Bông Hồng Cuối Cùng
-
Chương 4
04.
Giang Văn Tự quay về, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn.
Người tôi ỷ lại nhiều nhất muốn kết hôn cùng người tôi hận nhất.
Tôi ôm đầu gối, ngồi ở trước cửa sổ, không nói một lời.
Anh ấy thở dài: “Ngôn Ngôn, đừng trách anh.”
Chú Giang nói đúng, anh ấy chỉ là lựa chọn một cách sống thoải mái hơn.
Có nhà họ Khương trợ lực, những ước mơ thuở thiếu thời của anh ấy chẳng mấy chốc sẽ thành hiện thực.
Anh ấy vốn nên có tiền đồ rộng mở, không nên có tôi.
Nếu không phải cuộc điện thoại đó gọi anh ấy từ nửa vòng trái đất bên kia trở về.
Nếu tôi không dựa dẫm vào anh ấy, không gặp anh ấy thì sẽ phát điên.
Anh ấy vốn nên tiến về tương lai rộng mở phía trước.
Nhưng có nhiều lựa chọn như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác anh ấy lại chọn Khương Mẫn?
Tôi nhẹ nhàng nói: “Em sẽ không tha thứ cho anh.”
Tôi ước ao biết bao, vì mâu thuẫn của tôi mà anh ấy có thể hồi tâm chuyển ý.
Một người như Khương Mẫn sao xứng với anh trai tốt của tôi.
Trong lòng tôi còn có những kỳ vọng đáng thương.
Những ước mong tội nghiệp.
Giang Văn Tự không trả lời, anh ấy chỉ tự sửa sang lại áo cưới.
“Nếu không có những chuyện kia xảy ra, Ngôn Ngôn của anh, bây giờ cũng nên lập gia đình rồi.”
Trong lời nói của anh ấy có tiếc nuối, có thở dài.
Vờ vĩnh!
Tôi tức giận nhìn anh ấy: “Đừng có nói về tôi như vậy, thật buồn nôn.”
Chắc anh không biết, anh nói với Khương Mẫn cái gì tôi đều biết rõ.
Tôi hiểu rồi, anh chỉ coi tôi như một gánh nặng.
Thực ra, anh ấy hy vọng tôi chết đi hơn bất kỳ ai hết.
Chết rồi, tôi sẽ không làm vướng chân anh.
Anh ấy tựa như không nghe thấy lời tôi nói, tự lẩm bẩm.
“Còn nhớ cái váy này không? Năm em mười bảy tuổi, chúng ta cùng đi ngang qua tiệm áo cưới thì nhìn thấy chiếc váy này.”
“Em nói em muốn thử một chút. Anh nói với em rằng đợi chút đi, chờ em tốt nghiệp anh sẽ đưa em đi chụp một bộ ảnh cô dâu.”
Nhưng cuộc đời của tôi bắt đầu từ năm mười tám tuổi thì chuyển biến đột ngột.
Từ đó về sau tôi trở thành một đứa hèn nhát.
Tôi sợ hãi trước camera, sợ đèn flash.
Tôi sợ những lời xì xào bàn tán, sợ những ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Tôi sợ cánh tay giơ cao lên, sợ hãi tiếng thịt nướng xì xèo.
“Lúc đó đáng lẽ nên để em thử váy cưới, anh cho rằng còn có về sau.”
Trong lời nói của anh tràn đầy sự đau khổ và tự trách.
Nhưng rõ ràng anh cũng mong đợi như vậy, mong tôi sớm chết đi.
Diễn xuất của anh tuyệt vời đến mức trước kia tôi không hề phát hiện ra một chút giả dối nào.
Tôi xem anh như cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Nhưng không nghĩ tới cọng rơm ấy rất dễ đứt gãy.
05.
Chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần, Giang Văn Tự đã đi rồi.
Bộ váy cưới kia được đặt ở trên đầu giường.
Nó lặng lặng nằm yên.
Trắng toát, không tì vết, tạo thành đối lập rõ ràng với tôi.
Đây có được coi như là đền bù không?
Hay là anh ấy đang bố thí cho tôi?
Trong lòng tôi đột nhiên sinh ra cảm giác muốn hủy diệt.
Tôi cầm cái kéo, run rẩy, nhưng làm cách nào cũng không xuống tay được.
Nó không nên giống như tôi, trở nên vỡ vụn…
Tôi che mắt.
Muốn khóc nhưng không thể khóc thành tiếng.
Tôi ôm áo cưới, muốn trả lại cho Giang Văn Tự.
Đẩy cửa ra, căn phòng của anh ấy nhìn thoáng qua toàn màu xanh đậm.
Màu của biển cả.
Trên tường được dán ngọc trai và vỏ sò, dường như tôi đang lạc vào đáy biển diệu kỳ.
Căn phòng này đã biến thành như vậy từ khi nào?
Bởi vì bị bệnh nên có rất nhiều chuyện tôi không thể nhớ rõ.
Nhớ không ra thì dứt khoát không nhớ nữa.
Giang Văn Tự ngủ ở trên cửa sổ lồi, ánh trăng chiếu vào mặt anh.
Khuôn mặt của anh khi ngủ thật yên bình, nhưng rất nhanh lại mở mắt, con ngươi đen láy.
Anh nhìn chằm chằm vào bức tường vẽ biển rất lâu, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Tôi ném áo cưới trên mặt đất rồi rời khỏi phòng.
Giang Văn Tự quay về, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn.
Người tôi ỷ lại nhiều nhất muốn kết hôn cùng người tôi hận nhất.
Tôi ôm đầu gối, ngồi ở trước cửa sổ, không nói một lời.
Anh ấy thở dài: “Ngôn Ngôn, đừng trách anh.”
Chú Giang nói đúng, anh ấy chỉ là lựa chọn một cách sống thoải mái hơn.
Có nhà họ Khương trợ lực, những ước mơ thuở thiếu thời của anh ấy chẳng mấy chốc sẽ thành hiện thực.
Anh ấy vốn nên có tiền đồ rộng mở, không nên có tôi.
Nếu không phải cuộc điện thoại đó gọi anh ấy từ nửa vòng trái đất bên kia trở về.
Nếu tôi không dựa dẫm vào anh ấy, không gặp anh ấy thì sẽ phát điên.
Anh ấy vốn nên tiến về tương lai rộng mở phía trước.
Nhưng có nhiều lựa chọn như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác anh ấy lại chọn Khương Mẫn?
Tôi nhẹ nhàng nói: “Em sẽ không tha thứ cho anh.”
Tôi ước ao biết bao, vì mâu thuẫn của tôi mà anh ấy có thể hồi tâm chuyển ý.
Một người như Khương Mẫn sao xứng với anh trai tốt của tôi.
Trong lòng tôi còn có những kỳ vọng đáng thương.
Những ước mong tội nghiệp.
Giang Văn Tự không trả lời, anh ấy chỉ tự sửa sang lại áo cưới.
“Nếu không có những chuyện kia xảy ra, Ngôn Ngôn của anh, bây giờ cũng nên lập gia đình rồi.”
Trong lời nói của anh ấy có tiếc nuối, có thở dài.
Vờ vĩnh!
Tôi tức giận nhìn anh ấy: “Đừng có nói về tôi như vậy, thật buồn nôn.”
Chắc anh không biết, anh nói với Khương Mẫn cái gì tôi đều biết rõ.
Tôi hiểu rồi, anh chỉ coi tôi như một gánh nặng.
Thực ra, anh ấy hy vọng tôi chết đi hơn bất kỳ ai hết.
Chết rồi, tôi sẽ không làm vướng chân anh.
Anh ấy tựa như không nghe thấy lời tôi nói, tự lẩm bẩm.
“Còn nhớ cái váy này không? Năm em mười bảy tuổi, chúng ta cùng đi ngang qua tiệm áo cưới thì nhìn thấy chiếc váy này.”
“Em nói em muốn thử một chút. Anh nói với em rằng đợi chút đi, chờ em tốt nghiệp anh sẽ đưa em đi chụp một bộ ảnh cô dâu.”
Nhưng cuộc đời của tôi bắt đầu từ năm mười tám tuổi thì chuyển biến đột ngột.
Từ đó về sau tôi trở thành một đứa hèn nhát.
Tôi sợ hãi trước camera, sợ đèn flash.
Tôi sợ những lời xì xào bàn tán, sợ những ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Tôi sợ cánh tay giơ cao lên, sợ hãi tiếng thịt nướng xì xèo.
“Lúc đó đáng lẽ nên để em thử váy cưới, anh cho rằng còn có về sau.”
Trong lời nói của anh tràn đầy sự đau khổ và tự trách.
Nhưng rõ ràng anh cũng mong đợi như vậy, mong tôi sớm chết đi.
Diễn xuất của anh tuyệt vời đến mức trước kia tôi không hề phát hiện ra một chút giả dối nào.
Tôi xem anh như cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Nhưng không nghĩ tới cọng rơm ấy rất dễ đứt gãy.
05.
Chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần, Giang Văn Tự đã đi rồi.
Bộ váy cưới kia được đặt ở trên đầu giường.
Nó lặng lặng nằm yên.
Trắng toát, không tì vết, tạo thành đối lập rõ ràng với tôi.
Đây có được coi như là đền bù không?
Hay là anh ấy đang bố thí cho tôi?
Trong lòng tôi đột nhiên sinh ra cảm giác muốn hủy diệt.
Tôi cầm cái kéo, run rẩy, nhưng làm cách nào cũng không xuống tay được.
Nó không nên giống như tôi, trở nên vỡ vụn…
Tôi che mắt.
Muốn khóc nhưng không thể khóc thành tiếng.
Tôi ôm áo cưới, muốn trả lại cho Giang Văn Tự.
Đẩy cửa ra, căn phòng của anh ấy nhìn thoáng qua toàn màu xanh đậm.
Màu của biển cả.
Trên tường được dán ngọc trai và vỏ sò, dường như tôi đang lạc vào đáy biển diệu kỳ.
Căn phòng này đã biến thành như vậy từ khi nào?
Bởi vì bị bệnh nên có rất nhiều chuyện tôi không thể nhớ rõ.
Nhớ không ra thì dứt khoát không nhớ nữa.
Giang Văn Tự ngủ ở trên cửa sổ lồi, ánh trăng chiếu vào mặt anh.
Khuôn mặt của anh khi ngủ thật yên bình, nhưng rất nhanh lại mở mắt, con ngươi đen láy.
Anh nhìn chằm chằm vào bức tường vẽ biển rất lâu, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Tôi ném áo cưới trên mặt đất rồi rời khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook