Bông Hồng Cuối Cùng
-
Chương 5
06.
Lúc tôi tỉnh lại, trong nhà không có một ai, bộ áo cưới kia vẫn còn đặt trên đầu giường.
Chú Giang và mẹ tôi đến tham gia hôn lễ.
Tôi mở điện thoại, hôn lễ của Khương Mẫn được phát sóng trực tếp.
Cô ta không có khả năng quản lý xí nghiệp gia tộc, chỉ có thể sử dụng thân phận rich kid đời thứ hai của mình để trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Hôn lễ xa hoa này có không ít người theo dõi, trong màn đạn tràn đầy những câu chúc phúc.
Khương Mẫn mặc chiếc váy cưới đính đầy kim cương, tay cầm hoa tươi, chậm rãi đi về phía Giang Văn Tự.
Anh mặc âu phục phẳng phiu, trên mặt không hề giấu diếm nụ cười hạnh phúc.
Lúc anh nhìn cô ta, trong mắt anh lấp lánh ánh sáng.
Thật sự rất hạnh phúc.
Mà tôi trốn ở trong căn phòng âm u, sống như một con chuột cống, ngay cả ánh nắng cũng khiến tôi cảm thấy chói mắt.
Tôi mở email cá nhân ra.
[Anh trai của mày kết hôn với tao, mẹ của mày cũng ở đó chúc phúc cho bọn tao.]
[Làm gì còn ai nhớ đến mày? Ai thèm quan tâm đến mày?]
[Thịnh Ngôn Ngôn, mày thật đáng thương!]
Giọng điệu vô cùng quen thuộc, là Khương Mẫn.
Là nick clone của cô ta.
Tôi tiếp tục lướt xuống, những lời chửi rủa khó coi vẫn tiếp tục.
[Mày nhuộm tóc đỏ phách lối như vậy nhất định là đứa chuyên bắt nạt bạn bè.]
[Loại người như mày mà muốn là cô giáo á, nghĩ đến là thấy đáng sợ rồi, ai mà dám giao con cho mày chứ.]
[Vừa nhìn là biết chả phải loại người đứng đắn.]
Ngày đó, sau khi mẹ được mời tới trường học, bạo lực vẫn tiếp diễn.
Lần đầu tiên tôi đánh trả, tôi nhặt con dao trên đất lên, con dao sượt qua cánh tay của Khương Mân, túa ra từng giọt máu đỏ.
Bố của Khương Mẫn vô cùng tức giận, tạo áp lực với hiệu trưởng, buộc tôi thôi học.
Ngôi trường này nổi danh là trường quý tộc, tôi có thể vào được là bởi vì thành tích nổi bật, hiệu trưởng còn miễn học phí cho tôi.
Vào ngày khai giảng, mẹ tôi vui vẻ cực kỳ, vì vậy ngày tôi bị đuổi học, bà ấy vô cùng tức giận.
Bà hận tôi không chịu cố gắng, hận tôi không cố nhẫn nhịn.
“Dù thế nào đi chăng nữa con cũng không nên cầm dao đâm bạn học! Sao con không hiểu chuyện thế hả? ”
“Con có biết chú Giang là nhân viên trong công ty của bố con bé đó không? Tính mệnh cả nhà chúng ta đều bị ông ta nắm giữ đó!”
“Sao con lại gây sự với người ta, người ta là thiên kim đại tiểu thư, còn chúng ta là gì? Chúng ta là bùn đất dưới lòng bàn chân của họ, bị họ giẫm lên cũng là chuyện thuongwftinhf.”
Tôi phát điên mất.
“Không phải như vậy, không phải lỗi của con!”
Lời giải thích của tôi đột ngột dừng lại.
Ở trước mặt tất cả mọi người, bà ấy tát tôi một cái.
Khương Mẫn đứng trong đám đông, phụt một tiếng, cười cợt tôi.
Tiếng cười làm tai tôi nhức nhối, mẹ lôi kéo cánh tay của tôi: “Con còn dám cãi lại? Đi theo mẹ xin lỗi người ta!”
Tôi khóc không thành tiếng, “Mẹ có biết bọn họ đã làm gì với con không?”
Lúc tôi chạy lên tầng thượng thì bấy giờ bà ấy mới thừa nhận rằng mình sai.
Bà ấy gọi điện thoại cho Giang Văn Tự: “Ngôn Ngôn, không phải con luôn nghe lời anh trai của con sao? Anh con nói con đừng nhảy, anh con sẽ trở về với con ngay lập tức.”
Bà ấy gần như cầu xin: “Ngôn Ngôn, mẹ không mắng con nữa, nếu con có chuyện gì ấm ức thì nói cho mẹ nghe được không?”
Sau đó thế nào hả?
Chú Giang bị mất việc,
Tôi không thể tham gia kỳ thi đại học.
Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm nặng.
Mẹ tôi ngây ngẩn tại chỗ: “Tại sao có thể như vậy chứ? Một đứa bé sao có thể trở thành như vậy?”
Tôi nhìn sẹo trên cổ tay, không hé răng một lời.
Sau đó anh trai thật sự trở về nước, anh ấy và mẹ cẩn thận coi chừng tôi.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh, sau này anh có đi nữa không?”
Anh ấy nói: “Ngôn Ngôn ngoan ngoãn thì anh sẽ không đi.”
Anh ấy nói chỉ cần tôi ăn ngon, uống thuốc và đi ngủ đúng giờ thì anh ấy sẽ luôn luôn bên cạnh tôi.
Tôi vô cùng nghe lời anh ấy.
Bệnh tình của tôi thuyên giảm đi rất nhiều. Cuối cùng năm hai mươi ba tuổi, tôi thi đậu Đại học sư phạm thành phố.
Tôi muốn trở thành giáo viên.
Anh nói cho tôi biết, khi đó không ai ra mặt bảo vệ tôi, vậy sau này tôi có thể thay những đứa trẻ ngăn chặn những hành vi này.
Anh ấy nói muốn tôi trở thành một người mạnh mẽ.
Tôi bị thuyết phục, cho nên tôi cũng muốn chống đỡ cùng hàng ngàn đứa nhỏ khác.
Tôi khờ dại cho rằng cuộc sống sẽ tốt lên như vậy.
Tôi thật sự cho rằng bản thân đã thoát khỏi vũng bùn đó.
Nhưng lần đó, khi tôi quay video hô hào chấm dứt bạo lực học đường, trong phần bình luận toàn những lời mắng chửi.
Bọn họ nói tôi giả vờ giả vịt.
Bọn họ nói tôi mới là người đi bạo lực người khác.
Bọn họ nói loại người như tôi sao xứng làm giáo viên?
Bọn họ như dây leo, từng chút từng chút bao phủ lấy trái tim tôi, tước đoạt sức sống của tôi.
Tôi không rõ tôi đã làm sai điều gì, tôi chỉ nhuộm mái tóc xinh đẹp, hứa sẽ đi cùng anh trai ra công viên chụp vài bức ảnh xinh xắn.
Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi sự sợ hãi.
Thế nhưng tôi không thể chụp được những tấm ảnh đẹp đẽ.
Bệnh của tôi bắt đầu tái phát, cho tới hôm nay đều không khá lên được
Lúc tôi tỉnh lại, trong nhà không có một ai, bộ áo cưới kia vẫn còn đặt trên đầu giường.
Chú Giang và mẹ tôi đến tham gia hôn lễ.
Tôi mở điện thoại, hôn lễ của Khương Mẫn được phát sóng trực tếp.
Cô ta không có khả năng quản lý xí nghiệp gia tộc, chỉ có thể sử dụng thân phận rich kid đời thứ hai của mình để trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Hôn lễ xa hoa này có không ít người theo dõi, trong màn đạn tràn đầy những câu chúc phúc.
Khương Mẫn mặc chiếc váy cưới đính đầy kim cương, tay cầm hoa tươi, chậm rãi đi về phía Giang Văn Tự.
Anh mặc âu phục phẳng phiu, trên mặt không hề giấu diếm nụ cười hạnh phúc.
Lúc anh nhìn cô ta, trong mắt anh lấp lánh ánh sáng.
Thật sự rất hạnh phúc.
Mà tôi trốn ở trong căn phòng âm u, sống như một con chuột cống, ngay cả ánh nắng cũng khiến tôi cảm thấy chói mắt.
Tôi mở email cá nhân ra.
[Anh trai của mày kết hôn với tao, mẹ của mày cũng ở đó chúc phúc cho bọn tao.]
[Làm gì còn ai nhớ đến mày? Ai thèm quan tâm đến mày?]
[Thịnh Ngôn Ngôn, mày thật đáng thương!]
Giọng điệu vô cùng quen thuộc, là Khương Mẫn.
Là nick clone của cô ta.
Tôi tiếp tục lướt xuống, những lời chửi rủa khó coi vẫn tiếp tục.
[Mày nhuộm tóc đỏ phách lối như vậy nhất định là đứa chuyên bắt nạt bạn bè.]
[Loại người như mày mà muốn là cô giáo á, nghĩ đến là thấy đáng sợ rồi, ai mà dám giao con cho mày chứ.]
[Vừa nhìn là biết chả phải loại người đứng đắn.]
Ngày đó, sau khi mẹ được mời tới trường học, bạo lực vẫn tiếp diễn.
Lần đầu tiên tôi đánh trả, tôi nhặt con dao trên đất lên, con dao sượt qua cánh tay của Khương Mân, túa ra từng giọt máu đỏ.
Bố của Khương Mẫn vô cùng tức giận, tạo áp lực với hiệu trưởng, buộc tôi thôi học.
Ngôi trường này nổi danh là trường quý tộc, tôi có thể vào được là bởi vì thành tích nổi bật, hiệu trưởng còn miễn học phí cho tôi.
Vào ngày khai giảng, mẹ tôi vui vẻ cực kỳ, vì vậy ngày tôi bị đuổi học, bà ấy vô cùng tức giận.
Bà hận tôi không chịu cố gắng, hận tôi không cố nhẫn nhịn.
“Dù thế nào đi chăng nữa con cũng không nên cầm dao đâm bạn học! Sao con không hiểu chuyện thế hả? ”
“Con có biết chú Giang là nhân viên trong công ty của bố con bé đó không? Tính mệnh cả nhà chúng ta đều bị ông ta nắm giữ đó!”
“Sao con lại gây sự với người ta, người ta là thiên kim đại tiểu thư, còn chúng ta là gì? Chúng ta là bùn đất dưới lòng bàn chân của họ, bị họ giẫm lên cũng là chuyện thuongwftinhf.”
Tôi phát điên mất.
“Không phải như vậy, không phải lỗi của con!”
Lời giải thích của tôi đột ngột dừng lại.
Ở trước mặt tất cả mọi người, bà ấy tát tôi một cái.
Khương Mẫn đứng trong đám đông, phụt một tiếng, cười cợt tôi.
Tiếng cười làm tai tôi nhức nhối, mẹ lôi kéo cánh tay của tôi: “Con còn dám cãi lại? Đi theo mẹ xin lỗi người ta!”
Tôi khóc không thành tiếng, “Mẹ có biết bọn họ đã làm gì với con không?”
Lúc tôi chạy lên tầng thượng thì bấy giờ bà ấy mới thừa nhận rằng mình sai.
Bà ấy gọi điện thoại cho Giang Văn Tự: “Ngôn Ngôn, không phải con luôn nghe lời anh trai của con sao? Anh con nói con đừng nhảy, anh con sẽ trở về với con ngay lập tức.”
Bà ấy gần như cầu xin: “Ngôn Ngôn, mẹ không mắng con nữa, nếu con có chuyện gì ấm ức thì nói cho mẹ nghe được không?”
Sau đó thế nào hả?
Chú Giang bị mất việc,
Tôi không thể tham gia kỳ thi đại học.
Bác sĩ nói tôi bị trầm cảm nặng.
Mẹ tôi ngây ngẩn tại chỗ: “Tại sao có thể như vậy chứ? Một đứa bé sao có thể trở thành như vậy?”
Tôi nhìn sẹo trên cổ tay, không hé răng một lời.
Sau đó anh trai thật sự trở về nước, anh ấy và mẹ cẩn thận coi chừng tôi.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh, sau này anh có đi nữa không?”
Anh ấy nói: “Ngôn Ngôn ngoan ngoãn thì anh sẽ không đi.”
Anh ấy nói chỉ cần tôi ăn ngon, uống thuốc và đi ngủ đúng giờ thì anh ấy sẽ luôn luôn bên cạnh tôi.
Tôi vô cùng nghe lời anh ấy.
Bệnh tình của tôi thuyên giảm đi rất nhiều. Cuối cùng năm hai mươi ba tuổi, tôi thi đậu Đại học sư phạm thành phố.
Tôi muốn trở thành giáo viên.
Anh nói cho tôi biết, khi đó không ai ra mặt bảo vệ tôi, vậy sau này tôi có thể thay những đứa trẻ ngăn chặn những hành vi này.
Anh ấy nói muốn tôi trở thành một người mạnh mẽ.
Tôi bị thuyết phục, cho nên tôi cũng muốn chống đỡ cùng hàng ngàn đứa nhỏ khác.
Tôi khờ dại cho rằng cuộc sống sẽ tốt lên như vậy.
Tôi thật sự cho rằng bản thân đã thoát khỏi vũng bùn đó.
Nhưng lần đó, khi tôi quay video hô hào chấm dứt bạo lực học đường, trong phần bình luận toàn những lời mắng chửi.
Bọn họ nói tôi giả vờ giả vịt.
Bọn họ nói tôi mới là người đi bạo lực người khác.
Bọn họ nói loại người như tôi sao xứng làm giáo viên?
Bọn họ như dây leo, từng chút từng chút bao phủ lấy trái tim tôi, tước đoạt sức sống của tôi.
Tôi không rõ tôi đã làm sai điều gì, tôi chỉ nhuộm mái tóc xinh đẹp, hứa sẽ đi cùng anh trai ra công viên chụp vài bức ảnh xinh xắn.
Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi sự sợ hãi.
Thế nhưng tôi không thể chụp được những tấm ảnh đẹp đẽ.
Bệnh của tôi bắt đầu tái phát, cho tới hôm nay đều không khá lên được
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook