Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh
-
Chương 2
rách, sách vở cũng không còn! Tôi có thể làm việc nhà để trừ dần cũng được (Tiểu Như cúi mặt bối rối nói, cô biết cô mang ơn anh nhiều lại còn hỏi mượn tiền thì người ta sẽ nghĩ cô là kiểu con gái tham vọng mất, nhưng biết sao được, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là học thôi)
Thiên Vương nhìn cô gái trước mặt đang bối rối, đôi mắt loé lên tia thẹn thùng, hai má đã đỏ hồng, bờ môi dưới đã bị hàm răng cắn chặt tưởng chừng sắp tứa máu. Hắn vô tình nhếch mép cười, đưa tay lên xoa đầu cô:
- Nghỉ ngơi cho khoẻ để còn đi học, sáng mai sẽ có người cầm sách vở và đồng phục đến cho cô.
Nói rồi hắn bước lên lầu, khoảng cách chưa xa vẫn nghe được cô lí nhí nói "cảm ơn".
Cô trở về phòng với tâm tình vui vẻ, cô chỉ lo sau sự việc này khiến cô phải bỏ học nhưng thật may, trước lúc mẹ cô đi bà đã dặn cô dù thế nào, khó khăn ra sao cũng phải ráng học, vì chỉ có học thật tốt cô mới có thể ổn định được cuộc sống của bản thân, đó là điều cuối cùng bà mong muốn vì vậy cô không thể phụ sự mong mỏi của bà. Chỉ cần nghĩ đến việc mai có thể đi học, Tiêu Như cảm thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp, cô mỉm cười từ từ chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng sóng gió sẽ ập đến nay mai thôi.
* * * * *
Tia nắng đã chiếu rọi vào khung cửa sổ, tiếng chim thảnh thót nô đùa với lá gió. Tiểu Như tỉnh dậy, tâm trạng thật là tốt. Cô bước xuống giường đã thấy trước mặt là chồng sách vở ngay ngắn để trên bàn cạnh đấy là bộ đồng phục được gấp gọn gàng, nó xuất hiện ở đây từ lúc nào mà cô không biết. Tiểu Như nhoẻn miệng cười bước vào phòng tắm cất tiếng hát "mưa rơi nhẹ rơi, nhẹ rơi tí ta tì tách,ta tì tách/khẽ hát thật êm bước chân theo nhịp thật dịu dàng..." đâu biết ở ngoài kia hắn đang nhìn cô mà tâm tình trở nên dễ chịu. Cô bước xuống lầu thấy hắn đã ngồi vào bàn ăn tay cầm tờ báo, có lẽ hắn đang đợi cô, bà quản gia nhẹ giọng:
- Như tiểu thư, mời dùng bữa sáng.
- Dạ, cảm ơn bác. À cháu quên vẫn chưa biết gọi bác như thế nào
- Tiểu thư cứ gọi tôi là quản gia Lưu.
- Hi, vâng bác Lưu
Từ lúc cô bước xuống hắn đã thấy được nét tươi vui trên mặt cô, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ:
- Ăn sáng đi, tôi đưa cô đến trường.
- À, không cần phiền như thế, tôi có thể đi xe buýt cũng được.
- Chỉ là tiện đường đến công ty của tôi thôi (nói xong liền đứng dậy đi ra xe)
Tiểu Như vội vàng uống cốc sữa, rồi chạy ra theo không quên quay lại chào bà quản gia một tiếng. Mở cửa bước vào xe đã thấy hắn ngồi đấy, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn phím của chiếc laptop để trên đùi. Phải nói là hắn góc nào cũng trông thật hoàn hảo. Cô nhẹ nhàng ngồi vào, mọi hành động đều cẩn thận như sợ làm phiền hắn. Xe đi gần tới trường cô bảo bác tài xế dừng xe, vì dù sao với một cô gái bình thường như cô cũng không nên gây chú ý với chiếc xe sang trọng như thế. Cô mở cửa bước xuống quay đầu lại mỉm cười cảm ơn hắn, nhưng hắn cũng chẳng đáp lại, tầm mắt cũng chẳng rời khỏi cái laptop.
Xe chạy đi, anh đóng laptop mắt hương về chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang vui vẻ bước vào trường, tâm trạng trở nên khó hiểu. Thật sự từ lúc cô bước vào xe hắn đã để ý cô, chỉ là muốn dùng cái laptop để làm cớ thôi. Hắn phải công nhận cô rất thu hút cái nhìn của hắn, sơmi trắng cài nơ và chân váy đồng phục đơn giản vậy thôi mà trông cô vẫn tinh khôi đến mê hoặc.
Tiểu Như vừa bước vào lớp, cô bạn Hạ Mạt đã vội nhảy chồm vào ôm lấy:
- Như Như rốt cuộc mấy hôm nay cậu làm sao vậy, không đi học cũng không xin phép, mình đến nhà thì người ta bảo ba cậu đã bán nhà rồi.
- À, xin lỗi mình làm mất điện thoại nên không liên lạc được cho cậu. Ba mình nợ người ta nhiều quá nên đành phải bán nhà để trả nợ rồi (tim cô chợt nhói lên khi nhắc đến người ba này, không biết giờ ông ở đâu, có ăn uống đầy đủ không, dù ông tuyệt tình với cô như thế nhưng ông vẫn là người thân duy nhất của cô)
- Thế giờ bạn đang ở đâu, không thì đến nhà mình ở đi. (Hạ Mạt lo lắng hỏi)
- Mạt Mạt à, bạn yên tâm, bây giờ mình đang ở nhà dì mình, cũng không tiện lắm nên mình không nói địa chỉ cho bạn được.
- Ừ, vậy được rồi, nhưng có khó khăn gì thì phải nói mình nghe chưa, mình sẽ giúp.
- Mình biết rồi, cám ơn bạn (Tiêu Như mỉm cười vì biết mình may mắn vẫn còn người bạn tốt như Mạt Mạt)
Tan học cô lang thang đi bộ, tâm tư vẫn còn suy nghĩ về mọi chuyện. Bỗng một chiếc xe audi dừng bên cạnh. Tài xế bước xuống:
- Tiểu thư mời cô lên xe.
Cô hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng nhanh chóng ngồi vào, vẫn là hắn, vẫn cái laptop, nghiêm túc đến đáng sợ:
- Cảm ơn anh! (Tiêu Như nhẹ giọng nói)
- Không cần, chỉ là tiện đường.
Thực ra hắn đã đợi cô 30 phút trước cổng trường rồi, hắn đây chắc là muốn cố tình tiện đường à :) ).
Không gian yên lặng chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ nghe được tiếng "lách cách" gõ bàn phím của hắn. Bỗng chuông điện thoại của hắn reo, dừng việc, hắn bắt máy:
- Thiên Vương à, dạo này cậu hơi bận thì phải, cho anh em cơ hội gặp nhau chút đi
- Nam Cung, có phải cậu lại muốn chơi trò gì không.
- Haha, chỉ là anh em nhớ nhau thôi, 8h tối nay tại bar DIAMOND.
Hắn tắt máy, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền, tên bạn hắn lúc nào cũng nghĩ ra lắm trò để vui chơi, thật là mệt.
Do mãi nghĩ mông lung, cô mới chợt nhận ra đây đâu phải đường về nhà. Hơi hoang mang quay sang hỏi hắn:
- Chúng ta đang đi đâu vậy
- Mua sắm (hắn nghèo ngôn ngữ quá mà)
- À, vậy có thể hay không cho tôi về trước rồi anh hay đi.
- Cô về thì làm sao mà mua được
Tiểu Như ngây ngô, tròn mắt vẻ không hiểu nhìn hắn trông dễ thương vô cùng, hắn chợt quay mặt ra cửa lãnh đạm nói:
- Là mua cho cô chút vật dụng cá nhân
- À, cái đó thực ra không cần lắm đâu (Tiểu Như luống cuống nói, thật là không phải khi đã ở nhờ nhà hắn còn để hắn mua đồ cho cô)
- Tất cả trừ vào tiền lương, cô không cần khẩn trương thế đâu
Xe dừng trước một trung tâm mua sắm cao cấp, cô bước xuống không khỏi giật mình, đi đường sau hắn cô cảm giác mình và hắn thật là quá chênh lệch. Thiên Vương bước vào cả đoàn nhân viên xếp hàng cúi chào: "Vương tổng" thế cảnh thật hùng hồn. Cô không ngờ thì ra đây là trung tâm của hắn, thật không biết hắn giàu đến cỡ nào đây. Thiên Vương bước đến ngồi chễm chệ trên chiếc ghế salon:
- Giúp cô ấy chọn một ít đồ dùng cá nhân (chỉ một nhân viên nói rồi ngồi nhâm nhi tách trà)
- Vâng. Vương tổng. Mời tiểu thư đi lối này (nữ nhân viên mỉm cười lịch sự nói)
Tiểu Như đi theo cô nhân viên, nghe cô ba hoa mà đến chóng mặt. Tất cả đồ ở đều có giá trên trời, mấy đời cô cũng không mua nổi, cái rẻ nhất cũng phải vài triệu. Cô cố gắng chọn những cái có giá thấp nhất để lấy. Sau một hồi, cô cũng chỉ lấy vài bộ quần áo đơn giản để mặc ở nhà và một ít vật dụng khác. Trước khi đi, Thiên Vương có nói gì đấy với cô nhân viên rồi mới ra xe.
Ngồi trong xe, Tiểu Như ái ngại nhìn túi đồ, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn!
Hắn nghe nhưng cũng chẳng trả lời, hắn quan sát cô từ lúc cô đi theo nữ nhân viên kia, những đồ cô lấy đều là loại rẻ tiền và quá bình thường, hắn thắc mắc và không hiểu. Đa số những người phụ nữ theo hắn đến đây đều chọn những thứ thời thượng mà đắt nhất, họ còn hận không thể khuân hết cả chỗ này về. Nhưng với cô lại khác, không tham vọng, cũng chẳng đòi hỏi, có lẽ cô sợ mắc nợ hắn quá nhiều.
Về tới nhà trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, cô nghĩ dù sao hôm nay hắn cũng giúp cô nhiều như vậy nên định sẽ vào bếp nấu cho hắn một bữa cơm. Khi hắn lên phòng đi tắm, cô nhanh chân thay một bộ đồ r chạy vội xuống bếp:
- Bác Lưu, hôm nay nấu gì vậy, có cần cháu giúp.
- Như tiểu thư, đây là chuyện của chúng tôi, tiểu thư hay là lên nhà ngồi đi
- Hôm nay cháu muốn nấu bữa cơm để cảm ơn anh ấy, vậy nên bữa này để cháu toàn quyền nhé (Tiểu Như nhí nhảnh nháy mắt cười với bà quản gia)
- Vậy được rồi, tôi sẽ ở đây phụ giúp tiểu thư (bà vui vẻ bằng lòng)
Khi hắn bước xuống đã thấy cô ngồi đó có chút mong đợi, bàn ăn đã bày chật kín. Hơi có chút lạ nhưng hấn vẫn điềm đạm kéo ghế ngồi vào. Cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng hơi ngỡ ngàng một chút liền hỏi:
- Bác Lưu, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng khá ngon.
- Cậu chủ, đây là Như tiểu thư tự tay nấu cả đấy. (Bà quản gia khẽ mỉm cười)
- À, thật ra tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi, nói thì tôi cũng nói rồi nên nghĩ làm một bữa cơm để cảm ơn sẽ thành ý hơn. Nếu anh cảm thấy không ngon, có thế không ăn để bác Lưu nấu cái khác vậy. (Tiểu Như đỏ mặt mân mê bát cơm của mình)
- Không cần, cũng hợp. ( ý hắn là hợp khẩu vị đó, kiệm lời quá đi)
Tâm tình Tiểu Như trở nên vui vẻ, nở nụ cười nhìn hắn, gắp hết cái này rồi đến cái khác bỏ vào bát hắn. Nhìn bộ dạng đó không khỏi khiến hắn bật cười:
- Cô gắp như thế này có phải hay không nghĩ tôi là lợn.
Tiểu Như thơ thẩn nhìn nụ cười của anh, vô thức mà nói:
- Không ngờ anh cũng có lúc cười, thật đẹp! (Dứt câu cô giật mình mặt bắt đầu đỏ ửng, hành động trở nên lúng túng)
Thiên Vương chợt thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Ăn đi, tôi có việc phải ra ngoài (nói xong hắn đứng dậy bước lên phòng)
Tiểu Như thở dài ngao ngán, chỗ này ăn lúc nào mới hết, mà đổ đi thì phí, cô liền gọi bà quản gia và chị em giúp việc trong nhà ra ăn. Cô đối với mọi người luôn thân thiện vì thế ai ai cũng quý mến cô. Hắn bước xuống nhà nhìn cảnh tượng này không khỏi hiếu kỳ, lắc đầu một cái rồi đi ra xe.
Hôm nay, hắn lái con xe thể thao Ferrari F60 America, nhìn thôi cũng biết được con xe đấy đắt cơ nào. Phi thẳng đến bar DIAMOND, phải nói là hắn cực kỳ gây sự chú ý. Con xe đắt tiền, gương mặt bảnh bao, thân hình quá chuẩn, bước vào thôi cũng đã khiến bao chị em đây rơi cả con mắt. Hắn đi thẳng đến bàn VIP đã thấy bóng 2 tên bạn đang ngồi đó, thu hút chẳng kém gì hắn:
- Thiên Vương à, cậu cũng nên cho bọn mình chút mặt mũi chứ. Lần nào đến cũng cũng chiếm hết ánh sáng của bọn mình. (Nam Cung ngả ngớn ôm con ả bên cạnh lên giọng đùa cợt)
- Chẳng phải tay cậu còn vẫn đang ôm ấp phụ nữ đó sao. (Thiên Vương nhếch mép, nhàn nhà ngồi xuống)
- Nghe nói cậu mới đưa một con mèo hoang về nhà (Lăng Hy tay cầm ly rượu bình thản hỏi)
- Oa, vậy sao, Thiên Vương nhà mình nay lại để tâm đến phụ nữ rồi à. (Nam Cung cười lớn mà giễu cợt)
- Chẳng qua cũng chỉ là tiện đường nên nhặt về (Thiên Vương nhíu mày trả lời)
- Thật là tò mò đấy. Mai là sinh nhật của Tố Quyên hay là cậu mang còn mèo ấy đi luôn đi. Coi như là để dập tắt hy vọng của cô ta cũng được. (Nam Cung nham hiểm đề nghị)
Thiên Vương chẳng đáp lại liền cầm ly rượu nhấp môi trầm tư suy nghĩ. 3 người đàn ông, dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo mỗi người một vẻ tạo nên một bức tranh đến mê hồn, bàn của họ là tâm điểm của cả mọi ánh nhìn. Nữ hận không thể lao vào mà âu yếm, nam hận không thể thu hút hơn họ.
Giới thiệu chút về Nam Cung và Lăng Hy nhé.
Nam Cung là thiếu gia thứ 2 của tập đoàn đá quý Cung Thần, tập đoàn đang được quản lý bời người anh trai của hắn là Hàn Nam Thần vì thế đến giờ hắn vẫn còn cái tính ham chơi, đào hoa và phong lưu. Con gái đối với hắn chỉ là để giải trí vậy nên số lượng người yêu của hắn đúng là đếm không nổi.
Lăng Hy là cậu quý tử duy nhất của tập đoàn bất động sản Lăng Thị. Ba hắn luôn muốn hắn học để nối nghiệp gia sản nhưng hắn lại không thích thương trường vậy nên luôn cãi lời ba. Hiện tại hắn đang là bang chủ của bang xã hội đen ngầm mạnh nhất trong nước. Đầu óc hắn rất nham hiểm và linh hoạt, hắn không thích phụ nữ đơn giản vì nghĩ họ quá rắc rối và chỉ làm hỏng chuyện.
Tối đấy hắn uống khá nhiều, lái xe về nhà cũng đã 1 giờ sáng. Lảo đảo đi lên lầu vô tình lại dừng chân trước phòng cô. Khẽ mở cửa bước vào. Cô đang chìm sâu vào giấc ngủ, dưới ánh sáng của vầng trăng mờ ảo, gương mặt cô càng trở nên mê hồn. Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại vô thức gọi "Nhiên Nhiên".
Cảm giác khó thở Tiểu Như mở mắt chợt hoảng hốt, hắn đang làm cái gì vậy. Cô mím môi lại, dùng sức đẩy hắn ra nhưng hắn càng hung hãn tách 2 cách đào mỏng đưa lưỡi vào nếm dư vị ngọt. Đến lúc tưởng chừng cô không thể thở được nữa, hắn luyến tiếc rời khỏi nó:
- Có thể đừng bỏ anh đi nữa được không?!!
Nói rồi hắn gục lên người cô mà ngủ. Tiểu Như thẫn thờ đưa tay lên sờ đôi môi đã sưng lên vì sự mãnh liệt vừa rồi, cô cảm nhận được tim mình vừa rồi đập rất mạnh. Đưa tay lên sờ gương mặt người con trai ấy cô mỉm cười dịu dàng:
- Thiên Vương, tim tôi đã đập vì anh mất rồi.
* * * * *
Nắng buổi sớm chiếu rọi làm hắn khó chịu mở mắt. Giật mình bật dậy thắc mắc tại sao hắn lại ngủ ở phòng này, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng, hắn quay đầu nhìn sang. Tiểu Như bước ra thấy hắn đã dậy liền lên tiếng:
- Cái đó, do hôm qua anh uống có hơi nhiều rượu nên đã đi nhầm vào phòng tôi, do cũng muộn nên không tiện gọi anh dậy, tối qua tôi đã phải ngủ ở dưới đất đấy.
- Không có xảy ra chuyện gì? (Hắn vẫn lạnh lùng hỏi)
- À, không có chuyện gì cả (cô xua tay cười trừ, hắn không có nhớ nụ hôn tối qua sao, hơi thất vọng một chút)
Nói rồi, hắn bước xuống giường rồi đi về phòng, đóng cửa lại thở nhẹ một tiếng.
Hôm nay hắn vẫn đưa cô tới trường, chẳng ai nói với ai câu gì có lẽ không biết mở lời làm sao. Tan học hắn lại đến đón cô, bước vào xe cô hơi ngạc nhiên vì hôm nay hắn ăn mặc rất sang trọng, hắn quay sang nhìn cô lạnh giọng nói:
- Về chuẩn bị, tối đi tiệc với tôi.
- Hả, tiệc sao? (Tiêu Như ngây ngốc, tròn mắt hỏi)
- Chỉ là đi sinh nhật người bạn, không cần phải hoang mang như vậy.
- À, vâng! (Tiệc sinh nhật bạn hắn sao lại rủ cô đi, không hoang mang sao được, hắn giàu có như thế hẳn bạn bè hắn phải là người như thế nào chứ)
Về tới nhà, đợi cô bước xuống hắn liền đóng cửa nhưng như nhớ ra điều gì đó hắn liền hạ kính quay sang nói:
- Y phục đã có người đem vào phòng, cô chuẩn bị 30 phút nữa tôi sẽ đón cô.(nói rồi hắn kéo kính lên cho xe chạy).
Tiêu Như vội bước lên lầu, mở cửa vào phòng, ngạc nhiên với tủ quần áo mà hắn mới đặt, tất cả đều là những y phục dạ hội xa hoa, (thì ra lúc ở trung tâm mua sắm hắn đã dặn nữ nhân viên đem nhưng đồ này về, vừa vặn lấy đúng sz của cô). Trên bàn trang điểm đã bầy chật kín những mỹ phẩm, toàn là các hãng mỹ phẩm cao cấp. Tiểu Như không khỏi giật mình, thì ra cuộc sống của người có tiền thường hoang phí như thế. Cô thở dài rồi bước đến chọn cho mình một y phục. Lựa đi lựa lại cô chọn cho mình một chiếc đầm màu trắng ánh nhũ, cổ trễ hình trái tim khéo léo khoe được bộ ngực đầy đặn, đường sau được khoét sâu xuống gần đến thắt lưng lộ rõ xương cánh bướm tuyệt mỹ. Lại trước bàn trang điểm, chỉ cần tô chút son môi đã đủ khiến bao gã đàn ông mê mệt. Tóc xoăn dài buông xoã, cô đứng trước gương khẽ mỉm cười:
- Đúng là người đẹp vì lụa.
Chợt nhìn đồng hồ, thấy đã muộn Tiểu Nhu vội vàng bước xuống. Hắn ngồi nhàn nhã vắt chéo chân trên ghế, nghe tiếng động liền ngước mắt lên. Một chút thẫn thờ lộ rõ, cô thật sự rất đẹp, vẻ đẹp mê hồn ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Tiểu Như bị hắn nhìn chằm chằm liền càm thấy nóng mặt, mân mê mấy ngon tay ngại ngùng nói:
- Tôi mặc kỳ lắm sao?
Thiên Vương chợt bừng tỉnh, hắn quay sang cầm cái hộp bước đến chỗ cô, cúi xuống mở ra là một đôi hài pha lê kim cương, hắn khẽ nhẹ nhàng nhấc chân cô lên và đi vào, khéo lại vừa đẹp đến mức hẳn tưởng như đôi hài này làm ra là để cho cô đi. Ngước mắt lên, đứng dậy hắn lôi trong túi áo ra mội sợi dây truyền mặt hoa tường vy, nhẹ nhành lại gần nghiêng đầu đeo cho cô. Khoảng cách giữa cô và hắn chỉ cách nhau một gang tay hương thơm thoang thoảng xông vào mũi, trái tim 2 người vô tình cùng lỗi 1 nhịp.
- Rất đẹp!
Hắn trìu mến nhìn cô mà nói, đưa bàn tay lên đợi chờ. Tiểu Như khẽ cười, đặt bàn tay lên tay hắn bước theo.
Xe dừng trước một căn biệt thự sang trọng với khuôn viên rộng lớn. Thiên Vương bước xuống mở cửa xe, nắm tay cô đi vào. Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía cửa ra vào, trông cô với hắn thực sự quá đẹp đôi. Hắn đưa cô đến một bàn tiệc đứng cạnh hồ bơi:
- Đây là bạn tôi, Nam Cung và Lăng Hy
Tiểu Như mỉm cười cúi đầu lịch sự chào.
- A, thì ra đây là con mèo hoang được Vương tiên sinh nhặt về sao. Tôi cũng rất tò mò à thì ra cũng khá giống. (Nam Cung chớt nhả nhìn hắn mà đùa cợt)
- Bớt giỡn đi (Thiên Vương ném ánh mắt sắc lạnh nhìn Nam Cung)
- Haha tôi chỉ là ra mắt chào hỏi thôi sao cậu phải tức giận như thế.
- Hôm nay cô ấy đến với tư cách là bạn gái tôi, cậu nên có chút tôn trọng.(hắn tức giận nhìn Nam Cung nói)
Tiểu Như hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cũng không dám lên tiếng, dù sao đây cũng là tiệc bạn hắn, nên phải giữ cho hắn chút thể diện.
Bỗng một cô gái khá xinh đẹp bước tới nắm lấy khửu tay của Thiên Vương:
- Thiên Vương, sao giờ anh mới tới, em tưởng anh không đến sinh nhật em chứ. (Cô gái nụng nịu nói)
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, quay lại kéo Tiểu Như tới gần, dịu dàng nhìn cô bảo:
- Xin lỗi Tố Quyên, tại anh phải đến đón cô ấy nữa.
- Cô ấy là ai (Tố Quyên có chút bực bội hỏi)
- Bạn gái anh (Thiên Vương khi nói câu đó ánh mắt hiện lên tia ấm ấp, chân thật vô cùng)
Tiểu Như bối rối liền mỉm cười:
- Xin chào, tôi là Tiểu Như. Chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tố Quyên đưa mắt lườm cô, rồi phớt lờ lời chào, đi đến kéo tay Thiên Vương lôi đi:
- Thiên Vương, ra đây đi chào hỏi ba mẹ với em, 2 bác rất nhớ anh.
- Tiểu Như ở đây đợi anh (hắn quay lại nhẹ giọng nói với cô)
Tiểu Như khẽ gật đầu, trong lòng có chút khó chịu. Nam Cung bước đến khẽ vỗ vai cô:
- Tố Quyên với Thiên Vương là thanh mai trúc mã, tính Tố Quyên hơi nhõng nhẽo một chút nhưng nó rất thích Thiên Vương. Nhưng em yên tâm, thằng Vương sẽ không yêu nó đâu.
- A, em không có ý đó (Tiêu Như xua tay phân bua).
Lăng Hy từ nay tới giờ vẫn cầm ly rượu không nói gì. Hắn vốn chẳng ưa phụ nữ nên cũng không để ý đến cô lắm. Không khí ngột ngạt hắn cầm ly rượu rời khỏi bàn.
Nam Cung đứng nói chuyện với Tiểu Như một lúc rồi cũng chạy ra tiếp bạn:
- Tiểu Như đứng ở đây đợi Vương nó ra nhé, anh ra gặp bạn chút.
Tiểu Như gật đầu rồi quay sang cầm ly sinh tố của một anh bồi bàn đưa tới. Uống hết ly nước Tiểu Như cảm thấy hơi nhức đầu liền đi dạo quanh khuôn viên. Cô nhìn thấy một cái xích đu, bước tới nhẹ nhành ngồi xuống, khẽ đung đưa. Ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm, cảnh tượng đẹp rung động lòng người. Cách đấy không xa, Lăng Hy một chút thẫn thờ nhìn cô, hắn định kiếm một chỗ yên lặng để hút thuốc không ngờ lại được chiêm ngưỡng khung cảnh này.
Lúc này đầu óc Tiểu Như bỗng nhiên trở nên quay cuồng, người bỗng chốc trở nên nóng ran, cô cố gắng đứng dậy để quay về bàn nhưng đôi chân mềm nhũn không trụ nổi liền ngã xuống. Lăng Hy thấy vậy định bước tới nhưng đã thấy 2 tên bồi bàn đỡ lấy cô rồi đem đi. Linh tính có chuyện không lành hằn liền lấy điện thoại điện cho Thiên Vương:
- Hãy quản chặt con mèo của cậu đi.
Nói rồi hắn tắt máy lại nhàn nhã hút thuốc.
Thiên Vương sau khi nghe điện thoại liền quay lại bàn nhưng không thấy ai. Anh đi tới chỗ Nam Cung, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng:
- Tiểu Như đâu?
- Chẳng phải vẫn....(Nam Cung hướng mắt chỉ về phía bàn nhưng không thấy) Lúc nãy cô ấy vẫn còn ở đó mà.
Thiên Vương tức giận quay đi, hắn đang lo lắng cho cô sao?
Tại lúc này, Tiểu Như bị 2 tên bồi bàn đưa vào một căn phòng trong biệt thự. Bọn hắn để cô lên giường, nham hiểm nói:
- Tiểu thư, cô say rồi nên nghỉ ngơi.
Nói xong, chúng quay ra khép cửa lại. Tiểu Như thân thể khó chịu, người nóng ran như sốt 40 độ, cổ họng khô khan. Bỗng cửa phòng mở, một thanh niên bước vào, cô khó chịu bảo:"khát, láy giúp tôi cốc nước". Tên thanh niên khẽ chốt cửa lại, bước đến bên cạnh giường, mỉm cười ánh mắt lộ rõ tia sắc dục:
- Để tôi truyền nước cho em.
Tiểu Như có chút giật mình, lấy chút tỉnh táo cuối cùng mà run rẩy hỏi:
- Anh là ai, tại sao lại vào đây, anh định làm gì...tại sao tôi lại chóng mặt thế này.
- Vậy để anh giúp em thư giãn nhé (tên thanh niên thèm thuồng nói)
Hắn liền lao đến đè cô xuống, bàn tay bẩn thỉu mơn trớn trên người cô "xoạc" hắn thẳng tay xé toạc cái váy. Hơi lạnh lùa vào khiến Tiểu Như rùng mình, cô cố gắng dùng chút sức lực né tránh hắn:
- Tránh ra tên
Thiên Vương nhìn cô gái trước mặt đang bối rối, đôi mắt loé lên tia thẹn thùng, hai má đã đỏ hồng, bờ môi dưới đã bị hàm răng cắn chặt tưởng chừng sắp tứa máu. Hắn vô tình nhếch mép cười, đưa tay lên xoa đầu cô:
- Nghỉ ngơi cho khoẻ để còn đi học, sáng mai sẽ có người cầm sách vở và đồng phục đến cho cô.
Nói rồi hắn bước lên lầu, khoảng cách chưa xa vẫn nghe được cô lí nhí nói "cảm ơn".
Cô trở về phòng với tâm tình vui vẻ, cô chỉ lo sau sự việc này khiến cô phải bỏ học nhưng thật may, trước lúc mẹ cô đi bà đã dặn cô dù thế nào, khó khăn ra sao cũng phải ráng học, vì chỉ có học thật tốt cô mới có thể ổn định được cuộc sống của bản thân, đó là điều cuối cùng bà mong muốn vì vậy cô không thể phụ sự mong mỏi của bà. Chỉ cần nghĩ đến việc mai có thể đi học, Tiêu Như cảm thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp, cô mỉm cười từ từ chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng sóng gió sẽ ập đến nay mai thôi.
* * * * *
Tia nắng đã chiếu rọi vào khung cửa sổ, tiếng chim thảnh thót nô đùa với lá gió. Tiểu Như tỉnh dậy, tâm trạng thật là tốt. Cô bước xuống giường đã thấy trước mặt là chồng sách vở ngay ngắn để trên bàn cạnh đấy là bộ đồng phục được gấp gọn gàng, nó xuất hiện ở đây từ lúc nào mà cô không biết. Tiểu Như nhoẻn miệng cười bước vào phòng tắm cất tiếng hát "mưa rơi nhẹ rơi, nhẹ rơi tí ta tì tách,ta tì tách/khẽ hát thật êm bước chân theo nhịp thật dịu dàng..." đâu biết ở ngoài kia hắn đang nhìn cô mà tâm tình trở nên dễ chịu. Cô bước xuống lầu thấy hắn đã ngồi vào bàn ăn tay cầm tờ báo, có lẽ hắn đang đợi cô, bà quản gia nhẹ giọng:
- Như tiểu thư, mời dùng bữa sáng.
- Dạ, cảm ơn bác. À cháu quên vẫn chưa biết gọi bác như thế nào
- Tiểu thư cứ gọi tôi là quản gia Lưu.
- Hi, vâng bác Lưu
Từ lúc cô bước xuống hắn đã thấy được nét tươi vui trên mặt cô, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ:
- Ăn sáng đi, tôi đưa cô đến trường.
- À, không cần phiền như thế, tôi có thể đi xe buýt cũng được.
- Chỉ là tiện đường đến công ty của tôi thôi (nói xong liền đứng dậy đi ra xe)
Tiểu Như vội vàng uống cốc sữa, rồi chạy ra theo không quên quay lại chào bà quản gia một tiếng. Mở cửa bước vào xe đã thấy hắn ngồi đấy, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn phím của chiếc laptop để trên đùi. Phải nói là hắn góc nào cũng trông thật hoàn hảo. Cô nhẹ nhàng ngồi vào, mọi hành động đều cẩn thận như sợ làm phiền hắn. Xe đi gần tới trường cô bảo bác tài xế dừng xe, vì dù sao với một cô gái bình thường như cô cũng không nên gây chú ý với chiếc xe sang trọng như thế. Cô mở cửa bước xuống quay đầu lại mỉm cười cảm ơn hắn, nhưng hắn cũng chẳng đáp lại, tầm mắt cũng chẳng rời khỏi cái laptop.
Xe chạy đi, anh đóng laptop mắt hương về chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang vui vẻ bước vào trường, tâm trạng trở nên khó hiểu. Thật sự từ lúc cô bước vào xe hắn đã để ý cô, chỉ là muốn dùng cái laptop để làm cớ thôi. Hắn phải công nhận cô rất thu hút cái nhìn của hắn, sơmi trắng cài nơ và chân váy đồng phục đơn giản vậy thôi mà trông cô vẫn tinh khôi đến mê hoặc.
Tiểu Như vừa bước vào lớp, cô bạn Hạ Mạt đã vội nhảy chồm vào ôm lấy:
- Như Như rốt cuộc mấy hôm nay cậu làm sao vậy, không đi học cũng không xin phép, mình đến nhà thì người ta bảo ba cậu đã bán nhà rồi.
- À, xin lỗi mình làm mất điện thoại nên không liên lạc được cho cậu. Ba mình nợ người ta nhiều quá nên đành phải bán nhà để trả nợ rồi (tim cô chợt nhói lên khi nhắc đến người ba này, không biết giờ ông ở đâu, có ăn uống đầy đủ không, dù ông tuyệt tình với cô như thế nhưng ông vẫn là người thân duy nhất của cô)
- Thế giờ bạn đang ở đâu, không thì đến nhà mình ở đi. (Hạ Mạt lo lắng hỏi)
- Mạt Mạt à, bạn yên tâm, bây giờ mình đang ở nhà dì mình, cũng không tiện lắm nên mình không nói địa chỉ cho bạn được.
- Ừ, vậy được rồi, nhưng có khó khăn gì thì phải nói mình nghe chưa, mình sẽ giúp.
- Mình biết rồi, cám ơn bạn (Tiêu Như mỉm cười vì biết mình may mắn vẫn còn người bạn tốt như Mạt Mạt)
Tan học cô lang thang đi bộ, tâm tư vẫn còn suy nghĩ về mọi chuyện. Bỗng một chiếc xe audi dừng bên cạnh. Tài xế bước xuống:
- Tiểu thư mời cô lên xe.
Cô hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng nhanh chóng ngồi vào, vẫn là hắn, vẫn cái laptop, nghiêm túc đến đáng sợ:
- Cảm ơn anh! (Tiêu Như nhẹ giọng nói)
- Không cần, chỉ là tiện đường.
Thực ra hắn đã đợi cô 30 phút trước cổng trường rồi, hắn đây chắc là muốn cố tình tiện đường à :) ).
Không gian yên lặng chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ nghe được tiếng "lách cách" gõ bàn phím của hắn. Bỗng chuông điện thoại của hắn reo, dừng việc, hắn bắt máy:
- Thiên Vương à, dạo này cậu hơi bận thì phải, cho anh em cơ hội gặp nhau chút đi
- Nam Cung, có phải cậu lại muốn chơi trò gì không.
- Haha, chỉ là anh em nhớ nhau thôi, 8h tối nay tại bar DIAMOND.
Hắn tắt máy, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền, tên bạn hắn lúc nào cũng nghĩ ra lắm trò để vui chơi, thật là mệt.
Do mãi nghĩ mông lung, cô mới chợt nhận ra đây đâu phải đường về nhà. Hơi hoang mang quay sang hỏi hắn:
- Chúng ta đang đi đâu vậy
- Mua sắm (hắn nghèo ngôn ngữ quá mà)
- À, vậy có thể hay không cho tôi về trước rồi anh hay đi.
- Cô về thì làm sao mà mua được
Tiểu Như ngây ngô, tròn mắt vẻ không hiểu nhìn hắn trông dễ thương vô cùng, hắn chợt quay mặt ra cửa lãnh đạm nói:
- Là mua cho cô chút vật dụng cá nhân
- À, cái đó thực ra không cần lắm đâu (Tiểu Như luống cuống nói, thật là không phải khi đã ở nhờ nhà hắn còn để hắn mua đồ cho cô)
- Tất cả trừ vào tiền lương, cô không cần khẩn trương thế đâu
Xe dừng trước một trung tâm mua sắm cao cấp, cô bước xuống không khỏi giật mình, đi đường sau hắn cô cảm giác mình và hắn thật là quá chênh lệch. Thiên Vương bước vào cả đoàn nhân viên xếp hàng cúi chào: "Vương tổng" thế cảnh thật hùng hồn. Cô không ngờ thì ra đây là trung tâm của hắn, thật không biết hắn giàu đến cỡ nào đây. Thiên Vương bước đến ngồi chễm chệ trên chiếc ghế salon:
- Giúp cô ấy chọn một ít đồ dùng cá nhân (chỉ một nhân viên nói rồi ngồi nhâm nhi tách trà)
- Vâng. Vương tổng. Mời tiểu thư đi lối này (nữ nhân viên mỉm cười lịch sự nói)
Tiểu Như đi theo cô nhân viên, nghe cô ba hoa mà đến chóng mặt. Tất cả đồ ở đều có giá trên trời, mấy đời cô cũng không mua nổi, cái rẻ nhất cũng phải vài triệu. Cô cố gắng chọn những cái có giá thấp nhất để lấy. Sau một hồi, cô cũng chỉ lấy vài bộ quần áo đơn giản để mặc ở nhà và một ít vật dụng khác. Trước khi đi, Thiên Vương có nói gì đấy với cô nhân viên rồi mới ra xe.
Ngồi trong xe, Tiểu Như ái ngại nhìn túi đồ, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn!
Hắn nghe nhưng cũng chẳng trả lời, hắn quan sát cô từ lúc cô đi theo nữ nhân viên kia, những đồ cô lấy đều là loại rẻ tiền và quá bình thường, hắn thắc mắc và không hiểu. Đa số những người phụ nữ theo hắn đến đây đều chọn những thứ thời thượng mà đắt nhất, họ còn hận không thể khuân hết cả chỗ này về. Nhưng với cô lại khác, không tham vọng, cũng chẳng đòi hỏi, có lẽ cô sợ mắc nợ hắn quá nhiều.
Về tới nhà trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, cô nghĩ dù sao hôm nay hắn cũng giúp cô nhiều như vậy nên định sẽ vào bếp nấu cho hắn một bữa cơm. Khi hắn lên phòng đi tắm, cô nhanh chân thay một bộ đồ r chạy vội xuống bếp:
- Bác Lưu, hôm nay nấu gì vậy, có cần cháu giúp.
- Như tiểu thư, đây là chuyện của chúng tôi, tiểu thư hay là lên nhà ngồi đi
- Hôm nay cháu muốn nấu bữa cơm để cảm ơn anh ấy, vậy nên bữa này để cháu toàn quyền nhé (Tiểu Như nhí nhảnh nháy mắt cười với bà quản gia)
- Vậy được rồi, tôi sẽ ở đây phụ giúp tiểu thư (bà vui vẻ bằng lòng)
Khi hắn bước xuống đã thấy cô ngồi đó có chút mong đợi, bàn ăn đã bày chật kín. Hơi có chút lạ nhưng hấn vẫn điềm đạm kéo ghế ngồi vào. Cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng hơi ngỡ ngàng một chút liền hỏi:
- Bác Lưu, lâu lâu thay đổi khẩu vị cũng khá ngon.
- Cậu chủ, đây là Như tiểu thư tự tay nấu cả đấy. (Bà quản gia khẽ mỉm cười)
- À, thật ra tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi, nói thì tôi cũng nói rồi nên nghĩ làm một bữa cơm để cảm ơn sẽ thành ý hơn. Nếu anh cảm thấy không ngon, có thế không ăn để bác Lưu nấu cái khác vậy. (Tiểu Như đỏ mặt mân mê bát cơm của mình)
- Không cần, cũng hợp. ( ý hắn là hợp khẩu vị đó, kiệm lời quá đi)
Tâm tình Tiểu Như trở nên vui vẻ, nở nụ cười nhìn hắn, gắp hết cái này rồi đến cái khác bỏ vào bát hắn. Nhìn bộ dạng đó không khỏi khiến hắn bật cười:
- Cô gắp như thế này có phải hay không nghĩ tôi là lợn.
Tiểu Như thơ thẩn nhìn nụ cười của anh, vô thức mà nói:
- Không ngờ anh cũng có lúc cười, thật đẹp! (Dứt câu cô giật mình mặt bắt đầu đỏ ửng, hành động trở nên lúng túng)
Thiên Vương chợt thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
- Ăn đi, tôi có việc phải ra ngoài (nói xong hắn đứng dậy bước lên phòng)
Tiểu Như thở dài ngao ngán, chỗ này ăn lúc nào mới hết, mà đổ đi thì phí, cô liền gọi bà quản gia và chị em giúp việc trong nhà ra ăn. Cô đối với mọi người luôn thân thiện vì thế ai ai cũng quý mến cô. Hắn bước xuống nhà nhìn cảnh tượng này không khỏi hiếu kỳ, lắc đầu một cái rồi đi ra xe.
Hôm nay, hắn lái con xe thể thao Ferrari F60 America, nhìn thôi cũng biết được con xe đấy đắt cơ nào. Phi thẳng đến bar DIAMOND, phải nói là hắn cực kỳ gây sự chú ý. Con xe đắt tiền, gương mặt bảnh bao, thân hình quá chuẩn, bước vào thôi cũng đã khiến bao chị em đây rơi cả con mắt. Hắn đi thẳng đến bàn VIP đã thấy bóng 2 tên bạn đang ngồi đó, thu hút chẳng kém gì hắn:
- Thiên Vương à, cậu cũng nên cho bọn mình chút mặt mũi chứ. Lần nào đến cũng cũng chiếm hết ánh sáng của bọn mình. (Nam Cung ngả ngớn ôm con ả bên cạnh lên giọng đùa cợt)
- Chẳng phải tay cậu còn vẫn đang ôm ấp phụ nữ đó sao. (Thiên Vương nhếch mép, nhàn nhà ngồi xuống)
- Nghe nói cậu mới đưa một con mèo hoang về nhà (Lăng Hy tay cầm ly rượu bình thản hỏi)
- Oa, vậy sao, Thiên Vương nhà mình nay lại để tâm đến phụ nữ rồi à. (Nam Cung cười lớn mà giễu cợt)
- Chẳng qua cũng chỉ là tiện đường nên nhặt về (Thiên Vương nhíu mày trả lời)
- Thật là tò mò đấy. Mai là sinh nhật của Tố Quyên hay là cậu mang còn mèo ấy đi luôn đi. Coi như là để dập tắt hy vọng của cô ta cũng được. (Nam Cung nham hiểm đề nghị)
Thiên Vương chẳng đáp lại liền cầm ly rượu nhấp môi trầm tư suy nghĩ. 3 người đàn ông, dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo mỗi người một vẻ tạo nên một bức tranh đến mê hồn, bàn của họ là tâm điểm của cả mọi ánh nhìn. Nữ hận không thể lao vào mà âu yếm, nam hận không thể thu hút hơn họ.
Giới thiệu chút về Nam Cung và Lăng Hy nhé.
Nam Cung là thiếu gia thứ 2 của tập đoàn đá quý Cung Thần, tập đoàn đang được quản lý bời người anh trai của hắn là Hàn Nam Thần vì thế đến giờ hắn vẫn còn cái tính ham chơi, đào hoa và phong lưu. Con gái đối với hắn chỉ là để giải trí vậy nên số lượng người yêu của hắn đúng là đếm không nổi.
Lăng Hy là cậu quý tử duy nhất của tập đoàn bất động sản Lăng Thị. Ba hắn luôn muốn hắn học để nối nghiệp gia sản nhưng hắn lại không thích thương trường vậy nên luôn cãi lời ba. Hiện tại hắn đang là bang chủ của bang xã hội đen ngầm mạnh nhất trong nước. Đầu óc hắn rất nham hiểm và linh hoạt, hắn không thích phụ nữ đơn giản vì nghĩ họ quá rắc rối và chỉ làm hỏng chuyện.
Tối đấy hắn uống khá nhiều, lái xe về nhà cũng đã 1 giờ sáng. Lảo đảo đi lên lầu vô tình lại dừng chân trước phòng cô. Khẽ mở cửa bước vào. Cô đang chìm sâu vào giấc ngủ, dưới ánh sáng của vầng trăng mờ ảo, gương mặt cô càng trở nên mê hồn. Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại vô thức gọi "Nhiên Nhiên".
Cảm giác khó thở Tiểu Như mở mắt chợt hoảng hốt, hắn đang làm cái gì vậy. Cô mím môi lại, dùng sức đẩy hắn ra nhưng hắn càng hung hãn tách 2 cách đào mỏng đưa lưỡi vào nếm dư vị ngọt. Đến lúc tưởng chừng cô không thể thở được nữa, hắn luyến tiếc rời khỏi nó:
- Có thể đừng bỏ anh đi nữa được không?!!
Nói rồi hắn gục lên người cô mà ngủ. Tiểu Như thẫn thờ đưa tay lên sờ đôi môi đã sưng lên vì sự mãnh liệt vừa rồi, cô cảm nhận được tim mình vừa rồi đập rất mạnh. Đưa tay lên sờ gương mặt người con trai ấy cô mỉm cười dịu dàng:
- Thiên Vương, tim tôi đã đập vì anh mất rồi.
* * * * *
Nắng buổi sớm chiếu rọi làm hắn khó chịu mở mắt. Giật mình bật dậy thắc mắc tại sao hắn lại ngủ ở phòng này, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng, hắn quay đầu nhìn sang. Tiểu Như bước ra thấy hắn đã dậy liền lên tiếng:
- Cái đó, do hôm qua anh uống có hơi nhiều rượu nên đã đi nhầm vào phòng tôi, do cũng muộn nên không tiện gọi anh dậy, tối qua tôi đã phải ngủ ở dưới đất đấy.
- Không có xảy ra chuyện gì? (Hắn vẫn lạnh lùng hỏi)
- À, không có chuyện gì cả (cô xua tay cười trừ, hắn không có nhớ nụ hôn tối qua sao, hơi thất vọng một chút)
Nói rồi, hắn bước xuống giường rồi đi về phòng, đóng cửa lại thở nhẹ một tiếng.
Hôm nay hắn vẫn đưa cô tới trường, chẳng ai nói với ai câu gì có lẽ không biết mở lời làm sao. Tan học hắn lại đến đón cô, bước vào xe cô hơi ngạc nhiên vì hôm nay hắn ăn mặc rất sang trọng, hắn quay sang nhìn cô lạnh giọng nói:
- Về chuẩn bị, tối đi tiệc với tôi.
- Hả, tiệc sao? (Tiêu Như ngây ngốc, tròn mắt hỏi)
- Chỉ là đi sinh nhật người bạn, không cần phải hoang mang như vậy.
- À, vâng! (Tiệc sinh nhật bạn hắn sao lại rủ cô đi, không hoang mang sao được, hắn giàu có như thế hẳn bạn bè hắn phải là người như thế nào chứ)
Về tới nhà, đợi cô bước xuống hắn liền đóng cửa nhưng như nhớ ra điều gì đó hắn liền hạ kính quay sang nói:
- Y phục đã có người đem vào phòng, cô chuẩn bị 30 phút nữa tôi sẽ đón cô.(nói rồi hắn kéo kính lên cho xe chạy).
Tiêu Như vội bước lên lầu, mở cửa vào phòng, ngạc nhiên với tủ quần áo mà hắn mới đặt, tất cả đều là những y phục dạ hội xa hoa, (thì ra lúc ở trung tâm mua sắm hắn đã dặn nữ nhân viên đem nhưng đồ này về, vừa vặn lấy đúng sz của cô). Trên bàn trang điểm đã bầy chật kín những mỹ phẩm, toàn là các hãng mỹ phẩm cao cấp. Tiểu Như không khỏi giật mình, thì ra cuộc sống của người có tiền thường hoang phí như thế. Cô thở dài rồi bước đến chọn cho mình một y phục. Lựa đi lựa lại cô chọn cho mình một chiếc đầm màu trắng ánh nhũ, cổ trễ hình trái tim khéo léo khoe được bộ ngực đầy đặn, đường sau được khoét sâu xuống gần đến thắt lưng lộ rõ xương cánh bướm tuyệt mỹ. Lại trước bàn trang điểm, chỉ cần tô chút son môi đã đủ khiến bao gã đàn ông mê mệt. Tóc xoăn dài buông xoã, cô đứng trước gương khẽ mỉm cười:
- Đúng là người đẹp vì lụa.
Chợt nhìn đồng hồ, thấy đã muộn Tiểu Nhu vội vàng bước xuống. Hắn ngồi nhàn nhã vắt chéo chân trên ghế, nghe tiếng động liền ngước mắt lên. Một chút thẫn thờ lộ rõ, cô thật sự rất đẹp, vẻ đẹp mê hồn ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Tiểu Như bị hắn nhìn chằm chằm liền càm thấy nóng mặt, mân mê mấy ngon tay ngại ngùng nói:
- Tôi mặc kỳ lắm sao?
Thiên Vương chợt bừng tỉnh, hắn quay sang cầm cái hộp bước đến chỗ cô, cúi xuống mở ra là một đôi hài pha lê kim cương, hắn khẽ nhẹ nhàng nhấc chân cô lên và đi vào, khéo lại vừa đẹp đến mức hẳn tưởng như đôi hài này làm ra là để cho cô đi. Ngước mắt lên, đứng dậy hắn lôi trong túi áo ra mội sợi dây truyền mặt hoa tường vy, nhẹ nhành lại gần nghiêng đầu đeo cho cô. Khoảng cách giữa cô và hắn chỉ cách nhau một gang tay hương thơm thoang thoảng xông vào mũi, trái tim 2 người vô tình cùng lỗi 1 nhịp.
- Rất đẹp!
Hắn trìu mến nhìn cô mà nói, đưa bàn tay lên đợi chờ. Tiểu Như khẽ cười, đặt bàn tay lên tay hắn bước theo.
Xe dừng trước một căn biệt thự sang trọng với khuôn viên rộng lớn. Thiên Vương bước xuống mở cửa xe, nắm tay cô đi vào. Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía cửa ra vào, trông cô với hắn thực sự quá đẹp đôi. Hắn đưa cô đến một bàn tiệc đứng cạnh hồ bơi:
- Đây là bạn tôi, Nam Cung và Lăng Hy
Tiểu Như mỉm cười cúi đầu lịch sự chào.
- A, thì ra đây là con mèo hoang được Vương tiên sinh nhặt về sao. Tôi cũng rất tò mò à thì ra cũng khá giống. (Nam Cung chớt nhả nhìn hắn mà đùa cợt)
- Bớt giỡn đi (Thiên Vương ném ánh mắt sắc lạnh nhìn Nam Cung)
- Haha tôi chỉ là ra mắt chào hỏi thôi sao cậu phải tức giận như thế.
- Hôm nay cô ấy đến với tư cách là bạn gái tôi, cậu nên có chút tôn trọng.(hắn tức giận nhìn Nam Cung nói)
Tiểu Như hơi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng cũng không dám lên tiếng, dù sao đây cũng là tiệc bạn hắn, nên phải giữ cho hắn chút thể diện.
Bỗng một cô gái khá xinh đẹp bước tới nắm lấy khửu tay của Thiên Vương:
- Thiên Vương, sao giờ anh mới tới, em tưởng anh không đến sinh nhật em chứ. (Cô gái nụng nịu nói)
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, quay lại kéo Tiểu Như tới gần, dịu dàng nhìn cô bảo:
- Xin lỗi Tố Quyên, tại anh phải đến đón cô ấy nữa.
- Cô ấy là ai (Tố Quyên có chút bực bội hỏi)
- Bạn gái anh (Thiên Vương khi nói câu đó ánh mắt hiện lên tia ấm ấp, chân thật vô cùng)
Tiểu Như bối rối liền mỉm cười:
- Xin chào, tôi là Tiểu Như. Chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tố Quyên đưa mắt lườm cô, rồi phớt lờ lời chào, đi đến kéo tay Thiên Vương lôi đi:
- Thiên Vương, ra đây đi chào hỏi ba mẹ với em, 2 bác rất nhớ anh.
- Tiểu Như ở đây đợi anh (hắn quay lại nhẹ giọng nói với cô)
Tiểu Như khẽ gật đầu, trong lòng có chút khó chịu. Nam Cung bước đến khẽ vỗ vai cô:
- Tố Quyên với Thiên Vương là thanh mai trúc mã, tính Tố Quyên hơi nhõng nhẽo một chút nhưng nó rất thích Thiên Vương. Nhưng em yên tâm, thằng Vương sẽ không yêu nó đâu.
- A, em không có ý đó (Tiêu Như xua tay phân bua).
Lăng Hy từ nay tới giờ vẫn cầm ly rượu không nói gì. Hắn vốn chẳng ưa phụ nữ nên cũng không để ý đến cô lắm. Không khí ngột ngạt hắn cầm ly rượu rời khỏi bàn.
Nam Cung đứng nói chuyện với Tiểu Như một lúc rồi cũng chạy ra tiếp bạn:
- Tiểu Như đứng ở đây đợi Vương nó ra nhé, anh ra gặp bạn chút.
Tiểu Như gật đầu rồi quay sang cầm ly sinh tố của một anh bồi bàn đưa tới. Uống hết ly nước Tiểu Như cảm thấy hơi nhức đầu liền đi dạo quanh khuôn viên. Cô nhìn thấy một cái xích đu, bước tới nhẹ nhành ngồi xuống, khẽ đung đưa. Ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm, cảnh tượng đẹp rung động lòng người. Cách đấy không xa, Lăng Hy một chút thẫn thờ nhìn cô, hắn định kiếm một chỗ yên lặng để hút thuốc không ngờ lại được chiêm ngưỡng khung cảnh này.
Lúc này đầu óc Tiểu Như bỗng nhiên trở nên quay cuồng, người bỗng chốc trở nên nóng ran, cô cố gắng đứng dậy để quay về bàn nhưng đôi chân mềm nhũn không trụ nổi liền ngã xuống. Lăng Hy thấy vậy định bước tới nhưng đã thấy 2 tên bồi bàn đỡ lấy cô rồi đem đi. Linh tính có chuyện không lành hằn liền lấy điện thoại điện cho Thiên Vương:
- Hãy quản chặt con mèo của cậu đi.
Nói rồi hắn tắt máy lại nhàn nhã hút thuốc.
Thiên Vương sau khi nghe điện thoại liền quay lại bàn nhưng không thấy ai. Anh đi tới chỗ Nam Cung, vẻ mặt hiện lên chút lo lắng:
- Tiểu Như đâu?
- Chẳng phải vẫn....(Nam Cung hướng mắt chỉ về phía bàn nhưng không thấy) Lúc nãy cô ấy vẫn còn ở đó mà.
Thiên Vương tức giận quay đi, hắn đang lo lắng cho cô sao?
Tại lúc này, Tiểu Như bị 2 tên bồi bàn đưa vào một căn phòng trong biệt thự. Bọn hắn để cô lên giường, nham hiểm nói:
- Tiểu thư, cô say rồi nên nghỉ ngơi.
Nói xong, chúng quay ra khép cửa lại. Tiểu Như thân thể khó chịu, người nóng ran như sốt 40 độ, cổ họng khô khan. Bỗng cửa phòng mở, một thanh niên bước vào, cô khó chịu bảo:"khát, láy giúp tôi cốc nước". Tên thanh niên khẽ chốt cửa lại, bước đến bên cạnh giường, mỉm cười ánh mắt lộ rõ tia sắc dục:
- Để tôi truyền nước cho em.
Tiểu Như có chút giật mình, lấy chút tỉnh táo cuối cùng mà run rẩy hỏi:
- Anh là ai, tại sao lại vào đây, anh định làm gì...tại sao tôi lại chóng mặt thế này.
- Vậy để anh giúp em thư giãn nhé (tên thanh niên thèm thuồng nói)
Hắn liền lao đến đè cô xuống, bàn tay bẩn thỉu mơn trớn trên người cô "xoạc" hắn thẳng tay xé toạc cái váy. Hơi lạnh lùa vào khiến Tiểu Như rùng mình, cô cố gắng dùng chút sức lực né tránh hắn:
- Tránh ra tên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook