Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!
-
Chương 9: Tạm biệt - Sinh nhật
“ Anh ấy sẽ đi nước ngoài sao?”Băng Thanh lớn tiếng hỏi, ngạc nhiên khi vừa nghe Phượng Nhi và Tuyết Vy thông báo Tử Huy sắp bay sang Pháp.
Hai người còn lại có chút giật mình, bất ngờ vì cô bạn ngày thường vốn bình tĩnh hôm nay bỗng trở nên có chút kích động. Rồi như chợt hiểu ra điều gì, hai người nhìn nhau, khẽ thở dài rồi cùng nhau gật đầu xác nhận.
Băng Thanh bỗng chốc thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, im lặng hồi lâu, sau đó, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trầm mặc, không nói gì nữa. Phượng Nhi như đoán được điều gì, liền hỏi:
_Băng Thanh, cậu sao vậy? Có phải là đang buồn vì sắp không gặp được anh Tử Huy nữa không?
Băng Thanh giật mình, cô cũng không biết có phải hay không. Cô chỉ biết sau này, cô không còn được thấy anh cười nữa, càng không có cơ hội được anh quan tâm. Ngay lúc này đây, cô biết, biết rất rõ, mình đã có tình cảm với anh, từ lâu rồi. Nhưng mà, anh sắp đi rồi, cô còn có thể làm gì đây. Cô không đủ tự tin Tử Huy sẽ gật đầu chấp nhận tình cảm của cô, sẽ vì cô mà tránh xa những cô gái Tây quyến rũ, xinh đẹp bên kia. Cô, giờ đây, đã hiểu rõ, cô sẽ khó có thể yêu ai nữa, ngoài anh. Tình đơn phương, có được hạnh phúc bao giờ.
_Thế chừng nào anh ấy bay?_Băng Thanh hỏi, giọng nhẹ tênh.
_Thứ ba tuần sau, 15h00 anh ấy lên máy bay_ Tuyết Vy khẽ thở dài, nói.
_Mình biết rồi_ Băng Thanh nói rồi, khẽ cúi đầu, cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra.
Cô biết, tình cảm này, cô không nên có. Nhưng biết làm sao được, định mệnh đã cho cô gặp anh. Cô không thể chạy trốn định mệnh, càng không thể lừa dối trái tim của mình. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là người từng bị tổn thương, trái tim có chút cứng cỏi nhưng mà lại càng sâu sắc hơn.
...................Thứ ba tuần sau
Hôm nay, là một ngày đặc biệt vô cùng. Là ngày sinh nhật của Băng Thanh nhưng cũng là ngày mà Tử Huy lên máy bay, bay sang đại dương.Đối với Băng Thanh, kể từ hôm nay, cô sẽ không thể yêu ai nữa. Nhưng còn Tử Huy? Từ hôm nay, anh biết trái tim mình sẽ không ở Pháp, nó ở Việt Nam, ở cạnh cô, mãi mãi.
Tại sân bay.........
Bốn người nam thanh nữ tú đang cùng nhau tiễn một người đẹp như tranh vẽ. Họ đi tới đâu,mọi ánh nhìn đổ về phía đó.Trong lúc đợi hoàn tất thủ tục, năm người cùng nhau ngồi xuống, trò chuyện cùng chờ đợi. Tử Huy hôm nay trầm mặc, gương mặt buồn bã. Cả bốn nguời còn lại cũng chẳng hơn gì. Huy Phong đã nghe ba người kia nói về Băng Thanh và Tử Huy. Anh nghe xong, giật mình. Người được mệnh danh là tảng băng như anh họ của anh cũng có ngày bị nữ nhân thu phục, giống anh sao? Anh nghĩ tới, hơi mỉm cười.
_Tử Huy, anh đừng buồn nữa.Anh chỉ đi có vài năm thôi, chứ có đi luôn đâu. Vả lại, còn có bọn em. Bọn em sẽ chăm sóc cho cậu ấy mà. Anh yên tâm đi đi._ Phượng Nhi lên tiếng đầu tiên.
_Anh tin bọn em. Nhưng mà, là anh không tin cô ấy yêu anh, không thể tin._ Tử Huy buồn bã, có chút suy tư_Càng không tin cô ấy sẽ tới đây.
_Anh không thấy vẻ mặt của cậu ấy khi bọn em thông báo đâu. Thật sự rất giống thất tình nha. Anh tin bọn em đi, bọn em hiểu cậu ấy nhất. Tâm tư tình cảm, sở thích, tính cách của cậu ấy, bọn em đều nắm trong bàn tay. Băng Thanh, cậu ấy là thực rất yêu anh, chỉ là cậy ấy luôn nghĩ mình với không tới_Tuyết Vy thở dài, rồi nói.
Phượng Nhi nghe xong cũng gật đầu. Tử Huy nghe rồi, có chút ngẩn ngơ, mơ hồ.
Hai người im lặng nãy giờ, chứng kiến tất cả, bất giác bật cuời.
_Ha, anh Tử Huy, tảng băng như anh cũng có ngày rung động như bọn em sao hả? _Lời này Hàn Lâm nói không sai. Nói về độ lạnh lùng, tàn nhẫn thì Tử Huy xếp thứ nhất, chỉ là anh dịu dàng trước mặt ai kia thôi.
_Tảng băng thì cũng có băng tâm mà hả? _Tử Huy vừa nghe những gì hai người em dâu tương lai của mình nói, có chút tự tin trở lại, nở nụ cười vui vẻ.
Lời này Tử Huy vừa nói xong, bốn người còn lại lập tức hóa đá. Còn đang trò chuyện, tiếng thông báo máy bay cất cánh vang lên. Tử Huy đứng dậy, nhẹ kéo vali, nói:
_Vậy phiền các em chăm sóc cô ấy giúp anh. Nếu như,...nếu như cô ấy có người yêu, thay anh chúc mừng cô ấy_Nói đến cuối, tim anh có chút thắt lại, đồng thời có chút hi vọng mong manh. Nói xong, anh xoay nguời, kéo vali, thong thả bước đi.
Họ gật đầu, nhẹ mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt. Rồi cũng nhau ra về, chuẩn bị đến dự sinh nhật của Băng Thanh. Họ không nói cho Tử Huy biết điều này để anh khỏi bận tâm mà ra đi.
Họ vừa bước khỏi, một cô gái đội nón che kín khuôn mặt, đi ra từ bức tường phía sau, nhìn theo bóng lưng của Tử Huy, nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, cô cũng biết, là anh yêu cô.Nhưng mà, có quá muộn không khi giờ cô và anh mới biết? Có mong manh quá không khi cô hi vọng khi anh trở về, anh vẫn tiếp tục yêu cô? Dù cho thế nào đi nữa, Băng Thanh đã quyết sẽ đợi anh, đợi anh trở về. Cô muốn cược với chính mình, cược rằng anh sẽ yêu cô.Đến khi bóng anh đã khuất hẳn, cô mới rời đi, mang trong mình hi vọng về tương lai xa vời.
“ Em rất thích ngắm máy bay bay. Chỉ tiếc là em không có cơ hội được một lần ngồi trong khoang hạng nhất mà bay đến những chân trời mới. Anh tựa như chiếc máy bay, em không thể nắm tay anh đi về chân trời hạnh phúc phía bên kia đại dương, chỉ có thể âm thầm ngước nhìn anh. Em, ở bên này đaị dương, đợi ngày máy bay hạ cánh, gom tất cả tiền của chỉ để mua một vé hạng nhất, được ngồi trong lòng anh, cùng anh bay đến bên kia đại dương, cho dù có thể em không đủ tiền để mua vé bay về.”
Tại tiệc sinh nhật của Băng Thanh............
Cô vừa từ sân bay trở về, trong lòng thoáng chút buồn bã nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mọi người sắp đến rồi. Cô không muốn họ thấy cô buồn, lo lắng cho cô. Lấy lại gương mặt vui vẻ thường ngày, cô chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới.
Đúng 17h00. Mọi người đã đến đầy đủ. Tất cả cùng vui chơi vui vẻ, không vướng bận gì. Sau khi tiệc tàn, Băng Thanh và những người bạn của mình ngôì lại, cùng trò chuyện.
_Các cậu, sau này mỗi người học 1 trường, ở 1 nơi, làm 1 việc, không thể cùng nhau như bây giờ. Hay chúng ta thống nhất một ngày làm ngày gặp mặt đi, được không?_Hạ Thảo lên tiếng
Vừa nghe xong, tất cả đều gật đầu, đồng ý.
_Vậy ngày 30-6 đi,được không? Hôm đó đang là mùa hè, tất cả đều rảnh mà, vậy có được không?_Bảo Trinh đưa ra ý kiến.
Cả bọn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng liền đồng ý.Bàn bạc xong rồi, Băng Thanh tiễn mọi người ra về. Ngay khi cô vừa quay người, chuẩn bị đi vào, có bưu phẩm gửi đến cho cô. Cô ngạc nhiên, nhận lấy. Khi mở ra rồi, cô bất ngờ vô cùng. Một chiếc điện thoại di động được tặng kèm với một con gấu bồng màu hồng phấn vô cùng dễ thương. Trên tay của con gấu, một tấm thiệp được gắn vào.Cô mở ra, nét chữ của anh hiện ra: “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”. Cô quá đỗi ngạc nhiên, xúc động.
Phượng Nhi và Tuyết Vy không nói cho Tử Huy biết hôm nay là sinh nhật của Băng Thanh, nhưng chắc họ cũng không ngờ, Tử Huy đã biết trước họ, còn chuaản bị quà cho cô. Nếu mà mọi người biết chuyện này, nhất định sẽ chọc ghẹo 2 người đến ngượng chết mất. Mà hơn nữa, những năm về sau, đúng ngày sinh nhật của Băng Thanh, lúc 21h00, đều sẽ có 1 bưu phẩm gửi đến cho Băng Thanh. Năm nào cũng vậy, Băng Thanh đều cảm động, hi vọng trong cô ngày 1 lớn dần. Tất cả chỉ kết thúc khi bảy năm sau, cô gặp lại anh.
Hai người còn lại có chút giật mình, bất ngờ vì cô bạn ngày thường vốn bình tĩnh hôm nay bỗng trở nên có chút kích động. Rồi như chợt hiểu ra điều gì, hai người nhìn nhau, khẽ thở dài rồi cùng nhau gật đầu xác nhận.
Băng Thanh bỗng chốc thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, im lặng hồi lâu, sau đó, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trầm mặc, không nói gì nữa. Phượng Nhi như đoán được điều gì, liền hỏi:
_Băng Thanh, cậu sao vậy? Có phải là đang buồn vì sắp không gặp được anh Tử Huy nữa không?
Băng Thanh giật mình, cô cũng không biết có phải hay không. Cô chỉ biết sau này, cô không còn được thấy anh cười nữa, càng không có cơ hội được anh quan tâm. Ngay lúc này đây, cô biết, biết rất rõ, mình đã có tình cảm với anh, từ lâu rồi. Nhưng mà, anh sắp đi rồi, cô còn có thể làm gì đây. Cô không đủ tự tin Tử Huy sẽ gật đầu chấp nhận tình cảm của cô, sẽ vì cô mà tránh xa những cô gái Tây quyến rũ, xinh đẹp bên kia. Cô, giờ đây, đã hiểu rõ, cô sẽ khó có thể yêu ai nữa, ngoài anh. Tình đơn phương, có được hạnh phúc bao giờ.
_Thế chừng nào anh ấy bay?_Băng Thanh hỏi, giọng nhẹ tênh.
_Thứ ba tuần sau, 15h00 anh ấy lên máy bay_ Tuyết Vy khẽ thở dài, nói.
_Mình biết rồi_ Băng Thanh nói rồi, khẽ cúi đầu, cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra.
Cô biết, tình cảm này, cô không nên có. Nhưng biết làm sao được, định mệnh đã cho cô gặp anh. Cô không thể chạy trốn định mệnh, càng không thể lừa dối trái tim của mình. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là người từng bị tổn thương, trái tim có chút cứng cỏi nhưng mà lại càng sâu sắc hơn.
...................Thứ ba tuần sau
Hôm nay, là một ngày đặc biệt vô cùng. Là ngày sinh nhật của Băng Thanh nhưng cũng là ngày mà Tử Huy lên máy bay, bay sang đại dương.Đối với Băng Thanh, kể từ hôm nay, cô sẽ không thể yêu ai nữa. Nhưng còn Tử Huy? Từ hôm nay, anh biết trái tim mình sẽ không ở Pháp, nó ở Việt Nam, ở cạnh cô, mãi mãi.
Tại sân bay.........
Bốn người nam thanh nữ tú đang cùng nhau tiễn một người đẹp như tranh vẽ. Họ đi tới đâu,mọi ánh nhìn đổ về phía đó.Trong lúc đợi hoàn tất thủ tục, năm người cùng nhau ngồi xuống, trò chuyện cùng chờ đợi. Tử Huy hôm nay trầm mặc, gương mặt buồn bã. Cả bốn nguời còn lại cũng chẳng hơn gì. Huy Phong đã nghe ba người kia nói về Băng Thanh và Tử Huy. Anh nghe xong, giật mình. Người được mệnh danh là tảng băng như anh họ của anh cũng có ngày bị nữ nhân thu phục, giống anh sao? Anh nghĩ tới, hơi mỉm cười.
_Tử Huy, anh đừng buồn nữa.Anh chỉ đi có vài năm thôi, chứ có đi luôn đâu. Vả lại, còn có bọn em. Bọn em sẽ chăm sóc cho cậu ấy mà. Anh yên tâm đi đi._ Phượng Nhi lên tiếng đầu tiên.
_Anh tin bọn em. Nhưng mà, là anh không tin cô ấy yêu anh, không thể tin._ Tử Huy buồn bã, có chút suy tư_Càng không tin cô ấy sẽ tới đây.
_Anh không thấy vẻ mặt của cậu ấy khi bọn em thông báo đâu. Thật sự rất giống thất tình nha. Anh tin bọn em đi, bọn em hiểu cậu ấy nhất. Tâm tư tình cảm, sở thích, tính cách của cậu ấy, bọn em đều nắm trong bàn tay. Băng Thanh, cậu ấy là thực rất yêu anh, chỉ là cậy ấy luôn nghĩ mình với không tới_Tuyết Vy thở dài, rồi nói.
Phượng Nhi nghe xong cũng gật đầu. Tử Huy nghe rồi, có chút ngẩn ngơ, mơ hồ.
Hai người im lặng nãy giờ, chứng kiến tất cả, bất giác bật cuời.
_Ha, anh Tử Huy, tảng băng như anh cũng có ngày rung động như bọn em sao hả? _Lời này Hàn Lâm nói không sai. Nói về độ lạnh lùng, tàn nhẫn thì Tử Huy xếp thứ nhất, chỉ là anh dịu dàng trước mặt ai kia thôi.
_Tảng băng thì cũng có băng tâm mà hả? _Tử Huy vừa nghe những gì hai người em dâu tương lai của mình nói, có chút tự tin trở lại, nở nụ cười vui vẻ.
Lời này Tử Huy vừa nói xong, bốn người còn lại lập tức hóa đá. Còn đang trò chuyện, tiếng thông báo máy bay cất cánh vang lên. Tử Huy đứng dậy, nhẹ kéo vali, nói:
_Vậy phiền các em chăm sóc cô ấy giúp anh. Nếu như,...nếu như cô ấy có người yêu, thay anh chúc mừng cô ấy_Nói đến cuối, tim anh có chút thắt lại, đồng thời có chút hi vọng mong manh. Nói xong, anh xoay nguời, kéo vali, thong thả bước đi.
Họ gật đầu, nhẹ mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt. Rồi cũng nhau ra về, chuẩn bị đến dự sinh nhật của Băng Thanh. Họ không nói cho Tử Huy biết điều này để anh khỏi bận tâm mà ra đi.
Họ vừa bước khỏi, một cô gái đội nón che kín khuôn mặt, đi ra từ bức tường phía sau, nhìn theo bóng lưng của Tử Huy, nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, cô cũng biết, là anh yêu cô.Nhưng mà, có quá muộn không khi giờ cô và anh mới biết? Có mong manh quá không khi cô hi vọng khi anh trở về, anh vẫn tiếp tục yêu cô? Dù cho thế nào đi nữa, Băng Thanh đã quyết sẽ đợi anh, đợi anh trở về. Cô muốn cược với chính mình, cược rằng anh sẽ yêu cô.Đến khi bóng anh đã khuất hẳn, cô mới rời đi, mang trong mình hi vọng về tương lai xa vời.
“ Em rất thích ngắm máy bay bay. Chỉ tiếc là em không có cơ hội được một lần ngồi trong khoang hạng nhất mà bay đến những chân trời mới. Anh tựa như chiếc máy bay, em không thể nắm tay anh đi về chân trời hạnh phúc phía bên kia đại dương, chỉ có thể âm thầm ngước nhìn anh. Em, ở bên này đaị dương, đợi ngày máy bay hạ cánh, gom tất cả tiền của chỉ để mua một vé hạng nhất, được ngồi trong lòng anh, cùng anh bay đến bên kia đại dương, cho dù có thể em không đủ tiền để mua vé bay về.”
Tại tiệc sinh nhật của Băng Thanh............
Cô vừa từ sân bay trở về, trong lòng thoáng chút buồn bã nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mọi người sắp đến rồi. Cô không muốn họ thấy cô buồn, lo lắng cho cô. Lấy lại gương mặt vui vẻ thường ngày, cô chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới.
Đúng 17h00. Mọi người đã đến đầy đủ. Tất cả cùng vui chơi vui vẻ, không vướng bận gì. Sau khi tiệc tàn, Băng Thanh và những người bạn của mình ngôì lại, cùng trò chuyện.
_Các cậu, sau này mỗi người học 1 trường, ở 1 nơi, làm 1 việc, không thể cùng nhau như bây giờ. Hay chúng ta thống nhất một ngày làm ngày gặp mặt đi, được không?_Hạ Thảo lên tiếng
Vừa nghe xong, tất cả đều gật đầu, đồng ý.
_Vậy ngày 30-6 đi,được không? Hôm đó đang là mùa hè, tất cả đều rảnh mà, vậy có được không?_Bảo Trinh đưa ra ý kiến.
Cả bọn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng liền đồng ý.Bàn bạc xong rồi, Băng Thanh tiễn mọi người ra về. Ngay khi cô vừa quay người, chuẩn bị đi vào, có bưu phẩm gửi đến cho cô. Cô ngạc nhiên, nhận lấy. Khi mở ra rồi, cô bất ngờ vô cùng. Một chiếc điện thoại di động được tặng kèm với một con gấu bồng màu hồng phấn vô cùng dễ thương. Trên tay của con gấu, một tấm thiệp được gắn vào.Cô mở ra, nét chữ của anh hiện ra: “Chúc em sinh nhật vui vẻ!”. Cô quá đỗi ngạc nhiên, xúc động.
Phượng Nhi và Tuyết Vy không nói cho Tử Huy biết hôm nay là sinh nhật của Băng Thanh, nhưng chắc họ cũng không ngờ, Tử Huy đã biết trước họ, còn chuaản bị quà cho cô. Nếu mà mọi người biết chuyện này, nhất định sẽ chọc ghẹo 2 người đến ngượng chết mất. Mà hơn nữa, những năm về sau, đúng ngày sinh nhật của Băng Thanh, lúc 21h00, đều sẽ có 1 bưu phẩm gửi đến cho Băng Thanh. Năm nào cũng vậy, Băng Thanh đều cảm động, hi vọng trong cô ngày 1 lớn dần. Tất cả chỉ kết thúc khi bảy năm sau, cô gặp lại anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook