Cách Đấu Binh Vương
-
Chương 46
Khi đồng đội của mình bị giết, quan sát viên lấy làm kinh hãi, phản ứng đầu tiên hắn làm là nằm sấp xuống để tránh đợt tập kích của Triệu Quốc Khánh, đồng thời vươn tay chộp lấy khẩu súng bắn tỉa từ tay đồng đội của mình, hoàn tất quá trình chuyển đổi từ người quan sát sang kẻ bắn tỉa.
Sau khi Triệu Quốc Khánh bắn trúng mục tiêu một phát, anh lập tức bắn về phía người quan sát, nhưng tiếc rằng bắn hơi vội, đối thủ đã né được.
“Thực Thành, yểm hộ tôi!” Triệu Quốc Khánh từ sau tảng đá nhảy ra, ném khẩu súng bắn tỉa trong tay, nắm lấy khẩu súng trường tự động trên lưng, lao về phía đối diện.
Tay súng bắn thuê với khẩu súng bắn tỉa phía đối diện không có người quan sát hỗ trợ, cảm giác như bị mất đi một con mắt, bị hỏa lực của Lý Thực Thành áp chế, chỉ có thể cúi đầu trong bụi cỏ chờ hỏa lực suy yếu rồi hành động sau.
Triệu Quốc Khánh vội vàng chạy đến bên cạnh Phùng Tiểu Long, thấy anh vẫn còn hơi thở liền rút cây kim vàng liên tiếp đâm anh mấy nhát, sau đó lấy ra bộ sơ cứu lấy từ trên người kẻ địch để giúp anh xử lý miệng vết thương. Phùng Tiểu Long tổng cộng bị bắn trúng hai lần, phát đầu tiên trúng vai trái và phát thứ hai trúng ngực. Trong đó, nguy hiểm nhất là phát đạn vào ngực, suýt chút là trúng tim.
Triệu Quốc Khánh chỉ có thể băng bó cầm máu cho Phùng Tiểu Long, nhưng không có cách nào giúp anh lấy đầu đạn ra, Phùng Tiểu Long hôn mê vẫn không thoát khỏi sự đe dọa của cái chết.
Phải lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện chữa trị mới được, Triệu Quốc Khánh nghĩ thầm, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào vị trí mà kẻ thù đang ẩn náu.
Lúc này, tiếng súng của Lý Thực Thành đã dừng lại để thay đạn, người quan sát nhân cơ hội này bỏ chạy, Triệu Quốc Khánh đã bóp cò để ngăn cản đối phương.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Khánh rống lên một tiếng. Lý Thực Thành nạp đầy đạn, một lần nữa bóp cò nhắm bắn kẻ thù, trong khi Triệu Quốc Khánh lao thẳng vào kẻ thù. Người quan sát nằm rạp trên mặt đất, hai mắt không thể nhìn thấy tình hình bên kia nên chỉ có thể lắng nghe bằng tai, thầm nghĩ rằng hắn là lính đánh thuê cấp bạc nhưng lại chịu dày vò, bị hai tân binh áp chế không thể chạy thoát.
“Bịch, bịch!” Triệu Quốc Khánh chạy nhanh, phát ra âm thanh rung chuyển.
Người quan sát nhạy bén nắm bắt được điểm này, muốn nổ súng để ngăn không cho Triệu Quốc Khánh đến, nhưng đã bị hỏa lực của Lý Thực Thành đè bẹp!
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim người quan sát chùng xuống, đột nhiên hắn lăn sang một bên hai mét, sau đó nửa ngồi xổm cầm súng bắn về phía Triệu Quốc Khánh.
Lý Thực Thành ở rất xa, không thể nhìn thấy hết mọi cử động của người quan sát, nhưng Triệu Quốc Khánh vẫn chú ý đến từng nhất cử nhất động của đối phương.
Khi người quan sát nhấc súng lên, Triệu Quốc Khánh đã bóp cò, lúc này khoảng cách giữa hai bên chưa đến 50 mét, dù không cần nhắm bắn, Triệu Quốc Khánh cũng có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu.
"Pằng, pằng, pằng..." Triệu Quốc Khánh một hơi bắn hơn mười phát đạn, có ít nhất bốn hoặc năm viên đạn đã bắn trúng mục tiêu.
Tuy không trực tiếp giết được người quan sát, nhưng cũng đủ khiến đối phương mất đi khả năng tấn công.
Ở khoảng cách gần như vậy, không phải vì Triệu Quốc Khánh không thể trực tiếp giết chết đối thủ, mà là cố ý như thế, anh lao tới với tốc độ cực nhanh.
"Bốp!" một tiếng, nắm đấm của Triệu Quốc Khánh trực tiếp đập vào đầu người quan sát. Theo sau đó từng cú đấm như mưa rơi xuống. Một lúc sau, người quan sát chẳng còn động đậy. Sau khi giải phóng tia ác ý trong lòng, Triệu Quốc Khánh lấy ra một viên thuốc trợ tim, nuốt xuống, vừa rồi cảm xúc không tự chủ được khiến tim anh gần như nổ tung.
“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng!” Lý Thực Thành gọi từ phía sau.
Triệu Quốc Khánh vừa thu thập súng bắn tỉa, đạn, ống nhòm và các thiết bị khác từ lính bắn tỉa và người quan sát thì nghe thấy tiếng hô gọi của Lý Thực Thành từ phía sau, quay lại thì thấy Phùng Tiểu Long đã tỉnh.
“Tôi… tôi sợ rằng mình không xong rồi, cậu… đừng để ý đến tôi, nhanh đi đi.” Sau khi nói xong, Phùng Tiểu Long lại ngất đi.
“Tiểu đội trưởng!” Lý Thực Thành kích động kêu lên hai tiếng, sau đó hỏi Triệu Quốc Khánh: “Tiểu đội trưởng không sao chứ?”
Triệu Quốc Khánh chìa tay ra kiểm tra Phùng Tiểu Long một lát, phát hiện anh ngất xỉu chỉ vì mất máu quá nhiều, liền nói: "Tạm thời anh ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh ấy phải được đưa đến bệnh viện mới được, càng sớm càng tốt. Nếu không thì để thời gian dài sẽ rất nguy hiểm.”
“Được, bây giờ tôi lập tức đưa tiểu đội trưởng đến bệnh viện!”, Lý Thực Thành nói xong liền cõng Phùng Tiểu Long. Triệu Quốc Khánh giúp Lý Thực Thành cầm khẩu súng máy hạng nặng, cả quãng đường hai người lần lượt thay phiên nhau cõng Phùng Tiểu Long.
Lúc này, cả hai không còn quan tâm đến thi thố và những tên lính đánh thuê khác đang ẩn náu trên núi, họ chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất đưa Phùng Tiểu Long ra ngoài, hoặc giao cho 3000 binh lính đã truy lùng họ, cho dù vì thế họ sẽ mất tư cách tham gia thi cũng không oán không hối.
“Thực Thành, nhanh lên, vượt qua khu rừng này hẳn là có thể tìm được 3000 binh lính đang săn lùng chúng ta!” Triệu Quốc Khánh thúc giục, sau lưng cõng theo Phùng Tiểu Long.
“Ừ.” Lý Thực Thành đáp, cầm một khẩu súng máy hạng nặng chạy trước để dọn đường.
"Pằng pằng pằng..." Tiếng súng vang lên mà không báo trước, Lý Thực Thành cũng xiêu vẹo, ngã xuống.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Khánh thất kinh kêu lên một tiếng, đồng thời trốn sau một gốc cây lớn bên cạnh đó.
“Chết tiệt, chân của tôi bị bắn trúng rồi!” Lý Thực Thành đau đớn kêu lên. Miễn là vẫn còn sống là được! Triệu Quốc Khánh trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, đặt Phùng Tiểu Long dựa vào gốc cây, cầm súng bắn tỉa lên và rà soát xung quanh.
Một tên, hai tên...
Chẳng bao lâu sau,Triệu Quốc Khánh tìm thấy bốn năm người đàn ông mặc đồ ngụy trang đang lắc lư tới lui trong rừng. Từ vũ khí và trang bị mà đánh giá, chúng hẳn là nhóm lính đánh thuê cấp 3. Không ngờ lại gặp chúng vào lúc này.
Sau khi liếc nhìn Phùng Tiểu Long bên cạnh, Triệu Quốc Khánh biết rằng mình cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu chậm trễ càng lâu thì càng bất lợi cho Phùng Tiểu Long.
“Đoàng!” Triệu Quốc Khánh bắn chết một tay súng vừa nãy uy hiếp đến Lý Thực Thành.
“Lính bắn tỉa, chúng có lính bắn tỉa!” Một tiếng hét vang lên từ phe cánh kẻ thù, và sau đó tất cả bọn chúng đều núp, chỉ còn tiếng súng vẫn vang lên.
“Tạch tạch tạch..." Trận chiến vừa bắt đầu đã bước vào giai đoạn căng thẳng tột độ, các xạ thủ súng hạng nặng của phe địch dùng hỏa lực áp chế hành động của Triệu Quốc Khánh, ba tên còn lại thì dốc toàn lực để đối phó với Lý Thực Thành đang bị thương.
“Thực Thành, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh!” Triệu Quốc Khánh nhắc nhở, nhưng đáng tiếc bị hỏa lực của đối phương áp chế, đến cơ hội thở cũng không có.
“Biết rồi!” Sau khi Lý Thực Thành bắn hơn chục viên đạn, mới phát hiện ba tên tấn công mình đã chạy tán loạn, khẩu súng máy hạng nặng trong tay một lúc không thể áp chế cả ba tên, mà hỏa lực dày đặc của đối phương đã áp chế được Triệu Quốc Khánh.
Tình hình đối với bọn họ mà nói là vô cùng bất lợi. "Quốc Khánh, tôi sẽ giải quyết tên hỏa lực nặng kia, cậu giải quyết ba tên kia!"
Anh giải quyết ư, anh giải quyết như thế nào cơ? Triệu Quốc Khánh lại một lần nữa có linh tính không tốt trong lòng, đoán chừng Lý Thực Thành có thể làm chuyện ngu xuẩn gì đấy.
Lý Thực Thành bị thương ở chân trái, đứng dậy cũng khó, nãy giờ vẫn luôn nằm một chỗ xạ kích đối phương, nhưng lúc này lại lăn người, lăn đến một thân cây, nghiến răng nghiến lợi chống thân cây, đứng lên..
"Tạch tạch tạch..." Súng máy hạng nặng của Lý Thực Thành lại phun lửa, đạn trúng hỏa lực dày đặc như mưa trút xuống hướng tay súng hỏa lực nặng kia mà công kích.
Triệu Quốc Khánh thấy tất thảy hành động của Lý Thực Thành, không khác gì những gì Phùng Tiểu Long đã làm trước đây, đều là một đám liều mạng, hy sinh bản thân để giúp Triệu Quốc Khánh giải quyết khốn cảnh.
Đừng mà! Triệu Quốc Khánh muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn, anh thấy cơ thể Lý Thực Thành liên tục loạng choạng, ít nhất ba viên đạn đã trúng cậu, nhưng cậu vẫn chống thân cây đứng lên, tiếp tục tấn công kẻ thù với hỏa lực dày đặc. Cuối cùng, hỏa lực dày đặc của kẻ thù đã bị tiêu diệt dưới đòn tấn công không tiếc tính mạng bản thân của Lý Thực Thành.
“Bịch!” Cuối cùng lúc này Lý Thực Thành cũng không nhịn được nữa, ngã xuống đất.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Khánh rống lên một tiếng, nhưng không thay đổi gì được nữa.
Trận chiến ngày hôm nay thực sự rất thảm khốc, đầu tiên là Phùng Tiểu Long vì tạo cơ hội cho Triệu Quốc Khánh mà suýt chút nữa bị một tay súng bắn tỉa giết chết, bây giờ Lý Thực Thành cũng vì lý do tương tự sống chết không rõ, mà tất cả những gì Triệu Quốc Khánh có thể làm chỉ có một chuyện...giết chết kẻ địch!
“Bang!” Cảm xúc của Triệu Quốc Khánh lại sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng anh cưỡng chế cho mình không được bùng nổ, trước tiên nhắm bắn chuẩn xác một mục tiêu.
Sau đó, Triệu Quốc Khánh lăn trên mặt đất, đến một cái cây khác cách đó hai mét, quỳ một chân trên mặt đất và bắn phát thứ hai. Lại một tên địch khác đã ngã xuống.
Thực chiến là nơi tốt nhất để tôi luyện một người, là nơi nâng cao hiệu quả chiến đấu, Triệu Quốc Khánh không hề nhận ra rằng trong môi trường đầy căng thẳng này vô hình trung trình độ chiến đấu của anh đang được cải thiện, và tài thiện xạ của anh đã lên một tầm cao mới.
Sau khi bóp cò, Triệu Quốc Khánh gần như không hề dừng lại, cúi đầu và lao về phía hai giờ.
"Pằng Pằng Pằng..." Kẻ địch cuối cùng điên cuồng bắn, muốn ngăn cản Triệu Quốc Khánh lại, đạn đuổi theo tốc độ bước chân của Triệu Quốc Khánh không ngừng.
“Cạch.” Một âm thanh không dễ bị phát giác vang lên, và những viên đạn đang truy lùng Triệu Quốc Khánh cũng dừng lại. Triệu Quốc Khánh sững người, súng bắn tỉa đã được nâng lên, báng súng nằm chắc trong hõm vai.
Lúc này, Triệu Quốc Khánh không có bất cứ ai yểm hộ, cũng không cần bất cứ sự yểm hộ nào, đã cách xa kẻ địch cuối cùng rồi, kẻ địch không có đạn trong súng sao có thể đe dọa đến anh?
Sau khi phát hiện mình không có đạn trong súng, tên lính đánh thuê giật mình, trong khi với lấy băng đạn thay thế, hắn cúi xuống nấp sau phiến đá, và toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy hai giây.
Hai giây có thể là rất hạn chế đối với người bình thường, nhưng đối với Triệu Quốc Khánh như vậy là đủ, cò súng đã nhấn xuống.
Tiếng súng vang lên, tên lính đánh thuê phía đối diện co người lại sau phiến đá, nhưng trên đầu hắn lại có thêm một lỗ thủng.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Thanh lập tức xoay người đi tới bên người Lý Thực Thành, chỉ thấy tên này trên mặt mang theo ý cười.
“Quốc Khánh, tôi biết cậu có thể làm được. Khụ!” Lý Thực Thành ho khan một tiếng, miệng chảy ra một dòng máu.
“Đừng nói chuyện!” Triệu Quốc Khánh nghiêm nghị hét lên một tiếng, rút kim vàng ra đâm Lý Thực Thành. Lý Thực Thành bị bắn tổng cộng bốn phát, nhưng không bị thương nặng, nhưng mà nếu không được cứu chữa kịp thời, cậu cũng sẽ chết tại đây vì mất máu.
Sau khi Triệu Quốc Khánh bắn trúng mục tiêu một phát, anh lập tức bắn về phía người quan sát, nhưng tiếc rằng bắn hơi vội, đối thủ đã né được.
“Thực Thành, yểm hộ tôi!” Triệu Quốc Khánh từ sau tảng đá nhảy ra, ném khẩu súng bắn tỉa trong tay, nắm lấy khẩu súng trường tự động trên lưng, lao về phía đối diện.
Tay súng bắn thuê với khẩu súng bắn tỉa phía đối diện không có người quan sát hỗ trợ, cảm giác như bị mất đi một con mắt, bị hỏa lực của Lý Thực Thành áp chế, chỉ có thể cúi đầu trong bụi cỏ chờ hỏa lực suy yếu rồi hành động sau.
Triệu Quốc Khánh vội vàng chạy đến bên cạnh Phùng Tiểu Long, thấy anh vẫn còn hơi thở liền rút cây kim vàng liên tiếp đâm anh mấy nhát, sau đó lấy ra bộ sơ cứu lấy từ trên người kẻ địch để giúp anh xử lý miệng vết thương. Phùng Tiểu Long tổng cộng bị bắn trúng hai lần, phát đầu tiên trúng vai trái và phát thứ hai trúng ngực. Trong đó, nguy hiểm nhất là phát đạn vào ngực, suýt chút là trúng tim.
Triệu Quốc Khánh chỉ có thể băng bó cầm máu cho Phùng Tiểu Long, nhưng không có cách nào giúp anh lấy đầu đạn ra, Phùng Tiểu Long hôn mê vẫn không thoát khỏi sự đe dọa của cái chết.
Phải lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện chữa trị mới được, Triệu Quốc Khánh nghĩ thầm, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào vị trí mà kẻ thù đang ẩn náu.
Lúc này, tiếng súng của Lý Thực Thành đã dừng lại để thay đạn, người quan sát nhân cơ hội này bỏ chạy, Triệu Quốc Khánh đã bóp cò để ngăn cản đối phương.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Khánh rống lên một tiếng. Lý Thực Thành nạp đầy đạn, một lần nữa bóp cò nhắm bắn kẻ thù, trong khi Triệu Quốc Khánh lao thẳng vào kẻ thù. Người quan sát nằm rạp trên mặt đất, hai mắt không thể nhìn thấy tình hình bên kia nên chỉ có thể lắng nghe bằng tai, thầm nghĩ rằng hắn là lính đánh thuê cấp bạc nhưng lại chịu dày vò, bị hai tân binh áp chế không thể chạy thoát.
“Bịch, bịch!” Triệu Quốc Khánh chạy nhanh, phát ra âm thanh rung chuyển.
Người quan sát nhạy bén nắm bắt được điểm này, muốn nổ súng để ngăn không cho Triệu Quốc Khánh đến, nhưng đã bị hỏa lực của Lý Thực Thành đè bẹp!
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim người quan sát chùng xuống, đột nhiên hắn lăn sang một bên hai mét, sau đó nửa ngồi xổm cầm súng bắn về phía Triệu Quốc Khánh.
Lý Thực Thành ở rất xa, không thể nhìn thấy hết mọi cử động của người quan sát, nhưng Triệu Quốc Khánh vẫn chú ý đến từng nhất cử nhất động của đối phương.
Khi người quan sát nhấc súng lên, Triệu Quốc Khánh đã bóp cò, lúc này khoảng cách giữa hai bên chưa đến 50 mét, dù không cần nhắm bắn, Triệu Quốc Khánh cũng có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu.
"Pằng, pằng, pằng..." Triệu Quốc Khánh một hơi bắn hơn mười phát đạn, có ít nhất bốn hoặc năm viên đạn đã bắn trúng mục tiêu.
Tuy không trực tiếp giết được người quan sát, nhưng cũng đủ khiến đối phương mất đi khả năng tấn công.
Ở khoảng cách gần như vậy, không phải vì Triệu Quốc Khánh không thể trực tiếp giết chết đối thủ, mà là cố ý như thế, anh lao tới với tốc độ cực nhanh.
"Bốp!" một tiếng, nắm đấm của Triệu Quốc Khánh trực tiếp đập vào đầu người quan sát. Theo sau đó từng cú đấm như mưa rơi xuống. Một lúc sau, người quan sát chẳng còn động đậy. Sau khi giải phóng tia ác ý trong lòng, Triệu Quốc Khánh lấy ra một viên thuốc trợ tim, nuốt xuống, vừa rồi cảm xúc không tự chủ được khiến tim anh gần như nổ tung.
“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng!” Lý Thực Thành gọi từ phía sau.
Triệu Quốc Khánh vừa thu thập súng bắn tỉa, đạn, ống nhòm và các thiết bị khác từ lính bắn tỉa và người quan sát thì nghe thấy tiếng hô gọi của Lý Thực Thành từ phía sau, quay lại thì thấy Phùng Tiểu Long đã tỉnh.
“Tôi… tôi sợ rằng mình không xong rồi, cậu… đừng để ý đến tôi, nhanh đi đi.” Sau khi nói xong, Phùng Tiểu Long lại ngất đi.
“Tiểu đội trưởng!” Lý Thực Thành kích động kêu lên hai tiếng, sau đó hỏi Triệu Quốc Khánh: “Tiểu đội trưởng không sao chứ?”
Triệu Quốc Khánh chìa tay ra kiểm tra Phùng Tiểu Long một lát, phát hiện anh ngất xỉu chỉ vì mất máu quá nhiều, liền nói: "Tạm thời anh ấy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh ấy phải được đưa đến bệnh viện mới được, càng sớm càng tốt. Nếu không thì để thời gian dài sẽ rất nguy hiểm.”
“Được, bây giờ tôi lập tức đưa tiểu đội trưởng đến bệnh viện!”, Lý Thực Thành nói xong liền cõng Phùng Tiểu Long. Triệu Quốc Khánh giúp Lý Thực Thành cầm khẩu súng máy hạng nặng, cả quãng đường hai người lần lượt thay phiên nhau cõng Phùng Tiểu Long.
Lúc này, cả hai không còn quan tâm đến thi thố và những tên lính đánh thuê khác đang ẩn náu trên núi, họ chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất đưa Phùng Tiểu Long ra ngoài, hoặc giao cho 3000 binh lính đã truy lùng họ, cho dù vì thế họ sẽ mất tư cách tham gia thi cũng không oán không hối.
“Thực Thành, nhanh lên, vượt qua khu rừng này hẳn là có thể tìm được 3000 binh lính đang săn lùng chúng ta!” Triệu Quốc Khánh thúc giục, sau lưng cõng theo Phùng Tiểu Long.
“Ừ.” Lý Thực Thành đáp, cầm một khẩu súng máy hạng nặng chạy trước để dọn đường.
"Pằng pằng pằng..." Tiếng súng vang lên mà không báo trước, Lý Thực Thành cũng xiêu vẹo, ngã xuống.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Khánh thất kinh kêu lên một tiếng, đồng thời trốn sau một gốc cây lớn bên cạnh đó.
“Chết tiệt, chân của tôi bị bắn trúng rồi!” Lý Thực Thành đau đớn kêu lên. Miễn là vẫn còn sống là được! Triệu Quốc Khánh trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, đặt Phùng Tiểu Long dựa vào gốc cây, cầm súng bắn tỉa lên và rà soát xung quanh.
Một tên, hai tên...
Chẳng bao lâu sau,Triệu Quốc Khánh tìm thấy bốn năm người đàn ông mặc đồ ngụy trang đang lắc lư tới lui trong rừng. Từ vũ khí và trang bị mà đánh giá, chúng hẳn là nhóm lính đánh thuê cấp 3. Không ngờ lại gặp chúng vào lúc này.
Sau khi liếc nhìn Phùng Tiểu Long bên cạnh, Triệu Quốc Khánh biết rằng mình cần phải tốc chiến tốc thắng, nếu chậm trễ càng lâu thì càng bất lợi cho Phùng Tiểu Long.
“Đoàng!” Triệu Quốc Khánh bắn chết một tay súng vừa nãy uy hiếp đến Lý Thực Thành.
“Lính bắn tỉa, chúng có lính bắn tỉa!” Một tiếng hét vang lên từ phe cánh kẻ thù, và sau đó tất cả bọn chúng đều núp, chỉ còn tiếng súng vẫn vang lên.
“Tạch tạch tạch..." Trận chiến vừa bắt đầu đã bước vào giai đoạn căng thẳng tột độ, các xạ thủ súng hạng nặng của phe địch dùng hỏa lực áp chế hành động của Triệu Quốc Khánh, ba tên còn lại thì dốc toàn lực để đối phó với Lý Thực Thành đang bị thương.
“Thực Thành, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh!” Triệu Quốc Khánh nhắc nhở, nhưng đáng tiếc bị hỏa lực của đối phương áp chế, đến cơ hội thở cũng không có.
“Biết rồi!” Sau khi Lý Thực Thành bắn hơn chục viên đạn, mới phát hiện ba tên tấn công mình đã chạy tán loạn, khẩu súng máy hạng nặng trong tay một lúc không thể áp chế cả ba tên, mà hỏa lực dày đặc của đối phương đã áp chế được Triệu Quốc Khánh.
Tình hình đối với bọn họ mà nói là vô cùng bất lợi. "Quốc Khánh, tôi sẽ giải quyết tên hỏa lực nặng kia, cậu giải quyết ba tên kia!"
Anh giải quyết ư, anh giải quyết như thế nào cơ? Triệu Quốc Khánh lại một lần nữa có linh tính không tốt trong lòng, đoán chừng Lý Thực Thành có thể làm chuyện ngu xuẩn gì đấy.
Lý Thực Thành bị thương ở chân trái, đứng dậy cũng khó, nãy giờ vẫn luôn nằm một chỗ xạ kích đối phương, nhưng lúc này lại lăn người, lăn đến một thân cây, nghiến răng nghiến lợi chống thân cây, đứng lên..
"Tạch tạch tạch..." Súng máy hạng nặng của Lý Thực Thành lại phun lửa, đạn trúng hỏa lực dày đặc như mưa trút xuống hướng tay súng hỏa lực nặng kia mà công kích.
Triệu Quốc Khánh thấy tất thảy hành động của Lý Thực Thành, không khác gì những gì Phùng Tiểu Long đã làm trước đây, đều là một đám liều mạng, hy sinh bản thân để giúp Triệu Quốc Khánh giải quyết khốn cảnh.
Đừng mà! Triệu Quốc Khánh muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn, anh thấy cơ thể Lý Thực Thành liên tục loạng choạng, ít nhất ba viên đạn đã trúng cậu, nhưng cậu vẫn chống thân cây đứng lên, tiếp tục tấn công kẻ thù với hỏa lực dày đặc. Cuối cùng, hỏa lực dày đặc của kẻ thù đã bị tiêu diệt dưới đòn tấn công không tiếc tính mạng bản thân của Lý Thực Thành.
“Bịch!” Cuối cùng lúc này Lý Thực Thành cũng không nhịn được nữa, ngã xuống đất.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Khánh rống lên một tiếng, nhưng không thay đổi gì được nữa.
Trận chiến ngày hôm nay thực sự rất thảm khốc, đầu tiên là Phùng Tiểu Long vì tạo cơ hội cho Triệu Quốc Khánh mà suýt chút nữa bị một tay súng bắn tỉa giết chết, bây giờ Lý Thực Thành cũng vì lý do tương tự sống chết không rõ, mà tất cả những gì Triệu Quốc Khánh có thể làm chỉ có một chuyện...giết chết kẻ địch!
“Bang!” Cảm xúc của Triệu Quốc Khánh lại sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng anh cưỡng chế cho mình không được bùng nổ, trước tiên nhắm bắn chuẩn xác một mục tiêu.
Sau đó, Triệu Quốc Khánh lăn trên mặt đất, đến một cái cây khác cách đó hai mét, quỳ một chân trên mặt đất và bắn phát thứ hai. Lại một tên địch khác đã ngã xuống.
Thực chiến là nơi tốt nhất để tôi luyện một người, là nơi nâng cao hiệu quả chiến đấu, Triệu Quốc Khánh không hề nhận ra rằng trong môi trường đầy căng thẳng này vô hình trung trình độ chiến đấu của anh đang được cải thiện, và tài thiện xạ của anh đã lên một tầm cao mới.
Sau khi bóp cò, Triệu Quốc Khánh gần như không hề dừng lại, cúi đầu và lao về phía hai giờ.
"Pằng Pằng Pằng..." Kẻ địch cuối cùng điên cuồng bắn, muốn ngăn cản Triệu Quốc Khánh lại, đạn đuổi theo tốc độ bước chân của Triệu Quốc Khánh không ngừng.
“Cạch.” Một âm thanh không dễ bị phát giác vang lên, và những viên đạn đang truy lùng Triệu Quốc Khánh cũng dừng lại. Triệu Quốc Khánh sững người, súng bắn tỉa đã được nâng lên, báng súng nằm chắc trong hõm vai.
Lúc này, Triệu Quốc Khánh không có bất cứ ai yểm hộ, cũng không cần bất cứ sự yểm hộ nào, đã cách xa kẻ địch cuối cùng rồi, kẻ địch không có đạn trong súng sao có thể đe dọa đến anh?
Sau khi phát hiện mình không có đạn trong súng, tên lính đánh thuê giật mình, trong khi với lấy băng đạn thay thế, hắn cúi xuống nấp sau phiến đá, và toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy hai giây.
Hai giây có thể là rất hạn chế đối với người bình thường, nhưng đối với Triệu Quốc Khánh như vậy là đủ, cò súng đã nhấn xuống.
Tiếng súng vang lên, tên lính đánh thuê phía đối diện co người lại sau phiến đá, nhưng trên đầu hắn lại có thêm một lỗ thủng.
“Thực Thành!” Triệu Quốc Thanh lập tức xoay người đi tới bên người Lý Thực Thành, chỉ thấy tên này trên mặt mang theo ý cười.
“Quốc Khánh, tôi biết cậu có thể làm được. Khụ!” Lý Thực Thành ho khan một tiếng, miệng chảy ra một dòng máu.
“Đừng nói chuyện!” Triệu Quốc Khánh nghiêm nghị hét lên một tiếng, rút kim vàng ra đâm Lý Thực Thành. Lý Thực Thành bị bắn tổng cộng bốn phát, nhưng không bị thương nặng, nhưng mà nếu không được cứu chữa kịp thời, cậu cũng sẽ chết tại đây vì mất máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook