Khí trời cuối thu thu quang đãng, bầu trời không một gợn mây.
Âu Dương và Hồ Đồ Đồ lại đi trên đường núi hiểm trở lát bằng ván gỗ.
So với lúc mới đến đến còn xa lạ, bây giờ hai người vừa nói vừa cười, đã vô cùng quen thuộc.
Hồ Đồ Đồ đi ở phía trước, Âu Dương đi phía sau. Nếu như không phải trông Âu Dương còn trẻ như vậy, thì chẳng khác gì cảnh cha dẫn con gái đi dạo.
Âu Dương chuẩn bị đưa Hồ Đồ Đồ đi thắp ngọn đèn chong của chính mình, chỉ khi đốt ngọn đèn chong lên, Hồ Đồ Đồ mới có thể xem như chính thức gia nhập Thanh Vân tông.
Trong tình huống bình thường, Thanh Vân phong sẽ phái đệ tử cưỡi hạc trắng mang đệ tử mới nhập môn đi về Thanh Vân tông.
Nhưng đã xảy ra chuyện ngày hôm qua, Âu Dương tự cảm thấy có lẽ Thanh Vân phong sẽ không phái bất kỳ con hạc trắng nào đến, vì vậy hắn tự mình dẫn Hồ Đồ Đồ xuống núi.
Thanh Vân phong và Tiểu Sơn phong cách nhau đến mấy trăm cây số, nếu như hai người đi bộ đến đó, cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới đến nơi.
Bát Giới vừa mới sửa xong mái nhà thì hôm qua lại tự tay đánh sập, Sa sư đệ đang còn dưỡng thương, Bạch Phi Vũ vẫn đang củng cố cảnh giới của mình.
Cho nên Âu Dương chỉ có thể tự dẫn Hồ Đồ Đồ đi đốt đèn.
Cũng may Âu Dương ở Thanh Vân tông đã hơn mười năm, quan hệ rộng rãi, rất nhiều bạn bè, sáng nay hắn đã dùng ngọc bội truyền tin để liên lạc với một người bạn tương đối thân với mình, bây giờ bản thân mới dẫn Hồ Đồ Đồ đi ké xe.
Âu Dương dẫn Hồ Đồ Đồ đi đến chân núi, uể oải ngồi xuống một bậc đá ở cửa núi, lấy ra một bình rượu linh quả do chính mình ủ, rót cho mình một ngụm nhỏ.
Nhưng Hồ Đồ Đồ thì không nghỉ ngơi một lúc nào, hái hoa một lúc rồi lại đuổi bướm, một mình chơi đến quên cả trời đất.
Còn chưa ngồi được một lúc, một luồng ánh sáng màu bạc từ phía xa dâng lên, bay về phía Tiểu Sơn phong.
Ánh sáng còn chưa tới, một giọng nữ trong trẻo du dương đã vang lên trước:
“Âu Dương dẫn Hồ Đồ Đồ đi đến chân núi, uể oải ngồi xuống một bậc đá ở cửa núi, lấy ra một bình rượu linh quả do chính mình ủ, rót cho mình một ngụm nhỏ.
Dương sư huynh! Ta đến rồi!”
Nghe thấy giọng nói, Âu Dương vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, nhìn về phía ánh sáng kia.
Khi ánh sáng đến trước mặt hắn, trong vầng sáng là một cô gái đang đứng trên đám mây trắng mỉm cười nhẹ nhàng với hắn.
Mỗi khi nhìn thấy dung mạo của cô gái này, Âu Dương đều thầm ngưỡng mộ trong lòng:
Mái tóc dài buông xõa sau lưng như thác nước, dùng một sợi dây màu đỏ buộc lại đơn giản.
Lông mày phượng mỏng như trăng, một đôi mắt đẹp tràn đầy tình cảm, sống mũi ngọc thẳng tắp, hai má hơi ửng hồng, đôi môi anh đào, hơi thở như lan, khuôn mặt trái xoan rất xinh đẹp, làn da như tuyết như sương vô cùng mịn màng, dáng người mảnh mai, giống như Lạc thần nổi lên khỏi mặt nước.
Mỗi một nét cau mày, một lần nhoẻn cười đều lộ ra biểu cảm cao quý tự nhiên khiến người khác không thể không trầm trồ trước vẻ xinh đẹp, lịch sự và thanh tao của nàng.
Trên người mặc một chiếc váy trắng trông giống như một nàng tiên.
Đương nhiên quan trọng nhất là cô gái này còn có khuôn ngực nở nang, cùng một đôi chân dài trắng nõn, thon thả thẳng tắp không tì vết!
Sự thuần khiết đối lập khiêu gợi được hiển hiện rõ mồn một trên người nàng!
Tính danh: Tô Linh Nhi (Trưởng đại đệ tử của Ngọc Nữ phong)
Tu vi: Nguyên Anh kỳ tầng một
Căn cốt: 7
Mị lực: 9
May mắn: 6
Tư chất âm luật: 8
Kỹ năng chuyên môn: chưa kích hoạt
Đánh giá: Một lô đỉnh cực phẩm am hiểu thổi tiêu!
Lúc trước hắn vì đánh giá của hệ thống mà đã thử tiến hành buông lời tâm tình trần tục với Tô Linh Nhi.
Từ lúc mới bắt đầu thành đệ tử cho đến thành sư huynh như bây giờ, Âu Dương đã cố gắng biết bao nhiêu.
Nhưng mà hiệu quả vẫn rất rõ ràng, cô gái trước mặt rõ ràng đã không còn cảm giác chống đối với hắn như trước nữa.
Khi gửi tin nhắn cho nàng, mặc dù có chút chần chờ nhưng nàng vẫn đồng ý.
Lúc trước luôn nhắn lại bảo mình cút đi.
“Tô Linh Nhi sư muội, đã lâu không gặp!” Âu Dương cười, chắp tay chào hỏi.
Nghe thấy giọng điệu của Âu Dương có chút khách khí, nàng mím mím môi, trong lòng có chút không vui, khi thấy Âu Dương sư huynh gửi tin cho mình, mặc dù muốn tỏ vẻ thận trọng, nhưng nàng lại không ngừng nghỉ mà chạy tới.
Không ngờ Âu Dương sư huynh lại ra vẻ xa lạ như vậy, lần trước còn gọi mình là Linh Nhi!
Không phải mình chỉ cố ý lạnh nhạt với hắn thôi sao, quả là đàn ông thối thích tỏ vẻ!
Tô Linh Nhi nhảy xuống từ trên đám mây, ôm chặt lấy Âu Dương, nét mặt tươi cười như hoa nói với Âu Dương: “Sư huynh, ngươi cũng đã lâu không có liên lạc với ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên Linh Nhi rồi đó!”
Nghe thấy lời oán trách của cô gái và xúc cảm từ cánh tay mình, Âu Dương cảm thấy có chút mất phương hướng.
Nhưng có tiểu sư muội ở bên cạnh, Âu Dương đương nhiên muốn giả vờ nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng, tùy tiện nói dối: “Mấy ngày nay Bạch sư đệ đột phá, cho nên ta giúp hắn hộ pháp, cho hắn ổn định cảnh giới. Đúng lúc có thời gian nên ta muốn mang tiểu sư muội nhà ta đi Thanh Vân phong đốt đèn chong, ngay lập tức nghĩ tới sư muội đó.”
Nghe thấy Âu Dương nói vừa rảnh lập tức nghĩ tới mình, nụ cười trên mặt Tô Linh Nhi càng đậm,
“Này, sư huynh, trên vai huynh có cọng tóc!” Tô Linh Nhi giả vờ vô tình tựa vào vai Âu Dương, ngửi mùi trên người của Âu Dương.
“Ha ha ha, mùi ở trên người của sư huynh vẫn luôn dễ ngửi như vậy!” Tô Linh Nhi vừa ngửi vừa cười ha ha ha ở trong lòng.
Đột nhiên, một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt Tô Linh Nhi, Hồ Đồ Đồ chớp mắt nhìn nàng.
Sợ hãi hét lên một tiếng, Tô Linh Nhi vội vàng nhảy khỏi người Âu Dương.
“Sư huynh, vị tỷ tỷ sắp dẫn chúng ta đi Thanh Vân phong là bạn bè bình thường của ngươi sao?” Hồ Đồ Đồ chỉ vào Tô Linh Nhi mà hỏi Âu Dương, nhấn mạnh bốn chữ “bạn bè bình thường”.
Nghe được lời nói của Hồ Đồ Đồ, Tô Linh Nhi mới nhìn thẳng lên Hồ Đồ Đồ đang nằm ở trên vai Âu Dương, liếc mắt một cái cũng nhìn ra cô bé ở trước mắt nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!
Trong lòng Tô Linh Nhi lập tức vang lên hồi chuông báo động, khó khăn lắm nàng mới có thể khiến các đồ đệ khác trong Ngọc Nữ phong an phận, làm sao bên cạnh sư huynh lại có thêm một tiểu sư muội xinh đẹp như thế.
Có thể là bởi vì sư huynh của mình quá xuất sắc nên mới thu hút những ma nữ này? Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên?
Tô Linh Nhi nhìn Hồ Đồ Đồ, vẫn mang nụ cười dịu dàng trên mặt mà nói với Hồ Đồ Đồ: “Sư huynh, đây chính là tiểu đệ tử mà Hồ Vân sư thúc mới thu nhận phải không?”
Tô Linh Nhi cũng nhấn mạnh lên chữ tiểu đệ tử, ngụ ý rằng Hồ Đồ Đồ vẫn còn là một đứa trẻ.
Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng với tư cách là một phụ nữ, Hồ Đồ Đồ vẫn có thể nghe ra ý ám chỉ cùng với giọng điệu kia.
Hồ Đồ Đồ cảnh giác quan sát người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, lại còn rất thân thiết với sư huynh nhà mình.
Ngay cả mình cũng phải thừa nhận, so về nhan sắc thì người phụ nữ này chỉ kém mình một chút.
Nhưng nguyên nhân chính là dáng người của người này là thứ cái ván giặt hiện tại của ta hoàn toàn không thể so sánh!
Hồ Đồ Đồ cắn răng nanh, giả bộ ngây thơ phản bác nói: “Đúng vậy, sư tỷ, ta tên là Hồ Đồ Đồ, sau này ta sẽ cả ngày chung đụng với các sư huynh ở trên Tiểu Sơn phong!”
Câu nói cả ngày chung đụng đã lập tức đánh trúng điểm uy hiếp của Tô Linh Nhi.
Mình và Âu Dương sư huynh tình đầu ý hợp, nhưng không thể cả ngày chung đụng được, đó vẫn luôn là nỗi đau lớn nhất của nàng.
Đắm chìm trong chiến không có khói lửa này, vẻ mặt Âu Dương lờ mờ, nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ ở trước mặt.
Rõ ràng lời nói của bọn họ vừa lịch sự vừa khách sáo, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn luôn cảm thấy có mùi thuốc súng nồng nặc!
Tô Linh Nhi và Hồ Đồ Đồ liếc mắt nhìn nhau, giống như thể có một tia lửa điện bắn ra giữa hai bọn họ.
Hai người đồng thời quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng:
“Đúng là một người phụ nữ khó chơi mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook