Nồi lẩu trên bàn cơm đang bốc khói, Lê Hiên Vũ và Giang Dương song song ngồi cùng một chỗ, bởi vì ai kia thực sự đã rất đói, chỉ lo vùi đầu ăn điên cuồng, cho nên Lê Hiên Vũ đàn phải giúp hắn luộc và gắp đồ ăn, chính anh cũng không ăn được mấy miếng.

Giang Dương ăn no rồi, đặt bát đũa xuống, tựa ở trên ghế dựa vuốt bụng hắn mãi rồi cười khúc khích, lúc này Lê Hiên Vũ mới bắt đầu ăn những món còn lại lấp đầy bụng.

“Tiểu Vũ, gần đây cậu hình như hay đi công tác lắm.” Tiếng ai oán của Giang Dương từ phía sau anh truyền đến.

Lê Hiên Vũ nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, đáp sơ sơ rằng: “Công việc cần thế.”

Thế là Giang Dương càng thêm ai oán: “Công tác còn quan trọng hơn tớ sao?”

Này này cái giọng điệu như kiểu oán phụ của cậu là thế nào hả? Hơn nữa nếu không phải bởi vì cậu thì tớ có cần phải khổ tâm công tác đến mức ấy không? Có đến mức ấy không chứ!? Chước Nguyệt cũng không phải chỉ có mình tớ, cậu cứ hở ra một tí là kéo hố, tớ tự nhiên sẽ bị những người khác kết phường kết đám bóc lột, cậu có hiểu không hả cái đồ ‘thiên nhiên ngốc’ này!

Tuy rằng nếu Lê Hiên Vũ nói thì phải nói cả đống lớn, nhưng mà đồ ăn ngon ngay trước mặt, ngàn lời vạn ngữ tụ lại một câu: “Tớ muốn kiếm tiền, muốn ăn, còn muốn nuôi cậu.”

Giang Dương rất thỏa mãn với câu trả lời này, vì thế không tiếp tục oán giận nữa, hắn nhìn sườn mặt của Lê Hiên Vũ, một lát sau, đưa tay ra chọt chọt anh.

“Tiểu Vũ à, tớ lại bình cảnh rồi.”

“Tớ biết, Ly Tha Tha.”

“Đều tại cậu.”

“Nè!”

“Cậu vừa đi công tác thì sẽ không có ai làm cơm cho tớ, tớ sắp đói muốn chết làm còn tâm tư đi viết cái gì chứ.”

“Mì gói mì bát bán đầy ở ngoài đấy, loại nào thì cậu cũng không chết được.”

“Lười mua lười ngâm mì lười gọi điện thoại.”

“… Lười chết cậu.”

“Hơn nữa dạ dày tớ bị cậu chăm rồi nó kén chọn lắm ─── dù sao cậu phải chịu trách nhiệm!”

Lấp đầy bụng là chuyện lớn nhất đời người, Lê Hiên Vũ vất vả lắm mới hầu hạ Giang hoàng thượng dùng xong cơm, lúc này mới đang nhặt mấy miếng còn sót lại, Giang hoàng thượng đã cố tình gây sự lại còn mè nheo nhiều lần, dù cho là người hiền lành tốt tính cũng nên giận rồi, huống chi Lê Hiên Vũ cái con người căn bản chẳng phải tốt đẹp gì này.

Vì thế Lê Hiên Vũ để bát đũa xuống, không nhanh không chậm lấy giấy ăn qua lau miệng, sau đó cười dài xoay người nhìn Giang Dương, cứ nhìn mãi cho đến khi đối phương nổi cả thân da gà.

“Tiểu, Tiểu Vũ, làm gì vậy?”

“Cậu không phải muốn tớ chịu trách nhiệm sao?” Lê Hiên Vũ cười nhéo mặt Giang Dương, tựa như đang nói da bé gấu sao lại thế này chứ, sau đó chậm rãi nói, “Tớ giúp cậu tìm linh cảm.”

Giang Dương cười hì hì hì, hỏi anh: “Tìm thế nào?”

“Biết rõ còn hỏi.” Lê Hiên Vũ vẫn cười thế, một phen khiêng Giang Dương lên, đi nhanh vào phòng ngủ, “Linh cảm của cậu không phải đều là làm ra như thế sao?”

“Xí! Cậu mới là người được làm ra như thế ấy!”

“Đây không phải nói nhảm sao? Chẳng lẽ cậu sinh ra từ khe đá chắc?”

Ném Giang Dương lên giường, Lê Hiên Vũ lập tức đè xuống, một bên kéo cà vạt xuống, một bên hung dữ hỏi hắn: “Một câu nói, có làm hay không?”

Giang Dương đang cởi thắt lưng cho Lê Hiên Vũ, nghe vậy lập tức gật đầu.

“Làm, dĩ nhiên là làm! Tớ lại chưa nói không… Ô ô…”

○○○

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương