" Nhất Bác... "

" Ngoan, cố nhắm mắt lại một chút "

" Không ngủ được " - y gối đầu trên cánh tay chắc khỏe của hắn, nhíu nhíu mày lại, y hệt con thỏ nhỏ chịu ủy khuất.

" Lại đau sao? " - vì hài tử có dấu hiệu sinh non, lại cố gắng lưu lại trong bụng.

Do đó không tránh khỏi những cơn đau ê ẩm từ bụng, cùng thắt lưng vì bụng nặng trĩu mà đau đớn.

Tiêu Chiến vừa xoa bụng vừa khẽ gật đầu.

" Nhắm mắt lại, không ngủ thì tịnh dưỡng một chút " - bàn tay to lớn chạm vào bụng, Nhất Bác giúp y xoa xoa bụng cho dễ chịu hơn.

Cuối cùng sau gần nửa canh giờ, hắn cũng dỗ dành được y chìm vào giấc ngủ.

____...____

Nhịp chuông rõ báo canh ba vang lên, lúc này trong Phượng Nghi cung một mảnh yên ắng.

Tiêu Chiến trở mình, cơn đau đã sớm từ ê ẩm chuyển sang dữ dội.

Nhưng vẫn còn chịu đựng được, vì thế y cũng không gọi hắn, chỉ nhẫn nhịn chậm chạp xoa xoa thắt lưng cùng bụng đau nhức.


" Ưm " - tuy đã hạn chế âm thanh phát ra làm hắn tỉnh giấc nhưng vì quá đau nên âm thanh kiềm nén vẫn phát ra.

Vương Nhất Bác mơ màng tỉnh lại, hắn tựa hồ hoảng hốt khi thấy y một thân mồ hôi, tay xoa xoa bụng, môi bị cắn chặt tái nhợt hằn tơ máu.

" Tiểu Tán, ngươi sao vậy ? Sao không gọi ta ? " - hắn bật dậy quan sát y thật kĩ.

" Không sao, hài tử nháo quá, thuốc hết tác dụng rồi "

" Sư phụ ngươi khi nào tới ? "

" Ta không rõ ... nhưng đã đưa thư nói sắp sinh rồi "

" Vậy bây giờ nên làm gì để ngươi thoải mái hơn? "

" Truyền nội lực như hôm đó ... "

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã vội lắc đầu. Hắn biết, truyền nội lực của hắn vào bảo hộ được hài tử nhưng nội lực của y thì không ổn. Sẽ tổn hại thân thể.

" Thế hỏi làm gì? " - đã biết không đồng ý y mới không nói, hỏi cho đã nói ra cũng có chịu đâu.

" Ta không có ý đó " - chỉ là y cau mày, hắn liền tưởng y giận hắn.

" Truyền nội lực đi, ta chịu nổi mà " - Tiêu Chiến mềm giọng bắt lấy tay hắn níu níu. Thật sự phải truyền a, hài tử nếu không ra sẽ chịu không nổi.

Nhưng lời này y không muốn nói ra, một người lo lắng vẫn hơn hai ngươi đi?

" Sư phụ...cũng sắp tới rồi. Ắt hẳn ta không sao mà "

Cuối cùng, hắn cũng bị y thuyết phục truyền nội lực. Nhưng hắn chính là không động đến hàn thể truyền cho hài tử, mà ngược với ý Tiêu Chiến truyền nội lực sang nội lực y.

Sư phụ Tiêu Chiến - Sở Tiêu thời điểm đặt chân đến hoàng cung hoa lệ, Tiêu Chiến đã sớm chật vật muốn chết đi sống lại.

Sở Tiêu thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của Vương Nhất Bác. Nhìn sơ qua còn tưởng chỉ là huynh đệ với hắn thôi.

" Tiểu Tán, vỡ ối chưa? " - Sở Tiêu gấp gáp đi đến bên người Tiêu Chiến. Nhưng cũng không quên kéo nam nhân mặc bạch y đi cùng ra phía sau mình.

Không biết đây có được coi là hành động vô thức bảo hộ người kia hay không?

Chẳng biết vì sao Vương Nhất Bác càng nhìn càng thấy hai nam tử trước mặt này giống Tiêu Chiến ít nhiều. Đặc biệt là người mặc bạch y kia.

" Vẫn chưa...con có dùng thuốc người đưa để chờ người đến " - y gối đầu trên đùi Vương Nhất Bác hướng sư phụ nói.


Sở Tiêu nhấc tay bắt mạch cho y, mi mục khẽ nhíu chặt suy tư.

Hài tử suy yếu như vậy, vì cái gì mà nội lực của Tiêu Chiến lại có vẻ rất mạnh.

" Nói tất cả biện pháp vừa làm đi " - Sở Tiêu xoay người ra hiệu cho Vương Nhất Bác giải tán hết cung nữ trong cung điện. Dù sao thì y cũng là nam nhân, sinh nở nhiều người nhìn chằm chằm đương nhiên khó chịu.

" Nhất Bác truyền cho con không ít nội lực nhưng một mực không chịu truyền hàn thể vào hài tử " - y đảo mắt vừa kể lể, vừa lên án hành vi của hắn.

Nhưng sư phụ y không chỉ không trách hắn mà còn hướng Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật gật đầu.

" Nuốt vào " - đan dược kề miệng, Tiêu Chiến ngơ ngơ ngác ngác nuốt xuống.

Cơn thúc sinh sau khi uống đan dược ngày một tăng, nhưng nước ối lại một mực không chịu vỡ.

Sản đạo cũng được viên thuốc phát huy tác dụng mà từ từ mở ra.

" Nước sôi, khăn sạch đều đã xong chưa? " - Sở Tiêu

" Đều đã được chuẩn bị từ sớm " - Vương Nhất Bác

Khí lực của Tiêu Chiến vì từng cơn thúc sinh đánh ập tới khiến lí trí cũng mơ mơ hồ hồ.

Y chưa từng nghĩ sẽ đau như vậy, năm đó một đao xuyên vào bụng ở chiến trường cũng chẳng đau như này.

Vương Nhất Bác : " Cố một chút sẽ nhanh thôi "

Tiêu Chiến : " Nhanh cái đầu ngươi, hài tử của ngươi muốn hại ta đau chết đây này "

Sở Tiêu cùng bạch y nam nhân : "..."


Quá không khách khí đi? Mắng cả hoàng thượng cơ á?

Cũng là Tiêu Chiến nhưng ở diễn biến tiếp theo : " Nhất Bác, ta đau chết rồi, mau an ủi đi chứ. "

Vương Nhất Bác kì thật bây giờ không biết làm sao đối mặt với tính tình này của y a.

___________________________

End chương 14

Chả hiểu sao hấp bánh bao mà tôi lại hấp 2 chương :))

Có ai thắc mắc TC hay VNB trong truyện lớn hơn không?

Bé Bo nhỏ hơn anh Chiến nha, nhưng nhỏ hơn 2 tuổi thôi, với ở hoàng cung trưởng thành sớm, nên tình tiết cho cái bánh bao tương tư một đời mới xuất hiện :)))

Bật mí là sau này Bo thê nô lắm mn ạ

TC lúc nhớ lại tính tình kì lạ của mình belike :



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương