Ca Ca Sủng Nhi
-
Chương 8-3
Bạn Viễn nghĩ, nếu được đầu lưỡi đó, mút lấy…. Nghĩ đến đây anh rùng mình, người bạn nhỏ của anh vốn đã căng cứng dưới đũng quân bây giờ bởi sự tưởng tượng quá mức của anh mà suýt nữa giao nộp vũ khí đầu hàng.
Đằng hắng giọng, cố giữ vững tinh thần, làm mặt nghiêm nghị, ra vẻ như ta đây đang vô cùng giận, nhà ngươi khôn hồn thì đến năn nỉ lấy lòng ta mau lên.
Bạn Tuyết Cần dán sát lại gần:
“anh hai….”
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu như mật làm trái tim bạn Viễn ngứa một chút, liếc nhìn qua đôi mắt mơ màng đầy quyến rũ kia, suýt chút nữa đã giống như hổ đói bổ nhào lên.
Nhưng Viễn Chinh Huân là ai chứ? Là thiếu chủ của Viễn thị. Là người nổi tiếng về thái độ máu lạnh trên chốn thương trường, đầu óc vừa nhạy bén vừa thông minh thì làm gì có chuyện anh sẽ bị dụ dỗ chứ?
Ngoảnh mặt đi như không nhìn thấy ai kia đang cố ra sức lấy lòng, nhưng trong bụng âm thầm khoái chí, anh đã bắt được nhược điểm của cô rồi, dường như cô đang cố bảo vệ gì đó trên máy tính nên cố tình lấy lòng anh, chứ bình thường, mỗi khi anh muốn gần gũi cô thì phải dụ dỗ đủ điều kèm cả dọa dẫm.
Nay hiếm khi cô chủ động lấy lòng mình thế này, không hưởng chút ít phúc lợi thì hình như quá có lỗi với chính mình.
Bạn Tuyết Cần nhìn thấy bạn Viễn không nhìn mình thì biết khôn len lén liếc xuống đũng quần của ai kia, anh bạn nhỏ đã chào cờ cùng cô chào hỏi, căng cứng cộm lên như đang muốn bứt xe lớp vải dệt nhảy xổ ra ngoài.
cô cười gian trá, nhích đến sát hơn, nghiêng mặt lại sát gần tai anh, hơi thở thơm tho của thiếu nữ như có như không phất qua vành tai của bạn sói nào đó đang âm thầm cố hết sức kiềm chế mình.
Bàn tay như có như không lướt qua vật nào đó đang căng phồng lên, lúc này mỗ Huân đã không thể kiềm chế được mình trước sự khiêu khích trắng trợn của chú nai con đang chơi đùa với lửa àm không biết này, anh bế xốc cô lên, vùi mặt vào trước ngực cô dung răng cắn cắn lớp áo trước ngực cô, nước miếng thấm ướt cả vùng áo, lộ ra đỉnh non mềm đang đỏ ửng và run rẩy.
anh tàn bạo, vừa cắn vừa xé lớp áo mỏng manh trên người cô.
Khi đi đến giường thì trên người cô đã không còn mảnh vải mà điểm tô trên đó là những vết hôn đỏ thẫm trải dài từ cổ đến ngực.
Dưới lớp nệm màu hồng tinh khôi, làn da của cô lúc này muốn hồng hơn cả màu của nệm.
Bạn sói đói nào đó đi công tác hơn cả tuần, khi vừa về lại bị bạn Tuyết Cần trêu chọc đến như thế này thì làm sao còn kiềm chế nổi, thế là bổ nhào lên.
trên giường là hai thân mình trần trụi quấn quýt lấy nhau không một khe hở.
Dưới giường là những mảnh rời rạc của quần áo, cả phòng vang lên những tiếng rên rỉ rời rạc của thiếu nữ và hơi thở dồn dập của chàng trai.
Sang hôm sau khi Tuyết Cần tỉnh lại thì gần như không thể ngồi nổi, nhớ đến cảnh tượng kích tình của buổi tối hôm qua, cả muốn vùi mặt vào gối không thể tỉnh lại nữa.
Chưa bao giờ thấy điên cuồng như tối qua, đủ mọi tư thế, đủ mọi nơi. Có trên cửa sổ, có trên giường, trên bàn viết, phòng tắm, và cả…. ban công.
anh hai muốn cô không ngừng nghỉ, làm cô không thể tin nổi anh lấy tinh lực ở đâu ra mà lắm thế. Nghe nói chuyến đi công tác lần này rất quan trọng, cuộc họp kéo dài mấy ngày liền hầu như cả đoàn không ăn không ngủ, thế nhưng tại sao khi anh trở về lại như lang như hổ thế này.
anh muốn cô đến gần sang mới ngừng, nhưng anh vẫn còn thoải mái đi vào phòng tắm táp, sau đó lại đến phòng làm việc, rồi đi làm, chỉ có cô, rõ ràng cô cũng đâu động đậy gì nhiều, người ra sức là anh, mà cô lại nằm bệt trên giường đến gần trưa mới thức nổi.
Nhích từng bước đi về phòng tắm, hai chân của cô run lẩy bẩy cứ như bà lão bảy tám mươi tuổi. cô âm thầm hối hận không thôi.
Cái gì không chọn, đi chọn dùng thân xác để lấy lòng anh hai. Kết quả, cực khổ cũng chỉ có mình cô. anh hai như quái vật lấy âm bổ dương, rõ ràng tấn công không ngừng, thế nhưng sáng lại tinh thần sáng láng không thôi.
cô âm thầm nghiến răng, sao này sẽ không dùng cách ngu này nữa, abrn thảo có thể viết lại mất chỉ vài tiếng đồng hồ, nhưng cất đất đền tiền thì ba ngày cô vẫn chưa đi đnưgs bình thường nổi chứ nói chi là viết.
Vào mở folder chứa bài viết lên, cô thở phào nhẹ nhõm vì bài viết vẫn còn nằm y đó, cô cứ ngỡ đêm qua lợi dụng lúc cô ngủ say, anh trai vào máy cô xóa hết rồi chứ.
Nghĩ lại, ừm, anh hai cũng đáng yêu quá đi, thế là cô quyết định không giận anh hai nữa về cái việc làm cô không ngồi nổi.
Thế nhưng, mấy lần truy cập vào trang web của cô, nó cứ báo lỗi hoặc page not found.
Sao lạ vậy nhỉ, trước khi anh hai về, rõ rang cô vẫn còn đọc và trả lời bình luận với độc giả cơ mà, sao mới mấy giờ cái trang đã biến mất
cô tức tốc, truy cập mấy trang khác đếu không hiệu quả, hầu như những diễn đàn lớn đăng truyện online đều chỉ trong một đêm đã biến mất sạch sẽ.
Vào các trang tin tức thì những dòng tít cực lớn, cực chói mắt đập vào mắt cô.
Đêm qua, chỉ trong 2 giờ, toàn bộ các trang đăng truyện online đều bị tấn công, hầu như phá sập hoàn toàn. Mục đích của cuộc tấn công này là gì thì không ai biết, nhưng hiện tại để phục hồi lại như cũ thì cần rất nhiều thời gian.
Đọc xong, bạn Tuyết Cần gục đầu xuống bàn, cô sai rồi!!!! Được chưa!!!!
Đằng hắng giọng, cố giữ vững tinh thần, làm mặt nghiêm nghị, ra vẻ như ta đây đang vô cùng giận, nhà ngươi khôn hồn thì đến năn nỉ lấy lòng ta mau lên.
Bạn Tuyết Cần dán sát lại gần:
“anh hai….”
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu như mật làm trái tim bạn Viễn ngứa một chút, liếc nhìn qua đôi mắt mơ màng đầy quyến rũ kia, suýt chút nữa đã giống như hổ đói bổ nhào lên.
Nhưng Viễn Chinh Huân là ai chứ? Là thiếu chủ của Viễn thị. Là người nổi tiếng về thái độ máu lạnh trên chốn thương trường, đầu óc vừa nhạy bén vừa thông minh thì làm gì có chuyện anh sẽ bị dụ dỗ chứ?
Ngoảnh mặt đi như không nhìn thấy ai kia đang cố ra sức lấy lòng, nhưng trong bụng âm thầm khoái chí, anh đã bắt được nhược điểm của cô rồi, dường như cô đang cố bảo vệ gì đó trên máy tính nên cố tình lấy lòng anh, chứ bình thường, mỗi khi anh muốn gần gũi cô thì phải dụ dỗ đủ điều kèm cả dọa dẫm.
Nay hiếm khi cô chủ động lấy lòng mình thế này, không hưởng chút ít phúc lợi thì hình như quá có lỗi với chính mình.
Bạn Tuyết Cần nhìn thấy bạn Viễn không nhìn mình thì biết khôn len lén liếc xuống đũng quần của ai kia, anh bạn nhỏ đã chào cờ cùng cô chào hỏi, căng cứng cộm lên như đang muốn bứt xe lớp vải dệt nhảy xổ ra ngoài.
cô cười gian trá, nhích đến sát hơn, nghiêng mặt lại sát gần tai anh, hơi thở thơm tho của thiếu nữ như có như không phất qua vành tai của bạn sói nào đó đang âm thầm cố hết sức kiềm chế mình.
Bàn tay như có như không lướt qua vật nào đó đang căng phồng lên, lúc này mỗ Huân đã không thể kiềm chế được mình trước sự khiêu khích trắng trợn của chú nai con đang chơi đùa với lửa àm không biết này, anh bế xốc cô lên, vùi mặt vào trước ngực cô dung răng cắn cắn lớp áo trước ngực cô, nước miếng thấm ướt cả vùng áo, lộ ra đỉnh non mềm đang đỏ ửng và run rẩy.
anh tàn bạo, vừa cắn vừa xé lớp áo mỏng manh trên người cô.
Khi đi đến giường thì trên người cô đã không còn mảnh vải mà điểm tô trên đó là những vết hôn đỏ thẫm trải dài từ cổ đến ngực.
Dưới lớp nệm màu hồng tinh khôi, làn da của cô lúc này muốn hồng hơn cả màu của nệm.
Bạn sói đói nào đó đi công tác hơn cả tuần, khi vừa về lại bị bạn Tuyết Cần trêu chọc đến như thế này thì làm sao còn kiềm chế nổi, thế là bổ nhào lên.
trên giường là hai thân mình trần trụi quấn quýt lấy nhau không một khe hở.
Dưới giường là những mảnh rời rạc của quần áo, cả phòng vang lên những tiếng rên rỉ rời rạc của thiếu nữ và hơi thở dồn dập của chàng trai.
Sang hôm sau khi Tuyết Cần tỉnh lại thì gần như không thể ngồi nổi, nhớ đến cảnh tượng kích tình của buổi tối hôm qua, cả muốn vùi mặt vào gối không thể tỉnh lại nữa.
Chưa bao giờ thấy điên cuồng như tối qua, đủ mọi tư thế, đủ mọi nơi. Có trên cửa sổ, có trên giường, trên bàn viết, phòng tắm, và cả…. ban công.
anh hai muốn cô không ngừng nghỉ, làm cô không thể tin nổi anh lấy tinh lực ở đâu ra mà lắm thế. Nghe nói chuyến đi công tác lần này rất quan trọng, cuộc họp kéo dài mấy ngày liền hầu như cả đoàn không ăn không ngủ, thế nhưng tại sao khi anh trở về lại như lang như hổ thế này.
anh muốn cô đến gần sang mới ngừng, nhưng anh vẫn còn thoải mái đi vào phòng tắm táp, sau đó lại đến phòng làm việc, rồi đi làm, chỉ có cô, rõ ràng cô cũng đâu động đậy gì nhiều, người ra sức là anh, mà cô lại nằm bệt trên giường đến gần trưa mới thức nổi.
Nhích từng bước đi về phòng tắm, hai chân của cô run lẩy bẩy cứ như bà lão bảy tám mươi tuổi. cô âm thầm hối hận không thôi.
Cái gì không chọn, đi chọn dùng thân xác để lấy lòng anh hai. Kết quả, cực khổ cũng chỉ có mình cô. anh hai như quái vật lấy âm bổ dương, rõ ràng tấn công không ngừng, thế nhưng sáng lại tinh thần sáng láng không thôi.
cô âm thầm nghiến răng, sao này sẽ không dùng cách ngu này nữa, abrn thảo có thể viết lại mất chỉ vài tiếng đồng hồ, nhưng cất đất đền tiền thì ba ngày cô vẫn chưa đi đnưgs bình thường nổi chứ nói chi là viết.
Vào mở folder chứa bài viết lên, cô thở phào nhẹ nhõm vì bài viết vẫn còn nằm y đó, cô cứ ngỡ đêm qua lợi dụng lúc cô ngủ say, anh trai vào máy cô xóa hết rồi chứ.
Nghĩ lại, ừm, anh hai cũng đáng yêu quá đi, thế là cô quyết định không giận anh hai nữa về cái việc làm cô không ngồi nổi.
Thế nhưng, mấy lần truy cập vào trang web của cô, nó cứ báo lỗi hoặc page not found.
Sao lạ vậy nhỉ, trước khi anh hai về, rõ rang cô vẫn còn đọc và trả lời bình luận với độc giả cơ mà, sao mới mấy giờ cái trang đã biến mất
cô tức tốc, truy cập mấy trang khác đếu không hiệu quả, hầu như những diễn đàn lớn đăng truyện online đều chỉ trong một đêm đã biến mất sạch sẽ.
Vào các trang tin tức thì những dòng tít cực lớn, cực chói mắt đập vào mắt cô.
Đêm qua, chỉ trong 2 giờ, toàn bộ các trang đăng truyện online đều bị tấn công, hầu như phá sập hoàn toàn. Mục đích của cuộc tấn công này là gì thì không ai biết, nhưng hiện tại để phục hồi lại như cũ thì cần rất nhiều thời gian.
Đọc xong, bạn Tuyết Cần gục đầu xuống bàn, cô sai rồi!!!! Được chưa!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook