Bông Hồng Cuối Cùng
-
Chương 7
08.
Một đêm nọ, tôi bị tiếng sấm đánh thức. Tôi không ngừng run rẩy, căn nhà trống rỗng, gió thổi đập tung cửa sổ.
Bên ngoài, bóng cây loang lổ.
Tôi như trở lại về đêm đó, bị Khương Mẫn nhốt trong lớp học. Trong bóng tối vô tận không ai nghe được tiếng kêu cứu của tôi.
Trong đêm đen tràn ngập sự tuyệt vọng, tôi rúc vào chăn mền.
Vết sẹo sau lưng như lửa đốt, vô cùng ngứa.
Không khí trở nên vừa ẩm ướt vừa đặc quánh khiến tôi không thở nổi.
Tôi nắm chặt lấy ga giường.
Trong cơn hoảng loạn, tôi mò tìm lấy điện thoại.
Giờ phút này, tôi tựa như tìm được ánh sáng trong đêm đen, vô thức bấm số.
“Alo?”
Giọng nói trầm ổn của Giang Văn Tự truyền đến từ đầu bên kia.
Tôi muốn nói với anh rằng tôi vô cùng sợ hãi, anh có thể đến ở bên cạnh em không?
Thế nhưng lời đến đầu môi, làm thế nào cũng không nói ra được.
Tôi biết anh sẽ không tới.
Tôi chua xót nói: “Anh hai, nếu như em chết đi, có phải anh sẽ hạnh phúc hơn?”
Em chết đi, anh sẽ không cần phải áy náy, giày vò tự trách.
Em chết đi, anh có thể thẳng tiến đến tương lai mà anh muốn.
Trong khoảnh khắc, im lặng bao trùm.
Tôi nín thở như đang chờ đợi một phiên tòa cuối cùng.
Giờ phút này tôi nghĩ bản thân như một con bạc điên rồ và vô vọng, không chút do dự đặt tất cả con chip lên để đánh cược.
Được ăn cả ngã về không.
Khương Mẫn cười vui vẻ: “Ai vậy? A Tự mau đến đây, Vãn Vãn đang chờ anh kể chuyện trước khi ngủ đó.”
Hắn nói: “Nhầm số rồi, đừng gọi tới nữa.”
Giọng nói của anh bình tĩnh đến đáng sợ.
Bên tai truyền đến tiếng tút tút.
Như thể ai đó cầm chiếc búa nặng đập mạnh vào ngực tôi.
m thanh dừng lại, im lìm.
Tôi thua rồi.
Cổ tay bị trầy xước đến bật máu..
Bọn họ đều đang sống rất hạnh phúc.
Người tôi thương nhất và người tôi hận nhất, đều đang rất hạnh phúc.
Ngay cả mẹ tôi cũng thay tôi tha thứ cho cô ta, chuyển đến ở trong nhà của họ.
09.
Ngày hôm sau.
Giang Văn Tự đến đây.
Đã rất lâu rồi tôi chưa gặp anh.
Rõ ràng mới nửa tháng trôi qua, sao anh lại già đến vậy?
Khi nhìn thấy tôi, anh hơi kinh ngạc.
Tôi nhẹ giọng hỏi anh: “Ngạc nhiên lắm phải không anh hai? Em còn sống.”
Anh đưa tay lên như muốn chạm vào tôi.
Anh hỏi tôi: “Ngôn Ngôn, sao em còn ở trong đây?”
Tôi ngồi bên cửa sổ.
“Để anh nhìn em một chút...”
“Anh hai, em sẽ không chúc phúc cho anh và Khương Mẫn.”
Cô ta giống tôi, không xứng đáng có được hạnh phúc.
Hai chân của tôi đung đưa trong không trung.
Trong mắt anh ấy hiện lên sự kinh ngạc, trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đó.
“Ngôn Ngôn đừng như vậy.”
“Anh có thể giải thích.”
“Đừng tiếp tục…”
Tiếng gió rít gào, tôi không nghe rõ anh ấy nói gì.
Cơ thể tôi đột nhiên trở lên nhẹ bẫng.
Trong phòng vang lên một tiếng rên rỉ: “Không…”
Anh hai, chúc phúc cho em đi.
Cuối cùng em cũng rời khỏi được lồng giam này.
Một đêm nọ, tôi bị tiếng sấm đánh thức. Tôi không ngừng run rẩy, căn nhà trống rỗng, gió thổi đập tung cửa sổ.
Bên ngoài, bóng cây loang lổ.
Tôi như trở lại về đêm đó, bị Khương Mẫn nhốt trong lớp học. Trong bóng tối vô tận không ai nghe được tiếng kêu cứu của tôi.
Trong đêm đen tràn ngập sự tuyệt vọng, tôi rúc vào chăn mền.
Vết sẹo sau lưng như lửa đốt, vô cùng ngứa.
Không khí trở nên vừa ẩm ướt vừa đặc quánh khiến tôi không thở nổi.
Tôi nắm chặt lấy ga giường.
Trong cơn hoảng loạn, tôi mò tìm lấy điện thoại.
Giờ phút này, tôi tựa như tìm được ánh sáng trong đêm đen, vô thức bấm số.
“Alo?”
Giọng nói trầm ổn của Giang Văn Tự truyền đến từ đầu bên kia.
Tôi muốn nói với anh rằng tôi vô cùng sợ hãi, anh có thể đến ở bên cạnh em không?
Thế nhưng lời đến đầu môi, làm thế nào cũng không nói ra được.
Tôi biết anh sẽ không tới.
Tôi chua xót nói: “Anh hai, nếu như em chết đi, có phải anh sẽ hạnh phúc hơn?”
Em chết đi, anh sẽ không cần phải áy náy, giày vò tự trách.
Em chết đi, anh có thể thẳng tiến đến tương lai mà anh muốn.
Trong khoảnh khắc, im lặng bao trùm.
Tôi nín thở như đang chờ đợi một phiên tòa cuối cùng.
Giờ phút này tôi nghĩ bản thân như một con bạc điên rồ và vô vọng, không chút do dự đặt tất cả con chip lên để đánh cược.
Được ăn cả ngã về không.
Khương Mẫn cười vui vẻ: “Ai vậy? A Tự mau đến đây, Vãn Vãn đang chờ anh kể chuyện trước khi ngủ đó.”
Hắn nói: “Nhầm số rồi, đừng gọi tới nữa.”
Giọng nói của anh bình tĩnh đến đáng sợ.
Bên tai truyền đến tiếng tút tút.
Như thể ai đó cầm chiếc búa nặng đập mạnh vào ngực tôi.
m thanh dừng lại, im lìm.
Tôi thua rồi.
Cổ tay bị trầy xước đến bật máu..
Bọn họ đều đang sống rất hạnh phúc.
Người tôi thương nhất và người tôi hận nhất, đều đang rất hạnh phúc.
Ngay cả mẹ tôi cũng thay tôi tha thứ cho cô ta, chuyển đến ở trong nhà của họ.
09.
Ngày hôm sau.
Giang Văn Tự đến đây.
Đã rất lâu rồi tôi chưa gặp anh.
Rõ ràng mới nửa tháng trôi qua, sao anh lại già đến vậy?
Khi nhìn thấy tôi, anh hơi kinh ngạc.
Tôi nhẹ giọng hỏi anh: “Ngạc nhiên lắm phải không anh hai? Em còn sống.”
Anh đưa tay lên như muốn chạm vào tôi.
Anh hỏi tôi: “Ngôn Ngôn, sao em còn ở trong đây?”
Tôi ngồi bên cửa sổ.
“Để anh nhìn em một chút...”
“Anh hai, em sẽ không chúc phúc cho anh và Khương Mẫn.”
Cô ta giống tôi, không xứng đáng có được hạnh phúc.
Hai chân của tôi đung đưa trong không trung.
Trong mắt anh ấy hiện lên sự kinh ngạc, trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đó.
“Ngôn Ngôn đừng như vậy.”
“Anh có thể giải thích.”
“Đừng tiếp tục…”
Tiếng gió rít gào, tôi không nghe rõ anh ấy nói gì.
Cơ thể tôi đột nhiên trở lên nhẹ bẫng.
Trong phòng vang lên một tiếng rên rỉ: “Không…”
Anh hai, chúc phúc cho em đi.
Cuối cùng em cũng rời khỏi được lồng giam này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook