Cảnh An Hoằng không yên tâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn con gái một cái, sau khi xác định Cảnh Tình đã ngồi xuống và không có làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, ông mới cảm thấy yên tâm.

Vì muốn dò hỏi thân phận của đối phương, Cảnh An Hoằng đã dẫn đầu mở miệng nói: "Hội đấu giá lần này còn rất thú vị ha?"

Nguyên Huyện Văn cũng sửng sốt hai giây mới ý thức được đổi phương đang nói chuyện với mình.

Bởi vì Cảnh An Hoằng thoạt nhìn có bộ dáng chính trực hiền lành, hơn nữa ông đã chủ động mở miệng, vì lễ phép, Nguyên Huyên Văn cũng mỉm cười gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

Hội đấu giá lần này xác thật có không ít thứ tốt, trong đó cũng có vài món đồ Nguyên Huyên Văn muốn mua, hiện tại chỉ còn chờ đợi đồ vật được mang lên là sẽ giơ thẻ bài.

Cảnh An Hoằng thầm nghĩ muốn nói bóng nói gió vài câu để tìm hiểu thêm chút tin tức, cố tình lúc này Lâm Nghiệp lại đi lên sân khẩu.

Cảnh An Hoằng cũng biết hội đấu giá muốn bắt đầu rồi, thấy người bên cạnh đã có bộ dáng chuyên tâm lắng nghe Lâm Nghiệp giới thiệu, ông chỉ có thể tạm thời kiềm chế tâm tư muốn bắt chuyện.

Sau khi Lâm Nghiệp lên sân khẩu nói xong lời giới thiệu cùng tuyên truyền, hội đấu giá liền chính thức bắt đầu.

Vật phẩm đấu giả đầu tiên là một bình hoa bạch ngọc được điêu khắc hình lá sen quấn quanh miệng bình, đây là vật trang trí trong thư phòng của Cảnh An Hoằng, trong nhóm ngọc khí phẩm tướng của nó cũng được xếp hạng trước mười, rất thích hợp để lấy ra làm vật phẩm mở màn.

Người chủ trì ra hiệu cho mọi người nhìn kỹ bình hoa trong tay của nhân viên, phối hợp với video quay 360° tất cả chi tiết của bình hoa bạch ngọc được điêu khắc hình lá sen quần quanh miệng bình được chiếu trên sân khẩu.

"Vật phẩm đầu tiên của chúng ta là bình hoa bạch ngọc được điêu khắc hình lá sen quấn quanh miệng bình của thời nhà Đường, tin tưởng khách khứa ở đây cũng đã sớm tìm hiểu về nó, tất cả vật phẩm của chúng ta trong ngày hôm nay đa số là đồ cổ của thời kỳ nhà Đường, nhà giám định có quyền uy nhất nước ta đã giám định qua, tuyệt đối là đồ cổ hàng thật giá thật, mọi người có thể yên tâm ra giá."


Vật phẩm đấu giá lần này, cũng không phải chỉ có đồ vật của Cảnh gia, vì hấp dẫn khách nữ, Lâm Nghiệp còn lấy từ trong kho ra vài món trang sức mà phái nữ yêu thích.

Đồ cổ là trang sức được hoan nghênh nhất là những trang sức được làm bằng ngọc, những cái khác như châu thoa ngọc hoàn tuy rằng trong ngẫu nhiên cũng có thể thu được, nhưng người mua để sưu tầm hoặc sử dụng cũng không nhiều lắm.

So sánh với những châu thoa ngọc hoàn ngày thường không thích hợp để đeo, vẫn là châu báu trang sức của hiện đại càng được các phu nhân danh viện ưu ái.

Các loại vòng cổ bằng kim cương hoa lệ quý trọng, mặt dây chuyền băng làm bảo ngọc mang ở trên người, vừa đẹp vừa có thể biểu hiện ra thân phận, là bảo bối trong lòng của các phu nhân danh viện.

Hôm nay trang sức mà Lâm Nghiệp lấy ra chính là hai cái vòng ngọc có phẩm tướng cực tốt, một đôi lục phỉ thúy khuyên tại của nhà đế vương.

Theo câu nói bắt đầu đấu giá của người chủ sự, hội đấu giá liền chính thức bắt đầu.

Bình hoa bạch ngọc được điều khắc hình lá sen quấn quanh miệng bình của thời nhà Đường có giá khởi điểm là 600 vạn, sau khi trải qua mấy vòng cạnh tranh, cuối cùng lấy giá 1100 vạn để thành giao.

Lúc sau lại lục tục mang lên vài vật phẩm đấu giá, trừ bỏ một cái dĩa bằng gốm có hoa văn ẩn hình mây không ai ra giá, những vật phẩm đấu giá khác đều được lấy một cái giá khá cao để thành giao.

Ban đầu Sở Tú Nương còn mở ra máy tính trên di động để tính tiền, 1100 vạn, 560 vạn, 370 vạn, 200 vạn, sau khi mười dạng đồ vật được mang ra đấu giá, bà cũng đã hoàn toàn từ bỏ việc tính toán.

Dù sao nhà đấu giá bên kia cũng sẽ có người ghi chép lại, chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, bọn họ sẽ biết mấy món đồ của nhà mình rốt cuộc bán được bao nhiêu tiền.


Nguyên Huyên Văn tùy tay lật vài trang trong quyển sách nhỏ, sau khi xác định vật phẩm kế tiếp chính là đế cắm hoa hôm nay anh ta có nhiệm vụ phải mua, vốn dĩ tướng ngồi của anh ta đã rất thẳng, lúc này không khỏi lại thẳng lưng thêm hai phần.

Đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc là bình hoa có hình dạng đặc biệt nhất trong các vật phẩm bán đấu giá hôm nay, người muốn mua thật đúng là không ít, nghĩ đến giá tiền cũng sẽ không thấp.

Giá khởi điểm là 500 vạn cũng không tính là cao, vòng thứ nhất đã có năm người giơ thẻ bài ra giá cạnh tranh.

Kỳ thật sau khi hội đấu giá bắt đầu, Cảnh An Hoằng cùng người nhà họ Cảnh vẫn luôn trộm nhìn Nguyên Huyên Văn, thái độ rõ ràng đến nỗi Đái Lộ là người có phản ứng không tính là nhanh nhạy cũng đã phát hiện ra.

Toàn bộ người trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đang nhìn vật phẩm trên sân khấu, chỉ có mấy người của Cảnh gia đang nhìn Nguyên Huyên Văn ở bên cạnh.

Thời điểm Nguyên Huyên Văn giơ thẻ bài để đấu giá, Cảnh An Hoằng đã tiến đến bên tại anh ta nhỏ giọng nói: "Ngươi thích cái để cắm hoa này? Nhà ta còn có để cắm hoa hình lá sen có phẩm tướng còn tốt hơn cái này."

Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, Nguyên Huyên Văn sửng sốt một hồi lâu mới có phản ứng, anh ta cho rằng Cảnh An Hoằng đang muốn bán đồ vật trong nhà cho mình, chuyện như vậy trước kia cũng từng phát sinh rất nhiều lần, lúc ấy anh ta cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi: "Muốn bao nhiêu tiền?"

Nghe đối phương nói đến tiền, Cảnh An Hoàng còn chưa phản ứng kịp cậu ta có ý tứ gì, ông ngơ ngác mở miệng nói: "Cái gì?"

Thấy bộ dáng Cảnh An Hoằng không hiểu ra sao, Nguyên Huyên Văn nhắc nhở nói: "Ngươi đang nói tới đế cắm hoa có phẩm tướng càng tốt hơn.


Cảnh An Hoằng bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, ông lập tức vẫy vẫy tay, không chút suy nghĩ nói: "Nga, ngươi nói cái kia a, nếu ngươi muốn thì cũng không cần trả tiền, ta tặng cho ngươi."

Cảnh An Hoằng không đầu không đuôi nói một câu, làm cho Nguyên Huyện Văn lại một lần nữa không phản ứng kịp.

Nguyên Huyên Văn có chút không dám tin vào lỗ tai của mình, lúc này bình hoa trên sân khấu đã có giá là hai ngàn vạn.

Vừa rồi đối phương thật sự muốn tặng cho mình một cái để cắm hoa bằng ngọc còn tốt hơn cái này?

Nguyên gia là phú hào lâu đời ở đế đô, sau khi Nguyên Huyên Văn hiểu chuyện, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta gặp loại chuyện này.

Bất quá dựa theo kinh nghiệm của dĩ vãng, nếu đối phương muốn tặng đồ vật, trăm phần trăm chính là có ý đồ khác.

Dựa theo lực ảnh hưởng của Nguyên gia ở để đô, tùy tiện nói một câu, chính là một kỳ ngộ lớn lao.

Đối với loại người muốn leo lên cao này, Nguyên gia từ trên xuống dưới, đều có thái độ giống nhau, bọn họ không lưu tình chút nào mà trực tiếp cự tuyệt.

Chính là không biết vì sao, Nguyên Huyện Văn nhìn người trước mắt, lại cảm thấy rất thân thiết, anh ta cảm thấy người trước mắt không giống với những người anh ta đã gặp trước đó.

Trong ánh mắt của người này không có những dục niệm phức tạp, ông ấy có ánh mắt vừa trong sáng vừa hiền hậu, câu tặng đồ nói ra từ trong miệng ông ấy, thật giống như là tùy tay tặng một món đồ không chút đáng giá cho người thân cận.

Từ khi nhìn thấy người nhà này, Nguyên Huyên Văn khắp nơi đều cảm thấy nao nao, anh ta xác định mình không quen biết người nhà này, nhưng bọn họ lại giống như quen biết với mình.

Nguyên Huyên Văn áp xuống cảm giác kỳ quái ở trong lòng, khách khí giải thích: "Chuyện của Nguyên gia ta không có quyền lên tiếng, ta cũng không giúp gì được cho ngài, bình hoa kia ta sẽ ấn theo giá cao hơn một thành so với thị trường để mua lại của ngươi, có được không?"


Nguyên Huyên Văn nói ở nhà mình không có quyền lên tiếng tự nhiên là lừa người, bất quá năm nay anh ta vừa mới tốt nghiệp, cũng chưa có tham gia vào việc kinh doanh của công ty trong gia tộc, hơn nữa anh ta cũng không có hứng thú với gia nghiệp của gia tộc, mục tiêu của anh ta chính là tự mình thành lập một công ty nghiên cứu về khoa học kỹ thuật, trước mắt anh ta hoàn toàn không có quan hệ với việc kinh doanh của gia tộc.

Nguyên Huyên Văn rất thông minh, anh ta biết đồ vật không cần tiền thường thường sẽ đi cùng với những phiền toái đếm không hết, ngay cả bình hoa của Cảnh An Hoằng, anh ta xác thật muốn mua để hống lão gia tử vui vẻ, dùng tiền để mua là biện pháp tuyệt đối bớt việc nhất.

Dùng giá cao hơn giá thị trường một thành, đối với đối phương cũng không có hại, nói như vậy anh ta cũng không cần cảm thấy phiền toái.

Cảnh An Hoằng không biết vì sao đề tài lại đổi thành đối phương muốn mua lại bình ngọc.

Cái bình ngọc mà ông nhắc tới chính là bình ngọc mà hai năm trước vào ngày tết Nguyên Huyên Văn đã vơ vét làm lễ vật để đưa cho Triệu Hoa Lan.

Ba vị nữ quyền của Cảnh gia, trừ bỏ Sở Tú Nương, hai người còn lại đều thích cắm hoa, mỗi một năm Nguyên Huyên Văn đưa lễ vật đều sẽ chọn lựa dựa theo sự yêu thích của Cảnh gia.

Cảnh An Hoằng không thể xác định người trước mắt có phải là Thái Tử hay không, nếu là Thái Tử, ông thật sự thu tiền để bán đồ vật ra ngoài, việc này còn không phải là cầm lễ vật lại lấy giá cao bán cho nguyên chủ sao?

Thấy khuôn mặt Cảnh An Hoằng nghẹn đỏ không nói một lời, Nguyên Huyên Văn rất hiểu ý nói: "Không có việc gì, ngài cứ suy xét, nếu ngài quyết định muốn bán, có thể nhờ ông chủ Lâm liên hệ với ta, ta tên là Nguyên Huyên Văn, ông chủ Lâm có quen biết với ta."

Nguyên Huyên Văn là người thông minh, Cảnh gia là gương mặt lạ, anh ta có thể xác định bọn họ không phải là người trong giới thượng lưu của đế đô, nhưng mà bọn họ lại có thể ngồi ở mấy vị trí đầu tiên, chắc chắn bọn họ có mối quan hệ không tồi cùng ông chủ Lâm.

Nguyên gia cũng coi như là khách quen của nhà đấu giá của Lâm Nghiệp, thông qua người trung gian là Lâm Nghiệp, Cảnh An Hoàng có thể liên hệ với anh ta.

Kỳ thật Nguyên Huyên Văn cũng có chút do dự có nên để lại số điện thoại liên hệ cho Cảnh An Hoằng hay không, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc ở trong lòng còn chưa đủ để anh ta bỏ qua những giáo dục mà anh ta được học từ nhỏ.

Gia huấn của Nguyên gia- tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng người ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương