Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ
-
Chương 91
Thật sự chỉ có thể nói! Hãm hại a! Nàng cho là nàng sẽ rơi vào bên cạnh Huyễn Mạt, được rồi, cho dù không rơi xuống bên cạnh Huyễn Mạt, cũng nên là tu tiên giới a! Được rồi, cho dù không phải tu tiên giới, cũng có thể là nhân giới a!
Nhưng! Ai có thể nói với nàng một chút! Nàng là một phàm nhân lại dừng ở Ma giới là tình tiết gì a?!
Bên kia…
Thiên đạo: “(⊙o⊙)….” Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Có phải hắn run tay hay không?!
Sau đó vừa nhìn liền thấy Vân Ca đã bị ma tu trói đi…
Thiên đạo” ( -. -) không có việc gì, còn chưa có chết thì không thành vấn đề.
……..
Vân Ca cơ hội giãy dụa cũng không có, trực tiếp bị trói đi.
“Không ngờ, năm nay lỗ thủng kết giới cư nhiên rơi xuống một phàm nhân! Ngươi nói, tế tự có thể thưởng cho chúng ta hay không?” Một ma tu nhìn Vân Ca ɭϊếʍ môi một cái, nói.
Vân Ca đã bắt đầu tính toán một vấn đề, nàng hiện tại đi tìm chết, có thể đầu thai trở về không?
“Phàm nhân có gì tốt, tốt nhất là rơi xuống một người tu tiên, huống chi, tế tự trong khoảng thời gian này mỗi đêm đều xem thiên tượng, có người nói, kết giới đã buông lỏng không ít.” Ma tu bình tĩnh mà nói: “Chờ kết giới biến mất, chúng ta cũng không cần ở tại nơi ma khí bốn phía này nữa, đến lúc đó, muốn cái gì mà không có?”
“Ngươi nơi đó có, ta nghe tổ sư gia nói qua, tu tiên giới bên kia là một nơi tốt! Nơi đó có dư thừa linh khí, còn có cây cối xanh tươi… Quan trọng nhất là bên kia không có ma khí, một chút cũng không có.”
Vân Ca vừa nghe vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, nếu quả như thật có địa ngục, đại khái chính là dáng vẻ này đi, Vân Ca đột nhiên cảm thấy sương sớm thật sự không coi vào đâu, chí ít sương sớm sẽ không dẫn đến một mảnh hoang vu.
Xa xa có thể thấy thái dương treo trêи bầu trời, phát sinh nhàn nhạt ánh sáng, có loại cảm giác vô lực.
Đi không xa là có thể thấy một cổ thi thể, người của Ma giới không có thói quen chôn thi thể sao?
“Thành thật mà nói, thật sự không biết ta có thể chờ đến ngày kết giới biến mất không.” Một ma tu đột nhiên chán nản nói.
Vân Ca cảm thấy có chút kỳ quái, ma tu rất không giống như nàng tưởng tượng.
Phi thường không giống, ma tu trong truyền thuyết bản tính thích chém giết, nhưng hai ma tu này lúc thấy nàng cũng chỉ là trói lại, cũng không có trực tiếp giết nàng, hơn nữa còn đối thoại mang hơi thở của người dân lao động cùng khổ, thật sự là rất khó đem bọn họ liên hệ với ma tu hung tàn khát máu trong truyền thuyết.
Vân Ca cúi đầu, trong lòng suy tư, lát nữa gặp tế tự theo như hai ma tu này nói, nàng phải giải thích thế nào mới có thể làm cho đối phương tha nàng một mạng, nếu như phong cách của tế tự giống như hai người này, như vậy nàng vẫn có lòng tin nhất định có thể sống sót.
Sau đó, lúc đến cung điện của người gọi là tế tự, Vân Ca bị cung điện rách rưới chấn kinh rồi, sau đó sẽ nhìn chung quanh tràn ngập ma khí Vân Ca liền hiểu, cứ như vậy đã rất không dễ dàng đi, ma khí chính là ăn mòn lợi hại như vậy.
Nơi này ma khí, giống như linh khí của tu tiên giới, cơ hồ là tùy ý có thể thấy được.
Sau đó, Vân Ca liền thấy một lão giả bước đến, hai mắt ngấn lệ.
Vân Ca sửng sốt một chút, nước mắt cá sấu? Ma tu còn có thói quen này?
Còn không chờ Vân Ca nói cái gì, chỉ thấy đối phương ở vị trí cách nàng vài bước thì dừng lại, sau đó Vân Ca 囧 囧 nhìn lão giả nằm trêи mặt đất….
Tập tục của Ma giới có chút….
Không đành lòng nhìn thẳng là được, Vân Ca còn đang suy nghĩ bây giờ nàng có nên làm chút gì hay không, nhưng lại phải làm thế nào để đối phương không cảm thấy nàng có ý khinh thị phong tục của bọn họ.
Ách…..
Thế giới này thật để cho người ta quấn quýt a!
Còn không chờ Vân Ca làm gì, liền thấy hai ma tu vốn dĩ mang Vân Ca đến lúc nhìn thấy tế tự của bọn họ làm ra động tác như vậy, không hỏi gì cả, trực tiếp nằm xuống.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có Vân Ca bị trói là vẫn đứng, ba người khác nằm sấp, áp lực rất lớn a!
Vân Ca thật sâu cảm thấy có phải nàng cũng nên nằm xuống không, như vậy không chừng còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
“Thần của chúng ta, tạ ơn ngài đã không vứt bỏ chúng ta.” Lão giả đứng lên, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, ánh mắt nhìn về phía Vân Ca giống như nhìn cái gì.
Vân Ca nghe vậy, chỉ có thể nói, áp lực thật lớn! Đây không phải là buộc nàng nói dối sao?
“Mấy trăm năm qua, chúng ta chưa từng từ bỏ bản thân, giãy dụa giữa ma khí, rốt cuộc đợi được hôm nay rồi.” Lão giả nói tiếp.
Vân Ca sửng sốt một chút, cái này phát triển có chút quỷ dị, bây giờ nàng nên thừa nhận hay phủ nhận, vẫn nên thừa nhận đi?
“Thần sử, xin không cần ngạc nhiên, ngươi xem ma khí xung quanh.” Lão giả cũng chính là tế tự có thể thấy vẻ mê man trêи mặt Vân Ca, vì vậy giải thích.
“Ma khí nhập thể, đối với một người bình thường mà nói nhất định sẽ bạo thể mà chết, nhưng thần sử ngươi không có chuyện gì còn không nói, ngay cả y phục cũng không bị ăn mòn, đây là bởi vì ngươi có khí tức của thần.” Ánh mắt Lão giả nhìn Vân Ca mang theo kính nể.
“Thần sử? Ngươi nói thần giới?” Vân Ca rốt cuộc mở miệng, chính xác ra, rốt cuộc có thời gian cho nàng mở miệng.
“Phi!” Lão giả đột nhiên phẫn hận: “Đám phản bội kia! Đám phản đồ phản bội lại thần !”
“Các nàng không phải là thần sao?” Vân Ca có chút kỳ quái, đám người thần giới không phải là thần, thế nào liền biến thành kẻ phản bội lại thần rồi?
“Đây chẳng qua là một đám phản bội lại thần!” Lão giả nhìn về phía Vân Ca, giọng nói không còn phẫn nộ nữa: “Thần của chúng ta cho tới bây giờ đều chỉ có một, một ngàn năm trước, thần trông coi bán thần giới, tu tiên giới, nhân giới, thần đồ ở tại bán thần giới, người tu tiên ở tại tu tiên giới, mà phàm nhân thì ở nhân giới, thần là từ bi, vì nghĩ cho phàm nhân tránh bị người tu tiên khi dễ, tránh cho tu tiên giới bị thần đồ khi dễ, thần đã dùng tinh lực rất lớn để tu bổ kết giới.” Lão nhân nghĩ tới lịch sử này, khuôn mặt đã bắt đầu dữ tợn: “Nhưng, giữa thần đồ xuất hiện kẻ phản bội, cảm thấy quyết định của thần không công bằng, thừa dịp thần vì tu bổ các kết giới nguyên khí đại thương mà đánh lén thần… Tổ tiên của Chúng ta không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy, nên cùng với ma khí bốn phía lúc đó tất cả bị phong ấn ở đây.”
Vân Ca đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Thần của các ngươi không phải là thiên đạo chứ?”
Lão nhân càng thêm kϊƈɦ động: “Thần sử! Ngươi đã gặp thần.”
“Ân.” Vân Ca gật đầu. Thì ra nàng cũng không cần nói dối a! Thì ra người áo đen kia còn có bối cảnh khúc chiết như vậy!
“Hắn đương nhiên không từ bỏ các ngươi.” Đúng vậy đúng vậy! Trực tiếp đem nàng ném đến đây là có ý đồ đi?
“Thần a!” Lão giả lại một lần nữa dẫn theo mọi người phủ phục trêи mặt đất.
……….
Lâm Duyên cùng Thần Khải biết Huyễn Mạt giam cầm Vân Ca. Vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đây là tù lao thủy tinh, tình tết giam cầm tình yêu?
Thần Khải vẻ mặt lo lắng, nàng luôn cảm thấy thần trí Huyễn Mạt hình như có chút vấn đề, có thể do nhập ma hay không?
Lúc ba người xuất hiện, Huyễn Mạt đã triệt để nhập ma.
“Tỷ tỷ? / Huyễn Mạt?!” Ba người thật sự cảm thấy hai tháng này tâm tình quả thực không thể không thể khởi sắc nổi.
“….” Huyễn Mạt không để ý đến ba người, cố chấp đem ma khí trong người mình dẫn vào trêи người Vân Ca đang hôn mê.
Ba người cảm thấy không xong rồi, đặc biệt Lâm Duyên, trực tiếp xuất thủ.
Nhưng còn không đến gần Huyễn Mạt đã bị bắn ra ngoài.
Cuối cùng ba người chỉ có thể sốt ruột ở bên cạnh nhìn.
Cả khuôn mặt Huyễn Mạt cơ hồ là tái nhợt, đôi mắt đỏ rực, mà Vân Ca bị nàng vây ở tại chỗ, không thể động đậy.
Vân Ca tỉnh lại nhìn Huyễn Mạt, thống khổ bất kham.
“Ngươi đang suy nghĩ gì!” Băng Lăng vừa tiếp xúc, sắc mặt liền đại biến, Lâm Duyên cùng Thần Khải không biết đây là cái gì, nhưng nàng vừa tiếp xúc đã biết đây là công pháp tu luyện ma tu lưu truyền ở bên ngoài, dùng để dằn vặt người khác, người ở trong pháp trận, không có chút tổn thương nào, nhưng linh hồn lại giống như bị từng roi từng rơi quất vào, thống khổ khó nhịn!
“Cút!” Tâm tình của Huyễn Mạt phi thường không tốt, gần như phát cuồng, nàng tinh tường ý thức được sư tôn của nàng không về được nữa…
Cho dù nàng có thể trực tiếp đem linh hồn này rút ra, nhưng, nàng lại không cảm giác được sự tồn tại của sư tôn, linh hồn của sư tôn nàng đâu? Không thấy….
Là nàng vô dụng, nếu như không phải nàng, sư tôn cũng sẽ không chết.
“Đó là sư tôn của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy!” Lâm Duyên nghe Băng Lăng nói, lúc này mới ý thức được thật sự xảy ra chuyện lớn! Không phải tình nhân hờn dỗi sao!
“Nàng! Không! phải!” Đoạn thời gian trước, nàng vội vàng tu luyện, vội vàng muốn tìm sư tôn trở về, đối với người này không nói gì, quan trọng nhất là nàng không thể động đến thân thể này, nàng sợ sư tôn trở về cần dùng, nhưng hiện tại hết thảy đều không có, nàng còn gì phải bận tâm, Huyễn Mạt ánh mắt băng lãnh, nhìn về phía vài người trước mắt: “Cảm giác của Vân Ca, cả đời ta đều sẽ không quên. Nàng không phải! Ta chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết!”
“….” Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ/ chủ nhân điên rồi! Băng Lăng cùng Thần Khải đồng thời nghĩ đến.
Lâm Duyên vẫn đang suy nghĩ một vấn đề khác, độ phù hợp giữa linh hồn cùng thân thể….
Nếu như Huyễn Mạt nói không phải người này, như vậy đây chính là Vân Ca nguyên bản?!
Nhưng… Lâm Duyên đột nhiên cảm thấy thế giới quan sụp đổ, nếu như nàng nhớ không lầm, vài ngày trước còn có thể thấy Vân Ca tình ý triền miên đối với Huyễn Mạt.
Khóc chết ta, đây là nữ nhị dưới ngòi bút của nàng a! Nữ nhị bi thảm a! Thế nào lại cong rồi? Lẽ nào….
Không đúng không đúng! Nàng thẳng tăm tắp! Không thể nghĩ quá nhiều!
Huyễn Mạt cũng không để ý tới mấy người này, trực tiếp rời đi.
Thần Khải cùng Băng Lăng muốn cứu người, lại phát hiện mình hoàn toàn không cách nào tiến vào pháp trận.
Chỉ mới đến gần một chút đã bị đánh bật ra.
“Cái kia….” Lâm Duyên thấy hai người ra sức như vậy, chậm rãi lên tiếng: “Vân Ca, ngươi biết Nhất Điểm Chu Thần sao?”
Lần trước, nàng cũng đã hoài nghi nhưng cũng là bởi vì lúc đó nàng nói đến Nhất Điểm Chu Thần, đối phương thay đổi sắc mặt, nên nàng mới cảm thấy đây là Vân Ca ở thế giới kia.
Trêи trán Vân Ca ứa ra mồ hôi, nhưng tất cả thống khổ cũng không bằng thống khổ trong lòng nàng.
Thì ra… Nàng không phải người nàng ấy yêu…..
Thì ra không phải…..
Cũng đúng, trong lòng Vân Ca cảm thấy châm chọc, tại sao nàng có thể thu một kẻ trời sinh phế vật làm đồ đệ?
Nàng ích kỷ cho rằng ông trời thấy nàng đã ăn năn, bồi thường cho nàng, thì ra cũng không phải, chỉ là bởi vì nàng bán đứng ái nhân nên ông trời dành cho nàng giáo huấn càng sâu mà thôi.
Sai, người này cũng không phải tiểu sư muội luôn dinh lấy nàng, cũng không phải tiểu sư muội ngây thơ hiền lành sẽ đi theo phía sau nàng, không phải tiểu sư muội ngay cả con kiến cũng không muốn giết….
Tiểu sư muội bị nàng lừa dối còn giúp nàng kiếm tiền, các nàng chỉ là lớn lên giống nhau như đúc mà thôi, mình không phải là đã sớm biết rồi sao?
Tại sao phải đau lòng?
Bởi vì nàng tiểu sư muội đơn thuần hiền lành kia, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Lúc Vân Ca tỉnh lại, mơ mơ màng màng, cho rằng mình đã xuống địa ngục, một khắc trước, nàng còn bị một kẻ mập mạp đặt dưới thân, nhưng sau một khắc, nàng lại thấy được tiểu sư muội của nàng, ngay bên cạnh nàng?!
Vân Ca sửng sốt một chút, không dám tin tưởng mở to hai mắt, thẳng đến khi nàng cầm kiếm tự đâm bản thân một chút, thấy da thịt trắng noản truyền tới đau đớn nàng mới ý thức được, tất cả đều không phải là mộng, đều là thật!
Nàng đang chuẩn bị nhào đến trêи người tiểu sư muội, lúc này cửa mở, sau đó liền thấy ba nữ nhân nàng hoàn toàn chưa từng thấy qua tiến vào.
Lúc nhìn thấy nàng, các nàng tựa hồ thật cao hứng?!
Vân Ca đang chuẩn bị nói, nàng chợt nghe một nữ nhân trong số đó hướng về phía tiểu sư muội của nàng gọi một tiếng Huyễn Mạt!
Huyễn Mạt?! Vân Ca sửng sốt một chút, tiểu sư muội tại sao gọi là Huyễn Mạt?!
Vân Ca theo bản năng cảm thấy không thích hợp: “Ngươi là ai?”
Sau đó…
Vân Ca nghe xong các nàng nói, nàng mới biết được nàng là sư tôn của tiểu sư muội Lâm Duyên, không chỉ có như vậy, tiểu sư muội cũng không phải tên Lâm Duyên mà gọi là Huyễn Mạt, quan trọng nhất là hai người là ái nhân, nàng bởi vì cứu tiểu sư muội mà chết.
Nàng cũng nói không rõ bản thân là cảm giác gì, nhưng trong lòng nàng là cao hứng, nàng vì cứu tiểu sư muội mà chết, mất đi ký ức, như vậy nàng sẽ không nợ tiểu sư muội như kiếp trước nữa? Như vậy có phải kiếp này nàng có thể cùng nàng bên nhau?!
Nhưng… Hết thảy đều không phải giống như tưởng tượng, tiểu sư muội Lâm Duyên… Cũng chính là Huyễn Mạt cũng không cho nàng một sắc mặt tốt, thậm chí ánh mắt nhìn về phía đều là tràn ngập sát khí.
Trong lòng Vân Ca khó chịu, tiểu sư muội của nàng không phải như thế, tiểu sư muội của nàng, cho dù đã biết nàng mang nàng ấy cho lão yêu quái kia, cũng không đành lòng tổn thương nàng, cuối cùng nàng ấy còn thổ huyết…
Tiểu sư muội của nàng…
Từ lúc Huyễn Mạt tỉnh lại chỉ nói với nàng một câu: “Cút ra ngoài….” Chưa từng có sắc mặt tốt, nàng thậm chí có lúc cũng hoài nghi, ba người kia đã lừa nàng.
Thì ra… Không phải ba người kia lừa nàng, mà là nàng cho tới bây giờ đều không phải là người kia….
Nàng chưa từng nghĩ nàng sẽ không phải người trong miệng ba người kia vẫn nói, nàng vẫn cho là bản thân chỉ là mất trí nhớ mà thôi.
“Tiểu sư muội… Tiểu sư muội….”
Lâm Duyên nghe được bên trong truyền đến thanh âm, mở to hai mắt, nhưng nàng không cảm thấy tiểu sư muội này là đang gọi nàng!
Như vậy, người bên trong thật sự là Vân Ca nguyên bản a!
Như vậy vấn đề đến rồi, Vân Ca nguyên bản đã trở về, vậy Vân Ca thuộc về Huyễn Mạt đã đi nơi nào?
WTF? Không nên hù dọa nàng, không phải là đã trở về hiện đại đi?
Nếu như thật sự quay về hiện đại, Huyễn Mạt phải làm sao? Quả thực so với sinh tử cách biệt còn ngược tâm ngược phế a!
Trong lòng Lâm Duyên rơi một giọt lệ đồng cảm với Huyễn Mạt.
Ách, nàng còn tưởng nàng không có cái này…. Nàng thật sự có cái gọi là đồng cảm sao! Lâm Duyên căn cứ kinh nghiệm nhiều lần rơi đồ của nàng, chỉ cần trong lòng nàng không nóng nảy, không cảm thấy có cái gì đáng nói, như vậy thứ đó nhất định vẫn còn, không có thật sự rơi mất, chỉ cần nàng sợ hãi, như vậy thứ đó nhất định sẽ không còn, căn cứ điểm này, chứng tỏ Vân Ca khẳng định không mất!
Nói không chừng nằm ngay trong góc nào đó!
p/s: do thiên đạo mang Vân Ca từ hiện đại đến nên đã tạo ra hai thế giới song song, một là thế giới như trong nguyên bản, Vân Ca thật đã lừa gạt hãm hại Lâm Duyên (nữ chủ trong bản gốc cũng tức là Huyễn Mạt trong bản biến thể), cho nên đến cuối cùng kết cục của Vân Ca thật chính là bị Lâm Duyên bán vào kỹ viện. hiện tại không biết tại sao Vân Ca thật lại bị kéo sang thế giới biến thể.
Nhưng! Ai có thể nói với nàng một chút! Nàng là một phàm nhân lại dừng ở Ma giới là tình tiết gì a?!
Bên kia…
Thiên đạo: “(⊙o⊙)….” Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Có phải hắn run tay hay không?!
Sau đó vừa nhìn liền thấy Vân Ca đã bị ma tu trói đi…
Thiên đạo” ( -. -) không có việc gì, còn chưa có chết thì không thành vấn đề.
……..
Vân Ca cơ hội giãy dụa cũng không có, trực tiếp bị trói đi.
“Không ngờ, năm nay lỗ thủng kết giới cư nhiên rơi xuống một phàm nhân! Ngươi nói, tế tự có thể thưởng cho chúng ta hay không?” Một ma tu nhìn Vân Ca ɭϊếʍ môi một cái, nói.
Vân Ca đã bắt đầu tính toán một vấn đề, nàng hiện tại đi tìm chết, có thể đầu thai trở về không?
“Phàm nhân có gì tốt, tốt nhất là rơi xuống một người tu tiên, huống chi, tế tự trong khoảng thời gian này mỗi đêm đều xem thiên tượng, có người nói, kết giới đã buông lỏng không ít.” Ma tu bình tĩnh mà nói: “Chờ kết giới biến mất, chúng ta cũng không cần ở tại nơi ma khí bốn phía này nữa, đến lúc đó, muốn cái gì mà không có?”
“Ngươi nơi đó có, ta nghe tổ sư gia nói qua, tu tiên giới bên kia là một nơi tốt! Nơi đó có dư thừa linh khí, còn có cây cối xanh tươi… Quan trọng nhất là bên kia không có ma khí, một chút cũng không có.”
Vân Ca vừa nghe vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, nếu quả như thật có địa ngục, đại khái chính là dáng vẻ này đi, Vân Ca đột nhiên cảm thấy sương sớm thật sự không coi vào đâu, chí ít sương sớm sẽ không dẫn đến một mảnh hoang vu.
Xa xa có thể thấy thái dương treo trêи bầu trời, phát sinh nhàn nhạt ánh sáng, có loại cảm giác vô lực.
Đi không xa là có thể thấy một cổ thi thể, người của Ma giới không có thói quen chôn thi thể sao?
“Thành thật mà nói, thật sự không biết ta có thể chờ đến ngày kết giới biến mất không.” Một ma tu đột nhiên chán nản nói.
Vân Ca cảm thấy có chút kỳ quái, ma tu rất không giống như nàng tưởng tượng.
Phi thường không giống, ma tu trong truyền thuyết bản tính thích chém giết, nhưng hai ma tu này lúc thấy nàng cũng chỉ là trói lại, cũng không có trực tiếp giết nàng, hơn nữa còn đối thoại mang hơi thở của người dân lao động cùng khổ, thật sự là rất khó đem bọn họ liên hệ với ma tu hung tàn khát máu trong truyền thuyết.
Vân Ca cúi đầu, trong lòng suy tư, lát nữa gặp tế tự theo như hai ma tu này nói, nàng phải giải thích thế nào mới có thể làm cho đối phương tha nàng một mạng, nếu như phong cách của tế tự giống như hai người này, như vậy nàng vẫn có lòng tin nhất định có thể sống sót.
Sau đó, lúc đến cung điện của người gọi là tế tự, Vân Ca bị cung điện rách rưới chấn kinh rồi, sau đó sẽ nhìn chung quanh tràn ngập ma khí Vân Ca liền hiểu, cứ như vậy đã rất không dễ dàng đi, ma khí chính là ăn mòn lợi hại như vậy.
Nơi này ma khí, giống như linh khí của tu tiên giới, cơ hồ là tùy ý có thể thấy được.
Sau đó, Vân Ca liền thấy một lão giả bước đến, hai mắt ngấn lệ.
Vân Ca sửng sốt một chút, nước mắt cá sấu? Ma tu còn có thói quen này?
Còn không chờ Vân Ca nói cái gì, chỉ thấy đối phương ở vị trí cách nàng vài bước thì dừng lại, sau đó Vân Ca 囧 囧 nhìn lão giả nằm trêи mặt đất….
Tập tục của Ma giới có chút….
Không đành lòng nhìn thẳng là được, Vân Ca còn đang suy nghĩ bây giờ nàng có nên làm chút gì hay không, nhưng lại phải làm thế nào để đối phương không cảm thấy nàng có ý khinh thị phong tục của bọn họ.
Ách…..
Thế giới này thật để cho người ta quấn quýt a!
Còn không chờ Vân Ca làm gì, liền thấy hai ma tu vốn dĩ mang Vân Ca đến lúc nhìn thấy tế tự của bọn họ làm ra động tác như vậy, không hỏi gì cả, trực tiếp nằm xuống.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có Vân Ca bị trói là vẫn đứng, ba người khác nằm sấp, áp lực rất lớn a!
Vân Ca thật sâu cảm thấy có phải nàng cũng nên nằm xuống không, như vậy không chừng còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
“Thần của chúng ta, tạ ơn ngài đã không vứt bỏ chúng ta.” Lão giả đứng lên, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, ánh mắt nhìn về phía Vân Ca giống như nhìn cái gì.
Vân Ca nghe vậy, chỉ có thể nói, áp lực thật lớn! Đây không phải là buộc nàng nói dối sao?
“Mấy trăm năm qua, chúng ta chưa từng từ bỏ bản thân, giãy dụa giữa ma khí, rốt cuộc đợi được hôm nay rồi.” Lão giả nói tiếp.
Vân Ca sửng sốt một chút, cái này phát triển có chút quỷ dị, bây giờ nàng nên thừa nhận hay phủ nhận, vẫn nên thừa nhận đi?
“Thần sử, xin không cần ngạc nhiên, ngươi xem ma khí xung quanh.” Lão giả cũng chính là tế tự có thể thấy vẻ mê man trêи mặt Vân Ca, vì vậy giải thích.
“Ma khí nhập thể, đối với một người bình thường mà nói nhất định sẽ bạo thể mà chết, nhưng thần sử ngươi không có chuyện gì còn không nói, ngay cả y phục cũng không bị ăn mòn, đây là bởi vì ngươi có khí tức của thần.” Ánh mắt Lão giả nhìn Vân Ca mang theo kính nể.
“Thần sử? Ngươi nói thần giới?” Vân Ca rốt cuộc mở miệng, chính xác ra, rốt cuộc có thời gian cho nàng mở miệng.
“Phi!” Lão giả đột nhiên phẫn hận: “Đám phản bội kia! Đám phản đồ phản bội lại thần !”
“Các nàng không phải là thần sao?” Vân Ca có chút kỳ quái, đám người thần giới không phải là thần, thế nào liền biến thành kẻ phản bội lại thần rồi?
“Đây chẳng qua là một đám phản bội lại thần!” Lão giả nhìn về phía Vân Ca, giọng nói không còn phẫn nộ nữa: “Thần của chúng ta cho tới bây giờ đều chỉ có một, một ngàn năm trước, thần trông coi bán thần giới, tu tiên giới, nhân giới, thần đồ ở tại bán thần giới, người tu tiên ở tại tu tiên giới, mà phàm nhân thì ở nhân giới, thần là từ bi, vì nghĩ cho phàm nhân tránh bị người tu tiên khi dễ, tránh cho tu tiên giới bị thần đồ khi dễ, thần đã dùng tinh lực rất lớn để tu bổ kết giới.” Lão nhân nghĩ tới lịch sử này, khuôn mặt đã bắt đầu dữ tợn: “Nhưng, giữa thần đồ xuất hiện kẻ phản bội, cảm thấy quyết định của thần không công bằng, thừa dịp thần vì tu bổ các kết giới nguyên khí đại thương mà đánh lén thần… Tổ tiên của Chúng ta không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy, nên cùng với ma khí bốn phía lúc đó tất cả bị phong ấn ở đây.”
Vân Ca đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Thần của các ngươi không phải là thiên đạo chứ?”
Lão nhân càng thêm kϊƈɦ động: “Thần sử! Ngươi đã gặp thần.”
“Ân.” Vân Ca gật đầu. Thì ra nàng cũng không cần nói dối a! Thì ra người áo đen kia còn có bối cảnh khúc chiết như vậy!
“Hắn đương nhiên không từ bỏ các ngươi.” Đúng vậy đúng vậy! Trực tiếp đem nàng ném đến đây là có ý đồ đi?
“Thần a!” Lão giả lại một lần nữa dẫn theo mọi người phủ phục trêи mặt đất.
……….
Lâm Duyên cùng Thần Khải biết Huyễn Mạt giam cầm Vân Ca. Vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đây là tù lao thủy tinh, tình tết giam cầm tình yêu?
Thần Khải vẻ mặt lo lắng, nàng luôn cảm thấy thần trí Huyễn Mạt hình như có chút vấn đề, có thể do nhập ma hay không?
Lúc ba người xuất hiện, Huyễn Mạt đã triệt để nhập ma.
“Tỷ tỷ? / Huyễn Mạt?!” Ba người thật sự cảm thấy hai tháng này tâm tình quả thực không thể không thể khởi sắc nổi.
“….” Huyễn Mạt không để ý đến ba người, cố chấp đem ma khí trong người mình dẫn vào trêи người Vân Ca đang hôn mê.
Ba người cảm thấy không xong rồi, đặc biệt Lâm Duyên, trực tiếp xuất thủ.
Nhưng còn không đến gần Huyễn Mạt đã bị bắn ra ngoài.
Cuối cùng ba người chỉ có thể sốt ruột ở bên cạnh nhìn.
Cả khuôn mặt Huyễn Mạt cơ hồ là tái nhợt, đôi mắt đỏ rực, mà Vân Ca bị nàng vây ở tại chỗ, không thể động đậy.
Vân Ca tỉnh lại nhìn Huyễn Mạt, thống khổ bất kham.
“Ngươi đang suy nghĩ gì!” Băng Lăng vừa tiếp xúc, sắc mặt liền đại biến, Lâm Duyên cùng Thần Khải không biết đây là cái gì, nhưng nàng vừa tiếp xúc đã biết đây là công pháp tu luyện ma tu lưu truyền ở bên ngoài, dùng để dằn vặt người khác, người ở trong pháp trận, không có chút tổn thương nào, nhưng linh hồn lại giống như bị từng roi từng rơi quất vào, thống khổ khó nhịn!
“Cút!” Tâm tình của Huyễn Mạt phi thường không tốt, gần như phát cuồng, nàng tinh tường ý thức được sư tôn của nàng không về được nữa…
Cho dù nàng có thể trực tiếp đem linh hồn này rút ra, nhưng, nàng lại không cảm giác được sự tồn tại của sư tôn, linh hồn của sư tôn nàng đâu? Không thấy….
Là nàng vô dụng, nếu như không phải nàng, sư tôn cũng sẽ không chết.
“Đó là sư tôn của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy!” Lâm Duyên nghe Băng Lăng nói, lúc này mới ý thức được thật sự xảy ra chuyện lớn! Không phải tình nhân hờn dỗi sao!
“Nàng! Không! phải!” Đoạn thời gian trước, nàng vội vàng tu luyện, vội vàng muốn tìm sư tôn trở về, đối với người này không nói gì, quan trọng nhất là nàng không thể động đến thân thể này, nàng sợ sư tôn trở về cần dùng, nhưng hiện tại hết thảy đều không có, nàng còn gì phải bận tâm, Huyễn Mạt ánh mắt băng lãnh, nhìn về phía vài người trước mắt: “Cảm giác của Vân Ca, cả đời ta đều sẽ không quên. Nàng không phải! Ta chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết!”
“….” Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ/ chủ nhân điên rồi! Băng Lăng cùng Thần Khải đồng thời nghĩ đến.
Lâm Duyên vẫn đang suy nghĩ một vấn đề khác, độ phù hợp giữa linh hồn cùng thân thể….
Nếu như Huyễn Mạt nói không phải người này, như vậy đây chính là Vân Ca nguyên bản?!
Nhưng… Lâm Duyên đột nhiên cảm thấy thế giới quan sụp đổ, nếu như nàng nhớ không lầm, vài ngày trước còn có thể thấy Vân Ca tình ý triền miên đối với Huyễn Mạt.
Khóc chết ta, đây là nữ nhị dưới ngòi bút của nàng a! Nữ nhị bi thảm a! Thế nào lại cong rồi? Lẽ nào….
Không đúng không đúng! Nàng thẳng tăm tắp! Không thể nghĩ quá nhiều!
Huyễn Mạt cũng không để ý tới mấy người này, trực tiếp rời đi.
Thần Khải cùng Băng Lăng muốn cứu người, lại phát hiện mình hoàn toàn không cách nào tiến vào pháp trận.
Chỉ mới đến gần một chút đã bị đánh bật ra.
“Cái kia….” Lâm Duyên thấy hai người ra sức như vậy, chậm rãi lên tiếng: “Vân Ca, ngươi biết Nhất Điểm Chu Thần sao?”
Lần trước, nàng cũng đã hoài nghi nhưng cũng là bởi vì lúc đó nàng nói đến Nhất Điểm Chu Thần, đối phương thay đổi sắc mặt, nên nàng mới cảm thấy đây là Vân Ca ở thế giới kia.
Trêи trán Vân Ca ứa ra mồ hôi, nhưng tất cả thống khổ cũng không bằng thống khổ trong lòng nàng.
Thì ra… Nàng không phải người nàng ấy yêu…..
Thì ra không phải…..
Cũng đúng, trong lòng Vân Ca cảm thấy châm chọc, tại sao nàng có thể thu một kẻ trời sinh phế vật làm đồ đệ?
Nàng ích kỷ cho rằng ông trời thấy nàng đã ăn năn, bồi thường cho nàng, thì ra cũng không phải, chỉ là bởi vì nàng bán đứng ái nhân nên ông trời dành cho nàng giáo huấn càng sâu mà thôi.
Sai, người này cũng không phải tiểu sư muội luôn dinh lấy nàng, cũng không phải tiểu sư muội ngây thơ hiền lành sẽ đi theo phía sau nàng, không phải tiểu sư muội ngay cả con kiến cũng không muốn giết….
Tiểu sư muội bị nàng lừa dối còn giúp nàng kiếm tiền, các nàng chỉ là lớn lên giống nhau như đúc mà thôi, mình không phải là đã sớm biết rồi sao?
Tại sao phải đau lòng?
Bởi vì nàng tiểu sư muội đơn thuần hiền lành kia, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Lúc Vân Ca tỉnh lại, mơ mơ màng màng, cho rằng mình đã xuống địa ngục, một khắc trước, nàng còn bị một kẻ mập mạp đặt dưới thân, nhưng sau một khắc, nàng lại thấy được tiểu sư muội của nàng, ngay bên cạnh nàng?!
Vân Ca sửng sốt một chút, không dám tin tưởng mở to hai mắt, thẳng đến khi nàng cầm kiếm tự đâm bản thân một chút, thấy da thịt trắng noản truyền tới đau đớn nàng mới ý thức được, tất cả đều không phải là mộng, đều là thật!
Nàng đang chuẩn bị nhào đến trêи người tiểu sư muội, lúc này cửa mở, sau đó liền thấy ba nữ nhân nàng hoàn toàn chưa từng thấy qua tiến vào.
Lúc nhìn thấy nàng, các nàng tựa hồ thật cao hứng?!
Vân Ca đang chuẩn bị nói, nàng chợt nghe một nữ nhân trong số đó hướng về phía tiểu sư muội của nàng gọi một tiếng Huyễn Mạt!
Huyễn Mạt?! Vân Ca sửng sốt một chút, tiểu sư muội tại sao gọi là Huyễn Mạt?!
Vân Ca theo bản năng cảm thấy không thích hợp: “Ngươi là ai?”
Sau đó…
Vân Ca nghe xong các nàng nói, nàng mới biết được nàng là sư tôn của tiểu sư muội Lâm Duyên, không chỉ có như vậy, tiểu sư muội cũng không phải tên Lâm Duyên mà gọi là Huyễn Mạt, quan trọng nhất là hai người là ái nhân, nàng bởi vì cứu tiểu sư muội mà chết.
Nàng cũng nói không rõ bản thân là cảm giác gì, nhưng trong lòng nàng là cao hứng, nàng vì cứu tiểu sư muội mà chết, mất đi ký ức, như vậy nàng sẽ không nợ tiểu sư muội như kiếp trước nữa? Như vậy có phải kiếp này nàng có thể cùng nàng bên nhau?!
Nhưng… Hết thảy đều không phải giống như tưởng tượng, tiểu sư muội Lâm Duyên… Cũng chính là Huyễn Mạt cũng không cho nàng một sắc mặt tốt, thậm chí ánh mắt nhìn về phía đều là tràn ngập sát khí.
Trong lòng Vân Ca khó chịu, tiểu sư muội của nàng không phải như thế, tiểu sư muội của nàng, cho dù đã biết nàng mang nàng ấy cho lão yêu quái kia, cũng không đành lòng tổn thương nàng, cuối cùng nàng ấy còn thổ huyết…
Tiểu sư muội của nàng…
Từ lúc Huyễn Mạt tỉnh lại chỉ nói với nàng một câu: “Cút ra ngoài….” Chưa từng có sắc mặt tốt, nàng thậm chí có lúc cũng hoài nghi, ba người kia đã lừa nàng.
Thì ra… Không phải ba người kia lừa nàng, mà là nàng cho tới bây giờ đều không phải là người kia….
Nàng chưa từng nghĩ nàng sẽ không phải người trong miệng ba người kia vẫn nói, nàng vẫn cho là bản thân chỉ là mất trí nhớ mà thôi.
“Tiểu sư muội… Tiểu sư muội….”
Lâm Duyên nghe được bên trong truyền đến thanh âm, mở to hai mắt, nhưng nàng không cảm thấy tiểu sư muội này là đang gọi nàng!
Như vậy, người bên trong thật sự là Vân Ca nguyên bản a!
Như vậy vấn đề đến rồi, Vân Ca nguyên bản đã trở về, vậy Vân Ca thuộc về Huyễn Mạt đã đi nơi nào?
WTF? Không nên hù dọa nàng, không phải là đã trở về hiện đại đi?
Nếu như thật sự quay về hiện đại, Huyễn Mạt phải làm sao? Quả thực so với sinh tử cách biệt còn ngược tâm ngược phế a!
Trong lòng Lâm Duyên rơi một giọt lệ đồng cảm với Huyễn Mạt.
Ách, nàng còn tưởng nàng không có cái này…. Nàng thật sự có cái gọi là đồng cảm sao! Lâm Duyên căn cứ kinh nghiệm nhiều lần rơi đồ của nàng, chỉ cần trong lòng nàng không nóng nảy, không cảm thấy có cái gì đáng nói, như vậy thứ đó nhất định vẫn còn, không có thật sự rơi mất, chỉ cần nàng sợ hãi, như vậy thứ đó nhất định sẽ không còn, căn cứ điểm này, chứng tỏ Vân Ca khẳng định không mất!
Nói không chừng nằm ngay trong góc nào đó!
p/s: do thiên đạo mang Vân Ca từ hiện đại đến nên đã tạo ra hai thế giới song song, một là thế giới như trong nguyên bản, Vân Ca thật đã lừa gạt hãm hại Lâm Duyên (nữ chủ trong bản gốc cũng tức là Huyễn Mạt trong bản biến thể), cho nên đến cuối cùng kết cục của Vân Ca thật chính là bị Lâm Duyên bán vào kỹ viện. hiện tại không biết tại sao Vân Ca thật lại bị kéo sang thế giới biến thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook