Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh
-
Chương 1
Trường Đại học Thiên Phú của trung tâm thành phố C, một nam sinh đang bị nhóm người áo đen vây quanh:
- Mày định khi nào thì trả tiền đây. Đã quá kỳ hạn 3 tháng rồi mà 1 đồng lãi cũng không thấy mày đóng. ( 1 tên áo đen lớn tiếng hỏi)
- Xin anh thư cho em vài ngày, e vẫn đang cố xoay ạ (nam sinh quỳ xuống ôm chân tên áo đen hốt hoảng trả lời.
Cạnh đó 1 chiếc BMW đắt tiền đen nhoáng, bước xuống xe là một thân tây trang sang trọng, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn mỹ và nam tính, một vẻ đẹp khiến bao phái nữ mê mệt - không ai khác là Trịnh Thiên Vương - Tổng Giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Vương Trịnh nổi tiếng toàn quốc, đường sau sự hào quang đó lại là thân phận một ông trùm xã hội ngầm chuyên cho vay nặng lãi với số đàn em lên đến vài nghìn người. Thân ảnh cao lớn dưới tia nắng nhẹ của buổi chiều, nhàn nhã một tay bỏ túi quần, tay kia mân mê điếu thuốc trông Thiên Vương càng thêm thu hút. Ánh mắt sắc lạnh, bờ môi khẽ động đậy:
- Không trả được chặt tay trừ nợ vậy.
- A Vương, xin anh, xin anh cho e 3 ngày thôi, e nhất định trả đủ cho anh (nam sinh tái mặt lết đến cúi đầu dưới chân Thiên Vương mà cầu xin)
Học sinh quanh trường bu lại bắt đầu đông dần, che kín cả cổng trường. Tiểu Như bực bội chen lấn cố gắng để đi ra, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, phải công nhận hắn rất đẹp nhưng xung quạn lại toát ra một luồng khí lạnh khiến mọi người không khỏi rùng mình:
- Thời gian của Vương tử ta trước giờ đều là vàng, đâu phải dễ dàng ai xin ta cũng sẽ cho. Xử lý sạch sẽ đi (Thiên Vương nhếch mép khinh bỉ nói, vứt điều thuốc xuống lấy chân dập tàn rồi ung dung khoanh tay tựa thành xe để xem kịch hay).
- A Vương tha cho em, em xin anh, cho em 1 ngày thôi, em nhất định sẽ trả, xin anh.
Đám người áo đen bắt đầu xúm vào, tên giữ người, kẻ cầm tay, cảnh tượng náo loạn đến đáng sợ. Tiêu Như kinh hãi, không tin được giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ dám huyênh hoang như thế trước cổng trường, nhìn nam sinh đang quỳ dưới đất tha thiết cầu khẩn, Cô bực tức:
- Các ngươi thật quá đáng, chẳng phải người ta đã cầu xin cho thêm thời gian rồi hay sao. Chặt tay ư, các ngươi có phải là con người hay không, cũng nên cho người ta một cơ hội chứ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, lo lắng có. Tiểu Nhu nói xong hận không thể khâu mồm mình lại, nhưng dù sao cũng không thể thấy người gặp nạn mà mặc kệ được. Cô bước đến đỡ người nam sinh dậy. Ánh mắt kiên định nhìn về phía hắn, làn da trắng cùng đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn buông xoã khẽ lượn sóng theo gió, gương mặt thanh tú chẳng hiện lên một chút gì lo sợ, tựa như một bông hoa tường vy kiêu hãnh:
- Vương tiên sinh là người đức cao vọng trọng, không lẽ chỉ vì một chút tiền mà lại làm chuyện mất nhân tính trước bao người như thế này sao. Nữ sinh tôi không dám nhiều chuyện can thiệp việc của ngài, chỉ mong ngài dơ cao đánh khẽ, cho cậu ấy một thời gian, biết đâu cậu ấy sẽ trả đủ, có phải khi đấy ngài vừa không mất tiền mà cũng chẳng phải tốn sức để xử một kẻ yếu thế, làm mệt các huynh đệ không.
Thiên Vương nhìn thật lâu vào đôi mắt trong trẻo, chẳng chút gì sợ hãi của cô khẽ nhếch miệng tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Trước giờ chưa có nữ nhân nào dám ở trước mặt anh mà ăn nói mạnh miệng đến thế, đa số những ng phụ nữ bên anh chỉ là công cụ làm ấm giường biết nghe lời, ngoan ngoan như một con mèo bởi vì chỉ như thế họ mới có thể muốn mua cái gì liền được a cho cái đấy. Thiên Vương nghĩ ngợi một lúc rồi mở cửa ngồi vào xe:
- Thời hạn một tuần.
Nói xong anh đóng cửa kính, quay sang nhìn cô, ghi nhớ bảng tên cài trước ngực "Lệ Tiểu Như, rất nhanh rồi sẽ gặp lại". Tâm tình trở nên vui vẻ:
- Quay về công ty.
- Vâng, Giám đốc (tài xế nghiêm nghị trả lời)
Đám người áo đen cũng lên một chiếc xe khác rồi rời đi, đám đông cũng bắt đầu tan ra. Tiểu Như thở phào, đặt tay lên ngực còn cảm giác được tim đập rất nhanh, cô không nghĩ tên Vương kia lại chấp thuận lời cô nói dễ dàng như thế liền quay mặt sang nam sinh:
- Cậu làm gì mà đến mức phải đi vay nặng lãi như thế. Mình chỉ giúp cậu lần này, về sau tự giải quyết đi, dính đến bọn họ không có kết quả tốt đâu.
- Cảm ơn (nam sinh xấu hổ cúi đầu lí nhí nói)
Tiểu Như lắc đầu rồi dời đi.
Cô là Lệ Tiểu Như, sinh viên năm thứ 3 của trường. Ngoài học lực giỏi thì cô chẳng có gì được xem là đặc biệt. Bạn bè thường khen cô xinh, n xinh theo kiểu nhẹ nhàng, ưa nhìn, tính cách cởi mở, hoà đồng đôi khi lại hơi trẻ con. Về gia cảnh, mẹ cô mất vì căn bệnh ung thư năm cô 15 tuổi, ba cô từ đấy vì buồn chán mà sinh ra cờ bạc, rượu chè, đồ đạc có gì đều đem cầm cố hết, thế nên giờ nhà chẳng có gì ngoài những vật dụng bình thường và căn nhà cũ kỹ. Cô được học đại học đến giờ đều nhờ vào học bổng của nhà trường, cộng thêm những công việc part time ngoài giờ nếu không chắc cô cũng bỏ học ngay sau khi mẹ cô mất.
Tiểu Như cúi nhìn đồng hồ, hoảng hốt:
- Thôi chết, sắp muộn giờ làm rồi. Haizz, cũng lại cái tính lanh chanh của mình cứ thích lo chuyện bao đồng.
Nói xong cô tức tốc chạy về nhà (à nhà cô cách trường học không xa nhé, ngày trước có xe đạp nhưng bị người ba đem đi bán để đánh bạc rồi). Về đến nhà cô thấy một đám đông người đứng trước cửa nhà mình. Len người đi vào thì thấy ba cô đang quỳ gối trước một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, trông ông ta là một kẻ có tiền, tướng tá phàm phu, cô chạy lại:
- Ba, ba sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế, sao nhiều người đến nhà mình quá vậy.
Người ba cô nồng nặc mùi rượu, quần áo thì luộm thuộm, tóc tai rối bù phải lâu rồi không cắt, ông lè nhè nói:
- Anh Trương, xin anh cho em ít ngày nữa em sẽ trả.
- 200 triệu mày nghĩ cho mày vài ngày mày trả nổi sao. Cảm thấy khó quá thì để tao lấy 2 con mắt mày bán cũng đưoc vài trăm triệu đấy. Lên đi (kẻ tên Trương nghiền ngẫm, khoát tay nói, đám côn đồ kia bắt đầu xúm vào)
- Anh Trương xin anh, tha cho em. Anh Trương, con gái em nó mới 20 tuổi, nó đang con trong trắng, chẳng phải anh vẫn đang tìm vợ bé còn trinh sao, em bán nó, em bán nó cho anh. (Ông hốt hoảng túm ống quần tên Trương la hét)
- Ba, sao ba lại nói thế, con là con gái ba mà, ba nói thế không thấy xấu hổ với mẹ con ở bên dưới sao. (Tiêu Như hoang mang, đôi mắt bắt đầu ngấn nước mà kêu gào)
- Mày im mồm cho tao, tuổi của mày cũng đến lúc lấy chồng đưoc rồi, tao gả mày luôn đó, mày coi như là báo đáp tao đã nuôi màu đến bây giờ đi. Anh Trương, anh xem thế nào, con gái em còn trong trắng thật đó anh, xin anh tha cho em.
- Ba, con không muốn, không muốn. Con còn phải đi học, con không muốn, ba à, xin ba đừng bán con.(Tiểu Như bắt đầu khóc oà lên, nức nở nói, cô không ngờ người ba, người thân duy nhất lại nỡ đem bán cô để trừ nợ)
Lão già họ Trương kia nhìn sang cô, ánh mắt lộ rõ sắc dục. Nước mắt rơi xuống thẫm đẫm chiếc áo sơ mi trắng mỏng, nửa ẩn nửa hiện ra bộ ngực đẫy đà của cô gai tuổi 20, chiếc váy đồng phục ngắn làm lộ rõ đôi chân trắng nõn nà, lão già họ Trương nhìn tưởng chừng sắp lồi con mắt, nhoẻn miệng cười to mà nói:
- Ha ha, được, nếu đúng như mày nói tao sẽ lấy con gái mày để gạt nợ. Nhưng để tao biết được mày lừa tao thì cả mà và con gái mày không được yên đâu.
- Em nào dám lừa anh, anh Trương.
- Đem nó về cho tao. ( tên Trương lớn tiếng nói rồi đứng dậy đi ra ngoài)
Đám ng côn đồ xúm lại túm lấy cô lôi đi
- Thả tôi ra, ba à, cứu con, con xin ba. Buông tôi ra, các người như thế này là bắt người trái phép đấy, biết không. Thả ta ra. Nếu ngày hôm nay con xảy ra chuyện gì thì cả đời này con sẽ không tha thứ cho ba đâu (Tiểu Như khóc nức nở quay mặt lại nhìn ng ba mà cô luôn hết mực yêu thương bây giờ nhẫn tâm bán cô cho một người xa lạ, cô bất lực, và tuyệt vọng đến tột cùng).
Bọn họ đưa thẳng cô đến khách sạn 5 sao Thiên Tỷ giữa trung tâm thành phố C. Khi lão già Trương bước vào toàn bộ nhận viên khách sạn cúi chào, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhưng chẳng ai lên tiếng hoặc một chút tò mò cũng không dám, có lẽ đối với họ chuyện này xảy ra quá thường xuyên thì phải, với lại tên Trương này cũng không phải loại vừa, hắn là kẻ chuyên buôn gian bán lậu nhưng lại không bị cảnh sát dòm ngó tới vì trong tay hắn cũng có vài trăm kẻ tay sai, cộng với mối quan hệ cũng khá rộng của hắn:
- Hoan nghênh Trương tiên sinh ghé thăm. Xin hỏi ngài muốn phòng nào (một nư nhân viên lịch sự hỏi)
- Trúng lớn, đưa ta phòng tổng thống. (Lão già ngạo mạn cười mà nói)
- Vâng, xin mời tiên sinh theo tôi.
Đi theo nữ nhân viên lên tầng 5, rẽ vào một hành lang, phải nói là khách sạn 5 sao này quá tráng lệ, nội thất đều là hàng thượng phẩm quốc tế, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi vào thẳng mặt khiến cô nhức nhói.
- Tiên sinh, đây là phòng của ngài.
Nữ nhân viên nói xong liền rời đi. Hắn khoát tay, ý chỉ 2 tên kia lên mở cửa, nhân lúc bọn chúng lơ là cô vùng vằng thoát được rồi quay đầu chạy.
- Khốn kiếp, mau bắt nó lại cho tao ( lão già Trương tức giận mà quát)
Có lẽ do khóc nhiều đến sưng cả mắt, khiến cô mệt mỏi, nhìn cái gì cũng không rõ, chạy được một đoạn liền vấp mà ngã, tên Trương bước đến ngồi xuống túm tóc cô, liền vung tay tát cô một cái:
- Con điếm, tao bỏ ra 200 triệu để mua mày mà mày dám bỏ chạy à. Mày tin tao chơi mày luôn ở đây không.
- Phỉ nhổ, mày đáng tuổi ông tao mà còn làm cái chuyện bại hoại này à. Con cái mày có biết mày bệnh hoạn thế không.(Ánh mắt Tiểu Như hiện rõ sự khinh bỉ)
"CHÁT" - Lão lại tát cô thêm một cái thật mạnh làm khoé miệng tứa máu, tiện tay xé toạc cái áo sơ mi đã sớm ướt đẫm vì nước mắt. Thân thể đẫy đà lộ ra, mái tóc xoã trước ngực nửa che nửa hở khiến cô càng thêm quyến rũ.
- Để tao xem mày còn mạnh miệng được bao lâu ( nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô lão chảy dãi đến thèm thuồng)
- Tên khốn khiếp, thả ta ra. Đồ khốn nạn nhà ngươi. ( cô gào khóc đến thê lương)
Một đôi giày da hàng hiệu bóng lộn dừng ngay bên cạnh:
- Không ngờ Trương tiên sinh đây lại có khẩu vị với nữ sinh mới lớn, lại còn giữa khung cảnh như thế này. Thật là hiếu kỳ. Hay do phòng của khách sạn Thiên Vương tôi chưa làm vừa lòng ngài.
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, do khóc quá nhiều cộng thêm ánh đèn chiếu rọi vào khiến cô nhìn không rõ mặt, chỉ thấy được một thân ảnh cao lớn cùng bộ tây trang sang trọng, ánh mắt cô loé lên một tia hy vọng, nức nở mà nói:
- Làm ơn giúp tôi.
Thiên Vương nhìn xuống, một chút ngỡ ngàng rồi nhanh chóng biến mất. Lão già Trương vội buông tay rồi đứng dậy:
- Vương tiên sinh, thất lễ rồi. Đây là cô vợ bé của tôi. Chẳng qua chúg tôi muốn đổi gió không may làm ảnh hưởng đến Vương tiên sinh, mong ngài bỏ qua. Giờ tôi sẽ đưa cô ấy về phòng.
- [ ] Tiểu Như đưa mắt nhìn anh. Đôi mắt trong trẻo ấy mà giờ đã đỏ ngàu, nước mắt thi nhau tuôn, từng giọt rơi mang theo một chút hy vọng. Anh nhìn ra được sự bi thương trong đôi mắt ấy. Mới lúc nãy cô còn mạnh miệng với anh sao bây giờ lại xảy ra sự tình này. Khi cô chuẩn bị bị kéo đi, không biết vì lý do gì thôi thúc anh liền kéo tay cô lại:
- Không biết từ khi nào người phụ nữ của Thiên Vương tôi lại trở thành vợ bé của ngài Trương vậy? (Vẫn vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt sắc, lời anh nói ra rất điềm đạm nhưng loại toát lên sự cảnh cáo đáng sợ)
Một tay túm chặt cổ áo, cô ngước mắt ngây ngô nhìn anh, không hiểu được tại sao anh lại nói như thế, nhưng miễn là thoát khỏi lão già này nên cô cũng mặc kệ. Tên họ Trương nghe thấy vậy liền sửng sốt, ai cũng biết Thiên Vương tuy là một người trẻ tuổi nhưng lại có uy lực đáng sợ, đụng vào hắn hay đồ của hắn thì coi như xác định luôn số phận của mình. Lão luống cuống nói:
- Thật ra đây là cha cô ấy vì không có tiền trả nợ nên đã bán cô ấy cho tôi. Nếu tôi biết đây là người phụ nữ của ngài, họ Trương đây có 3 cái đầu cũng không dám đụng.
- Nợ bao nhiêu ( Thiên Vương lạnh lùng hỏi)
- Dạ, chỉ có 200tr thôi thưa ngài.
Thiên Vương quay sang nói gì đó với tên áo đen bên cạnh, rồi kéo cô về phía mình, cởi chiếc áo vest khoác lên cho cô:
- Cô gái này tôi mang đi, Trương tiên sinh cứ về lát nữa sẽ có người mang tiền qua. (Nói rồi kéo tay cô đi thẳng về phía thang máy, mặc kệ cho tên Trương kia đang tức giận mà ko dám kêu ca).
Đưa cô ra xe, mở cửa cho cô, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh. Tiêu Như cảm kích quay sang mà nói 2 tiếng "cảm ơn". Tâm tình trở nên tốt hơn, bây giờ cô mới nhìn rõ được hắn, gương mặt tuấn mỹ, sống mũi cao, lông mày rậm cùng đôi mắt màu hổ phách, từng đường nét vô cùng hài hoà đến mê lòng người. Thiên Vương chăm chú nhìn vào gương mặt cô, gò mà sưng lên đỏ ửng vì 2 cái tát vừa rồi, không hiểu sao trong lòng loé lên một tia nhức nhói. Định đưa tay xoa lên gương mặt cô nhưng lý trí lại khiến anh rụt tay lại, lãnh đạm hỏi:
- Đọc địa chỉ, tôi đưa cô về
- Số 06, đường xyz ( Tiểu Như mệt mỏi đáp).
Đến nơi, cô xuống xe không quên cúi chào và cảm ơn. Cửa đóng lại, chiếc xe rậm rãi chạy. Thiên Vương nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô quay đầu đi vào liền chỉ thị dừng xe vào một bên đường để quan sát, không hiểu sao anh chợt thấy không an tâm phải đợi cho đến khi cô vào hẳn nhà. Tiểu Như lê đôi chân một cách mệt mỏi đến gõ cửa, cửa mở ra nhưng lại là một bà thím lạ hoắc:
- Cháu là ai, có việc gì không?
- Đây là nhà cháu, cô là ai, sao lại ở đây, ba cháu đâu ạ? (Cô hoang mang hỏi)
- Thì ra cháu là con gái ông ấy à, ông Vĩnh đã bán nhà cho cô rồi, ông ấy không ở đây, ông không nói cho cháu biết à.
- Bán nhà, làm sao có thể, cháu không tin, cô lừa cháu, đây là nhà của cháu (nước mắt được thể tuôn trào, cô thất vọng, và đau đớn, thân thể mệt mỏi, quần áo rách rưới, bây giờ đến nhà không có mà ở, cô thành kẻ lang thang mất)
- Ơ hay con bé này, bố mày bán nhà cho tao, tao trả tiền đàng hoàng có giấy tờ, giờ mày đến đây ăn vạ à. Thôi, muộn rồi, đi đi cho nhà tao ngủ (nói rồi bà thím đóng sập cửa lại)
Tiểu Như bất lực ngồi sụp xuống đất mà khóc. Cô nhớ mẹ, cô hận ba người nhẫn tâm bán cô đi giờ lại bán luôn cả ngôi nhà bao kỷ niệm, giờ đây cô chẳng khác gì một kẻ ăn mày, tiền không có, nhà không có, cô mất hết thật rồi. Nước mắt tuôn như mưa không ngừng, bàn tay nắm chặt, móng tay bấu vào da thịt đau nhói. Nhìn xuống đôi chân trần đã sưng lên vì chạy.
- Sao lại ngồi đây khóc (từ lúc thấy cô đôi co với bà thím, rồi đến lúc cô thất vọng ngồi xuống khóc nức nở anh đã không yên lòng, liền mở cửa bước đến)
- Tôi mất hết rồi, ba bỏ rơi, nhà không còn, một chút nữa thôi tấm thân này cũng chẳng giữ nổi. Giờ trông tôi chẳng khác gì một kẻ ăn xin vô gia cư. (Đôi mắt vô hồn nhìn anh, cô bây giờ tưởng như có thể buông xuôi hết tất cả rồi)
- Đi với tôi (anh đưa bàn tay ra trước mặt cô, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đã loé lên tia đau lòng, chân thật đến lạ)
Tiểu Như ngỡ ngàng nhìn những ngón tay thon dài đang ở trước mặt mình, cô nghĩ rốt cuộc mình đâu còn gì để mất thôi thì đến đâu hay đến đó, mặc kệ số phận vậy. Đưa tay mình đặt lên tay anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy, bước chân vô tình mà theo nhịp cùng anh đi về.
Xe dừng trước một căn biệt thự phải nói là quá tráng lệ. Anh quay sang đã thấy cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, gương mặt hằn lên sự mệt mỏi, thì thầm vào tai cô: "Lệ Tiểu Như, nhanh vậy mà chúng ta đã gặp lại", bờ môi vô tình khẽ mỉm cười. Hạ kính xuống nói với bà quản gia:
- Sắp xếp một phòng cho cô ấy.
- Vâng, cậu chủ.
Anh quay sang bế cô xuống xe rồi đưa vào phòng, sai người giúp việc vào giúp cô lau người và thay quần áo, dặn dò đầu bếp nấu một báo cháo đem vào phòng cho cô rồi mới yên tâm rời đi. Thiên Anh trở về phòng, tay nới lỏng carvat, tâm tư phức tạp mà suy nghĩ, anh đối với cô gái này sao lại có chút gì khó hiểu. Lắc đầu bước vội vào phòng tắm, xả nước lạnh xối thẳng vào mặt giúp anh tỉnh táo lại, tự nhắc nhở mình có lẽ hắn nên điểu chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Một tia nào đấy con tim lại nhói lên, hình ảnh người con gái ấy ùa về làm anh thắt lại, đến giờ con tim hắn vẫn chưa lành vì vết thương ấy, đấm mạnh vào tường: "Khốn khiếp"!
* * * * *
Tia nắng buổi sáng chiếu rọi vào khung cửa sổ, đôi hàng mi cong khẽ động đậy, nét mặt đã có chút hồng hào trở lại, Tiểu Như mệt mỏi mở mắt, là một căn phòng xa hoa, rộng hơn gấp mấy lần so với căn nhà cũ kỹ của cô. Bộ đồng phục rách nát đã được thay bằng một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết, trông cô thuần khiết như một thiên thần. Hình ảnh của ngày hôm qua bỗng chốc ùa về, Tiểu Như vẫn còn kinh hãi, 2 tay túm chặt ga giường, tim nhói lên từng hồi, 2 hốc mắt bắt đầu đỏ ngàu, cô kiên cường là thế vậy mà có ngày rơi vào tình cảnh không tiền, không nhà, phải nhờ vẢ một người đàn ông không quen, không biết như thế này. 2 hàng nước mắt đã trực tuôn ra, tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô thức tỉnh:
- Tiểu thư, mời cô dạy dùng điểm tâm sáng.
- Dạ, được (Tiểu Như đưa tay quẹt nhanh nước mắt, mỉm cười để tự an ủi mình, bước nhanh vào làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu)
Cô đi xuống, ngó trước nhìn sau cũng không thấy hắn, trên bàn ăn mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, bà quả gia đứng đó lịch sự mời:
- Mời tiểu thư dùng điểm tâm
- Cháu là Lệ Tiểu Như, bác có thể gọi cháu là A Như hay Tiểu Như cũng được, bác đừng gọi tiểu thư cháu không quen (cô mỉm cười, đôi mắt sáng treo veo thánh thiện khiến bà quản gia thêm vui vẻ)
- Vâng tiểu thư A Như
- À, anh ấy đâu rồi bác
- Cậu chủ đã đến công ty rồi, đây là bữa sáng cậu chủ dặn làm cho cô, mời cô dùng.
- À, dạ vâng (Tiểu Như cũng chẳng hỏi thêm nhiều, cô ngồi xuống dùng bữa)
Ăn xong, mọi người đều có việc làm, cô buồn chán đi ra ngoài sân. Phải nói là căn biệt thự này quá rộng và xa hoa,bên hông nhà là một vườn hoa tường vy nở rộ, ở đấy có một chiếu xích đu màu trắng, Tiểu Như nhẹ nhàng bước đến cô ngồi xuống, khẽ khép đôi mi nhẹ nhàng hưởng thụ cảnh sắc mà mỉm cười. Cách đó không xa, một người đàn ông thơ thẩn ngắm bức tranh tuyệt mỹ này. Anh vốn là ở công ty làm việc nhưng không hiểu sao trong lòng bồn chồn muốn về, vì thế khi tan cuộc họp liền lái xe trở về nhà không ngờ lại bắt gặp đc cảnh đẹp mê lòng người như thế này.
Cô ngồi đấy trong chiếc váy trắng, từng lọn tóc xoã khẽ tung bay với hoa gió, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, hàng lông mi dài rung rinh trông cô như một thiên thần đã bị bẻ đi mất đôi cánh. Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, nét mặt dịu dàng:
- Nhiên Nhiên, em đã về
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt anh thật đẹp, tràn đầy tia ấm áp, từ dưới nhìn lên gương mặt anh càng thu hút hơn. Tiểu Như có chút đỏ mặt trả lời:
- Xin lỗi, tôi là Tiểu Như, rất cảm ơn anh vì hôm qua đã ra tay cứu giúp (cô nở nụ cười tươi đưa đôi mắt trong veo nhìn anh)
Thiên Vương có chút giật mình, thu hồi ánh mắt gương mặt liền trở nên lạnh lùng:
- Thân thể cô còn yếu, nên vào trong nghỉ đừng ra ngoài nhiều (nói xong hắn liền quay lưng bước đi)
Cô nhìn theo bóng lưng của hắn, giây phút đó hắn nhìn cô, trái tim cô đã lỗi một nhịp.
* * * * *
Buổi tối, đến bữa ăn, cô và hắn ngồi đối diện, phải công nhận lúc ăn hắn cũng đẹp đến lạ thường, Tiểu Như chống cắm mà chăm chú nhìn hắn:
- Cơm ở trên mặt tôi sao, nhìn vậy chắc sẽ không đói chứ. (Hắn vẫn điềm đạm ăn, ánh mắt chẳng thay đổi)
- À, tôi có việc muốn nói với anh (Tiểu Như đỏ mặt lắp bắp nói)
Thiên Vương đặt bát xuống, ngẩng mặg nhìn cô: - Chuyện gì?
- À, tôi chỉ muốn cảm ơn anh về chuyện hôm qua, còn cho tôi ở nhờ, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài để tránh làm phiền anh.
- Cô có thể đi đâu khi nhà không có mà trên người chẳng có lấy một chút hành lý và tiền.
Tiểu Như cười nhạt, nhẹ nhàng nói: " Cũng đâu thể ở nhà anh mãi được, tôi có vài công việc part time, có thể đến đó làm bà ứng trước một ít tiền."
- Thế thì cô cứ ở đây, làm được việc gì cô có thể làm, mỗi tháng tôi trả cô 10 triệu. (Thiên Vương trong lòng hơi khó chịu khi cô nói muốn dọn đi)
- Ý tôi không phải thế, chỉ là tôi không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh.
- Không phiền, cứ làm như thế.
Nói xong hắn đứng dậy quay lưng đi, bỗng chốc khựng lại quay đầu thấy cô đang túm áo hắn.
- Còn chuyện gì nữa?
- À, cái đó...tôi biết hơi buồn cười một chút, nhưng anh có thể cho tôi mượn chút tiền không? Tôi cần phải đi học nhưng đồng phục đã
- Mày định khi nào thì trả tiền đây. Đã quá kỳ hạn 3 tháng rồi mà 1 đồng lãi cũng không thấy mày đóng. ( 1 tên áo đen lớn tiếng hỏi)
- Xin anh thư cho em vài ngày, e vẫn đang cố xoay ạ (nam sinh quỳ xuống ôm chân tên áo đen hốt hoảng trả lời.
Cạnh đó 1 chiếc BMW đắt tiền đen nhoáng, bước xuống xe là một thân tây trang sang trọng, thân hình cao lớn, gương mặt tuấn mỹ và nam tính, một vẻ đẹp khiến bao phái nữ mê mệt - không ai khác là Trịnh Thiên Vương - Tổng Giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Vương Trịnh nổi tiếng toàn quốc, đường sau sự hào quang đó lại là thân phận một ông trùm xã hội ngầm chuyên cho vay nặng lãi với số đàn em lên đến vài nghìn người. Thân ảnh cao lớn dưới tia nắng nhẹ của buổi chiều, nhàn nhã một tay bỏ túi quần, tay kia mân mê điếu thuốc trông Thiên Vương càng thêm thu hút. Ánh mắt sắc lạnh, bờ môi khẽ động đậy:
- Không trả được chặt tay trừ nợ vậy.
- A Vương, xin anh, xin anh cho e 3 ngày thôi, e nhất định trả đủ cho anh (nam sinh tái mặt lết đến cúi đầu dưới chân Thiên Vương mà cầu xin)
Học sinh quanh trường bu lại bắt đầu đông dần, che kín cả cổng trường. Tiểu Như bực bội chen lấn cố gắng để đi ra, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, phải công nhận hắn rất đẹp nhưng xung quạn lại toát ra một luồng khí lạnh khiến mọi người không khỏi rùng mình:
- Thời gian của Vương tử ta trước giờ đều là vàng, đâu phải dễ dàng ai xin ta cũng sẽ cho. Xử lý sạch sẽ đi (Thiên Vương nhếch mép khinh bỉ nói, vứt điều thuốc xuống lấy chân dập tàn rồi ung dung khoanh tay tựa thành xe để xem kịch hay).
- A Vương tha cho em, em xin anh, cho em 1 ngày thôi, em nhất định sẽ trả, xin anh.
Đám người áo đen bắt đầu xúm vào, tên giữ người, kẻ cầm tay, cảnh tượng náo loạn đến đáng sợ. Tiêu Như kinh hãi, không tin được giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ dám huyênh hoang như thế trước cổng trường, nhìn nam sinh đang quỳ dưới đất tha thiết cầu khẩn, Cô bực tức:
- Các ngươi thật quá đáng, chẳng phải người ta đã cầu xin cho thêm thời gian rồi hay sao. Chặt tay ư, các ngươi có phải là con người hay không, cũng nên cho người ta một cơ hội chứ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, lo lắng có. Tiểu Nhu nói xong hận không thể khâu mồm mình lại, nhưng dù sao cũng không thể thấy người gặp nạn mà mặc kệ được. Cô bước đến đỡ người nam sinh dậy. Ánh mắt kiên định nhìn về phía hắn, làn da trắng cùng đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn buông xoã khẽ lượn sóng theo gió, gương mặt thanh tú chẳng hiện lên một chút gì lo sợ, tựa như một bông hoa tường vy kiêu hãnh:
- Vương tiên sinh là người đức cao vọng trọng, không lẽ chỉ vì một chút tiền mà lại làm chuyện mất nhân tính trước bao người như thế này sao. Nữ sinh tôi không dám nhiều chuyện can thiệp việc của ngài, chỉ mong ngài dơ cao đánh khẽ, cho cậu ấy một thời gian, biết đâu cậu ấy sẽ trả đủ, có phải khi đấy ngài vừa không mất tiền mà cũng chẳng phải tốn sức để xử một kẻ yếu thế, làm mệt các huynh đệ không.
Thiên Vương nhìn thật lâu vào đôi mắt trong trẻo, chẳng chút gì sợ hãi của cô khẽ nhếch miệng tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Trước giờ chưa có nữ nhân nào dám ở trước mặt anh mà ăn nói mạnh miệng đến thế, đa số những ng phụ nữ bên anh chỉ là công cụ làm ấm giường biết nghe lời, ngoan ngoan như một con mèo bởi vì chỉ như thế họ mới có thể muốn mua cái gì liền được a cho cái đấy. Thiên Vương nghĩ ngợi một lúc rồi mở cửa ngồi vào xe:
- Thời hạn một tuần.
Nói xong anh đóng cửa kính, quay sang nhìn cô, ghi nhớ bảng tên cài trước ngực "Lệ Tiểu Như, rất nhanh rồi sẽ gặp lại". Tâm tình trở nên vui vẻ:
- Quay về công ty.
- Vâng, Giám đốc (tài xế nghiêm nghị trả lời)
Đám người áo đen cũng lên một chiếc xe khác rồi rời đi, đám đông cũng bắt đầu tan ra. Tiểu Như thở phào, đặt tay lên ngực còn cảm giác được tim đập rất nhanh, cô không nghĩ tên Vương kia lại chấp thuận lời cô nói dễ dàng như thế liền quay mặt sang nam sinh:
- Cậu làm gì mà đến mức phải đi vay nặng lãi như thế. Mình chỉ giúp cậu lần này, về sau tự giải quyết đi, dính đến bọn họ không có kết quả tốt đâu.
- Cảm ơn (nam sinh xấu hổ cúi đầu lí nhí nói)
Tiểu Như lắc đầu rồi dời đi.
Cô là Lệ Tiểu Như, sinh viên năm thứ 3 của trường. Ngoài học lực giỏi thì cô chẳng có gì được xem là đặc biệt. Bạn bè thường khen cô xinh, n xinh theo kiểu nhẹ nhàng, ưa nhìn, tính cách cởi mở, hoà đồng đôi khi lại hơi trẻ con. Về gia cảnh, mẹ cô mất vì căn bệnh ung thư năm cô 15 tuổi, ba cô từ đấy vì buồn chán mà sinh ra cờ bạc, rượu chè, đồ đạc có gì đều đem cầm cố hết, thế nên giờ nhà chẳng có gì ngoài những vật dụng bình thường và căn nhà cũ kỹ. Cô được học đại học đến giờ đều nhờ vào học bổng của nhà trường, cộng thêm những công việc part time ngoài giờ nếu không chắc cô cũng bỏ học ngay sau khi mẹ cô mất.
Tiểu Như cúi nhìn đồng hồ, hoảng hốt:
- Thôi chết, sắp muộn giờ làm rồi. Haizz, cũng lại cái tính lanh chanh của mình cứ thích lo chuyện bao đồng.
Nói xong cô tức tốc chạy về nhà (à nhà cô cách trường học không xa nhé, ngày trước có xe đạp nhưng bị người ba đem đi bán để đánh bạc rồi). Về đến nhà cô thấy một đám đông người đứng trước cửa nhà mình. Len người đi vào thì thấy ba cô đang quỳ gối trước một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, trông ông ta là một kẻ có tiền, tướng tá phàm phu, cô chạy lại:
- Ba, ba sao vậy, có chuyện gì xảy ra thế, sao nhiều người đến nhà mình quá vậy.
Người ba cô nồng nặc mùi rượu, quần áo thì luộm thuộm, tóc tai rối bù phải lâu rồi không cắt, ông lè nhè nói:
- Anh Trương, xin anh cho em ít ngày nữa em sẽ trả.
- 200 triệu mày nghĩ cho mày vài ngày mày trả nổi sao. Cảm thấy khó quá thì để tao lấy 2 con mắt mày bán cũng đưoc vài trăm triệu đấy. Lên đi (kẻ tên Trương nghiền ngẫm, khoát tay nói, đám côn đồ kia bắt đầu xúm vào)
- Anh Trương xin anh, tha cho em. Anh Trương, con gái em nó mới 20 tuổi, nó đang con trong trắng, chẳng phải anh vẫn đang tìm vợ bé còn trinh sao, em bán nó, em bán nó cho anh. (Ông hốt hoảng túm ống quần tên Trương la hét)
- Ba, sao ba lại nói thế, con là con gái ba mà, ba nói thế không thấy xấu hổ với mẹ con ở bên dưới sao. (Tiêu Như hoang mang, đôi mắt bắt đầu ngấn nước mà kêu gào)
- Mày im mồm cho tao, tuổi của mày cũng đến lúc lấy chồng đưoc rồi, tao gả mày luôn đó, mày coi như là báo đáp tao đã nuôi màu đến bây giờ đi. Anh Trương, anh xem thế nào, con gái em còn trong trắng thật đó anh, xin anh tha cho em.
- Ba, con không muốn, không muốn. Con còn phải đi học, con không muốn, ba à, xin ba đừng bán con.(Tiểu Như bắt đầu khóc oà lên, nức nở nói, cô không ngờ người ba, người thân duy nhất lại nỡ đem bán cô để trừ nợ)
Lão già họ Trương kia nhìn sang cô, ánh mắt lộ rõ sắc dục. Nước mắt rơi xuống thẫm đẫm chiếc áo sơ mi trắng mỏng, nửa ẩn nửa hiện ra bộ ngực đẫy đà của cô gai tuổi 20, chiếc váy đồng phục ngắn làm lộ rõ đôi chân trắng nõn nà, lão già họ Trương nhìn tưởng chừng sắp lồi con mắt, nhoẻn miệng cười to mà nói:
- Ha ha, được, nếu đúng như mày nói tao sẽ lấy con gái mày để gạt nợ. Nhưng để tao biết được mày lừa tao thì cả mà và con gái mày không được yên đâu.
- Em nào dám lừa anh, anh Trương.
- Đem nó về cho tao. ( tên Trương lớn tiếng nói rồi đứng dậy đi ra ngoài)
Đám ng côn đồ xúm lại túm lấy cô lôi đi
- Thả tôi ra, ba à, cứu con, con xin ba. Buông tôi ra, các người như thế này là bắt người trái phép đấy, biết không. Thả ta ra. Nếu ngày hôm nay con xảy ra chuyện gì thì cả đời này con sẽ không tha thứ cho ba đâu (Tiểu Như khóc nức nở quay mặt lại nhìn ng ba mà cô luôn hết mực yêu thương bây giờ nhẫn tâm bán cô cho một người xa lạ, cô bất lực, và tuyệt vọng đến tột cùng).
Bọn họ đưa thẳng cô đến khách sạn 5 sao Thiên Tỷ giữa trung tâm thành phố C. Khi lão già Trương bước vào toàn bộ nhận viên khách sạn cúi chào, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhưng chẳng ai lên tiếng hoặc một chút tò mò cũng không dám, có lẽ đối với họ chuyện này xảy ra quá thường xuyên thì phải, với lại tên Trương này cũng không phải loại vừa, hắn là kẻ chuyên buôn gian bán lậu nhưng lại không bị cảnh sát dòm ngó tới vì trong tay hắn cũng có vài trăm kẻ tay sai, cộng với mối quan hệ cũng khá rộng của hắn:
- Hoan nghênh Trương tiên sinh ghé thăm. Xin hỏi ngài muốn phòng nào (một nư nhân viên lịch sự hỏi)
- Trúng lớn, đưa ta phòng tổng thống. (Lão già ngạo mạn cười mà nói)
- Vâng, xin mời tiên sinh theo tôi.
Đi theo nữ nhân viên lên tầng 5, rẽ vào một hành lang, phải nói là khách sạn 5 sao này quá tráng lệ, nội thất đều là hàng thượng phẩm quốc tế, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi vào thẳng mặt khiến cô nhức nhói.
- Tiên sinh, đây là phòng của ngài.
Nữ nhân viên nói xong liền rời đi. Hắn khoát tay, ý chỉ 2 tên kia lên mở cửa, nhân lúc bọn chúng lơ là cô vùng vằng thoát được rồi quay đầu chạy.
- Khốn kiếp, mau bắt nó lại cho tao ( lão già Trương tức giận mà quát)
Có lẽ do khóc nhiều đến sưng cả mắt, khiến cô mệt mỏi, nhìn cái gì cũng không rõ, chạy được một đoạn liền vấp mà ngã, tên Trương bước đến ngồi xuống túm tóc cô, liền vung tay tát cô một cái:
- Con điếm, tao bỏ ra 200 triệu để mua mày mà mày dám bỏ chạy à. Mày tin tao chơi mày luôn ở đây không.
- Phỉ nhổ, mày đáng tuổi ông tao mà còn làm cái chuyện bại hoại này à. Con cái mày có biết mày bệnh hoạn thế không.(Ánh mắt Tiểu Như hiện rõ sự khinh bỉ)
"CHÁT" - Lão lại tát cô thêm một cái thật mạnh làm khoé miệng tứa máu, tiện tay xé toạc cái áo sơ mi đã sớm ướt đẫm vì nước mắt. Thân thể đẫy đà lộ ra, mái tóc xoã trước ngực nửa che nửa hở khiến cô càng thêm quyến rũ.
- Để tao xem mày còn mạnh miệng được bao lâu ( nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô lão chảy dãi đến thèm thuồng)
- Tên khốn khiếp, thả ta ra. Đồ khốn nạn nhà ngươi. ( cô gào khóc đến thê lương)
Một đôi giày da hàng hiệu bóng lộn dừng ngay bên cạnh:
- Không ngờ Trương tiên sinh đây lại có khẩu vị với nữ sinh mới lớn, lại còn giữa khung cảnh như thế này. Thật là hiếu kỳ. Hay do phòng của khách sạn Thiên Vương tôi chưa làm vừa lòng ngài.
Cô ngẩng mặt lên nhìn hắn, do khóc quá nhiều cộng thêm ánh đèn chiếu rọi vào khiến cô nhìn không rõ mặt, chỉ thấy được một thân ảnh cao lớn cùng bộ tây trang sang trọng, ánh mắt cô loé lên một tia hy vọng, nức nở mà nói:
- Làm ơn giúp tôi.
Thiên Vương nhìn xuống, một chút ngỡ ngàng rồi nhanh chóng biến mất. Lão già Trương vội buông tay rồi đứng dậy:
- Vương tiên sinh, thất lễ rồi. Đây là cô vợ bé của tôi. Chẳng qua chúg tôi muốn đổi gió không may làm ảnh hưởng đến Vương tiên sinh, mong ngài bỏ qua. Giờ tôi sẽ đưa cô ấy về phòng.
- [ ] Tiểu Như đưa mắt nhìn anh. Đôi mắt trong trẻo ấy mà giờ đã đỏ ngàu, nước mắt thi nhau tuôn, từng giọt rơi mang theo một chút hy vọng. Anh nhìn ra được sự bi thương trong đôi mắt ấy. Mới lúc nãy cô còn mạnh miệng với anh sao bây giờ lại xảy ra sự tình này. Khi cô chuẩn bị bị kéo đi, không biết vì lý do gì thôi thúc anh liền kéo tay cô lại:
- Không biết từ khi nào người phụ nữ của Thiên Vương tôi lại trở thành vợ bé của ngài Trương vậy? (Vẫn vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt sắc, lời anh nói ra rất điềm đạm nhưng loại toát lên sự cảnh cáo đáng sợ)
Một tay túm chặt cổ áo, cô ngước mắt ngây ngô nhìn anh, không hiểu được tại sao anh lại nói như thế, nhưng miễn là thoát khỏi lão già này nên cô cũng mặc kệ. Tên họ Trương nghe thấy vậy liền sửng sốt, ai cũng biết Thiên Vương tuy là một người trẻ tuổi nhưng lại có uy lực đáng sợ, đụng vào hắn hay đồ của hắn thì coi như xác định luôn số phận của mình. Lão luống cuống nói:
- Thật ra đây là cha cô ấy vì không có tiền trả nợ nên đã bán cô ấy cho tôi. Nếu tôi biết đây là người phụ nữ của ngài, họ Trương đây có 3 cái đầu cũng không dám đụng.
- Nợ bao nhiêu ( Thiên Vương lạnh lùng hỏi)
- Dạ, chỉ có 200tr thôi thưa ngài.
Thiên Vương quay sang nói gì đó với tên áo đen bên cạnh, rồi kéo cô về phía mình, cởi chiếc áo vest khoác lên cho cô:
- Cô gái này tôi mang đi, Trương tiên sinh cứ về lát nữa sẽ có người mang tiền qua. (Nói rồi kéo tay cô đi thẳng về phía thang máy, mặc kệ cho tên Trương kia đang tức giận mà ko dám kêu ca).
Đưa cô ra xe, mở cửa cho cô, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh. Tiêu Như cảm kích quay sang mà nói 2 tiếng "cảm ơn". Tâm tình trở nên tốt hơn, bây giờ cô mới nhìn rõ được hắn, gương mặt tuấn mỹ, sống mũi cao, lông mày rậm cùng đôi mắt màu hổ phách, từng đường nét vô cùng hài hoà đến mê lòng người. Thiên Vương chăm chú nhìn vào gương mặt cô, gò mà sưng lên đỏ ửng vì 2 cái tát vừa rồi, không hiểu sao trong lòng loé lên một tia nhức nhói. Định đưa tay xoa lên gương mặt cô nhưng lý trí lại khiến anh rụt tay lại, lãnh đạm hỏi:
- Đọc địa chỉ, tôi đưa cô về
- Số 06, đường xyz ( Tiểu Như mệt mỏi đáp).
Đến nơi, cô xuống xe không quên cúi chào và cảm ơn. Cửa đóng lại, chiếc xe rậm rãi chạy. Thiên Vương nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô quay đầu đi vào liền chỉ thị dừng xe vào một bên đường để quan sát, không hiểu sao anh chợt thấy không an tâm phải đợi cho đến khi cô vào hẳn nhà. Tiểu Như lê đôi chân một cách mệt mỏi đến gõ cửa, cửa mở ra nhưng lại là một bà thím lạ hoắc:
- Cháu là ai, có việc gì không?
- Đây là nhà cháu, cô là ai, sao lại ở đây, ba cháu đâu ạ? (Cô hoang mang hỏi)
- Thì ra cháu là con gái ông ấy à, ông Vĩnh đã bán nhà cho cô rồi, ông ấy không ở đây, ông không nói cho cháu biết à.
- Bán nhà, làm sao có thể, cháu không tin, cô lừa cháu, đây là nhà của cháu (nước mắt được thể tuôn trào, cô thất vọng, và đau đớn, thân thể mệt mỏi, quần áo rách rưới, bây giờ đến nhà không có mà ở, cô thành kẻ lang thang mất)
- Ơ hay con bé này, bố mày bán nhà cho tao, tao trả tiền đàng hoàng có giấy tờ, giờ mày đến đây ăn vạ à. Thôi, muộn rồi, đi đi cho nhà tao ngủ (nói rồi bà thím đóng sập cửa lại)
Tiểu Như bất lực ngồi sụp xuống đất mà khóc. Cô nhớ mẹ, cô hận ba người nhẫn tâm bán cô đi giờ lại bán luôn cả ngôi nhà bao kỷ niệm, giờ đây cô chẳng khác gì một kẻ ăn mày, tiền không có, nhà không có, cô mất hết thật rồi. Nước mắt tuôn như mưa không ngừng, bàn tay nắm chặt, móng tay bấu vào da thịt đau nhói. Nhìn xuống đôi chân trần đã sưng lên vì chạy.
- Sao lại ngồi đây khóc (từ lúc thấy cô đôi co với bà thím, rồi đến lúc cô thất vọng ngồi xuống khóc nức nở anh đã không yên lòng, liền mở cửa bước đến)
- Tôi mất hết rồi, ba bỏ rơi, nhà không còn, một chút nữa thôi tấm thân này cũng chẳng giữ nổi. Giờ trông tôi chẳng khác gì một kẻ ăn xin vô gia cư. (Đôi mắt vô hồn nhìn anh, cô bây giờ tưởng như có thể buông xuôi hết tất cả rồi)
- Đi với tôi (anh đưa bàn tay ra trước mặt cô, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đã loé lên tia đau lòng, chân thật đến lạ)
Tiểu Như ngỡ ngàng nhìn những ngón tay thon dài đang ở trước mặt mình, cô nghĩ rốt cuộc mình đâu còn gì để mất thôi thì đến đâu hay đến đó, mặc kệ số phận vậy. Đưa tay mình đặt lên tay anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy, bước chân vô tình mà theo nhịp cùng anh đi về.
Xe dừng trước một căn biệt thự phải nói là quá tráng lệ. Anh quay sang đã thấy cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, gương mặt hằn lên sự mệt mỏi, thì thầm vào tai cô: "Lệ Tiểu Như, nhanh vậy mà chúng ta đã gặp lại", bờ môi vô tình khẽ mỉm cười. Hạ kính xuống nói với bà quản gia:
- Sắp xếp một phòng cho cô ấy.
- Vâng, cậu chủ.
Anh quay sang bế cô xuống xe rồi đưa vào phòng, sai người giúp việc vào giúp cô lau người và thay quần áo, dặn dò đầu bếp nấu một báo cháo đem vào phòng cho cô rồi mới yên tâm rời đi. Thiên Anh trở về phòng, tay nới lỏng carvat, tâm tư phức tạp mà suy nghĩ, anh đối với cô gái này sao lại có chút gì khó hiểu. Lắc đầu bước vội vào phòng tắm, xả nước lạnh xối thẳng vào mặt giúp anh tỉnh táo lại, tự nhắc nhở mình có lẽ hắn nên điểu chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Một tia nào đấy con tim lại nhói lên, hình ảnh người con gái ấy ùa về làm anh thắt lại, đến giờ con tim hắn vẫn chưa lành vì vết thương ấy, đấm mạnh vào tường: "Khốn khiếp"!
* * * * *
Tia nắng buổi sáng chiếu rọi vào khung cửa sổ, đôi hàng mi cong khẽ động đậy, nét mặt đã có chút hồng hào trở lại, Tiểu Như mệt mỏi mở mắt, là một căn phòng xa hoa, rộng hơn gấp mấy lần so với căn nhà cũ kỹ của cô. Bộ đồng phục rách nát đã được thay bằng một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khiết, trông cô thuần khiết như một thiên thần. Hình ảnh của ngày hôm qua bỗng chốc ùa về, Tiểu Như vẫn còn kinh hãi, 2 tay túm chặt ga giường, tim nhói lên từng hồi, 2 hốc mắt bắt đầu đỏ ngàu, cô kiên cường là thế vậy mà có ngày rơi vào tình cảnh không tiền, không nhà, phải nhờ vẢ một người đàn ông không quen, không biết như thế này. 2 hàng nước mắt đã trực tuôn ra, tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô thức tỉnh:
- Tiểu thư, mời cô dạy dùng điểm tâm sáng.
- Dạ, được (Tiểu Như đưa tay quẹt nhanh nước mắt, mỉm cười để tự an ủi mình, bước nhanh vào làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu)
Cô đi xuống, ngó trước nhìn sau cũng không thấy hắn, trên bàn ăn mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, bà quả gia đứng đó lịch sự mời:
- Mời tiểu thư dùng điểm tâm
- Cháu là Lệ Tiểu Như, bác có thể gọi cháu là A Như hay Tiểu Như cũng được, bác đừng gọi tiểu thư cháu không quen (cô mỉm cười, đôi mắt sáng treo veo thánh thiện khiến bà quản gia thêm vui vẻ)
- Vâng tiểu thư A Như
- À, anh ấy đâu rồi bác
- Cậu chủ đã đến công ty rồi, đây là bữa sáng cậu chủ dặn làm cho cô, mời cô dùng.
- À, dạ vâng (Tiểu Như cũng chẳng hỏi thêm nhiều, cô ngồi xuống dùng bữa)
Ăn xong, mọi người đều có việc làm, cô buồn chán đi ra ngoài sân. Phải nói là căn biệt thự này quá rộng và xa hoa,bên hông nhà là một vườn hoa tường vy nở rộ, ở đấy có một chiếu xích đu màu trắng, Tiểu Như nhẹ nhàng bước đến cô ngồi xuống, khẽ khép đôi mi nhẹ nhàng hưởng thụ cảnh sắc mà mỉm cười. Cách đó không xa, một người đàn ông thơ thẩn ngắm bức tranh tuyệt mỹ này. Anh vốn là ở công ty làm việc nhưng không hiểu sao trong lòng bồn chồn muốn về, vì thế khi tan cuộc họp liền lái xe trở về nhà không ngờ lại bắt gặp đc cảnh đẹp mê lòng người như thế này.
Cô ngồi đấy trong chiếc váy trắng, từng lọn tóc xoã khẽ tung bay với hoa gió, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, hàng lông mi dài rung rinh trông cô như một thiên thần đã bị bẻ đi mất đôi cánh. Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, nét mặt dịu dàng:
- Nhiên Nhiên, em đã về
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt anh thật đẹp, tràn đầy tia ấm áp, từ dưới nhìn lên gương mặt anh càng thu hút hơn. Tiểu Như có chút đỏ mặt trả lời:
- Xin lỗi, tôi là Tiểu Như, rất cảm ơn anh vì hôm qua đã ra tay cứu giúp (cô nở nụ cười tươi đưa đôi mắt trong veo nhìn anh)
Thiên Vương có chút giật mình, thu hồi ánh mắt gương mặt liền trở nên lạnh lùng:
- Thân thể cô còn yếu, nên vào trong nghỉ đừng ra ngoài nhiều (nói xong hắn liền quay lưng bước đi)
Cô nhìn theo bóng lưng của hắn, giây phút đó hắn nhìn cô, trái tim cô đã lỗi một nhịp.
* * * * *
Buổi tối, đến bữa ăn, cô và hắn ngồi đối diện, phải công nhận lúc ăn hắn cũng đẹp đến lạ thường, Tiểu Như chống cắm mà chăm chú nhìn hắn:
- Cơm ở trên mặt tôi sao, nhìn vậy chắc sẽ không đói chứ. (Hắn vẫn điềm đạm ăn, ánh mắt chẳng thay đổi)
- À, tôi có việc muốn nói với anh (Tiểu Như đỏ mặt lắp bắp nói)
Thiên Vương đặt bát xuống, ngẩng mặg nhìn cô: - Chuyện gì?
- À, tôi chỉ muốn cảm ơn anh về chuyện hôm qua, còn cho tôi ở nhờ, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài để tránh làm phiền anh.
- Cô có thể đi đâu khi nhà không có mà trên người chẳng có lấy một chút hành lý và tiền.
Tiểu Như cười nhạt, nhẹ nhàng nói: " Cũng đâu thể ở nhà anh mãi được, tôi có vài công việc part time, có thể đến đó làm bà ứng trước một ít tiền."
- Thế thì cô cứ ở đây, làm được việc gì cô có thể làm, mỗi tháng tôi trả cô 10 triệu. (Thiên Vương trong lòng hơi khó chịu khi cô nói muốn dọn đi)
- Ý tôi không phải thế, chỉ là tôi không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh.
- Không phiền, cứ làm như thế.
Nói xong hắn đứng dậy quay lưng đi, bỗng chốc khựng lại quay đầu thấy cô đang túm áo hắn.
- Còn chuyện gì nữa?
- À, cái đó...tôi biết hơi buồn cười một chút, nhưng anh có thể cho tôi mượn chút tiền không? Tôi cần phải đi học nhưng đồng phục đã
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook