“Buổi sáng hôm nay sau khi tỷ tỷ ra ngoài, có người đến cầu thân, muốn cưới tỷ tỷ về làm nương tử. Có điều mẹ không đồng ý, nói là sau khỏi qua tổ mẫu và cha rồi lại nói.”

Khương Hằng dừng lại, lập tức hiểu ra.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão thái thái bệnh ở chỗ nào chứ, rõ ràng chính là cảm thấy đã tìm được biện pháp có thể đối phó với nàng, muốn giày vò nàng trút giận đây.

Nàng lập tức hơi nhíu mày lại, muốn nói cái gì đó, lại nghe một giọng nói mềm mại êm tai lại có chút cứng nhắc vang lên sau lưng: “Con đứa trẻ này, bài tập còn chưa làm xong đã chạy lung tung rồi, mau cùng ta quay về!”

Khuôn mặt thịt của Khương Hòa lập tức sụp đổ, cho Khương Hằng một ánh mắt “Lại bị bắt được rồi, giận quá đi”.

Khương Hằng bật cười, xoa xoa đầu cậu xem như an ủi, cuối cùng quay đầu hướng về phía người tới hành lễ: “Mẫu thân.”

Dương thị làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, mùi sách khắp người, nhìn rất có khí chất, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc thận trọng, nhìn có chút cứng nhắc. Từ trước đến nay bà không thích nhi tử thân thiết với Khương Hằng, sau khi lạnh lùng “Ừm” một tiếng liền mang theo Khương Hòa rời đi.

Khương Hằng đã quen với dáng vẻ đó của bà, cũng không để ý tới, sau khi đưa mắt nhìn hai mẹ con rời đi, liền đi về phía Tùng Hạc viện của lão thái thái.

“Lão phu nhân, ngũ cô nương tới rồi.”

“Để nó vào đây.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa vào cửa liền nghe thấy giọng nói của lão thái thái quét sạch sự âm trầm của vài ngày trước, trong sự thoải mái mang theo chút đắc ý, Khương Hằng có chút muốn cười, nhịn một chút mới chậm rãi đi vào: “Tôn nữ bái kiến tổ mẫu, nghe nói thân thể tổ mẫu có chút khó chịu, không biết lúc này tốt hơn chút nào chưa?”

Lão thái thái đang dựa trên giường nghỉ ngơi, nghe vậy lướt qua nàng một cái, ngoài cười nhưng trong không cười mà a một tiếng: “Khiến ngươi thất vọng rồi, tạm thời còn chưa chết.”

Khương Hằng cũng không so đo với bà ta, nở nụ cười nói: “Vậy tôn nữ an tâm rồi.”

“Hừ, nếu đến hầu bệnh, vậy thì phải có dáng vẻ của hầu bệnh, ta muốn nằm xuống ngủ một lát, ngươi ở bên cạnh quạt cho ta, không được lười biếng.” Lão thái thái nói xong liền nằm xuống, lại dặn dò nha hoàn thiếp thân ở bên cạnh theo dõi Khương Hằng, sau đó liền nhắm mắt lại.

Lúc này đã gần đến trưa, một lát nữa là ăn cơm rồi, bà ta làm như thế, rõ ràng là cố ý muốn để Khương Hằng đói bụng.


Biết bà ta đây là giày vò mình trút cơn giận trước sau đó mới nhắc đến chuyện chính, Khương Hằng cũng không giận, nhận lấy quạt hương bồ nha hoàn đưa tới ngồi xuống bên giường.

“Ai cho phép ngươi ngồi? Đứng quạt!” Lão thái thái nhắm mắt lại lạnh lùng nói: “Còn có, không được cách quá xa!”

Đây chính là muốn nàng đứng bên giường, khom người quạt cho bà ta.

Khương Hằng nhìn bà ta, nhịn không được mà bật cười. Lão thái thái này rốt cuộc là lấy tự tin đâu ra, cảm thấy bản thân có thể mãn nguyện à?”

“… Ngươi cười cái gì?” Lão thái thái đều đã tính xong rồi, nếu Khương Hằng không làm theo, mình liền lấy cái danh bất hiếu ra phạt nàng, nếu Khương Hằng làm theo…

Người bệnh không phải đều phải ngủ nhiều à?

Bà ta liền ngủ một giấc đến tối, cho nàng mệt chết!

Nhưng điều khiến bà ta không nghĩ tới chính là, nha đầu chết tiệt này không tức giận cũng không sợ hãi, ngược lại nở nụ cười. Vả lại trong tiếng cười mang theo ý mỉa mai khó hiểu, bà ta nghe được lửa giận từ từ vụt lên, nhịn không được liền mở mắt.

Lông mi dài của Khương Hằng khẽ chớp, giống như chột dạ mà cúi đầu: “Không có gì, không phải con đang cười tổ mẫu… Tổ mẫu tuyệt đối đừng hiểu lầm!”

Cười bà ta?

Cười bà ta cái gì?

Nhớ tới ý trào phúng rõ ràng trong tiếng cười của nàng, lão thái thái lập tức liền có một loại cảm giác bị người ta coi thường.

Nha đầu chết tiệt kia thật sự cho rằng bà ta không dám làm gì nàng đúng không!

Ngọn lửa trong lòng lão thái thái bùng nổ, cũng không nhịn được nữa, vén chăn ngồi dậy: “Ngươi đừng tưởng rằng có Tần gia và Tần thái phi là ta không có cách nào làm gì ngươi!”

Vẻ mặt Khương Hằng kinh ngạc nhìn bà ta: “Lời này của tổ mẫu có ý gì? Là tôn nữ làm gì sai rồi?”

Nàng không nói lời này còn tốt, vừa nói, lão thái thái lập tức liền nhớ tới mẹ con tứ phu nhân.

Đó là nàng dâu và tôn nữ mà bà ta thích nhất, nhưng bởi vì nha đầu chết tiệt được lý không tha người này, hai người lại bị đưa đi xa khỏi Kinh thành, phải chờ tới mười năm sau mới có thể trở về…


Bà ta lập tức vừa thương tâm lại phẫn nộ, rốt cuộc không kìm nén được suy nghĩ trong lòng, nhìn chằm chằm vào Khương Hằng cười lạnh nói: “Ngươi có biết hôn sự của mình bây giờ nằm trong tay ai không?”

Bà ta rõ ràng đã tức giận đến mức không để ý tới “đi ngủ” nữa, Khương Hằng thỏa mãn thả quạt hương bồ trong tay ra, vẻ mặt cung kính nói: “Tất nhiên là trong tay phụ thân mẫu thân và tổ mẫu. Vả lại tôn nữ còn biết, cữu cữu và di mẫu trong chuyện này xem như là người ngoài, cũng không thể nhúng tay vào quá nhiều.”

“Biết là tốt!” Thấy nàng dường như sợ rồi, tâm tình lão thái thái tốt hơn một chút: “Ta là trưởng bối, chính là cha ngươi mẹ ngươi cũng phải nghe lời của ta, cho nên… Nếu ngươi sẵn lòng thuyết phục người của Tần gia, để ta đón A Viện và nàng dâu lão tứ về, ta liền chọn cho người nhà chồng tốt một chút, nếu không…”

“Nếu không cái gì? Tổ mẫu muốn gả con cho người xấu sao? Nhưng nếu con sống không tốt, cữu cữu chắc chắn sẽ tức giận, đến lúc đó tiền đồ của đại bá, tứ thúc và ngũ thúc…”

Lão thái thái nhất thời hưng phấn mà quên mất chuyện này: “…”

Cái gì gọi là chặn đầu bằng một chậu nước lạnh dội xuống, đây chính là nó.

Thấy bà ta cứng đờ hồi lâu không nói lời nào, Khương Hằng chớp mắt mấy cái, cung kính nói: “Hình như tổ mẫu mệt rồi, vậy người cố gắng nghỉ ngơi, bảo trọng thân thể, tôn nữ không quấy rầy người nữa.”

“Ngươi!” Sắc mặt lão thái thái tái xanh, có một giây phút quả thật hận không thể đánh nàng đến chết, nhưng nhớ tới tiền đồ của các con, lại không thể không cắn răng nhịn xuống, chỉ có thể dùng sức thở dốc một hơi, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi cái đồ nghiệt chướng bất hiếu này! Dám uy hiếp tổ mẫu của mình!”

“Lời tôn nữ nói đều là lời nói thật, có chỗ nào là uy hiếp chứ! Tổ mẫu hiểu lầm rồi.”

“Ngươi… ngươi hông sợ…”

Gần đến thời gian ăn trưa rồi, Khương Hằng không có kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn lão thái thái mãi không chịu dừng, ấm giọng nói: “Mặc kệ tổ mẫu muốn làm gì, đều phải nghĩ đến mấy vị thúc bá trước đi, bọn họ ở trong triều dốc sức làm nhiều năm như vậy, quả thật không dễ dàng đâu.”

Lão thái thái trong nháy mắt không còn gì để nói: “…”

Khương Hằng ngoan ngoãn cười một cái, hành lễ rời đi.

“Nghiệt chướng này… nghiệt chướng này quả thật giống mẫu thân nó như đúc!”

Đợi sau khi nàng đi, lão thái thái suýt chút nữa bị một câu của nàng làm nghẹn chết mới sắc mặt xanh tím mà bộc phát.


“Lão phu nhân bớt giận!”

“Bớt giận! Ta làm sao bớt giận được! Ngươi nói cho ta biết, đối mặt với nghiệt chướng ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, ta phải làm sao bớt giận được?!”

“Lão phu nhân đừng vội!” Nha hoàn vội vàng khuyên nhủ: “Chuyện này cũng không phải là không có chỗ thao túng nữa…”

Lão thái thái lúc này mới bỗng nhiên thở gấp một hơi nhìn về phía nàng ta: “Có ý gì?”

Nha hoàn tiến lên hai bước, ghé vào bên tai bà ta nói một phen.

Mắt lão thái thái dần dần phát sáng lên, cuối cùng quét sạch vẻ giận dữ vừa rồi, cười lạnh một tiếng nói: “Đúng, ngươi nói đúng! Cứ làm như thế!”

**

Lục Quý Trì không biết chuyện xảy ra trong Vinh Quốc công phủ, sau khi bài rèn luyện hôm nay hoàn thành liền kéo thân thể mệt như chó chết hồi phủ.

Hạ nhân đã chuẩn bị xong nước tắm chờ đấy, hắn tắm rửa một cái, lại thoải mái mà nằm một lúc, liền suy nghĩ đến chuyện thay Khương Hằng thăm dò Lâm Sênh và Chương Tinh Dương.

Vừa nghĩ xong mở đầu thì Tề Ngạn tới.

Từ sau khi chuyện ở Lê viên ngày đó qua đi, hai người liền không gặp lại. Lục Quý Trì sững sờ, từ trên giường bò dậy: “Sao ngươi lại tới đây?”

An Quốc công phủ gần đây bị Tề Hà hố không nhẹ, Tề Ngạn là người của An Quốc công phủ, lại là ca ca ruột của Tề Hà, đương nhiên cũng không khá hơn chút nào. Bởi vậy mặt mũi hắn ta tràn đầy tiều tụy, Lục Quý Trì nhìn cũng không thấy bất ngờ lắm, chỉ không ngừng đồng tình mà sai người đi ngâm trà cẩu kỷ đảng sâm, cho bé con đáng thương này bồi bổ một chút.

“Đã định ngày cười rồi…” Tề Ngạn mệt mỏi nằm xuống giường nhỏ, thở dài nói: “Cuối tháng này.”

Không cần hỏi cũng biết hắn ta nói tới hôn sự của ai, Lục Quý Trì vỗ vỗ vai hắn ta an ủi một câu: “Gả sớm một chút cũng tốt.”

Nếu không qua mấy tháng bụng lớn mới gả đi, thanh danh của An Quốc công phủ sẽ chỉ tàn tạ hơn.

Tề Ngạn không nói chuyện, hồi lâu mới nâng cánh tay lên che mắt lại, giọng nói hơi khàn nói: “Từ nhỏ thân thể muội ấy đã không tốt, ta yêu thương muội ấy, lúc nào cũng nhường nhịn muội ấy, làm thỏa mãn muội ấy… Từ trước đến nay muội ấy cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao giờ làm ra chuyện khiến chúng ta phiền lòng, nhưng sao lại… sao lại biến thành như vậy chứ?”

Hắn ta từ trước đến nay đều bất cần đời, mọi việc không để trong lòng, dáng vẻ bây giờ, rõ ràng trong lòng thật sự rất khó chịu. Lục Quý Trì chưa từng bị người thân nhất hố hàng, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, loại cảm giác này chắc chắn sẽ khiến người ta không có cách nào dễ dàng quên đi được.

Lại nghĩ tới mẹ hắn dường như cũng vì chuyện này mà ngã bệnh, thiếu niên thở dài, nhất thời lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Phàm là có một chút nghĩ đến cảm nhận của chúng ta, muội ấy đều sẽ không làm chuyện như vậy… lão tử đúng là mẹ nó phi công tốt với muội ấy rồ! Huynh nói… huynh nói xem tên khốn kiếp họ Lạc kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá để muội ấy vì hắn mà làm ra chuyện hồ đồ độc ác như vậy…”


Biết lúc này hắn ta cũng không cần quá nhiều sự an ủi, chỉ cần một nơi để có thể nói ra toàn bộ sự buồn bực trong lòng của mấy ngày nay, Lục Quý Trì không mở miệng, chỉ yên tĩnh lắng nghe.

Sau đó nửa canh giờ liền trôi qua.

Lục Quý Trì: “…”

Mặc dù biết hắn ta dốc sức kìm nén, nhưng đây cũng nói quá nhiều rồi!

Thiếu niên rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng cắt ngang người bạn nói không dứt này: “Được rồi, cuộc đời tốt đẹp như vậy, chúng ta phải nhìn về phía trước, những chuyện bực mình này thì để nó bay theo gió đi!”

“…” Tề Ngạn giương đôi mắt đỏ lên nhìn hắn: “Ta vẫn chưa nói xong.”

Lục Quý Trì xua tay tỏ vẻ không hẹn: “Cũng gần đủ rồi, có lời ngươi cũng lặp đi lặp lại mấy lần rồi.”

Tề Ngạn: “…”

Muốn phản bác lại không có cách nào phản bác được, hắn ta lau mặt một cái ngồi xuống, vẻ mặt ủ rũ nói: “Huynh thay đổi rồi.”

“Đúng vậy, nếu đổi lại là trước kia, bổn vương nhiều lắm chỉ có thể nhịn ngươi nửa khắc,” Lục Quý Trì vỗ vỗ vai hắn ta: “Biết đủ đi.”

“…” Tề Ngạn nhìn hắn chằm chằm không nói.

Lục Quý Trì cũng nhìn hắn ta chằm chằm không nói lời nào.

Sau đó hai người liền cùng nhau bật cười.

“Ôi, sau khi nói ra thoải mái hơn rồi.” Tề Ngạn một lần nữa tê liệt trên giường nhỏ, giọng điệu khôi phục lại sự cà lơ phất phơ bình thường.

“Thân thể mẹ người thế nào rồi?” Lúc này Lục Quý Trì mới hỏi.

“Không tốt lắm, có điều không nguy hiểm đến tính mạng.” Tề Ngạn lau mặt một cái: “Chính là tâm bệnh, từ từ dưỡng thôi.”

Lục Quý Trì gật đầu, chốc lát dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: “Thật ra ngày đó nếu ta làm theo lời ngươi nói, trước tiên phái người giúp ngươi khống chế hiện trường, chuyện này có thể sẽ không huyên náo lớn như bây giờ…”

Tề Ngạn sững sờ, trong mắt lóe lên mấy phần phức tạp.

“Nhưng lúc ấy ta rất tức giận, hoàn toàn không muốn làm như vậy.” Ánh mắt Lục Quý Trì sáng trong mà thẳng thắn nói: “Bởi vì Khương Hằng cũng là bằng hữu của ta, mà muội muội ngươi suýt chút nữa đã phá hủy nàng ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương