Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!
-
Chương 10: Nhớ nhung
Sáu năm sau….
Việt Nam
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Ngày mà Băng Thanh và những người bạn của mình kết thúc quãng thời gian ngồi trên giảng đường. Khung cảnh của trường hôm nay náo nhiệt vô cùng. Học sinh ai nấy cũng vui vẻ, hớn hở bước lên nhận giấy tốt nghiệp. Chỉ có một cô gái, từ đâù đến cuối luôn luôn im lặng, đôi mắt thấp thoáng nỗi buồn. Dường như cô đang nghĩ về ai đó. Phải rồi, đó là Băng Thanh. Cô vẫn vậy, chẳng thay đổi gì nhiều. Chỉ có trái tim luôn ngày đêm nhắc cô nhớ một người đang ở tận bên kia đại dương.
Không biết anh dạo này ra sao? Công việc, sức khỏe của anh, đều ổn cả chứ? Những câu hỏi như thế chưa bao giờ ngừng xuất hiện trong đầu cô. Đặc biệt, cô luôn hỏi chính mình: “Anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?” Cô, đôi lúc thấy mình thật cô đơn, cứ ôm khư khư cái tình cảm của ai đó sáu năm trước mà không biết rõ, sáu năm sau, người ta còn yêu mình không? Bao nhiêu suy nghĩ hôm nay lại được dịp ùa về trong cái ngày vừa vui vừa buồn này. Cô thấy mình sắp khóc rồi. Tử Huy, em nhớ anh!
Ngoài trời, mây đen bỗng nhiên kéo đến, kéo theo những hạt mưa nặng trịch, kéo theo những nỗi nhớ nhung, dài đến lê thê…
Paris, Pháp
Một người con trai anh tuấn trầm tư đứng trước cửa kính, tay đút túi, đôi mắt nhìn xa xăm như đang nghĩ về điều gì ở tận đâu. Bỗng có tiếng gõ cửa, một nguời con trai anh tuấn khác bước vào. Nhìn người đối diện, người vừa vào khẽ thở dài, rồi lên tiếng:
_Anh Tử Huy, Tuyết Vy vừa gọi điện cho em, cô ấy nói Băng Thanh vẫn ổn, hôm nay cô ấy tốt nghiệp. Còn nữa, cô ấy còn chưa có người yêu.
Nghe xong, Tử Huy khẽ nhíu mày. “ Còn chưa có? ”. Thật khó tin. Hàn Lâm gật đầu xác nhận. Anh biết, biết rất rõ người anh họ này của anh đang ngày nhớ đêm mong về người con gái đang ở bên kia bán cầu. Anh cũng biết cô gái đó đang cảm thấy như thế nào. Cái cảm giác vừa hi vọng vừa lo lắng xen lẫn nhớ nhung, nó khó chịu đến chừng nào. Khó chịu đến nghẹt thở. Bởi anh cũng đã trong hoàn cảnh này, ngay bây giờ. Thật là nhớ Tuyết Vy của anh quá đi! “Tự nhiên bảo mình sang thương lượng với mấy ông giám đốc kia làm gì không biết? Ảnh cũng có thể làm mà?” Hàn Lâm nghĩ thầm, lắc đầu, rồi xoay người ra ngoài.
Còn lại một mình, Tử Huy nhẹ sải bước đến bên chiếc bàn làm việc, đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp trong khung ảnh, khẽ nở nụ cười dịu dàng, ngây ngất lòng người. “Băng Thanh, có thật em vẫn còn cô đơn?”.
Bầu trời Paris hôm nay trong xanh, dịu nhẹ.Dưới chân tháp Eiffel, những cặp tình nhân âu yếm nắm tay nhau, dịu dàng trao nhau những cái hôn say đắm. Duy có người con trai đôi mắt trĩu buồn, nâng bức ảnh người con gái được lồng trong khung kính đẹp đẽ lên ngang môi, cúi xuống, khẽ hôn nhẹ…
Một năm sau….
_Băng Thanh, hôm đó cậu nhất định phải đến đấy nhé!_ Tuyết Vy dịu dàng nói.
Băng Thanh cầm tấm thiệp trên tay, trầm tư suy nghĩ. Thấy thế, Tuyết Vy đưa mắt nhìn sang Phượng Nhi cũng đang cười khổ, lắc đầu.
_Nè, BĂNG THANH…_Tuyết Vy lớn tiếng gọi, tay huơ qua huơ lại trước mặt Băng Thanh, phảng phất ý giận dữ.
Nghe gọi lớn tiếng như vậy, Băng Thanh khẽ giật mình, quay sang mỉm cười xin lỗi hai cô bạn.
_Hôm đó là 30-6, ngày họp mặt của bọn mình. Hơn nữa, mình không theo đạo thì làm sao mà vào nhà thờ dự lễ cưới của hai cậu được đây?_Băng Thanh nhỏ nhẹ nói, nuối tiếc vài phần.
_Làm lễ xong rồi, bọn mình đãi tiệc ở nhà hàng. Hơn nữa, buổi tối còn đãi tiệc ở nhà. Tiệc này là tiệc cưới cũng là tiệc sinh nhật Hàn Lâm tổ chức cho Tuyết Vy luôn. Cậu có thể đến, cứ tự nhiên._Phượng Nhi lên tiếng, rồi nở một nụ cười dịu dàng.
_Ừ, vậy thì mình sẽ đến để chúc mừng hai cậu._Băng Thanh mỉm cười, ánh nắng chiếu vào gương mặt xinh đẹp làm nổi bậy vẻ kiều diễm.
Vốn dĩ ba cô đã hẹn sẽ làm lễ cưới chung một ngày. Nhưng hai cái con người kia luôn gợi chuyện, cộng thêm gia đình hai bên thúc ép liên tục, Băng Thanh cũng đành khuyên nhủ hai người bạn đồng ý. Ngay cả bên phía Trọng Nguyên cũng xảy ra chuyện tương tự. Nhớ năm trước, cô một mình đến lễ cưới của bốn người bọn họ, miệng cười chúc mừng, nhưng mà đêm về, cô lại cuộn mình trong những suy nghĩ vẩn vơ, những nhớ nhung, nghẹt thở. Cô khóc. “Tử Huy, bọn họ cưới cả rồi, bao giờ anh về cho em câu trả lời đây?”
Việt Nam
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Ngày mà Băng Thanh và những người bạn của mình kết thúc quãng thời gian ngồi trên giảng đường. Khung cảnh của trường hôm nay náo nhiệt vô cùng. Học sinh ai nấy cũng vui vẻ, hớn hở bước lên nhận giấy tốt nghiệp. Chỉ có một cô gái, từ đâù đến cuối luôn luôn im lặng, đôi mắt thấp thoáng nỗi buồn. Dường như cô đang nghĩ về ai đó. Phải rồi, đó là Băng Thanh. Cô vẫn vậy, chẳng thay đổi gì nhiều. Chỉ có trái tim luôn ngày đêm nhắc cô nhớ một người đang ở tận bên kia đại dương.
Không biết anh dạo này ra sao? Công việc, sức khỏe của anh, đều ổn cả chứ? Những câu hỏi như thế chưa bao giờ ngừng xuất hiện trong đầu cô. Đặc biệt, cô luôn hỏi chính mình: “Anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?” Cô, đôi lúc thấy mình thật cô đơn, cứ ôm khư khư cái tình cảm của ai đó sáu năm trước mà không biết rõ, sáu năm sau, người ta còn yêu mình không? Bao nhiêu suy nghĩ hôm nay lại được dịp ùa về trong cái ngày vừa vui vừa buồn này. Cô thấy mình sắp khóc rồi. Tử Huy, em nhớ anh!
Ngoài trời, mây đen bỗng nhiên kéo đến, kéo theo những hạt mưa nặng trịch, kéo theo những nỗi nhớ nhung, dài đến lê thê…
Paris, Pháp
Một người con trai anh tuấn trầm tư đứng trước cửa kính, tay đút túi, đôi mắt nhìn xa xăm như đang nghĩ về điều gì ở tận đâu. Bỗng có tiếng gõ cửa, một nguời con trai anh tuấn khác bước vào. Nhìn người đối diện, người vừa vào khẽ thở dài, rồi lên tiếng:
_Anh Tử Huy, Tuyết Vy vừa gọi điện cho em, cô ấy nói Băng Thanh vẫn ổn, hôm nay cô ấy tốt nghiệp. Còn nữa, cô ấy còn chưa có người yêu.
Nghe xong, Tử Huy khẽ nhíu mày. “ Còn chưa có? ”. Thật khó tin. Hàn Lâm gật đầu xác nhận. Anh biết, biết rất rõ người anh họ này của anh đang ngày nhớ đêm mong về người con gái đang ở bên kia bán cầu. Anh cũng biết cô gái đó đang cảm thấy như thế nào. Cái cảm giác vừa hi vọng vừa lo lắng xen lẫn nhớ nhung, nó khó chịu đến chừng nào. Khó chịu đến nghẹt thở. Bởi anh cũng đã trong hoàn cảnh này, ngay bây giờ. Thật là nhớ Tuyết Vy của anh quá đi! “Tự nhiên bảo mình sang thương lượng với mấy ông giám đốc kia làm gì không biết? Ảnh cũng có thể làm mà?” Hàn Lâm nghĩ thầm, lắc đầu, rồi xoay người ra ngoài.
Còn lại một mình, Tử Huy nhẹ sải bước đến bên chiếc bàn làm việc, đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp trong khung ảnh, khẽ nở nụ cười dịu dàng, ngây ngất lòng người. “Băng Thanh, có thật em vẫn còn cô đơn?”.
Bầu trời Paris hôm nay trong xanh, dịu nhẹ.Dưới chân tháp Eiffel, những cặp tình nhân âu yếm nắm tay nhau, dịu dàng trao nhau những cái hôn say đắm. Duy có người con trai đôi mắt trĩu buồn, nâng bức ảnh người con gái được lồng trong khung kính đẹp đẽ lên ngang môi, cúi xuống, khẽ hôn nhẹ…
Một năm sau….
_Băng Thanh, hôm đó cậu nhất định phải đến đấy nhé!_ Tuyết Vy dịu dàng nói.
Băng Thanh cầm tấm thiệp trên tay, trầm tư suy nghĩ. Thấy thế, Tuyết Vy đưa mắt nhìn sang Phượng Nhi cũng đang cười khổ, lắc đầu.
_Nè, BĂNG THANH…_Tuyết Vy lớn tiếng gọi, tay huơ qua huơ lại trước mặt Băng Thanh, phảng phất ý giận dữ.
Nghe gọi lớn tiếng như vậy, Băng Thanh khẽ giật mình, quay sang mỉm cười xin lỗi hai cô bạn.
_Hôm đó là 30-6, ngày họp mặt của bọn mình. Hơn nữa, mình không theo đạo thì làm sao mà vào nhà thờ dự lễ cưới của hai cậu được đây?_Băng Thanh nhỏ nhẹ nói, nuối tiếc vài phần.
_Làm lễ xong rồi, bọn mình đãi tiệc ở nhà hàng. Hơn nữa, buổi tối còn đãi tiệc ở nhà. Tiệc này là tiệc cưới cũng là tiệc sinh nhật Hàn Lâm tổ chức cho Tuyết Vy luôn. Cậu có thể đến, cứ tự nhiên._Phượng Nhi lên tiếng, rồi nở một nụ cười dịu dàng.
_Ừ, vậy thì mình sẽ đến để chúc mừng hai cậu._Băng Thanh mỉm cười, ánh nắng chiếu vào gương mặt xinh đẹp làm nổi bậy vẻ kiều diễm.
Vốn dĩ ba cô đã hẹn sẽ làm lễ cưới chung một ngày. Nhưng hai cái con người kia luôn gợi chuyện, cộng thêm gia đình hai bên thúc ép liên tục, Băng Thanh cũng đành khuyên nhủ hai người bạn đồng ý. Ngay cả bên phía Trọng Nguyên cũng xảy ra chuyện tương tự. Nhớ năm trước, cô một mình đến lễ cưới của bốn người bọn họ, miệng cười chúc mừng, nhưng mà đêm về, cô lại cuộn mình trong những suy nghĩ vẩn vơ, những nhớ nhung, nghẹt thở. Cô khóc. “Tử Huy, bọn họ cưới cả rồi, bao giờ anh về cho em câu trả lời đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook