“Hoàng thượng, canh ba tứ khắc rồi.”

Hạ Hầu Hoan mệt mỏi mở mắt ra: “Trẫm đã biết.”

Chúc Bình An đặt long bào và mũ ở một bên, thay hắn cởi áo trong, kéo khăn vải xuống, híp mắt lại, nhìn miệng vết thương vẫn còn rớm máu, nhẹ nhàng vẩy kim sang dược lên: “Hoàng thượng, miệng vết thương khép lại rất chậm.”

“Ừ.” Hắn không thốt ra tiếng.

“Chờ sau khi nghi thức hoàn thành, Hoàng thượng có thể nghỉ ngơi rồi.” Tối qua Lý Đạc đã vào Ngọc Tuyền cung, cùng Hoàng thượng đóng cửa trao đổi rất lâu, hiện giờ trong ngoài hoàng cung đều là binh mã của Lý Đạc, khiến người khác an tâm không ít.

Hạ Hầu Hoan cười cười: “Đúng vậy.” Hắn rốt cuộc có thể ngủ ngon một giấc, không cần sợ hãi kinh hoàng.

Tất cả mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, Chúc Bình An đỡ Hạ Hầu Hoan bước ra Noãn các, Thái Đấu đã sớm chờ ở bên ngoài từ lâu.

“Ngươi muốn nghỉ một chút không, Thái Đấu?” Khi Hạ Hầu Hoan đi qua bên cạnh hắn, liền vỗ vai hắn, giống như huynh đệ.

“Ty chức còn có thể chống đỡ được ba ngày ba đêm.” Sắc mặt Thái Đấu trắng xám, nhưng con ngươi đen lại sáng ngời.

Hạ Hầu Hoan tuy mệt mỏi, nhưng ý cười trên mặt vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như gió: “Vậy thì đi thôi, Thái Đấu.”

“Ty chức tuân chỉ.”

Một hàng ba người, Thái Đấu đi trước mở đường, Chúc Bình An tùy hầu đi ở phía sau, mặc dù biết trong cung Hạ Hầu Quyết đã mất đi nanh vuốt, nhưng nhất thời khó có thể dỡ bỏ đề phòng nhiều năm dưỡng thành, càng là thời khắc trong yếu, sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng ai có thể nói chính xác được.

Trước tiền điện, thái giám chủ điện cao giọng hô Hoàng thượng giá lâm, vừa đi vào trong điện, quan viện lập tức cao giọng hô vạn tuế.

Hạ Hầu Hoan bước đi khó khăn, lại gắng gượng chống đỡ, không thể để bất luận kẻ nào nhìn ra thương thế của hắn, thẳng đến khi ngồi trên long ỷ mới thở khẽ một hơi, nhưng vừa ngồi xuống, hắn bỗng dưng lại đứng lên - - hắn không thể tin trừng mắt nhìn cô nương bên cạnh Hạ Hầu Quyết, lập tức hai mắt trợn trừng nhìn Tiêu Cập Ngôn, như đang chất vấn hắn, vì sao không để ý Tân Thiểu Mẫn.

Tiêu Cập Ngôn cảm nhận được ánh mắt căm tức của hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu xuống.

Hắn và Tân Thiểu Mẫn đã sớm thương nghị biện pháp trừ bỏ Hạ Hầu Quyết, không nghĩ tới Tân Thiểu Mẫn lại không cần nghĩ ngời đáp ứng, mang theo độc dược hắn đưa, lên xe ngựa đi đến phủ Nhiếp chính vương trước.

Sau khi Thành Hâm trở lại, thấy qua thánh chỉ, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, chỉ có thể vội vàng làm như những gì nàng đề nghị, để cung nhân nói ra tin tức về hai bào thai sinh đôi của Hoàng gia, tin tức cả nước vui mừng, để dân chúng trên đường nghe tin, rồi sau đó chạy đến phủ Nhiếp chính vương, muốn thừa dịp sơ hở dẫn nàng trở về, nhưng ngoài dự liệu nàng đã cùng Hạ Hầu Quyết lên xe ngựa, một đường hồi cung.

Tuy Tân Thiểu Mẫn nhắm mắt, nhưng nàng rất quen thuộc ánh mắt của Hạ Hầu Hoan, tuy rằng không thể chính mắt xác định hắn có khỏe hay không, nhưng hắn có thể nhìn thấy mình, xem như không tệ, nàng cũng yên tâm, trái lại Hạ Hầu Quyết bên cạnh...

Hai canh giờ trước, nàng mất rất nhiều công phu để thuyết phục hắn, nói nàng hận Hạ Hầu Hoan vô tình, chờ đợi hắn có thể cho nàng cơ hội vào cung báo thù. Nàng biết, lúc đầu Hạ Hầu Quyết không tin, hắn mang nàng tiến cung, chỉ sợ là có tính toán riêng.

Từ trước đến này nàng không thể cùng người khác đấu đá, gần người nàng thật có thể nắm chắc, nhưng muốn nàng tự tay trừ bỏ đầu sỏ thì nàng không thể!

Giương mắt nhìn, chỉ thấy Hạ Hầu Quyết liếc mắt nhìn như không nhìn Hạ Hầu Hoan, càng thêm xác minh tính toán của nàng, Hạ Hầu Quyết nguyện ý mang nàng tiến cung, khẳng định là có tính toán khác, có lẽ đầu của nàng không có tốc độ theo kịp bọn họ, nhưng nàng cũng tin có còn hơn. Chủ soái cho quân nhập kinh trẳng phải thật sự phát điên, dân chúng có thể cản bước chân bọn họ, thay trong cung tranh thủ thêm một chút thời gian.

Mọi người ở đây đều có tâm tư khác nhau, đại điển chuyển giao binh phù chính thức bắt đầu.

Tuy Hạ Hầu Hoan đăng cơ mười năm, nhưng chấp chưởng binh phù giống như chưởng quyền hành, hiện giờ thu hồi binh quyền giống như chính thức đăng cơ, nghi thức tiến hành không khỏi có chút phiền phúc, còn muốn ban thưởng rượu, Chúc Bình An bưng rượu đến trước điện, rót vào ly, trước đưa cho Hoàng thượng xong lại đưa cho hạ Hầu Quyết, ý tứ cảm tạ Hạ Hầu Quyết phụ tá nhiều năm.

Chén rượu này, Hạ Hầu Hoan đợi đã lâu, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tân Thiểu Mẫn lại phụ trách thử độc.

Thấy Tân Thiểu Mẫn đi đến gần Chúc Bình An, Chúc Bình An kinh ngạc, muốn mở miệng, nhưng ngẫm lại chỉ có thể lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt không có hoài nghi hay trách móc, chỉ có vô cùng tiếc thương.

Ở góc độ Hạ Hầu Quyết không nhìn thấy, Tân Thiểu Mẫn cười với hắn (Chúc Bình An), nhìn khay bạc trong tay hắn, trên khay chỉ có một bình rượu và một cái ly uống rượu, suy nghĩ không giống như lời Hạ Hầu Quyết nmois, nhưng nàng vẫn cầm bình rượu, rót một ly trước. Rót rượi trong veo vào trong chén, đột nhiên tỏa ra một mùi hương nồng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Tân Thiểu Mẫn cau mày, cảm thấy rượu không có vấn đề, mà vẫn đề là trong chén bị thêm cái gì đó, không muốn trì hoãn nhiều khiến Hạ Hầu Quyết nghi ngờ, nàng không nghĩ ngợi cầm lên nhấp một ngụm, ngậm trọng miệng làm bộ nuốt xuống, sau đó ý bảo Chúc Bình An là không có độc.

Chúc Bình An lập tức sai người mang hai ly rượu tới, Tân Thiểu Mẫn tự tay rót rượu, một ly trong đó đưa cho Hạ Hầu Hoan, nhưng gần như ngay lúc đó, Hạ Hầu Quyết đi đến sau lưng nàng, một tay lấy ly rượu này đi.

Loảng xoảng một tiếng, bốn gã thị vệ đứng trước ghế rồng đồng loạt đi về phía trước, một thân thiết giáp trường kiếm lạnh lùng tỏa ra sát khí, khiến Tân Thiểu mẫn không hỏi hút khí. Xem ra đây là theo lời Tiêu Cập Ngôn, Lý Đạc lấy ra thị vệ tinh anh nhất rồi.

“Kính Hoàng thượng.” Hạ Hầu Quyết lơ đễnh, tự ý bưng chén kính Hạ Hầu Hoan.

Chúc Bình An nhìn Hạ Hầu Hoan, Hạ Hầu Hoan cách mặt nạ vuốt cắm, Chúc Bình An lập tức nâng ly đưa đến trước mặt hắn.

Hạ Hầu Hoan nâng chén, đôi mắt đen sáng nhìn chằm chằm vào sắc mặt đang dần tái nhợt của Tân Thiểu Mẫn, mở miệng nói: “Trình binh phù.”

“Nô tài tuân chỉ.” Chúc Bình An đi xuống, chờ Hạ Hầu Quyết giao binh phù ra.

Hạ Hầu Quyết nhìn xuống, thị vệ đi theo lập tức nâng hộp gỗ tiến lên, khi đi qua người Hạ Hầu Quyết, Hạ Hầu Quyết lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay mở nắp, rút ra một đoản đao giấu bên trong hộp, không chút lưu tình chém người thị vệ trước mặt.

“Thiểu Mẫn!” Hạ Hầu Hoan không quản thương thế đau đớn, hai mắt nhìn nàng, bộ dạng gấp gáp, nháy mắt rút ra bội kiếm bên hông của một thị vệ, dương kiếm ngăn cản Hạ Hầu Quyết, keng một tiếng, lực đạo lớn làm cho miệng vết thương ở bụng của Hạ Hầu Hoan nứt ra, đau đớn khiến hắn không cầm nổi kiếm.

Thái Đấu và Chúc Bình An hộ giá, lại bị thị vệ vương phủ ngăn cản.

“Hộ giá!” Lý Đạc và Tiêu Cập Ngôn gần như đồng thanh hô, thị vệ ngoài điện lập tức chen chúc đi vào, nhưng Hạ Hầu Quyết phản ứng nhanh hơn, đoản kiếm lập tức vung về phía Tân Thiểu Mẫn, Hạ Hầu Hoan gần như cũng bổ nhào đến gần nàng, tránh được chỗ hiểm, nhưng hai gò má lại bị thương, cắt qua mặt nạ trên mặt hắn.

“Hoàng thượng!” Tiêu Cập Ngôn kinh hô, nhưng không có cách nào bước đến gần, chỉ vì thị vệ của Hạ Hầu Quyết vây quanh Tân Thiểu Mẫn và Hạ Hầu Hoan.

Tân Thiểu Mẫn chậm chạp giương mắt nhìn, lập tức dò vết thương của Hạ Hầu Hoan, chỉ thấy máu đang ồ ạt chảy ra từ trên má hắn. Nàng thật sự là rất kinh địch, vốn tưởng rằng có thể nắm thời cơ chế trụ Hạ Hầu Quyết, làm cho đao phong vạch xuống trên người mình, cả người nàng cứng ngắc, ngay cả lưng cũng phát lạnh, căn bản không thể phản ứng.

“Thọ Cầu, ngươi không mở miệng được, đúng không?” Hạ Hầu Quyết vô cùng vui mừng hỏi: “Ngươi cho là bổn vương thật sự sẽ tin chuyện ma quỷ này của ngươi? Ngươi rõ ràng đã bị Hạ Hầu Hoan mê hoặc, ngoài miệng nói trả thù, nhưng thực tế chẳng qua vì muốn bổn vương tiến cung, có cơ hội giúp hắn bắt bổn vương thôi, cho nên bổn vương đã sớm hạ độc trong ly rượu ngươi thử độc rồi, nhìn ngươi làm sao có thể sống qua canh năm!”

Hạ Hầu Hoan nghe vậy, ôm chặt Tân Thiểu Mẫn, cảm thấy người nàng lạnh như băng, không ngừng run run: “Thiểu Mẫn...”

Tân Thiểu Mẫn lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, lại thấy máu từ trong miệng chảy ra.

“Thiểu Mẫn!” Hạ Hầu Hoan giống như bị người bóp chặt, hắn không cách nào thở được.

“Chim cá tình thâm như vậy, thật sự làm bổn vương ghen tỵ, mười năm không thấy, bổn vương đã sớm quên mất bộ dạng ngày thường là gì rồi.” Hạ Hầu Quyết híp mắt đi đến trước mặt hai người, cũng không nóng lòng lấy mạng bọn họ, hắn không ngừng đánh giá hai người: “Hạ Hầu Hoan, ngươi cũng biết bổn vương cực kỳ ghét đôi mắt kia của ngươi? Giống y như Phụ hoàng ngươi, luôn cao ngạo nhìn bổn vương, cũng không nghĩ lại xem giang sơn hắn có thể ngồi yên, là bổn vương thay hắn gầy dựng, dựa vào cái gì sau mười năm bình định Đại Lương, bổn vương khải hoàn hồi triều, lại quyết định phái bổn vương đến Trấn Bắc!” Hắn không phục!

Một đêm mười năm trước kia, vốn là một nhà ba người bọn hắn xuống hoàng tuyền, nhưng đáng tiếc, Hạ Hầu Hoan chỉ bị thương, một khi đã như vậy, không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, dù sao cuối cùng sẽ truy xét đến trên người hắn, chẳng bằng hắn ra tay trước chiếm lợi thế, trực tiếp bức chết Ngọc phi, lại độc sát Tiên hoàng, cuối cùng mới chậm rãi lăng trì Hạ Hầu Hoan.

“Quả nhiên chuyện mười năm trước đều là do ngươi làm!” Hạ Hầu Hoan nắm chặt trường kiếm, chờ đợi thời cơ một kích trí mạng. Hắn muốn cứu Thiểu Mẫn, nhanh... Độc tính xâm nhập rất nhanh, không có thời gian trì hoãn!

“Đúng vậy, thì sao?” Hạ Hầu Quyết híp mắt cười, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn: “Ngươi cũng biết vì sao bổn vương lại giữ lại cho ngươi một mạng? Bởi vì bổn vương thấy ngươi giống như thấy phụ hoàng ngươi, nhìn ngươi bởi vì trúng độc mà lặn lộn trên mặt đất, bổn vương liền không nhịn được vỗ tay bảo hay, nhìn ngươi bởi vì sợ hãi mà khúm núm trước mặt bổn vương, trong lòng bổn vương cực kỳ thống soái, cho dù xem cả đời cũng không chán! Bổn vương muốn từ từ lăng trì ngươi đến chết! Nhưng bổn vương không nghĩ tới thủ đoạn của ngươi tàn ngược giống như Phụ hoàng ngươi, chẳng những lợi dụng tần phi hậu cung chia rẽ thân tín của Bổn vương, từng bước từng bước... Cho rằng như vậy bổn vương sẽ giao ra bình phù sao? Đừng u mê, xuống hoàng tuyền đi thôi!”

Ngay lúc hắn giơ kiếm lên, Tân Thiểu Mẫn dùng khí lực còn sót lại chống đỡ cơ thể, phun máu trong miệng lên mặt hắn.

Hạ Hầu Quyết gào thét, căm tức vung kiếm loạn xạ, nhưng trong bụng đột nhiên đau, khiến lực công kích giảm xuống một nửa, làm cho Hạ Hầu Hoan tránh được.

Hạ Hầu Quyết lui hai bước, đột nhiên nôn ra một búng máu, bòn tay to vỗ thẳng vào ngực.

“Vương gia!” Vài tên thị vệ vương phủ vội vàng chạy tới bên cạnh hắn.

Hạ Hầu Quyết trừng đôi mắt đỏ sẫm nhìn Tân Thiểu Mẫn: “Trong rượu này có độc?” Hắn đã đề phòng nàng động tay động chân, cho rằng chén nàng đưa cho Hạ Hầu Hoan không có vấn đề, vậy mà...

“Là miệng ly có độc...” Nàng khàn giọng nói, mỗi một chữ, cổ họng giống như đao cắt. Nàng cố ý động tay ở ly rượu, bôi độc Tiêu Cập Ngôn đưa cho nàng bôi ở miệng ly, đoán chắc rằng lấy tâm tư của Hạ Hầu Quyết hắn sẽ không tín nhiệm mình, hắn nhất định sẽ lấy ly rượu này... nàng thật sự đoán đúng rồi!

“Giết nàng cho bổn vương!” Hạ Hầu Quyết quát.

Thị vệ đi tới trước, Hạ Hầu Hoan một người chọi bốn, liên tiếp lùi lại, trên người có thêm vài vết thương, mắt thấy kiếm sắp đâm đến người, ngoài cửa điện truyền đến nột tiếng nói khác - - “Bắt Nhiếp chính vương lại cho trẫm, với tội mưu phản, lập tức trảm!”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người ai nấy đều nhìn về phía cửa điện, kinh ngạc nhìn thấy một Hạ Hầu Hoan khác, hắn mặc long bào mang mũ long châu, phía sau còn có tướng quân Hữu Kiêu.

“Thần, tuân chỉ!” Tướng quân Hữu Kiêu lãnh binh đi vào trong điện.

“Làm sao có thể? Làm sao có thể!” Hạ Hầu Quyết nhìn về phía Hạ Hầu Hoan, lại nhìn năm nhân đứng ở cửa điện, trong lúc nhất thời không cách nào phân biệt được ai mới là Hạ Hầu Hoan chân chính.

Thị vệ vương phủ phân thân ứng chiến, Hạ Hầu Hoan tận dụng thời cơ, ra sức đứng lên, một kiếm liền lấy thủ cấp của Hạ Hầu Quyết.

“Bắt phản quân, giết không tha!” Hạ Hầu Hoan trầm giọng hét lớn.

Thị vệ vương phủ thấy chủ tử bị giết, lập tức quăng kiếm đầu hàng, trong nháy mắt, tình thế trong điện nghịch chuyển, nhưng hai Hoàng thượng lại khiến bách quan không biết làm thế nào.

“Hoàng đệ, mau đi đi,m Trung Quân sắp hồi cung rồi!” Hạ Hầu Hoan ôm lấy Tân Thiểu Mẫn đã ngất đi, đang muốn giao cho Thành Hâm, đột nhiên tay bị đánh một cái: “... Ngươi đang làm gì vậy?”

“Nói cái gì mà trong cung còn có 8000 binh mã, nói gì mà đã có tính toàn... Ngươi tên khốn khiếp này! Nếu không phải ngươi cứ khư khư cố chấp, Thiểu Mẫn sẽ biến thành như vậy sao?”

“Đừng nói nữa, cứu Thiểu Mẫn trước, Hoàng thượng cũng phải trị thương.” Chúc Bình An chạy đến, chỉ sợ hai người sẽ ra tay ở đây.

“Ta lo lắng Trung Quân - -”

“Không có Trung Quân, hôm nay Hoàng gia có hỉ, chính quyền thay đổi, dân chúng trên đường đang vui mừng, ngăn chặn đường lớn, quân lính đã sớm bị ngăn cản ở ngoài thành!” Thành Hâm lấy yêu bài của Tiêu Cập Ngôn phóng ngựa đến Đại Lý Tự mượn binh, khi hồi cung chính mắt nhìn thấy nhân mã bị nhốt.

“Cái gì?”

“Đó là mưu kế của Thiểu Mẫn, quả nhiên là hiệu quả, kế tiếp chỉ cần treo thủ cấp của Hạ Hầu Quyết lên, để Tả Kiêu tướng quân và Hữu Kiêu tướng quân đi nói chuyện với trung quân là vô sự rồi.” Thành Hâm tiếp tục bắt mạch cho Tân Thiểu Mẫn, thoáng trấn an nói: “Không nghiêm trọng, Thiểu Mẫn không nuốt nhiều độc lắm.”

“Nhưng nàng ói ra máu.” Hạ Hầu Hoan vội vàng nói.

Thành Hâm nhíu mày, cậy miệng của nàng, thấy bên trong một mạnh huyết nhục mơ hồ, không khỏi hút khí: “Thiểu Mẫn biết có độc, cho nên ngậm trong miệng không nuốt xuống, nhưng trong miệng nàng tất cả đều bị thương... Nhưng nói chung còn tốt hơn so với trúng độc, trước mang nàng hồi Ngọc Tuyền cung rồi nói tiếp.”

“Được.”

“Hoàng thượng, có cần nói rõ thân phận của Thành Hâm với bách quan trước không?” Thái Đấu tiến đến, chỉ vào văn võ bá quan nói.

“Tất cả ngày mai lại nói, bãi triều!” Hắn đâu quản được những đôi mắt như gặp quỷ này, hắn chỉ nghĩ muốn Thiểu Mẫn mạnh khỏe!

Không biết qua bao lâu, Tân Thiểu Mẫn từ từ tỉnh lại, mở mắt lại nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, không khỏi nhíu mày, lấy tay khẽ chạm vào gò má hắn.

Nàng mở miệng muốn an ủi hắn, lại không phát ra tiếng.

“Thiểu Mẫn, Thành Hâm nói, nàng ngậm độc trong miệng, cổ họng của nàng đã hỏng rồi... Tuy rằng sau này không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện, nhưng ta thấy rất may mắn, nàng mất đi giọng nói nhưng lại bảo vệ được tính mạng.” Hai mắt Hạ Hầu Hoan đỏ sẫm nói, không ngừng vỗ về trấn an nàng, chỉ sợ nàng sẽ không chịu nổi tin tức này.

Tân Thiểu Mẫn đầu tiên là ngẩn người, sau đó thoải mái cười. Hắn nói đúng, có thể sống là tốt rồi.

Vừa thấy nàng cười, trái tim đang treo trên cao của hắn cuối cùng cũng buông xuống, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy nhuốm máu: “Những gì nàng viết ở đây, sau này ta nhất định sẽ nghe theo, nhưng ta không muốn chờ đến kiếp sau, ta,muốn cả đời này nàng đều là người nhà của ta, sát tinh của ta, được không?”

Nàng nhìn nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, cười gật đầu, há mồm không tiếng động nói: “Đại ca, ta rất nhớ chàng...”

“Thiểu Mẫn, cảm ơn nàng tha thứ cho ta.” Hắn gắt gao ôm nàng vào lòng.

Hắn nghĩ rằng cả đời này sẽ không được nàng tha thứ, nhưng nàng vì hắn mà đến, hứa hẹn bảo hộ hắn... Hắn cảm thấy đời này hắn thật may mắn vì có thể gặp được nàng.

Ngoài tẩm điện, Thái Đấu ôm lấy vai Thành Hâm: “Ta cảm thấy ta sắp chết, ngươi muốn chữa trị cho ta trước không?”

“Theo ta thấy, ngươi tái chiến ba ngày ba đếm cũng không có vấn đề gì.” Thành Hâm liếc hắn một cái.

“Đó là lừa Hoàng thượng, ngươi đừng lấy ra gạt ta.”

“Bằng không ngươi bắt mạch cho ta trước, miệng vết thương của ta đều sưng lên rồi.” Chúc Bình An ôm lấy vai khác của hắn, cùng hắn (Thành Hâm) đi về phía trước.

“Hai người các ngươi, nghĩ ta là gì?” Thành Hâm tức giận nói. Hắn thừa nhận hắn có chút ghen tỵ, nhưng lại là chúc phúc nhiều hơn, dù sao một người là huynh trưởng của hắn, một người là nữ nhân hắn yêu nhất, hắn chân thành chúc phúc.

Thái Đấu và Chúc Bình An liếc mắt nhìn nhau, cười cười, cũng hắn rời đi.

Hôm sau lâm triều, Hạ hầu Hoan mang theo Thành Hâm vào điện, tuyên bố thân thế của Thành Hâm, khôi phục họ Hạ Hầu, lại có công cứu giá phong làm Kiền Thân vương, ban thưởng một tòa vương phủ, về phần những người mưu phản khác đều bị trừng phạt, Bàng Hoàng hậu cũng bị phế.

Rồi sau đó, lại muốn Tiêu Cập Ngôn nhận Tân Thiểu Mẫn là nghĩa muội, một tháng sau, nghênh đón nàng từ phủ Thủ Phụ vào trong cung.

Ngày đại hôn đó, bởi vì lễ nghi phiền phức, đại điển thẳng đến canh ba mới kết thúc, nhưng Hạ Hầu Hoan còn phải ở lại tiền điện, Tân Thiểu Mẫn bị đưa hồi Đông Noãn các, mặc kệ nữ quan và cung nữ nói lễ tiết, trực tiếp đuổi người ra ngoài, nàng ngồi trước bàn lễ.

Nàng quả thật đói sắp chết, làm gì còn sức để các nàng thay quần áo gì đó nữa, nàng đã chịu đủ loại hành hạ trong hôn lễ phô trương rồi. Nhưng thật đáng buồn, trên bàn đều là đồ ngọt và mứt quả, tất cả đều không thể lấp cơn đói.

Trong lúc nàng đáng thương lấy những thứ bánh ngọt mứt quả ăn cho no bụng, bên ngoài đột nhiên vang lên: “Hoàng thượng hồi cung”, nữ quan lập tức ở bên ngoài hô: “Nương nương, nghênh giá!”

Tân Thiểu Mẫn hừ một tiếng. Ta sắp đói chết rồi, còn không chuẩn bị chút đồ ăn cho nàng, không để ý đến hắn.

Tân Thiểu Mẫn nói không để ý thật sự là không để ý, làm cho nữ quan đứng ở bên ngoài gấp đến độ bạc tóc, chỉ có thể quỳ trên mặt đất nghênh đón thành giá, nam nhân phất phất tay, tay cầm hộp đựng thức ăn, bước nhanh vào trong Đông Noãn các.

Mùi của đồ ăn lập tức quyến rũ Tân Thiểu Mẫn, nàng ngẩng mặt nhìn, ánh mắt nàng đã nói: Thành Hâm, sao ngươi lại giả trang thành Hoàng thượng? Huynh đệ ngươi lại chuẩn bị muốn cãi nhau sao?

Hạ Hầu Hâm không tiếng động chép miệng: “Mắt ngươi thật là tốt.” Hắn đã tận lực giả trang thành bộ dạng của Hoàng huynh, nhưng chưa mở miệng đã bị phát hiện.

Hắn đâu? Nàng không tiếng động hỏi, động tác rất nhanh mở hộp đựng thức ăn.

“Tiền điện, đại khái là bách quan muốn chuốc say hắn, cho nên ta nghĩ... Đêm nay thật sự là ta giúp hắn động phòng là tốt... A.” Hắn muốn ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa đến gần, đã thấy chiếc đũa để ngang ngay trước mặt, khiến hắn lui về sau: “Ngươi muốn giết ta sao?”

Nếu ngươi muốn xằng bậy với ta. Nàng vung chiếc đũa, vội vàng gặp thức ăn, thỏa mãn ăn.

Hạ Hầu Hâm vừa thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, lập tức không sợ chết lại gần: “Thiểu Mẫn, ngươi có nhớ còn nợ ta một nụ hôn hay không?”

Nào có? Đều là ngươi tự nói. Nàng lườm hắn một cái, tiếp tục ăn.

“Đây là quà sinh nhật của ta.”

Tìm đại ca ngươi nói đi, hắn nói là được. Nàng không khỏi nhún vai.

Hắn đang muốn mở miệng, bên ngoài lại vang lên  - - “Hoàng thượng giá lâm!”

Bên ngoài trong phút chốc liền xôn xao, tất cả nữ quan và cung nữ đều quỳ thành một đoàn, vốn không biết rõ rốt cuộc người nào mới là Hoàng thượng thật.

Hạ Hầu Hoan một thân đầy mùi rượu bước vào Đông Noãn các, trong tay còn cầm hộp đựng thức ăn, vừa thấy Hạ Hầu Hâm ngồi bên cạnh nàng, lập tức nhiệt tình một phen ôm lấy Hạ Hầu Hâm, lại thuận thế đẩy hắn (Hạ Hầu Hâm) ra bên cạnh, dắm chiếm vị trí của hắn (Hạ Hầu Hoan).

“Thiểu Mẫn, ta để Ngự thiện phòng chuẩn bị món nàng thích ăn nhất...” Nói chưa hết liền dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Hạ Hầu Hâm cũng chuẩn bị món ăn giống như hắn.

Tân Thiểu Mẫn không nói hai lời giơ tay tiếp nhận, bởi vì nàng đói bụng đến mức có thể ăn hết sạch một con trâu.

“Hoàng đệ, cần phải trở về.”

“Nàng còn chưa ăn xong.”

“Quá thất lễ, nàng là Hoàng tẩu của ngươi.”

“Thiểu Mẫn, ta sẽ luôn gọi ngươi là Thiểu Mẫn, được không.” Hắn lướt qua Hạ Hầu Hoan hỏi.

Tân Thiểu Mẫn ăn thật sự vội, tùy ý gật đầu với hắn.

“Thấy không?” Hạ Hầu Hâm đắc ý cười.

Trên mặt Hạ Hầu Hoan cũng cười ôn hòa đến mức vô hại, nhưng con ngươi đen lại không hề giống: “Thiếu Mẫn đồng ý liền tốt, từ trước đến giờ ta đều không ý kiến, nhưng ngươi không hồi Vương phủ, chẳng lẽ muốn ở lại xem lễ?”

“Dù sao ta cũng không có kinh nghiệm, ngươi đê cho ta học tập một chút.” Dù sao hắn chính là muốn nháo động phòng, không đợi đến hừng đông hắn sẽ không đi, xem ai đổ trước.

Hai khuôn mặt tươi cười giằng co, triệt để bỏ qua một người cầm đũa ngọc trong tay, đằng đằng sát khí.

Chỉ thấy nàng duỗi chân, đá một cái, không tiếng động hô: Tất cả đều cút cho ta, hai người điên! Nháo động phòng cái gì mà nháo!

“Ngươi chọc giận Hoàng hậu của ta.” Sắc mặt Hạ Hầu Hoan trở nên không tốt.

“Ta trấn an giúp ngươi.” Từ trước đến giờ hắn biết sai có thể sửa, mình tự làm ra rắc rối thì tự mình thu thập, đạo lý này hắn hiểu rõ.

“Tới địa ngục đi!” Hạ Hầu Hoan giơ chân đá hắn, Hạ Hầu Hoan linh hoạt tránh qua.

Hai huynh đệ ngươi tới ta đi, Tân Thiểu Mẫn thưởng thức đồ ăn được mang đến, trong lòng yên lặng, sau đó bắt đầu cảm thấy mí mắt nặng, ngáp một cái, uống một hớp rượu, lên giường đi ngủ.

Cho xin đi, ngày hôm qua nàng gần như chưa ngủ, sắc trời vừa sáng đã bị bắt đi trang điểm, lúc này đã hơn nửa đêm, không mệt mới là lạ, bọn họ muốn đánh nhau, tiếp tục đi, đừng ầm ĩ đến nàng là được rồi.

Đợi đến khi hai người đánh mệt, vừa quay đầu nhìn, Tân Thiểu Mẫn đã sớm ngáy o o.

Hạ Hầu Hoan giận không kiềm được, quay đầu lại muốn đánh Hạ Hầu Hâm, nhưng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, bỏ trốn mất dạng, hắn tức giận chỉ có thể cởi hỉ phục, nằm xuống bên cạnh nàng, nàng liền tự động chui vào trong lòng hắn sưởi ấm.

Hắn nheo mắt cười, đắp chăn, cùng nàng đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm canh ba, hai bóng dáng lén lút rời khỏi Ngọc Tuyền cung, tránh đi cung nhân đi ra khỏi Ngọc Tuyền cung.

Một hồi sau, một chiếc xe ngựa đi đến phía đông thành, dừng lại ở trước cửa sau Dịch Thủy lâu mới mở, hai người vừa xuống xe ngựa, cửa sau liền mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đang cười của Hạ Hầu Hâm.

Tân Thiểu Mẫn cười với hắn.

“Chuẩn bị tốt rồi.” Hạ Hầu Hâm cười nói, tay đặt ở trên một bên vai nàng, nhưng gần như đồng thời, tay hắn bị kéo xuống, nắm chặt.

“Hoàng đệ, đặt sai chỗ rồi.” Hạ Hầu Hoan tâm địa tốt nhắc nhở.

“Hoàng huynh, ngươi cầm sai tay rồi.” Cầm tay hắn làm gì? Vẻ mặt hắn có thể tự nhiên, nhưng hắn rất muốn nôn, tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ đến hắn một chút.

“Chỉ cần ngươi không đặt sai, ta sẽ không cầm sai.”

Khóe mặt Tân Thiểu Mẫn run rẩy, mặc kệ đôi huynh đệ này, đi thẳng vào hậu viện Dịch Thủy lâu, Thái Đấu và Chúc Bình An ở phía sau thấy thế cũng không thể trách, trực tiếp đi theo Tân Thiểu Mẫn.

Dịch Thủy Lâu là tửu lâu Hạ Hầu Hâm mua sau khi rời cung, vừa khai trương vài ngày trước đó, bên trong bán vài món ăn Tân Thiểu Mẫn đã từng nói qua trong cung, viện sau còn lại là để khi Hạ Hầu Hâm không muốn hồi vương phủ, sẽ có chỗ ngủ tạm.

Bố cục tuy không thể so với trong cung, nhưng cả vườn  hoa cỏ, sạch sẽ gọn gàng đều làm Tân Thiểu Mẫn yêu thích.

Đoàn người bước vào một tiểu đình ở bên cạnh hồ trong hậu viện, mọi thứ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, mùi than đốt bay theo gió, kích thích dạ dày của người đến.

“Thiểu Mẫn, nhìn xem muốn ăn gì, cứ gọi, ngươi biết nơi này các gì cũng đều có.” Trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn bút và giấy, chỉ chờ nàng viết thực đơn.

Tân Thiểu Mẫn gần như không cần nghĩ ngợi viết mấy món ăn, sau đó như hiến báu vật đưa đến trước mặt hai người.

Hạ Hầu Hâm híp mắt lại, hỏi Hạ Hầu Hoan bên cạnh: “Chữ thật xấu, rốt cuộc nàng viết cái gì vậy?”

“Chỉ có người ngu xuẩn không hiểu dùng tâm đối đãi.” Hạ Hầu Hoan hơi hóp mắt lại, nhìn thực đơn Tân Thiểu Mẫn viết, sau một lúc lâu, nói: “Thiểu Mẫn, hồi cung cùng ta luyện chữ cho tốt đi.”

Hạ Hầu Hâm không chút khách khí cười to, Tân Thiểu Mẫn khó chịu, ném văng bút, nhặt cành cây, vẽ ở bên ngoài đình.

“Đó là ngô sao?” Hạ Hầu Hâm đoán.

“Thịt bao ngô sao?” Hạ Hầu Hoan cũng đoán.

“Thịt bao ngô là sao?” Hạ Hầu Hâm hỏi hắn.

Tân Thiểu Mẫn tức giận bẻ gẫy cành cây, trừng mắt nhìn hai người. Nói cái gì mà thương nàng yêu nàng... Hừ! Căn bản là tìm cơ hội thay nhau nhạo báng nàng, hơn nữa là phụng bồi gấp đôi, đáng thương cho nàng không mắng chửi người được!

Hạ Hầu Hoan cười cười vẫy tay gọi nàng, nàng khó chịu trừng mắt nhìn hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn đến gần hắn.

“Thiểu Mẫn, đừng để ý đến hắn, cái miệng hắn từ nhỏ đã bị phá hư rồi.” Hắn ôm nàng vào trong lòng, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng: “Chỉ cần nàng nhìn ta, ta liền biết nàng muốn ăn gì.”

Tân Thiểu Mẫn thật hoài nghi nhìn hắn. Hắn thật sự có thể dùng tâm để hiểu nàng sao, nếu hắn thật sự có thể đoán được nàng muốn ăn ứng tử kê thì  - -

“Ứng tử kê (2).” Hắn bất ngờ nói.

2. Ứng tử kê: gà quay

Tân Thiểu Mẫn trừng to mắt, vui vẻ hôn lên má hắn, lại tiếp tục dùng ánh mắt đầy nước nhìn hắn.

Mí mắt Hạ Hầu Hâm co rúm, đã lười châm chọc hắn. Ứng tử kê ở ngoài đình, còn cần đoán sao? Thật sự gặp quỷ rồi.

“Hà tử tiên, bánh ngọt cổ bảo, cá miếng nướng gừng, canh ngũ liễu và vịt cuốn hoa quế.” Hắn nói từng món, Tân Thiểu Mẫn cũng vui vẻ ôm cổ hắn, thân mật hôn mặt hắn.

Hạ Hầu Hoan mang theo vài phần kiêu ngạo liếc nhìn Hạ Hầu Hâm: “Cái này gọi là tâm linh tương thông, biết không?”

Hạ Hầu Hâm chống má, ngoài cười nhưng trong không cười, lập tức vỗ tay, tiểu nhị mang mấy món đồ ăn đặt lên trên bàn, vừa thấy, thật khéo chính là mấy món đồ ăn Hạ Hầu Hoan vừa mới nói.

“Đại ca, ta ngay cả nhìn cũng không nhìn.” Còn tâm linh tương thông... Cái loại chuyện ma quỷ này cũng chỉ có hắn (Hạ Hầu Hoan) mới nói ra, nghe thấy hắn (Hạ Hầu Hâm) liền muốn ói. Chiếm vài phần thượng phong đi qua gần mặt hắn: “Thiểu Mẫn, có phải ngươi...”

Tân Thiểu Mẫn nào biết rằng hai huynh đệ hắn rốt cuộc nhàm chán vì cái gì, đồ ăn đã đặt lên bàn, không ăn thì làm gì hả? Đương nhiên là Thái Đấu và Chúc Bình An một mực vùi đầu ăn, đây mới là việc người nên làm nha.

Tời mới biết mấy ngày nay nàng nghĩ nhiều đến phòng bếp nhỏ Ngọc Tuyền cung thế nào.

Hạ Hầu Hâm không nói gì trừng mắt nhìn nàng cầm đũa, chuẩn bị xuống tay.

“Vì ngươi cũng nhìn thấy, mới không biết nàng lấy ăn làm vui.” Hạ Hầu Hoan cười vui, một tay giữ tay đang gắp đồ ăn của nàng đưa vào trong miệng mình.

Tân Thiểu Mẫn tức giận, thở phì phì đánh hắn. Dám trộm đồ ăn của nàng, có phải chán sống rồi không! Không nghe thấy bụng nàng đang lớn tiếng hò hét ta đói bụng sao!

Hạ Hầu Hoan không đem khóc lóc om sòm của nàng để vào trong mắt, đoạt lấy đôi đũa của nàng, thử từng món.

“Ngươi nghĩ ta và ngươi sẽ hạ độc trong đồ ăn sao?” Hạ Hầu Hâm tức giận nói.

“Quá khứ luôn là nàng thử độc cho ta, sau này ta sẽ thử độc thay nàng.” Hắn vô cùng kiên trì, mặc kệ trong cung hay ngoài cung, một mực đều làm.

Tân Thiểu Mẫn liếc mắt nhìn một cái, hoài nghi hắn căn bản là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cho rằng nơi nơi đều có độc, Nhưng hắn đã quyết định như vậy, nàng cũng chỉ có thể mặc kệ hắn.

“Yên tâm, nơi này của ta không có khả năng có độc, nếu Thiểu Mẫn sợ gặp chuyện không may ở trong cung, liền chuyển đến Dịch Thủy lâu của ta đi, ở đây ăn hương uống lạt, cái gì cũng không sợ.” Hạ Hầu Hâm mặc kệ huynh trưởng, bay thẳng đến nàng mời.

Tân Thiểu Mẫn ngắm nhìn bốn phía, cây liễu rủ xuống mặt hồ, đông có rừng trúc, tây có rừng mai làm bình phong, phòng nhỏ tọa lạc ở trong đó, phong cảnh hợp lòng người, bốn mùa đều có thể thưởng thức cảnh đẹp, càng không cần để ý lễ nghi phiền phức trong cung, quả thật nàng có chút động tâm.

Hạ Hầu Hoan thử độc xong, chuyển đũa cho nàng, lấy đồ ăn ngon kéo tâm tư của nàng về, mới khẽ nói với Hạ Hầu Hoan: “Muốn lấy đồ ăn dụ dỗ nàng sao, bụng dạ ngươi thật khó lường.”

“Lời này của Hoàng thượng sai rồi, ta chẳng qua chỉ muốn đòi nợ nàng thôi, dù sao nàng cũng thiếu ta một nụ hôn.”

Hạ Hầu Hoan trôi chảy đáp: “Nàng đã trả.”

“Khi nào?”

“Lần trước khi ta giả trang ngươi, đã thay ngươi thu nụ hôn kia.”

“Giả mạo người khác, ngươi còn gì là anh hùng hảo hắn!” Vô sỉ.

“Hạng người nghĩ muốn hôn hoàng tẩu, há lại là người đáng nói đạo lý?”

“Khi đó nàng còn chưa phải hoàng tẩu của ta.”

“Nhưng hiện giờ nàng đã là hoàng tẩu của ngươi.”

Hạ Hầu Hâm chăm chú nhìn hắn thật lâu: “Lần trước sao ngươi không chết ở Ngọc Tuyền cung đi?”

“Hoàng đệ, ngươi đã quên là ngươi muốn ta kiên cường sống?”

“Đây thật sự là câu nói sai lầm nhất cả đời ta.” Nếu có thể, hắn muốn thu lại.

“Cũng là chuyện ngươi làm đúng nhất.” Hạ Hầu Hoan vỗ vỗ vai tán thưởng đệ đệ, lại bị hắn hèn mọn gạt ta, còn phủi phủi vai, giống như có vết bẩn gì đó dính vào.

Tân Thiểu Mẫn thở dài, không khỏi nghĩ đến phương thức biểu đạt tình cảm của huynh đệ Hạ Hầu gia, thật là không phải là phổ thông mà.

May mắn, huynh đệ này đấu võ mồm mệt liền dùng bữa, thẳng đến khi mùi ưng tử kê ngào ngạt truyền đến, nàng lập tức mặc kệ hai người họ, lôi kéo Thái Đấu và Chúc Bình An đi đến gần.

Hạ Hầu Hoan thỏa mãn nhìn bóng lưng tràn ngập tinh thần của nàng, đột nhiên thấp giọng nói: “Hoàng đệ, cho chuyện muốn ngươi giúp đỡ.”

“Chuyện gì?” Khó có lúc hắn (Hạ Hầu Hoan) đứng đắn, dĩ nhiên hắn (Hạ Hầu Hâm) cũng đứng đắn theo.

“Ta và Thiểu Mẫn đã thành thân một năm, đến giờ bụng của Thiểu Mẫn vẫn không có tin tức gì, tìm ngự ý bắt mạch, nói là nàng trúng độc nhiều lần, có thể khó có thai, cho nên ta nghĩ...” Nói một nửa lại nhìn về phía Hạ Hầu Hâm.

“Ngươi nhanh thành thân, sinh mấy đứa trẻ cho ta.”

Hạ Hầu Hâm khẽ nhướn mày: “Ta ngược lại có cách nhanh hơn, ngươi để Thiểu Mẫn ở lại chỗ ta vài ngày, có lẽ mười tháng sau có thể sinh ra một tiểu oa nhi mập mạp rồi.”

Hạ Hầu Hoan híp mắt: “Còn chưa ngủ đã nằm mơ rồi.”

“Thân đệ là đang thân ưu thay người.”

“Cũng không nhọc ngươi lo lắng.”

“Chắc thế, điểm ấy lực ta xuất ra được.” Hắn khoa chân múa tay hai lần.

Hạ Hầu Hoan hơi híp mắt lại: “Ngươi đã có tâm như vậy, tất cả chuyện phiền toái trong hậu cung đều giao cho ngươi.” Một năm nay hắn chuyên tâm chăm sóc Tân Thiểu Mẫn, quên tần phi hậu cung không còn một mảnh, sau khi bị Tiêu Cập Ngôn nhắc nhở, hắn đang định cho toàn bộ xuất cung.

“Ta chỉ có bông vải ít bạc, sợ là chưa đủ lực.” Biểu cảm nghiêm cẩn của huynh trưởng khiến Hạ Hầu Hâm hoài nghi, hắn thật sự sẽ quét toàn bộ phiền toái trong hậu cung này đến cho mình.

“Cũng không nên miễn cưỡng như vậy.”

Cách đó không xa, Tân Thiểu Mẫn không nói gì, lắc lắc đầu.

Biểu cảm liên lạc tình cảm có cần phải dữ tợn như vậy không? Có nghĩ tới cha mẹ hai người ở trên trời linh thiêng nhìn thấy sẽ đau lòng hay không?

Thở dài, lấy ưng tử kê mang vào trong đình, mặc kệ ưng tử kê vừa mới ra lò nóng thế nào, nàng vẫn đưa tay rút chân gà, mỗi người một cái, đặt vào trong bát bọn họ, lại vặn cánh gà, phân biệt cho Thái Đấu và Chúc Bình An ăn.

Hạ Hầu Hâm và Hạ Hầu Hoan cúi đầu nhìn, cùng một suy nghĩ đặt chân gà trước mặt nàng.

Nàng nghiêng đầu nghĩ, trả lại Hạ Hầu Hâm, cầm cái Hạ Hầu Hoan đưa, cắm một miếng rồi lại đưa đến  bên miệng hắn.

Nàng nghĩ, nàng tỏ vẻ như vậy hắn là đã quá rõ ràng rồi.

Hạ Hầu Hoan híp mắt cười nhấm nháp, cùng nàng ngươi một miếng ta một miếng ăn, ghen chết Hạ Hầu Hâm ở một bên, hắn thở dài ngẩng đầu nhìn sao trên trời, không khỏi nghĩ, không biết sát tinh của hắn đang ở nơi nào.

Đột nhiên nghe thấy Tân Thiểu Mẫn nôn khan một tiếng.

Bốn người còn lại không hẹn mà cùng nhìn nàng, chỉ thấy nàng không ngừng vỗ ngực, một mặt nhún vai không hiểu.

“Chẳng lẽ...” Hạ Hầu Hoan kinh ngạc hô một tiếng.

“Chúc mừng đại ca, tiểu sát tinh đã đến.”

Tân Thiểu Mẫn không hiểu nhìn hai người. Tiểu sát tinh? Aiiiiiiii

Hạ Hầu Hoan tươi cười, dịu dàng ôm nàng vào trong ngực.

Rốt cuộc, hắn cũng có nhiều người thân rồi.

--- --------Hoàn---- ---------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương