh rằng giới hạn đã bị phá vỡ một cách thành công.
Họ sẽ quen với những thứ mới mẻ do hắn sáng tạo ra.
Mẹ của con, con yêu mẹ nhiều lắm, sao con nỡ lòng nào bán đứng mẹ?
Nhưng tại sao bà lại trừng phạt hắn vì bí mật của bà?
Hắn không nên phát hiện ra bí mật của bà, đây là tội lỗi.
Không được ngoại tình!
Tất cả mọi thứ khác nhau được trộn với nhau, ủ kín và hợp nhất, thậm chí vượt quá sức tải tinh thần của hắn.
Hắn không nhịn được mà rên rỉ, kiên nhẫn, nhẫn nại và đợi đến khi không thể chịu được nữa thì bùng nổ, bởi vì như vậy sẽ khiến hắn chạm vào những tầng mây cao hơn.
Hắn muốn ôm cô vào lòng ...
Trong cô đơn, chẳng còn gì để chạm vào, ngoại trừ chính mình ...
Hắn khó nhọc ngẩng cổ lên, cảm giác đau đớn trên đùi khiến hắn không thể không nuốt nước bọt, đánh mạnh thêm một chút nữa thôi là có thể trực tiếp đưa hắn lên mây ... những tầng mây cao hơn mà hắn chưa bao giờ chạm vào.
Hắn uể oải quay đầu lại, thân thể mềm mại như nằm trong cục bông, hé mắt nhìn cô, trong lòng thỏa mãn chưa từng có.
Ánh sáng nhỏ của hắn, hắn thực sự yêu cô.
Cô có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của hắn, rồi tự hồ không có gì, chỉ quay người lại và bỏ tất cả những mảnh nhỏ của cây đàn do hắn đập vỡ vào trong hộp rồi xoay người rời đi.
Không, điều này không thể được.
Hắn kéo mạnh cổ tay của mình, di chuyển nó vài lần, co lại toàn bộ lòng bàn tay của mình đến mức nhỏ nhất có thể để thoát ra khỏi thòng lọng.
Không!
Điều này không thể được!
Cổ tay hắn bị dây thừng thắt chặt vừa nóng vừa đau, hắn vẫn cố tình kéo mạnh, mong nó nới lỏng ra một chút.
Xin Chúa phù hộ!
____________________________________________________
Cô thông minh như vậy, tại sao cô không lái xe?
Không còn cách nào thì vẫn nên thử đúng không?
Cả người hắn đau đớn khó nhịn, khi hắn thoát khỏi sợi dây thừng và chuẩn bị rời đi thì hắn mới nhận ra xương sườn cũng đau tới không thể chịu đựng được.
Nhưng cô phải quay lại!
Tại sao?
Cô cũng không thể làm gì cả.
Cho dù cô có báo án thì cha hắn cũng có thể dàn xếp tất cả, dù sao thị trưởng này được lựa chọn chính bởi vì có sự giúp đỡ của cha hắn, ông đã tìm ra nhiều người để mua chuộc mấy tên thẩm phán. Mặc dù người nọ không phải người tài giỏi sáng chói gì, nhưng còn tính không tồi, suy cho cùng thì xung đột sắc tộc đã giảm đi rất nhiều.
Hắn đã nghĩ về mọi khả năng, nhưng cơ thể hắn đã nhanh hơn lý trí mà lái chiếc xe một cách cẩn thận vào lúc chạng vạng để tìm một bóng dáng.
Trên người cô không có lửa, sẽ bị thú hoang nuốt chửng mất thôi.
Có những con thú hoang dã trong rừng, đó là lý do tại sao hắn chọn sống ở đây.
Có lẽ hắn không phải lo cô sẽ chết như vậy, nhưng hắn muốn mang cô quay lại ...
Quay về để xin cô xóa bỏ hiềm khích trước đó, xin cô đánh hắn một lần nữa.
Hắn liếm đôi môi nứt nẻ, cả người không có chỗ nào không đau đớn, nhưng hiện tại đầu óc bị một việc chiếm cứ….
Chính là được làm tình với cô, để nửa người dưới của cô hút lấy mình.
Hoặc cô có thể hoang dã hơn nữa, hắn sẽ cho phép cô được làm trầy xước da thịt mình.
Cho đến khi một bóng người hiện ra trước mặt hắn.
Cô đang ôm chiếc hộp vào ngực rồi từ từ bước đi, hắn biết trong đó chỉ còn lại những mảnh vỡ, hiển nhiên không giống một người đang mệt mỏi vì phải chạy trốn.
“Tiểu thư, em không được phép bước thêm dù chỉ một bước.” Hắn cầm khẩu súng ngắn bên cạnh lên rồi nạp đạn, sau đó, hắn nhận ra rằng khẩu súng này có thể khiến cô đến mức máu thịt mơ hồ.
Hắn khẽ đạp chân ga, lặng lẽ theo sau cô, chĩa súng vào đầu cô, dùng miệng lưỡi thuyết phục cô: “Lên xe đi, tình yêu của tôi.”
Trong chớp mắt, cô đột ngột đổi hướng, chạy theo hình chữ Z vào rừng cây.
Ngay lập tức hắn đạp phanh, cầm báng súng bằng tay trái, tìm một vị trí, sau đó không hề do dự mà bóp cò.
Cô lập tức quỳ xuống mặt đất khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Đầu gối nhất định rất đau.
Còn có cẳng chân nữa .
Cái lỗ phía trên đang chảy máu.
Hắn lấy một chiếc khăn tay ra khỏi túi rồi nhanh chóng ép nó vào vết thương của cô để cầm máu, mạnh mẽ lùi lại phía sau để tránh thoát hộp đàn muốn đập vào đầu mình, xương sườn của hắn đau đớn vì hành động này.
“Chúng ta có thể xoá bỏ những hiềm khích lúc trước không?”
Cặp mắt đen láy của cô đầy kinh ngạc, tức giận và nghi hoặc không thể tin nổi. Nhưng giống như trong mọi trường hợp, chúng lại phát sáng, rực rỡ hơn bao giờ hết.
Hắn cho rằng cô đã đồng ý, ôm eo cô trong khi nhấc chân cô lên.
Quả nhiên cô vùng vẫy dữ dội rồi lại đấm hắn, hắn chủ động ấn mạnh vào vết thương của cô, cô lập tức vùi đầu vào vai mình, rên rỉ ra tiếng rồi ngất đi.
Hắn lại bắt đầu tự trách bản thân…
Hắn không nên ấn mạnh vào vết thương.
Theo suy đoán, viên đạn nhỏ bị hắn găm sâu vào nên càng khó lấy ra hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook