Trở lại Thanh Vân phong, Lăng Phong thành thật quỳ trên mặt đất, đặt Tổ Uyên hôn mê lên trên tấm đệm.
Hai người đang ở một cái nhà nhỏ trong sân, một ông lão trên người mặc áo khoác ngoài, cầm quạt hương bồ ngồi quỳ đang cau mày nhìn xem Tổ Uyên.
Ông lão không có hình dạng này chính là chưởng giáo đương nhiệm của Thanh Vân tông.
Động Hư Tử!
Người ngoài đồn rằng chưởng môn hiện tại của Thanh Vân tông có sức mạnh không thể đo đếm được, thậm chí đã chạm đến ngưỡng cửa của Tiên Nhân cảnh!
“Tiểu tử Âu Dương kia thật sự nói như vậy?” Động Hư Tử có chút đau đầu mà hỏi.
Lăng Phong kể lại hết đầu đuôi câu chuyện rồi khẽ gật đầu, sau đó quỳ xuống nói: “Tu vi của đồ đệ còn thấp, không bảo vệ tiểu sư đệ chu toàn, xin sư phụ trách phạt.”
Động Hư Tử nhìn Lăng Phong đang cúi đầu quỳ ở trên mặt đất, lập tức thở dài nói: “Nếu đúng như lời ngươi đã nói, người có thể mang sư đệ của mình trở về là ta đã cảm thấy bất ngờ rồi! Ngươi đã làm rất tốt, ở trên đỉnh núi kia quả không có một người bình thường!”
Lời thề Thiên Đạo sao, cho dù là người tu hành thật sự thề, muốn thu hút sự chú ý của Thiên Đạo, được Thiên Đạo cho phép thì một người tu hành bình thường cũng không có cách nào làm được.
Ngươi tưởng Thiên Đạo là hàng rong đầy đường à? Con mèo, con chó nào cũng có thể được Thiên Đạo làm chứng như thế sao?
Chỉ có lời thề độc của người có đại khí vận với người có đại khí vận khác mới có thể khiến Thiên đạo chú ý đến.
Mặt khác, điều này cũng cho thấy Trần Trường Sinh và Tổ Uyên đều là những người có đại khí vận được Thiên đạo công nhận!
Lăng Phong không thể bảo vệ tốt cho Tổ Uyên, Động Hư Tử cũng không trách hắn.
Lăng Phong ở Thanh Vân phong quanh năm tu luyện, không rời khỏi cửa lớn cũng không ra khỏi cửa nhỏ, ngoại trừ chuyện tu luyện cái gì cũng mắt điếc tai ngơ, hắn đương nhiên không biết trên Tiểu Sơn phong đó đều là lũ yêu nghiệt!
Mặc dù Động Hư Tử đã nói như vậy, nhưng Lăng Phong vẫn ngoan cố không chịu ngẩng đầu lên.
Động Hư Tử chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu như ngươi vẫn khăng khăng muốn nhận phạt, vậy thì trở về chép Hoàng Đình kinh năm trăm lần.”
“Xin nghe theo ý chỉ của sư phụ!” Lăng Phong mở miệng trả lời lại.
Động Hư Tử có chút đau lòng nhìn Lăng Phong, người đồ đệ này của hắn cái gì cũng giỏi, tư chất cũng tạm được, nhưng chỉ vì là người quá ngay thẳng, quá mức ngay thẳng, thậm chí có chút quá để tâm vào chuyện vụn vặt.
Ngoài tu luyện, đồ đệ của hắn ta từ nhỏ chưa từng ra khỏi Thanh Vân phong, nên quan điểm của Lăng Phong đối với thế giới này vẫn luôn là trắng đen, giống như một đóa bạch liên hoa.
Từ trong tay áo Động Hư Tử bay ra một viên đan dược, dùng chân nguyên làm viên thuốc tan ra và rắc lên người của Tổ Uyên.
Ban đầu Tổ Uyên lộ vẻ hơi đau đớn, sau đó trên mặt đã lấy lại bình tĩnh, hơi thở cũng đã ổn định hơn rất nhiều.
Ngay khi Động Hư Tử vung tay lên, Tổ Uyên đã biến mất. Ở trong đại điện chỉ còn lại hai người Động Hư Tử và Lăng Phong.
“Ngươi biết lời thề thiên đạo có ý nghĩa gì không?” Động Hư Tử hỏi.
“Không chết không thôi!” Lăng Phong đáp lại.
“Vậy ngươi không nghi ngờ sư đệ ngươi có vấn đề sao?” Động Hư Tử nói.
Lăng Phong lắc đầu nói: “Sư đệ là do sư phụ tự tay giao cho ta, ta không tin sư đệ có thể có vấn đề gì, nhất định là do có chỗ nào hiểu lầm!”
Động Hư Tử bị Lăng Phong nói đến nghẹn họng, không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Nếu quả thật là sư đệ ngươi có vấn đề, vậy ngươi nên làm thế nào?”
“Nếu ta là sư huynh, thì ta có trách nhiệm dẫn sư đệ quay trở về chính đạo một lần nữa!” Lăng Phong trầm giọng đáp lại.
Vẻ mặt Động Hư Tử kinh ngạc nhìn Lăng Phong, cảm thấy toàn thân tiểu tử này tràn đầy Phật quang, tu đạo thật sự quá đáng tiếc, có lẽ tiểu tử này nên xuất gia đi làm hòa thượng!
“Nếu như thật sự giao Thanh Vân tông cho tiểu tử này, chỉ sợ chưa đến ba mươi năm là sẽ bị diệt môn! Bản thân mình thu toàn cái gì không vậy?” Động Hư Tử buồn bực, phẩy tay áo ra hiệu Lăng Phong có thể xéo ra ngoài.
Lăng Phong cúi đầu chào rồi rời khỏi căn phòng của sư phụ, đi thẳng đến căn phòng của Tổ Uyên.
“Lời thề Thiên Đạo? Rõ ràng ta tính không sai mà! Rốt cuộc thì tên tiểu tử sư đệ của Âu Dương kia có cừu hận gì với Tổ Uyên sao?” Sau khi Lăng Phong đi ra ngoài, Động Hư Tử nghi ngờ không hiểu, vừa vuốt vuốt râu vừa tự lẩm bẩm.
Mở cửa phòng của Tổ Uyên ra, Tổ Uyên đã tỉnh lại, đang ngồi xếp bằng ở trên giường để điều chỉnh hơi thở, Lăng Phong lặng lẽ nhìn Tổ Uyên điều chỉnh hơi thở của mình, giữ im lặng.
Hồi lâu sau, Tổ Uyên mới chậm rãi mở mắt ra, hắn đã cưỡng ép mình nâng cao cảnh giới, trong nháy mắt chém chết ba tên có thể so được với tu sĩ kỳ Nguyên Anh, loại khiêu chiến vượt cấp này khiến gân cốt bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
“Cảm thấy thế nào? Tổ Uyên sư đệ?” Giọng nói Lăng Phong từ xa truyền đến, Lăng Phong đang lẳng lặng ngồi ở trên ghế dựa, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng nhìn hắn.
Trong mắt Tổ Uyên lóe lên một tia địch ý, nếu như không phải do tên sư huynh bạch liên hoa này nhờ hắn đi đưa tin, làm sao hắn có thể bị thương chứ?
Cho dù Lăng Phong không cố ý nhưng hắn cũng phải có một phần trách nhiệm về món nợ này!
Đợi đến khi lấy được bảo vật trấn giáo trong truyền thuyết của Thanh Vân tông, mình nhất định phải diệt sát cả Thanh Vân tông.
“Tổ Uyên sư đệ? Ngươi không sao chứ?” Lăng Phong lo lắng đi đến bên cạnh Tổ Uyên, sờ lên trán của Tổ Uyên mà hỏi.
Tổ Uyên lách mình né tránh bàn tay đang đến gần của Lăng Phong, trên mặt nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn sư huynh đã quan tâm. Ta đã không sao, cảm ơn ơn cứu mạng của sư huynh hôm nay. Tổ Uyên suốt đời sẽ không quên!”
“Thật sao? Suốt đời không quên sao? Vậy là tốt rồi!” Giọng nói của Lăng Phong đột nhiên trầm xuống, giống như một trận gió lạnh thấu xương.
Lăng Phong vừa dứt lời, Tổ Uyên đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí ở xung quanh nhanh chóng giảm xuống, vừa định ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, một bàn tay thô ráp đã nắm lấy cổ mà nhấc hắn lên.
Lăng Phong híp mắt, cười mà giống như không cười nhìn Tổ Uyên, hoàn toàn không có nét ấm áp dịu dàng thường ngày, chỉ còn sự lạnh lùng vô tận: “Nếu đã suốt đời không quên thì có cần ta giúp ngươi nhổ từng chiếc răng một cho đến khi sạch hàm luôn không?”
Mỗi câu mỗi chữ giống như búa tạ đập vào lòng của Tổ Uyên, trên mặt Lăng Phong rõ ràng nở nụ cười, nhưng lại cực kỳ giá lạnh.
“Lăng Phong sư huynh…” Tổ Uyên chật vật nói ra mấy chữ với Lăng Phong, muốn đẩy tay của Lăng Phong ra, nhưng bàn tay đang bóp cổ hắn lại cứng rắn như sắt thép.
Lăng Phong ghé đầu vào lỗ tai Tổ Uyên, nhẹ giọng nói: “Sau này bớt gây phiền phức cho ta, nếu như ngươi thích gây sự thì tự mình giải quyết cho ta. Chỉ có lần này thôi, nếu như tái phạm một lần nữa, ta sẽ tự tay xé xác ngươi thành từng mảnh nhỏ!”
Tổ Uyên chật vật khẽ gật đầu, ra hiệu hắn đã biết rồi.
Thấy Tổ Uyên gật đầu, Lăng Phong ném Tổ Uyên lên giường, nhìn Tổ Uyên cười nói: “Nhớ cho kỹ! Tiểu Sơn phong của bọn họ đều là quái vật, mà Thanh Vân phong của ta cũng không chấp nhận nuôi phế vật! Ba trăm lần Hoàng Đình kinh, đưa cho ta trước ngày mai!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook