Cách Đấu Binh Vương
-
Chương 45
Triệu Quốc Khánh không nhìn thấy tay bắn tỉa, nhưng anh rất chắc chắn họng súng của tay bắn tỉa đang nhắm vào mình, cơ thể di chuyển không qua não điều khiển, hoàn toàn xuất phát từ bản năng anh nhảy xuống khỏi tảng đá.
"Bốp!" Một viên đạn bay tới vị trí trước đó của Triệu Quốc Khánh, bắn trúng tảng đá phía sau.
Tay bắn tỉa nấp trong bụi cỏ bên cạnh người quan sát, nhanh chóng khóa chặt Triệu Quốc Khánh theo thông tin mà người quan sát cung cấp. Khoảnh khắc khi bóp cò anh ta tràn đầy tự tin. Phát súng này bắn đi, đầu của mục tiêu chắc chắn sẽ nổ tung thành một đóa hoa máu nở rộ. Bóp cò xong, anh ta chăm chú lắng nghe để tìm mục tiêu thứ hai mà người quan sát đã cung cấp cho mình.
"Anh bắn hụt rồi." Người quan sát nói.
Tay bắn tỉa khẽ cau mày, từ trong ống ngắm anh ta cũng thấy được khoảnh khắc khi viên đạn của anh ta bay ra Triệu Quốc Khánh đã né được. Anh ta không dám tin vào mắt mình bởi đối phương chỉ là một tên tân binh mà thôi, sao có thể phản ứng nhanh như vậy? Dù là một lính đặc chủng thật sự dưới tình huống như vậy thì xác suất tránh được cũng rất nhỏ.
Người quan sát nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Triệu Quốc Khánh, nhưng lại phát hiện sau khi rơi xuống đất, anh đã nép mình sau tảng đá nên rất khó để bắn tỉa anh lần nữa.
Quan sát viên hết cách chỉ đành tìm kiếm mục tiêu bắn tỉa thích hợp khác.
Triệu Quốc Khánh toát mồ hôi hột khi nghe được tiếng đạn sượt qua đỉnh đầu. Suýt chút nữa anh đã đụng độ thần chết rồi.
Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành ẩn nấp phía trước nghe được tiếng súng thì cả kinh, lại thấy Triệu Quốc Khánh lăn từ núi đá xuống cả hai cùng kêu lên: "Quốc Khánh!"
"Tôi không sao! Hai người cẩn thận một chút, đối diện có tay bắn tỉa!" Triệu Quốc Khánh lên tiếng nhắc nhở.
Trốn trong rừng không chỉ có tay bắn tỉa và quan sát viên mà còn có một tay súng máy và hai lính đánh thuê với súng trường hoàn toàn tự động.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là chờ ba người Triệu Quốc Khánh vào rừng xong mới tiến hành tập kích, nhưng bởi vì Triệu Quốc Khánh nhạy bén phát hiện nguy hiểm dừng bước nên bọn họ buộc phải thay đổi kế hoạch. Đương nhiên là tay bắn tỉa muốn tiêu diệt Triệu Quốc Khánh cũng là tay bắn tỉa giống mình đầu tiên.
Triệu Quốc Khánh ôm súng bắn tỉa, trong súng chỉ còn ba viên đạn. Anh rất rõ, nếu anh không thể hạ gục tổ đội bắn tỉa đối diện bằng ba viên đạn này thì ba người bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh ngàn trân treo sợi tóc.
Sau khi tay bắn tỉa thất bại, ba tên lính đánh thuê trốn trong rừng bắt đầu triển khai hành động.
Hai tay súng trường chia nhau thành hai hướng trái phải đánh bọc Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, tay súng máy lại đang áp chế hỏa lực phía trước.
Trận chiến đã bắt đầu, lính tiên phong Phùng Tiểu Long đứng mũi chịu sào, đối mặt với áp lực lớn nhất, dưới sự áp chế của hỏa lực đối phương, anh ta gần như không có cách nào chống trả.
"Thực Thành, nhanh lên!" Phùng Tiểu Long gào lên.
Lý Thực Thành ở vị trí không tốt, nghe được tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long gọi, cậu ta cắn răng ôm súng hạng nặng nhảy ra trước khoảng hai trăm mét, sau đó gác súng lên tảng đá, bắn vào tay súng máy của kẻ thù.
Có sự tham gia của Lý Thực Thành, nhất thời áp lực của Phùng Tiểu Long giảm đi phân nửa. Lúc này anh ta mới có cơ hội nổ súng bắn trả ngăn cản hai tên lính đánh thuê đang muốn tới gần.
Triệu Quốc Khánh núp sau tảng đá rất rõ mối đe dọa thật sự đối với ba người bọn họ chính là tổ đội bắn tỉa ẩn nắp phía xa đang chờ giết chết bọn họ chứ không phải tay súng hạng nặng trước mặt này. Nhưng bọn họ cũng không thể lơ là mối nguy đến từ những tay súng máy trước mặt, phải xử lý bọn chúng trước rồi tính sau.
"Thực Thành, để tôi giải quyết tay súng máy này. Cậu hãy bắn vào tay bắn tỉa đang núp trong đám cỏ cách chúng ta khoảng hai trăm mét theo hướng một giờ!" Triệu Quốc Khánh hét lên.
Lý Thực Thành cực kỳ tin tưởng Triệu Quốc Khánh. Cậu ta không hề do dự lập tức chuyển mục tiêu từ tay súng máy sang đám cỏ cách đó hai trăm mét theo hướng một giờ. Tuy không nhìn thấy kẻ địch nhưng cậu ta cũng tập trung hết sức bắn về phía đó.
Với sự áp chế hỏa lực hạng nặng của Lý Thực Thành tay súng bắn tỉa của đối phương tạm mất tác dụng.
Triệu Quốc Khánh thừa cơ hội bỗng nhảy ra từ sau núi đá, tìm mục tiêu, nhắm chuẩn, bắn. Toàn bộ hành động hoàn thành trong vòng hai giây, sau đó anh lùi ra và quay trở lại phía sau tảng đá.
"Đùng!" Một viên đạn bắn trúng núi đá, quả nhiên tay bắn tỉa đối diện vẫn còn chú ý anh, nếu không có sự áp chế hỏa lực của Lý Thực Thành, Triệu Quốc Khánh vừa nhảy ra chắc đã bị đối phương bắn chết.
Tay súng máy của đối phương tạch ngòi, lập tức hỏa lực của địch giảm đi một nửa.
“Thực Thành, bên trái!” Phùng Tiểu Long hét lên, giao bên trái của mình cho Lý Thực Thành còn anh ta thì cầm súng đối phó tên lính đánh thuê bên phải.
Lý Thực Thành lập tức gài họng súng, tập trung toàn bộ hỏa lực tấn công tên lính đánh thuê bên trái Phùng Tiểu Long.
"Tạch tạch tạch..." Mặc dù tên lính đánh thuê bên trái đang nấp sau thân cây, nhưng lực sát thương của viên đạn từ khẩu súng hạng nặng rất mạnh, nó xuyên thẳng qua thân cây và găm vào ngực gã.
Lý Thực Thành thành công bắn gục một tên lính đánh thuê.
Ngược lại, Phùng Tiểu Long tập kích không suôn sẻ lắm. Để có thể bắn trúng mục tiêu tốt hơn, anh ta đã đứng lên bắn về phía kẻ địch.
"Đùng, đùng, phốc!" Quả thật Phùng Tiểu Long đã bắn trúng mục tiêu, nhưng vai trái của anh ta cũng bị bắn trúng, cơ thể bay ngã ngược ra phía sau.
"Tiểu đội trưởng!" Lý Thực Thành giật mình kêu lên.
Triệu Quốc Khánh biết tay bắn tỉa vẫn còn đang nhắm vào anh, nên không dám thò đầu ra, chỉ hỏi: "Thực Thành, tiểu đội trưởng Phùng sao rồi?"
"Tiểu đội trưởng bị thương rồi!" Lý Thực Thành kêu lên đồng thời muốn nhào qua.
"Thực Thành, nằm rạp xuống tại chỗ, đừng nhúc nhích!" Triệu Quốc Khánh kêu lên. Anh không quên tay bắn tỉa ở đối diện. Lúc này nếu bất kỳ ai trong ba người hấp tấp xông ra đều có thể trở thành mục tiêu tấn công của tay bắn tỉa kia.
Lý Thực Thành luôn nghe theo sự chỉ huy của Triệu Quốc Khánh, cậu ta lập tức nằm rạp người xuống.
"Phốc." Một viên đạn đánh bật mũ của Lý Thực Thành, nếu cậu ta chậm nửa giây, viên đạn đã bắn bể đầu cậu ta rồi.
"Nguy hiểm thật!" Lý Thực Thành sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cũng may sự sáng suốt của Triệu Quốc Khánh đã cứu mạng cậu ta.
"Tiểu đội trưởng Phùng, anh không sao chứ?" Triệu Quốc Khánh lớn tiếng hỏi thăm.
Sau khi Phùng Tiểu Long trúng đạn, anh ta nằm im trên mặt đất. Viên đạn còn găm trên vai không chỉ khiến cả người đau nhức mà còn khiến nửa cơ thể của anh ta tê dại.
"Tôi không… không sao!" Phùng Tiểu Long dùng tay đè vết thương, tránh mất máu quá nhiều khiến tình trạng của anh ta càng thêm tệ.
Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành thấy Phùng Tiểu Long vẫn còn sống cũng hơi yên tâm, chỉ là bọn họ vẫn chưa giải quyết xong hoàn cảnh khốn khó trước mắt.
Làm thế nào để tiêu diệt được tay bắn tỉa phía đối diện đã trở thành một bài toán khó, phía bên kia có người quan sát, bất kỳ hành động nào của nhóm ba người Triệu Quốc Khánh đều sẽ bị đối phương phát hiện, hơn nữa sẽ bị tay bắn tỉa của đối phương tấn công.
Triệu Quốc Khánh đã nghĩ ra nhiều phương án nhưng tất cả đều bị anh loại bỏ. Bởi vì bất kỳ phương án nào cũng đều cần thời gian. Đầu tiên anh phải tìm được kẻ địch, sau đó mới có thể nhắm bắn. Điều này sẽ mất nhiều thời gian hơn kẻ thù tấn công anh.
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Long đột nhiên kêu to: "Quốc Khánh, Thực Thành, tôi bị thương rồi, có lẽ sẽ không giúp được gì cho các cậu nữa. Vậy hãy để tôi giúp các cậu một lần cuối đi!"
Triệu Quốc Khánh có dự cảm không may, lập tức kêu lên: "Tiểu đội trưởng Phùng, anh muốn làm gì?"
Làm gì?
Phùng Tiểu Long nhìn chằm chằm vào khu rừng, thật ra anh ta không nhìn thấy tổ đội bắn tỉa phía đối diện, đại khái chỉ có thể xác định vị trí của bên kia dựa vào lời nói trước đó của Triệu Quốc Khánh.
"Quốc Khánh, cậu chỉ có một cơ hội, nhất định phải đánh gục tên kia!" Phùng Tiểu Long nặng nề nói.
"Tiểu đội trưởng Phùng, anh muốn làm gì? Tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc!" Triệu Quốc Khánh quát.
Ngu ngốc?
Phùng Tiểu Long cười chua xót, có lẽ đối với nhiều người chuyện anh ta sắp làm quả thực rất ngu ngốc, nhưng anh ta lại không thấy ngu ngốc chút nào.
Mọi người đều đang bị tổ đội bắn tỉa của kẻ địch bao vây. Có lẽ kẻ địch đang kéo đến đây nhiều thêm. Nếu bọn họ không giải quyết khó khăn chỗ này càng nhanh càng tốt thì sau khi kẻ địch đến đây ba người bọn họ sẽ càng nguy khốn hơn. Đến lúc đó nói không chừng cả ba người bọn họ sẽ không có ai sống sót rời khỏi nơi này.
"Thực Thành, yểm trợ cho tôi!" Phùng Tiểu Long gầm lên, sau đó bỗng bật dậy lao về phía rừng cây, đồng thời súng trong tay cũng vang lên bắn tới tấp vào đám cỏ cách đó hai trăm mét theo hướng một giờ.
Triệu Quốc Khánh vừa thấy Phùng Tiểu Long xông lên, trong lòng “lộp bộp”. Anh biết Phùng Tiểu Long đang liều mình để tạo cơ hội cho mình, nhưng anh ta sẽ lành ít dữ nhiều!
"Thực Thành, yểm trợ!" Triệu Quốc Khánh quát.
"Tạch tạch tạch..." Khẩu súng máy hạng nặng trong tay Lý Thực Thành gầm lên, mục tiêu cũng là đám cỏ nơi tên bắn tỉa đang ẩn náu cách đó hai trăm mét.
Triệu Quốc Khánh cắn răng, đập mạnh tay vào núi đá, giẫm chân phóng lên trên núi đá lần nữa, sau đó nâng khẩu súng lên nhắm vào vị trí của tay bắn tỉa đối điện.
Lần hành động này cực kỳ mạo hiểm, ba người Phùng Tiểu Long, Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành gần như cùng lúc xuất hiện trước họng súng của tay bắn tỉa. Tay bắn tỉa có thể tùy ý thể bắn giết ba người, còn bọn họ chỉ có một cơ hội mà thôi.
Kẻ địch không bao giờ nghĩ ba người Triệu Quốc Khánh sẽ đánh theo cách này. Bởi vì bọn họ là lính đánh thuê, vì hoàn thành nhiệm vụ mà có thể hy sinh đồng đội của mình là chuyện bình thường, nhưng ba người Triệu Quốc Khánh lại là quân nhân thật sự của nước Z.
Những quân nhân thật sự không giống như lính đánh thuê. Họ sẽ không bao giờ hy sinh đồng đội của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Đây chính là điểm khác nhau cơ bản nhất giữa họ và lính đánh thuê.
Bởi vì sự khác biệt cơ bản giữa hai bên, nên khi Phùng Tiểu Long lao ra, người quan sát và tay bắn tỉa đều nghĩ sẽ bắn Phùng Tiểu Long, nhưng bọn họ không ngờ Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành cũng sẽ nhảy ra theo.
"Đùng!" Theo tiếng súng bắn tỉa vang lên, Phùng Tiểu Long ngã nhào trên mặt đất.
Tìm được rồi!
Triệu Quốc Khanh không để Phùng Tiểu Long thất vọng, khi Phùng Tiểu Long ngã xuống, anh cũng phát hiện người quan sát đang trốn trong bụi cỏ, tiếp theo là tay bắn tỉa đang nằm bên cạnh người quan sát, mà lúc này rõ ràng người quan sát phía đối diện cũng nhìn thấy anh.
"Đùng!" Triệu Quốc Khánh bóp cò mục tiêu nổ súng chính là tay bắn tỉa đe dọa ba người nhất.
Dưới sự nhắc nhở của người quan sát, tay bắn tỉa nhắm họng súng về phía Triệu Quốc Khánh, nhưng đáng tiếc gã ta chưa kịp bóp cò thì đầu của gã ta đã nổ tung thành một đóa hoa máu rực rỡ.
"Bốp!" Một viên đạn bay tới vị trí trước đó của Triệu Quốc Khánh, bắn trúng tảng đá phía sau.
Tay bắn tỉa nấp trong bụi cỏ bên cạnh người quan sát, nhanh chóng khóa chặt Triệu Quốc Khánh theo thông tin mà người quan sát cung cấp. Khoảnh khắc khi bóp cò anh ta tràn đầy tự tin. Phát súng này bắn đi, đầu của mục tiêu chắc chắn sẽ nổ tung thành một đóa hoa máu nở rộ. Bóp cò xong, anh ta chăm chú lắng nghe để tìm mục tiêu thứ hai mà người quan sát đã cung cấp cho mình.
"Anh bắn hụt rồi." Người quan sát nói.
Tay bắn tỉa khẽ cau mày, từ trong ống ngắm anh ta cũng thấy được khoảnh khắc khi viên đạn của anh ta bay ra Triệu Quốc Khánh đã né được. Anh ta không dám tin vào mắt mình bởi đối phương chỉ là một tên tân binh mà thôi, sao có thể phản ứng nhanh như vậy? Dù là một lính đặc chủng thật sự dưới tình huống như vậy thì xác suất tránh được cũng rất nhỏ.
Người quan sát nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Triệu Quốc Khánh, nhưng lại phát hiện sau khi rơi xuống đất, anh đã nép mình sau tảng đá nên rất khó để bắn tỉa anh lần nữa.
Quan sát viên hết cách chỉ đành tìm kiếm mục tiêu bắn tỉa thích hợp khác.
Triệu Quốc Khánh toát mồ hôi hột khi nghe được tiếng đạn sượt qua đỉnh đầu. Suýt chút nữa anh đã đụng độ thần chết rồi.
Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành ẩn nấp phía trước nghe được tiếng súng thì cả kinh, lại thấy Triệu Quốc Khánh lăn từ núi đá xuống cả hai cùng kêu lên: "Quốc Khánh!"
"Tôi không sao! Hai người cẩn thận một chút, đối diện có tay bắn tỉa!" Triệu Quốc Khánh lên tiếng nhắc nhở.
Trốn trong rừng không chỉ có tay bắn tỉa và quan sát viên mà còn có một tay súng máy và hai lính đánh thuê với súng trường hoàn toàn tự động.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là chờ ba người Triệu Quốc Khánh vào rừng xong mới tiến hành tập kích, nhưng bởi vì Triệu Quốc Khánh nhạy bén phát hiện nguy hiểm dừng bước nên bọn họ buộc phải thay đổi kế hoạch. Đương nhiên là tay bắn tỉa muốn tiêu diệt Triệu Quốc Khánh cũng là tay bắn tỉa giống mình đầu tiên.
Triệu Quốc Khánh ôm súng bắn tỉa, trong súng chỉ còn ba viên đạn. Anh rất rõ, nếu anh không thể hạ gục tổ đội bắn tỉa đối diện bằng ba viên đạn này thì ba người bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh ngàn trân treo sợi tóc.
Sau khi tay bắn tỉa thất bại, ba tên lính đánh thuê trốn trong rừng bắt đầu triển khai hành động.
Hai tay súng trường chia nhau thành hai hướng trái phải đánh bọc Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, tay súng máy lại đang áp chế hỏa lực phía trước.
Trận chiến đã bắt đầu, lính tiên phong Phùng Tiểu Long đứng mũi chịu sào, đối mặt với áp lực lớn nhất, dưới sự áp chế của hỏa lực đối phương, anh ta gần như không có cách nào chống trả.
"Thực Thành, nhanh lên!" Phùng Tiểu Long gào lên.
Lý Thực Thành ở vị trí không tốt, nghe được tiểu đội trưởng Phùng Tiểu Long gọi, cậu ta cắn răng ôm súng hạng nặng nhảy ra trước khoảng hai trăm mét, sau đó gác súng lên tảng đá, bắn vào tay súng máy của kẻ thù.
Có sự tham gia của Lý Thực Thành, nhất thời áp lực của Phùng Tiểu Long giảm đi phân nửa. Lúc này anh ta mới có cơ hội nổ súng bắn trả ngăn cản hai tên lính đánh thuê đang muốn tới gần.
Triệu Quốc Khánh núp sau tảng đá rất rõ mối đe dọa thật sự đối với ba người bọn họ chính là tổ đội bắn tỉa ẩn nắp phía xa đang chờ giết chết bọn họ chứ không phải tay súng hạng nặng trước mặt này. Nhưng bọn họ cũng không thể lơ là mối nguy đến từ những tay súng máy trước mặt, phải xử lý bọn chúng trước rồi tính sau.
"Thực Thành, để tôi giải quyết tay súng máy này. Cậu hãy bắn vào tay bắn tỉa đang núp trong đám cỏ cách chúng ta khoảng hai trăm mét theo hướng một giờ!" Triệu Quốc Khánh hét lên.
Lý Thực Thành cực kỳ tin tưởng Triệu Quốc Khánh. Cậu ta không hề do dự lập tức chuyển mục tiêu từ tay súng máy sang đám cỏ cách đó hai trăm mét theo hướng một giờ. Tuy không nhìn thấy kẻ địch nhưng cậu ta cũng tập trung hết sức bắn về phía đó.
Với sự áp chế hỏa lực hạng nặng của Lý Thực Thành tay súng bắn tỉa của đối phương tạm mất tác dụng.
Triệu Quốc Khánh thừa cơ hội bỗng nhảy ra từ sau núi đá, tìm mục tiêu, nhắm chuẩn, bắn. Toàn bộ hành động hoàn thành trong vòng hai giây, sau đó anh lùi ra và quay trở lại phía sau tảng đá.
"Đùng!" Một viên đạn bắn trúng núi đá, quả nhiên tay bắn tỉa đối diện vẫn còn chú ý anh, nếu không có sự áp chế hỏa lực của Lý Thực Thành, Triệu Quốc Khánh vừa nhảy ra chắc đã bị đối phương bắn chết.
Tay súng máy của đối phương tạch ngòi, lập tức hỏa lực của địch giảm đi một nửa.
“Thực Thành, bên trái!” Phùng Tiểu Long hét lên, giao bên trái của mình cho Lý Thực Thành còn anh ta thì cầm súng đối phó tên lính đánh thuê bên phải.
Lý Thực Thành lập tức gài họng súng, tập trung toàn bộ hỏa lực tấn công tên lính đánh thuê bên trái Phùng Tiểu Long.
"Tạch tạch tạch..." Mặc dù tên lính đánh thuê bên trái đang nấp sau thân cây, nhưng lực sát thương của viên đạn từ khẩu súng hạng nặng rất mạnh, nó xuyên thẳng qua thân cây và găm vào ngực gã.
Lý Thực Thành thành công bắn gục một tên lính đánh thuê.
Ngược lại, Phùng Tiểu Long tập kích không suôn sẻ lắm. Để có thể bắn trúng mục tiêu tốt hơn, anh ta đã đứng lên bắn về phía kẻ địch.
"Đùng, đùng, phốc!" Quả thật Phùng Tiểu Long đã bắn trúng mục tiêu, nhưng vai trái của anh ta cũng bị bắn trúng, cơ thể bay ngã ngược ra phía sau.
"Tiểu đội trưởng!" Lý Thực Thành giật mình kêu lên.
Triệu Quốc Khánh biết tay bắn tỉa vẫn còn đang nhắm vào anh, nên không dám thò đầu ra, chỉ hỏi: "Thực Thành, tiểu đội trưởng Phùng sao rồi?"
"Tiểu đội trưởng bị thương rồi!" Lý Thực Thành kêu lên đồng thời muốn nhào qua.
"Thực Thành, nằm rạp xuống tại chỗ, đừng nhúc nhích!" Triệu Quốc Khánh kêu lên. Anh không quên tay bắn tỉa ở đối diện. Lúc này nếu bất kỳ ai trong ba người hấp tấp xông ra đều có thể trở thành mục tiêu tấn công của tay bắn tỉa kia.
Lý Thực Thành luôn nghe theo sự chỉ huy của Triệu Quốc Khánh, cậu ta lập tức nằm rạp người xuống.
"Phốc." Một viên đạn đánh bật mũ của Lý Thực Thành, nếu cậu ta chậm nửa giây, viên đạn đã bắn bể đầu cậu ta rồi.
"Nguy hiểm thật!" Lý Thực Thành sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cũng may sự sáng suốt của Triệu Quốc Khánh đã cứu mạng cậu ta.
"Tiểu đội trưởng Phùng, anh không sao chứ?" Triệu Quốc Khánh lớn tiếng hỏi thăm.
Sau khi Phùng Tiểu Long trúng đạn, anh ta nằm im trên mặt đất. Viên đạn còn găm trên vai không chỉ khiến cả người đau nhức mà còn khiến nửa cơ thể của anh ta tê dại.
"Tôi không… không sao!" Phùng Tiểu Long dùng tay đè vết thương, tránh mất máu quá nhiều khiến tình trạng của anh ta càng thêm tệ.
Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành thấy Phùng Tiểu Long vẫn còn sống cũng hơi yên tâm, chỉ là bọn họ vẫn chưa giải quyết xong hoàn cảnh khốn khó trước mắt.
Làm thế nào để tiêu diệt được tay bắn tỉa phía đối diện đã trở thành một bài toán khó, phía bên kia có người quan sát, bất kỳ hành động nào của nhóm ba người Triệu Quốc Khánh đều sẽ bị đối phương phát hiện, hơn nữa sẽ bị tay bắn tỉa của đối phương tấn công.
Triệu Quốc Khánh đã nghĩ ra nhiều phương án nhưng tất cả đều bị anh loại bỏ. Bởi vì bất kỳ phương án nào cũng đều cần thời gian. Đầu tiên anh phải tìm được kẻ địch, sau đó mới có thể nhắm bắn. Điều này sẽ mất nhiều thời gian hơn kẻ thù tấn công anh.
Đúng lúc này, Phùng Tiểu Long đột nhiên kêu to: "Quốc Khánh, Thực Thành, tôi bị thương rồi, có lẽ sẽ không giúp được gì cho các cậu nữa. Vậy hãy để tôi giúp các cậu một lần cuối đi!"
Triệu Quốc Khánh có dự cảm không may, lập tức kêu lên: "Tiểu đội trưởng Phùng, anh muốn làm gì?"
Làm gì?
Phùng Tiểu Long nhìn chằm chằm vào khu rừng, thật ra anh ta không nhìn thấy tổ đội bắn tỉa phía đối diện, đại khái chỉ có thể xác định vị trí của bên kia dựa vào lời nói trước đó của Triệu Quốc Khánh.
"Quốc Khánh, cậu chỉ có một cơ hội, nhất định phải đánh gục tên kia!" Phùng Tiểu Long nặng nề nói.
"Tiểu đội trưởng Phùng, anh muốn làm gì? Tuyệt đối không được làm chuyện ngu ngốc!" Triệu Quốc Khánh quát.
Ngu ngốc?
Phùng Tiểu Long cười chua xót, có lẽ đối với nhiều người chuyện anh ta sắp làm quả thực rất ngu ngốc, nhưng anh ta lại không thấy ngu ngốc chút nào.
Mọi người đều đang bị tổ đội bắn tỉa của kẻ địch bao vây. Có lẽ kẻ địch đang kéo đến đây nhiều thêm. Nếu bọn họ không giải quyết khó khăn chỗ này càng nhanh càng tốt thì sau khi kẻ địch đến đây ba người bọn họ sẽ càng nguy khốn hơn. Đến lúc đó nói không chừng cả ba người bọn họ sẽ không có ai sống sót rời khỏi nơi này.
"Thực Thành, yểm trợ cho tôi!" Phùng Tiểu Long gầm lên, sau đó bỗng bật dậy lao về phía rừng cây, đồng thời súng trong tay cũng vang lên bắn tới tấp vào đám cỏ cách đó hai trăm mét theo hướng một giờ.
Triệu Quốc Khánh vừa thấy Phùng Tiểu Long xông lên, trong lòng “lộp bộp”. Anh biết Phùng Tiểu Long đang liều mình để tạo cơ hội cho mình, nhưng anh ta sẽ lành ít dữ nhiều!
"Thực Thành, yểm trợ!" Triệu Quốc Khánh quát.
"Tạch tạch tạch..." Khẩu súng máy hạng nặng trong tay Lý Thực Thành gầm lên, mục tiêu cũng là đám cỏ nơi tên bắn tỉa đang ẩn náu cách đó hai trăm mét.
Triệu Quốc Khánh cắn răng, đập mạnh tay vào núi đá, giẫm chân phóng lên trên núi đá lần nữa, sau đó nâng khẩu súng lên nhắm vào vị trí của tay bắn tỉa đối điện.
Lần hành động này cực kỳ mạo hiểm, ba người Phùng Tiểu Long, Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành gần như cùng lúc xuất hiện trước họng súng của tay bắn tỉa. Tay bắn tỉa có thể tùy ý thể bắn giết ba người, còn bọn họ chỉ có một cơ hội mà thôi.
Kẻ địch không bao giờ nghĩ ba người Triệu Quốc Khánh sẽ đánh theo cách này. Bởi vì bọn họ là lính đánh thuê, vì hoàn thành nhiệm vụ mà có thể hy sinh đồng đội của mình là chuyện bình thường, nhưng ba người Triệu Quốc Khánh lại là quân nhân thật sự của nước Z.
Những quân nhân thật sự không giống như lính đánh thuê. Họ sẽ không bao giờ hy sinh đồng đội của mình để hoàn thành nhiệm vụ. Đây chính là điểm khác nhau cơ bản nhất giữa họ và lính đánh thuê.
Bởi vì sự khác biệt cơ bản giữa hai bên, nên khi Phùng Tiểu Long lao ra, người quan sát và tay bắn tỉa đều nghĩ sẽ bắn Phùng Tiểu Long, nhưng bọn họ không ngờ Triệu Quốc Khánh và Lý Thực Thành cũng sẽ nhảy ra theo.
"Đùng!" Theo tiếng súng bắn tỉa vang lên, Phùng Tiểu Long ngã nhào trên mặt đất.
Tìm được rồi!
Triệu Quốc Khanh không để Phùng Tiểu Long thất vọng, khi Phùng Tiểu Long ngã xuống, anh cũng phát hiện người quan sát đang trốn trong bụi cỏ, tiếp theo là tay bắn tỉa đang nằm bên cạnh người quan sát, mà lúc này rõ ràng người quan sát phía đối diện cũng nhìn thấy anh.
"Đùng!" Triệu Quốc Khánh bóp cò mục tiêu nổ súng chính là tay bắn tỉa đe dọa ba người nhất.
Dưới sự nhắc nhở của người quan sát, tay bắn tỉa nhắm họng súng về phía Triệu Quốc Khánh, nhưng đáng tiếc gã ta chưa kịp bóp cò thì đầu của gã ta đã nổ tung thành một đóa hoa máu rực rỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook