Ngày thứ hai, Bạch Thiên đang gặp khó liền khiêm tốn thỉnh giáo một người có kinh nghiệm… là nữ đồng sự ngồi ở sát vách Bạch Thiên, năm nay mới vừa tham gia công tác thanh niên. Cô vừa nghe nói Bạch Thiên muốn tỏ tình, bát quái chi hồn nhen nhóm lửa, tức khắc ánh mắt liền sáng rực.

Anh nghĩ rằng, tỏ tình với con trai so với tỏ tình với con gái thì phương pháp hẳn là cũng không khác nhau là mấy.

Thấy Bạch Thiên bình thường đều biểu hiện là một chuẩn thẳng nam cứng như thép, cô có chút yên tâm, trước tiên nhắc nhở Bạch Thiên một câu: “Thầy Bạch, tuy nói đây là một chuyện tốt… Nói như thế nào nhỉ, thầy có từng nghe hay qua một câu nói, à cái gì mà…”

Cô nghĩ một lát, dùng ngữ khí khi giảng bài nói ” ‘Tỏ tình là tiếng kèn thắng lợi sau cùng, không phải lời mở đầu xung trận’. Em không có ý tứ gì khác nhưng nếu như tình cảm của hai người không dành cho nhau, thì bày tỏ cũng không có tác dụng gì.” Cái này cũng làm rất nhiều thẳng nam mắc sai lầm.

Bạch Thiên được cô chỉ điểm, nhất thời liền tỉnh ngộ. Phụ nữ thật không hổ là phụ nữ, tâm tư vẫn luôn cẩn thận như vậy. Anh tiếp tục chăm chỉ không ngừng thỉnh giáo: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

Nhìn phản ứng của Bạch Thiên, nữ đồng sự làm ra một vẻ mặt “Tôi biết là sẽ như vậy mà”, kiên nhẫn tiếp tục phổ cập tri thức cho Bạch Thiên: “Đầu tiên, bước thứ nhất, thầy phải rút ngắn khoảng cách của hai người, bình thường không có chuyện gì cũng phải luôn lấy lòng, hoặc là, trước hết thử xem đối phương có hứng thú gì với mình không.”

Bạch Thiên hiểu rõ “A” lên một tiếng, gật gù đăm chiêu.

Nữ đồng sự xoa tay, rốt cuộc cũng có thể tiến vào đề tài chính “Được rồi, vậy hiện tại thầy nói đi, cô ấy có đặc biệt thích gì không?” Bạch Thiên vuốt vuốt cằm, bắt đầu tỉ mỉ mà nhớ lại Bạch Hạo từ nhỏ đến lúc trưởng thành, từ quen thuộc đến yêu thích, nghiêm túc suy tư một phen. Nữ đồng sự mang ánh mắt chờ mong ở một bên nhìn anh.

“Nói ra chắc cô không tin ” Bạch Thiên xoắn xuýt nói: “Hắn* thích tôi.”

*Trong tiếng trung, nàng hay hắn đều đọc là [tā] chỉ khác cách viết, thế nên nữ đồng sự mới không để ý.

Nữ đồng sự bất đắc dĩ, cô tức giận gõ gõ bàn: “Nghiêm túc chút đi! Em đang dạy thầy đấy.”

Bạch Thiên không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa hồi tưởng. Anh nói thật mà, Bạch Hạo như là một vệ tinh, từ nhỏ đến lớn đều là vây quanh anh. Hứng thú, hình như cũng không có gì đặc biệt, có điều lấy tư duy thẳng nam bình thường của Bạch Thiên cũng sẽ không chú ý tới. Cuối cùng anh cũng coi như là có cái kết luận “… Hắn còn thích chơi bóng rổ và thích mèo nữa”.

Nữ đồng sự vui vẻ gật gù: “Ồ? Còn là một cô nàng năng động. Như vậy, thầy có thể bắt đầu động thủ từ hai cái này, tìm đề tài chung giữa hai người.”

Có mục tiêu liền dễ làm hơn rất nhiều, Bạch Thiên nói cảm ơn, lại đắn đo suy nghĩ một phen. Không bằng ôm một con mèo đem về nuôi? Không được, hai người bọn họ ai cũng không thời gian chăm sóc, với lại, anh sợ sẽ ăn dấm mèo mất thôi. Còn bóng rổ, Bạch Thiên cũng không hiểu, đột nhiên đi thăm dò tư liệu lại quá khả nghi.

Bởi vì Bạch Thiên bình thường tính  tình khá chất phác, nữ đồng sự lo lắng đến thời điểm đó anh sẽ không thể mất mặt mũi, không yên tâm bỏ thêm một câu: “Thầy thử ngẫm lại xem, muốn giữ sĩ diện hay là muốn vợ?”

Bạch Thiên ra quyết định: “Muốn vợ.”

Bạch Hạo cầm chìa khoá mở cửa, về nhà chẳng nhìn thấy bóng dáng ca ca hắn đâu. Hắn vừa đổi giày vừa hô một tiếng vào bên trong nhà: “Anh, em đã trở về rồi đây!”

Cửa phòng Bạch Thiên mở ra một cái khe, Bạch Hạo đang thấy lạ, bên trong liền lộ ra một cái tai mèo trắng mềm mại. Túi sách từ trong tay Bạch Hạo rớt xuống cái đùng, hắn trợn mắt ngoác mồm đứng tại chỗ.

Bạch Thiên mang chút hưng phấn hỏi hắn: “Như thế nào, nha?”

Màn này so với tất thảy các bộ phim hạn chế độ tuổi hắn từng xem qua còn muốn chấn động hơn.

Anh trai hắn mang tai mèo, còn có móng vuốt cùng đuôi. Trên người tuy rằng mặc áo ngắn tay cùng quần short, nhưng cũng đủ ngắn, so với tất cả Bạch Thiên quần áo đều ngắn hơn. Anh dùng một tay kéo kéo vạt áo, cái eo nhỏ, cái mông nhỏ…

Bạch Thiên lại không yên tâm nhìn trái nhìn phải, xác định không có vấn đề gì, lần thứ hai chờ mong nhìn về phía Bạch Hạo, bởi vì căng thẳng, lỗ tai hồng hồng.

Hình ảnh này mang lại kích thích thực sự quá mạnh mẽ. Bạch Hạo không chịu nổi rút lui một bước, đồng thời không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Bạch Hạo không nói lời nào, ngay lúc sắp lạnh người, Bạch Thiên tại chỗ xoay xoay: “A…Anh còn có đuôi.”

Một cái đuôi trắng như tuyết mềm mại ở phía sau anh, theo động tác của anh lắc lư, rũ xuống giữa hai chân dài nhỏ, lên trên nữa, là cái mông nhỏ của anh…

[(*゚ェ゚*)(*ノ∀’*)]

Bạch Thiên quay đầu, nhìn thấy Bạch Hạo không quay đầu lại nhanh chóng trốn vào WC, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Vẫn không được sao…

Bạch Thiên có chút ủ rũ. Anh vốn nghĩ rằng, nếu như nhận nuôi một con mèo về, Bạch Hạo cả ngày cũng sẽ chỉ ôm con mèo kia, đến lúc đó không thoải mái sẽ chính là mình. Liền tự chủ trương nghĩ ra biện pháp, không bằng kết hợp lại, chính anh đi làm mèo, nên chắc có thể được?

Mặc dù biết như vậy có chút xuẩn*, nhưng cái này cũng là vì Tiểu Hạo mà làm. Muốn có vợ, Bạch Thiên kiến thiết lại tâm lí cho mình.

*a.k.a ngốc

Thế nhưng những quần áo mèo đều rất kỳ quái, không phải đũng quần phía trước không cửa thì cũng là cái mông phía sau. Bạch Thiên phải rất vất vả mới tìm được cái trò này. Thế nhưng cũng không có tác dụng, hình như vừa nãy anh còn khiến em trai mình bị dọa đến mắc ói.

Bạch Thiên hai tay che mặt, vừa nãy thật là mất mặt quá đi.

Bạch Hạo ngồi ở trên bồn cầu, phát hiện hai chân mình run lẩy bẩy.

Cả người hắn bắt đầu từ vừa nãy liền đã biến thành đầu tàu hỏa hơi nước, thân thể nóng lên, đỉnh đầu như đang bốc hỏa, còn muốn kêu “tu tu”.

Mãi đến tận khi hắn cảm giác được một dòng chất lỏng nong nóng chảy ra từ bên trong lỗ mũi, lau một cái, trên tay toàn là màu đỏ, hắn chảy máu mũi rồi a.

Tất nhiên rồi! Hắn là một người đàn ông huyết khí phương cương, làm sao có thể chịu được tình cảnh bạo kích như vừa nãy!

Tới tiểu huynh đệ của hắn cũng bắt đầu hoàn toàn không thể tỉnh táo lại. Bạch Hạo nhìn đũng quần căng phồng của mình mà phát sầu, lần này lại phải chờ một lát ở trong nhà vệ sinh rồi, thật muốn đi ra ngoài ôm một cái rồi xoa xoa anh trai hắn… Không, chỉ cần có thể để hắn sờ nhẹ một chút, hắn cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

Tại sao… Tại sao trên thế giới lại có người khả ái như vậy chứ a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương