Bông Hồng Cuối Cùng
-
Chương 6
07.
Buổi tối, mẹ vào phòng của tôi, bà không nhịn được mà khóc nức nở.
Bà ấy nói nếu không có những chuyện kia có lẽ tôi đã kết hôn từ lâu.
Bà ấy nói: “Ngôn Ngôn của mẹ, con vốn nên là một đứa trẻ hạnh phúc.”
Bà ấy nói: “Đều là lỗi của mẹ, sao mẹ có thể đổ lỗi cho con như vậy chứ?”
Bà ấy đưa tay ra, dường như muốn xoa xoa đầu tôi.
Nhưng tôi né tránh.
Qua mấy ngày, Giang Văn Tự đưa Khương Mẫn về nhà.
Mẹ tôi bận trước đón sau, làm một bàn lớn thức ăn.
Khương Mẫn không muốn nhìn thấy tôi, cho nên ngay cả bát đũa mẹ cũng không chuẩn bị cho tôi.
Tôi lén nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Trong phòng bếp, mẹ đang gắp thức ăn cho Khương Mẫn: “Tiểu Mẫn, ăn cá nhiều một chút, sau này con sinh ra mới thông minh.”
Trên mặt bọn họ là nụ cười hạnh phúc không thể che dấu.
Đã lâu lắm rồi mẹ chưa từng cười vui vẻ như vậy.
Bọn họ giống như người một nhà vui vẻ, hòa thuận, còn tôi chẳng qua chỉ là một kẻ nhìn trộm đáng thương.
Sau bữa ăn, Khương Mẫn đẩy cửa bước vào phòng tôi.
Cô ta che mũi: “Căn phòng này giống y chang mày, thật buồn nôn.”
Tôi cúi đầu không dám nhìn cô ta, tôi cật lực ổn định thân hình, nhưng đều phí công.
Cơ thể tôi run rẩy dữ dội, tôi vẫn còn sợ hãi khi đứng trước mặt cô ta.
Dường như cô ta hài lòng với phản ứng của tôi, rồi nói: “Mày biết không, tao ghét nhất loại người như mày đấy.”
“Chỉ là một con rệp nghèo khổ dựa vào cái gì cướp đi sự thu hút của tao?”
Giọng nói ngạo mạn.
“Chắc hẳn mày không cam tâm nhỉ, mẹ của mày biến thành mẹ tao, còn cố gắng hết sức lấy lòng tao.”
“Nhưng thật ra tao cảm thấy vô cùng ghê tởm, bà ta nấu ăn có mùi hôi thối y như mùi trên người bà ta vậy.”
…
“Tiểu Mẫn, sao em lại vào đây?”
Trong giọng nói của Giang Văn Tự mang theo sự căm ghét không thể nào che giấu.
Căm ghét đối với tôi.
“Nơi này không tốt cho đứa bé.”
Đúng vậy. Anh ấy sợ, sợ tôi và đứa bé có liên quan đến nhau.
Tôi xui xẻo như vậy mà.
Bọn họ đi rồi, cuộc sống dường như khôi phục lại như một vũng nước tù đọng, chỉ khác là Giang Văn Tự không trở về nữa.
Sau đó, có một ngày tôi tỉnh lại, trong nhà không có một ai.
Ngôi nhà vắng vẻ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, bên người cửa có tiếng người nói chuyện.
“Ôi dào, con trai nhà họ có năng lực, đưa hai ông bà già chuyển đến biệt thự ở rồi.”
“Chứ còn gì nữa, thôi cũng coi như khổ tận cam lai. Dù cho có một đứa con gái bệnh tật nhưng vẫn còn một đứa con trai rất có triển vọng.”
Tôi ngồi trên đất rất lâu, sau đó kinh ngạc sờ lên gò má.
Không có nước mắt.
Nước mắt của tôi đã cạn kiệt từ năm mười tám tuổi lâu rồi.
Trời sáng rồi lại tối, rồi tiếp tục sáng rồi lại tối tiếp.
Cuối cùng tôi mới chấp nhận, bọn họ đều đã bỏ mặc tôi.
Bọn họ vứt tôi ở nơi này, để cho tôi tự sinh tự diệt.
Nhìn đi, đây mới đúng là họ, là gia đình đã từng của tôi.
Bọn họ vừa nhận lỗi với tôi, ngay sau đó lại vứt bỏ tôi.
Không chờ đợi mà chạy về phía cuộc sống mới.
Chỉ có tôi, bị tất cả mọi người bỏ rơi ở nơi đây.
Buổi tối, mẹ vào phòng của tôi, bà không nhịn được mà khóc nức nở.
Bà ấy nói nếu không có những chuyện kia có lẽ tôi đã kết hôn từ lâu.
Bà ấy nói: “Ngôn Ngôn của mẹ, con vốn nên là một đứa trẻ hạnh phúc.”
Bà ấy nói: “Đều là lỗi của mẹ, sao mẹ có thể đổ lỗi cho con như vậy chứ?”
Bà ấy đưa tay ra, dường như muốn xoa xoa đầu tôi.
Nhưng tôi né tránh.
Qua mấy ngày, Giang Văn Tự đưa Khương Mẫn về nhà.
Mẹ tôi bận trước đón sau, làm một bàn lớn thức ăn.
Khương Mẫn không muốn nhìn thấy tôi, cho nên ngay cả bát đũa mẹ cũng không chuẩn bị cho tôi.
Tôi lén nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Trong phòng bếp, mẹ đang gắp thức ăn cho Khương Mẫn: “Tiểu Mẫn, ăn cá nhiều một chút, sau này con sinh ra mới thông minh.”
Trên mặt bọn họ là nụ cười hạnh phúc không thể che dấu.
Đã lâu lắm rồi mẹ chưa từng cười vui vẻ như vậy.
Bọn họ giống như người một nhà vui vẻ, hòa thuận, còn tôi chẳng qua chỉ là một kẻ nhìn trộm đáng thương.
Sau bữa ăn, Khương Mẫn đẩy cửa bước vào phòng tôi.
Cô ta che mũi: “Căn phòng này giống y chang mày, thật buồn nôn.”
Tôi cúi đầu không dám nhìn cô ta, tôi cật lực ổn định thân hình, nhưng đều phí công.
Cơ thể tôi run rẩy dữ dội, tôi vẫn còn sợ hãi khi đứng trước mặt cô ta.
Dường như cô ta hài lòng với phản ứng của tôi, rồi nói: “Mày biết không, tao ghét nhất loại người như mày đấy.”
“Chỉ là một con rệp nghèo khổ dựa vào cái gì cướp đi sự thu hút của tao?”
Giọng nói ngạo mạn.
“Chắc hẳn mày không cam tâm nhỉ, mẹ của mày biến thành mẹ tao, còn cố gắng hết sức lấy lòng tao.”
“Nhưng thật ra tao cảm thấy vô cùng ghê tởm, bà ta nấu ăn có mùi hôi thối y như mùi trên người bà ta vậy.”
…
“Tiểu Mẫn, sao em lại vào đây?”
Trong giọng nói của Giang Văn Tự mang theo sự căm ghét không thể nào che giấu.
Căm ghét đối với tôi.
“Nơi này không tốt cho đứa bé.”
Đúng vậy. Anh ấy sợ, sợ tôi và đứa bé có liên quan đến nhau.
Tôi xui xẻo như vậy mà.
Bọn họ đi rồi, cuộc sống dường như khôi phục lại như một vũng nước tù đọng, chỉ khác là Giang Văn Tự không trở về nữa.
Sau đó, có một ngày tôi tỉnh lại, trong nhà không có một ai.
Ngôi nhà vắng vẻ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, bên người cửa có tiếng người nói chuyện.
“Ôi dào, con trai nhà họ có năng lực, đưa hai ông bà già chuyển đến biệt thự ở rồi.”
“Chứ còn gì nữa, thôi cũng coi như khổ tận cam lai. Dù cho có một đứa con gái bệnh tật nhưng vẫn còn một đứa con trai rất có triển vọng.”
Tôi ngồi trên đất rất lâu, sau đó kinh ngạc sờ lên gò má.
Không có nước mắt.
Nước mắt của tôi đã cạn kiệt từ năm mười tám tuổi lâu rồi.
Trời sáng rồi lại tối, rồi tiếp tục sáng rồi lại tối tiếp.
Cuối cùng tôi mới chấp nhận, bọn họ đều đã bỏ mặc tôi.
Bọn họ vứt tôi ở nơi này, để cho tôi tự sinh tự diệt.
Nhìn đi, đây mới đúng là họ, là gia đình đã từng của tôi.
Bọn họ vừa nhận lỗi với tôi, ngay sau đó lại vứt bỏ tôi.
Không chờ đợi mà chạy về phía cuộc sống mới.
Chỉ có tôi, bị tất cả mọi người bỏ rơi ở nơi đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook