Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
-
Chương 149: Tu tiên văn (3)
Editor: HD
Nếu như đột nhiên thay đổi tính tình, nàng nhất định sẽ bị nghi ngờ!
Dù sao, đây là thế giới tu tiên, lỡ như Mộ Nguyệt Trần nghi ngờ nàng là ngươi xấu cướp đoạt cơ thể kí thể, vậy phải làm sao?
Mặc dù, cũng có thể coi là nàng đã đoạt lấy cơ thể kí thể.
Thôi, hiện tại cứ đối phó với nữ chủ trước.
Tính toán thời gian, Sát Viêm sắp phải rời khỏi Huyền Vân Tông rồi.
Nàng phải nhanh chóng tác thành cho hai bọn họ mới được, nói là làm ngay.
Điền Mật phi hành, dùng bản đồ siêu cấp dò xét, tìm vị trí Doãn Nhiễm và Sát Viêm.
Phát hiện hai bọn họ đang ở chung một chỗ, hơn nữa chỉ có hai bọn họ mà thôi, còn đang ở nơi hẻo lánh.
Nghĩ ra một kế hoạch, Điền Mật cười thầm, suy nghĩ, vẫn nên nhịn một chút.
Mặc dù, khẳng định bây giờ không ai nhìn thấy nàng, nhưng dù gì nàng cũng là Đại sư tỷ lạnh lùng nha!
Lúc này Doãn Nhiễm với Sát Viêm đang ngồi ở bờ hồ nướng gà rừng ăn, nàng với Sát Viêm thường xuyên nướng gà chỗ này.
Gà rừng so với gà bình thường ăn ngon hơn biết bao nhiêu lần, nàng rất thích ăn!
Tốc độ của Điền Mật rất nhanh, Sát Viêm dùng tên giả là An Viêm, hắn dùng cực phẩm liễm tức đan, cho nên Huyền Vân Tông không ai phát hiện thân phận của hắn, chỉ xem hắn như một đệ tử ngoại môn bình thường.
Điền Mật chưa tới, Sát Viêm đã cảm nhận được, hắn ra vẻ không có việc gì tiếp tục nói chuyện với Doãn Nhiễm.
Điền Mật đến dọa cho Doãn Nhiễm nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ném thịt gà trên tay xuống đất.
“Đại… đại sư tỷ… Sao tỷ lại ở đây?” Doãn Nhiễm đứng lên, nhìn gà trong tay, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Điền Mật, cúi đầu có chút sợ sệt.
Điền Mật không để ý đến nàng, chỉ quan sát đánh giá Sát Viêm.
Dáng vẻ Sát Viêm rất tốt, vô cùng đẹp mắt.
Mặt trái xoan, mắt đào hoa, mũi cao thẳng đứng, môi mỏng mà đầy đặn.
Nếu không phải trên người hắn có khí chất của nam tử, Điền Mật sẽ cho rằng rằng hắn là nữ giả nam trang.
Sát Viêm cũng đánh giá Điền Mật, có điều, vẻ mặt của hắn có chút kì lạ.
Về phần tại sao?
Điền Mật tỏ vẻ, nàng cũng không biết.
Không thấy Điền Mật trả lời, Doãn Nhiễm lén lút ngước mắt lên nhìn Điền Mật, phát hiện nàng không nhìn mình, mà là nhìn chằm chằm Sát Viêm.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu, nhìn Điền Mật nói: “Đại sư tỷ, đây là An Viêm, bằng hữu của muội.” Nói xong, khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ.
Điền Mật không nói gì, cố ra vẻ trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng.
Sau đó nàng lấy ra pháp bảo bản mệnh, không chút khách khí tấn công Sát Viêm.
Nàng ra tay rất nhanh, cũng may Sát Viêm là Kim Đan hậu kỳ nên kịp thời phản ứng.
Điền Mật không định chừa đường lui cho hắn, cho dù muốn che giấu thân phận, nhưng cũng cần giữ mạng nha.
Tránh thoát công kích của Điền Mật, ra vẻ kinh sợ hỏi: “Vị sư tỷ này! Vì sao tấn công sư đệ?”
Doãn Nhiễm cũng trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng kịp liền chạy tới trước mặt Sát Viêm che cho hắn, vẻ mặt giận dữ: “Đại sư tỷ! Tỷ làm cái gì vậy!?”
“Hắn là ma tu!” Điền Mật không phí lời, nói thẳng thân phận Sát Viêm.
Sát Viêm có chút kinh ngạc, theo lý thuyết mà nói, hắn dùng cực phẩm liễu tức đan, Điền Mật không thể tra được khí tức của hắn mới đúng chứ?
Doãn Nhiễm có chút kinh ngạc, nàng ở nơi này năm mươi năm, từng nghe qua ma tu, nhưng chưa từng gặp.
Nàng không biết, An Viêm mà nàng thích, thực chất là ma tu.
“Thật vậy ư?” Doãn Nhiễm quay đầu, ngây ngốc hỏi Sát Viêm.
Bị người ta nhìn thấu, Sát Viêm không trả lời Doãn Nhiễm ngay, mà vòng qua Doãn Nhiễm, đánh về phía Điền Mật.
Điền Mật là Kim Đan đại viên mãn, Sát Viêm là Kim Đan hậu kỳ, theo lý thuyết, Điền Mật nhỉnh hơn một chút.
Nhưng mà công pháp tu luyện của ma tu lợi hại hơn, Kim Đan hậu kỳ, hoàn toàn có thể so sánh với Kim Đan đại viên mãn.
Cho nên khi so chiêu với hắn Điền Mật có chút khó khăn, thậm chí bị Sát Viêm đả thương lên mặt.
Điền Mật lui về phía sau hai bước, sờ khuôn mặt, trong lòng có chút không vui.
Đánh người không được đánh mặt nha! Qúa đáng!
Đang định tiếp tục công kích Sát Viêm, trong ngực Sát Viêm bỗng nhiên bay ra một viên dạ minh châu to chừng hạt châu, đỏ như máu.
Hạt châu tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Sát Viêm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hạt châu bây lên không trung.
Điền Mật có chút nghi ngờ nhìn viên minh châu kia, trong lòng hơi phòng bị, sợ đây là vũ khí của Sát Viêm.
Hạt châu kia bay giữa không trung một vòng, sau đó bay vọt tới chỗ Điền Mật.
Không chờ Điền Mật kịp phản ứng, viên minh châu kia liền nhập vào mi tâm Điền Mật, sau đó hóa thành một đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực.
Sát Viêm lập tức bật cười, cực kì vui sướng đi tới trước mặt Điền Mật nói: “Muội muội, ta tìm thấy muội rồi!”
Tình huống gì thế này.
Điền Mật há hốc mồm, nàng giơ tay sờ tráng, cũng không đụng được vật gì.
Nhưng nàng cảm thấy trong cơ thể có nhiều hơn một thứ.
Ừm, cũng không phải nhiều hơn cái gì, mà giống như thứ thuộc về mình quay trở lại rồi.
Trong nháy mắt, Điền Mật từ Kim Đan đại viên mãn lập tức đột phá Nguyên Anh sơ kỳ.
“Chúc mừng muội muội, đã đạt tới Nguyên Anh kỳ!” Sát Viêm mở miệng thêm lần nữa.
Lúc này Điền Mật mới hồi phục tinh thần, nhìn Sát Viêm: “Vì sao ngươi lại gọi ta là muội muội?”
“Bởi vì phụ thân của muội là cha nuôi của ta, cho nên, ta phải gọi muội là muội muội.” Sát Viêm cười nói, bộ dạng của hắn lúc này rất giống một người huynh trưởng tốt, trên người không chút sát khí.
Có ý gì?
Thân thế của kí thể, chính là con gái của tông chủ Ám Thiên Tông?
Ma tu?
Nếu kí thể biết, có cho nàng thêm điểm số liệu không?
Hiện tại Doãn Nhiễm không có khái niệm chính xác về ma tu, nàng chỉ biết bọn họ với tu tiên giả là đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Vẫn chưa căm ghét ma tu, nhưng bây giờ, nàng không phản ứng kịp.
Sát Viêm là ma tu, Sát Viêm gọi Điền Mật là muội muội.
Cái gì là cái gì? Sao nàng lại hồ đồ rồi hả?
Không đợi Điền Mật mở miệng hỏi thêm gì nữa.
Không ít người của Huyền Vân Tông chạy tới chỗ bọn họ.
Người tới còn có Linh Chân Tử và Mộ Nguyệt Trần, Linh Chân Tử vốn đang bế quan. Có điều, hắn nhận thấy một cỗ lực lượng ma tu cường đại xuất hiện trong Huyền Vân Tông.
Nhận thấy tình thế nguy hiểm, Linh Chân Tử lập tức xuất quan, dẫn theo Mộ Nguyệt Trần và các trưởng lão khác, bay về hướng phát ra khí tức ma tu.
“Sư phụ.” Điền Mật nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lúc này bộ dáng của Điền Mật vẫn y như cũ, nhưng chỗ mi tâm của nàng có thêm một đóa hoa bỉ ngạn, khiến cho người khác cảm thấy nàng khác biệt với vẻ lạnh lùng thường ngày. Hơn nữa toàn thân còn tỏa ra khí tức ma tu.
Linh Chân Tử có chút kinh ngạc, vì sao trong cơ thể Điền Mật lại có sức mạnh ma tu cường đại như vậy.
Ma tu với bọn họ trước nay đều là không đội trời chung.
“Điền Mật, không ngờ ngươi lại là ma tu?!” Linh Chân Tử có chút không tiếp thu được, đồ đệ do hắn nuôi lớn thực ra là ma tu.
Điền Mật trợn mắt, sau đó nhìn qua thân thể, phát hiện thật sự có một cỗ lực lượng hắc ám cường đại giống như của ma tu bao quanh người, ban nãy còn kết thành Nguyên Anh.
Chẳng lẽ, là do viên minh châu kia?
Nàng không trả lời Linh Chân Tử, chỉ nghiêng đầu nhìn Sát Viêm.
Ý bảo hắn giải thích.
Nếu như đột nhiên thay đổi tính tình, nàng nhất định sẽ bị nghi ngờ!
Dù sao, đây là thế giới tu tiên, lỡ như Mộ Nguyệt Trần nghi ngờ nàng là ngươi xấu cướp đoạt cơ thể kí thể, vậy phải làm sao?
Mặc dù, cũng có thể coi là nàng đã đoạt lấy cơ thể kí thể.
Thôi, hiện tại cứ đối phó với nữ chủ trước.
Tính toán thời gian, Sát Viêm sắp phải rời khỏi Huyền Vân Tông rồi.
Nàng phải nhanh chóng tác thành cho hai bọn họ mới được, nói là làm ngay.
Điền Mật phi hành, dùng bản đồ siêu cấp dò xét, tìm vị trí Doãn Nhiễm và Sát Viêm.
Phát hiện hai bọn họ đang ở chung một chỗ, hơn nữa chỉ có hai bọn họ mà thôi, còn đang ở nơi hẻo lánh.
Nghĩ ra một kế hoạch, Điền Mật cười thầm, suy nghĩ, vẫn nên nhịn một chút.
Mặc dù, khẳng định bây giờ không ai nhìn thấy nàng, nhưng dù gì nàng cũng là Đại sư tỷ lạnh lùng nha!
Lúc này Doãn Nhiễm với Sát Viêm đang ngồi ở bờ hồ nướng gà rừng ăn, nàng với Sát Viêm thường xuyên nướng gà chỗ này.
Gà rừng so với gà bình thường ăn ngon hơn biết bao nhiêu lần, nàng rất thích ăn!
Tốc độ của Điền Mật rất nhanh, Sát Viêm dùng tên giả là An Viêm, hắn dùng cực phẩm liễm tức đan, cho nên Huyền Vân Tông không ai phát hiện thân phận của hắn, chỉ xem hắn như một đệ tử ngoại môn bình thường.
Điền Mật chưa tới, Sát Viêm đã cảm nhận được, hắn ra vẻ không có việc gì tiếp tục nói chuyện với Doãn Nhiễm.
Điền Mật đến dọa cho Doãn Nhiễm nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ném thịt gà trên tay xuống đất.
“Đại… đại sư tỷ… Sao tỷ lại ở đây?” Doãn Nhiễm đứng lên, nhìn gà trong tay, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Điền Mật, cúi đầu có chút sợ sệt.
Điền Mật không để ý đến nàng, chỉ quan sát đánh giá Sát Viêm.
Dáng vẻ Sát Viêm rất tốt, vô cùng đẹp mắt.
Mặt trái xoan, mắt đào hoa, mũi cao thẳng đứng, môi mỏng mà đầy đặn.
Nếu không phải trên người hắn có khí chất của nam tử, Điền Mật sẽ cho rằng rằng hắn là nữ giả nam trang.
Sát Viêm cũng đánh giá Điền Mật, có điều, vẻ mặt của hắn có chút kì lạ.
Về phần tại sao?
Điền Mật tỏ vẻ, nàng cũng không biết.
Không thấy Điền Mật trả lời, Doãn Nhiễm lén lút ngước mắt lên nhìn Điền Mật, phát hiện nàng không nhìn mình, mà là nhìn chằm chằm Sát Viêm.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu, nhìn Điền Mật nói: “Đại sư tỷ, đây là An Viêm, bằng hữu của muội.” Nói xong, khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ.
Điền Mật không nói gì, cố ra vẻ trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng.
Sau đó nàng lấy ra pháp bảo bản mệnh, không chút khách khí tấn công Sát Viêm.
Nàng ra tay rất nhanh, cũng may Sát Viêm là Kim Đan hậu kỳ nên kịp thời phản ứng.
Điền Mật không định chừa đường lui cho hắn, cho dù muốn che giấu thân phận, nhưng cũng cần giữ mạng nha.
Tránh thoát công kích của Điền Mật, ra vẻ kinh sợ hỏi: “Vị sư tỷ này! Vì sao tấn công sư đệ?”
Doãn Nhiễm cũng trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng kịp liền chạy tới trước mặt Sát Viêm che cho hắn, vẻ mặt giận dữ: “Đại sư tỷ! Tỷ làm cái gì vậy!?”
“Hắn là ma tu!” Điền Mật không phí lời, nói thẳng thân phận Sát Viêm.
Sát Viêm có chút kinh ngạc, theo lý thuyết mà nói, hắn dùng cực phẩm liễu tức đan, Điền Mật không thể tra được khí tức của hắn mới đúng chứ?
Doãn Nhiễm có chút kinh ngạc, nàng ở nơi này năm mươi năm, từng nghe qua ma tu, nhưng chưa từng gặp.
Nàng không biết, An Viêm mà nàng thích, thực chất là ma tu.
“Thật vậy ư?” Doãn Nhiễm quay đầu, ngây ngốc hỏi Sát Viêm.
Bị người ta nhìn thấu, Sát Viêm không trả lời Doãn Nhiễm ngay, mà vòng qua Doãn Nhiễm, đánh về phía Điền Mật.
Điền Mật là Kim Đan đại viên mãn, Sát Viêm là Kim Đan hậu kỳ, theo lý thuyết, Điền Mật nhỉnh hơn một chút.
Nhưng mà công pháp tu luyện của ma tu lợi hại hơn, Kim Đan hậu kỳ, hoàn toàn có thể so sánh với Kim Đan đại viên mãn.
Cho nên khi so chiêu với hắn Điền Mật có chút khó khăn, thậm chí bị Sát Viêm đả thương lên mặt.
Điền Mật lui về phía sau hai bước, sờ khuôn mặt, trong lòng có chút không vui.
Đánh người không được đánh mặt nha! Qúa đáng!
Đang định tiếp tục công kích Sát Viêm, trong ngực Sát Viêm bỗng nhiên bay ra một viên dạ minh châu to chừng hạt châu, đỏ như máu.
Hạt châu tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Sát Viêm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hạt châu bây lên không trung.
Điền Mật có chút nghi ngờ nhìn viên minh châu kia, trong lòng hơi phòng bị, sợ đây là vũ khí của Sát Viêm.
Hạt châu kia bay giữa không trung một vòng, sau đó bay vọt tới chỗ Điền Mật.
Không chờ Điền Mật kịp phản ứng, viên minh châu kia liền nhập vào mi tâm Điền Mật, sau đó hóa thành một đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực.
Sát Viêm lập tức bật cười, cực kì vui sướng đi tới trước mặt Điền Mật nói: “Muội muội, ta tìm thấy muội rồi!”
Tình huống gì thế này.
Điền Mật há hốc mồm, nàng giơ tay sờ tráng, cũng không đụng được vật gì.
Nhưng nàng cảm thấy trong cơ thể có nhiều hơn một thứ.
Ừm, cũng không phải nhiều hơn cái gì, mà giống như thứ thuộc về mình quay trở lại rồi.
Trong nháy mắt, Điền Mật từ Kim Đan đại viên mãn lập tức đột phá Nguyên Anh sơ kỳ.
“Chúc mừng muội muội, đã đạt tới Nguyên Anh kỳ!” Sát Viêm mở miệng thêm lần nữa.
Lúc này Điền Mật mới hồi phục tinh thần, nhìn Sát Viêm: “Vì sao ngươi lại gọi ta là muội muội?”
“Bởi vì phụ thân của muội là cha nuôi của ta, cho nên, ta phải gọi muội là muội muội.” Sát Viêm cười nói, bộ dạng của hắn lúc này rất giống một người huynh trưởng tốt, trên người không chút sát khí.
Có ý gì?
Thân thế của kí thể, chính là con gái của tông chủ Ám Thiên Tông?
Ma tu?
Nếu kí thể biết, có cho nàng thêm điểm số liệu không?
Hiện tại Doãn Nhiễm không có khái niệm chính xác về ma tu, nàng chỉ biết bọn họ với tu tiên giả là đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Vẫn chưa căm ghét ma tu, nhưng bây giờ, nàng không phản ứng kịp.
Sát Viêm là ma tu, Sát Viêm gọi Điền Mật là muội muội.
Cái gì là cái gì? Sao nàng lại hồ đồ rồi hả?
Không đợi Điền Mật mở miệng hỏi thêm gì nữa.
Không ít người của Huyền Vân Tông chạy tới chỗ bọn họ.
Người tới còn có Linh Chân Tử và Mộ Nguyệt Trần, Linh Chân Tử vốn đang bế quan. Có điều, hắn nhận thấy một cỗ lực lượng ma tu cường đại xuất hiện trong Huyền Vân Tông.
Nhận thấy tình thế nguy hiểm, Linh Chân Tử lập tức xuất quan, dẫn theo Mộ Nguyệt Trần và các trưởng lão khác, bay về hướng phát ra khí tức ma tu.
“Sư phụ.” Điền Mật nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Lúc này bộ dáng của Điền Mật vẫn y như cũ, nhưng chỗ mi tâm của nàng có thêm một đóa hoa bỉ ngạn, khiến cho người khác cảm thấy nàng khác biệt với vẻ lạnh lùng thường ngày. Hơn nữa toàn thân còn tỏa ra khí tức ma tu.
Linh Chân Tử có chút kinh ngạc, vì sao trong cơ thể Điền Mật lại có sức mạnh ma tu cường đại như vậy.
Ma tu với bọn họ trước nay đều là không đội trời chung.
“Điền Mật, không ngờ ngươi lại là ma tu?!” Linh Chân Tử có chút không tiếp thu được, đồ đệ do hắn nuôi lớn thực ra là ma tu.
Điền Mật trợn mắt, sau đó nhìn qua thân thể, phát hiện thật sự có một cỗ lực lượng hắc ám cường đại giống như của ma tu bao quanh người, ban nãy còn kết thành Nguyên Anh.
Chẳng lẽ, là do viên minh châu kia?
Nàng không trả lời Linh Chân Tử, chỉ nghiêng đầu nhìn Sát Viêm.
Ý bảo hắn giải thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook