Ca Ca Sủng Nhi
-
Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một lúc lâu, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của anh tràn ra, một dòng dịch nóng bỏng tuôn ra làm cả gian phòng lây nhuộm mùi tình ái.
anh chống tay ngồi dậy định rời đi, nhưng bàn tay anh bị giữ chặt, khi nhìn lại, thì Cần Cần với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng thân thể cô run rẩy, ưỡn cong người.
Viến Chinh Huân giật mình trước phản ứng của cô. Mọi hôm, khi anh ăn đậu hủ xong rời đi, cô vẫn ngủ say sưa không hề hay biết, đến khi anh tắm rửa sạch sẽ xong, lau thân thể cô xong cô lại rút vào lòng anh ngủ mê man.
Nhưng hôm nay, phản ứng của cô sao lại thế này, mặt cô đỏ bừng, thân thể vặn vẹo, tay thì siết chặt lấy tay anh không buông. không lẽ, đó là tác dụng phụ của thuốc mà Đường Thần Duệ cảnh báo anh lúc ban chiều. anh phải làm gì đây? anh không thể cứ ngồi nhìn cô thống khổ, còn ăn cô, anh lại không dám, bởi vì khi cô tỉnh lại, anh biết cô nhất định sẽ hận anh, sẽ hận chết anh, sẽ không bao giờ muốn đến gần anh, đó là điều anh chưa bào giờ muốn.
đang suy nghĩ miên man, tin nhắn điện thoại của anh vang lên, anh cầm máy lên xem:
“anh bạn, hiệu ứng lần thứ hai của thuốc phát huy cậu tự xử lý cho tốt đi nhé, ha ha…” Chỉ dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng anh hầu như có thể nhìn thấy được gương mặt khả ố của cậu bạn khi nhắn dòng tin nhắn này.anh bối rối nhìn Tuyết Cần bất an vặn vẹo thân thể, anh nhắn số điện thoại gọi lại đầu bên kia:
Đường Thần Duyệt sau một lúc lâu mới bắt máy, gọng điệu uể oải đến cực điểm:
“Alo, anh biết giờ này là giờ nào không? Tôi đã tạo điều kiện cho anh, thế sao còn không hưởng thụ đi còn gọi làm phiền tôi.”
Vừa nói vừa ra sức động thân trên người nữ nhân trần trụi bên dưới, tiếng rên rỉ mất hồn của cô ta truyền vào điện thoại, anh ta giơ tay lên đánh đét một cái vào mông cô nàng kia làm cô ta rú lên.
Bên đầu dây bên này, Viễn Chinh Huân lạnh lẽo tối sầm, anh cực ghét loại nữ nhân dâm đãng như thế, hạ lưu bất cứ ai cũng có thể trèo lên được. chỉ có Cần Cần nhà anh tinh khiết như giọt sương ban sáng, làm anh cứ muốn đắm chìm trong đó quên lối về.
Tiếng rên rỉ của Cần Cần kéo anh về thực tại, anh quay sang hỏi:
Cậu không có thuốc giải cho Cần Cần sao, vậy cậu ném cái danh hào cậu hay khoe khoang vào sọt rác cho tôi, ngay cả chuyện nhỏ cũng giải không được.”
Bên kia, nụ cười khả ố vang lên:
“Sao vậy, thịt ngon đưa đến miệng mà còn chê à, đúng ra là có thuốc giải, nhưng ban chiều quên đưa cho cậu, giờ tôi đang ở biệt thự trên núi, nếu sai người đưa xuống e rằng đến sáng vẫn chưa đến nơi.”
Nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của Viễn Chinh Huân, bạn Đường vội vã thu lại nụ cười cợt nhã:
“Đúng ra không phải không có cách, ngoài việc đó ra, cậu có thể dung cách khác để thõa mãn cô ấy mà, khi cô ấy no đủ sẽ tự nhiên ổn thôi.”
Lời còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã bị cúp máy, lúc này vẻ mặt của Đường Thần Duệ lạnh hẳn xuống, cặp mắt sắc bén lóe lên tia u ám, anh rút phân thân từ thân thể cô gái kia ra, lạnh giọng:
“Cút”
cô gái kia đang chìm đắm trong cơn tình đột nhiên bị cắt đứt vội vã bò dậy, đến gần anh ngước đôi mắt sũng nước nhìn anh với vẻ đáng thương:
“Duệ…..”
Lời còn chưa nói xong, đã bị nhấc bổng lên, anh thô bạo mở bung cửa phòng ném mạnh cô gái với thân thể trần trụi ra ngoài, liếc nhìn hai bảo vệ đứng cạnh cửa:
“Đừng để cô ta làm bẩn mắt tôi.”
Hai người mặt áo đen cúi đầu dạ một tiếng thật to, sau đó lôi kéo cô gái trần trụi không ngừng vùng vẫy la hét lôi đi.
Đường Thần Duệ quay trở về phòng, anh ôm đầu, chưa bao giờ như lúc này, anh cảm thấy mình phát điên mất rồi, tự tay đẩy người con gái anh yêu vào lòng kẻ khác, nhưng nếu anh tranh giành, liệu anh có cơ hội không?
Tuy chưa có câu trả lời, nhưng chính bản thân anh cũng biết đáp án là không, bởi con người anh quá bẩn, bẩn từ thân đến tâm nên đứng trước cô gái long lanh như hạt sương đó anh cảm thấy mình xấu hổ, anh cảm thấy mình không xứng với cô.
anh nhớ rõ như in ngày đầu tiên anh gặp cô bé con đáng yêu kia là lúc anh vừa từ nước ngoài trở về, anh quen Viễn Chinh Huân trong một vụ giao dịch nảy lửa, thế rồi từ buổi ban đầu là lợi dụng lẫn nhau dần dần mến nhau và trở thành là bạn.
Ngày anh đến nhà Viễn Chinh Huân chơi và bàn một số công việc riêng của bang phái thì cô bé ngây thơ đang ngồi trên ghế xích đu, nhìn anh tròn đôi mắt ngây thơ, cười tít mắt:
“anh đến tìm anh trai em à, anh trai em bảo anh có đến thì lên thẳng thư phòng anh ấy đang đợi trên đó.”
anh bật cười trêu cợt:
“thế sao em gái lại ngồi đây, không lên phòng chơi với anh trai?”
cô bé con xụ mặt xuống:
“Cần Cần muốn lắm, nhưng anh hai cấm Cần Cần bước vào thư phòng”
Lúc ấy anh không hiểu vì sao Viễn không cho Cần Cần vào thư phòng, anh thầm nghĩ nếu là anh, anh sẽ bế bé con ngồi trong lòng mà làm việc luôn ấy chứ, cô bé đáng yêu thế này cơ mà.
Nhưng không lâu sau đó anh đã hiểu, bởi vì bạn anh không thể nào tập trung được mỗi khi có Cần Cần ngồi cạnh bên, nên thường hay hầm hét với cô bé con bảo bé đi. mỗi khi cô bé xụ mặt xuống làm lòng anh đau nhói, thậm chí có lần anh vì chuyện đó mà cãi nhau với Viễn, có lần anh bực bộ thốt lên
“Nếu cậu không thích bảo bối, thì giao cho tôi, tôi đảm bảo chăm sóc bé con tốt hơn cậu nhiều”
Và lần đó, cũng là lần đâu tiên anh thấy Viễn phát điên, hai mắt hắn ta đỏ ngầu xông đến cung ta siết lấy cổ anh, gí sung vào đầu anh, lạnh giọng gằn từng tiếng:
“Bảo bối là của tôi, bất cứ ai cũng không được đụng vào, dù là người thân thiết nhất tôi cũng không tha, bao gồm cả cậu.”
Mắt Viễn đỏ ngầu, sát khí tỏa ra quanh thân làm anh có chút sợ, từ trước đến giờ Viễn Chinh Huân nổi tiếng điềm tĩnh, trước có lần mấy bang hội bắn nhau ở một tiểu bang của Mỹ hắn ta vẫn lạnh lẽo, cầm súng giải quyết từng tên một mà không hề chớp mắt.
Thế nhưng chỉ vì câu nói đùa của anh, mà thực sự có nói đùa hay không thì chính anh mới biết, lại làm cho người vốn điềm tĩnh như Viễn phải nổi điên.
Và bắt đầu từ đó anh mới biết, tử huyệt của Viễn là Tuyết Cần
Và cũng từ đó, cậu ta đã bắt đầu dịu ngọt với Cần Cần hơn.
Và cô bé của anh, bắt đầu nở nụ cười nhiều hơn.
Nụ cười tươi như ánh mắt trời đó làm chiếu rọi cả tim anh, và những lần ít oi anh đến, cô bé con với nụ cười rung động hồn người đó thường hay nắm tay anh mừng rỡ kêu: anh Đường, anh Đường. có đôi khi cô nhờ anh làm bài tập, có đôi khi chỉ vài cây kẹo que mà cô cũng mừng rỡ không thôi, cô hay nũng nịu với anh, nhưng mỗi khi gặp ánh mắt lạnh như băng của bạn mình khi thấy cô bé quấn quýt lấy anh thìanh biết mình đã không có cơ hội
Phát hiện ra mình yêu cô bé lúc nào ư? Đó cũng là lúc nghe tin cô bị tai nạn xe lúc bảo vệ đón cô từ trường về, ánh mắt nhắm nghiền gương mặt xanh như lá, làm anh biết mình không thể mất đi cô.
Dù lúc đó, Viễn Chinh Huân không gí súng vào đầu anh, bắt anh phải chữa trị cho bé con, anh cũng sẽ dung hết khả năng để đảm bảo cô bé an toàn.
Nhưng những gì anh làm, anh thực sự không dám mong được bồi đáp, chỉ cần mỗi ngày anh được ở bên cạnh cô, anh được nhìn ngắm nụ cười tươi sang như ánh mặt trời đó của cô thì lòng anh đã đủ, đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Và hôm nay, anh tạo cơ hội cho Viễn Chinh Huân đồng thời cũng cắt đi tư tưởng mơ mộng hão huyền của mình, một khi cô rơi vào vòng tay của Viễn, thì anh biết, đó cũng là lúc anh nên tỉnh ngộ, anh nên rút khỏi cuộc tình đơn phương này…
Đó cũng là lí do anh kêu cô ả kia lại đây, nhưng trên thân xác nõn nà đó, anh cứ liên tưởng đến thân thể bé xinh kia, định phát tiết mỗi tình thầm lặng của mình thong qua những cô gái có gì đó tương tự như cô. Nhưng anh vẫn không thể nào tự lừa dối chính bản thân. Bởi ả đó không phải là cô, ả ta không thể co hơi thở thơm mát tinh khiết như cô, mà mùi son phấn, nước hoa dung tục đó, làm anh mất cả hứng nhắn tin trêu chọc Viễn, và cũng để…. Thăm dò Viễn có ra tay không
anh thừ nhận mình ích kỉ, cực kì ích kỉ, một mặt thì bảo muốn cô hạnh phúc, đẩy cô vào vòng tay Viễn, nhưng chốn nào đó trong lòng đang gào rú, nên tìm cách phá vỡ đoạn nhân duyên này.
Viễn điện lại, anh đã biết Viễn còn do dự chưa xuống tay, thực ra cả hai người bọn anh đều hiểu, Tuyết cần còn rất nhỏ, rất nhỏ, hiện tại là khoảng thời gian cho cô vui vẻ với tuổi thanh xuân, không phải là lúc để cô rơi vào vòng tay của quỷ, một khi đã rơi vào thì không thể nào vùng ra.
anh là ác ma, nhưng Viễn Chinh Huân cũng là một ác ma, còn ác ma hơn cả bản thân anh, nếu anh ta có được thứ gì đó anh ta hằng khao khát, thì Tuyết Cần tuyệt đối đừng bao giờ mong sẽ thoát khỏi tay anh ta.
Chỉ là, chưa đạt được thứ mơ ước, nhưng liệu bây giờ Tuyết Cần có thoát được không?
anh cười chua chat lắc đầu, bởi anh đã biết đáp án đó rồi.
Sau một lúc lâu, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của anh tràn ra, một dòng dịch nóng bỏng tuôn ra làm cả gian phòng lây nhuộm mùi tình ái.
anh chống tay ngồi dậy định rời đi, nhưng bàn tay anh bị giữ chặt, khi nhìn lại, thì Cần Cần với đôi mắt nhắm nghiền, nhưng thân thể cô run rẩy, ưỡn cong người.
Viến Chinh Huân giật mình trước phản ứng của cô. Mọi hôm, khi anh ăn đậu hủ xong rời đi, cô vẫn ngủ say sưa không hề hay biết, đến khi anh tắm rửa sạch sẽ xong, lau thân thể cô xong cô lại rút vào lòng anh ngủ mê man.
Nhưng hôm nay, phản ứng của cô sao lại thế này, mặt cô đỏ bừng, thân thể vặn vẹo, tay thì siết chặt lấy tay anh không buông. không lẽ, đó là tác dụng phụ của thuốc mà Đường Thần Duệ cảnh báo anh lúc ban chiều. anh phải làm gì đây? anh không thể cứ ngồi nhìn cô thống khổ, còn ăn cô, anh lại không dám, bởi vì khi cô tỉnh lại, anh biết cô nhất định sẽ hận anh, sẽ hận chết anh, sẽ không bao giờ muốn đến gần anh, đó là điều anh chưa bào giờ muốn.
đang suy nghĩ miên man, tin nhắn điện thoại của anh vang lên, anh cầm máy lên xem:
“anh bạn, hiệu ứng lần thứ hai của thuốc phát huy cậu tự xử lý cho tốt đi nhé, ha ha…” Chỉ dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng anh hầu như có thể nhìn thấy được gương mặt khả ố của cậu bạn khi nhắn dòng tin nhắn này.anh bối rối nhìn Tuyết Cần bất an vặn vẹo thân thể, anh nhắn số điện thoại gọi lại đầu bên kia:
Đường Thần Duyệt sau một lúc lâu mới bắt máy, gọng điệu uể oải đến cực điểm:
“Alo, anh biết giờ này là giờ nào không? Tôi đã tạo điều kiện cho anh, thế sao còn không hưởng thụ đi còn gọi làm phiền tôi.”
Vừa nói vừa ra sức động thân trên người nữ nhân trần trụi bên dưới, tiếng rên rỉ mất hồn của cô ta truyền vào điện thoại, anh ta giơ tay lên đánh đét một cái vào mông cô nàng kia làm cô ta rú lên.
Bên đầu dây bên này, Viễn Chinh Huân lạnh lẽo tối sầm, anh cực ghét loại nữ nhân dâm đãng như thế, hạ lưu bất cứ ai cũng có thể trèo lên được. chỉ có Cần Cần nhà anh tinh khiết như giọt sương ban sáng, làm anh cứ muốn đắm chìm trong đó quên lối về.
Tiếng rên rỉ của Cần Cần kéo anh về thực tại, anh quay sang hỏi:
Cậu không có thuốc giải cho Cần Cần sao, vậy cậu ném cái danh hào cậu hay khoe khoang vào sọt rác cho tôi, ngay cả chuyện nhỏ cũng giải không được.”
Bên kia, nụ cười khả ố vang lên:
“Sao vậy, thịt ngon đưa đến miệng mà còn chê à, đúng ra là có thuốc giải, nhưng ban chiều quên đưa cho cậu, giờ tôi đang ở biệt thự trên núi, nếu sai người đưa xuống e rằng đến sáng vẫn chưa đến nơi.”
Nghe tiếng nghiến răng kèn kẹt của Viễn Chinh Huân, bạn Đường vội vã thu lại nụ cười cợt nhã:
“Đúng ra không phải không có cách, ngoài việc đó ra, cậu có thể dung cách khác để thõa mãn cô ấy mà, khi cô ấy no đủ sẽ tự nhiên ổn thôi.”
Lời còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã bị cúp máy, lúc này vẻ mặt của Đường Thần Duệ lạnh hẳn xuống, cặp mắt sắc bén lóe lên tia u ám, anh rút phân thân từ thân thể cô gái kia ra, lạnh giọng:
“Cút”
cô gái kia đang chìm đắm trong cơn tình đột nhiên bị cắt đứt vội vã bò dậy, đến gần anh ngước đôi mắt sũng nước nhìn anh với vẻ đáng thương:
“Duệ…..”
Lời còn chưa nói xong, đã bị nhấc bổng lên, anh thô bạo mở bung cửa phòng ném mạnh cô gái với thân thể trần trụi ra ngoài, liếc nhìn hai bảo vệ đứng cạnh cửa:
“Đừng để cô ta làm bẩn mắt tôi.”
Hai người mặt áo đen cúi đầu dạ một tiếng thật to, sau đó lôi kéo cô gái trần trụi không ngừng vùng vẫy la hét lôi đi.
Đường Thần Duệ quay trở về phòng, anh ôm đầu, chưa bao giờ như lúc này, anh cảm thấy mình phát điên mất rồi, tự tay đẩy người con gái anh yêu vào lòng kẻ khác, nhưng nếu anh tranh giành, liệu anh có cơ hội không?
Tuy chưa có câu trả lời, nhưng chính bản thân anh cũng biết đáp án là không, bởi con người anh quá bẩn, bẩn từ thân đến tâm nên đứng trước cô gái long lanh như hạt sương đó anh cảm thấy mình xấu hổ, anh cảm thấy mình không xứng với cô.
anh nhớ rõ như in ngày đầu tiên anh gặp cô bé con đáng yêu kia là lúc anh vừa từ nước ngoài trở về, anh quen Viễn Chinh Huân trong một vụ giao dịch nảy lửa, thế rồi từ buổi ban đầu là lợi dụng lẫn nhau dần dần mến nhau và trở thành là bạn.
Ngày anh đến nhà Viễn Chinh Huân chơi và bàn một số công việc riêng của bang phái thì cô bé ngây thơ đang ngồi trên ghế xích đu, nhìn anh tròn đôi mắt ngây thơ, cười tít mắt:
“anh đến tìm anh trai em à, anh trai em bảo anh có đến thì lên thẳng thư phòng anh ấy đang đợi trên đó.”
anh bật cười trêu cợt:
“thế sao em gái lại ngồi đây, không lên phòng chơi với anh trai?”
cô bé con xụ mặt xuống:
“Cần Cần muốn lắm, nhưng anh hai cấm Cần Cần bước vào thư phòng”
Lúc ấy anh không hiểu vì sao Viễn không cho Cần Cần vào thư phòng, anh thầm nghĩ nếu là anh, anh sẽ bế bé con ngồi trong lòng mà làm việc luôn ấy chứ, cô bé đáng yêu thế này cơ mà.
Nhưng không lâu sau đó anh đã hiểu, bởi vì bạn anh không thể nào tập trung được mỗi khi có Cần Cần ngồi cạnh bên, nên thường hay hầm hét với cô bé con bảo bé đi. mỗi khi cô bé xụ mặt xuống làm lòng anh đau nhói, thậm chí có lần anh vì chuyện đó mà cãi nhau với Viễn, có lần anh bực bộ thốt lên
“Nếu cậu không thích bảo bối, thì giao cho tôi, tôi đảm bảo chăm sóc bé con tốt hơn cậu nhiều”
Và lần đó, cũng là lần đâu tiên anh thấy Viễn phát điên, hai mắt hắn ta đỏ ngầu xông đến cung ta siết lấy cổ anh, gí sung vào đầu anh, lạnh giọng gằn từng tiếng:
“Bảo bối là của tôi, bất cứ ai cũng không được đụng vào, dù là người thân thiết nhất tôi cũng không tha, bao gồm cả cậu.”
Mắt Viễn đỏ ngầu, sát khí tỏa ra quanh thân làm anh có chút sợ, từ trước đến giờ Viễn Chinh Huân nổi tiếng điềm tĩnh, trước có lần mấy bang hội bắn nhau ở một tiểu bang của Mỹ hắn ta vẫn lạnh lẽo, cầm súng giải quyết từng tên một mà không hề chớp mắt.
Thế nhưng chỉ vì câu nói đùa của anh, mà thực sự có nói đùa hay không thì chính anh mới biết, lại làm cho người vốn điềm tĩnh như Viễn phải nổi điên.
Và bắt đầu từ đó anh mới biết, tử huyệt của Viễn là Tuyết Cần
Và cũng từ đó, cậu ta đã bắt đầu dịu ngọt với Cần Cần hơn.
Và cô bé của anh, bắt đầu nở nụ cười nhiều hơn.
Nụ cười tươi như ánh mắt trời đó làm chiếu rọi cả tim anh, và những lần ít oi anh đến, cô bé con với nụ cười rung động hồn người đó thường hay nắm tay anh mừng rỡ kêu: anh Đường, anh Đường. có đôi khi cô nhờ anh làm bài tập, có đôi khi chỉ vài cây kẹo que mà cô cũng mừng rỡ không thôi, cô hay nũng nịu với anh, nhưng mỗi khi gặp ánh mắt lạnh như băng của bạn mình khi thấy cô bé quấn quýt lấy anh thìanh biết mình đã không có cơ hội
Phát hiện ra mình yêu cô bé lúc nào ư? Đó cũng là lúc nghe tin cô bị tai nạn xe lúc bảo vệ đón cô từ trường về, ánh mắt nhắm nghiền gương mặt xanh như lá, làm anh biết mình không thể mất đi cô.
Dù lúc đó, Viễn Chinh Huân không gí súng vào đầu anh, bắt anh phải chữa trị cho bé con, anh cũng sẽ dung hết khả năng để đảm bảo cô bé an toàn.
Nhưng những gì anh làm, anh thực sự không dám mong được bồi đáp, chỉ cần mỗi ngày anh được ở bên cạnh cô, anh được nhìn ngắm nụ cười tươi sang như ánh mặt trời đó của cô thì lòng anh đã đủ, đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Và hôm nay, anh tạo cơ hội cho Viễn Chinh Huân đồng thời cũng cắt đi tư tưởng mơ mộng hão huyền của mình, một khi cô rơi vào vòng tay của Viễn, thì anh biết, đó cũng là lúc anh nên tỉnh ngộ, anh nên rút khỏi cuộc tình đơn phương này…
Đó cũng là lí do anh kêu cô ả kia lại đây, nhưng trên thân xác nõn nà đó, anh cứ liên tưởng đến thân thể bé xinh kia, định phát tiết mỗi tình thầm lặng của mình thong qua những cô gái có gì đó tương tự như cô. Nhưng anh vẫn không thể nào tự lừa dối chính bản thân. Bởi ả đó không phải là cô, ả ta không thể co hơi thở thơm mát tinh khiết như cô, mà mùi son phấn, nước hoa dung tục đó, làm anh mất cả hứng nhắn tin trêu chọc Viễn, và cũng để…. Thăm dò Viễn có ra tay không
anh thừ nhận mình ích kỉ, cực kì ích kỉ, một mặt thì bảo muốn cô hạnh phúc, đẩy cô vào vòng tay Viễn, nhưng chốn nào đó trong lòng đang gào rú, nên tìm cách phá vỡ đoạn nhân duyên này.
Viễn điện lại, anh đã biết Viễn còn do dự chưa xuống tay, thực ra cả hai người bọn anh đều hiểu, Tuyết cần còn rất nhỏ, rất nhỏ, hiện tại là khoảng thời gian cho cô vui vẻ với tuổi thanh xuân, không phải là lúc để cô rơi vào vòng tay của quỷ, một khi đã rơi vào thì không thể nào vùng ra.
anh là ác ma, nhưng Viễn Chinh Huân cũng là một ác ma, còn ác ma hơn cả bản thân anh, nếu anh ta có được thứ gì đó anh ta hằng khao khát, thì Tuyết Cần tuyệt đối đừng bao giờ mong sẽ thoát khỏi tay anh ta.
Chỉ là, chưa đạt được thứ mơ ước, nhưng liệu bây giờ Tuyết Cần có thoát được không?
anh cười chua chat lắc đầu, bởi anh đã biết đáp án đó rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook