Cam chịu vì anh
Chương 5:


Edit: Hanna
Beta: Heulwen

Trong mơ mơ màng màng, sự tức giận xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, bị ép vào lồng ngực, cả người lúc nóng lúc lạnh, kèm theo đau đớn không chịu nổi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liên tục trở mình để thay đổi vị trí của tay chân vì chúng bị tê liệt, đau đớn.

Chết tiệt! Thật sự không thể có được một đêm ngon giấc sao!

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua mí mắt đang khép hờ, vừa đủ để người ta nhìn thấy những hoa văn quen thuộc trên trần nhà.

Đôi mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà!

Cô đã trở lại một lần nữa?

Không, cô phải rời khỏi đây!

Đâu cũng được, miễn là không phải ở đây!

Cô chống đỡ cột sống bằng cách buông thõng hai chân sang một bên giường, rồi nâng đầu lên, cánh tay đau và yếu ớt, có vẻ như cô vừa xây đập Hoover một mình.
*Hoover: đã từng có tên gọi là đập Boulder, là một đập vòm bê tông trọng lực trong Black Canyon của sông Clorado, trên biên giới giữa các tiểu bang Arizona và Nevada của Hoa Kỳ. Nó được xây dựng giữa năm 1931 và năm 1936 trong cuộc suy thoái. Việc xây dựng dập là kết quả của một nỗ lực to lớn liên quan đến hàng ngàn công nhân, và lấy đi hơn 100 sinh mạng. Đập mang tên chính thức đập Hoover sau nghị quyết Quốc hội năm 1947.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng dù thế nào đi nữa, con đập này cũng không thể là lớn nhất được, những kẻ táo tợn đó còn đổi tên con đập vừa khiến hơn 100 người hi sinh thành Hoover!

Đầu óc cô vẫn đang hỗn độn đủ thứ hình ảnh...

Chiếc đàn piano bị hỏng, cô đánhtên đầu sỏ thật mạnh nhưng không giết được hắn, cô ôm chặt lấy chiếc hộp bằng da mềm màu nâu đang bọc đầy mảnh vỡ lao vào rừng cây, chỉ muốn bị những con thú trong đó nuốt chửng.

Đó là thứ tốt nhất mà cha cô đã làm.

Ít nhất thì ông ấy đã nói như vậy.

Cô híp mắt, nhìn chằm chằm vào cái hộp trên tủ đặt cạnh giường, hơi lê người qua một chút, tay ôm lấy ngực mà quỳ rạp xuống đất vì không chịu nổi sức nặng của bản thân.

Bắp chân và đầu gối ngứa ran khiến cô suýt bật khóc.

Lòng bàn tay khô ráp nắm lấy cánh tay cô rồi nhấc bổng cô trở lại giường, thậm chí chúng còn cố bẻ các ngón tay của cô ra để giật chiếc hộp trên tay cô.

Chết tiệt!

Cúi đầu xuống, chất lỏng mát lạnh chảy vào môi, cô lắc đầu thật mạnh, bắp chân đập vào đâu đấy, đau không chịu nổi.

Cô rùng mình vì đau rồi co người lại.

“Stop it!” Một giọng nói nặng nề vang lên dữ dội bên tai cô, sau đó lại bắt đầu bẻ ngón tay cô.

“Shhh …”

Mi mắt của cô càng ngày càng trĩu nặng, dần dần cô từ bỏ giãy dụa, giọng nói dịu dàng kề sát bên tai, mặc cho tên tội phạm kia nhẹ nhàng lật người cô lại.

Mùi rượu nồng nặc, bắp chân cô tê rần, cô chỉ biết thu mình lại trong tiềm thức, từ bỏ cuộc đấu tranh không có kết quả này.

Vị mặn chát của gió biển đưa cô vào trong giấc mơ.

Cô ngồi trên vai một người đàn ông và nhìn những con sóng trắng như tuyết rửa sạch bãi biển vàng hết lần này đến lần khác, thấm đẫm lớp cát mịn vừa mới khô nóng.

Sau đó xuất hiện gương mặt của tên hiếp dâm kia.

Chân tay có lớp lông rậm, bám chặt vào da thịt cô... sau đó, nỗi uất hận khiến cô lấy dây lưng làm công cụ để trừng phạt tên đó, vì điều đó khiến quần hắn ta gần như tụt xuống khỏi xương hông, có thể nhìn thấy rõ quần sịp của hắn … và… hình dáng của bộ phận ghê tởm đang quấn chặt bên trong đang dần dần sưng lên ...


Hắn xoa xoa vai và rên rỉ khó chịu...

Giấc mơ từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng, khi cô phát hiện mình đang xoay người trong tiềm thức, cô vội vàng mở mắt ra.

Bên dưới dính bết khiến cô cảm thấy tội lỗi, cô mím môi thấy vùng da trên môi đã khô ráp và nứt nẻ.

Cô khát đến mức khó chịu, toàn thân không còn tí sức lực nào, thậm chí không thể làm nổi động tác nhấc ngón tay lên. Căn phòng nồng nặc mùi rượu, giống như bị sương mù bao phủ, nhưng những âm thanh trong trẻo đã phá vỡ ranh giới của nó, thành công chảy qua người cô.

Cô dùng sức nâng người dậy thì thấy hắn đang ngồi dựa vào tường trên mart đất, quay mặt về phía chân giường, trên vai là cây đàn piano, tay khéo léo gảy đàn, điều chỉnh ngón áp út bên trái.

Đôi mắt xám ấy nhìn cô chằm chằm một lúc rồi cụp mắt xuống, đặt cây đàn xinh đẹp phản chiếu ánh nâu trong tay vào chiếc hộp bằng da màu nâu của cô.

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, sống mũi chua xót, suýt nữa đã bật khóc.

Đó là của cô?

Hình như là vậy.

Không, đó là của cô! Có một thứ cô quen thuộc trên đầu cây đàn piano đó!

Đó là thứ làm riêng cho tôi!

Dường như cô bị cầm tù một lần nữa.

Nói giam cầm thì không đúng. Bây giờ cô giống như bị quản thúc tại nhà. Tay chân của cô không còn bị khóa nữa. Hoàn toàn tự do, thậm chí cô được phép ra vào bất kỳ phòng nào ở đây. Đứa con tinh thần của cô được đặt trên tủ đầu giường, thể hiện sự giản dị. Đèn phun sương tỏa ra mùi thơm dễ chịu.

Mặc dù vẫn ở trong căn phòng đó, nhưng phải thừa nhận khi có đồ đạc và không có đồ đạc vẫn có sự chênh lệch rất lớn, lúc này vừa mở mắt ra, cô còn lầm tưởng mình vừa ở một nơi khác có trần nhà giống nhau.

Hắn chuyển tất cả đồ đạc trở lại chỗ cũ, nơi chiếc khóa sắt được đóng vào tường một cách thần kỳ đã trở nên trắng và phẳng phiu, như thể mọi thứ trước đây chỉ là một giấc mơ.

Cô trượt xuống khỏi mép giường, bàn chân bước từ thảm lông cho đến sàn gỗ, khập khiễng ra khỏi phòng.

Kiểm tra một vòng, cô phát hiện cả căn nhà không có bóng dáng của hắn.

Nhưng khi cô nhấc điện thoại lên, bỗng nhiên cô dừng lại.

Nếu cô gọi cảnh sát, cô nên nói gì?

Thậm chí cô không biết mình đang ở đâu, ngày tháng năm nào, rõ ràng cô đã ở Nhà hát lớn Lincoln trước khi đến đây.

Không có số chứng minh thư, không có bằng lái xe, thì không bị coi là buôn lậu sao?

Khỉ thật, thậm chí cô còn không có thông tin liên hệ để được cấp giấy chứng nhận bảo hiểm!

Cô lặng lẽ đi xuống cầu thang cho đến khi đứng trước cửa nhà.

Cô có muốn đi không?

Cô không nên ư?

Những ngón tay cô xoa chiếc hộp bằng da trên tay, bây giờ cô đang rơi vào tình thế khó xử.

Cô còn chờ gì nữa? Không phải là hắn đã cầm tù cô, đánh gãy cây đàn piano của cô và suýt chút nữa đã bắn xuyên qua bắp chân của cô ư?

Sửa đàn và chữa lành vết thương cũng chẳng bù đắp được gì, bởi vì tất cả do chính hắn đã gây ra!

Thật điên rồ!

Cô có muốn thay quần áo trước không?

Một vài suy nghĩ đã chuyển sự chú ý của cô sang một nơi khác ngay lập tức, và cô nhìn xuống chiếc áo thun của hắn.


Chết tiệt!

Từ lâu cô đã quen với việc chỉ mặc một chiếc áo thun và bây giờ cô quên mất rằng cô gần như đang khỏa thân!

Không sao, cứ ra ngoài trước.

Cô dứt khoát mở cửa và mùi thuốc lá nồng nặc xông vào. Một vài mẩu thuốc rơi ra khỏi túi giấy trên tay và đập xuống sàn nhà.

Trái tim đạp thình thịch mạnh mẽ, cô làm một tư thế trốn tránh, nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó vì sự hoang mang này, tự hỏi liệu có phải hắn đang đứng ở cửa và cố gắng để “đúng lúc bắt được cô”.

Hắn không quan tâm đến đống thuốc là cháy rụi sau đó rơi trên mặt đất, hắn chỉ tiến tới giật chiếc hộp trong tay cô với một lực chậm mà chắc chắn, hắn cầm nó trong tay, vác cô trên vai đi lên tầng.

“Tôi có thể đi không?” Cô hỏi khi hắn quay lưng bỏ đi, bởi vì cô sắp phát điên lên bởi hàng loạt hành động quái đản của hắn ta.

“Không, em không thể đi.” Hắn xoay người, nhìn thẳng vào cô.

Hắn đã trở thành một người hoàn toàn khác, điều đó gần như khiến cô phát điên.

Không có gì đáng sợ hơn một thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân mình.

Nó giống như khi bị mắc kẹt trong bong bóng, biết rằng chỉ cần chạm nhẹ vào đường viền của nó thì nó có thể bị thủng và bản thân ta sẽ được tự do trở lại. Nhưng sau vô số lần thất bại khiến cô biết rằng hắn không có ranh giới nào cả!

Tệ hơn nữa, hắn từng làm mọi cách để làm hài lòng cô trong vấn đề tình dục, nhưng giờ hắn lại trần trụi coi cô là người tình của mình.

Đây là điều đáng sợ nhất.

Bởi vì bất cứ khi nào cô thức dậy trong vòng tay của hắn vào ban đêm, những cảm xúc mờ nhạt, không thể đoán trước, luôn chờ đợi được tiếp xúc gần gũi với hắn, đúng là thảm họa.

Cô thích điều này, không thể phủ nhận điều đó.

Cô thậm chí muốn nhiều hơn nữa.

Cô nhiều lần suy nghĩ về lý do của những cảm xúc này, nhưng khi những điều sâu thẳm trong trái tim mà cô không muốn thừa nhận bị đào ra từng chút một, kết quả thật đáng kinh ngạc.

Không phải tích tụ ngày một ngày hai mà là ngay lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt xám đầy nguy hiểm đó.

Thời gian tích lũy trong mỗi phút chỉ có thể được thêm vào từ cơ sở ban đầu ...

Đối với người ưa thích rủi ro, câu hỏi về xác suất không phải là quan trọng để quyết định xem có nên làm điều gì đó hay không, nhưng đôi khi, những sự việc có xác suất cực cao thì đáng được xem xét một cách nghiêm túc.

Đừng lựa chọn sai nữa, cô nhắc nhở bản thân. Cuối cùng, cô quyết định mạo hiểm một lần duy nhất bởi cảm xúc đã gần như phá hủy cuộc đời cô.

Cô lấy lại thói quen trước đây là đo lường cẩn thận mọi khả năng có thể xảy ra trong cuộc sống và tính toán đầu vào và đầu ra, tự hỏi liệu mình có nên làm hay không.

Hắn chỉ muốn làm tình với cô?

Thật đáng chết khi lúc ấy không đồng ý uống một chén với hắn!

Mặc dù có lẽ uống một chén cũng không phải đơn thuần như vậy.

Liệu hắn có để cô đi sau khi cô quan hệ với hắn không?

Có lẽ cô chỉ đúng lúc thỏa mãn cơn khát tình của một gã thợ săn.

Nhưng suy nghĩ này hình như sai hoàn toàn ...

Hoặc là không nên dùng tư duy của người bình thường để suy đoán suy nghĩ của kẻ bị bệnh thần kinh ...

Cô đã tát vào mặt hắn khi bị ép uống nước cà rốt.


Hắn chỉ chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô: “Đây là một hành động sỉ nhục.”

“Thế đòn roi thì sao?” Trái tim đầy mâu thuẫn khiến cô muốn chống lại hắn lúc nào không hay.

“Em không nên cố tình chọc giận tôi.” Hắn từ từ gấp gọn chiếc khăn ăn đang trải trên đùi cô rồi đặt nó vào góc trên bên phải của khay.

“Tại sao? Tôi chỉ muốn biết liệu có phải tôi rất giỏi trong việc này không.” Cô nhún vai trả lời.

Đệm bị trũng xuống, hắn nằm ở phía bên kia giường, vén áo sơ-mi lên trên ngực của cô, sau đó lòng bàn tay hắn nhào nặn ngực cô vài cái: “Không được phép đánh ở dây.”

Cô siết chặt cổ tay hắn để ngăn cản hành động của hắn, âm thầm hô hấp một cách vững vàng.

Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, khép lại chiếc áo sơ mi đen vừa bị xé toạc.

Cô không thể đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo, nhưng cả người cô cứng đờ như thể đang chờ án tử hình.

Hai tay hắn nâng thân trên lên nhìn cô, chậm rãi cúi đầu xuống, môi hắn áp vào môi cô, đầu lưỡi trực tiếp chạm vào đầu lưỡi của cô.

Cô đẩy phần thân trên nặng nề mà hắn đang đè lên cô, không biết từ lúc nào, lòng bàn tay to ấm áp đã bao phủ nơi tư mật của cô, giờ đây sự cọ xát chậm rãi và đều đặn khiến cô phải nín thở.

Hai chân cô kẹp chặt lại trong vô thức, ngăn cản hắn tăng sức mạnh của những động tác đó.

Cô có nên cảm thấy may mắn vì đã không kẹp chặt chân khi ngón tay của hắn chưa tiến vào không?

Nói không chừng có thể trực tiếp lên đỉnh khoái cảm nho nhỏ.

“Anh sẽ buông tha cho tôi chứ?” Cô cố hết sức đẩy hắn ra khỏi môi mình: “Anh có thả tôi ra không, nếu chúng ta làm tình?”

Hắn nhìn chằm chằm vào cô một lúc, như thể hắn là một doanh nhân đang cân nhắc lợi ích của việc buôn bán: “Tôi sẽ chuẩn bị một số cuộc trao đổi khác với em.”

“Đây không phải là câu trả lời.” Cô hơi nản lòng.

“Đó cũng không phải là một lựa chọn.” Hắn chuyển ánh mắt sang môi cô, nhìn chằm chằm rồi lại bao phủ xuống.

“Anh là đồ khốn!” Cô chửi hắn.

“Vậy thì hãy trừng phạt tôi đi.” Hắn xoay người lại và để cô ngồi lên trên người hắn.

Nơi riêng tư kề sát vào người hắn, cô sợ đến mức không dám cử động, chỉ dùng hai tay chống lên ngực hắn, những vết bầm do cô quất dây lưng đã chuyển sang màu đỏ nhạt.

Ánh mắt chuyên chú của hắn thật khó chịu, hành động tiếp theo còn khó chịu hơn.

Phần eo bị giữ lại, hai mảnh thịt non mềm bị tách ra rồi cọ xát lên da thịt của hắn, hắn thở dốc rên rỉ không ngừng khiến mặt cô nóng bừng, phía dưới của cô run rẩy chờ đợi thời cô bùng nổ.

Ý thức mê mang, hắn từ từ ngồi dậy, một tay ôm eo cô, tay kia đỡ lấy bộ phận nam tính to lớn.

Cô đã rất hoảng sợ trước việc hắn chuẩn bị hành động, cô ép đầu gối của hắn để tránh thoát sự kìm kẹp của hắn.

Tư thế con gái ở phía trên hẳn là rất đau!

“Không, chúng ta không thể làm chuyện này …” Cô yếu ớt phản bác.

“Tôi có phải xin lệnh khám xét để vào bên trong không?” Hắn đẩy cô nằm ngửa ra, nơi nam tính kia không đi sâu vào trong, cũng không chịu rút ra.

“Đừng nói dối nữa.” Hắn thì thầm vào tai cô những lời này, vành tai bị cắn mạnh, vật nóng bỏng có kích thước lớn ngập ngừng đẩy về phía trước hai cái, sau đó vọt vào trong.

Cô ưỡn người lên vì đau, nhưng toàn bộ phần trên cơ thể của hắn đang đè trên người cô.

Cô nghiêng đầu đi để tránh né hơi thở gấp gáp có một không hai của hắn, bởi vì nó giống như đang dụ hoặc cô hôn hắn.

Không!

Dường như hắn đã biết tâm tư của cô, hơi thở nóng ẩm của hắn đang đuổi theo cô, chỉ cách môi cô chưa đầy một inch, chờ đợi.

Hắn dừng lại ở đó, đồ vật bên trong có cảm giác tồn tại quá mạnh. Cô không dám cử động vì đau đớn. Cô không thèm chơi trò đuổi bắt này nữa. Cô đưa tay ra che mặt hắn lại, ấn mạnh ngón tay cái lên môi dưới đang mím chặt của hắn, rướn người lên để ngậm lấy nó và mút mạnh. .

Hắn chỉ đáp lại nhè nhẹ vài lần rồi để lưỡi cô lang thang trong miệng mình, phía dưới chậm rãi ra vào.

Cô muốn cắn hắn một cái thật đau, nhưng sau khi thử thì cô lại luyến tiếc, chỉ có thể dời địa điểm, cắn cằm hắn, mút lấy yết hầu của hắn.

Bộ râu lún phún đang muốn đâm xuyên qua da thịt cọ xát cô, động tác nuốt nước bọt của hắn khiến yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, không biết là không thể kiềm chế hay là để tránh né cô.


Động tác kè sát cơ thể kích thích phía dưới, nơi kết hợp sinh ra cảm giác ngứa ngáy khó chịu, quấn lấy nhau, giống như dây leo hướng về phía mặt trời.

Xương mu của hắn không ngừng cọ vào chỗ lồi lõm ở hai bên xương chậu của cô, đám lông rậm rạp đang cạ cạ vào đùi trong của cô khiến cô ngứa ngáy điên cuồng.

Càng ngày càng đâm sâu, thậm chí đầu của cô còn bị đẩy ra khỏi giường, nhưng không ai trong hai người quan tâm đến điều đó, bởi vì sự kết hợp khăng khít này khiến hai người trầm luân trong chỗ sâu nhất của dục vọng.

Mỗi khi lưng của cô sắp bị đẩy ra khỏi giường, hắn sẽ ngay lập tức kéo nó lại, thọc vào rút ra càng ngày càng mạnh, lần lượt đưa cô lên đỉnh khoái cảm.

Tiếng nước vang lên mạnh mẽ liên tục, chỉ còn lại các đầu dây thần kinh ở phần dưới cơ thể đang hoạt đọng, phần còn lại dường như đã bị tê liệt. Hắn như một con thú không thể thỏa mãn. Và sâu trong trái tim, cô đang cổ vũ nhiều hơn nhiều hơn nữa, muốn nhanh hơn nữa.

Cô bấu mạnh vào lưng hắn, nhắc nhở hắn như vậy là đủ rồi, hắn rên rỉ ôm chầm lấy cô rồi đè lên vai cô, ấn mạnh vào vai cô, vật nam tính bên trong run rẩy hai lần, bên tai có tiếng gầm rú kéo dài …...

Phần dưới cơ thể cùng lúc nóng lên, trái tim cô ngứa ngáy vì tiếng rên rỉ kia, ngửa cổ cuốn lấy cái lưỡi của hắn, nhắm mắt lại để ngăn cản rung động như trời đất quay cuồng ở bên ngoài…

Cô không thể bỏ qua sự thỏa mãn này, như thể hắn là tất cả của cô.

Cả người không có chỗ nào là không đau đớn, hắn dùng chăn bao bọc lấy cô rồi ôm tôi sang phòng khác, qua kẽ hở từ đôi mắt nheo lại, cô thoáng thấy ga trải giường đã ướt đẫm, ở giữa có một vệt máu chói mắt.

Cảm giác đau nhức và yếu ớt kinh khủng như sự sống đang trôi đi, cô nhắm mắt lại để thoát ra, ôm chặt lấy cổ hắn.

Hắn vuốt ve lưng cô, đặt vài nụ hôn lên trên vai lại mang đến từng trận đau đớn nhỏ, không cần nhìn cũng biết nhất định lại bị hắn cắn rồi!

Không có một lần nào mà không cắn!

Hắn không quan tâm xem cô có thể chạm vào điện thoại bất cứ lúc nào hay không, như thể hắn biết cô không thể cầu cứu với ai, hoặc là căn bản không quan tâm xem cô có muốn cầu cứu không.

Có lẽ hắn đã nghĩ ra cách giải quyết rồi nhỉ?

Nhất định là như vậy!

Bởi vì bất cứ khi nào cô cố gắng chạy trốn, cô sẽ luôn bị hắn, người đứng sau cánh cửa gỗ sồi dày mười inch đang bận rộn gọi điện thoại cả ngày, “tình cờ” bắt gặp ...

Giống như một thợ săn bất cẩn, nhưng hắn luôn có thể cảnh báo con mồi của mình là “hãy ngoan ngoãn đi” rất đúng lúc, bởi vì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Cô lắc đầu, với nửa ly nước ép bắp cải tím còn lại trên tay hắn.

Mấy ngày nay nước ép cà rốt đã biến thành nước ép bắp cải tím.

Hắn nhìn cô một cái, đưa tay đỡ sau gáy cô, đặt vành cốc vào giữa môi cô, rồi từ từ nâng đáy cốc lên.

Cô biết hắn sẽ không buông tay, vì vậy cô từ từ nuốt xuống.

Kẻ dở hơi nào lại uống nước ép bắp cải tím!???

“Anh định trao đổi cái gì với tôi?” Cô nằm trên ngực hắn, nước trong bồn tắm đung đưa khi hắn cựa quậy di chuyển trên lưng cô.

“Em muốn gì?” Ngón tay hắn thản nhiên vuốt ve dọc sống lưng cô.

Cô vô tình sờ soạng đám lông rậm rạp trước mắt, thấy vết thương đã kết vảy loáng thoáng lộ ra, cô quay sang chỗ khác.

“Anh có thể để tôi rời đi không?” Cô chưa từ bỏ ý định

“Đây không phải là một trong những lựa chọn.” Hắn cầm xà phòng thơm, chậm rãi bôi lên lưng và vai cô.

“Nhưng anh đã nói sẽ làm một cuộc trao đổi với tôi!”

“Ừ, tôi hứa với em.” Hắn ngồi dậy và bắt đầu bôi lên eo cô.

“Anh có thể lý trí hơn được không?” Cô dùng ngón tay chọc vào má hắn, sau đó trượt xuống ôm cổ anh, thầm nghĩ bẻ gãy được thì tốt.

“Lý trí, em yêu à, đó không phải là lựa chọn của tôi.”
_________________________________

Lời của tác giả:

Truyện SM, S và M có thể hóa thân cho nhau, nam chính là S cũng là M, nhưng đa phần là S.

Vì hắn yêu mẹ hắn, nhưng cũng hận bà, sau đó phát triển thành say mê phụ nữ, nhưng lại hoài nghi và coi thường phụ nữ, ghét bị kiểm soát, thích kiểm soát và thách thức mọi quy tắc (ở đây chính là có quan hệ với chị dâu mình, xét cho cùng, không hề từ chối, và như việc bắt cóc, muốn thì nhất định phải lấy được vào tay). Điều này bắt nguồn từ sự phản kháng với sự quản giáo nghiêm khắc từ gia đình.
Nhân tiện, nữ chính giống một con gấu, làm việc theo cảm tính, muốn thì phải dũng cảm và kiên quyết dùng mọi cách để hạ gục người đàn ông mà mình thích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương