Khi Yến Trì tỉnh lại chỉ thấy Giang Hiển Chiêm đang ngồi ở một bên ăn linh quả.

Yến Trì nhớ lại một chút hình như vì cứu đệ tử của các tông môn nhỏ mà y đã sử dụng tu vi của Đại Thừa kỳ nên thân thể y không chịu nổi, giống như lúc trước giúp Giang An Lan độ kiếp vậy xém chút nữa là y xỉu tại chỗ luôn rồi.

Vừa giải quyết xong y đã vội vàng về phòng để nghỉ ngơi.

“Tỉnh?” Giang Hiển Chiêm vừa ăn linh quả vừa thả thần thức về phía Yến Trì để kiểm tra thân thể của y,“Nếu cơ thể chưa chịu được sức mạnh kia thì ngươi ít dùng lại đi đừng tự hủy hoại mình.

Nếu lỡ ngươi xảy ra chuyện gì thì con trai ta chắc chắn cũng không sống nổi đâu.


“Sao ngài lại tới đây?” Yến Trì biết Giang Hiển Chiêm có ý tốt nhưng mà y không quen để người khác dùng thần thức tra xét y.

Y bước xuống giường đi lại ngồi xuống cái ghế đối diện Giang Hiển Chiêm, “Lan Lan đâu?”
“Xuất hiện âm hồn là việc lớn, tông chủ của các tông môn đều đã đến đây nên ta cũng theo Vân Lê đến.” Giang Hiển Chiêm lấy một trái linh quả từ mâm trái cây quăng qua chỗ Yến Trì, “Vốn dĩ là Lan Nhi muốn ở đây canh ngươi nhưng nó bị Vân Lê kéo đi rồi.

Dù sao nó cũng là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông, chuyện lớn như vậy tất cả các tông chủ đều tập hợp lại để tìm cách giải quyết thì chắc chắn nó cũng phải đi.

Rốt cuộc thì nó mới là người giải quyết âm hồn mà.”
“Ngài không đi cùng hả?” Yến Trì bắt lấy linh quả sau đó quăng luôn vào miệng.

Linh lực của linh quả nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể y, bổ sung sức lực mà y đã mất đi cũng đồng thời tăng cường sức khỏe cho y.

“Ta ghét nhất là mấy cái hội họp giống vậy, lần nào đi cũng ngủ gà ngủ gật, ta thà ở đây luyện kiếm còn hơn!” Giang Hiển Chiêm nghĩ đến mấy vụ họp hành này liền đau đầu chỉ có Giang Vân Lê mới chịu được mấy việc này.

“Đúng rồi, ta đã thấy kiếm linh của Lan Nhi rồi.” Giang Hiển Chiêm nhắc tới kiếm liền có hứng thú, “Ta luôn nghĩ rằng kiếm có thể sinh ra kiếm linh chỉ là chuyện trong truyền thuyết chứ không ngờ rằng có thật.

Muốn sinh ra kiếm linh ít nhất chắc cũng phải mất mấy ngàn năm.”
“Hắc Kiểu là hung kiếm.

Ta đoán rằng chắc chủ nhân trước đây của nó là một tu sĩ từ mấy ngàn năm trước từng chém giết không ít sinh mạng uống rất nhiều máu tươi mới được như vậy.” Yến Trì nghĩ đến Hắc Kiểu, nói ra suy đoán của mình, “Lúc chúng ta thấy Hắc Kiểu thì nó đang bị người truy đuổi đã sinh ra trí tuệ rồi ta thấy dù sao đây cũng là một thanh kiếm quý, nàng cũng lựa chọn Lan Lan làm chủ nhân nên ta đã cho nàng ký khế ước với Lan Lan.”

“Tuy rằng nó là hung kiếm nhưng mà ý chí của Lan Nhi rất vững sẽ không bị ảnh hưởng bởi sát khí.” Giang Hiển Chiêm rất tin tưởng vào thực lực của con trai mình, “Ta nghe Lan Nhi nói, kiếm linh này đã ăn luyện hồn châu?”
“Đây là lần đầu tiên tiên ta nghe đến chuyện này, cũng không hiểu lắm.” Cả hai đời của Yến Trì đều chưa từng nghe nói đến chuyện này, “Mạnh trưởng lão nói chắc có lẽ ngài sẽ biết rõ về việc này.”
“Lần cuối cùng ta nghe nói về thứ này là mấy trăm năm trước!” Giang Hiển Chiêm vẫy tay, “ Thật ra ta cũng không biết nó là gì chỉ biết để luyện ra nó thì cần phải dùng người sống cho nên khi nghe đến nó ai cũng hoảng sợ.

Đám vô dụng kia giải quyết không được nên đã đến nhờ Vân Lê mà ta thì làm sao để Vân Lê đi mạo hiểm được nên đã ra tay giải quyết “tên yêu quái” kia.”
“ Vậy năm đó ngài đã giết chết hắn sao?” Yến Trì nghĩ đến tự nhiên luyện hồn châu lại xuất hiện một lần nữa, nếu không phải là quỷ tu kia thì còn ai có thể luyện ra thứ tà ác như vậy?
“Nếu như là hai năm trước ta có thể khẳng định ta đã giết chết hắn dù sao thì ta cũng đã phá nát linh hồn của hắn theo lí thì chắc chắn hắn không thể sống nổi.” Giang Hiển Chiêm phun hạt của linh quả ra lòng bàn tay, bóp nhẹ một cái hạt đã vỡ ra làm hai thấy được cả nhân bên trong, “Giống như cái hạt này vậy, bị ta tách ra, nhưng mà bên trong vẫn còn nhân.

Nếu như đem trồng xuống đất vẫn có thể nảy mầm.”
“ Ý của ngài là dù linh hồn của quỷ tu kia đã bị phá nát nhưng có thể vẫn còn lưu lại một mảnh nhỏ cho nên bây giờ sống lại sao?” Yến Trì nhìn hạt trong tay Giang Hiển Chiêm như đã hiểu điều gì.

“Quỷ tu kia nghiên cứu về hồn phách cũng như âm hồn nên có thể đã chuẩn bị sẵn cách nào đó để bản thân có thể sống lại.” Giang Hiển Chiêm bỏ vỏ hạt xuống bàn rồi lại nhìn về phía Yến Trì, “Nếu chuyện này mà lộ ra chắc chắn cả Tu Chân giới sẽ náo loạn.

Lão yêu quái kia trước khi chết đã chịu vài đạo lôi kiếp của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, bởi vì phương pháp tu luyện của hắn quá độc ác, Thiên Đạo không thể chấp nhận được nên lôi kiếp lần đó đã sắp giết chết hắn.

Tính ra lúc đó ta cũng khá may mắn, gặp ngay lúc hắn đang suy yếu nên có ta có thể giải quyết hắn một cách nhẹ nhàng.”
“Lúc đó ta đang vội trở về khoe với Vân Lê nên chỉ đốt đi nơi ở của hắn chứ không để ý có gì đặc biệt không.” Giang Hiển Chiêm nói tới đây, trong lòng cũng có chút áy náy, nếu lúc đó hắn cẩn thận hơn, có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ không như thế này.

“Chuyện này có phải điều tra nữa không?” Yến Trì không thèm để ý Giang Hiển Chiêm nói gì, theo y nhớ thì kiếp trước cũng không nghe về chuyện này chắc là không phải chuyện to tát gì.

“Thì bọn họ đang họp coi sẽ do tông môn nào phụ trách việc điều tra đó.” Giang Hiển Chiêm lại cầm một trái linh quả lên ăn, “Chắc chắn họ lại muốn đẩy việc này cho Vân Lê.

Mỗi lần gặp chuyện gì không giải quyết được thì lại đẩy cho Vân Lê, hừ, đúng là một đám già rồi còn không biết xấu hổ.”
“Ta cảm thấy tông chủ sẽ không chịu thiệt đâu.” Yến Trì nghĩ đến việc Giang tông chủ có thể khiến cho kiếm tu mạnh nhất của Tu Chân giới mê như điếu đổ, nói gì nghe nấy thì chắc chắn không phải là một người đơn giản chắc chắn sẽ không để bản thân chịu thiệt.

“Nói cũng đúng, mấy người kia chắc chắn phải trả giá đắt đây.” Giang Hiển Chiêm nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Nhìn Giang Hiển Chiêm lại giơ tay chuẩn bị lấy một trái linh quả, ánh mắt của Yến Trì tối thêm vai phần.

Giang Hiển Chiêm thấy Yến Trì nhìn chằm chằm vào tay đang lấy linh quả của hắn, nghĩ rằng y đang tiếc của nhưng linh quả này đều do con của hắn chuẩn bị tuy rằng không phải hiếu kính hắn nhưng mà hắn ăn một chút cũng đâu có gì quá đáng, “Đừng nhìn nữa, ta chỉ ăn một chút thôi mà bức quá thì khi nào về tới Xích Dương Tông ta sẽ đền cho ngươi.”
“Giang trưởng lão, chắc là ngài biết linh quả không thể ăn quá nhiều chứ?” Yến Trì nhìn Giang Hiển Chiêm lộ ra vẻ ảo não, “Bởi vì ta phải luyện khối năng lượng trong cơ thể cho nên phải ăn linh quả để hấp thụ linh lực ôn hòa từ chúng.

Nãy giờ ngài đã ăn bảy trái linh quả, đã vượt qua số năng lượng mà một người có thể chịu.”
Yến Trì thả thần thức ra, không có trực tiếp xâm nhập mà chỉ dừng trước mặt Giang Hiển Chiêm, “Thân thể của ngài bị sao vậy, sao có thể ăn được nhiều linh quả như vậy.

Ta không phải Lan Lan, không cần nói là do tham ăn để gạt ta.”
Lời nói của Yến Trì làm cho cái cớ mà Giang Hiển Chiêm nghĩ sẵn trở nên vô dụng.

Hắn nhìn linh quả trong tay, lại nhìn về phía Yến Trì, cuối cùng thở dài, đem linh quả đặt lại ở mâm đựng trái cây, nằm lên ghế, có chút buồn rầu mở miệng: “Nếu như ngươi cũng dễ gạt giống Lan Lan thì tốt rồi! Ngươi muốn tra cái gì thì tra đi.”
Được Giang Hiển Chiêm cho phép, Yến Trì mới đưa thần thức vào trong cơ thể hắn.

Y có thể nhìn thấy được kinh mạch khắp toàn thân Giang Hiển Chiêm chỗ nào cũng đều là vết thương, đan điền cũng rách nát rất rõ ràng.

Thiên phú Đơn linh căn vốn rất tốt nay đã ảm đạm không ánh sáng.

Toàn bộ thân thể không chỗ nào lành lặn, thậm chí là các cơ quan trong cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu lão hóa.

Yến Trì có chút khiếp sợ với những gì mà y thấy, thân thể này đã rách nát đến không thể nào tưởng tượng được coi như con đường thành tiên đã chấm dứt.

Cả đời này chỉ có thể dừng ở Hóa Thần, không thể lên cao hơn được nữa, tệ nhất là nếu như tính theo tuổi thọ của Hóa Thần kỳ thì Giang Hiển Chiêm chỉ còn lại mấy trăm năm ngắn ngủi.

“Đừng lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, ta không sợ chết.

Hơn nữa ta cũng không tin ngươi có thể đau khổ như vậy vì ta.” Giang Hiển Chiêm khá hứng thú với vẻ mặt bây giờ của Yến Trì.

Trong ấn tượng của hắn thì Yến Trì nhìn có vẻ hiền lành nhưng thực tế là ngoại trừ Giang An Lan ra thì y không muốn thân với bất cứ người nào của Xích Dương Tông.

Suốt ngày chỉ ở trong Xích Dương Phong không chịu ra ngoài chắc chắn là bởi vì lười giao tiếp với người khác.

Điều này rất giống với phong thái của các cao nhân lánh đời.

“Ngươi cũng không cần như vậy, thật ra vậy cũng tốt.


Vì thân thể này của ta mà Vân Lê đã mệt mỏi rất nhiều rồi.

Dù sao cũng cần sự giải thoát hơn nữa bây giờ Lan Nhi cũng trưởng thành rồi lại có ngươi bên cạnh nó, ta cũng yên tâm.” Giang Hiển Chiêm làm ra vẻ như không để tâm nói, vẻ mặt của hắn rất bình thản, giống như đã chấp nhận hiện thực, “Bây giờ ta chỉ lo Vân Lê không chịu nổi còn lo lắng Lan Nhi sẽ tự trách.

Sau này ta đi rồi, ngươi xem như vì nể mặt của Lan Nhi mà giúp ta chăm sóc Vân Lê nhiều một chút được không?”
Yến Trì nghe Giang Hiển Chiêm nói, lúc này mới lấy lại tinh thần, y thu hồi thần thức, khôi phục lại bộ dạng ngày xưa, cầm một trái linh quả lên, “Đạo lữ ai thì người đó chăm sóc.

Ta rất lười, không rảnh lo đạo lữ của người khác đâu, có Lan Lan là đủ rồi.”
“Chẳng qua là do ta không còn cách nào khác thôi nha! Ngươi cho rằng ta chịu được có người nào khác bên cạnh Vân Lê sao?” Giang Hiển Chiêm bị từ chối liền ngây ra một lúc, tuy rằng hắn cũng không mong là Yến Trì có thể đồng ý.

“Ai nói ngài sẽ chết?” Yến Trì nhìn cũng không thèm nhìn Giang Hiển Chiêm một cái, tiếp tục ăn linh quả.

“Thân thể của mình mà ta còn không biết sao? Trừ phi có Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan đúc lại linh căn, kinh mạch cũng như đan điền của ta.

Nhưng mà Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan là vật trong truyền thuyết, căn bản không tồn tại.” Giang Hiển Chiêm cho rằng Yến Trì đang an ủi hắn nên không để ý nói.

“Ta biết Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan ở đâu.” Yến Trì bình tĩnh nói, bình tĩnh đến nỗi cứ như đang nói y biết linh quả ở đâu vậy.

Nhưng mà thật ra trong lòng y không bình tĩnh như vậy.

Kiếp trước, Giang An Lan có đưa cho y một viên Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan để làm quà sinh nhật.

Cậu nói Kim Đan này có thể đúc lại sinh mệnh mới, là báu vật có thể gặp nhưng không thể cầu.

Cậu tìm được nó ở ảo cảnh Cực Hải.

Lú đó Giang An Lan nói đến chuyện này rất nhẹ nhàng nhưng mà một nơi có chứa báu vật như vậy sao có thể đơn giản như lời cậu nói.

Yến Trì nhớ rõ lúc trước y có hỏi Tiểu Kiếm Tu đồ vật tốt như vậy sao không giữ lại cho mình.

Lúc ấy Tiểu Kiếm Tu trả lời như thế nào nhỉ.

Hình như là cậu lắc đầu, viết rằng người cần nó đã không còn nữa.

Lúc đó y không hiểu vì sao khi Giang An Lan nói chuyện này lại có vẻ buồn bã, cũng không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Lúc đó Yến Trì cũng không có hứng thú tìm hiểu về chuyện của người khác, Giang An Lan không nói thì y cũng không hỏi.

Yến Trì ngẩng đầu lên nhìn Giang Hiển Chiêm đã hóa đá nãy giờ.

Lúc đó y không quen biết Giang Hiển Chiêm, Giang An Lan lại tu ngậm miệng thiền không thể nói nên cũng không kể cho y nghe chuyện của nhà cậu.

Chắc là người mà Tiểu Kiếm Tu nói đến là Giang Hiển Chiêm.

Kiếp trước khi Giang An Lan tìm được Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan nhưng mà Giang Hiển Chiêm đã không chịu được đến lúc ấy.

“Yến Trì, ngươi nói thật sao?” Giang Hiển Chiêm đã bình tĩnh lại, hắn lập tức ngồi thẳng lên, xém chút nữa hắn đã kích động nắm lấy cổ áo của Yến Trì.

Hắn hít sâu một hơi, có thể tiếp tục sống, có thể ở bên đạo lữ, cùng nhau trở thành tiên, là khát vọng mà hắn nghĩ sẽ không thể nào đạt được nhưng bây giờ Yến Trì lại đem hy vọng đặt trước mặt hắn.

“Ảo cảnh Cực Hải.

Thứ mà ngài muốn tìm đang ở đó.” Yến Trì bỗng nhiên có chút ý xấu, quyết định úp mở một chút, “Nhưng mà tình huống thế nào thì còn phải điều tra thêm mới biết được.”
“Nếu chuyện này là thật thì ta sẽ không tính toán chuyện ngươi cướp mất con trai của ta.” Giang Hiển Chiêm không thể khống chế được cảm xúc của mình, hắn chỉ có thể không ngừng hít sâu để bình tĩnh lại.

“Chắc đây chính là duyên phận, là con trai của ngài đã cứu ngài.” Yến Trì rũ mắt, y nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Tiểu Kiếm Tu.

Chắc lúc đó cậu rất đau lòng, sau đó Kim Đan kia bị y tiện tay ném ở nơi nào đó không nhớ nữa, lúc đó y không biết rằng nó đã từng rất quan trọng với Tiểu Kiếm Tu.

Nếu đã trở về quá khứ thì y không muốn Giang An Lan phải trải qua những chuyện đâu lòng này.


Lan Lan của y thì mọi cảm xúc của cậu đều thuộc về y.

Chỉ có y mới có quyền ảnh hưởng đến cảm xúc của Giang An Lan.

Giang Hiển Chiêm còn muốn nói gì đó, đúng lúc đó Giang Vân Lê và Giang An Lan đã trở về.

Giang An Lan vừa đi vào phòng đã lập tức đi đến chỗ Yến Trì, “A Trì có khó chịu chỗ nào không?”
Trên mặt Giang An Lan lộ vẻ áy náy, giống như đang tự trách mình đã không ở bên cạnh Yến Trì lúc y tỉnh lại.

“Ta không sao, Lan Lan cũng thấy rồi đó, ta đâu có chuyện gì đâu.” Yến Trì cười với cậu một cái, giơ tay nhéo mũi Tiểu Kiếm Tu một cái.

“Hiển Chiêm, ngươi sao vậy?” Giang Vân Lê tỏ vẻ khinh bỉ khi thấy con trai của mình vừa vào cửa đã chạy lại lo cho đạo lữ của nó mà không quan tâm gì đến cha nó đang ngồi kế bên, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến đạo lữ mà thôi.

Lại bỗng nhiên tỉnh táo lại nhìn sang đạo lữ của mình, sao hắn còn chưa lao về phía mình giống như bình thường nhỉ.

“Vân Lê.” Giang Hiển Chiêm bỗng nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Giang Vân Lê, duỗi tay ôm lấy cánh tay của hắn, “Vân Lê, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, ngươi đi với ta đi!”
Giang Vân Lê chỉ kịp thấy ánh mắt nóng như lửa của Giang Hiển Chiêm, đã bị Giang Hiển Chiêm kéo đi chỗ khác, hắn còn chưa kịp nói câu gì mà.

Tuy rằng Giang An Lan có chút không hiểu hành động của cha mình nhưng cậu nghe cha nói là chuyện quan trọng chuyện nên cũng không hỏi nữa.

Nhưng không biết từ khi nào mà tay của Yến Trì sờ đến ngực Giang An Lan, y đứng lên đẩy nhẹ một cái, đẩy Tiểu Kiếm Tu ngồi xuống chỗ mà y vừa ngồi.

Yến Trì nhìn vào mắt Giang An Lan, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, một tay mơn trớn lên lỗ tai đang dần đỏ lên của Giang An Lan, một cái tay khác thì lưu luyến ở chỗ yêu thích của y.

“Lan Lan muốn biết tông chủ đi nói chuyện quan trọng gì không?” Yến Trì nhấc cằm Giang An Lan lên để cậu ngẩng đầu nhìn y.

Hơi thở ấm áp của y phả vào mặt Giang An Lan làm cậu có chút khẩn trương.

Giang An Lan nhìn động tác của Yến Trì, nhìn thấy bàn tay đang làm loạn ở ngực mình của y, làm cho trái tim vốn đang đập loạn vì được gần Yến Trì của cậu càng thêm loạn nhịp.

“A Trì, còn thiếu ta một cái khen thưởng……”
“Phốc ——” Yến Trì không nghĩ tới Giang An Lan sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút buồn cười.

Tại sao cậu lại đáng yêu như vậy, tại sao lại luôn “trêu chọc” y như vậy, “Lan Lan sốt ruột rồi sao? Được rồi ngoan……”
Yến Trì nói xong liền cúi đầu, chạm lên đôi môi kia.

Môi của Giang An Lan nhìn rất qua rất mỏng, trên thực tế chỉ là màu môi hơi nhạt.

Chỉ cần y hôn lên, nhẹ nhàng cọ xát thì môi cậu sẽ chuyển sang sắc đỏ rực rỡ khiến cho Yến Trì nhìn vào chỉ muốn “gặm” một cái.

Y nhẹ nhàng dùng răng cắn đôi môi kia, dụ dỗ Giang An Lan mở miệng ra: “Lan Lan, mở miệng ra nào.”
Giang An Lan bị hôn đến đầu óc mơ hồ, tất cả đều nghe theo lời Yến Trì, hé miệng, làm cho nụ hôn sâu thêm một phần, trong miệng cậu toàn là hơi thở của Yến Trì.

Hình như lần khen thưởng này tốt hơn lần trước rất nhiều, Giang An Lan mơ mơ màng màng nghĩ vậy.

Yến Trì híp mắt nhìn Giang - ngoan ngoãn -An Lan, Tiểu Kiếm Tu của y đúng là rất “ngon miệng”.

Y có chút mong chờ lễ hợp tịch của bọn họ rồi.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương