Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
-
Chương 253: Em lo Lâm Hạo sẽ "chó cùng rứt giậu"
Beta: Stuki^^
“Ôn tiểu thư, mời nói.” Diệp Ảnh trong khoảng thời gian này vẫn luôn chờ Mộ Lăng Khiêm xử lý, nhưng cũng ngầm đi tìm hai tên Lâm Hạo và Trần Vân Hi.
Hai người chạy thoát, hẳn là trốn ra Nam Đức, nếu không, bọn họ không có khả năng trốn được đến hiện tại.
Vì thế, Ôn Hướng Dương đại khái đem kế hoạch định của mình đều nói cho Diệp Ảnh, Diệp Ảnh đứng một bên như một máy móc hoàn mỹ, vô luận Ôn Hướng Dương nói cái gì, anh ta đều ghi nhớ từng câu từng chữ của Ôn Hướng Dương, trong đầu cũng bổ sung vào những thiếu sót, chờ về sau thực hành, tiến hành sửa chữa.
Đứng ở một bên Hoa Phi nghe kế hoạch định của Ôn Hướng Dương, thật không thể không bội phục Ôn Hướng Dương.
Thoạt nhìn Ôn Hướng Dương không có sức chiến đấu gì, trong đầu thế nhưng lại cất giấu đầy những ý tưởng biến thái.
“Diệp Ảnh, cái này chắc sẽ ảnh hưởng tới Mộ thiếu, anh có biện pháp bổ sung gì tốt hơn hay không?” Ôn Hướng Dương hỏi Diệp Ảnh.
Lúc Ôn Hướng Dương hỏi xong, liền thấy Diệp Ảnh cùng Hoa Phi đều đứng thẳng dậy, hai mắt nhìn thẳng phía sau cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đứng phía sau chính là Mộ Lăng Khiêm: “Mộ thiếu……”
Ôn Hướng Dương cảm thấy chính mình hơi khoe khoang quá mức, thấy kế hoạch mình sắp xếp quá mức vừa lòng, thế nên quên mất, Mộ Lăng Khiêm đang ở trên lầu, lời nói của cô, Mộ Lăng Khiêm khả năng đều nghe thấy.
Mộ Lăng Khiêm lấy sổ ghi chép kế hoạch của Diệp Ảnh, ngồi ở trên sô pha, đem toàn bộ kế hoạch đều nhìn một lần, đầu cũng chưa ngẩng liền hỏi: “Em lo lắng cái gì?”
“Em lo lắng Lâm Hạo “chó cùng rứt giậu”.” Ôn Hướng Dương đem lo lắng nói ra.
Mộ Lăng Khiêm nghe nói như thế, ngước mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái.
Hắn cầm lấy bút, ngón tay thon dài bắt đầu viết trên giấy, đầu bút lông mạnh mẽ thêm vài nét bút, lại đem một số chỗ bổ sung thêm cho hợp lý, đưa cho Diệp Ảnh nói: “Liền làm như trong này.”
“Vâng,.”
Mộ Lăng Khiêm là cấp cho Diệp Ảnh một cơ hội lập công chuộc tội, Diệp Ảnh phải tự chính mình làm, nếu là kết quả hắn không hài lòng, hắn lại xử phạt, nhưng nhìn đến Ôn Hướng Dương ở phía sau, hắn liền thay đổi chú ý.
Bảo Ôn Hướng Dương phụ trách chuyện này, vừa đúng lúc để hắn xem tiểu nữ nhân sau khi bị bắt nạt thảm như vậy, tính toán báo thù như thế nào.
Mộ Lăng Khiêm quyết định như vậy, vô hình chung khiến Diệp Ảnh giảm không ít áp lực.
Diệp Ảnh thấy Mộ Lăng Khiêm bổ sung kế hoạch định cực kì tốt, không dám nhìn hai người lâu, lập tức cúi chào hai người, liền cùng Hoa Phi rời khỏi biệt thự, dựa theo kế hoạch đi chấp hành.
Trong biệt thự, sau khi Diệp Ảnh cùng Hoa Phi rời khỏi, chỉ còn lại Ôn Hướng Dương cùng Mộ Lăng Khiêm, còn có cả Tiểu Q.
Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm ngồi trên sô pha cầm tờ báo, đang xem rất chăm chú.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, tất cả đều bị Mộ Lăng Khiêm nghe được, cô có chút xấu hổ.
Trong lòng cô rối rắm một lát, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, dọc theo sô pha ngồi xuống.
Thấy Mộ Lăng Khiêm không để ý cô, cô lại động đậy thân thể, nhích lại gần Mộ Lăng Khiêm một chút.
Hành động nhỏ của Ôn Hướng Dương tất cả đều được thu vào trong mắt Mộ Lăng Khiêm, nhưng hắn lại vẫn bình tĩnh nhìn tờ báo trong tay, vẫn chưa vạch trần việc mờ ám của Ôn Hướng Dương.
Thẳng đến khi cô cách hắn chỉ còn có ba mươi centimet, hắn mới buông tờ báo trong tay, nhàn nhạt nhìn cô một cái nói: “Em muốn nói cái gì?”
“Ôn tiểu thư, mời nói.” Diệp Ảnh trong khoảng thời gian này vẫn luôn chờ Mộ Lăng Khiêm xử lý, nhưng cũng ngầm đi tìm hai tên Lâm Hạo và Trần Vân Hi.
Hai người chạy thoát, hẳn là trốn ra Nam Đức, nếu không, bọn họ không có khả năng trốn được đến hiện tại.
Vì thế, Ôn Hướng Dương đại khái đem kế hoạch định của mình đều nói cho Diệp Ảnh, Diệp Ảnh đứng một bên như một máy móc hoàn mỹ, vô luận Ôn Hướng Dương nói cái gì, anh ta đều ghi nhớ từng câu từng chữ của Ôn Hướng Dương, trong đầu cũng bổ sung vào những thiếu sót, chờ về sau thực hành, tiến hành sửa chữa.
Đứng ở một bên Hoa Phi nghe kế hoạch định của Ôn Hướng Dương, thật không thể không bội phục Ôn Hướng Dương.
Thoạt nhìn Ôn Hướng Dương không có sức chiến đấu gì, trong đầu thế nhưng lại cất giấu đầy những ý tưởng biến thái.
“Diệp Ảnh, cái này chắc sẽ ảnh hưởng tới Mộ thiếu, anh có biện pháp bổ sung gì tốt hơn hay không?” Ôn Hướng Dương hỏi Diệp Ảnh.
Lúc Ôn Hướng Dương hỏi xong, liền thấy Diệp Ảnh cùng Hoa Phi đều đứng thẳng dậy, hai mắt nhìn thẳng phía sau cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đứng phía sau chính là Mộ Lăng Khiêm: “Mộ thiếu……”
Ôn Hướng Dương cảm thấy chính mình hơi khoe khoang quá mức, thấy kế hoạch mình sắp xếp quá mức vừa lòng, thế nên quên mất, Mộ Lăng Khiêm đang ở trên lầu, lời nói của cô, Mộ Lăng Khiêm khả năng đều nghe thấy.
Mộ Lăng Khiêm lấy sổ ghi chép kế hoạch của Diệp Ảnh, ngồi ở trên sô pha, đem toàn bộ kế hoạch đều nhìn một lần, đầu cũng chưa ngẩng liền hỏi: “Em lo lắng cái gì?”
“Em lo lắng Lâm Hạo “chó cùng rứt giậu”.” Ôn Hướng Dương đem lo lắng nói ra.
Mộ Lăng Khiêm nghe nói như thế, ngước mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái.
Hắn cầm lấy bút, ngón tay thon dài bắt đầu viết trên giấy, đầu bút lông mạnh mẽ thêm vài nét bút, lại đem một số chỗ bổ sung thêm cho hợp lý, đưa cho Diệp Ảnh nói: “Liền làm như trong này.”
“Vâng,.”
Mộ Lăng Khiêm là cấp cho Diệp Ảnh một cơ hội lập công chuộc tội, Diệp Ảnh phải tự chính mình làm, nếu là kết quả hắn không hài lòng, hắn lại xử phạt, nhưng nhìn đến Ôn Hướng Dương ở phía sau, hắn liền thay đổi chú ý.
Bảo Ôn Hướng Dương phụ trách chuyện này, vừa đúng lúc để hắn xem tiểu nữ nhân sau khi bị bắt nạt thảm như vậy, tính toán báo thù như thế nào.
Mộ Lăng Khiêm quyết định như vậy, vô hình chung khiến Diệp Ảnh giảm không ít áp lực.
Diệp Ảnh thấy Mộ Lăng Khiêm bổ sung kế hoạch định cực kì tốt, không dám nhìn hai người lâu, lập tức cúi chào hai người, liền cùng Hoa Phi rời khỏi biệt thự, dựa theo kế hoạch đi chấp hành.
Trong biệt thự, sau khi Diệp Ảnh cùng Hoa Phi rời khỏi, chỉ còn lại Ôn Hướng Dương cùng Mộ Lăng Khiêm, còn có cả Tiểu Q.
Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm ngồi trên sô pha cầm tờ báo, đang xem rất chăm chú.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, tất cả đều bị Mộ Lăng Khiêm nghe được, cô có chút xấu hổ.
Trong lòng cô rối rắm một lát, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, dọc theo sô pha ngồi xuống.
Thấy Mộ Lăng Khiêm không để ý cô, cô lại động đậy thân thể, nhích lại gần Mộ Lăng Khiêm một chút.
Hành động nhỏ của Ôn Hướng Dương tất cả đều được thu vào trong mắt Mộ Lăng Khiêm, nhưng hắn lại vẫn bình tĩnh nhìn tờ báo trong tay, vẫn chưa vạch trần việc mờ ám của Ôn Hướng Dương.
Thẳng đến khi cô cách hắn chỉ còn có ba mươi centimet, hắn mới buông tờ báo trong tay, nhàn nhạt nhìn cô một cái nói: “Em muốn nói cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook