Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc
-
Chương 15
Hello cả nhà! Sorry vì ra chap truyện chậm nha. Tối nay bù lại choc mn cảnh chị nhà đánh nhau nè. Mn cùng đọc nào!!!!
Qua lần bái sư đó, ngày ngày nàng theo Tiêu lão thần y chế độc, học y. Dăm ba bữa lại theo Yên lão học tâm pháp, võ công. Còn về sư huynh / tỷ của nàng, khi đó họ về là nhận được tín hiệu của sư phụ nên về ; qua vài ngày lại đi khiến cho sư phụ của nàng tức đến đen mặt lại. Một tháng bình yên cứ vậy qua đi, hôm nay nàng từ biệt sư phụ rồi xuống núi. Men theo con đường hằng ngày vui chơi, nàng về đến kinh thành tấp nập ồn ào ngày nào. Ghé qua Lục Hải Đường, nàng khi đó vận thanh y, đâu đội nón bồng. Bên hông là túi hương mà Tiêu lão làm riêng cho nàng. Tay cầm cây sáo Yên lão tặng nàng làm quà gặp mặt. Nàng định đi thẳng lên Thiên các nhưng vừa vào đến Thực Đường thì đã nghe tiếng ồn ào rất lớn. Chen qua đám người đang đứng, nàng nhìn thấy một nữ tử. Nữ tử này tầm 15 - 16 tuổi, là tiểu thư khuê các. Cả người vận hồng y, tay áo dài, viền ống thêu hoa tử lan, bên hông đeo ngọc bội tùy thân khắc chữ " Mạc ". Nàng thở dài: " Cô nàng này đến kiếm chuyện đây ". Mắt quét qua khoảng trống bên dưới thì thấy hai nhân viên nữ và 2 nhân viên nam của Thực Đường đang quỳ. Cùng lúc đó, Vũ Lạc và Tuyết Yên nhìn thấy nàng, nàng dùng ánh mắt ám chỉ không cần ra tay, để nàng. Thấy vậy, hai nàng [ VY - LT ] cũng gật đầu rồi đứng yên. Nàng đang định tiến vào, liền nghe thấy giọng chanh chua của vị tiểu thư họ Mạc vang lên:
- Lục Hải Đường các ngươi có muốn làm ăn nữa không vậy. Bản tiêu thư yêu cầu nhỏ vậy thôi mà cũng không được sao?
- Mạc tiểu thư, mong cô tôn trọng Lục Hải Đường. Nếu để chủ nhân ta nghe thấy thì cô có mọc cánh cũng không thoát đâu.
Tiếng của Tuyết Yên vang lên khiến mọi người quanh đó vội tránh đường. Họ biết đây là ai, và cũng nên không đắc tội người này. Mạc Vỹ Nhi nghe vậy cũng không chịu thua kém, ngược lại còn đổ thêm dầu:
- Ta không tôn trọng Lục Hải Đường các ngươi sao? Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của bản tiểu thư? Ngươi có tin ta sai người đuổi ngươi cút ra khỏi đây không???
Người nào đó nở nụ cười thật sâu, nhưng lại lạnh lẽo đến mức có thẻ khiến người khác tham quan Quỷ Môn Quan. Ánh mắt lạnh léo bắn đến Mạc Vỹ Nhi khiến cho ả ta không nhịn được rùng mình, quay lại nhìn thì không biết là ai bởi vì nơi này quá đông. Thấy vậy nàng ta lại tiếp tục chửi bới Lục Hải Đường, không ngừng buông lời sỉ vả:
- Lục Hải Đường các ngươi là cái thá gì, có so được với sản nghiệp của Mạc gia ta không? Lại nói đến chủ tử của ngươi là ai, là chủ nhân của nơi này chắc. Nếu ả là chủ nhân của nơi này thì ta đã làm Hoàng Hậu của Thiên Hỏa quốc rồi.
- Ồ, vậy sao??? Ta thật mong có thể nhìn thấy Hoàng Hậu cuẩ Thiên Hỏa quốc này đó!
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. MỌi người bao gồm cả Mạc Vỹ Nhi cũng quay lại, chỉ thấy một bóng màu xanh lướt qua mặt rất nhanh. Quay người lại thì thấy nàng đứng trước mặt. Nàng - Hàn Huyết Nguyệt Vân sẽ cho tất cả những kẻ xỉ nhục nàng, người của nàng biết thế nào mới là xúc phạm. Sẽ cho chúng biết cái giá phải trả khi động tới nàng không hề nhỏ, nó có thể lấy mạng của ngươi. Thấy chủ nhân xuất hiện, Vũ Lạc Tuyết Yên nhanh chóng hành lễ:
- Thuộc hạ ra mắt chủ nhân.
- Đứng lên đi, kể cho ta nghe xem chuyện gì đang diễn ra đây. Ta có nhớ là luật của Lục Hải Đường là cấm ồn ào các đường chỉ trừ Vũ Đường và Cẩm Họa Đường.
Nàng không nhanh không chậm ngồi xuống ghế, hỏi Vũ Lạc Tuyết Yên. Hai người chưa kịp trả lời thì Mạc Vỹ Nhi nhanh chóng tiến đến, tay chống sườn vênh mặt quát lớn:
- Thì ra ngươi là chủ nhân của hai ả. Ngươi có biết dậy dỗ thuộc....
- " bốp... Bốp... bốp... "
Tiếng bạt tai vang lên cắt ngang tiếng chanh chua của ả họ Mạc đó. Ba cái tát liên tiếp khiến ả sưng tấy mặt đờ đẫn người. Lúc hoàn hồn thì thất mặt mình xưng lên, đau rát. Tay giơ lên chỉ vào mặt nàng, miệng lắp bắp:
- Ngươi... ngươi dám...
- " Bốp... bốp... bốp "
Lại tiếng bạt tai vang lên trong Thực Đường, khiến mọi người sững sờ lần hai. Tiếng bàn tán to nhỏ bắt đầu vang lên. Giọng nói lạnh lẽo lại vang bên tai mọi người:
- Ta bình sinh rất ghét kẻ nào xen vào việc của ta. Và đặc biệt là chỉ tay vào mặt ta. Ta dạy dỗ thuộc hạ ra sao là quyền của ta. Chẳng lẽ dạy dỗ thuộc hạ của mình mà cũng phải xin phép " Mạc Vỹ Nhi " ngươi sao? Ngươi quá coi trọng bản thân rồi!
còn tiếp o(*^@^*)oo(*^@^*)oo(*^@^*)o
Qua lần bái sư đó, ngày ngày nàng theo Tiêu lão thần y chế độc, học y. Dăm ba bữa lại theo Yên lão học tâm pháp, võ công. Còn về sư huynh / tỷ của nàng, khi đó họ về là nhận được tín hiệu của sư phụ nên về ; qua vài ngày lại đi khiến cho sư phụ của nàng tức đến đen mặt lại. Một tháng bình yên cứ vậy qua đi, hôm nay nàng từ biệt sư phụ rồi xuống núi. Men theo con đường hằng ngày vui chơi, nàng về đến kinh thành tấp nập ồn ào ngày nào. Ghé qua Lục Hải Đường, nàng khi đó vận thanh y, đâu đội nón bồng. Bên hông là túi hương mà Tiêu lão làm riêng cho nàng. Tay cầm cây sáo Yên lão tặng nàng làm quà gặp mặt. Nàng định đi thẳng lên Thiên các nhưng vừa vào đến Thực Đường thì đã nghe tiếng ồn ào rất lớn. Chen qua đám người đang đứng, nàng nhìn thấy một nữ tử. Nữ tử này tầm 15 - 16 tuổi, là tiểu thư khuê các. Cả người vận hồng y, tay áo dài, viền ống thêu hoa tử lan, bên hông đeo ngọc bội tùy thân khắc chữ " Mạc ". Nàng thở dài: " Cô nàng này đến kiếm chuyện đây ". Mắt quét qua khoảng trống bên dưới thì thấy hai nhân viên nữ và 2 nhân viên nam của Thực Đường đang quỳ. Cùng lúc đó, Vũ Lạc và Tuyết Yên nhìn thấy nàng, nàng dùng ánh mắt ám chỉ không cần ra tay, để nàng. Thấy vậy, hai nàng [ VY - LT ] cũng gật đầu rồi đứng yên. Nàng đang định tiến vào, liền nghe thấy giọng chanh chua của vị tiểu thư họ Mạc vang lên:
- Lục Hải Đường các ngươi có muốn làm ăn nữa không vậy. Bản tiêu thư yêu cầu nhỏ vậy thôi mà cũng không được sao?
- Mạc tiểu thư, mong cô tôn trọng Lục Hải Đường. Nếu để chủ nhân ta nghe thấy thì cô có mọc cánh cũng không thoát đâu.
Tiếng của Tuyết Yên vang lên khiến mọi người quanh đó vội tránh đường. Họ biết đây là ai, và cũng nên không đắc tội người này. Mạc Vỹ Nhi nghe vậy cũng không chịu thua kém, ngược lại còn đổ thêm dầu:
- Ta không tôn trọng Lục Hải Đường các ngươi sao? Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của bản tiểu thư? Ngươi có tin ta sai người đuổi ngươi cút ra khỏi đây không???
Người nào đó nở nụ cười thật sâu, nhưng lại lạnh lẽo đến mức có thẻ khiến người khác tham quan Quỷ Môn Quan. Ánh mắt lạnh léo bắn đến Mạc Vỹ Nhi khiến cho ả ta không nhịn được rùng mình, quay lại nhìn thì không biết là ai bởi vì nơi này quá đông. Thấy vậy nàng ta lại tiếp tục chửi bới Lục Hải Đường, không ngừng buông lời sỉ vả:
- Lục Hải Đường các ngươi là cái thá gì, có so được với sản nghiệp của Mạc gia ta không? Lại nói đến chủ tử của ngươi là ai, là chủ nhân của nơi này chắc. Nếu ả là chủ nhân của nơi này thì ta đã làm Hoàng Hậu của Thiên Hỏa quốc rồi.
- Ồ, vậy sao??? Ta thật mong có thể nhìn thấy Hoàng Hậu cuẩ Thiên Hỏa quốc này đó!
Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên. MỌi người bao gồm cả Mạc Vỹ Nhi cũng quay lại, chỉ thấy một bóng màu xanh lướt qua mặt rất nhanh. Quay người lại thì thấy nàng đứng trước mặt. Nàng - Hàn Huyết Nguyệt Vân sẽ cho tất cả những kẻ xỉ nhục nàng, người của nàng biết thế nào mới là xúc phạm. Sẽ cho chúng biết cái giá phải trả khi động tới nàng không hề nhỏ, nó có thể lấy mạng của ngươi. Thấy chủ nhân xuất hiện, Vũ Lạc Tuyết Yên nhanh chóng hành lễ:
- Thuộc hạ ra mắt chủ nhân.
- Đứng lên đi, kể cho ta nghe xem chuyện gì đang diễn ra đây. Ta có nhớ là luật của Lục Hải Đường là cấm ồn ào các đường chỉ trừ Vũ Đường và Cẩm Họa Đường.
Nàng không nhanh không chậm ngồi xuống ghế, hỏi Vũ Lạc Tuyết Yên. Hai người chưa kịp trả lời thì Mạc Vỹ Nhi nhanh chóng tiến đến, tay chống sườn vênh mặt quát lớn:
- Thì ra ngươi là chủ nhân của hai ả. Ngươi có biết dậy dỗ thuộc....
- " bốp... Bốp... bốp... "
Tiếng bạt tai vang lên cắt ngang tiếng chanh chua của ả họ Mạc đó. Ba cái tát liên tiếp khiến ả sưng tấy mặt đờ đẫn người. Lúc hoàn hồn thì thất mặt mình xưng lên, đau rát. Tay giơ lên chỉ vào mặt nàng, miệng lắp bắp:
- Ngươi... ngươi dám...
- " Bốp... bốp... bốp "
Lại tiếng bạt tai vang lên trong Thực Đường, khiến mọi người sững sờ lần hai. Tiếng bàn tán to nhỏ bắt đầu vang lên. Giọng nói lạnh lẽo lại vang bên tai mọi người:
- Ta bình sinh rất ghét kẻ nào xen vào việc của ta. Và đặc biệt là chỉ tay vào mặt ta. Ta dạy dỗ thuộc hạ ra sao là quyền của ta. Chẳng lẽ dạy dỗ thuộc hạ của mình mà cũng phải xin phép " Mạc Vỹ Nhi " ngươi sao? Ngươi quá coi trọng bản thân rồi!
còn tiếp o(*^@^*)oo(*^@^*)oo(*^@^*)o
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook