Biên tập: Huyền

Hiệu đính: Xiaoxin

Khương Vũ về lại phòng của mình, nằm trên chiếc giường rộng lớn trống vắng, nhìn trần nhà mà ngẩn người.

Lúc trước, trong các nhiệm vụ ủy thác cô cũng có vài lần lỡ lời về kiếp trước kiếp này, nhưng người ủy thác không tin. Họ cho rằng cô đang nói nhăng nói cuội.

Khi đó app [Đã biết] không trừng phạt cô.

Chẳng lẽ đó chỉ là do đối phương không tin?

Nếu cô nói chuyện này cho Cừu Lệ một cách nghiêm túc, chắc là Cừu Lệ sẽ tin tưởng cô.

Cho nên là vì nguyên nhân này mà app không cho cô nói sao.

Hàng trăm suy nghĩ mà vẫn không lý giải được, Khương Vũ dứt khoát không thèm nghĩ nữa, không cho nói thì không nói. Vốn dĩ cô cũng không cần phải nói chuyện kiếp trước với Cừu Lệ.

Khương Vũ cố gắng hết sức thuyết phục bản thân, quá khứ đều đã qua rồi, cô phải sống cho hiện tại.

Nếu đã thay đổi một cơ thể mới, vậy thì ký ức cũng không nên dừng lại ở một đời chỉ toàn là áp bức và lăng nhục kinh khủng.

Vốn dĩ đêm nay là một đêm quan trọng của Cừu Lệ và cô, thế nhưng đã bị hủy diệt bởi những kí ức tồi tệ đó.

Khương Vũ quyết định không nghĩ nhiều nữa, mang theo cơn buồn ngủ tiến vào mộng đẹp.

***

Sau khi lười biếng ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô rửa mặt chải tóc một lúc, trang điểm cho đẹp vì buổi tối phải đến buổi biểu diễn của Trình Dã.

Sắp gặp được bố ruột của mình rồi, Khương Vũ có hơi phấn khích quá mức.

Cô chuẩn bị riêng cho mình một chiếc váy, ngay cả giày cũng dùng khăn giấy chấm nước lau cho sạch.

Lúc ra khỏi phòng, cô đã nhìn thấy Cừu Lệ đang đứng chờ rất lâu ở cạnh hành lang.

Anh mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, có lẽ là bởi vì rất ít khi mặc quần áo kiểu như vậy nên khí chất lỗi lạc hơi khác với lúc trước.

Khương Vũ không khỏi suy nghĩ, nếu từ nhỏ anh không trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy, lớn lên khỏe mạnh trong một gia đình thư hương. Diện mạo tốt nhất của anh phải là như bây giờ.

Thành tích tốt, thích cười, tựa như người đàn ông lịch lãm, một thiếu niên nhẹ nhàng, một người chất phát hiền lành.

Hình như Cừu Lệ đang đợi cô, thấy cô đi ra, anh không nói gì cả, xoay người đi tới phía thang máy.

Cửa thang máy mở ra, anh quay đầu lại, thoáng nhìn cô.

Khương Vũ vội chạy qua, đi theo vào thang máy.

Cô đứng phía sau anh, nhìn thấy trên vai anh lại đang khoác ba lô hoạt hình của cô. Balo nhỏ xinh nằm trên tấm lưng rộng lớn của anh có vẻ không hợp lắm.

Lúc đi ra khỏi thang máy, anh cũng không quan tâm đến cô, đi một mạch ra đường lớn, bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào trong.

Khương Vũ cũng ngồi theo vào: “Bác tài, đi tới sân vận động Áo Thể.”

Xe taxi lăn bánh, hai người ngồi hai bên một trái một phải, cách nhau rất xa.

Mặt Cừu Lệ vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn im thin thít.

Đúng là nóng tính.

Khương Vũ thử đặt tay vào trong tay anh. Nếu là bình thường, cô chỉ cần chạm anh nhẹ một chút thôi thì thể nào người này sẽ giống như bị điện giật, toàn thân đều có phản ứng…

Nhưng mà hôm nay, anh lại không giống như vậy.

Có cảm giác nhưng lại giả vờ.

Khương Vũ thở dài một hơi, buông tay ra.

Cô biết là Cừu Lệ lo lắng cho cô, cũng đau lòng cho cô, chứ không phải là vì ánh mắt của thói đời.

Nhưng cô không thể giải thích, cũng không có cách nào giải thích.

Quên đi, sau này anh sẽ hiểu được.

***

Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước sân vận động Áo Thể.

Trước sân, người đã đông kịt, tất cả đều là người hâm mộ xếp hàng chờ được vào.

Nghe nói vé vào cửa của buổi biểu diễn vừa mở bán đã hết trong vòng một phút, có thể thấy được mức độ điên cuồng của người hâm mộ Trình Dã.

Cừu Lệ đi vào trong biển người, nhìn quanh khắp nơi để tìm nơi có thể nghỉ chân không bị làm phiền. Anh vừa quay đầu lại, con bé Khương Vũ ốm yếu đã bị dòng người xô đẩy đi xa vài mét.

Anh do dự vài giây, quay lại trong bất đắc dĩ, chen vào trong đám người mà nắm lấy cổ tay cô, siết chặt rồi kéo cô tới dưới mái hiên của sân vận động. Sau đó anh tìm một góc yên ắng chờ mở màn.

Sau khi dừng lại, Cừu Lệ lập tức buông lỏng Khương Vũ ra, không dây dưa một giây nào cả.

Nhưng tay anh lại bị Khương Vũ nắm lại.

Cừu Lệ tính mặc kệ cô, nhưng cô gái nhỏ lại siết chặt tay anh, giống như núm hút hít chặt lấy đầu ngón tay anh.

Cừu Lệ hơi do dự, nhưng tay anh vẫn siết chặt mười ngón tay với cô.

Đúng là vẫn còn mềm lòng.

Anh không thể làm dữ với cô.

“Em không giải thích, cũng không có cách nào giải thích.” Giọng Khương Vũ dịu dàng nói ở bên cạnh anh: “Nếu anh bởi vì chuyện như vậy mà giận, thì em cũng không biết nên phải làm gì bây giờ cả.”

Cừu Lệ cúi đầu, nhìn giày thể thao hiệu AJ được sửa lại trên đôi chân, bình tĩnh nói: “Em lấy đi quyền lợi được biết sự thật của anh, lại còn muốn anh không giận. Em coi anh là cái gì hả, là một con cún mà em nuôi sao?”

“Em không coi anh là con cún mà em nuôi, em coi anh là bạn trai. Mặc dù không khác nhau cho lắm…”

“…”

“Ý của em là, mặc dù anh không ngoan giống như cún, nhưng… dáng vóc anh rất đẹp. Cơ bụng kia đúng là khiến cho máu mũi của em không chịu được.”

Cừu Lệ dùng sức nắm lòng bàn tay cô: “Dũng cảm đó.”

Khương Vũ chịu đau, nở nụ cười, lắc qua lắc lại ống tay áo anh: “Vậy thì không giận nữa nhé?”

“Không thể.”

Khương Vũ nản lòng nói: “Trước kia em đã trải qua một số chuyện không hay và nó khắc vào trong trí nhớ của em, không thể phai mờ. Nhưng em muốn bắt đầu lại với anh một lần nữa. Anh nói cho em cơ hội này đi.”

“Anh muốn biết chuyện của em, cái này rất khó nói à?”

“Vậy anh cũng phải tôn trọng quyền không muốn nói của em chứ.”

Cừu Lệ cười lạnh: “Được rồi, thế em cũng phải tôn trọng quyền tức giận của anh chứ.”

Nói đoạn, anh giựt tay cô ra.

Khương Vũ nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của chàng trai, cô biết cuộc trò chuyện hôm nay đã ngủm rồi.

Cô hiểu rằng Cừu Lệ rất muốn biết hết mọi thứ về cô, nhưng cô thật sự không thể nói ra, cũng không có cách giải thích nào khác.

Qua một vài phút, Cừu Lệ thấp giọng nói: “Tiểu Vũ, đêm qua anh đã không ngủ.”

Khương Vũ nhìn anh. Anh cúi đầu, đá văng cục đá nhỏ dưới chân, con ngươi tối đen xẹt qua một tia đau thương kín đáo: “Em đã trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, nhưng chỉ cần em còn nhớ, nếu chuyện đó xảy ra với em, trái tim anh cũng nhói đau…”

“Cừu Lệ.”

“Nhưng em không nói cái gì cả.” Cuối cùng, anh cũng ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn cô, giọng nói cũng khàn khàn: “Là muốn giết chết trái tim của anh đúng không.”

Khương Vũ chết lặng trước câu nói cuối cùng của anh.

Chưa từng có người đàn ông nào yêu thương cô như vậy.

“Cừu Lệ, có một ngày, em sẽ nói mọi chuyện từ đầu tới cuối cho anh. Nhưng mà bây giờ, em thật sự không thể nói.” Khương Vũ chân thành mà nói: “Em muốn có một tương lai với anh, là thật lòng thật dạ.”

Cừu Lệ biết, cô đã không muốn nói, cho dù cố chấp hỏi cũng không được gì.

Anh nói: “Hôm nay không cãi nhau.”

Tạm thời dừng việc này lại đã. Đợi sau khi giải quyết xong việc này, hai người sẽ bàn lại. Bọn họ còn có rất nhiều thời gian.

“Vậy anh cũng đừng có tức giận.” Khương Vũ nhích lại gần anh, nhẹ nhàng chạm tay anh: “Không tức giận chứ?”

Tay Cừu Lệ đặt trên vai của cô, kéo cô lại gần, xót xa mà hôn trán cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”

Lúc môi anh hôn lên môi cô, trước mắt Khương Vũ tức khắc bỗng lóe lên từng mảnh hình ảnh nhỏ vụn.

Hai tay cô dính đầy máu tươi, dao găm rơi trong vũng máu, kế bên cô là thi thể, máu tươi lênh láng…

Người đàn ông siết chặt hai tay nhuốm máu của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, kiên định mà dứt khoát.

Sau đó, bên tai cô vang lên tiếng còi của xe cảnh sát.

Vào khoảnh khắc anh bị cảnh sát bắt đi, anh đã xoay người mỉm cười với cô, phỏng theo khẩu hình miệng.

“Anh sẽ bảo vệ em.”

Đây là…?

Khương Vũ chưa từng thấy hình ảnh đó, nhưng cảm xúc đau khổ ùn ùn kéo đến khiến cho nước mắt của cô không kìm lòng được mà rơi xuống.

Chân thật như vậy, chân thật giống như bản thân mình đã từng trải qua.

Cừu Lệ thấy Khương Vũ rơi nước mắt, nhíu mày, “Khóc cái gì?”

“Không biết, cảm giác em đã từng nghe anh nói vậy rồi.” Khương Vũ hít mũi, ồm ồm nói: “Giống như anh vẫn luôn bảo vệ em… luôn luôn bên cạnh…”

“Đồ ngốc.” Cừu Lệ tức giận dùng ống tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt cô: “Gần nhìn thấy bố rồi, đừng khóc, trôi trang điểm bây giờ.”

“Ừ.”

Khương Vũ dùng sức gật đầu. Nhưng không biết vì sao cô lại không khống chế được tuyến lệ.

Nước mắt trào ra như mưa, theo khuôn mặt rơi xuống, trái tim của cô cũng giống như bị bi thương cắn nuốt.

Cừu Lệ thấy cô như vậy, thật sự bắt đầu luống cuống.

Anh không ngờ mình chỉ ngẫu nhiên phát cáu một lần thôi mà có thể làm cô tức như vậy: “Em đừng khóc mà, nếu cảm thấy khó chịu, em có thể đánh anh.”

“Em không đánh anh. Bạn trai, để cho em… để cho em ôm một chút.”

Khương Vũ ngồi xổm trên mặt đất, chìa tay muốn ôm anh. Cừu Lệ nhanh chóng ngồi xổm xuống, tùy ý để cô gái nhỏ ôm cổ anh.

Toàn bộ nước mắt nước mũi cọ trên áo trắng của anh.

“Quỷ thích khóc.” Anh vỗ nhẹ lưng của cô, trái tim đã bị vò nát: “Rốt cuộc sao lại khóc thế?”

“Anh nói bảo vệ em.”

“Anh nói sai rồi hả?”

“Lo mà bảo vệ mình cho tốt đi đồ khốn!”

“…”

“Ừ, anh là đồ khốn.”

Vì để cho tâm trạng Khương Vũ tốt lên, cái gì Cừu Lệ cũng có thể thừa nhận: “Tiểu Vũ nhà anh ngoan như vậy. Anh là đồ khốn, còn tức giận với Tiểu Vũ.”

Khương Vũ chùi mạnh nước mắt lên người anh, cái mũi đỏ rực, hốc mắt cũng ửng hồng mà chủ động hôn anh.

Lúc này đây, Cừu Lệ không chủ động tiến công giống như trong quá khứ. Anh hưởng thụ hết mọi sự ban ân mà cô gái tặng anh.

Khương Vũ hôn anh vài giây, ồm ồm mà nói: “Anh nhất định sống thật tốt, vĩnh viễn đừng rời khỏi em.”

“Trừ khi anh chết.”

“Chết cũng không được.”

Anh nếm giọt nước mắt mặn mặn bên môi, khóe miệng cong lên: “Đồng ý với em.”

Khương Vũ ngồi bên cạnh cầu thang, tâm trạng phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Hình ảnh vừa mới hiện lên trong đầu cô chưa từng trải qua, chắc chắn chính là ảo tưởng của cô. Vốn dĩ kiếp trước cô không quen Cừu Lệ, tin tức anh bị bắt đều là do cô nhìn thấy trên tivi.

Trong lúc đó bọn họ không có gì ràng buộc.

Có thể là bởi vì tình cảm kiếp này của hai người phát triển, làm cho cô bắt đầu ảo tưởng rất nhiều chuyện không có thật.

Bỗng nhiên cảm giác mình rất là ngu ngốc.

Khóc như thể sông Hoàng Hà vỡ đê vì một điều gì đó không hề xảy ra, thật là ngu ngốc!

Khương Vũ lấy gương trang điểm ra, nhìn thấy lớp trang điểm của mình nhem nhuốc, nản lòng mà nói: “Xong rồi, xấu như quỷ thế này làm sao mà gặp bố chứ.”

“Còn có thể trách ai chứ, đồ khóc nhè.”

“Trách anh!”

“…”

“Được, trách anh.”

Cừu Lệ dùng khăn giấy lau lớp trang điểm còn sót lại trên mặt cô. Sau đó lấy đồ trang điểm trong ba lô ra, trang điểm lại cho cô: “Đợi lát nữa gặp bố, đừng để cho ông biết em đã khóc.”

“Đương nhiên, em phải để lại ấn tượng tốt cho ông ấy.”

Cừu Lệ cầm lấy phấn phủ, vỗ vỗ trên mặt cô: “Em thì không sao, nhưng ấn tượng đầu tiên của anh rất quan trọng.”

“…”

Có thể đừng làm trò hề nữa được không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương