Cách Tuần Phủ Lừa Thê
-
Chương 11-1
Khi Cầu Hi Mai và Quản Nguyên Thiện vội vàng tra án tham ô, lại vội vàng cứu Phòng Phục Lâm, Hồng Tuyết Bình đã đến.
Nàng ta là thứ nữ di nương Hồng gia, không biết dỗ dành thế nào được đại Lỗ thị nhận nàng làm dòng chính nữ, thậm chí vì để cho nàng thân thể mảnh mai có chỗ để dưỡng bệnh tốt, cố ý gửi thư cho muội muội tiểu Lỗ thị, muốn tiểu Lỗ thị thu lưu nàng ta với lý do là dưỡng bệnh, Giang Nam khí hậu hợp lòng người thích hợp cho việc đó.
Quả nhiên, nàng ta vừa đến Giang Tô cảnh sắc tú lệ, nghe nói không thuốc bệnh cũng tốt lên phân nửa, nàng ta không còn thở gấp, đêm không còn đổ mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận, Giang Nam là nơi đất lành tạo ra mỹ nhân.
Mới đến không quá nửa tháng, Hồng Tuyết Bình có vô số thủ đoạn khiến Lỗ thị được dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, khiến cho tiểu Lỗ thị vẫn luôn ghét nghèo yêu giàu yêu thương nàng ta như chính con ruột, trang sức, y phục, nàng ta muốn gì thì có cái đó.
Nàng ta rất thông minh, không chỉ mình tiểu Lỗ thị bị lung lạc, ngay cả người Đinh phủ cũng không ngoại lệ bị nàng ta lôi kéo, hơn nữa còn đưa ra không ít chủ ý được người khen hay, khiến cho Đinh Vượng Hải vẫn luôn dậm chân tại vị trí tri huyện tiến thêm được một bước, lên làm quan tri châu ngũ phẩm.
Nhưng nàng ta không chỉ muốn được hai vị trưởng bối Đinh phủ yêu thích, nàng ta càng muốn tìm một mối lương duyên ở Giang Nam giàu có, nàng ta cũng đã đến tuổi lấy chồng, nàng ta cũng không muốn giống như nương của mình phải làm thiếp, bị người khác xem thường.
Mà nàng ta không có hứng thú với những mối hôn nhân gia tộc, muốn tìm một nam nhân bản thân vừa mắt, hơn nữa còn muốn có xuất thân tốt, gia thế tốt, tốt nhất là con cháu quan gia có tiền, lại có tài, có thể cùng nàng ta ngâm thơ làm câu đối, ôn nhu đối với nữ nhân, quan trọng nhất là bộ dạng phải tuấn tú, tuyệt đối không thể là dưa méo táo nứt, con cả thì càng tốt, sau ngày gia sản sẽ do hắn thừa kế.
Không hề nghi ngờ, trước mắt biểu ca Đinh Lập Hi là đối tượng tốt nhất, tương lai là con cả của tri châu tất nhiên sẽ nổi tiếng, lại là tâm can bảo bối của tiểu Lỗ thị, dù tương lai hắn không thể đi con đường quan lớn, nhưng tốt xấu gì cả đời cũng không lo ăn mặc, hắn có dùng cũng không hết bạc.
Trước mắt nàng ta không tìm được đối tượng nào tốt hơn Đinh Lập Hi, tạm thời chấp nhận, dù sao Giang Nam đại quan không nhiều, hơn nữa phần lớn các cậu ấm tuổi tác tương xứng với nàng đều đã đính hôn, nếu như không có người nào tốt hơn, gả cho biểu ca cũng không tồi.
“Biểu muội cẩn thận, sức khỏe của muội không tốt lắm, đừng ra gió, đi đường thì để nha hoàn đỡ, nếu để bị ngã biểu ca sẽ đau lòng.” Đinh Lập Hi trời sinh tính phong lưu thừa dịp biểu muội chân bước không vững thân thể nghiêng ngả, đưa tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng ta, ngả ngớn nhéo một cái.
Nhưng hắn không biết đó là kỹ xảo đưa hắn vào tròng của Hồng Tuyết Bình, nàng ta căn bản không hụt chân, là nhìn thấy hắn đi đến gần mới làm bộ đứng không vững, cố ý ngã vào trong lòng hắn.
Một người tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu, ngược lại vừa xứng đôi, hai người mắt đi mày lại đưa tình.
“Đa tạ biểu ca quan tâm Bình nhi, Bình nhi đúng là số khổ, không có được thân thể khỏe mạnh, khiến cho biểu ca và dì lo lắng.” Giọng nói của nàng ta ôn nhu mềm mại, muốn mà còn chối khẽ ghé vào lòng Đinh Lập Hi, lại tỏ vẻ kinh hoảng đỏ mặt, lúc hắn vươn tay ra muốn ôm thì lại tránh ra, cho đồ ngon nhưng không cho ăn đủ.
“Ai nói nha đầu khỏe mạnh thì tốt, ta thích tiểu mỹ nhân nhược liễu phù phong như muội, dáng vẻ mềm mại khiến người ta yêu mến.” Tóc mềm như mây, hàng mi cong cong, cụ cười kiều mỵ, khiến người khác không thể dời mắt.
Đinh Lập Hi thật sự bị Hồng Tuyết Bình có hương vị phong tình khác lạ mê hoặc, nàng ta chỉ liếc mắt một cái cũng khiến hắn cảm thấy nhũn hết cả người, tim đập dồn dập.
Đem nàng ta so sánh với vợ trước, Cầu Hi Mai quả thật bị ghét vô cùng, vừa không biết lấy lòng người khác, lại không biết làm nũng với trượng phu, là một ly nước trắng không có gì thú vị, không có hương vị, càng không có tư vị mất hồn.
Nam nhân đều là có mới nới cũ, khi vừa lấy vợ đầu Đinh Lập Hi thấy thê tử mọi thứ đều xuất sắc, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, bề ngoài thanh tú bên trong thông minh, đọc đủ các loại sách, là một thiên kim tính tình hiền dịu, còn có một chút yêu thích, nhưng mà sau khi gặp Hồng Tuyết Bình...Cầu Hi Mai là ai vậy? Sớm đã bị hắn ném lên chín tầng mây, trong đầu hắn chỉ toàn là nụ cười kiều diễm của Hồng Tuyết Bình, ngay cả chỗ của con hát và tiếu quả phụ hắn cũng không đi, một lòng đều đặt trên người biểu muội.
“Biểu ca bắt nạt người ta, ai cần huynh thích, muội cũng không thích huynh!” Hồng Tuyết Bình vẻ mặt thẹn thùng che mặt, lông mi run rẩy, nhưng ở góc người khác không nhìn thấy, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khinh miệt.
“Muội không thích ta thì thích ai? Chẳng lẽ là Vượng bá quét lá?” Hắn khẽ véo mũi nàng ta, ngón tay cố tình lướt qua đôi môi.
“Hừ! Biểu ca chỉ thích trêu người, ai nói muội không thể thích Vượng bá quét lá, muội còn thích béo tẩu ở phòng bếp, Chu đại nương làm giày cho muội, Quách ma ma hay lớn giọng...” Sóng mắt nàng ta chuyển động, đem nha đầu bên người trái một câu, phải một câu, “Ngọc Quế và Thạch Lựu ta cũng thích.” Ngọc Quế và Thạch Lựu đều là nha hoàn 16, 17 tuổi, là “người một nhà” Hồng Tuyết Bình mang theo từ Hồng phủ đến, các nàng là nha hoàn nhị đẳng của mẹ cả đại Lỗ thị, theo nàng ta ba năm trở thành nhất đẳng đại a hoàn, cũng là người ngầm hiểu nàng ta nhất, tính tình lanh lợi biết lúc nào cần phối hợp diễn trò.
“Tiểu thư, nô tỳ không dám để người thích, người tạm tha cho nô tỳ đi! Nô tỳ dập đầu xin người.” Ngọc Quế làm bộ muốn quỳ xuống.
“Đúng vậy, tiểu thư, đừng hại nô tỳ, nếu để cho Biểu thiếu gia trách tội hai tỷ muội chúng ta vậy thật sự là quá oan uổng.”
Chủ tử thế nào thì dạy ra kiểu nô tỳ như vậy, tiểu thư quen làm bộ làm tịch, đám hạ nhân cũng nói dối thành quen, gió chiều nào che chiều ấy, cùng nhau khiến Đinh Lập Hi vui vẻ, nói thẳng hai nàng là hai bảo bối.
Chẳng qua là lời khen của hắn dành cho hai nha hoàn khiến cho Hồng Tuyết Bình nổi lên lòng cảnh giác, ngàn phòng vạn phòng, càng phải phòng người bên cạnh, bởi vì các nàng rất hiểu nàng ta, một khi nổi lên dị tâm, chính là đâm hai nhát dao sắc bén vào ngực nàng, nàng ta không thể không phòng bị.
Nếu nàng nhận định Đinh Lập Hi là nam nhân của nàng ta, vậy nữ nhân khác hắn đừng nghĩ chạm vào, nam nhân của nàng ta thì chỉ có thể có mình nàng ta, nào là thông phòng, di nương đều cút hết sang một bên, đến một người nàng ta giết một người, tới hai nàng giết cả đôi, loại bỏ tất cả nữ tử bên cạnh hắn.
Chờ nàng ta thuận lợi gả vào Đinh phủ làm con dâu trưởng, người bị loại đầu tiên chính là Ngọc Quế và Thạch Lựu, đem gả các nàng cho quản sự hoặc kế toán trong phủ, thay đổi các nàng thành nương tử quản sự, sau đó lại mua vài nha đầu 11, 12 tuổi vào phủ hầu hạ.
Dùng vài năm công phu tuyệt đối dạy dỗ ra ngu trung, không dám vọng tưởng trèo lên giường của chủ tử, quyến rũ nam nhân của nàng ta.
“Nhìn thử đi, hai nha hoàn của muội thật là trung thành, một lòng che chở cho muội, ta muốn đùa một chút cũng không được, vậy thì biểu muội có thể yêu thương biểu ca đi, có chút chút là được rồi!” Đinh Lập Hi trêu chọc biểu muội thành nghiện.
“Thật sự một chút là tốt rồi?” Nàng ta giả bộ ngây thơ mở to mắt.
“Nếu có thể nhiều hơn thì càng tốt.” Vừa nói xong, hắn tự thấy buồn cười ngửa đầu ra sau cười lớn, tăng thêm vẻ tuấn tú.
Nhìn dung mạo tuấn mỹ của biểu ca, Hồng Tuyết Bình thật có chút động lòng, nàng ta từ trước đến nay đều thích mỹ nam tử, nam nhân bộ dạng xinh xắn thì mới cảnh đẹp ý vui.
“Cái gì nhiều thêm một chút, biểu ca biểu muội các ngươi đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy, ta đi từ xa đã nghe thấy tiếng cười của hai đứa.” Tiểu Lỗ thị toàn thân là y phục lộng lẫy, thiếu chút nữa là mù mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta vô cùng hâm mộ nhìn vòng tay bạch ngọc của bà ta, nghĩ thầm, rồi một ngày tất cả đều là của nàng ta.
“Dì, biểu ca cười Bình nhi không có khí chất như dì, nói ta chưa từng trải, nhìn hạt châu nhỏ bé cũng cho rằng là Đông hải trân châu, thèm muốn đến mức tròng mắt sắp rơi ra rồi.” Hồng Tuyết Bình thân thiện khoác tay tiểu Lỗ thị, làm nũng với bà ta.
Ta có nói vậy sao? Đinh Lập Hi chịu tiếng xấu thay cho người khác nháy mắt, đùa cợt biểu muội tư tưởng xấu, nhưng mà đang vui vẻ hắn cũng không vạch trần nàng, ngược lại để cho nàng ta ba hoa chích chòe bịa chuyện, hai người huynh hữu tình, muội hữu ý, liếc mắt đưa tình.
Nàng ta là thứ nữ di nương Hồng gia, không biết dỗ dành thế nào được đại Lỗ thị nhận nàng làm dòng chính nữ, thậm chí vì để cho nàng thân thể mảnh mai có chỗ để dưỡng bệnh tốt, cố ý gửi thư cho muội muội tiểu Lỗ thị, muốn tiểu Lỗ thị thu lưu nàng ta với lý do là dưỡng bệnh, Giang Nam khí hậu hợp lòng người thích hợp cho việc đó.
Quả nhiên, nàng ta vừa đến Giang Tô cảnh sắc tú lệ, nghe nói không thuốc bệnh cũng tốt lên phân nửa, nàng ta không còn thở gấp, đêm không còn đổ mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận, Giang Nam là nơi đất lành tạo ra mỹ nhân.
Mới đến không quá nửa tháng, Hồng Tuyết Bình có vô số thủ đoạn khiến Lỗ thị được dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, khiến cho tiểu Lỗ thị vẫn luôn ghét nghèo yêu giàu yêu thương nàng ta như chính con ruột, trang sức, y phục, nàng ta muốn gì thì có cái đó.
Nàng ta rất thông minh, không chỉ mình tiểu Lỗ thị bị lung lạc, ngay cả người Đinh phủ cũng không ngoại lệ bị nàng ta lôi kéo, hơn nữa còn đưa ra không ít chủ ý được người khen hay, khiến cho Đinh Vượng Hải vẫn luôn dậm chân tại vị trí tri huyện tiến thêm được một bước, lên làm quan tri châu ngũ phẩm.
Nhưng nàng ta không chỉ muốn được hai vị trưởng bối Đinh phủ yêu thích, nàng ta càng muốn tìm một mối lương duyên ở Giang Nam giàu có, nàng ta cũng đã đến tuổi lấy chồng, nàng ta cũng không muốn giống như nương của mình phải làm thiếp, bị người khác xem thường.
Mà nàng ta không có hứng thú với những mối hôn nhân gia tộc, muốn tìm một nam nhân bản thân vừa mắt, hơn nữa còn muốn có xuất thân tốt, gia thế tốt, tốt nhất là con cháu quan gia có tiền, lại có tài, có thể cùng nàng ta ngâm thơ làm câu đối, ôn nhu đối với nữ nhân, quan trọng nhất là bộ dạng phải tuấn tú, tuyệt đối không thể là dưa méo táo nứt, con cả thì càng tốt, sau ngày gia sản sẽ do hắn thừa kế.
Không hề nghi ngờ, trước mắt biểu ca Đinh Lập Hi là đối tượng tốt nhất, tương lai là con cả của tri châu tất nhiên sẽ nổi tiếng, lại là tâm can bảo bối của tiểu Lỗ thị, dù tương lai hắn không thể đi con đường quan lớn, nhưng tốt xấu gì cả đời cũng không lo ăn mặc, hắn có dùng cũng không hết bạc.
Trước mắt nàng ta không tìm được đối tượng nào tốt hơn Đinh Lập Hi, tạm thời chấp nhận, dù sao Giang Nam đại quan không nhiều, hơn nữa phần lớn các cậu ấm tuổi tác tương xứng với nàng đều đã đính hôn, nếu như không có người nào tốt hơn, gả cho biểu ca cũng không tồi.
“Biểu muội cẩn thận, sức khỏe của muội không tốt lắm, đừng ra gió, đi đường thì để nha hoàn đỡ, nếu để bị ngã biểu ca sẽ đau lòng.” Đinh Lập Hi trời sinh tính phong lưu thừa dịp biểu muội chân bước không vững thân thể nghiêng ngả, đưa tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng ta, ngả ngớn nhéo một cái.
Nhưng hắn không biết đó là kỹ xảo đưa hắn vào tròng của Hồng Tuyết Bình, nàng ta căn bản không hụt chân, là nhìn thấy hắn đi đến gần mới làm bộ đứng không vững, cố ý ngã vào trong lòng hắn.
Một người tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu, ngược lại vừa xứng đôi, hai người mắt đi mày lại đưa tình.
“Đa tạ biểu ca quan tâm Bình nhi, Bình nhi đúng là số khổ, không có được thân thể khỏe mạnh, khiến cho biểu ca và dì lo lắng.” Giọng nói của nàng ta ôn nhu mềm mại, muốn mà còn chối khẽ ghé vào lòng Đinh Lập Hi, lại tỏ vẻ kinh hoảng đỏ mặt, lúc hắn vươn tay ra muốn ôm thì lại tránh ra, cho đồ ngon nhưng không cho ăn đủ.
“Ai nói nha đầu khỏe mạnh thì tốt, ta thích tiểu mỹ nhân nhược liễu phù phong như muội, dáng vẻ mềm mại khiến người ta yêu mến.” Tóc mềm như mây, hàng mi cong cong, cụ cười kiều mỵ, khiến người khác không thể dời mắt.
Đinh Lập Hi thật sự bị Hồng Tuyết Bình có hương vị phong tình khác lạ mê hoặc, nàng ta chỉ liếc mắt một cái cũng khiến hắn cảm thấy nhũn hết cả người, tim đập dồn dập.
Đem nàng ta so sánh với vợ trước, Cầu Hi Mai quả thật bị ghét vô cùng, vừa không biết lấy lòng người khác, lại không biết làm nũng với trượng phu, là một ly nước trắng không có gì thú vị, không có hương vị, càng không có tư vị mất hồn.
Nam nhân đều là có mới nới cũ, khi vừa lấy vợ đầu Đinh Lập Hi thấy thê tử mọi thứ đều xuất sắc, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, bề ngoài thanh tú bên trong thông minh, đọc đủ các loại sách, là một thiên kim tính tình hiền dịu, còn có một chút yêu thích, nhưng mà sau khi gặp Hồng Tuyết Bình...Cầu Hi Mai là ai vậy? Sớm đã bị hắn ném lên chín tầng mây, trong đầu hắn chỉ toàn là nụ cười kiều diễm của Hồng Tuyết Bình, ngay cả chỗ của con hát và tiếu quả phụ hắn cũng không đi, một lòng đều đặt trên người biểu muội.
“Biểu ca bắt nạt người ta, ai cần huynh thích, muội cũng không thích huynh!” Hồng Tuyết Bình vẻ mặt thẹn thùng che mặt, lông mi run rẩy, nhưng ở góc người khác không nhìn thấy, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khinh miệt.
“Muội không thích ta thì thích ai? Chẳng lẽ là Vượng bá quét lá?” Hắn khẽ véo mũi nàng ta, ngón tay cố tình lướt qua đôi môi.
“Hừ! Biểu ca chỉ thích trêu người, ai nói muội không thể thích Vượng bá quét lá, muội còn thích béo tẩu ở phòng bếp, Chu đại nương làm giày cho muội, Quách ma ma hay lớn giọng...” Sóng mắt nàng ta chuyển động, đem nha đầu bên người trái một câu, phải một câu, “Ngọc Quế và Thạch Lựu ta cũng thích.” Ngọc Quế và Thạch Lựu đều là nha hoàn 16, 17 tuổi, là “người một nhà” Hồng Tuyết Bình mang theo từ Hồng phủ đến, các nàng là nha hoàn nhị đẳng của mẹ cả đại Lỗ thị, theo nàng ta ba năm trở thành nhất đẳng đại a hoàn, cũng là người ngầm hiểu nàng ta nhất, tính tình lanh lợi biết lúc nào cần phối hợp diễn trò.
“Tiểu thư, nô tỳ không dám để người thích, người tạm tha cho nô tỳ đi! Nô tỳ dập đầu xin người.” Ngọc Quế làm bộ muốn quỳ xuống.
“Đúng vậy, tiểu thư, đừng hại nô tỳ, nếu để cho Biểu thiếu gia trách tội hai tỷ muội chúng ta vậy thật sự là quá oan uổng.”
Chủ tử thế nào thì dạy ra kiểu nô tỳ như vậy, tiểu thư quen làm bộ làm tịch, đám hạ nhân cũng nói dối thành quen, gió chiều nào che chiều ấy, cùng nhau khiến Đinh Lập Hi vui vẻ, nói thẳng hai nàng là hai bảo bối.
Chẳng qua là lời khen của hắn dành cho hai nha hoàn khiến cho Hồng Tuyết Bình nổi lên lòng cảnh giác, ngàn phòng vạn phòng, càng phải phòng người bên cạnh, bởi vì các nàng rất hiểu nàng ta, một khi nổi lên dị tâm, chính là đâm hai nhát dao sắc bén vào ngực nàng, nàng ta không thể không phòng bị.
Nếu nàng nhận định Đinh Lập Hi là nam nhân của nàng ta, vậy nữ nhân khác hắn đừng nghĩ chạm vào, nam nhân của nàng ta thì chỉ có thể có mình nàng ta, nào là thông phòng, di nương đều cút hết sang một bên, đến một người nàng ta giết một người, tới hai nàng giết cả đôi, loại bỏ tất cả nữ tử bên cạnh hắn.
Chờ nàng ta thuận lợi gả vào Đinh phủ làm con dâu trưởng, người bị loại đầu tiên chính là Ngọc Quế và Thạch Lựu, đem gả các nàng cho quản sự hoặc kế toán trong phủ, thay đổi các nàng thành nương tử quản sự, sau đó lại mua vài nha đầu 11, 12 tuổi vào phủ hầu hạ.
Dùng vài năm công phu tuyệt đối dạy dỗ ra ngu trung, không dám vọng tưởng trèo lên giường của chủ tử, quyến rũ nam nhân của nàng ta.
“Nhìn thử đi, hai nha hoàn của muội thật là trung thành, một lòng che chở cho muội, ta muốn đùa một chút cũng không được, vậy thì biểu muội có thể yêu thương biểu ca đi, có chút chút là được rồi!” Đinh Lập Hi trêu chọc biểu muội thành nghiện.
“Thật sự một chút là tốt rồi?” Nàng ta giả bộ ngây thơ mở to mắt.
“Nếu có thể nhiều hơn thì càng tốt.” Vừa nói xong, hắn tự thấy buồn cười ngửa đầu ra sau cười lớn, tăng thêm vẻ tuấn tú.
Nhìn dung mạo tuấn mỹ của biểu ca, Hồng Tuyết Bình thật có chút động lòng, nàng ta từ trước đến nay đều thích mỹ nam tử, nam nhân bộ dạng xinh xắn thì mới cảnh đẹp ý vui.
“Cái gì nhiều thêm một chút, biểu ca biểu muội các ngươi đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy, ta đi từ xa đã nghe thấy tiếng cười của hai đứa.” Tiểu Lỗ thị toàn thân là y phục lộng lẫy, thiếu chút nữa là mù mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta vô cùng hâm mộ nhìn vòng tay bạch ngọc của bà ta, nghĩ thầm, rồi một ngày tất cả đều là của nàng ta.
“Dì, biểu ca cười Bình nhi không có khí chất như dì, nói ta chưa từng trải, nhìn hạt châu nhỏ bé cũng cho rằng là Đông hải trân châu, thèm muốn đến mức tròng mắt sắp rơi ra rồi.” Hồng Tuyết Bình thân thiện khoác tay tiểu Lỗ thị, làm nũng với bà ta.
Ta có nói vậy sao? Đinh Lập Hi chịu tiếng xấu thay cho người khác nháy mắt, đùa cợt biểu muội tư tưởng xấu, nhưng mà đang vui vẻ hắn cũng không vạch trần nàng, ngược lại để cho nàng ta ba hoa chích chòe bịa chuyện, hai người huynh hữu tình, muội hữu ý, liếc mắt đưa tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook