Cách Tuần Phủ Lừa Thê
-
Chương 10-4
“Tình hình trước mắt thì đúng là vậy, Phòng đại nhân đã hạ sốt, chỉ còn hơi nóng nhẹ, dùng thêm hai thang thuốc nữa là ông ấy sẽ tỉnh lại.” Lúc đó Hi Lan, Hi Trúc sốt cao gần bảy ngày đêm, nàng không ngừng tìm cách hạ nhiệt đồng thời dùng thuốc cũng hạ được sốt, nếu không phải là do nàng không mua được thuốc bổ để nâng cao sức khỏe, hai đứa nhỏ cũng sẽ không vì sức khỏe quá yếu mà chết.
“Vậy sao nàng còn không đi ra đi, để cho hạ nhân trong thôn trang tiếp nhận, chuyện tiếp theo không phải việc của nàng, nàng cách tao lão đầu đó xa một chút, đừng để bị bệnh.” Tuy nói rằng có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, vẫn có khả năng lây lan, hắn không thể để nàng mạo hiểm.
Phòng lão nhân là người đã bước nửa chân vào quan tài không quan trọng bằng mạng của nàng, có thể cứu được là may mắn, cứu không được thì đó là số mệnh, không cần phải lấy bản thân để đền bù.
Tao lão đầu? Cầu Hi Mai bật cười lắc đầu, cơ thể do mấy ngày liên tục chăm sóc cho người bệnh mà có chút suy yếu, vừa mới đứng một lúc đã thấy choáng váng, “Người đánh xe kia thì sao rồi?”
“Vẫn nằm trên giường, chẳng qua là so với Phòng lão nhân thì tốt hơn nhiều, hắn có thể tự mình ăn cơm, không cần người khác bón cho, chấm đỏ trên người cũng dần mất đi, không sinh mủ.” Hắn xem như nhặt về được một mạng, trị liệu sớm, nếu không thì chắc phải chuẩn bị quan tài sớm.
“Vậy có hỏi được gì từ hắn hay không? Mới có ít người bị nhiễm dịch hay đã lan ra nhiều nơi, triều đình có cần phái người tới phòng dịch...” Nhớ đến cảnh tượng bi thảm thây nằm khắp nơi, Cầu Hi Mai không tự chủ được mà rùng mình.
Chỉ có trải qua cảnh ôn dịch tàn sát thì mới có thể hiểu được sự khủng khiếp sống chết trong nháy mắt, biết người xung quanh đều chết hết, Chu lão bá hai ngày trước còn dùng tẩu thuốc đánh con trai, hai mắt vẫn còn mở to như đang hỏi: Vì sao lại là tôi, thuốc ở đâu? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa nhìn con trai cưới vợ...
Mà người còn sống tuy là sống, nhưng lại vô vọng chỉ còn biết chờ chết, không chỉ có dược khó cầu, cho dù có dược cũng không cứu được người thân, chỉ có thể nhìn họ chết đi, từ đau khổ đến vô cảm, đến cuối cùng chỉ còn nghĩ đến xem ai là người tiếp theo, chính mình còn có thể sống được bao lâu.
Ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, từ từ lõm xuống, không ai cười, chỉ còn đờ đẫn rơi lệ, nhìn về phương xa.
“Hi Nhi, đùng nóng vội, ta đều đã hỏi qua, vốn là có tam tì bốn phò đi theo Lễ Quốc Công, trên đường bọn họ đi qua một thôn nhỏ tên là thôn Hạnh Hoa, trong thôn có rất nhiều sinh bệnh, xú lão đầu cổ quái nổi cơn, muốn lưu lại xem thôn dân bị mệnh gì...”
Kết quả là đám phò tí đi theo ngã bệnh, cuối cùng ông cũng bắt đầu nóng lên, ho khan ho ra cả mái, xa phu thấy thế sợ chính mình cũng nhiễm bệnh, thúc giục Phòng Phục Lâm rồi khỏi, khi đó ông là được người ta nâng lên xe, kết quả đi được nửa đường liền phát bệnh, ông bắt đầu nôn ra, mồ hôi chảy nhiều, người đã có chút mơ hồ, ông nói với xa phu muốn uống nước, uống xong lại nôn ra, mãi cho đến khi cả người hư thoại xơ lụi ở trong xe, hôn mê bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy.
“Xa phu quýnh lên đã tìm người cứu chủ tử của hắn, nhưng mà không quen đường lối hắn từ đông qua tây rồi bị lạc đường, đánh bậy đánh bạ chạy vào cánh rừng chúng ta đang ở, căn cứ vào lời xa phu nói, mấy hạ nhân kia sợ là không chịu được...”
Bọn họ phát bệnh trước Lễ Quốc Công, nếu như không trị liệu đúng lúc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Quản nhị ca, huynh theo lời ta nói, từ trong ra ngoài đều lấy nước dấm chua vẩy lên, trải vôi trên mặt đất, tuyệt đối không để Hi Lan, Hi Trúc đến gần nơi này, huynh nói hai đứa phải ngoan, phải nghe lời, không cần lo lắng cho ta...” Cầu Hi Mai vốn muốn nói là đừng để bị nhiễm bệnh, nhưng mà lời nó đến miệng lại rút về.
Nàng sợ hãi mọi chuyện lại lặp lại một lần nữa, Hi Lan, Hi Trúc của nàng so với lúc đó còn nhỏ hơn 2, 3 tuổi, đối với bệnh tật không có cách nào chống cự được, nàng không thể, cũng sẽ không để cho bọn họ phải chịu tội thêm một lần nữa, phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.
Quản Nguyên Thiện nghe thấy nàng vẫn còn luôn nghĩ đến chăm sóc đệ muội, tức giận trong lòng nổi lên, hắn gầm nhẹ: “Nàng chỉ lo lắng cho người khác, vậy sao không chiếu cố bản thân cho tốt! Nàng có biết là ta lo lắng nhiều lắm hay không, sợ nàng...Hi Nhi, ta rất hận mình bất lực, người ở bên trong nên là ta, ta mới là quan phụ mẫu...”
“Nguyên Thiện...” Nghe ra trong sự đau lòng và tự trách trong lời nói của hắn, hai mắt Cầu Hi Mai dâng lên tầng nước mắt.
Nàng không thể chấp nhận hắn! Hắn thâm tình, hắn trọng nghĩa, hắn liều lĩnh nàng đều biết, trong lòng cũng rung động, muốn chạy về phía hắn, nhưng mà hai chân nặng như sắt, một bước cũng không bước được, môn hộ là chiến hào lớn nhất ngăn cách giữa hai người.
“Hi Nhi, nàng ra ngoài đi có được không, xú lão đầu kia mệnh lớn lắm, nửa khắc không chết ngay được, ta sẽ cho người bốn canh giờ đút dược cho ông ấy một lần, ông ấy không uống thì đổ vào, nhất định sẽ để cho ông ấy giữ mệnh đến nói lời cảm ơn với nàng.” Xú lão đầu nếu dám không cảm ơn, hắn sẽ thiêu cháy thư lâu mà ông ấy yêu nhất, cho lão nhân mang theo chôn cùng.
Đầu Cầu Hi Mai có chút choáng váng, nàng cho rằng chính mình quá mệt mỏi, thể lực không chống đỡ đợc, dựa người vào cột, “Hiện giờ không được, ít nhất phải qua ba ngày nữa, xác định ta không bị nhiễm ôn dịch thì mới được, huynh có đốt xe ngựa không? Còn có đồ dùng Phòng đại nhân đã dùng qua, quần áo dụng cụ đã chạm qua, có thể đốt thì đốt hết, không thể đốt thì lấy nước dấm chua đun sôi luộc qua, phơi dưới nắng chính ngọ, có thể không dùng thì đừng dùng.”
“Ngay cả ngựa ta cũng giết...” Quản Nguyên Thiện nhỏ giọng lầm bầm.
Vì đề phòng ôn dịch khuếch tán, hắn đốt xe ngựa trước, sau đó một mũi tên bắn chết ngựa, đem thi ngựa cùng xe ngựa đốt hết, bao gồm cả quần áo vào dụng cụ của Phòng lão nhân và xa phu.
“Huynh nói cái gì?” Kỳ lạ, là do trong phòng đóng chặt cửa nên oi bức sao? Sao nàng lại đổ mồ hôi, còn cảm thấy miệng khô lưỡi hanh.
“Ta nói là nếu nàng lo lắng chính mình nhiễm dịch, ta sẽ chuẩn bị cho nàng một gian phòng khác, nàng ở đó ăn ngon ngủ ngon, dưỡng đủ tinh thần, không đáng ở cùng một xú lão đầu, dù sao ông ấy nằm ngay đơ thật sự vui vẻ, được nàng chăm sóc thì ông trời nên thu ông ta đi rồi.” Phòng lão nhân dù đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẫn là nam nhân.
“Quản nhị ca, huynh...” Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, ôm cổ mà ho, trong lòng có một chút lo lắng, nàng biết hắn không nỡ để nàng vất vả.
“Rất...rất cái gì, kia....cái tên có nương sinh, không có phụ thân dạy thối tha...tiểu tử vô lại dám bảo ta là xú lão đầu, ta lấy...lấy gậy ra...Đánh hắn.” Giọng nói khàn khàn đứt quãng hết sức yếu ớt, như có như không.
Lễ Quốc Công Phòng Phục Lâm hữu khí vô lực phun ra tiếng mắng, mặt ông trắng như tờ giấy, nỗ lực mở mắt ra nhìn, trước mắt chỉ có một màu trắng lắc lư, chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi đến bên giường.
Qua một lúc, hai mắt ông có thể nhìn vật nhận biết rõ ràng, chỉ là không có sức làm gì, ngay cả nâng tay lên cũng vô cùng khó khăn.
“Phòng đại nhân, đã tốt hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái, ngài mới toát mồ hôi hơn nữa khí huyết không đủ, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa thì sẽ không có gì đáng ngại.” Phương thuốc nàng nhớ kỹ quả nhiên hữu dụng, khí sắc của ông ấy đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Ngươi là...” Thật lạ mắt, không phải nha đầu nhà ông.
“Tôi họ Cầu, Phòng đại nhân gọi tôi là Cầu nương tử là được rồi.” Cầu Hi Mai ngả chén rót nước, nàng nâng đầu Lễ Quốc Công lên, nhẹ nhàng giúp ông uống nước.
“Ngươi đã từng thành thân?” Không hổ là người từng trải, một câu liền nói đúng.
Nàng ngẩn ra, hơi cười khổ, “Lão nhân gia kiến thức rộng rãi, từ xưng hô cũng có thể biết được tiểu nữ từng trải qua.”
“Là trượng phu chết hay bị ngưng?” Nữ nhân như vậy chỉ có hai kết cục, ông nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu trượng phu còn sống, hẳn sẽ không để cho nàng tới chiếu cố cho một lão già như ông, tránh để hiềm nghi.
Tim Cầu Hi Mai đập mạnh, mắt lộ ra chua xót, “Là hòa ly.”
“Hòa ly?” Phòng Phục Lâm nhíu mày, ngạc nhiên.
“Phòng đại nhân vẫn còn hơi nóng, đợi thêm một lúc nữa dùng dược, nghỉ ngơi nhiều ngày thì sẽ không có việc gì nữa rồi.” Thân thể ông có thể coi là mạnh khỏe, đã vượt qua rồi.
“Ngươi là đại phu?” Nhìn tuổi nàng không lớn.
“Tôi không phải đại phu, chỉ là...” Thích xem sách thuốc.
Vừa nghe nàng không phải đại phu, Phòng Phục Lâm liền đen mặt. “Ngươi không phải đại phu thì dựa vào chỗ nào mà chữa bệnh cho ta, lại còn viết phương thuốc gì, đừng cho là ta nằm thì không nghe thấy các ngươi nói chuyện, ngươi là đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, coi ta là súc sinh có phải không?”
“Phòng đại nhân, ngài...” Nàng cười không nổi, cảm giác căn phòng xoay quanh, nàng lấy tay áo lau mồ hôi, tự rót cho mình một chén nước.
Là do mệt mỏi sao? Sao nàng cảm thấy cả người càng ngày càng không có lực, thân thể cũng nóng lên, yết hầu có chút đau, khó nuốt.
“Xú lão đầu, ông đang nói nhảm cái gì đấy, nếu không phải là Hi Nhi nhà ta ngày đêm không ngủ không nghỉ chiếu cố ông, ông lúc này còn có mạng mà mắng chửi người sao? Còn không quỳ xuống khấu tạ đại ân đại đức của Hi Nhi nhà ta, cái mạng già của ông là do nàng cứu trở về đấy!!” Lão gia hỏa không biết cảm ơn, để cho ông ta chết đi cho xong, cần gì phải khó khăn cứu ông ta.
Ở cửa phòng nghe thấy lão nhân khẩu khí không vui chửi bới, Quản Nguyên Thiện lửa bốc lên tận đầu, mạnh mẽ một cước đá văng cửa, tức giận không nhẹ đáp trả.
Cho tới bây giờ không ai dám bất kính với ông như vậy, Phòng Phục Lâm trầm mặt xuống muốn tìm cái gì đó để đánh người. “Xú tiểu tử ở ngoài cửa là ai, tự nhiên lại dám hô to gọi nhỏ với lão phu, gọi cha mẹ ngươi tới đây, quỳ gối trước tổ tông sám hối không dạy nhi tử cho tốt, dạy không được là lỗi của phụ mẫu.”
“Hừ, ông đừng ở đó mà dọa người, nếu tự xưng là lão phu, cũng nên biết bản thân già rồi, nhanh chóng lấp hố chôn mình đi, đỡ phải gây họa cho người khác.” Quản chuyện cha mẹ hắn làm gì, lão nhân này thích kéo người ngoài vào.
“Quản nhị ca...” Đừng cãi nhau với lão nhân gia. Cầu Hi mai có lòng ngăn cản một già một trẻ cãi nhau, nhưng mà không ai để ý tới nàng.
“Ngươi là tiểu tử nhà ai, kiêu ngạo như vậy...Từ từ, giọng nói của ngươi rất quen thuộc, ta đã nghe qua ở chỗ nào đó...Nha đầu gọi ngươi là Quản nhị ca...Quản... A! Cao Thịnh Hầu phủ tiểu hồ ly?!” Thì ra là tên hỗn thế thái bảo kéo trộm râu của thái phó.
Quản Nguyên Thiện cười gian xảo, “Lão nhân, ông vừa mới kêu là gọi cha mẹ ta quỳ trước tổ tông, không biết mẹ ta nghe thấy thì sẽ thế nào nhỉ?”
“...Nương ngươi cũng ở đây?” Phòng Phục Lâm nhỏ giọng nói.
“Ông nói thử xem?” Một vật khắc một vật, lão nương nhà hắn ai ai cũng sợ.
Bảo ông nói? Ông nào dám, lão bà của Quản Tế Thế là một người rất ngoan độc, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản như con trai, ông không dám chống lại nữ nhân mạnh mẽ kia.
Hai người trong nhà bỗng nhiên không nói chuyện, giống như người nào mở miệng trước là thua, khiến cho Cầu Hi Mai không khỏi bật cười, nhưng bỗng dưng trước mặt nàng tối sầm, thân thể ngã lệch xuống, hô hấp dồn dập, chỉ nghe Quản Nguyên Thiện hô một tiếng, sau đó mất đi tri giác...
“Vậy sao nàng còn không đi ra đi, để cho hạ nhân trong thôn trang tiếp nhận, chuyện tiếp theo không phải việc của nàng, nàng cách tao lão đầu đó xa một chút, đừng để bị bệnh.” Tuy nói rằng có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, vẫn có khả năng lây lan, hắn không thể để nàng mạo hiểm.
Phòng lão nhân là người đã bước nửa chân vào quan tài không quan trọng bằng mạng của nàng, có thể cứu được là may mắn, cứu không được thì đó là số mệnh, không cần phải lấy bản thân để đền bù.
Tao lão đầu? Cầu Hi Mai bật cười lắc đầu, cơ thể do mấy ngày liên tục chăm sóc cho người bệnh mà có chút suy yếu, vừa mới đứng một lúc đã thấy choáng váng, “Người đánh xe kia thì sao rồi?”
“Vẫn nằm trên giường, chẳng qua là so với Phòng lão nhân thì tốt hơn nhiều, hắn có thể tự mình ăn cơm, không cần người khác bón cho, chấm đỏ trên người cũng dần mất đi, không sinh mủ.” Hắn xem như nhặt về được một mạng, trị liệu sớm, nếu không thì chắc phải chuẩn bị quan tài sớm.
“Vậy có hỏi được gì từ hắn hay không? Mới có ít người bị nhiễm dịch hay đã lan ra nhiều nơi, triều đình có cần phái người tới phòng dịch...” Nhớ đến cảnh tượng bi thảm thây nằm khắp nơi, Cầu Hi Mai không tự chủ được mà rùng mình.
Chỉ có trải qua cảnh ôn dịch tàn sát thì mới có thể hiểu được sự khủng khiếp sống chết trong nháy mắt, biết người xung quanh đều chết hết, Chu lão bá hai ngày trước còn dùng tẩu thuốc đánh con trai, hai mắt vẫn còn mở to như đang hỏi: Vì sao lại là tôi, thuốc ở đâu? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa nhìn con trai cưới vợ...
Mà người còn sống tuy là sống, nhưng lại vô vọng chỉ còn biết chờ chết, không chỉ có dược khó cầu, cho dù có dược cũng không cứu được người thân, chỉ có thể nhìn họ chết đi, từ đau khổ đến vô cảm, đến cuối cùng chỉ còn nghĩ đến xem ai là người tiếp theo, chính mình còn có thể sống được bao lâu.
Ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, từ từ lõm xuống, không ai cười, chỉ còn đờ đẫn rơi lệ, nhìn về phương xa.
“Hi Nhi, đùng nóng vội, ta đều đã hỏi qua, vốn là có tam tì bốn phò đi theo Lễ Quốc Công, trên đường bọn họ đi qua một thôn nhỏ tên là thôn Hạnh Hoa, trong thôn có rất nhiều sinh bệnh, xú lão đầu cổ quái nổi cơn, muốn lưu lại xem thôn dân bị mệnh gì...”
Kết quả là đám phò tí đi theo ngã bệnh, cuối cùng ông cũng bắt đầu nóng lên, ho khan ho ra cả mái, xa phu thấy thế sợ chính mình cũng nhiễm bệnh, thúc giục Phòng Phục Lâm rồi khỏi, khi đó ông là được người ta nâng lên xe, kết quả đi được nửa đường liền phát bệnh, ông bắt đầu nôn ra, mồ hôi chảy nhiều, người đã có chút mơ hồ, ông nói với xa phu muốn uống nước, uống xong lại nôn ra, mãi cho đến khi cả người hư thoại xơ lụi ở trong xe, hôn mê bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy.
“Xa phu quýnh lên đã tìm người cứu chủ tử của hắn, nhưng mà không quen đường lối hắn từ đông qua tây rồi bị lạc đường, đánh bậy đánh bạ chạy vào cánh rừng chúng ta đang ở, căn cứ vào lời xa phu nói, mấy hạ nhân kia sợ là không chịu được...”
Bọn họ phát bệnh trước Lễ Quốc Công, nếu như không trị liệu đúng lúc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Quản nhị ca, huynh theo lời ta nói, từ trong ra ngoài đều lấy nước dấm chua vẩy lên, trải vôi trên mặt đất, tuyệt đối không để Hi Lan, Hi Trúc đến gần nơi này, huynh nói hai đứa phải ngoan, phải nghe lời, không cần lo lắng cho ta...” Cầu Hi Mai vốn muốn nói là đừng để bị nhiễm bệnh, nhưng mà lời nó đến miệng lại rút về.
Nàng sợ hãi mọi chuyện lại lặp lại một lần nữa, Hi Lan, Hi Trúc của nàng so với lúc đó còn nhỏ hơn 2, 3 tuổi, đối với bệnh tật không có cách nào chống cự được, nàng không thể, cũng sẽ không để cho bọn họ phải chịu tội thêm một lần nữa, phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.
Quản Nguyên Thiện nghe thấy nàng vẫn còn luôn nghĩ đến chăm sóc đệ muội, tức giận trong lòng nổi lên, hắn gầm nhẹ: “Nàng chỉ lo lắng cho người khác, vậy sao không chiếu cố bản thân cho tốt! Nàng có biết là ta lo lắng nhiều lắm hay không, sợ nàng...Hi Nhi, ta rất hận mình bất lực, người ở bên trong nên là ta, ta mới là quan phụ mẫu...”
“Nguyên Thiện...” Nghe ra trong sự đau lòng và tự trách trong lời nói của hắn, hai mắt Cầu Hi Mai dâng lên tầng nước mắt.
Nàng không thể chấp nhận hắn! Hắn thâm tình, hắn trọng nghĩa, hắn liều lĩnh nàng đều biết, trong lòng cũng rung động, muốn chạy về phía hắn, nhưng mà hai chân nặng như sắt, một bước cũng không bước được, môn hộ là chiến hào lớn nhất ngăn cách giữa hai người.
“Hi Nhi, nàng ra ngoài đi có được không, xú lão đầu kia mệnh lớn lắm, nửa khắc không chết ngay được, ta sẽ cho người bốn canh giờ đút dược cho ông ấy một lần, ông ấy không uống thì đổ vào, nhất định sẽ để cho ông ấy giữ mệnh đến nói lời cảm ơn với nàng.” Xú lão đầu nếu dám không cảm ơn, hắn sẽ thiêu cháy thư lâu mà ông ấy yêu nhất, cho lão nhân mang theo chôn cùng.
Đầu Cầu Hi Mai có chút choáng váng, nàng cho rằng chính mình quá mệt mỏi, thể lực không chống đỡ đợc, dựa người vào cột, “Hiện giờ không được, ít nhất phải qua ba ngày nữa, xác định ta không bị nhiễm ôn dịch thì mới được, huynh có đốt xe ngựa không? Còn có đồ dùng Phòng đại nhân đã dùng qua, quần áo dụng cụ đã chạm qua, có thể đốt thì đốt hết, không thể đốt thì lấy nước dấm chua đun sôi luộc qua, phơi dưới nắng chính ngọ, có thể không dùng thì đừng dùng.”
“Ngay cả ngựa ta cũng giết...” Quản Nguyên Thiện nhỏ giọng lầm bầm.
Vì đề phòng ôn dịch khuếch tán, hắn đốt xe ngựa trước, sau đó một mũi tên bắn chết ngựa, đem thi ngựa cùng xe ngựa đốt hết, bao gồm cả quần áo vào dụng cụ của Phòng lão nhân và xa phu.
“Huynh nói cái gì?” Kỳ lạ, là do trong phòng đóng chặt cửa nên oi bức sao? Sao nàng lại đổ mồ hôi, còn cảm thấy miệng khô lưỡi hanh.
“Ta nói là nếu nàng lo lắng chính mình nhiễm dịch, ta sẽ chuẩn bị cho nàng một gian phòng khác, nàng ở đó ăn ngon ngủ ngon, dưỡng đủ tinh thần, không đáng ở cùng một xú lão đầu, dù sao ông ấy nằm ngay đơ thật sự vui vẻ, được nàng chăm sóc thì ông trời nên thu ông ta đi rồi.” Phòng lão nhân dù đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẫn là nam nhân.
“Quản nhị ca, huynh...” Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, ôm cổ mà ho, trong lòng có một chút lo lắng, nàng biết hắn không nỡ để nàng vất vả.
“Rất...rất cái gì, kia....cái tên có nương sinh, không có phụ thân dạy thối tha...tiểu tử vô lại dám bảo ta là xú lão đầu, ta lấy...lấy gậy ra...Đánh hắn.” Giọng nói khàn khàn đứt quãng hết sức yếu ớt, như có như không.
Lễ Quốc Công Phòng Phục Lâm hữu khí vô lực phun ra tiếng mắng, mặt ông trắng như tờ giấy, nỗ lực mở mắt ra nhìn, trước mắt chỉ có một màu trắng lắc lư, chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi đến bên giường.
Qua một lúc, hai mắt ông có thể nhìn vật nhận biết rõ ràng, chỉ là không có sức làm gì, ngay cả nâng tay lên cũng vô cùng khó khăn.
“Phòng đại nhân, đã tốt hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái, ngài mới toát mồ hôi hơn nữa khí huyết không đủ, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa thì sẽ không có gì đáng ngại.” Phương thuốc nàng nhớ kỹ quả nhiên hữu dụng, khí sắc của ông ấy đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Ngươi là...” Thật lạ mắt, không phải nha đầu nhà ông.
“Tôi họ Cầu, Phòng đại nhân gọi tôi là Cầu nương tử là được rồi.” Cầu Hi Mai ngả chén rót nước, nàng nâng đầu Lễ Quốc Công lên, nhẹ nhàng giúp ông uống nước.
“Ngươi đã từng thành thân?” Không hổ là người từng trải, một câu liền nói đúng.
Nàng ngẩn ra, hơi cười khổ, “Lão nhân gia kiến thức rộng rãi, từ xưng hô cũng có thể biết được tiểu nữ từng trải qua.”
“Là trượng phu chết hay bị ngưng?” Nữ nhân như vậy chỉ có hai kết cục, ông nghĩ cũng không cần nghĩ, nếu trượng phu còn sống, hẳn sẽ không để cho nàng tới chiếu cố cho một lão già như ông, tránh để hiềm nghi.
Tim Cầu Hi Mai đập mạnh, mắt lộ ra chua xót, “Là hòa ly.”
“Hòa ly?” Phòng Phục Lâm nhíu mày, ngạc nhiên.
“Phòng đại nhân vẫn còn hơi nóng, đợi thêm một lúc nữa dùng dược, nghỉ ngơi nhiều ngày thì sẽ không có việc gì nữa rồi.” Thân thể ông có thể coi là mạnh khỏe, đã vượt qua rồi.
“Ngươi là đại phu?” Nhìn tuổi nàng không lớn.
“Tôi không phải đại phu, chỉ là...” Thích xem sách thuốc.
Vừa nghe nàng không phải đại phu, Phòng Phục Lâm liền đen mặt. “Ngươi không phải đại phu thì dựa vào chỗ nào mà chữa bệnh cho ta, lại còn viết phương thuốc gì, đừng cho là ta nằm thì không nghe thấy các ngươi nói chuyện, ngươi là đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, coi ta là súc sinh có phải không?”
“Phòng đại nhân, ngài...” Nàng cười không nổi, cảm giác căn phòng xoay quanh, nàng lấy tay áo lau mồ hôi, tự rót cho mình một chén nước.
Là do mệt mỏi sao? Sao nàng cảm thấy cả người càng ngày càng không có lực, thân thể cũng nóng lên, yết hầu có chút đau, khó nuốt.
“Xú lão đầu, ông đang nói nhảm cái gì đấy, nếu không phải là Hi Nhi nhà ta ngày đêm không ngủ không nghỉ chiếu cố ông, ông lúc này còn có mạng mà mắng chửi người sao? Còn không quỳ xuống khấu tạ đại ân đại đức của Hi Nhi nhà ta, cái mạng già của ông là do nàng cứu trở về đấy!!” Lão gia hỏa không biết cảm ơn, để cho ông ta chết đi cho xong, cần gì phải khó khăn cứu ông ta.
Ở cửa phòng nghe thấy lão nhân khẩu khí không vui chửi bới, Quản Nguyên Thiện lửa bốc lên tận đầu, mạnh mẽ một cước đá văng cửa, tức giận không nhẹ đáp trả.
Cho tới bây giờ không ai dám bất kính với ông như vậy, Phòng Phục Lâm trầm mặt xuống muốn tìm cái gì đó để đánh người. “Xú tiểu tử ở ngoài cửa là ai, tự nhiên lại dám hô to gọi nhỏ với lão phu, gọi cha mẹ ngươi tới đây, quỳ gối trước tổ tông sám hối không dạy nhi tử cho tốt, dạy không được là lỗi của phụ mẫu.”
“Hừ, ông đừng ở đó mà dọa người, nếu tự xưng là lão phu, cũng nên biết bản thân già rồi, nhanh chóng lấp hố chôn mình đi, đỡ phải gây họa cho người khác.” Quản chuyện cha mẹ hắn làm gì, lão nhân này thích kéo người ngoài vào.
“Quản nhị ca...” Đừng cãi nhau với lão nhân gia. Cầu Hi mai có lòng ngăn cản một già một trẻ cãi nhau, nhưng mà không ai để ý tới nàng.
“Ngươi là tiểu tử nhà ai, kiêu ngạo như vậy...Từ từ, giọng nói của ngươi rất quen thuộc, ta đã nghe qua ở chỗ nào đó...Nha đầu gọi ngươi là Quản nhị ca...Quản... A! Cao Thịnh Hầu phủ tiểu hồ ly?!” Thì ra là tên hỗn thế thái bảo kéo trộm râu của thái phó.
Quản Nguyên Thiện cười gian xảo, “Lão nhân, ông vừa mới kêu là gọi cha mẹ ta quỳ trước tổ tông, không biết mẹ ta nghe thấy thì sẽ thế nào nhỉ?”
“...Nương ngươi cũng ở đây?” Phòng Phục Lâm nhỏ giọng nói.
“Ông nói thử xem?” Một vật khắc một vật, lão nương nhà hắn ai ai cũng sợ.
Bảo ông nói? Ông nào dám, lão bà của Quản Tế Thế là một người rất ngoan độc, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản như con trai, ông không dám chống lại nữ nhân mạnh mẽ kia.
Hai người trong nhà bỗng nhiên không nói chuyện, giống như người nào mở miệng trước là thua, khiến cho Cầu Hi Mai không khỏi bật cười, nhưng bỗng dưng trước mặt nàng tối sầm, thân thể ngã lệch xuống, hô hấp dồn dập, chỉ nghe Quản Nguyên Thiện hô một tiếng, sau đó mất đi tri giác...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook