Cả Nhà Thái Phó Đều Xuyên Đến Hiện Đại
-
C47: C47 Lại Nhìn Thấy Thái Tử
Vốn dĩ chỉ có 2% phí dịch vụ, nhưng bởi vì người nhà họ Cảnh đã ứng trước một trăm triệu, cho nên đã biến thành 3% phí dịch vụ.
Bất quá chuyện này trước đó người của phòng quản lý đã có nói, Lâm Nghiệp cảm thấy mình cần xác nhận lại cùng chủ nhân của vật phẩm đấu giá, miễn cho lúc sau mọi người lại cãi cọ.
Thời điểm nói đến tiền Cảnh An Hoằng bởi vì ngượng ngùng mà không có mở miệng, nhưng lúc nói đến phí dịch vụ ông sẽ đại biểu cho người nhà họ Cảnh đứng ra bày tỏ thái độ.
“Không sai, chuyện này chúng ta đều biết, lại nói tiếp còn muốn cảm ơn ông chủ Lâm lúc trước đã nguyện ý cho chúng ta tạm ứng trước một số tiền, số tiền kia đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
Những lời này được Cảnh An Hoằng nói rất thành khẩn, trong một tháng này, tất cả chi tiêu trong nhà đều được dùng từ số tiền này.
Nếu như không có một trăm triệu, trong khoảng thời gian này cuộc sống của bọn họ không có khả năng nhẹ nhàng như vậy.
Ông cần phải nói lời cảm ơn với Lâm Nghiêm vì đã nguyện ý cho bọn họ tạm ứng tiền trước.
Lâm Nghiệp vội vàng xua tay cười nói: “Không có, không có, ta mới là người nên cảm ơn các ngươi, nếu không có sự tín nhiệm của các ngươi dành cho ta, đem nhiều đồ vật như vậy đều giao cho nhà đấu giá chúng ta, thì làm sao có được hội đấu giá của hôm nay”
Vừa nói đến hội đấu giá hôm nay, cả người Lâm Nghiệp từ trong ra ngoài đều tràn đầy kích động.
Lâm Nghiệp không chút nghi ngờ, sau khi kết thúc hội đấu giá hôm nay, nhà đấu giá của ông ta sẽ trở thành thần thoại ở đế đô, thậm chí là cả nước.
Một ngàn vật phẩm đấu giá! Mỗi một vật phẩm đều là trân phẩm! Những nhà đấu giá khác muốn đuổi kịp chính mình, cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Đừng nói là một nhà đấu giá, cho dù là tất cả các nhà đấu giá ở để đồ cộng lại, đều không thể ở trong khoảng thời gian ngắn lấy ra nhiều trân phẩm như vậy.
Tưởng tượng đến cái này, thời điểm đối mặt với người nhà họ Cảnh, ý cười trên mặt Lâm Nghiệp lại chân thành thêm vài phần.
Lâm Nghiệp tự mình dẫn người nhà họ Cảnh cùng đám người Khâu Thành Cảnh đến vị trí trung tâm để ngồi.
Hai dãy ghế phía trước có vị trí tốt nhất, cách nơi triển lãm gần nhất, thời điểm Lâm Nghiệp phát thư mời đã dựa theo tài sản của các vị khách khứa để an bài, người nhà họ Cảnh cùng đám người Đái Lộ đã chiếm trước bảy vị trí, khách khứa chân chính sẽ bắt đầu từ vị trí số 8.
Thời gian bắt đầu hội đầu giả càng gần, khách khứa càng ngày càng nhiều, hết người này đến người khác lục tục ngồi vào vị trí ở trên ghế, đối với vài gương mặt lạ của Cảnh gia, mọi người đều nhịn không được mà đánh giá vài lần.
Ban đầu Cảnh Tình đã nghĩ kỹ rồi, hội đấu giá hôm nay mình coi như là tới để chơi, ngày hôm qua cô mới vừa thi qua cấp 6, những khúc phổ của cấp 7 hơn phân nửa cô đều không biết, chỉ việc luyện tập khúc phổ mới đã phải tiêu tốn không ít thời gian.
Có thể nhàn hạ như hôm nay, một đoạn thời gian sau hẳn là không có khả năng.
Đồ vật mà hội đấu giá bán Cảnh Tình đều đã gặp qua, đồ vật mà mình lấy ra để bán, tự nhiên là sẽ không bỏ tiền để mua lại, cho nên ngay từ ban đầu cô đã làm tốt chuẩn bị làm người trong suốt không mắc mưu của hội đầu giá.
Nhưng mà hết thảy, đều hóa thành bọt nước khi tầm mắt của Cảnh Tình đối diện với một đôi mắt.
Thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng, Cảnh Tình lại gặp được gương mặt chỉ cần nhìn qua một lần là cô có thể nhận ra!
Cảnh Tình duỗi tay xoa xoa hai mắt của mình, xác định người trước mắt cũng không phải là ảo giác, cô đột nhiên đứng lên.
Cảnh An Hoằng đang ngồi ở bên cạnh Cảnh Tình, ông bị động tác đột ngột của con gái làm hoảng sợ, nhưng mà chờ ông nhìn thấy rõ ràng người làm con gái kinh ngạc, ông ước chừng hoảng loạn một lúc lâu, mới một lần nữa tìm về thanh âm của chính mình.
“Quá...... Thái Tử điện hạ?”
Chuyện lần trước ở trung tâm thương mại sau khi Triệu Hoa Lan trở về đã nói cho Cảnh An Hoằng biết, lúc ấy ông chỉ nghĩ rằng con gái cùng vợ mình đã nhận sai người, trên thế giới này không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhưng mà lúc này người ngồi ở cách đó không xa, làm Cảnh An Hoằng không muốn tin cũng khó.
Tuy rằng người trước mắt đã thay đổi trang phục, nhưng xác thật gương mặt này chính là của Thái Tử Nguyên Huyên Văn.
Bất quả Cảnh An Hoằng cũng rất nhanh đã phát hiện ra chỗ không đúng.
Điện hạ luôn luôn kính trọng mình, nếu thật sự là điện hạ, ngài quả quyết sẽ không dùng ánh mắt lãnh đạm như thế để nhìn mình.
Có lẽ đúng là đã nhận sai người?
Ngắn ngủn vài giây, trong lòng Cảnh An Hoằng đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Cảnh An Hoằng ngẩng đầu nhìn về phía con gái, nhìn Cảnh Tình lắc lắc đầu.
Sau khi Cảnh Tình đứng lên cũng không có làm ra động tác khác, cô nắm chặt tay, móng tay chạm vào da thịt đã trở nên đau đớn, tự nhắc nhở mình không thể thất thố.
Cảnh Tình nhắc nhở chính mình, hiện tại cô đang ở trong hội đấu giá, người ở đây không phú thì quý, nếu cô giống như lần trước đuổi theo người này kêu Thái Tử, chỉ sợ sẽ bị mọi người xem là kẻ điên.
Tình huống trước mắt của nhà mình cũng không nên để người khác chú ý tới.
Nội tâm của Cảnh Tình tràn ngập không cam lòng, lại một lần nữa! Rõ ràng cô thật vất vả mới một lần nữa gặp lại anh ta, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn xa lạ như vậy, hiển nhiên trong trí nhớ của anh ta cũng không có sự tồn tại của mình.
Trong khoảng thời gian này Cảnh Tình ở nhà đã xem rất nhiều phim truyền hình, nghĩ đến cốt truyện trong phim truyền hình, trong lòng cô mang theo may mắn nghĩ — có lẽ, có lẽ điện hạ cũng giống như trong TV, thời điểm xuyên tới đây đã xảy ra việc ngoài ý muốn, mất đi ký ức?
Sở Tú Nương duỗi tay lôi kéo tay Cảnh Tình, nhắc nhở nói: “Chung quanh đều là người, không thể xúc động, cùng lắm thì chờ đến khi kết thúc hội đấu giá, chúng ta tìm người hỏi một câu.”
Chuyện này nếu không tìm hiểu rõ ràng, về sau mọi người đều không thoải mái, thay vì chính mình ở chỗ này đoán mò, còn không bằng đợi chút nữa trực tiếp giáp mặt hỏi, nếu xác định đối phương không phải là người trong suy nghĩ của bọn họ, thì đó chính là trùng hợp hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, bọn họ cũng có thể hoàn toàn tiêu tan suy nghĩ người kia cũng giống như bọn họ xuyên đến thế giới này.
Hôm nay Nguyên Huyện Văn thay mặt ông nội tới đây tham gia hội đấu giá.
Sau khi nhà đấu giá đưa tới quyển sách liệt kê các vật phẩm sẽ bán trong hội đấu giá, ông nội đã rất thích đế cắm hoa hình lá sen bằng ngọc, ban đầu lão gia tử muốn đích thân tới, nhưng hôm qua đột nhiên bệnh cũ lại tái phát.
Vốn dĩ cũng không phải là bệnh nặng, chỉ là bác sĩ gia đình đã cố ý dặn dò không thể đi đến nơi đông người, nơi không khí không dễ lưu thông, cho nên hội đấu giá hôm nay lão gia tử chỉ có thể từ bỏ.
Bất quá có thể không đi tham gia hội đấu giá, nhưng đồ vật không thể không mua, vừa vặn hai ngày này Nguyên Huyên Văn đang ở đế đô, vừa lúc có thể đi thay ông nội.
Năm nay Nguyên Huyên Văn mới 22 tuổi, tuy rằng tuổi tác của anh ta không lớn, nhưng Nguyên gia có gia nghiệp lớn, trường hợp như vậy, thời điểm anh ta mười hai tuổi đã đi theo cha mẹ trưởng bối tham gia rất nhiều lần.
Hôm nay ban tổ chức thật ra có chút ý tưởng mới, trong hội trường được bố trí rất mới lạ, làm cho người ta vừa tiến vào liền cảm thấy mới mẻ.
Vốn dĩ hôm nay Nguyên Huyên Văn đã xác định ra mục tiêu, chính là để cắm hoa hình lá sen bằng ngọc mà ông nội tâm tâm niệm niệm muốn mua vào tay.
Tên này vừa nghe thì thấy kỳ quái, nhưng kỳ thật chính là một bình ngọc màu vàng, miệng bình là hình thức của bình hoa kiểu lá sen, người xưa dùng để cắm hoa, cho nên gọi là đế cắm hoa.
Quyển sách nhỏ mà nhà đấu giá đã phát ra ngoài trên đường tới đây Nguyên Huyên Văn đã xem qua, đồ vật giống như là để cắm hoa hình lá sen bằng ngọc có rất nhiều, thậm chí có người không khỏi hoài nghi ông chủ của nhà đấu giá này có phải đã gặp được một người thích thu thập cất chứa rất nhiều vật phẩm trang trí, bài trí bằng đồ cổ.
Từ nhỏ Nguyên Huyện Văn đã mẫn cảm đối với tầm mắt của người khác, thời điểm đi đến nơi này trong lòng anh ta cũng đã có chuẩn bị, dựa theo địa vị của Nguyên gia ở để đô, khẳng định sẽ có rất nhiều người trộm đánh giá mình.
Tầm mắt đánh giá xác thật có rất nhiều, trong đó để cho Nguyên Huyên Văn không hiểu được chính là tầm mắt hư hư thực thực của gia đình bên cạnh.
Đặc biệt là cô gái ngồi ở chính giữa, một bộ dáng thất hồn lạc phách giống như có rất nhiều lời nói muốn nói với anh ta, khi nhìn kỹ giống như có chút quen mặt, nhưng Nguyên Huyện Văn lại nhớ không nổi chính mình đã gặp cô gái này ở nơi nào.
Trong lòng Nguyên Huyên Văn thầm nghĩ — chẳng lẽ lúc trước anh ta đã từng gặp cô gái này trong yến hội của nhà ai?
Cảnh An Hoằng còn chưa thích ứng với người đang đỉnh lấy gương mặt của Thái Tử điện hạ có thái độ lãnh đạm như thế với mình, nghĩ tới Cảnh Tình, ông không khỏi càng thêm đau lòng cho con gái.
Ở đây người nhiều mắt tạp, việc duy nhất mà Cảnh An Hoằng có thể làm, chính là thay đổi vị trí ngồi cùng Khâu Thành Cảnh, ông ngồi xuống ghế có vị trí thứ 7.
Nguyên Huyên Văn thì ngồi ở vị trí số 8, sau khi Cảnh An Hoằng ngồi xuống vị trí số 7, cách người kia cũng chỉ có một cái khuỷu tay.
Cảnh An Hoằng cũng cực lực khắc chế chính mình, mới chưa nói ra cái gì không nên nói.
Cẩn thận ngẫm lại, trước khi xác định đối phương có phải là Thái Tử điện hạ đã xuyên tới đây hay không, một nhà bọn họ cũng không thể bại lộ chuyện mình là người xuyên không, đây là những quy định không thể vi phạm của phòng quản lý, đây còn là một loại hành vi cực kỳ không lý trí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook